A home without books is a body without soul.

Marcus Tullius Cicero

 
 
 
 
 
Tác giả: Mishima Yukio
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đỗ Khánh Hoan
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2547 / 45
Cập nhật: 2015-07-07 23:17:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hiếu nữ trên đảo hồi hộp náo nức đón chờ mùa lặn y hệt như các thiếu niên nơi đô hội lúc mặt đối mặt với kỳ thi ra trường. Ngay trong hai ba năm đầu ở trường tiểu học, các cô gái này đã bắt đầu rèn luyện kỹ năng của mình bằng trò chơi mò đá sỏi dưới đáy biển. Ban đầu chỉ vui chơi, sau vì cạnh tranh, tự nhiên càng ngày họ càng trở nên khéo léo hơn; thế nhưng đến lúc phải lặn xuống bể để kiếm ăn, đến lúc những trò chơi vui thú ấy biến dạng thành công việc làm ăn thì cô nào cô ấy đều ngán ngẩm ngại ngần, vì thế đối với họ mùa xuân mà tới cũng có nghĩa là mùa hạ đáng chán đáng sợ cũng đang lại gần.
Lặn xuống nước là cảm thấy lạnh người, khó thở, đau đớn khi nước bể ùa vào bên trong cặp kính lặn; lặn xuống nước là thấy liền cảm giác rã rời, hoảng sợ xâm nhập toàn thân ngay vào lúc quơ tay nắm được mấy con bào ngư. Còn bao nhiêu tai nạn khác nữa, các ngón chân bầm tím vì thương tích khi phải đạp mạnh xuống đáy bể đầy những vỏ sò vỏ hến sắc cạnh ngoi lên mặt nước, thân mình rã rượi, mỏi mệt, nặng như đeo chì sau khi bó buộc phải lặn sâu dưới nước hầu như quá sức chịu đựng của con người...
Tất cả những điều này càng ngày lại càng sắc bén hơn trong ký ức và nỗi kinh hoàng sợ hãi của họ lại càng dữ dội hơn. Vì thế trong con ác mộng các thiếu nữ này thường đột nhiên hoảng hốt vùng dậy giũa những giấc ngủ say sưa tưởng như không còn một chỗ nào cho mê mộng len lỏi vào nữa. Thế rồi giữa đêm khuya, trong bóng tối bao trùm giường ngủ êm ấm, họ thường vùng dậy nheo mắt nhìn mồ hôi đổ ra như tắm chảy rồng rồng ướt sũng cả nắm tay.
Những người thợ lặn có tuổi và những người đã có chồng con thì khác hẳn. Mỗi lần lặn xuống rồi lại ngoi lên họ thường lớn tiếng hát hỏng cười đùa trò chuyện oang oang. Đối với họ thật như thể việc làm và trò chơi chỉ là một. Ngắm nhìn họ vui cười một cách hồn nhiên, các thiếu nữ thường bảo nhau là quyết chẳng bao giờ mình có thể theo kịp được họ; tuy nhiên chỉ trong vài năm các cô gái trẻ lại ngạc nhiên mà khám phá ra rằng, mặc dù không nhận thấy rõ, chính mình cũng đã trở thành tay thợ lặn can trường lão luyện hồn nhiên từ bao giờ mình cũng chẳng hay.
Vào tháng sáu, tháng bảy, bọn đàn bà con gái làm nghề thợ lặn bận rộn hơn bao giờ hết. Căn cứ địa của họ ở trên bãi Niwa, phía đông mỏm Benten.
Một hôm, trước khi vào mùa mưa mặt trời chói chang chiếu rọi trên bãi biển - thực không thể bảo là mặt trời mùa hạ nữa. Mọi người nhóm lên một ngọn lửa để xúm quanh sưởi ấm, làn gió hướng nam thổi tạt hết khói về phía ngôi cổ mộ của Vương tử Deki. Bãi biển Niwa ôm vòng một vịnh nhỏ. Thái Bình Dương trải rộng ngay ở phía ngoài. Những đám mây hè đang lửng lơ trên vùng biển ngoài xa.
Đúng như tên gọi, Niwa-hama hay Bãi Biển Đình Viên, tiểu vịnh này thực sự có nét kết cấu của một khu vườn. Nhiều tảng đá vôi bao quanh bãi biển hình đá được dụng tâm bố trí để cho trẻ con có thể ẩn núp chơi trò bắn súng như các tay chăn bò miền Viễn Tây; tuy nhiên mặt ngoài các tảng đá sờ vào thấy nhẵn nhụi, thỉnh thoảng lại có những lỗ nhỏ bằng ngón tay để cho cua cáy cùng các giống côn trùng đến làm hang ổ. Đất cát trắng tinh phía bên trong những tảng đá này. Trên đỉnh vách đá quay mặt ra biển những bông hoa gọi là “hoa bông” hay “hoa mộc miên” đua nở tưng bừng. Đó không phải là những bông hoa cuối mùa trông rã rượi như những người mất ngủ mà là những bông hoa cánh còn trắng tinh, đầy vẻ dẻo dai, mời mọc, đang vươn mình lên bầu trời xanh biếc trên cao.
Lúc đó đang giờ nghỉ trưa, quanh ngọn lửa vang dội những tiếng nói cười. Mặt cát chưa nóng đến độ làm bỏng rát gót chân và mặc dù lạnh lẽo, nước biển cũng chưa giá lạnh đến độ khiến bọn thợ lặn đàn bà con gái phải đổ xô lên bờ mặc quần áo bông rồi xúm quanh ngọn lửa mà sưởi ấm ngay khi vừa ngoi mình lên khỏi mặt nước. Cười ngặt ngoẹo, vang vang, người nào người ấy đều ưỡn ngực khoe khoang hai bầu vú của mình. Một người trong bọn bỗng đưa cả hai tay nâng đôi bầu vú mình lên.
“Không được, không được! Dùng tay nâng phía dưới thì đâu có được. Mày dùng tay nâng lên thì ai còn biết là mày ăn gian đến mực độ nào”.
“Này, nghe nó nói kìa! Với hai cái vú của mày dù cho có đưa cả hai tay nâng lên thì có muốn cũng chẳng làm sao ăn gian được”.
Mọi người đều phá ra cười. Họ đang thi đua xem người nào có bầu vú hình dáng đẹp nhất.
Bầu vú họ thảy đều rám nắng nhưng nếu không có dáng vẻ trắng trẻo nõn nà thần bí, những bầu vú ấy lại càng không có làn da trong suốt khiến người ta nhìn thấy cả tĩnh mạch bên trong. Nếu chỉ nhìn vào làn da mà thôi hình như chẳng thấy một dấu vết nào của sự nhậy cảm hết. Tuy nhiên dưới làn da xạm nắng ấy, mặt trời đã tạo nên một bầu bóng bẩy đẹp đẽ gần như trong suốt giống hệt màu mật ong vậy. Vầng đỏ sậm màu quanh đầu vú nổi bật hẳn lên như những đôm đen ươn ướt, riêng biệt thần bí mà dần dần nhạt màu, tan chìm vào màu mật ong của bầu vú.
Trong bao nhiêu bầu vú chen chúc quanh ngọn lửa, có những cặp đã chảy xệ xuống rồi, có vài cặp đã teo hẳn lại chỉ còn là những đầu vú dắn đanh, khô héo như những hạt nho khô. Tuy nhiên phần lớn có những bắp thịt ngực nở nang cân đối nâng cao những bầu vú nở nang mà không xệ xuống vì quá nặng nề. Dáng vẻ bên ngoai cho thấy ngay là những bầu vú ấy đã nảy nở dưới ánh mặt trơi, giống hệt những trái cây chín mọng, không hề biết xấu hổ là gì.
Một cô gái trong bọn than thở rằng hai bầu vú bên trái và bên phải của mình to nhỏ không đều nhau, nhưng một ba già mau mắn mồm miệng, an ủi liền: “Có gì mà lo. Rồi đây sẽ có một chàng hoàng tử nào đó đến xoa nắn cho mày, hai vú mày liền đều nhau cho mà xem”.
Mọi người lại cười ha hả nhưng cô gái hình như vẫn chưa hết lo, còn hỏi tiếp:
“Có thực vậy không hở bà ngoại Ohara?”
“Thực vậy chứ. Tao biết trước đây có một con bé giống hệt như mày nhưng khi nó vớ được một chàng hoàng tử đẹp trai thì hai bầu vú nó liền nở đều ngay”.
Bà mẹ Shinji vẫn hãnh diện về bộ ngực đồ sộ của mình vì có hai bầu vú trẻ trung mát mẻ tốt tươi trong đám các bà cùng lúa tuổi. Hình như chưa bao giờ biết đói khát yêu đương cùng nỗi lao khổ của cuộc đời, suốt cả mùa hè, cặp vú ấy luôn luôn hướng về mặt trời, tìm trong mặt trời một sức sống không bao giờ dứt.
Bầu vú các thiếu nữ không làm bà sinh lòng ghen ty chút nào, tuy nhiên có một cặp vú đẹp lạ đẹp lùng đã làm tất cả mọi người - kể cả bà mẹ Shinji - phải trầm trồ ngắm nghía, ngợi khen. Đó là cặp vú của Hatsue.
Hôm nay là ngày đầu tiên bà mẹ Shinji ra biển đi lặn nên cũng là dịp đầu tiên để bà ngắm nhìn Hatsue một cách thoải mái. Mặc dù hôm nọ, trước khi ra về, bà đã thốt ra những lời tàn tệ trước mặt Hatsue nhưng khi nào gặp mặt hai người vẫn gật đầu, đưa mắt chào hỏi lẫn nhau. Tuy nhiên do bản tính, Hatsue không phải là người hay nói. Hôm nay cũng vậy, cả hai người đều bận rộn hết công kia việc nọ nên không có thì giờ trò chuyện câu nào. Ngay cả trong trường hợp cuộc thi vú đẹp chỉ có các bà niên trưởng làm đầu trò ba hoa nói chuyện mà thôi, hơn nữa bà mẹ Shinji tính vốn tẩn mẩn hay nghĩ đến những chuyện vặt vãnh, dù sao cũng đã có thành kiến với Hatsue nên cố ý tránh không nói chuyện gì với nàng hết.
Tuy nhiên, khi nhìn đến bộ ngực Hatsue bà lại gật đầu đắc ý vì bây giờ mới hiểu tại sao những lời đồn đại xấu xa về người con gái này với Shinji tự dưng bỗng im bặt. Nhìn một bộ ngực như thế này, không một người đàn bà con gái nào còn có thể nghi ngờ gì được nữa. Đó là bầu vú của một cô gái quyết chưa hề biết đàn ông con trai là gì, hơn nữa hai bầu vú ấy mới bắt đầu nảy nở khiến người nào nhìn thấy không khỏi tự hỏi một khi nảy nở đầy đủ như những bông hoa mãn khai, không biết những bầu vú ấy còn đẹp đến thế nào mà tả.
Giữa hai gò cao xinh xinh trên có núm như hai nụ hoa hồng có một khoảng trũng tuy đã xạm nắng nhưng vẫn giữ nguyên vẹn nõn nà, mát mẻ, mịn màng của thịt da, phảng phất khí vị ngạt ngào của mùa xuân sớm. So với sự phát dục của tứ chi, sự nẩy nở của hai bầu vú nàng quyết là không chậm trễ chút nào; tuy nhiên vẻ tròn đầy của chúng hãy còn nhuốm vẻ căng cứng của tuổi trẻ hình như sắp sửa thức dậy sau một giấc ngủ dài, hình như chỉ cần có một sợi lông mao khẽ chạm, một làn gió nhẹ vuốt ve là sẵn sàng tỉnh giấc.
Bà lão tẩn mẩn không sao cưỡng lại nỗi ý định đưa tay phớt nhẹ lên hai bầu vú khang kiện, dáng hình tuyệt đẹp của người xử nữ. Lòng bàn tay nham nháp sần sùi của bà lão chạm vào bầu vú làm Hatsue nhảy nhổm người lên.
Mọi người phá ra cười. Có người cất tiếng hỏi:
“Bây giờ hẳn là lão bà biết bọn đàn ông con trai có cảm nghĩ ra sao về đôi vú như vậy, phải không bà ngoại Ohara?”
Bà lão đưa hai tay xoa xoa bộ ngực nhăn nheo của mình rồi dằn giọng:
“Mày bảo sao kia? Vú nó giống như hai quả đào xanh mơn mởn - còn vú tao ấy à, giống như củ cải ngâm dừ. Nói cho mà hay, đôi vú tao đã ngấm biết bao nhiêu là hương vị tuyệt vời rồi đấy!”
Hatsue mỉm cười và lắc đầu. Một cọng rong biển xanh xanh trong suốt từ mái tóc nàng rơi xuống mặt cát ngập nắng chói chang.
Trong lúc mọi người đang ăn cơm trưa thì một người đàn ông rất được họ mến chuộng bất thần xuất hiện từ phía sau tảng đá, nơi theo tính kỳ dị, ông ta đã quen ngồi chờ giây phút thuận lợi từ lâu.
Bọn đàn bà con gái la hét rầm lên vội vã bỏ đồ ăn vào những gói lá tre bày trên mặt đất rồi lấy tay che vú. Thực ra họ chẳng ngạc nhiên kinh hãi chút nào. Con người đến phá đám ấy là ông lão bán hàng rong, mùa lặn nào cũng lò mò tới đảo; bọn đàn bà con gái làm ra vẻ bẽn lẽn thẹn thùng chẳng qua chỉ để giễu cợt tuổi già lão của ông ta mà thôi.
Ông già mặc cái quần đùi rách mướp và cái áo sơ-mi trắng hở cổ. Ông hạ bọc vải to tướng đeo sau lưng xuống tảng đá rồi lau mồ hôi trên mặt.
“Chắc lão đã làm các bà các cô đây kinh sợ phải không? Kể ra mò đến đây như thế này thì cũng xấu đấy, hay là lão đi nơi khác vậy nhé?”
Ông lão nói vậy nhưng tin chắc là chẳng đời nào bọn họ lại chịu để ông đi. Muốn cho bọn họ ham thích mua hàng, chắc chắn không có cách nào hơn là đem các món hàng bầy ngay trên bãi biển. Khi ở ngay trên bờ biển, các phụ nữ thợ lặn luôn luôn cảm thấy bạo dạn, tự nhiên. Ông sẽ để cho họ tha hồ lựa chọn thứ nào ưng thích ngay ở nơi này rồi đến tối, ông mới đem hàng đến giao tận nhà mà lấy tiền. Bọn đàn bà con gái cũng thích thế vì dưới ánh sáng mặt trời rạng rỡ, họ có thể kén chọn màu sắc kỹ càng hơn.
Ông già bán hàng rong bầy các món hàng dưới bóng mát của mấy tảng đá lớn. Những người đàn bà con gái miệng hãy còn nhồm nhoàm nhai mấy nắm cơm lúng búng trong mồm nhưng đã ùa tới vây kín chung quanh.
Có những cái áo tắm, áo ngủ, có những cái áo thường để mặc trong nhà, quần áo lót mình, quần áo trẻ con, có những cái bao lưng mịn màng và những dây buộc thắt lưng, thực chẳng còn thiếu thứ gì.
Ông già mở nắp thùng gỗ, tức thì bọn đàn bà con gái thích thú reo ầm lên. Thùng chứa đầy ắp đủ mọi thứ lặt vặt, đẹp đẽ - nào ví tiền, nào quai guốc, nào túi xách bằng ni lông, nào các dải lụa nhỏ, khăn quàng cổ với bao nhiêu thứ khác đủ mọi màu sắc thích hợp. Một người con gái trong đám thợ lặn nhận xét hết sức thành thực:
“Thứ nào mình cũng muốn mua hết”.
Trong nháy mắt, những ngón tay xạm nắng, đen đủi đều chìa ra xục xạo; bọn đàn bà con gái xem xét, phẩm bình các món hàng hết sức cẩn thận; họ còn bàn luận với nhau hàng này có thể đem làm thứ gì, hàng nọ có thể đem làm thứ khác hay không; chỗ nào cũng thấy vang dội những lời bàn tán, vừa mặc cả vìra bông đùa. Kết quả, ông lão bán được hai tấm vải bông gần hai ngàn yen, một cái thắt lưng dệt có chỉ thêu và một số lớn các món lặt vặt. Bà mẹ Shinji mua một cái túi để đi chợ bằng ni lông giá hai trăm yen còn Hatsue thì mua một tấm vải bông thứ tốt để may áo dài, in hình xanh đậm trên nền trắng trông có vẻ trẻ trung tươi tắn.
Ông lão bán hàng rong vui mừng ra mặt khi thấy bán được số hàng nhiều không thể ngờ. Người ông gầy đét, qua chiếc áo sơ-mi hở cổ người ta có thể thấy cả những dẻ xương sườn xạm nắng. Mái tóc muối tiêu cắt ngắn, đôi má cùng thái dương đã mang nhiều đốm đen dấu vết của những năm tháng chất chồng. Ông chỉ con vài ba cái răng lung lay khấp khểnh đen sỉn màu khói thuốc lá, khiến lúc thương ông nói đã khó nghe mà khi ông nói to, lại càng khó nghe hơn gấp bội. Tuy nhiên nghe tiếng cười làm rung rinh nhăn nhúm đôi má, nhìn những dáng vẻ vênh vang làm bộ của ông, bọn đàn bà con gái biết ngay là ông lão này sắp sửa bày ra một trò hết sức thú vị “hoàn toàn không có ý muốn kiếm lời”.
Đưa bàn tay có để móng ngón út thực dài, quơ qua quơ lại, ông lão bán hàng rong moi trong thùng đựng các món hàng vặt ra ba cái sắc tay bằng ni lông thật đẹp.
“Cái này, cái màu xanh thì dành cho các cô gái chưa chồng, cái màu nâu dành cho các bà trung niên và cái màu đen danh cho các bà có tuổi”.
Vẫn cái bà gì mau mồm mau miệng lúc nãy xía vào:
“Tôi lấy cái dành cho các cô”.
Ai nấy đều cười rầm lên làm cho ông lão lại càng phải run rẩy cao giọng hơn:
“Sắc tay ni lông kiểu mới nhất. Giá nhất định tám trăm yen”.
“Ô! Đắt quá, có phải không?”
“Đúng rồi! Ông già nói thách quá đấy!”
“Không đâu, tám trăm yen, lão đâu có nói thách bao giờ. Lão sẽ biếu một trong những cái sắc tay đẹp đẽ này cho một ngươi trong các ba các cô để chứng tỏ lòng biết ơn đối với sự chiếu cố quý hóa của quý vị. Hoàn toàn biếu không, chẳng lấy một xu nào hết”.
Hàng chục bàn tay cùng lóng ngóng hăm hở chìa ra, nhưng ông lão gạt phăng sang một bên rồi lên giọng kênh điệu:
“Một, tôi đã nói mà, chỉ có một cái thôi. Đây là giải thưởng của của hiệu Oomi, một sự hy sinh của cửa hiệu Oomi để chúc mừng cho sự phồn vinh của thôn Utajima. Chúng ta sẽ tổ chức một cuộc thi người nào thắng sẽ được tặng một trong những cái sắc tay này. Cái màu xanh nếu người đó ít tuổi, cái màu nâu nếu người đó đứng tuổi...”.
Những người thợ lặn đều nín thở lắng nghe. Ai nấy đều nghĩ là chỉ cần may mắn một chút, mình sẽ được cái sắc tay đáng giá tám trăm yen mà chẳng phải trả xu nào.
Trước kia ông lão bán hàng rong là hiệu trưởng một trường tiểu học, ông vẫn hằng băn khoăn nghĩ mãi đến thân phận chẳng ra gì của mình trong hiện tại chỉ vì câu chuyện thất bại rắc rối với đàn bà trước kia; tuy nhiên lúc này sự im lặng của bọn đàn bà con gái đã khiến ông nhớ lại lý lịch của mình và tìm lại được một niềm tin mới mẻ; một lần nữa ông lại tự nhủ thế nào mình cũng phải bỏ nghề bán dạo để trở thành một viên chỉ huy Vận động hội.
“Phải đấy, nếu bây giờ chúng ta tổ chức một cuộc thi đua thì hẳn là một điều tốt đẹp cho thôn Utajima, một nơi tôi đã chịu ơn nhiều không biết đâu mà kể. À, mà các bà các cô nghĩ thế nào về cuộc thi bắt bào ngư, hả? Tán thành cả chứ? Bà nào cô nào bắt được nhiều bào ngư nhất đem lên khỏi mặt nước trong vòng một tiếng đồng hồ thì lão đây xin biếu giải thưởng này”.
Ông lão trịnh trọng đem tấm khăn ra trải dưới bóng mát một tảng đá rồi bày những cái sắc tay làm giải thưởng lên trên. Thực tình chẳng có cái sắc ni lông nào đáng giá trên dưới năm trăm yen hết, nhưng trông thì có vẻ đáng giá những tám trăm yen trọn vẹn mười phần. Giải thưởng cho những thiếu nữ màu xanh da trời, hình hộp, màu tươi sáng, bóng lộn như một con thuyền vừa mới đóng xong, tương phản thực là vui mắt với cái quai xách màu vàng óng ánh. Giải thưởng dành cho phụ nữ trung niên cũng có hình hộp màu nâu, mặt ngoài ni lông in hình da đà điểu khéo léo đến nỗi thoạt nhìn khó có thể biết đó là da đà điểu thực hay giả. Chỉ có cái giải thưởng màu đen dành cho các bà lớn tuổi là không có hình hộp nhưng với cái quai xách dài, mảnh mai bằng vàng và với hình ảnh con thuyền nằm ngang, trông thực rõ là một món hàng thủ công nghệ hạng tốt nhất.
Bà mẹ Shinji thích cái sắc màu nâu dành cho những người trung niên nên ghi tên dự thi trước tiên. Người thứ hai là Hatsue.
Chở tám tay thợ lặn đã xung danh tham dự cuộc thi, chiếc thuyền lui xa khỏi bờ bể. Một người đàn bà mập mạp đã đứng tuổi, không dự thi, đứng chèo ở đuôi thuyền. Trong tám người này chỉ có một mình Hatsue là còn trẻ. Những cô gái khác đều ở lại bờ vì biết mình không sao có thể thắng được; họ đang reo hò cổ vũ cho Hatsue. Còn những người khác ở lại trên bờ, ai nấy đều lớn tiếng hò reo khuyến khích các tuyển thủ. Con thuyền trực chỉ hướng nam, dọc theo bờ biển rồi quay sang phía Đông nam.
Những người thợ lặn đứng lại trên bờ, xúm quanh ông lão bán hàng mà ca hát tưng bừng.
Nước trong tiểu vịnh trong và xanh; khi nào sóng lặng người ta có thể nhìn thấy rõ cả tảng đá tròn tròn dưới đáy phủ đầy rong biển màu đỏ, rập rờn trông như đang bồng bềnh ngay sát mặt nước trong khi thực ra chúng chìm mãi dưới sâu. Ở chỗ này sóng nước duềnh lên những đợt sóng in hình và những bọt nước bắn ra tung tóe. Thế rồi một làn sóng vừa mới dâng tràn thì đã lập tức tan ngay thành trăm ngàn mảnh vụn bên bờ. Tiếng dội nghe như tiếng thở than dài tràn lan khắp bãi cát và nhận chìm tiếng ca của những phụ nữ thợ lặn.
Một giờ sau, con thuyền từ phía đông hòn đảo quay trở về. Hôm nay đua tranh nên mệt gấp mười lần lúc làm việc thường ngày, tám người thợ lặn mệt lử, để trần mình ngồi thừ người, lặng ngắt trên thuyền, dựa lưng vào nhau, mắt người nào người ấy nhìn trừng trừng về một góc trời không hề đổi hướng. Những mớ tóc rối bù, ướt sũng của họ quyện chặt vào nhau đến nỗi không sao phân biệt được tóc người này với tóc người kia. Cứ hai người một cặp, họ ôm chặt lấy nhau để cho đỡ lạnh. Bầu vú lạnh ngắt, nổi cả da gà. Và ngay dưới ánh mặt trơi rạng rỡ chói chang, thân hình trần trụi xạm nắng của họ giống như một đống xác người chết trôi, nhợt nhạt. Sự tiếp đón ồn ào mà những người trên bờ dành cho họ thực không ăn khớp chút nào với vẻ lặng lẽ của con thuyền đang trườn mình trên sóng mà đi vào bờ.
Đến lúc lên bờ, cả tám người thợ lặn đều gieo mình xuống mặt cát bên ngọn lửa hồng, không mở miệng nói một tiếng nào. Ông lão bán hàng dạo nhận những cái thùng mà các thợ lặn từng người một trao lại cho mình; đoạn ông cao giọng xướng to kết quả:
“Cô Hatsue, hạng nhất - hai mươi con bào ngư; bà má nhà Kubo, hạng nhì - mười tám con bào ngư”.
Người đứng hạng nhất và hạng nhì, Hatsue và bà mẹ Shinji nhìn nhau qua những ánh mắt mệt mỏi, đờ đẫn, gân máu nổi lên đỏ quạch. Tay thợ lặn lão luyện nhất đảo đã bị một cô gái học nghề ở một hòn đảo khác đánh bại.
Hatsue lẳng lặng đứng dậy, đi vòng sau tảng đá để nhận giải thưởng. Và giải thưởng nàng đem về là cái sắc màu nâu dành cho những người trung niên. Thiếu nữ đem cái sắc đó nhét vào tay bà mẹ Shinji. Bà mẹ đỏ bừng đôi má vì vui mừng:
“Nhưng... Sao vậy...?”
“Kể từ khi ba con nói những lời không nên không phải với Bác vào cái hôm ấy, con vẫn muốn xin Bác thứ lỗi cho”.
“Cô bé này ngoan quá là ngoan”, ông lão bán hàng dạo nói lớn. Đến lúc tất cả mọi người đều lên tiếng khen ngợi Hatsue và ép buộc bà mẹ Shinji nhận lãnh hậu ý của người con gái thì bà mẹ Shinji cầm lấy cái sắc màu xanh nâu gói ghém cẩn thận trong mảnh giấy, kẹp dưới cánh tay trần trụi và nói với một giọng thực tự nhiên:
“Cám ơn nhiều lắm”.
Tấm lòng ngay thẳng của bà mẹ đã nhận thấy sự khiêm nhường và tôn kính ẩn sau cử chỉ của nàng thiếu nữ. Hatsue mỉm cười trong khi bà mẹ tự nhủ con mình thực là khôn ngoan khi kén chọn được một người vợ như cô gái này - việc chính trị trên đảo lúc nào cũng được giải quyết theo đường lối như thế.
Tiếng Sóng Tiếng Sóng - Mishima Yukio Tiếng Sóng