A mere friend will agree with you but a real friend will argue."

Russian Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Rosie Rushton
Thể loại: Tuổi Học Trò
Nguyên tác: Echoes Of Love
Dịch giả: Vân Dung
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 19
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 9
Cập nhật: 2015-09-19 10:35:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
huất cuối góc vườn, ngay sau hàng cây trĩu quả, hướng về phía cánh đồng dẫn ra con sông là một túp lều của người chăn cừu màu kem pha xanh. Đây đã từng là chỗ vui chơi của của chị em nhà Elliot khi còn thơ bé, và bây giờ vẫn là nơi họ đến ẩn náu mỗi khi hờn dỗi, la hét hay cô đơn.
Anna đẩy cửa bước vào, bản lề hai bên kêu cọt kẹt. Tia sáng rọi vào lớp bụi mỏng bám trên chiếc đèn gỗ và một cái mạng nhện chăng ngang trước mặt khi cô gạt tờ tạp chí cũ sang một bên và thả phịch người xuống một trong những cái ghế đan bằng sợi liễu gai. Khẽ liếc nhìn qua cửa sổ để biết chắc không ai nhìn thấy, cô lôi mảnh báo từ trong túi ra.!!!Cử tri đầy tranh cãi và nhà vô địch đã gây thất bại bao ứng cử viên: phóng viên chuyên mục mới của chúng ta, Nghị sỹ Cassandra Wentworth, đảm bảo sẽ có những bài viết thách thức. Gặp lại cô vào thứ Bẩy hàng tuần từ ngày mùng một tháng Bẩy trong chuyên mục Cuối Tuần!
Mới chỉ đọc phụ đề thôi đã khiến cô co rúm người lại, nhưng thứ mà cô muốn giấu bố chính là những bức ảnh được ghép lại ở phía dưới.
Bức ảnh chụp chương trình định mệnh ngày hôm đó trong sêri cuối cùng của Walt at the Weekend. Walter và Cassandra mặt đối mặt, như thể sẵn sàng ăn tươi nuốt sống nhau. Bức ảnh chú thích:!!!Vẫn còn đó những vấn đề cần phải đương đầu trực tiếp - Cassandra Wentworth phát hiện ra những việc làm bẩn thỉu của giới thượng lưu trong một loạt sêri mới. Đừng bỏ lỡ!
Anna nhảy dựng lên khi cánh cửa bật mở và Mallory, nước mắt đầm đìa bước vào.
"Làm sao chị có thể ngồi đây thản nhiên như không có gì xảy ra?" con bé nức nở. "Chị biết gì chưa? Bố đã đồng ý cho những người đó thuê nhà -"
"Thế à? Quyết định rồi à? Cảm ơn Chúa!"
Biết đâu bố cô sẽ không phải tuyên bố phá sản nữa.
"Ý chị là gì? Sao chị lại có thể nói như vậy? Thật không công bằng!" Mallory thả người xuống chiếc ghế đối diện Anna rồi lấy mu bàn tay quệt mũi.
"Chị không ngăn bố à?" Mallory van lơn.
"Thậm chí nếu chị có thể, thì đó không phải là điều nên làm," Anna tỏ ra nhã nhặn hết sức, vô tình làm rớt mảnh báo xuống sàn. "Chúng ta không đủ tiền để sống ở đây. Nếu gia đình Croft không thuê thì sẽ có gia đình khác."
"Mẹ sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra," Mallory sụt sịt. "Không bao giờ để chúng ta rơi vào hoàn cảnh phá sản như thế này."
"Chị biết," Anna thở dài. "Nhưng mẹ không còn và chúng ta phải cố gắng hết sức, còn nước còn tát mà."
"Em sợ lắm," Mallory thì thầm. "Em không biết ai ở Eastbourne và anh Charlie... "
Con bé nghẹn ngào.
"Nếu em không ở đây, Charlie sẽ kiếm người khác và em thực sự yêu anh ấy."
Anna đứng dậy, vòng tay qua ôm em gái. "Đừng ngốc nghếch thế," cô an ủi. "Tuy vậy, nếu anh ta sẵn sàng bỏ rơi chỉ vì em chuyển nhà, thì anh ta không đáng một xu. Nếu em sinh ra để dành cho người nào khác, thì không có gì thay đổi được đâu."
"Chị chẳng biết gì sất," Mallory bật lại. "Chị không hẹn hò với ai khác từ khi chia tay Felix - chuyện đó cũng lâu lắm rồi."
Anna cắn môi.
"Chị còn nhớ anh ấy không?" Mallory hỏi một cách thiếu tế nhị.
Anna chầm chậm gật đầu. Việc gì phải giả vờ nhỉ? "Có. Ngày nào cũng nhớ. Đáng nhẽ chị không nên nghe lời mọi người xúi bấy mà chia tay Felix, thật là ngu xuẩn hết sức."
"Chị nói đúng!" Mallory nhảy dựng lên. "Và em sẽ không bao giờ phá hỏng mọi chuyện chỉ vì người khác. Bố muốn chuyển nhà, tốt thôi. Nhưng ông sẽ không bắt em đi cùng được đâu." Con bé lôi chiếc điện thoại từ túi quần bò và bắt đầu bấm số.
"Em đang làm gì thế?" Anna gặng hỏi. Cô thừa biết dù con bé có tức giận thế nào đi chăng nữa thì tình hình cũng không thể thay đổi.
"Gọi cho anh Charlie," Mallory đáp. "Thôi nào, thôi nào, nhấc máy đi." Con bé gõ chân liên hồi sốt ruột.
"Anh đang ở đâu, vì Chúa?" Mallory hét vào chiếc điện thoại không ai bắt máy ở đầu bên kia.
Cánh cửa phòng lại bật mở và Charlie Musgrove, nhe nhởn cười, tay lắc lắc chiếc điện thoại đang kêu ầm ĩ.
"Chào, cưng - sao phải gọi gấp thế?"
"Anh Charlie!"
Trong thoáng chốc, từ vẻ sốt ruột lúc nãy Mallory chuyển qua vẻ thống thiết. Con bé lao vào vòng tay của Charlie và bắt đầu nức nở như thể nó đang diễn kịch trên sân khấu West End, chỉ có điều cường điệu quá mức.
"Charlie, đây là điều kinh khủng nhất... và em không thể chịu đựng được... không ai hiểu em ngoại trừ anh... em không thể chấp nhận được... "
"Gượm đã - chuyện gì vậy?" Charlie hướng mắt về phía Anna, nhướn mày vẻ dò hỏi.
Charlie nom trẻ hơn cái tuổi mười chín và sở hữu một nụ cười ranh mãnh như một đứa trẻ con bị bắt quả tang đang ăn trộm bánh quy. Anh chàng mê Mallory như điếu đổ và chưa bao giờ nhận ra hoặc quan tâm cái vẻ thống thiết đó của Mallory chỉ là màn kịch ưa thích của nó.
"Cuộc đời của em đang bị hủy hoại," con bé thổn thức. "Cái chết của mẹ đã quá sức chịu đựng của em rồi... em sẽ không bao giờ tha thứ cho bố."
Charlie vỗ về Mallory rồi đưa ánh mắt van lơn về phía Anna.
"Em sẽ để hai người ở lại với nhau," cô vội vàng nói rồi chợt ngừng lại. "Tiện đây, tình hình mẹ anh thế nào rồi, Charlie?"
Bà Bea Musgrove vừa bị gãy tay khá nặng, hậu quả của việc khiêu vũ hào hứng quá mức ở Vũ Hội Barn tại nhà thờ.
"Nhà anh đang rối tung," Charlie đáp. "Cô quản lý phòng trà thì xin nghỉ việc, Ellie giúp việc thì lại bị sốt viêm tuyến bạch cầu. Nhằm đúng mùa cao điểm. Mẹ anh thì chỉ còn một tay cử động được và bố thì bận túi bụi với việc thu hoạch, chỗ anh đang gặp khó khăn vô cùng. Không nói quá lời đâu!"
"Cuộc sống của anh cũng đang gặp khó khăn à?" Mallory nấc nghẹn, cố gắng nặn thêm vài ba giọt nước mắt. "Ít nhất là anh vẫn còn nhà mà ở."
"Mallory, đừng to chuyện nữa," Anna nói.
"Em tưởng chị định đi cơ mà," cô em đáp trả. "Thế thì đi đi - đợi đã! Chị vừa làm rơi cái gì này."
Con bé tiến lại nhặt mảnh báo từ dưới sàn lên. Khi đưa cho Anna, nó khẽ liếc bức ảnh.
"Này, đây có phải Cassandra Wentworth không?"
"Cám ơn, đưa chị nào!" Anna giật vội từ tay cô em. "Em định nói gì với Charlie đúng không?"
"Đúng thế, nhưng anh không có nhiều thời gian đâu," Charlie chen ngang. "Anh chỉ tạt qua để lấy cho bố mấy thứ ở chỗ thợ in.
Chẳng có gì phải bất ngờ, nước mắt của Mallory lại tuôn ra. Những lời cuối cùng mà Anna còn nghe thấy trước khi cô quay trở lại nhà là: "Charlie, nếu anh còn yêu em, anh phải làm điều gì đó. Không được chậm trễ."
Vào một buổi chiều muộn ngày thứ Sáu, Anna ngồi ở quán cà phê Nero buồn bã quấy cốc cà phê sữa trong khi cô bạn thân nhất, Shannon Smith, đang đánh chén chiếc bánh rán như thế sắp chết đói.
"... vì thế chẳng còn gì, gia đình mình sẽ đến Eastbourne."
Cô trì hoãn không tiết lộ thông tin này càng lâu càng tốt với hy vọng mỏng manh về một điều kỳ diệu có thể xảy ra, nhưng Shannon đã về nhà sau đợt trị liệu ở bệnh viện Stoke Mandeville, chẳng có cách nào khác đành phải nói ra.
"Nhưng cậu không thể đi!" Shannon lắp bắp, phun bánh khắp nơi. "Thế còn ban nhạc thì sao? Các buổi biểu diễn sắp đến rồi - cậu không thể bỏ bọn mình được!"
"Mình không muốn, nhưng... "
"Còn Felix thì sao? Ý mình là, chỉ có Chúa mới biết được thời gian qua cậu đã nhớ anh ấy nhiều thế nào, đã mong mỏi quay ngược thời gian thế nào, và bây giờ khi có cơ hội làm lại thì cậu lại vứt bỏ!"
"Mình làm gì có sự lựa chọn nào khác?" Anna phân trần.
"Anna Elliot, vì Chúa, hãy quyết định đi!" Shannon bắt bẻ. "Cậu không muốn tới thị trấn Eastbourne dở hơi đó đúng không? Thế thì đừng đi nữa!"
"Cậu nói cứ như thể mình làm được gì vậy? Mình sẽ không la lối om sòm và nổi cơn tam bành như Mallory đâu. Nhà mình đã có quá đủ căng thẳng rồi."
"Thế cậu sẽ phá hỏng kỳ nghỉ hè của mình chỉ để giữ hòa khí à? Và hơn nữa sẽ làm ban nhạc thất vọng ư? Quyết định đi!"
"Cậu không hiểu đâu," Anna giải thích. "Đầu tháng Bẩy, gia đình Croft sẽ chuyển đến đây - cậu còn muốn mình làm gì cơ chứ? Dựng lều sống tạm trong vườn chắc?"
Shannon thở hắt ra, hớp một ngụm cà phê lớn rồi ngước nhìn Anna.
"Được," cô nàng bắt đầu hỏi. "Câu đầu tiên, mình có phải bạn thân nhất của cậu không?"
"Cậu biết rõ mà," Anna gật đầu. Hai người đã làm quen với nhau ngay buổi đầu tiên ở trường Fleckford, và Shannon là người bạn duy nhất biết rõ ngọn ngành toàn bộ câu chuyện tình buồn của Anna.
"Câu hỏi thứ hai, bạn thân thì sẽ cư xử y như thế đúng không?"
"Ồ, dĩ nhiên cậu luôn làm vậy," Anna đùa. "Chỉ thêm mắm thêm muối thôi."
"Câu hỏi cuối cùng: cậu có thực sự muốn gặp lại Felix không? Bởi vì tớ thấy có vẻ như cậu đang suy nghĩ lại."
Trong chốc lát, Anna im lặng. Cả tuần qua cô đã trăn trở mãi về việc này, từ khi bà Ruth Croft thông báo Felix sắp về nhà. Một mặt, nếu cô gặp lại anh mà anh không muốn, thì cô thà chết cho rồi; mặt khác, nếu cô không gặp, và thời gian xa cách đã đong đầy nỗi nhớ trong anh và anh mong mỏi được hàn gắn...
"Nhiều. Mình muốn gặp lại anh ấy nhiều lắm."
"Được rồi," Shannon liếm nốt chỗ đường dính trên ngón tay. "Hãy một lần làm điều cậu muốn. Cậu đã mười tám tuổi rồi, vì Chúa - cậu có thể làm bất cứ thứ chết tiệt nào cậu thích."
"Không đơn giản như vậy."
"Anna ơi, đó là những lời cậu thốt ra từ lâu rồi, từ khi chuyện đã đổ vỡ, nhớ không? Và sau đó tớ đã nói với cậu rằng đơn giản hay phức tạp là do mình tạo ra. Một ly cà phê nữa nhé?"
"Mình sẽ tự lấy," Anna vội vàng nói khi Shannon điều khiển chiếc xe lăn quay đi.
"Cậu có dám không," Shannon dịu dàng. "Thôi mình làm được. Ngồi yên và lên kế hoạch đi."
Đây không phải lần đầu tiên Anna suy nghĩ về sự đối lập giữa hai người. Shannon đã gặp phải một tai nạn kinh khủng khi mới mười ba tuổi nên phải ngồi xe lăn từ đó. Cô ấy là một người hăng hái, dám nghĩ dám làm nhất mà Anna từng biết, chưa bao giờ để khó khăn cản trở mơ ước. Cô ấy là người chơi đàn organ tuyệt vời của ban nhạc và là ánh sáng dẫn đường của đội bóng rổ xe lăn ở khu vực này. Trong khi đó Anna Elliot, có hết thảy mọi thứ và vẫn còn có cơ hội đưa toàn bộ cuộc sống của mình trở về quỹ đạo, lại là người không đủ can đảm nói với bố mình rằng cô sẽ không đi cùng ông đến Sussex.
Vấn đề là, dù tính khí ông có khó chịu nhưng cô vẫn yêu bố mình và cô biết rằng đằng sau cái vẻ ba hoa và vênh vang là nỗi nhớ thương người vợ da diết. Alice Elliot là một hòn đá trong tâm hồn ông, ông đã âu yếm gọi bà là Hòn Đá Nhỏ, bởi ông nói bà quá đẹp để có thể là một tảng đá lớn. Alice luôn là người sắp xếp lại những thứ mà Walter bới tung lên, luôn ở bên ông và thay mặt xin lỗi cho những hành vi quá đáng của chồng. Điều cuối cùng Alice đã nói với Anna trước khi bà mất, "Hãy chăm sóc mọi người, con yêu. Đặc biệt là bố con. Con là cô gái thông minh nhạy cảm - mẹ biết mẹ có thể tin ở con."
Cô đã không làm tròn trách nhiệm. Cô chính là nguyên nhân gây ra các vấn đề rắc rối gần đây của bố. Cô không dám làm bố phiền lòng hơn nữa. Và...
Điện thoại rung lên trong túi, cắt ngang cho dòng suy tưởng của cô.
"Mallory, có chuyện gì thế?"
"Chị không thể đoán được đâu, thật bất ngờ, em sẽ chết ngất vì hạnh phúc mất."
"Sao? Gì thế?" Anna bật cười.
"Em kiếm được việc làm rồi!"
Nếu Mallory thông báo là nó sắp bay lên cung trăng thì Anna cũng không thể ngạc nhiên hơn được. Công việc luôn là thứ mà con bé mong chờ người khác làm hộ.
"Thật tuyệt!," con bé thỏ thẻ. "Em sẽ làm việc tại phòng trà của Nông Trang Uppercross. Đây là ý tưởng của em và anh Charlie đã dàn xếp vụ này với mẹ anh ấy, chị đoán xem?"
"Cái gì?"
"Họ nói em có thể sống cùng với họ trong suốt mùa hè cho đến khi em quay trở lại trường. Em sẽ có phòng riêng. Và họ sẽ cho phép em thử mấy công thức mới cho quán cà phê và mọi thứ. Đó không phải là điều tuyệt vời nhất sao?"
"Chắc chắn rồi," Anna ngập ngừng, cố gắng chế ngự cảm giác ghen tỵ đang trào dâng. "Nhưng em đã hỏi ý kiến bố chưa?"
"Chưa, và em sẽ không hỏi, chỉ cần thông báo thôi," Mallory cương quyết. "Bố không thể phàn nàn; chúng ta gặp rắc rối là lỗi của bố. Và hơn nữa, sơ yếu lý lịch của em sẽ đẹp hơn khi xin học ở trường nấu ăn. Dù sao đi nữa, em phải đi đây; anh Charlie đang đợi. Gặp chị sau nhé!"
Trong giây lát, Anna đứng như trời trồng, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại. Cô không tưởng tượng nổi dù chỉ một giây cảnh em gái mình cần mẫn với công việc đó ngày này qua ngày khác và cô cũng biết rằng ý định đi học ở trường nấu ăn mới chỉ xuất phát từ hồi tham gia chương trình Ready, Steady, Cook! khi đó bố cô vẫn là khách mời danh dự. Quả thực cô khâm phục vì nó dám tự quyết định chuyện này. Ngày trước, con bé luôn trông mong Anna làm hết cho mọi việc nhưng bây giờ thì nó đã bắt đầu tự lập.
Đúng vậy. Nếu Mallory làm được thì cô cũng có thể. Hôm nay cô sẽ nói chuyện với bố. Cô cũng sẽ không đến Eastbourne. Hơn nữa, một ý tưởng mới lóe lên trong đầu khiến cho mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn.
"Tớ sẽ không đi đâu hết," cô hung hồn tuyên bố khi Shannon lăn xe về phía bàn với khay cà phê ở trên đùi. "Tớ quyết định rồi."
"Hula - hula!" Shannon cổ vũ nhiệt liệt, tay đấm túi bụi vào không khí văng cả cà phê ra xung quanh. "Kế hoạch của cậu là gì?"
"Tớ sẽ xin cô Marina ở cùng cho đến lúc đi học đại học," Anna thổ lộ ý tưởng mà cô trăn trở suốt hai ngày qua. "Ý tớ là, tớ vẫn sẽ đến thăm bố và làm mọi thứ nhưng tớ sẽ bám trụ ở đây, và chúng ta vẫn tham gia biểu diễn."
Rạp Barn, nằm ở ngoại ô Fleckford, được xây dựng trên nền chuồng bò bỏ hoang với những nỗ lực khiêm tốn nhằm biến nó thành một công trình vĩ đại nổi danh khắp ba miền. Ở đó, các nhóm nhạc sinh viên được phép chơi trong phòng giải lao trước giờ biểu diễn. Ban nhạc Wild Chicks cũng kiếm được vài sô diễn hàng tuần vào dịp hè, và họ cũng có cơ hội tham gia vào các buổi hội thảo về âm nhạc và sân khấu dành cho trẻ em ở rạp hát này.
"Thật tuyệt, nhưng dĩ nhiên không thể bằng giây phút gặp lại Felix," Shannon tròng ghẹo. "Tớ nghĩ là cậu không có ý định nói cho những người còn lại trong gia đình về kế hoạch này."
"Chính xác," Anna nói. "Mình đoán họ sớm muộn cũng biết thôi khi anh ấy trở về - Charlie sẽ nói cho Mallory biết và khi con bé biết thì cả thế giới này sẽ biết. Đến lúc đó, mình chỉ làm những điều tớ thích."
"Chính xác," Shannon đáp. "Tuy nhiên, có kẽ hở trong kế hoạch của cậu."
"Gì vậy?"
"Động não đi nào, Anna! Cậu và Felix cùng cố gắng nối lại tình cảm xưa. Hai người sẽ hẹn hò, gửi tin nhắn, gọi điện thoại, đi đến câu lạc bộ..."
"Cô Marina sẽ nhận ra, nổi điên lên và nói với bố tớ..."
"Đúng thế. OK, mình nghĩ ngày trước cậu đã hoàn toàn sai lầm khi cho cả nhà biết hết mọi chuyện giữa hai người. Vậy đừng tự gây khó khăn nữa - ít nhất là cho đến khi cậu và Felix quay lại với nhau."
"Nhưng mình không còn sự lựa chọn nào khác. Mình vẫn phải tìm nơi nào đó để sống chứ."
"Vậy hãy tới sống với mình."
Anna há hốc miệng nhìn Shannon không chớp mắt.
"Với cậu á? Nhưng..."
"OK, biết là nhà mình không thể nào sánh được với nhà cậu - chắc chỉ bằng cái phòng ăn nhà cậu - nhưng bọn mình có phòng riêng và chắc chắn mẹ mình sẽ rất vui. Mình kể với cậu là mẹ đang hẹn hò với chú Clive chưa?"
Anna gật gù.
"Chú ấy cuối tuần hay rủ mẹ mình đi chơi và đại loại như vậy, và mẹ thì không dám bỏ mình lại một mình mặc dù mình đã nói là mình có thể xoay sở được. Nhưng nếu cậu ở đây... cậu sẽ giúp được cả hai chúng ta đấy."
"Thật tuyệt vời nhưng bố mình..."
"Nghe mình này," Shannon chen ngang. "Cậu xin đến ở cùng với cô Marina, bố cậu lúc đó thì ở xa và cô ấy sẽ không để ý đâu - nhưng ngay khi Felix về và mong mỏi gặp lại cậu..."
"Ừ, đúng vậy."
"Yên nào. Khi anh ấy về, cậu hãy nói là mẹ mình nhờ cậu đến sống cùng khi đi vắng. Cô Marina sẽ tin xái cổ, hai người tha hồ mà tình cảm trong khi mọi người đều vui vẻ. Nào, gọi cho mẹ đi."
"Gì? Mẹ cậu á? Mình không thể."
"Không phải mẹ mình, ngốc ạ; tớ sẽ lo vụ này khi thời cơ chín muồi. Gọi cho mẹ đỡ đầu đi."
"Ngay bây giờ á?"
"Ừ - để mình biết cậu không thối lui và thay đổi quyết định."
Anna bấm số.
"Chào cô Marina, con đây ạ. Dạ... có điều này con muốn hỏi cô... Con đang phân vân, nếu được, nhưng..."
"Quyết đoán đi!" Shannon rít qua kẽ răng. "Cậu muốn hay không. Hãy làm đi."
Ba phút sau, Anna tắt máy quay sang nhe nhởn cười với Shannon. "Đã xong!"
"Tuyệt!" Shannon xoay chiếc xe lăn quay về phía cửa, nở một nụ cười mãn nguyện.
"Mình hứa sẽ không làm kỳ đà cản mũi khi cậu ở bên Felix!" cô nàng khúc khích cười.
Thốt nhiên, nụ cười tắt lịm trên môi Anna.
"Cứ như lịch sử lặp lại," cô thở dài. "Vẫn biết là chúng mình không có tương lai sau những chuyện vừa rồi, nhưng mình chỉ muốn..."
"Thôi đi!" Shannon ra lệnh. "Hãy nghĩ tích cực lên, hãy tưởng tượng cậu đang trong vòng tay anh ấy, nuốt từng lời yêu thương rằng anh không thể sống thiếu em."
Anna bật cười khanh khách.
"Cậu chẳng bao giờ thay đổi, đúng không? Cậu thực sự tin chỉ cần muốn là được à?"
"Chắc rồi," Shannon tỉnh queo đáp. "Ngày hôm qua mình đã đi được mười bước. Một mình. Chỉ với một cây gậy. So sánh xem, quyến rũ Felix Wentworth đơn giản hơn nhiều."
Cô đưa mắt nhìn Anna tỏ vẻ thích thú.
"Này - cậu đang trăn trở về việc thực hiện kế hoạch à?" Shannon khẽ cười.
Anna lắc đầu. "Không," cô đáp. "Đang nghĩ về ngày đầu tiên bọn tớ gặp nhau. Tớ đã bao giờ bảo với cậu là anh ấy..."
"Nhiều vô kể," Shannon ngắt lời. "Dù không có mặt ở đấy, nhưng chuyện gì tớ cũng biết. Có vẻ như cậu sắp tua lại đoạn băng cũ rồi."
Tiếng Vọng Tình Yêu Tiếng Vọng Tình Yêu - Rosie Rushton Tiếng Vọng Tình Yêu