Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Echoes Of Love
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
Mọi người thấy anh ta đẹp trai và dễ chịu hơn rất nhiều so với bất cứ một chàng trai nào
(Jane Austen, Thuyết Phục)
o O o
"Thôi nào, thôi nào, đi đi chứ!"
Anna giận dữ đập tay vào vô lăng khi nhích từng bước sau chiếc xe tải chậm như sên bò trên đường tới làng Kellynch. Chỉ còn vài ngày nữa là tới Lễ Hội mà cô có ti tỉ thứ phải làm. Ban nhạc tập luyện còn chưa nhuần nhuyễn, và cô vẫn chưa chuẩn bị cho buổi hội thảo đầu tiên với bọn trẻ trường Summer tại nhà hát vào ngày hôm sau. Còn tồi tệ hơn nữa, Marina sắp đi Madeira mười ngày, và nhờ Anna đem hộp phần thưởng chơi tôngbôla tới Nông Trang Uppercross trên đường cô tới buổi tổng duyệt ở nhà Mia.
"Vì Chúa, nhanh lên chứ!" Anna hét inh ỏi, bàn tay cô nắm chặt vô lăng. Dạ dày cồn cào, và ngực như bị ai bóp nghẹt, cô kìm nén những giọt nước mắt tuôn trào.
Và cô biết rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến chiếc xe tải đang lết từng bước trước mặt.
Felix đang ở nhà. Anh ấy và Zac đã trở về Anh được mười ngày. Cả hai kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện Selly Oak và sau đó đã được xuất viện. Zac trở về với mẹ và Phoebe, Felix ở cùng với Cassandra tại căn hộ mới ở Bythorn, nhưng hôm nay anh ấy sẽ đến Biệt Thự Hampton. Hơn nữa, anh sẽ ở lại với cô Ruth ít nhất một tháng trong khi tập vật lý trị liệu ba lần một tuần tại bệnh viện Stoke Mandeville.
Cô biết những thông tin đó từ Phoebe. Cô nàng thúc giục Anna phải cùng nhau phối hợp hành động.
"Cậu đúng là dở hơi," mấy hôm trước cô nàng đã nói toẹt vào mặt Anna. "Zac đến thăm anh ấy ba lần rồi - hôm qua mình cũng đến. Còn cậu đã làm gì? Chẳng gì sất."
"Cậu không hiểu đâu," Anna thở dài.
"Tất nhiên là mình không hiểu rồi," cô bạn ra vẻ đồng thuận.
"Nếu đó là Cameron, mình sẽ làm mọi việc để đến với anh ấy," Phoebe nói tiếp.
"Ừ, nhưng hai người vẫn đang yêu nhau," Anna nói.
"Bất chấp sự ngăn cản của mẹ, chúng mình vẫn bên nhau," Phoebe khúc khích cười. "Thú thực mà nói, Anna ạ, anh ấy tuyệt vời lắm và cậu biết anh đã làm gì tuần trước không? Mua cho tớ... "
Đã quá quen với những lời Phoebe tán dương Cameron nên Anna giả câm giả điếc mặc kệ cô nàng tiếp tục lải nhải. Cuối cùng sau khi cô nàng ngừng lại để thở, Anna muốn làm rõ điều khiến mình trăn trở từ hôm anh về đến nay.
"Felix có nhắc gì đến mình khi cậu ở đó không?"
Một sự im lặng bao trùm lên bầu không khí nhưng cũng đủ lâu để Anna biết được câu trả lời.
"Không hề nhắc gì à?" cô vội hỏi.
"À, không, nhưng đàn ông thường không thích đề cập đến những chuyện hệ trọng? Đi gặp anh ấy mà hỏi, OK?"
Nhưng Anna không làm vậy. Cô biết tại sao - ở nếu cô gặp Felix mà anh không muốn, thì tất cả niềm hy vọng cũng sẽ bị dập vùi. Tốt hơn hết là đợi chờ và cầu nguyện, biết đâu khi anh vô tình nhìn thấy cô ở trong làng hoặc ở lễ hội, cảm xúc có thể ùa về và anh nhận ra mình cần ở bên cô.
Chuyện cứ như thể sắp xảy ra đến nơi vậy.
Chiếc xe tải cuối cùng cũng rẽ vào con đường làng. Anna tăng tốc phóng ầm ào nửa dặm còn lại về Nông Trang Uppercross, lũ gà và mèo giật mình hoảng hốt khi cô quặt vào trong sân và đỗ ngay cửa sau. Cờ trang trí được trải trên sân, một tấm áp phích quảng cáo hoạt động cưỡi ngựa và tour du lịch bằng xe tải được đặt trên bãi cỏ gần phòng trà, sẵn sàng cho Lễ Hội.
Loạng choạng bước đi dưới sức nặng của hộp phần thưởng cho trò tôngbôla, không thể nhìn thấy đường, Anna đá cửa bước vào. Chân chạm vào một cái gì đó mềm mại, lại còn phát ra tiếng ăng ẳng rất to - cô trượt chân ngã dúi dụi. Hộp quà bay khỏi tay và cô rớt xuống nền đá hoa.
"Anna!"
Cô ngẩng mặt lên. Trong giây lát có cảm tưởng tất cả mọi người trong phòng đều đứng bất động. Bà Bea hoảng hốt lấy tay che miệng; Ruth Croft đang cắt bánh bơ giòn thành từng lát Charlie, Mallory và Louisa đang cố nhìn cười và Henrietta đang cầm lon côca đưa lên miệng, và thêm chú chó cáu kỉnh đang cum cúp tìm chỗ an toàn.
Và còn cả Felix. Má phải quấn gạc, tay trái băng bó và hai ngón tay bó bột. Anh ngồi đó trên chiếc ghế làm bằng gỗ thông ở phía đằng xa căn bếp rộng rãi, có vẻ lúng túng khi nhìn thẳng vào mắt cô.
Chuyện không như mong đợi. Cô đã lên kế hoạch rất kỹ càng - cô sẽ mặc gì, cư xử thế nào, thậm chí chuẩn bị cả những câu sẽ nói với Felix. Cô từ từ ngồi dậy.
"Lulu, đi lấy tuýp Arnica," Bea yêu cầu Louisa. "Anna bị thâm tím hết rồi. Henrietta nữa, đừng có giương mắt ếch lên - nhặt đồ đi."
Bà chạm nhẹ vào tay Anna.
"Trông con có vẻ mệt mỏi," bà ân cần. "Với những chuyện xảy ra trong thời gian qua, cô chẳng lấy làm ngạc nhiên, mất nhà và... "
Bà chợt ngừng lại, bối rối quay sang nhìn Ruth.
"Ôi, và dĩ nhiên con biết Felix rồi," Bea lắp bắp.
"Chào anh," Anna thẽ thọt, chợt nhìn thấy Felix ngoảnh mặt đi.
"Hai đứa biết nhau à?" Ruth hỏi Anna. "Sao trước đây cháu không nói?"
"Có lẽ cô ấy nghĩ không quan trọng." Lời nói của Felix như nhát dao đâm vào từng khúc ruột của Anna.
"Họ nói Felix có thể được nhận huy chương vì sự dũng cảm," Bea nói liến thoắng, với tay lấy tuýp Arnica từ Louisa và bôi lên má Anna. "Điều đó không tuyệt sao?"
"Chắc phải chờ lâu," Felix vội vàng đáp. "Nếu mà được nhận."
"Cháu nói phải quay trở lại Plymouth diễu hành và nhận huy chương còn gì," Ruth nói.
"Đó là huy chương chiến công," Felix giải thích. "Zac cũng sẽ nhận một chiếc - tất cả mọi người đều sẽ được. Rồi sau đó là những thứ khác."
"Anh thật tuyệt vời," Louisa trầm trồ. "Em theo dõi tất cả các bản tin thời sự."
"Em cắt hết những bài báo nói về anh," Henrietta xen vào. "Chưa bao giờ em được gặp một người hùng thực sự."
"Charlie là người hùng của em, đúng không?" Mallory bon chen chỉ vì sợ ra rìa. Con bé chộp lấy tay Charlie rồi trề môi, một cảnh tượng khiến Anna muốn nôn mửa ngay tại chỗ.
"Còn anh Zac thế nào rồi?" Anna hỏi, hy vọng Felix hứng thú với câu chuyện.
"Cậu ta xuống Dorset - gia đình Sula có một ngôi nhà ở Lyme Regis," anh vừa nói vừa quay mặt đi thay vì nhìn Anna. "Điều đó sẽ có ích - dạo gần đây Zac thực sự mất tinh thần."
"Không có gì ngạc nhiên sau những gì các cháu phải trải qua," Ruth cất giọng thông cảm. "Có phải do PTSD không?"
"Hy vọng là không," Felix trầm tư.
"Đó là gì thế?" Henrietta lo lắng. "Có giống với vi khuẩn MRSA không?"
"Đừng có ngốc như vậy chứ," Louisa đáp trả. "PTSD là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương. Có phải không anh Felix?"
Nói đoạn, cô nàng trườn lại gần. Anh gật đầu, gõ gõ thìa lên cốc cà phê.
"Vài ngày vui vẻ nghỉ ngơi cùng gia đình Sula là ổn thôi," Bead cười hớn hở. "Mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt đẹp cả thôi."
"Cô hãy nói điều đó với những người còn mắc kẹt ngoài chiến trường," Felix lẩm bẩm dưới cuống họng. Chợt bắt gặp ánh mắt của Anna, anh vội quay đi. Sau đó, anh đứng dậy, khẽ nhíu mày khi dịch chuyển tay sang một tư thế thoải mái hơn.
"Roo, cô cháu mình về thôi," anh thúc giục.
"Đi nào, thưa Ngài!" Ruth trêu chọc Felix. Bà quay sang hôn tạm biệt Bea, và Felix theo sau, chợt dừng lại liếc Anna.
Hai cặp mắt lén nhìn nhau. Felix vội vã bước ra sân.
"Ôi Chúa ơi, anh ấy thật nóng bỏng!" Louisa rên rỉ.
"Lại còn độc thân nữa," Henrietta đế thêm.
"Chị có Leo rồi còn gì," cô em song sinh đáp trả.
"Nếu mọi người không phiền, cháu đi đây ạ," Anna cất lời. "Cháu có buổi hội thảo ở rạp hát."
Cô thầm nghĩ, chuyện đã rõ mười mươi. Dù gặp mặt nhưng anh vẫn chưa tha thứ cho mình. Chẳng phải do Louisa, mối quan hệ giữa Felix và mình đã chấm dứt. Thậm chí anh còn không muốn ở cùng một chỗ. Mình vẫn yêu anh sau tất cả - bây giờ tốt nhất là quên anh đi. Mình đúng là kẻ dại khờ khi nghĩ vẫn còn cơ hội?
Ngày hôm sau...
"Em bực mình kinh khủng!" Mallory xuất hiện trước cửa nhà tranh Magpie đúng lúc Anna về nhà sau khi tham dự buổi hội thảo ở rạp hát. Cô đói cồn cào và chỉ mong được chui vào bồn tắm. Điều cuối cùng cô muốn làm là giúp Mallory trút bỏ ưu phiền.
"Sao thế?" cô hỏi, thừa biết Mallory chỉ đợi có thế.
"Đó là vì Charlie và cuộc đua ngựa ngớ ngẩn ở Lễ Hội," Mallory cáu kỉnh. "Tối nay hai đứa đã định đi xem phim rồi, nhưng ôi, không! Chị biết tại sao không?"
"Chị không phải nhà tâm lý học sao biết được," Anna đáp lời. "Em không phải đến phòng trà à? Chị nghĩ nó mở cửa đến sáu giờ cơ mà."
"Đúng thế, thật ra họ đối xử với em như nô lệ," giọng Mallory thảm thiết. "Chị biết không - họ muốn em lau chùi bàn ghế, sàn nhà sau mỗi ngày, và còn khử trùng đồ dùng... "
"Thế mới gọi là công việc, Mallory ạ," Anna vặn lại. "Cả hay lẫn dở."
"Vâng, vâng," Mallory dài giọng. "Tuy vậy, về phần Charlie - anh ấy lôi đâu ra ý nghĩ sẽ trang trí cái xe đua nhỏ trong chuồng gia súc để tham gia cuộc thi. Lôi kéo được cả Felix... "
Mặc dù vô cùng tức giận nhưng trái tim khó bảo của Anna lại nhói đau khi nghe nhắc tới tên anh.
"Felix á?" cô giả bộ hờ hững.
"Đúng vậy, hôm qua Charlie có nhắc đến chuyện này và xin trợ giúp, trước khi chị đến cơ. Sau đó Felix gọi điện kêu là rất hứng thú. Hai người đấy trốn biệt trong chuồng gia súc như hai đứa trẻ con mười tuổi vậy."
"Nhưng tay anh ấy... "
"Đâu có cản được anh ấy hướng dẫn Charlie về khí động lực, hay đại loại như vậy," Mallory nói. "Ê này, biết anh ấy nói gì về chị không? Nói là trông chị khác quá, nếu vô tình gặp trên đường chắc không thể nhận ra."
Anna buồn rầu nghĩ bụng, dù không gặp lại sau hai mươi năm nữa, mình vẫn có thể nhận ra anh giữa hàng nghìn người.
"Chắc vì mái tóc, chị nghĩ vậy," cô nói bâng quơ.
"Sự thật là chị đã giảm cân," Mallory đáp. "Mặt chị gầy giờ xương."
"Ồ, cảm ơn," Anna đáp.
"Tuy vậy, chẳng phải vì thế mà em đến đây," Mallory nói tiếp. "Bố gọi điện."
"Sao?"
"Mấy tuần nữa bố sẽ tổ chức tiệc tân gia, và tất cả chúng ta phải đến đó," cô em trịnh trọng thông báo. "Đồ uống phục vụ tại căn hộ nhưng đồ ăn thì lại ở Câu Lạc Bộ Thuyền Buồm. Aramita sẽ lo tổ chức vụ này."
"Tại sao," Anna thở dài, "chị phải ngạc nhiên?"
"Chị biết không," Mallory đánh bạo nói, "cô ta và bố sẽ - ừm, chị biết rồi đấy?"
"Chị nghĩ là họ đã "biết rồi đấy" từ lâu rồi," Anna chế giễu.
"Không, ý em là họ kết hôn," Mallory trả lời. "Họ sẽ tuyên bố điều này trong bữa tiệc tới đây."
"Không đời nào!" Anna giận dữ thét lên. "Yêu nhau là một chuyện, còn cưới xin ư? Bố sẽ không bao giờ làm vậy - chị nghĩ, mẹ là tất cả đối với bố... "
"Mẹ không còn nữa," Mallory nhắc nhở, "Nhưng Aramita thì vẫn ở đây."
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu