Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Echoes Of Love
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
a tuần sau khi Felix đi và trước khi Anna đến thăm anh là khoảng thời gian kinh khủng nhất. Anna lao đầu vào bài vở và âm nhạc, nhưng làm bất cứ thứ gì, đi bất cứ nơi đâu, cô đều nghĩ đến Felix. Mấy ngày đầu, anh gửi rất nhiều tin nhắn, tâm sự rất nhiều chuyện như là anh đã hít đất được bao nhiêu lần, và tập đánh giáp lá cà như thế nào. Sau đó tin nhắn cứ thưa dần và đến ngày cuối cùng của tuần thứ hai cô nhân được Hôm nay phải hành quân - quá mệt không thể nói chuyện, rồi thậm chí có hôm, cô chẳng nhận được tin nhắn nào cả.
"Đừng lo," Phoebe an ủi khi Anna đau khổ nghĩ rằng Felix đã quên cô mất rồi. "Anh Zac cũng thế - mẹ mình đã gửi bao nhiêu tin nhắn nhưng chỉ nhận được đúng một câu, Mọi thứ đều ổn cả.
"Mình nghĩ Gaby sẽ không đến thăm Zac vào Ngày Lễ Gia Đình," Phoebe đoán.
Anna lắc đầu. Cô đã cố thuyết phục bà chị tham dự, bởi vì theo lời Felix thì Zac rất nhớ chị ấy. Chỉ một lần, Gaby đã thành thật với em gái.
"Chị không thể," Gaby thừa nhận. "Ý chị là, nghe có vẻ buồn cười, hẹn hò với Zac cũng thú vị - cả hai đều thích hòa nhạc và tiệc tùng; nhưng chị không thể chỉ cần có vậy. Chị không thể mòn mỏi đợi chờ và phát ốm vì lo lắng. Và hơn nữa, em biết gì không? Chị mới gặp một anh chàng ở bữa tiệc của Sophie - anh ấy làm việc cho tạp chí Zing! Anh ta quan tâm đến chị hơn là mấy cuộc chiến."
Cuối cùng, chỉ mỗi Anna đến Lympstone cùng bà Harville và Phoebe. Felix đã nói là gia đình anh sẽ không ai tham dự ngày lễ này - bố thì rõ rồi, anh trai và chị gái có cuộc sống riêng, và mẹ anh thì không hào hứng. Bà Harville rất ghét lái xe đường dài vì thế họ đi tàu hỏa. Trong suốt hành trình, Phoebe lải nhải về chuyện có nên chấm dứt tình cảm với Jamie không ("Anh ấy quá tốt và quá chân thành") hoặc sẽ cố yêu cho đến cuối mùa hè vì gia đình anh ta có ý định mời cô nàng đến ngôi nhà ở Umbria tháng Tám tới đây. Khi chấm dứt câu chuyện về Jamie, cô nàng quay sang tranh cãi khi bà Harville khuyên Phoebe nên mặc váy giống Anna. Cô nàng phản kháng rằng mặc quần bò vào Ngày Lễ Gia Đình cũng rất hay và không đời nào cô ăn vận như một chiếc bánh ngọt phết đầy kem. Phoebe khiến Anna cảm thấy liệu có phải mình đã quá căng thẳng với chuyện đi thăm Felix nhưng đến khi chuyển sang nhánh đường sắt khác ở Exeter, họ thấy mình đang đứng giữa những bậc phụ huynh có vẻ rất bồn chồn, những đứa trẻ nói chuyện líu lo và những cô gái khoác lên người những chiếc váy lịch sự, cố gắng tỏ ra thờ ơ và thoải mái - nhưng rõ ràng là đang phấn khích và hào hứng như Anna vậy.
Và cuối cùng họ cũng đến nơi. Felix đã đứng sẵn chờ cô. Hai người hôn nhau khát khao cháy bỏng và giây phút đó như kéo dài bất tận. Anna nhắm nghiền mắt lại, hít hà mùi hương tỏa ra từ cơ thể anh và thích thú khi anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra đằng sau, và bắt đầu hôn lên mắt, má và bờ môi...
"Gặp lại em thật tuyệt," anh cất lời khi thấy Zac đưa mẹ và em gái đi ra chỗ khác. "Xem này, ở đây có nhiều mẫu vật trưng bày, tí nữa sẽ có một buổi nói chuyện về việc họ đã chăm sóc bọn anh thế nào, chuyện gì sẽ xảy ra khi bọn anh dàn trận - nhưng nếu em không thích..."
"Em rất muốn đi," Anna cương quyết. "Em muốn biết rõ cuộc sống của anh ở đây."
Bắt gặp ánh nhìn biết ơn thoáng hiện trên khuôn mặt anh, cô hít một hơi thật sâu. "Anh có cảm thấy khó khăn - ý em là, những gì diễn ra xung quanh?" Cô chỉ tay về phía những bậc phụ huynh đang ôm con. "Mẹ anh không ở đây đúng không?"
Anh buồn bã lắc đầu. "Bà đã không đến," anh chua chát nói. "Em đã ở đây, đó mới là điều quan trọng."
"À, em có bất ngờ này dành cho anh." Anna nói, chìa hai vé xem hòa nhạc Sugar Lumps vào dịp năm mới ở rạp O2 mà cô mất cả tháng tiền tiêu vặt mới mua được. "Anh có muốn lấy luôn hay...?"
"Lát nữa," Felix nhoẻn cười. "Đi nào, anh sẽ dẫn em đi xung quanh để biết thế nào là tập luyện thực sự!"
Nửa giờ sau, dưới ánh nắng chói chang, Anna đứng xem Felix và những tân binh khác đang cố gắng vượt chướng ngại vật trên bãi tập. Người hướng dẫn chỉ cho họ thấy những chướng ngại vật trong khi những người khác hò hét cổ vũ - hay đôi khi bình luận - trước màn trình diễn của các tân binh. Khi Felix vượt qua được cầu dây và cửa vòm và chạy về phía bức tường cao mười mét thì bị vấp ngã.
"Cố lên, Felix, đi, đi, đi nào!" Một phụ nữ nét mặt sắc sảo, tóc sáng màu, mặc chiếc áo khoác đỏ tươi đi đôi bốt màu đen đến gối, thúc khuỷu tay chen lên phía trước Anna, nghển cổ hò hét khi Felix thở hổn hển, lê bước tới chỗ bức tường và bắt đầu trèo lên.
"Đúng rồi!" Người phụ nữ đó giơ cả hai tay đấm túi bụi vào không khí và Anna nhận thấy đèn flash lóe lên từ phía sau. Người phụ nữ đó bất chợt quay lại nhìn Anna tỏ vẻ hối lỗi. "Xin lỗi cháu, ta không định chen ngang đâu - chỉ là, ta nhìn thấy con trai mình..."
"Con trai cô á? Ôi! Cô là Cassandra Wentworth!" Anna thở gấp. " Nhưng anh Felix nói là cô không tới cơ mà?" Cô lỡ miệng nói ra trước khi kịp suy nghĩ.
"Ý cháu là gì, Felix nói... ôi Chúa ơi! Đừng nói cháu là bạn gái mới mà nó kể lể suốt ngày nhé?" Người phụ nữ nhìn Anna chăm chú bằng đôi mắt chuốt mascara dầy cộp, như cái cách mọi người vẫn nhìn vật trưng bày trong bảo tàng. "Vậy ra cháu chính là chuẩn mực của người phụ nữ hoàn hảo!" Bà chế giễu và cười nhăn nhở. "Người yêu là tất cả, còn mẹ chả là gì."
"Ch... á... u - cháu chắc là anh ấy sẽ rất vui nếu biết cô cũng đến," Anna ngập ngừng vì chẳng biết nên nói gì.
"Ta nghi ngờ điều đó," mẹ Felix điềm tĩnh đáp, đánh mắt về phía bãi tập, lúc đó anh đang tiến gần đến chướng ngại vật cuối cùng. "Bây giờ, ta làm gì cũng không vừa ý nó. Ta đã sai khi nói không muốn đến và bây giờ đến đây rồi, ta dám cá là mình lại tiếp tục sai." Mặt bà buồn thiu. "Ta nghĩ đây là cái giá mà người ta phải trả cho bổn phận làm mẹ." Bà lẩm bẩm.
Anna thầm nghĩ, cô ấy coi việc làm mẹ như một trận cúm khó chịu vậy.
"Anh Felix kể với cháu là cô đang ứng cử vào Quốc Hội," Anna cố gắng tìm chủ đề nào an toàn hơn. Cô đã nghĩ mình sẽ vui mừng khi Cassandra tới đây nhưng trái lại bây giờ cô thấy bực bội. Cô không thể ôm hôn Felix thoải mái khi mà mẹ anh cứ quẩn quanh ở bên. Phải mất vài tuần nữa may ra mới gặp lại anh.
"Chính xác!" Cassandra trở nên sôi nổi. "Ứng viên tự do cho Muckleborough và Bythor."
"Vậy cô nghĩ mình sẽ hạ gục cả nhà Lib Derms?" Anna nói. "Nhưng những người thuộc đảng bảo thủ có vẻ công bằng khi..."
"Không phải từ khi ứng cử viên của họ tự bôi tro trát trấu lên mặt với bộ dạng nhớp nhúa ở Corfu," Cassandra thốt lên. "Đấy là chưa kể đến những chuyến bay hạng nhất và xe limousine có tài xế riêng bằng tiền đóng thuế của người dân. Nhưng này, cháu quan tâm đến chính trị đúng không? Vậy mà Felix chưa bao giờ kể cho cô cả. Dạo này, Felix có vẻ kín miệng. Thế - cháu nghĩ thế nào về ý tưởng điên rồ của nó?"
"Ý tưởng nào ạ? Gia nhập Hải Quân ấy ạ?"
Cassandra gật đầu. "Cháu có nghĩ nó điên rồ không?" bà hỏi.
"Không ạ, ý cháu là... ừm, dĩ nhiên là, nếu ích kỷ, cháu ước anh ấy sẽ chọn nghề khác... nhưng mặt khác... "
"Dĩ nhiên rồi," Cassandra gật gù. "Cháu không thể ngăn nó à?"
"Cháu chưa thử," Anna nói. "Nếu điều này khiến anh hào hứng, khiến anh vui..."
"Thế còn mối quan hệ giữa hai đứa thì sao? Cháu có nhìn thấy tương lai không?"
Càng nói chuyện, Anna càng cảm thấy bức bối. Nếu nói có thì lại tỏ ra hăng hái quá, còn nói không, tức là nói dối.
"Cháu không biết - ý cháu là, chỉ mới quen nhau vài tháng, và chúng cháu còn trẻ. Ai mà biết được? Điều đó còn phụ thuộc vào những gì diễn ra..."
"Điều sắp diễn ra là nó sẽ đến một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó để chém giết kẻ thù," Cassandra dằn từng tiếng. "Cháu có thấy buồn không?"
"À, có ạ, dĩ nhiên là thế - chiến tranh thật kinh khủng và cháu biết mình không thể nào bắn chết người, nhưng mặt khác, nếu những người như anh Felix không được chuẩn bị để..."
"Ôi nhìn này - thằng bé đang tới đây," Cassandra chen ngang. "Ta nghĩ đã đến lúc đổi chủ đề."
Khi bước lại gần và tìm cách tránh những người cổ vũ, Felix nhìn thấy mẹ. Anh đứng như trời trồng và há hốc miệng.
"Ngạc nhiên vì gặp mẹ à, con yêu?" Bà chạy ra hôn vào má anh. "Mẹ nhớ lại lúc con sắp sửa ngã. Con thật cừ..."
"Con bị trượt chân, thế thôi," anh đáp lời rồi đưa mắt dò xét nhìn mẹ, sau đó quay ra phía Anna. "Thế đây là ngạc nhiên em dành cho anh à?"
"Không ạ," Anna trả lời không cần nghĩ. "Nếu em làm vậy..." cô kịp thời chữa lời. "Em vừa gặp mẹ anh mấy phút trước..."
"Ôi. Xin lỗi. Sao mẹ lại đến đây?"
"Hôm nay là Ngày Lễ Gia Đình, Felix ạ," Cassandra đáp. "Và mẹ là gia đình của con."
"Mẹ đã thề là không đến cơ mà. Điều gì đã khiến mẹ thay đổi?"
"Con yêu, mẹ không đồng ý với những điều con làm nhưng mẹ lo lắng cho sức khỏe của con. Mẹ muốn đến nơi con đóng quân, xem ở đây có gì, đại loại thế. Và mẹ rất vui vì gặp cả Anna nữa," bà nở một nụ cười rạng rỡ và vỗ nhẹ vào cánh tay cô.
"Vâng, à... mẹ nên đến xem doanh trại của con," anh miễn cưỡng đáp lời, rồi nắm chặt đôi bàn tay Anna.
Trong giây lát, họ chậm rãi đi về phía khi nhà ở. Không ai nói một lời.
"Tuần vừa rồi bố thế nào?" Đột nhiên Felix quay sang phía mẹ cất tiếng hỏi.
"À, mẹ không gặp bố..."
"Đừng nói với con," Felix ngắt lời. "là mẹ không đến nhé? Mẹ thật không thể tin nổi!"
"Cuối tuần trước mẹ không đến thăm bố bởi vì mẹ bị ốm. Dĩ nhiên, bố con sẽ không mong mẹ tới trong tình trạng như vậy," Cassandra trả lời chắc nịch.
Felix cảm thấy sượng sùng.
"Nhưng Oscar có đến và bảo bố con vẫn thế. Một người phụ tá chăm sóc y tế cho biết ông ấy vẫn hay đi lang thang."
"Có thể bố muốn về nhà chăng?" Felix đáp lại
"Felix, chúng ta đã nói chuyện này hàng trăm lần rồi," Cassandra nói. "Mẹ cũng cảm thấy đau đớn như con thôi, nhưng đưa bố về nhà không phải là giải pháp tốt. Bố con cần được chăm sóc đặc biệt."
Bà khẽ chạm vào tay Felix. "Nhưng bố có vẻ rất thích cái đàn mẹ mới mua." Bà quay sang phía Anna. "Ông ấy là - một - nhạc sỹ - tài hoa. Bây giờ ông vẫn có thể chơi được một ít nhưng nếu chơi piano ở phòng khách sẽ làm phiền mọi người, vì thế mẹ mua cho bố con cái đàn organ nhỏ này. Bây giờ ông ấy có thể chơi đi chơi lại một bản nhạc bởi lẽ ông không thể nhớ được."
Anna nhận thấy đằng sau vẻ thờ ơ của Cassandra ẩn giấu một nỗi buồn khôn tả. Bà rõ ràng là người chu đáo và hào hiệp. Cô không hiểu tại sao Felix lại khó khăn với mẹ đến vậy. Cô cảm thấy phần nào nhẹ nhõm khi anh đi thay quần áo sau đó dẫn cô và mẹ tới hội trường nơi mà sỹ quan chỉ huy của anh sẽ có buổi nói chuyện. Khi họ đang chuẩn bị ngồi xuống thì đột nhiên Cassandra quay sang phía Anna với một vẻ lo lắng.
"Ta xin lỗi vì chuyện lúc nãy," bà thì thầm. "Có thể cháu sẽ nghĩ giống Felix: coi ta là người ích kỷ và tham công tiếc việc..."
"Không ạ, cháu..."
"Có lẽ là vậy," bà nói tiếp. Hình nhu một khi bà bắt đầu trút hết nỗi lòng thì không thể ngừng lại được. Có vẻ như bà đang không đối thoại với cô; mà là với chính bản thân mình.
"Cháu biết không? Có điều mà Felix không hiểu là ta nên thúc ép Chính Phủ phải thay đổi, yêu cầu trợ giúp những người phụ tá chăm sóc y tế, cung cấp nhiều thuốc men chữa trị căn bệnh quái ác này hơn là nhốt mình ở nhà cố gắng - rồi lại thất bại - trong việc chăm sóc chồng."
Bà cười thảm não. "Ta là người quyết đoán, một khi đã tin vào điều gì, ta sẽ tìm mọi cách làm cho càng nhiều người biết càng tốt..."
"Cháu biết ạ," Anna mỉm cười. "Bố cháu rất muốn mời cô tham gia chương trình sau khi cô đã ném đống áo chẽn ra khỏi..."
"Ôi Chúa ơi," Cassandra nhìn Anna chằm chằm. "Anna Elliot," bà ngỡ ngàng. "Walter Elliot là bố cháu à?"
Anna gật đầu. "Bố cháu thực sự muốn mời cô - ý cháu là, những điều cô nói đều đúng cả. Đó mới là điều quan trọng và nếu các đảng chủ chốt không thay đổi thì người dân sẽ nhận ra rằng đến lúc phải bầu cho cá nhân, chứ không phải cho một đảng nào."
"Cháu thông minh thật đấy," Cassandra nhận xét. "Ta sẽ suy nghĩ về việc đó. Mặc dù đã nó với nhà sản xuất lúc đó, ta thích..."
"Làm hơn là nói," Anna nói. "Nhưng đôi khi cô cần phải nói để họ tức giận mà làm chứ, đúng không ạ?"
Cassandra tư lự nhìn cô. "Ta thích câu đó," bà nói. "Rất thích. Nói để yêu cầu người khác làm - ta sẽ dùng câu này." Bà gật gù. "Cháu có thể kể với bố những chuyện chúng ta nói, và ta sẽ làm phần việc của mình. Ồ nhìn kìa, Felix ra rồi - vừa đúng lúc. Nào nghe xem những người lính có gì để nói về họ."
Gần cuối buổi nói chuyện, tim Anna đập nhanh hơn với cảm giác không thoải mái. Tưởng tượng cảnh Felix giữa chiến trận và những bức ảnh chạy trên màn hình đó là những thứ anh sẽ phải đối mặt. Nhưng rồi cô cảm thấy nhẹ nhõm phần nào khi buổi nói chuyện đến hồi kết, và mọi người rục rịch đi ăn trưa.
Cassandra đã đứng lên và ra khỏi chỗ ngồi nhanh chóng mà không đợi ai.
"Ôi Chúa ơi, mẹ anh đang làm gì thế?" Felix nắm lấy cổ tay Anna, chỉ ngang qua phòng. Cassandra đang tiến về phía người sỹ quan chỉ huy, ai cũng có thể nghe thấy giọng của bà oang oang át cả tiếng rì rầm của đám khách đang bu lại.
"Ca tụng chiến tranh, đó chính xác là điều các ngài đang làm... một thói đạo đức giả... biến nó thành trò chơi trên xương máu người lính..."
Người sỹ quan chỉ huy đỏ mặt tía tai. Và rồi cả khán phòng chợt im lặng.
"Ngài nói về khả năng hạt nhân..."
Felix len lỏi giữa đám đông, đi về phía mẹ. Anna không nghe thấy gì trong lúc anh chộp lấy cánh tay Cassandra. Người sỹ quan khẽ gật đầu trước khi bỏ đi.
"Tất cả chỉ là tuyên truyền..." Cassandra bỏ lửng câu nói, liếc nhìn theo bóng người sỹ quan.
"Ồ, thật là một sự quấy động phá vỡ mọi lề thói thông thường" Một người đàn ông thấp đậm liếc Anna khi cô băng qua, sau đó anh ta nhét vào túi quần một quyển sổ. "Làm cho cuộc sống thú vị và sôi động hơn."
"Họ nói có bữa trưa!" Cassandra vẫy ta hiệu cho Anna cứ như thể chưa có gì xảy ra. "Ta cần đi vệ sinh - gặp lại cháu ở cái hội trường hỗn loạn này mười phút nữa nhé?"
Bà vẫy tay rối rít rồi tiến về phía cửa, có vẻ như không biết những bậc phụ huynh khác đang nhìn với ánh mắt khó chịu. Anna đảo mắt tìm Felix và cô thấy anh đang đứng nói chuyện với viên sỹ quan. Anh đưa tay gãi đầu gãi cổ liên tục, Felix thường làm như vậy mỗi khi căng thẳng lo lắng.
"Anh không sao chứ?" cô hỏi ngay khi anh quay lại sau vài phút.
"Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ, không bao giờ." Giọng anh run rẩy. "Người sỹ quan chỉ huy thật tuyệt vời; anh ta không bắt anh phải chịu trách nhiệm."
"Ông ấy không thể làm thế, đúng không?" cô nói.
"Anh sẽ thành trò cười cho mọi người mất thôi," Felix lẩm bẩm. "Ơn Chúa, mẹ anh đi rồi."
"Thực ra, mẹ anh đang đứng đợi chúng ta ở đây - họ nói bữa trưa sẵn sàng," Anna buột miệng.
"Mẹ anh làm sao cơ? Ý em là bà ý muốn chúng ta ngồi ăn cùng nhau sau những việc này ư? Bà đùa chắc."
Khi Anna cùng Felix đi tìm Cassandra thì thấy bà đang ngồi trầm tư xem thực đơn.
"Trước khi con bắt đầu nói thì cho mẹ xin lỗi," bà cất lời ngay lúc Felix tiến lại gần.
"Quá muộn rồi mẹ ạ," Felix đáp. "Mẹ đã nghĩ gì thế?"
"Mẹ biết, mẹ biết là mình nên im lặng." Cassandra thừa nhận. "Mẹ đã rất tức giận khi ông ta thao thao bất tuyệt về... Ôi chết tiệt thật!"
Bà chợt ngừng lại khi điện thoại vang lên trong túi xách.
"Mẹ nên tắt máy đi," Felix khó chịu.
"Xin lỗi, mẹ phải nghe cuộc điện thoại này..." bà mở nắp và ấn điện thoại vào tai.
"Gì? Không! Thật không? Họ nói là - sao những người nhà Tory lại phản ứng như thế được? Họ biết không?" bà lôi quyển sổ và chiếc bút chì bạc ra khỏi túi, vội vàng viết. "Hiểu rồi! Tôi cá là anh sẽ thắng! Đó là điều tôi cần. Ok, chào - ừm, cám ơn!" bà cất điện thoại vào túi, quay sang phía Felix.
"Con yêu, mẹ thực sự xin lỗi," Bà nói. "Vừa có chuyện - mẹ phải đi rồi."
"Thật đúng ý con. Mẹ cứ việc đi và làm những chuyện đáng xấu hổ ở nơi khác."
"Felix, đừng thế chứ. Mẹ đã nói xin lỗi rồi. Mẹ biết là mình đã sai."
"Mẹ cứ đi đi, OK?" Felix nói. "Mọi thứ vẫn ổn. Anna ở lại đây. Và mẹ biết gì không? Cô ấy muốn ở đây và ngạc nhiên, ngạc nhiên lắm - vì cô ấy biết cách cư xử."
"OK, được rồi, mẹ đi đây," bà ngoài người về phía trước hôn Felix nhưng anh đã khéo léo né ra, sau đó bà quay sang nắm lấy tay Anna. "Ta rất vui vì gặp cháu," bà nói tiếp. "Ta tin chắc sẽ còn gặp lại, cách này hay cách khác. Tạm biệt cháu!"
Anna còn mải bận tâm đến Felix nên không nhận ra người đàn ông thấp đậm đang ngồi ở bàn bên vội đứng dậy bám theo Cassandra. Cô cũng không nhận ra trên vai ông ta treo một chiếc túi máy ảnh có vẻ đắt tiền.
Anna thở phào nhẹ nhõm khi các tân binh được nghỉ cả buổi tối ở bên người thân và vì thế cô và Felix lại được ở bên nhau. Felix vẫn chưa thể bình tĩnh lại được nhưng Zac, Phoebe và bà Harville những người chứng kiến toàn bộ sự việc ở hội trường, đều an ủi anh rằng mọi người sẽ quên ngay thôi. Bà Harville rất lịch sự khi nói chẳng qua mẹ anh yêu thương và lo cho sức khỏe của anh nên mới cư xử như vậy.
Trong khi cả nhà Harville đến Exeter tối hôm đó, Felix và Anna lại đi Exmouth mua cá và khoai tây chiên, tâm tình trên đập. Ban đầu Felix chỉ nói về nỗi tức giận của mình với mẹ, nhưng khi Anna kể với anh là bà ấy đang vận động cho việc đưa thuốc tới những bệnh nhân Alzheimer thì anh bình tĩnh được một lúc. Sau đó, Felix miễn cưỡng nói rồi thời gian sẽ trả lời, và ít nhất nếu bà quan tâm đến chuyện gì đó thì hãy để anh được sống theo ý mình và làm một điều gì, dù là gián tiếp, giúp đỡ bố.
"Và bây giờ là sự ngạc nhiên dành cho anh," vội vàng chuyển chủ đề, cô đưa cho anh tấm vé xem hòa nhạc. "Sắp tới rồi, anh đã nói đây là ban nhạc yêu thích và em phải mua ngay - chỉ trong vài giờ vé bán trên mạng đã hết sạch."
Anh thực sự ngạc nhiên và nói với cô là không ai có ý nghĩa với anh hơn cô. Ngừng nói chuyện, cả hai đi xuống phía sát mép nước. Mặc dù thời tiết ngoài trời rất lạnh, họ vẫn hôn nhau điên cuồng, nằm xuống bờ cát và ngước nhìn lên bầu trời tối đen, cố gắng không nghĩ về những chuỗi ngày tiếp theo phải xa nhau. Anh đi bộ cùng cô tới nhà ga, đợi cho đến khi tàu chuyển bánh. Đột nhiên Anna hiểu tại sao mọi người ai cũng khóc khi xem bộ phim Cuộc Gặp Gỡ Ngắn Ngủi. Cô cố tỏ ra lạc quan khi bà Harville nom có vẻ xúc động và Phoebe trầm tư hơn mọi ngày. Nhưng sau khi về đến nhà, đóng cửa phòng ngủ, và mở nhật ký đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa mới gặp được Felix, cô không thể kìm nén những giọt nước mắt lâu hơn được nữa.
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu