Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Echoes Of Love
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ào một ngày hè nóng nực nhất, gia đình Elliot chuyển ra khỏi Biệt Thự Hampton. Gia đình Croft vẫn vui mừng trả tiền thuê nhà giá cắt cổ mà Walter yêu cầu với điều kiện họ có thể chuyển đến ngay lập tức và phải được sở hữu căn nhà ít nhất ba năm. Bà Marina đã khéo léo nhờ gia đình Dalrymple mời ông Walter tham dự cuộc đua thuyền buồm ở Eastbourne chỉ vài ngày sau khi ông tới Cảng Sovereign. Thế nên, ông không có lý do gì mà nhặng xị về chuyến đi này nữa.
Căn phòng áp mái nằm gần Cảng Sovereign rất phong cách và cực kỳ rộng rãi. Ông Walter phải thừa nhận nó được trang trí với tính thẩm mĩ cao. Sau khi Hampton thay vì trả tiền lưu kho, ông thấy nhẹ nhõm vì không còn phải sống, theo như lời ông nói, "với những món đồ Ikea 1 rẻ tiền. Hơn nữa, tòa nhà chung cư nằm ngay bên bến cảng Martello nổi tiếng, nơi mà ông đã từng đọc được trong quyển Cuộc Sống Ở Susex: nơi thanh lịch nhất và có vị trí chiến lược trong sự phát triển, nơi được coi là ngôi nhà thứ hai của những nghệ sỹ sân khấu nổi tiếng.
Walter không hề phản đối quyết đinh đến sống cùng Marina của Anna. Cô đã nói với bố khi cả gia đình đến xem ngôi nhà mới, thèm hy vọng sẽ không có thêm cuộc cãi vã nào nữa vì bố cô không muốn mất mặt trước những người hàng xóm mới. Lúc đó, ông có vẻ yên tâm khi biết rằng cô vẫn ở bên những lúc "Mallory đáng yêu" cần cô, và sau đó càng yên tâm hơn khi Marina hứa sẽ chăm sóc Anna chừng nào cô còn lưu lại nhà tranh Magpie.
"Và," ông cất lời với niềm hoan hỉ lộ liễu," căn phòng đáng nhẽ dành cho con sẽ làm phòng nghỉ cho khách. Bố sẽ lên kế hoạch cho các hoạt động giải trí," ông dõng dạc tuyên bố.
Tất cả mọi người đều biết chính xác ai là người ông mời đến nhà - và cô ta sẽ chẳng cần dùng đến căn phòng đó. Thực ra, người đại diện của ông, Aramita Clay, đang ở Susex, đã chuyển đến sông gần biển chóng vánh hơn mọi người tưởng. Aramita trở thành người đại diện của ông ngay từ buổi phát sóng đầu tiên của chương trình mạn đàm, và cô gắn bó với ông từ đó đến nay. Cô ta ngưỡng mộ Walter và ông khá thích thú việc này. Cả Anna và Mallory đều không thể chịu đựng được người phụ nữ đó, nhưng Gaby, với con mắt của kẻ cơ hội luôn giả vờ thân thiện với cô ta, bởi vì cháu gái của Arimita, Honeysuckle, là siêu mẫu nổi tiếng của một trong những hãng thời trang hàng đầu ở Luân Đôn và hứa hẹn sẽ giới thiệu Gaby với một vài nhiếp ảnh gia có tên tuổi.
Khi biết được Walter sẽ chuyển đến cách nhà mình ở Lewes nửa giờ chạy xe, Aramita không buồn che đậy sự phấn khích. Cô ta hứa cho ông toàn quyền sử dụng vé xem opera định kỳ tại Glyndebourne, rồi cả căn nhà bên bờ biển ở Hove, và một vài thứ khác nữa - tuy không cần nói thẳng ra nhưng ai cũng ngầm hiểu rồi. Ngoài ra, cô ta còn sắp xếp cho ông dẫn chương trình trên kênh Coast TV và thậm chí còn gợi ý ông tự viết truyện ("Anh yêu, sách của anh sẽ bán chạy như tôm tươi, anh đúng là một viên ngọc quý"). Ngay khi chiếc xe tải chuyển đổ tới Biệt Thự Hampton, Walter đã tự đắc toàn bộ ý tưởng vầ việc cắt giảm chỉ tiêu đúng là một giải pháp tuyệt vời.
Anna là người cuối cùng ra khỏi nhà ngày hôm đó. Cô đã mất cả buổi sáng để chở Mallory và đồ đạc của con bé tới Nông Trang Uppercross rồi đứng ra hòa giải mỗi khi bố quá lời cằn nhằn về các nhân viên chuyển đồ. Anna không còn thời gian trôi theo cảm xúc của riêng mình nữa. Bây giờ, khi chiếc xe tải đã đi khuất phía cuối con đường, theo sau là chiếc MG màu đỏ tươi của Gaby, hiện thực trở về khiến ngực cô nhói đau. Anna chuẩn bị đến chỗ Marrina nhưng thấy thần kinh căng thẳng không thể tiếp tục tập trung lái xe được, cô quyết định ngắm ngôi nhà và mảnh vườn lần cuối cùng trước khi ra đi.
Khi đang ngồi thẫn thờ trên xích đu treo trên nhành cây táo khẳng khiu và nghĩ về mẹ, cô nghe thấy tiếng lốp xe miết trên sỏi và tiếng sập cửa. Ngỡ bà chị quên đồ, cô băng qua bãi cỏ và đi về phía ngôi nhà.
Và cô đứng chết trân.
Không phải Gaby.
Đó là Ruth Croft. Bà đang nghe điện thoại, khuôn mặt hoảng hốt lo sợ, chắc hẳn vừa được thông báo tin chẳng lành.
Trong giây lát, Anna định trốn vào bụi cây bên hông của mảnh vườn, nhưng khi mới đi được vài bước chân, điều nghe thấy khiến cô lạnh cả sống lưng, bủn rủn hết chân tay.
"Bẫy mìn ư? Ôi Chúa ơi!"
Anna hoảng sợ vô cùng. Đó là Felix - chắc hẳn là vậy. Anh đã hy sinh.
"Thằng bé làm gì cơ? Vết thương nặng không?" những lời tiếp theo của Ruth khiến Anna thở phào được một lúc, nhưng hình ảnh Felix thương tích đầy mình, máu chảy đầm đìa nằm bên vệ đường làm cô muốn ói. Lấy tay che miệng, cô men dần ra phía đường chính.
"Thằng bé đã làm vậy ư? Làm ơn nói to lên, tôi không nghe thấy gì... khi nào?" Ruth hạ giọng và Anna phải nín thở, căng tai nghe xam bà ấy nói gì. "Có phải...? Ôi cảm ơn Chúa."
Tiếng còi lanh lảnh của xe cảnh sát vừa chạy qua làm cô không nghe thấy gì nữa, và khi Anna băng qua đường đi về phía chiếc xe, Rith đã ngưng nói chuyện điện thoại.
"Cô Croft?"
Ruth quay lại khi nghe thấy tiếng của Anna.
"Ôi Chúa ơi, cháu làm cô giật cả mình!" bà khóc, đôi bờ vai run run. "Cô nghĩ gia đình cháu đi hết rồi - bố cháu nói mọi việc đều OK."
"Những người khác đã đi hết rồi ạ" Anna hoảng hốt khi nhìn thấy hàng lệ lăn dài trên má của bà. "Cháu đang chuẩn bị đi đây." Cô chỉ tay về phía chiếc xe Smart vẫn đang gắn biển "P" vì cô vừa mới đỗ kỳ thi lấy bằng lái xe.
"Ôi, tất cả đều ổn - Joseph cùng với nhân viên chuyển đồ đang trên đường đến. Cô đi trước mở cửa và sau đó có điện thoại..."
Anna không thể chịu đựng hơn được nữa. "Có phải chuyện về Felix - cháu trai cô không?" cô nôn nóng hỏi, không dám thở mạnh. "Cháu chỉ vô tình nghe được - anh ấy ổn cả chứ?"
"Cảm ơn Chúa, đúng là thần kỳ. Nó đã khinh suất nhưng..."
"Cô nói chuyện với anh ấy ạ?" Anna khẩn khoản.
Ruth gật đầu. "Ừ, nhưng chỉ trong khoảng một tới hai phút gì thôi, đường truyền tệ quá. Lúc nhấc máy một người tự xưng là chỉ huy của Felix nói chuyện với cô - cháu biết cô đã lo như thế nào đấy. Nhưng ơn Chúa, cuối cùng ông ta cũng chuyển máy cho Felix."
Giọng bà vỡ vụn và Anna nhận thấy đôi bàn tay bà đang run rẩy. "Cô không rõ lắm - hình như khi đang đi tuần tra thì một quả lựu đạn phát nổ. Thằng bé lao vào cứu đồng đội."
"Ôi trời." Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cô chờn chợn.
"Và cháu biết gì không?" bà Ruth nở nụ cười méo mó. "Túi quân trang bị sức ép mạnh nhất. Một bên tai của thằng bé bị điếc - họ nói chỉ tạm thời thôi; dây chằng bị đứt, nhiều vết rách và thâm tím, ngón tay bị gẫy, nhưng thật may mắn, tất cả chỉ có vậy."
Giọng nhát ngừng, bà quay mặt đi, xấu hổ vì nững cảm xúc dâng trào. "Thần hộ mệnh của thằng bé chắc hẳn đã phải rất vất vả," bà nói. "Theo lời người sĩ quan đó, câu đầu tiên thằng bé hỏi khi nhân viên y tế tới là Zac có làm sao không."
"Zac ạ? " Anna thấy cổ họng đắng nghét. "Zac Harville đúng không ạ?"
"Đúng rồi - chúng nó chơi với nhau từ lâu lắm rồi, bạn thật sự thân. Cô gặp Zac một đôi lần khi còn ở Anh. Một chàng trai đáng yêu và hòa nhã. Cháu có quen không?"
"Chị gái cháu cũng chơi với anh Zac," cô lí nhí. "Anh ấy ổn chứ ạ?"
"Cô nghĩ là ổn," Ruth nói. "Người sĩ quan cũng nói là nhờ sự nhanh trí của Felix mà không ai bị thương nặng."
Mặc dù rất sợ bị phát hiện bất cứ lúc nào, Anna thấy cần phải giúp đỡ khi toàn thân bà run lẩy bẩy. "Cháu lấy cho cô một cốc nước hay cà phê nhé?" cô đánh liều hỏi. "Chúng cháu có để lại một ít đồ ăn và sữa ở trong tủ lạnh."
"Cháu thật tốt," Ruth nói khẽ. "Nhưng - cô không sao. Chú Joseph sắp về rồi và cô phải liên lạc với mẹ của Felix. Không hiểu sao anh trai cô lại có thể cưới người phụ nữ đó, không phải vì cô phân biệt chủng tộc hay phản đối những cuộc hôn nhân pha tạp nhiều dòng máu hay đại loại như vậy. Ôi cháu phải nghe những điều nhảm nhí này. Mỗi khi phiền muộn, cô nói không ngừng nghỉ khiến chú Joseph phát điên." Bà cười một cách thiểu não. "Cô ta không phải là tuýp người phụ nữ của gia đình, từ nhỏ Felix đã được bố nuông chiều. Khi bố ốm, thằng bé đau lòng lắm. Nó lúc nào cũng cảm thấy cô đơn."
"Anh ấy có bạn gái chưa ạ?" Anna buột miệng thốt lên ngay trước khi kịp định thần. "Ý cháu là liệu bạn gái anh ấy có biết chuyện không."
"Ồ. Nó cũng thích một cô gái. Cũng gửi ảnh qua email cho cô xem - một cô gái bé nhỏ trông ngộ nghĩnh với mái tóc dị nhất mà cô từng thấy."
Anna vuốt tóc một cách vô thức, sau đó vội vàng bỏ thả tay xuống.
"Thế chuyện gì đã xảy ra?" Giọng cô run run.
"Chuyện chưa đi đến đâu. Cô cũng không biết nguyên nhân. Cô chú ở Patagonia cả năm trời, cháu biết đấy, một nửa thời gian ở những nơi đèo heo hút gió, xa lắc xa lơ - thỉnh thoảng làm vài cú điện thoại. Cô dò hỏi vài câu, có vẻ tọc mạch nhưng thằng bé câm như hến, không còn nhắc đến cô gái đó nữa. Nó nói cô ta không đáng để phí lời."
"Cháu xin lỗi, cô Croft, cháu phải đi rồi." Anna cảm thấy mặt đã nóng bừng bừng.
"Dĩ nhiên rồi," Ruth gật đầu. "Cô xin lỗi vì cái tật dông dài, cứ như đó là việc của cháu vậy."
Anna cười gượng rồi đi về phía ô tô.
"Cháu bảo với bố là không phải lo," Ruth gọi với theo. "Chúng ta sẽ chăm nom ngôi nhà như nhà của mình vậy. Cháu hãy đến đây chơi, và gặp gỡ Felix - một cô gái đáng yêu như cháu chính là thứ mà Felix cần để có thể vượt qua những cú sốc."
"Tạm biệt, cô Croft." Anna giật mạnh cánh cửa, quay lại vẫy tay hờ hững. Sau khi khởi động máy, cô phóng nhanh, làm sỏi bắn tung tóe khắp nơi. Cô đúng là con ngốc khi nghĩ rằng có thể sửa chữa lỗi lầm và khiến Felix yêu cô thêm lần nữa. Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Nếu Felix biết cô mình đang sống trong ngôi nhà cũ của Anna, anh sẽ tránh nó như tránh hủi. Và thậm chí, nếu không phải như vậy, khi cô Ruth phát hiện ra sự thật thì cũng cấm cửa Anna, không cho cô đến gần anh trong phạm vi mười dặm, chứ đừng nói đến chuyện mời cô tới Biệt Thự Hampton.
Nó nói cô ta không đáng để phí lời. Từng lời cô Ruth dội âm thầm đau dớn khi Anna tăng tốc hướng về phía ngôi làng của Marina. Từng góc cua của con đường đều gợi nhớ về những thứ họ đã cùng làm, những nơi họ qua. Nước mắt lã chã rơi khiến cô không thể tiếp tục lái xe nữa; cô tạt vào lề đường, gục đầu xuống vô lăng, và cứ thổn thức mãi cho đến khi cảm thấy bị ốm thật sự.
Mười phút sau, ngắm nhìn mình trong gương, lau mascara nhòe nhoẹt trên má, Anna tự nhủ với bản thân. Chuyện gì đang diễn ra vậy, sao phải khơi lại những chuyện đã qua? Cô chỉ đang làm lớn chuyện mà thôi. Anna hỉ mũi, chuẩn bị rẽ đường tắt đi về phía Magpie thì chuông điện thoại đổ dồn dập.
Shannon.
"Chào Shannon, cậu khỏe không?"
"Khỏe hơn cậu là cái chắc," Shannon đáp. "Cậu vừa khóc à?"
"Không, không - chỉ bị cảm sốt thôi."
"Đừng chối nữa," Shannon nhẹ nhàng nói. "Thế đã có chuyện gì?"
Biết rằng không thể nào giấu bạn lâu hơn được, Anna tường thuật ngắn gọn những việc gì đã xảy ra sáng nay.
"Chuyện là thế," cô kết luận, "Khi phát hiện ra tớ là cô gái đã ruồng bỏ Felix, cô Ruth sẽ yêu cầu... "
"Gượm đã, gượm đã," Shannon chen ngang. "Cô ấy có quyền gì ở đây? Cứ như thể là vú em của anh ấy?"
"Không nhưng... "
"Anna này, cậu không thể để người khác điều khiển cuộc đời mình," Shannon giảng giải. "Chỉ có hai người trong mối quan hệ này - cậu và Felix. Cậu không biết anh ý sẽ nghĩ gì - nhưng bây giờ khi vừa thoát khỏi cái chết, biết đâu anh ấy lại mong mỏi gặp lại cậu hơn bất cứ điều gì."
Anna cười lớn. "Cậu lúc nào cũng lãng mạn," cô trêu chọc.
"Còn hơn kẻ bi quan," cô bạn trả đũa. "Mình có ý này."
"Mình không muốn thêm một kế hoạch nào của cậu nữa đâu," Anna càu nhàu.
"Vừa mới nghĩ� ra thôi, một ý tưởng tuyệt hay," Shannon đáp không nao núng. "Felix sẽ về và ở cùng với Ruth, đúng không?
"Chúng mình sẽ sắp xếp để ban nhạc Wild Chicks được chơi ở Lễ Hội Kellynch. Bữa tiệc trà dùng với bánh ngọt luôn được tổ chức ở nhà cậu. à quên, bây giờ là nhà họ, và thế nào Felix cũng sẽ thấy cậu."
"Ôi không, Lễ Hội!" Anna thở gấp. "Mình quên béng đi mất."
Lễ Hội Kyllynch và Frayre diễn ra trong hai ngày là một hoạt động truyền thống từ hàng thế kỉ nay và mọi người ở khắp nơi cũng đến chung vui. Có nhiều hoạt động cho tất cả mọi người: những trận mã cầu gây quỹ từ thiện, những buổi trình diễn và đua ngựa ngay trên sân của trường đại học nông nghiệp thu hút nhiều dân đại phương; Rạp Hát Barn là nơi biểu diễn âm nhạc và nghệ thuật. Các mảnh vườn trong khu vực bao gồm cả Biệt Thự Hampton, là nơi tổ chức các bữa tiệc trà, các gian hàng bán đồ thủ công, phòng Punch và Judy và trò sơn mặt dành cho lũ trẻ con. Điểm nhấn của buổi lễ hội là cuộc đua ngựa và thi chạy nhằm quyên góp tiền vì mục đích từ thiện.
"Bố cậu sẽ giao việc này cho nhà Croft đúng không?"
"Không chắc," Anna rầu rĩ. "Bố mình luôn có nhiều ý tưởng. Dám cá là gia đình nhà Croft không hay biết gì."
"Nói với họ đi," Shannon gợi ý. "Mình vừa gọi cho Mia và Lauren, mọi người đều nhất trí."
Đầu óc Anna bấn loạn. "Nghe này, Marina thế nào cũng biết - cô ấy trực tiếp làm việc với người thuê nhà. Mình sẽ kiểm tra xem, OK?"
"Sáng suốt," Shannon kêu lên. "Nếu kế hoạch này không tác dụng thì mình sẽ tiến hành kế hoạch khác. Nhất định Felix Wentworth sẽ lại yêu cậu thiết tha trước khi hết hè."
"Chào cô Marina, con đến rồi đây!"
Anna lảo đảo bước qua cửa chính được chèn bởi một thanh đệm bằng sắt rèn hình đầu ngựa. Cô ném túi đồ cuối cùng lên sàn đá. Hai con mèo xanh Miến Điện của cô Marina: Delightful và Delicious ngạo nghễ bước ra khỏi bếp tiến về phía cô, kêu meo meo, chớp mắt tỏ vẻ khing miệt.
"Cô Marina ơi!"
Anna mở toang cánh cửa, bước vào phòng khách trần thấp với những tấm xà cũ kỹ và lò sưởi có chỗ ngồi hai bên.
Phía tường đối diện treo một chiếc TV plasma mới cóng. Mẹ đỡ đầu của cô đang dán chặt mắt vào TV với hình ảnh: những chiếc xe bọc sắt quấy đảo bụi tung mù, lính thủy đánh bộ ở sa mạc mệt mỏi vác vũ khí trên vai, và tiếng đều đều của người phát thanh viên khuất mặt.
Lính thủy đánh bộ ở tiểu đoàn Commando 45 đang bay tới căn cứ Lyneham của Không Lực Hoàng Gia... sĩ quan chỉ huy hết lời ca ngợi hành động nhanh trí và hy sinh quên mình của thiếu úy Felix Wentworth... đã ngăn cản được một thảm họa. Thiếu úy Wentworth xả thân...
Đúng lúc đó Marina nghe thấy tiếng bước chân của Anna khua trên sàn đá. Bà quay ngoắt lại, thở gấp, chộp vội cái điều khiển.
"Cô không phải lo, con biết hết rồi." Giọng Anna đầy vẻ tức giận. Tại sao mọi người lại để tâm thái quá đến chuyện của cô và Felix? Đối với họ, nhắc lại quá khứ như việc bới móc một thứ gì đó tăm tối và nhớp nhúa chăng?
"Con biết rồi à? Làm thế nào...?" Marina có vẻ vừa xấu hổ vừa lo lắng.
"Con nghe trên đài," Anna nói dối. "Nếu con không đến đúng lúc, chắc hẳn cô sẽ không nói một lời?"
Marina tiến lại gần, đặt bàn tay lên vai Anna, cất giọng mềm mỏng. "Không con yêu ạ, thành thật mà nói, cô sẽ không làm vậy. Vấn đề chẳng có gì? Những chuyện không hay trở thành dĩ vãng rồi. Bởi vì con đã qua cơn say nắng... "
"Sao cô nói vậy?" Bao nhiêu cảm xúc chất chứa trong lòng của đứa con đỡ đầu ngoan ngoãn vâng lời giờ lại tuôn ra bằng hết. "Con yêu anh ấy - bây giờ vẫn yêu. Con nhớ anh ấy quay quắt, và con biết rằng không nên nghe lời cô và bố nữa. Cô cứ lấy mẹ ra để thuyết phục con - nhưng sự thật là mẹ sẽ không bao giờ muốn con phải khổ sở thế này!"
Anna ngạc nhiên trước sự dũng cảm của bản thân. Bình thường cô luôn tìm mọi cách né tránh những cuộc đối đầu.
"Thôi nào, con yêu, điều đó không đúng." Marina quả quyết, giả vờ sắp xếp lại chồng báo vốn đã gọn ghẽ trên mặt bàn uống cà phê. "Bà ấy luôn mong những điều tốt đẹp nhất dành cho con và Felix nhưng mẹ của cậu ấy lại không muốn vậy."
"Con không hẹn hò với mẹ anh ấy," Anna cãi.
"Đừng khơi lại chuyện cũ nữa," Marina nài nỉ. "Sự đã rồi."
"Cố nghĩ là con sẽ không bao giờ biết được chuyện gì đã xảy ra à? Vậy mà con lại biết rồi."
Marina thở dài và gật đầu xác nhận. "Con biết đúng lúc đấy - cô chỉ muốn bảo vệ con. Thôi nào, hôm nay đã là một ngày vất vả, nào là chuyển nhà, nào là... "
"Bảo vệ con ư? Đó là điều cô nghĩ mình đã làm vào giờ này năm ngoái sao?"
Marina gật đầu. "Nếu phải làm lại, cô sẽ vẫn làm như vậy. Trong khi tranh luận... " Bà ra hiệu cho Anna ngồi xuống chiếc ghế sô fa rộng rãi nhìn ra mảng vườn, rồi bà ngồi xuống cạnh cô. "Những người thuê Biệt Thự Hampton," bà thì thầm. "Ta biết họ là ai."
"Cô nói rồi," Anna vội đáp, trống ngực đập thình thịch. "Vợ là họa sỹ, và chồng viết sách."
"Anna tin cô đi. Cô đã dò hỏi sau khi con bỏ đi. Bà ấy là cô của Felix Wentworth."
"Vậy là cô đã phải nói ngay với bố rồi chứ?"
"Cô chưa nói. Chuyện giấy tờ phải xong xuôi để bố con không phá hợp đồng," Marina trấn an.
"Cảm ơn cô," Anna nói.
"Ta làm thế là vì gia đình này," mẹ đỡ đầu lại nói tiếp. "Bố con cần kiếm được tiền từ ngôi nhà càng nhanh càng tốt nếu không, ông ấy sẽ phá sản. Con thậm chí không biết được tình hình tài chính của ông ấy bê bết thế nào đâu." Bà nắm tay Anna. "Nghe này, con yêu, con đã khôn lớn và chín chắn, và con hiểu bố và cô đã đứng đắn như thế nào khi thuyết phục con từ bỏ mối quan hệ không có tương lai ấy."
"Không có tương lai với ai?" Anna nén giận.
"Với con," Marina đáp. "Con còn trẻ, mà anh ta lại có nguốn gốc phức tạp, một phong cách sống khác - và, dĩ nhiên, cách mà mẹ anh ta cư xử... "
"Đó không phải lỗi của anh ấy."
"Bố con cũng không có lỗi khi chỉ muốn dành cho con những điều tốt đẹp," giọng Marina trở nên quyết liệt. "Nếu Felix đến thăm cô nó - chắc không phải lúc này, ta dám chắc chỉ tạt qua chốc lát vì không cậu thanh niên nào muốn dành cả đợt nghỉ phép quanh quẩn bên mấy cụ già khốt-ta-bít, con đừng có suy nghĩ vớ vẩn."
"Vâng," Anna khẽ mỉm cười. Trong từ điển của cô, quay trở lại với Felix không được gọi là suy nghĩ vớ vẩn.
"Con yêu - đừng bao giờ nhìn lại, đó chính là khẩu hiệu của ta," Marina khích lệ. "nghĩ về tương lai - một mùa hè tuyệt vời đang chờ đợi phía trước, và con sẽ đến trường đại học ở Exeter. Con sẽ gặp gỡ nhiều chàng trai ở đó, một ngày con sẽ tìm thấy người yêu con bởi vì con xứng đáng được yêu. Một ai đó phù hợp về lối sống. Hãy tươi tỉnh lên nào."
Anna cười nửa miệng. Dĩ nhiên, cô Marina làm sao biết được cô đã chọn trường Exeter đơn giản bởi đó là nơi gần chỗ anh có thể đóng quân. Nhưng có một điều mẹ đỡ đầu cô nói đúng: tương lai mới là điều quan trọng. Felix sắp trở về và cô chỉ còn một cơ hội cuối cùng để làm lại. Giấu cô Marina mọi chuyện như dự định quan trọng hơn việc giành phần thắng trong cuộc tranh cãi này.,
"Vâng, chính xác ạ," cô thở dài, cố tỏ ra hối lỗi. "Sự đã rồi. Cám ơn cô vì đã cho con ở đây. Cô biết đấy, ban nhạc và tất cả mọi thứ... "
Sự ngoan ngoãn ấy đã có hiệu quả như mong muốn.
"Con luôn được chào đón," mẹ đỡ đầu ôm chầm lấy cô. "Cô biết con cũng suy nghĩ giống cô mà. Mặc dù ngay từ đầu cô chưa dám chắc nhưng ban nhạc đó tuyệt lắm. Hãy làm cho đầu óc con luôn bận rộn."
Bà tựa vào gối, vẻ mặt ánh lên sự hài lòng. "Nào, chúng ta hãy nói chuyện thú vị hơn nhé?"
"Thực ra." Anna cắn mối. "Con muốn hỏi cô về Lễ Hội của làng. Liệu gia đình Croft có được tham gia tổ chức tiệc trà ở trong vườn không?"
"Mọi việc đã được giải quyết," Marina nói. "Họ lấy làm thích thú lắm. Đây là một cơ hội giúp họ làm quen với mọi người. Ruth là người vui tươi và cởi mở. Ta nghĩ dân Ấn Độ đều vậy... "
"Đó chỉ là một kiểu định kiến... " Anna chen ngang nhưng Marina đang trong mạch tâm sự.
"Đáng tiếc là cô phải đến Madeira, chuyến đi hàng năm của hiệp hội làm vườn - nhưng dĩ nhiên bà Bea Musgrove nằm trong ủy ban sẽ bảo trợ cho họ, đảm bảo họ biết phải làm gì."
Anna chán ngán lại khi nghe giọng kẻ cả trịnh thượng của Marina nhưng cô vẫn nở nụ cười nhũn nhặn.
"Cô biết đến đó con càng thêm đau khổ," Marina nói vẻ thông cảm, "nhưng ta đã nói với bố con rồi, ông ấy sẽ rất vui nếu con tạt qua khoảng một giờ đồng hồ treo cờ của gia đình lên, chỉ thế thôi." Bà ngừng lại. "Cô dám chắc là anh cháu trai của họ sẽ không đến đâu," bà thì thầm.
"Chắc rồi," Anna nhoẻn cười. "Không vấn đề gì. Thực ra, cháu rất mong chờ dịp này."
Một tiếng sau, Anna ngồi dỡ đồ một mình trong buồng ngủ áp mái rộng thênh thang mà bà Marina đã dành riêng cho cô. Cả một ngày dài với biết bao sự kiện khiến lòng cô trĩu nặng. Cô thấy mệt mỏi - kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Nhà cô bây giờ đã thuộc về người khác; không có gì là mãi mãi. Bà chị và cô em đã tự lừa phỉnh bản thân khi họ nghĩ rằng vài năm nữa có thể quay về Hampton, nhưng Anna biết thừa chỉ có phép màu mới giúp bố cô thu lại được mọi tài sản trước đây.
Vậy nhà cô là đâu? Chắc chắn không phải là căn hộ chung cư ở Eastbourne - dù sao đi nữa vẫn chưa phải nhà cô - và ngôi nhà lộng lẫy của Marina càng không phải. Đột nhiên cô nhớ đến phiến đá nhỏ mẹ vẫn treo trong bếp.
Trên đó khắc hàng chữ, Nhà là nơi cất giữ trái tim ta.
Trái tim cô đã thuộc về anh ngay từ lần đầu gặp gỡ. Cô yêu gia đình mình, dù họ có làm cô giận dữ - nhưng cũng phải thừa nhận, ở bên họ, cô luôn đóng vai một người tốt bụng, một con mọt sách, có phần hơi rụt rè, luôn ghét đối đầu và rất giỏi trong việc giải quyết khó khăn của người khác. Sao phải làm vậy? Cô bực tức. Sao cô dễ bị lợi dụng, sẵn sàng để người khác quyết định điều gì là tốt cho mình?
Nhét đống áo phông vào ngăn tủ, cô thẫn thờ đi về phía cửa sổ. Ngắm nhìn những cánh đồng thấp thoáng qua khung cửa, bao niềm trăn trở bấy lâu lại ùa về.
Felix có thực sự yêu cô như cô đã từng yêu anh không? Nếu thế, sao anh không trả lời email hay tin nhắn những tuần sau khi hai người chia tay? Cô đã cầu xin cơ hội thứ hai -� nhưng rõ ràng anh không hào hứng. Tại sao?
Cô cảm tưởng như thể anh đang đứng trong phòng sát bên cô, từng lời anh nói văng vẳng đâu đây.
"Chuyện rồi sẽ chẳng đi tới đâu, Anna ạ. Em không bao giờ tự quyết định cả - sao em cứ để người khác bắt mình phải làm gì."
Có một điều anh nói không đúng. Không phải lúc nào cô cũng vậy. Sẽ không bao giờ vậy. Với một chút cơ may, có thể Felix sẽ ở cùng cô Ruth một hai tuần gì đó - nhưng bao lâu? Lần này cô sẽ phải quyết tâm nếu muốn sửa chữa sai lầm.
Anna thở dài và quay vào phòng. Đầu óc cô tràn ngập kỷ niệm. Chính xác là khi nào chuyện của hai người bắt đầu xấu đi? Có phải là khi với chương trình truyền hình định mệnh đó không? Hay là trước đó, khi Anna vô tình tiếp tay cho người mẹ độc đoán của Felix? Thốt nhiên, cô cảm thấy có niềm thôi thúc phải làm rõ mọi chuyện; bởi lẽ lần này cô sẽ xử trí theo một cách hoàn toàn khác.
Bỏ dở việc dỡ đồ, cô cầm lấy túi thảm thêu đã sờn cũ của mẹ trong đó toàn đựng sổ nhật ký. Cô đã bắt đầu viết nhật ký từ những ngày đen tối trong suốt đợt ốm cuối cùng của mẹ. Trút bày nỗi lòng trong những trang giấy được ngụy trang bằng bìa sách là thói quen cô duy trì từ đó đến nay.
Quăng dép xăng đan sang một bên, cô thả người xuống giường và bắt đầu xếp từng quyển nhật ký lên chiếc chăn lông vịt. Cô nhấc quyển màu hồng mà cô bắt đầu viết khi gặp Felix rồi lật từng trang. Cô đọc lướt câu chuyện về buổi trượt băng trên mảnh sân nhỏ của Lâu Đài Fleckford, rồi về bộ phim họ cùng nhau xem (có lẽ cũng không xem được mấy vì họ còn mải hôn nhau), và những ngày họ lái xe đến Norfolk rồi đi dạo hàng dặm trên bãi biển Holkham. Lát sau, cô ngừng lại ở trang viết vào ngày đầu tiên của tháng Tư. Hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu đọc.
Chú thích
1 Một hãng chuyên đồ nội thất lắp ráp.
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu