Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Echoes Of Love
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
Người ta thường bị cuốn vào những tưởng tượng hoang đường
"Em định làm gì vào tuần thứ hai của tháng Tám?"
Felix gọi điện cho Anna trước ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, chỉ vì phút trước khi ban nhạc đến lượt biểu diễn ở Summer Spectacular, một buổi hòa nhạc tổng kết những thành tựu trong năm qua của trường.
"Không có gì đặc biệt. Sao anh hỏi vậy?"
"Anna ơi!" Lauren gọi lớn, lấy khuỷu tay huých Anna. "Bỏ điện thoại xuống đi - năm phút nữa đến giờ biểu diễn rồi."
Anna xua cô bạn ra chỗ khác rồi căng tai nghe xem Felix nói gì nữa giữa những tiếng ồn ã của đám bạn học đang buôn chuyện.
"Bà của Zac có một ngôi nhà ở đảo Wight. Bà sắp đi Úc thăm em gái nên cho phép Zac và Phoebe đến đó." Anh nói. "Phoebe dẫn theo Jamie, Zac có bạn gái mới, Ursula, và ừm - cậu ta đề nghị cả anh và em cùng đi. Em thấy thế nào?"
Tim Anna đập rộn ràng. Một tuần ở bên Felix và dĩ nhiên chỉ có một câu trả lời duy nhất. Những khuôn mặt giận dữ của cô Marina và bố vụt hiện trong đầu nhưng cô đã kịp xua đi và hít một hơi thật sâu.
"Thật ngạc nhiên!" cô hào hứng. "Hôm đó là tiệc chia tay cuối khóa - em phải đi nhưng..."
"Chúng mình cần thời gian bên nhau," Felix van lơn.
"Nhưng có một điều, chúng mình sẽ đi sau mọi người một ngày, bởi vì hôm anh về, mẹ anh muốn chúng ta cùng tham gia. Vấn đề là..."
"Anna!" Shannon cù lét mạn sườn cô. "Đi nào!"
"Xuỵt - một phút nữa!" Anna dẩu môi.
"... đó là một việc quan trọng. Em không đồng ý à?"
Khi chưa biết anh định nói gì, cô chần chừ trong giây lát. Ý nghĩ sẽ ngồi ăn trưa với Cassandra không thể đem lại niềm vui thú, nhưng nếu Felix nói đó là việc quan trọng...
"Hay là việc này vượt quá giới hạn cho phép? Anh sẽ không buồn đâu nếu bố em..." Felix nói
"Không, không - dĩ nhiên là chuyện này rất tuyệt. Không thể đợi lâu hơn nữa. Anh nói cụ thể sau nhé, OK? Em phải đi rồi. Yêu anh nhiều."
Cô gửi một nụ hôn qua điện thoại cho anh rồi quay về phía Shannon và Mia đang mắt tròn mắt dẹt và giả vờ phấn khích.
"Tớ hiểu rồi." Shannon cười khúc khích khi Anna đặt chế độ im lặng cho điện thoại và nhét nó vào túi, "tình yêu của cuộc đời cậu đang tiến triển tốt đẹp đúng không?"
"Như trong giấc mơ!" Anna thở dồn. "Không thể tốt hơn. Tớ cảm tưởng như mình đã chết và được lên thiên đàng."
Niềm vui ngắn chẳng tày gang. Lúc bố cô huyên hoang đi lại xung quanh những gian trưng bày của trường, ngực ông phập phồng khi có ai nhận ra và mặt đỏ lựng khi có ai dám hỏi về chuyện mà mọi người vẫn còn nhớ, một câu chuyện xuất hiện trong đầu cô. Làm thế nào để rào trước câu chuyện cô sắp đi nghỉ một tuần cùng Felix? Cô đã tránh nhắc đến tên anh, và bố cô cũng vậy. Như thể có một luật bất thành văn ở nhà mà Marina gọi là "chuyện bực mình" không bao giờ được nhắc lại.
"Tớ không biết nói thế nào để bố không tức giận." Anna giãi bày với Shannon chiều hôm đó khi đang trên đường tới hiệu bánh ngọt theo truyền thống mỗi khi kết thúc học kỳ.
"Đừng nhắc tới Felix, ngốc ạ." Shannon tỉnh queo đáp. "Không biết thì không làm sao cả."
"Theo cậu chỉ nói đi nghỉ cùng Zac và Phoebe à?"
"Sao không? Không phải cậu nói dối - chỉ là những lời nói thật có lựa chọn."
"Tớ nghĩ cậu đúng - và nếu bố tớ phát hiện ra Felix cũng ở đó, ừm - Zac có quyền mời ai anh ấy muốn cơ mà nhỉ?"
"Chính xác!" Shannon trả lời. "Chỉ ít là cậu có vẻ biết cách đối phó với phụ huynh rồi đấy. Đáng nhẽ phải từ lâu rồi chứ, đừng tự ái nhé!"
Anna kiên quyết không kể toàn bộ kế hoạch về chuyến đi nghỉ sắp tới và cô cũng quyết định không nhắc đến Felix cũng tham gia với bất kỳ ai trong gia đình. Gia đình cô không biết là anh được nghỉ phép trong đợt hè này và cô vui mừng vì điều đó. Thật may cho Anna, bố cô còn mải bận việc riêng nên khi cô nói rằng sắp đến đảo Wight cùng Phoebe và những người bạn khác (nhắc tới Zac chỉ khiến cô nghĩ về Felix), bố cô chỉ làu bàu kêu là ở đó chẳng có gì thú vị so với Cowes Week.
"Tuy vậy, chúc con vui vẻ - bố sẽ bận túi bụi cả tuần." Ông nói tiếp. "Aramita phải thu xếp hàng tá cuộc gặp gỡ - cô ấy dám chắc chúng xứng tầm với tài năng của bố, và dĩ nhiên bố còn có nhiều cuộc hẹn phỏng vấn với báo giới." (Walter được mấy tờ báo lá cải săn đón để viết bài với những tít giật gân như: Cuộc Chiến Mình Tôi Vô Tội và Thứ Tư Phiền Muộn Của Walter. Chẳng những không né tránh giới săn tin, ông lại còn thích thú đóng vai một nạn nhân bị hiểu nhầm.)
"Đảo Wight á? Đến đó làm gì? Xưa như trái đất," Gabriella nhạo báng. Cô chị mới từ trường đại học về đang phấn khích khi được bố mẹ bạn trai mời đến Tenerife hai tuần. "Chị á, chị biết làm thế nào để vui vẻ - sau Tenrrife, chị và Shopie sẽ đi nghỉ cuối tuần ở Paris và sau đó gặp gỡ mọi người ở Burgundy."
"Thế thì tốn kém lắm," Anna nhận xét. "Em không nghĩ bố có đủ tiền chi trả đâu."
"Chỉ là hạt muối bỏ biển," Gaby nhẹ nhàng đáp. "Vả lại chị biết cách moi tiền người khác." Cô chị vênh vang như thể đây là năng khiếu bẩm sinh của mình vậy, nhưng Anna đang vui mừng khôn xiết nên không có ý định đứng đây tranh cãi.
"Thế là chị Gaby đi du lịch, chị sẽ đến đảo Wight, và em thì chết dí một mình ở đây, chỉ có mỗi cô Marina ở lại - thật không công bằng," Mallory rên rỉ.
"Đừng ngốc nghếch thế," Anna vỗ về. "Henrietta và Lou ở nhà mà. Em có thể đi chơi cùng bọn nó."
"Bọn này láo lắm," Mallory càu nhàu. "Hôm rồi chúng nó trêu chọc em - thậm chí Charlie phải cảnh cáo không được làm vậy. Anh ấy rất tốt với em - còn mời em tham gia Vũ Hội Nông Dân Trẻ."
"Charlie á? Mời em á?" Vũ hội mùa hè là một trong những hoạt động xã hội không thể thiếu được của gia đình Elliot-Musgrove và đây là lần đầu tiên Mallory đi cùng với bạn trai.
"Có gì mà ngạc nhiên," Mallory đáp. "Nếu chỉ vì chị lúc nào cũng đi một mình thì đó không phải là vấn đề của em. Ôi, em mượn đôi xăng đan vàng của chị được chứ?"
Đêm hôm trước khi Felix về, Anna thao thức mãi, tưởng tượng cảnh cô gặp anh sẽ lãng mạn như thế nào. Hẹn nhau tối thứ Sáu tại khu rừng Kellynch nơi họ nói lời chia tay hồi tháng Tư, cô hình dung mình sẽ mặc một chiếc váy ngắn màu đen trắng với đôi giầy đế mềm màu đỏ tươi lao vào vòng tay anh. Sau đó cảnh sẽ diễn ra chầm chậm, bởi vì họ mải hôn nhau đắm đuối và ngồi thụp xuống đất ngất ngây trong vòng tay và ghì chặt.
Rồi tối hôm đó, Anna đã nhìn thấy Felix trước. Cô lao nhanh về phía người yêu rồi vấp phải rễ cây. Túi sách của Anna văng sang một bên và đầu gối rớm máu. Thế là chẳng còn những khoảnh khắc mộng tưởng với chiếc ôm dịu dàng và nụ hôn bất tận vì cô còn phải ngồi gỡ những nhành cây bám vào tóc và lau vết máu trên đầu gối bằng ống tay áo của anh. Giấc mơ lãng mạn tan tành mây khói còn Felix thì cứ ôm bụng mà cười.
"Anh xin lỗi," anh cố nín. "Trông em buồn cười quá - và đáng yêu nữa!"
"Chỉ đáng yêu thôi!" cô van vỉ, nghiến răng vì đầu gối nhói đau. Lúc này cô cảm thấy thật xấu hổ - có vẻ như anh đã thay đổi. Nom anh cao lớn và tự tin hơn.
"Lại đây," anh thì thầm. Anh vòng tay qua ôm ghì lấy cô. Khi hít hà mùi hương đặc trưng của anh, mắt cô nhòa lệ.
"Đau không em?" anh ân cần hỏi.
"Không phải chuyện đó," cô thổn thức. "Em nhớ anh da diết. Bố em mất việc rồi, bây giờ ông uống rượu như điên."
"Nhưng em đang ở đây, đó mới là điều quan trọng." Felix đáp. "Mẹ anh thực sự nghiêm túc về tất cả chuyện này, thực ra - bà đang cân nhắc những điều bố em nói."
Anna lên tiếng bào chữa cho bố.
"Xuỵt," Felix ra hiệu. "Nói thế đủ rồi."
Và anh hôn cô. Điều này thật tuyệt diệu, không cần phải bàn cãi chuyện của các bậc phụ huynh nữa.
Lát sau, ngồi bên ngoài quán Anchor, uống soda chanh, Felix mới bắt đầu kể cho cô nghe về ngôi nhà, về kế hoạch du lịch và tất cả những điều anh muốn hai người làm cùng nhau.
"Nhưng bây giờ, chúng ta cần bàn vụ ngày mai," anh nói. "Em vẫn muốn chứ?"
"Muốn gì ạ?" Anna nhíu mày.
"Anh nói trên điện thoại rồi mà - ăn trưa cùng mẹ anh," anh đáp. "Em biết đấy, dường như anh hơi khắt khe với bà. Dù vậy, mẹ anh rất muốn mời em ăn trưa.""
"Ăn trưa á?" Anna ngỡ ngàng. "Ôi em cứ nghĩ..."
"Không, anh đã nói với em mà," Felix tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. "Đó là Bữa Trưa Ký Ức 1 - một hoạt động giúp đỡ bệnh nhân Alzheimer, tổ chức khắp cả nước và mẹ anh nằm trong ban tổ chức - bà muốn chúng mình đến đấy. À, ban đầu là giúp phục vụ và rồi cùng ăn cùng luôn!"
"Anh có chắc là mẹ muốn em đến không? Em nghĩ chúng mình đã không có một sự khởi đầu tốt."
"Đó chính là vấn đề," Felix nói. "Mẹ an nói không muốn chuyện giữa bà và bố em phá hoại mối quan hệ của chúng mình."
Anh uống một ngụm nước lớn rồi nắm lấy tay cô. "Em biết gì không? Anh nghĩ hai mẹ con anh đang dần hòa hợp - vài tuần trước đây hai mẹ còn cãi nhau kịch liệt, gửi thư với lời lẽ giận dữ nhưng anh nghĩ từ bây giờ trở đi mình biết mẹ sẽ làm gì. Bà luôn thích tranh luận, nói những điều kỳ cục và không bao giờ chấp thuận công việc của anh - nhưng bà đã đồng ý không bao giờ nhắc lại chuyện này nữa. Ít nhất là bà làm nhiều việc cho bố hơn và không nhảy dựng lên mỗi khi lên truyền hình."
Anna biết rằng Chính Phủ đang trong thời gian ngừng họp nên Cassandra không có nhiều cơ hội thể hiện, tuy vậy cô vẫn cố gắng không nói gì. Thật là mừng khi mọi chuyện đã trở lại bình thường.
Tất cả những điều cô cần làm bây giờ là tận hưởng giây phút bên Felix.
"Cô rất vui vì cháu tới!" Cassandra trông rất thanh lịch trong chiếc quần lanh trắng và chiếc áo lụa xanh cốm, chạy tới hôn cả hai má của Anna. "Trước hết, chúng ta bỏ qua tất cả những chuyện cũ và bắt đầu lại từ đầu nhé? Không phải lỗi của cháu khi bố cháu là kẻ phân biệt chủng tộc ngu ngốc và..."
"Mẹ!"
Felix lườm mẹ đầy vẻ cảnh báo.
"Vấn đề quan trọng là cháu có ý nghĩa với Felix và nó có ý nghĩa với ta. Làm bạn nhé?" Bà nhìn Anna bằng ánh mắt van lơn.
"Dĩ nhiên ạ," Anna mỉm cười.
"Tuyệt vời!" Cassandra vỗ tay đen đét. "Bây giờ hai con hãy đi phân phát những đĩa bánh canape này trong khi mẹ đi gặp gỡ chào hỏi mọi người� nhé! Thật là tuyệt vời"
Anna thấy ngạc nhiên khi chính cô cũng rất thích sự kiện này. Nó không phải là một buổi lễ đông nghẹt lũ lắm tiền nhiều của như cô nghĩ; trái lại những gia đình trẻ đi lại trong vườn, hòa mình vào trò chơi sơn mặt, làm diều và múa rối bằng tay Punch và Judy. Có một trận bóng vồ diễn ra trên bãi cỏ, khu cây cảnh được đặt tại vườn cây ăn quả và trò tongbola 2 được tổ chức ngay tại hành lang. Bữa trưa là tiệc đứng với đồ ăn đặt trên chiếc bàn niễng phủ vải bông sọc. Bốn nhạc công chơi đàn dây ngay bên cạnh. Anna thấy rất hài lòng mặc dù họ chơi không thực sự tốt như Wild Chicks mặc dù tuổi tác gấp đôi các cô.
"Mọi người tiêu tiền như rác," Cassandra thì thầm vào tai Anna lúc cuối bữa trưa, "và cháu biết không? Felix đang làm một việc rất tốt - nó đang nói chuyện với phóng viên của kênh South Today về bố và về cảm giác khi thấy người thân yêu của mình chết dần chết mòn - ôi cháu yêu quý! Ta xin lỗi, ta thật là vô tâm! Felix có kể về mẹ cháu..."
"Không sao ạ," Anna trấn an bà. Cô cảm thấy ngạc nhiên trước sự thay đổi của một người mẹ mà cô đã định căm ghét. "Cháu rất vui khi anh ấy nói về chuyện đó. Nếu đưa lên bản tin địa phương thì sẽ rất thú vị."
"Ta biết, nhưng ta nghĩ họ sẽ cắt xén đoạn phim chỉ còn mười giây," Cassandra bật cười. "Bây giờ sẽ là tiết mục cuối cùng - cuộc đua bóng bay!"
Tất cả mọi người đều mua bóng bay có thể phân hủy với giá năm Bảng, và ai thổi xa nhất sẽ giành chiến thắng.
"Mọi người ơi, lại đây! Cassandra nói bằng loa khi một thành viên trong ban tổ chức khệ nệ mang tới những chùm bóng lớn đủ màu sắc. "Cám ơn các bạn rất nhiều."
"Hy vọng là mẹ anh không nói qua nhiều." Felix bẽn lẽn tiến về phía Anna và vòng tay qua ôm bờ vai cô. "Bà đang thay đổi một cách đáng ngạc nhiên khi không còn có cố gắng thu hút sự chú ý của công chúng."
"Và có lẽ các em bé sẽ thích đứng quanh thùng bóng này khi tôi mời cô gái xinh đẹp - Anna Elliot và chàng trai đáng yêu của mình - Felix - lên đây cắt dây thả bóng."
Bà quay sang phía Anna và đưa cho cô một chiếc kéo to màu đỏ rực rỡ khi đám trẻ con đã bu xung quanh.
"Cháu á? Nhưng..."
"Đi nào," Felix hối thúc rồi đẩy cô về phía trước. "Đi nào - rồi sẽ chỉ có chúng ta với nhau."
Anna và Felix ngồi xuống, thấp bằng lũ trẻ rồi cắt sợi dây ở mỗi chùm bóng. Chúng reo hò ầm ỹ và Anna, lấy tay che mắt khỏi ánh nắng rực rỡ, cũng bật cười khách khách ngắm nhìn những quả bóng bay lên trời. Cô đứng dậy, Cassandra chạy tới ôm và hôn lên má cô.
"Cám ơn cháu đã đến đây," bà nói. "Điều này có ý nghĩa nhiều với cô lắm."
"Cháu cũng thế," Anna toét miệng cười. Cô thực sự nghĩ vậy.
Chú thích
1 Bệnh nhân Alzheimer mắc chứng mất trí nhớ.
2 Một trò chơi gần giống như lô tô ở Việt Nam.
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu