In order to heal others, we first need to heal ourselves. And to heal ourselves, we need to know how to deal with ourselves.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
hương Mười Hai
Quỷ Dị
Nguồn: 4vn
Huyền Tuyết Sương lòng như lửa đốt, nàng trằn trọc mãi không ngủ được nên vén rèm cửa sổ trông ra ngòai. Màn đêm một màu u ám, thi thoảng một vài cơn gió se lạnh xiêu xiêu thổi đến. Nàng vốn dĩ ở Quan Ngoại đã quen thuộc với cái lạnh thấu xương nhưng không hiểu sao vẫn rùng mình một cái...
Tuyết Sương buông tiếng thở dài, hai bờ mi nàng tự nhiên nước ứa ra... khi còn ở Quan Ngoại nàng đã từng nhiều lần tưởng tượng đến cảnh gặp lại hắn. Lúc ấy nàng sẽ vui lắm! Và chắc hắn cũng vậy!
Nàng cũng nghĩ đến chuyện mình sẽ bước lại ôm lấy hắn, trách giận hắn vài câu, hoặc phủ lên bờ vai hắn mà khóc, rồi ôn lại những chuyện xưa trên Thiên Vũ Môn, khuyên nhủ hắn hãy trở lại với bổn môn...
Nhưng cuối cùng khi gặp lại hắn thì nàng lại chẳng nói được gì, cũng chẳng có hành động nào thể hiện sự thân thiết quá độ. Có thể vì hắn quá lạnh lùng, mà cũng có thể vì nàng chưa vượt qua được bản ngã của mình cũng nên...
Nói chung rất nhiều thứ đã khiến nàng không dám thân thiết với hắn. Nhưng có một lý do quan trọng thì nàng lại không nghĩ đến, hay nói cho đúng thì chẳng muốn nghĩ đến...
Ngoài cửa đột nhiên có tiếng gõ, Huyền Tuyết Sương lấy mấy đầu ngón tay dụi nước mắt rồi bước ra mở...
Bóng đêm quỷ dị bao bọc thân hình Ngọc Băng Tâm, toàn thân nàng như chìm trong đêm tối, chỉ có tà áo trắng phiêu phất dưới gió lạnh là hiện rõ mồn một. Huyền Tuyết Sương hơi sững người nhưng vẫn mỉm cười hỏi:
-Khuya rồi Ngọc cô nương tìm ta có chuyện gì?
Ngọc Băng Tâm bước qua mặt Huyền Tuyết Sương vào phòng, thân hình nàng phiêu dật như mây, không một tiếng động...
Huyền Tuyết Sương mấy phần ngạc nhiên, tuy nhiên nàng cũng không phản đối mà nhìn vào ngọc diện u uất của Băng Tâm hỏi lại:
-Sao cô không trả lời ta?
Ngọc Băng Tâm dừng bước, nàng buông ánh mắt u ám nhìn Huyền Tuyết Sương hỏi:
-Cô nương đang nhớ đến Vũ Xương sao?
Chân diện Huyền Tuyết Sương hơi mất tự nhiên, nàng quay đi đáp:
-Không có!
Ngọc Băng Tâm cười nhạt:
-Cô nương dấu được ai chứ không dấu nổi ta!
Huyền Tuyết Sương mày liễu xích lại, nàng cười nhạt:
-Ta nhớ đến Xương đệ hay không thì liên quan gì đến cô nương?
Ngọc Băng Tâm ngửa mặt, mái tóc nàng rũ rượi, cười vang căn phòng bé nhỏ. Tiếng cười của nàng trước đây vốn đã lạnh, bây giờ như tăng thêm mấy phần băng giá! Tuyết Sương ánh mắt bất nhẫn nhưng cũng chẳng tiện phản ứng.
Ngọc Băng Tâm ngưng cười, nàng nhìn sâu vào mắt Huyền Tuyết Sương nói từng tiếng:
-Ta phải quan tâm, bởi vì từ bây giờ... ta không muốn nữ nhân nào nhớ đến Vũ Xương!
Tuyết Sương thấy giọng nói ấy mang mấy phần khác lạ thì khẽ giật mình, lùi lại hai bước. Ngọc Băng Tâm ánh mắt đột nhiên xuất tử khí. Hàn băng bạo phát dữ dội khiến mấy bộ ấm chén trên bàn run lên rồi rơi xuống vỡ tan...
Huyền Tuyết Sương sợ hãi, nàng thảng thốt hỏi:
-Cô nương định làm gì?
Ngọc Băng Tâm vung một đạo bạch quang chói lọi màn đêm đến thay cho câu trả lời. Thời gian cô đọng còn không gian như ngưng tụ lên đạo bạch quang ấy. Huyền Tuyết Sương không kịp kêu một tiếng đã hồn lìa khỏi xác, nàng phủ gục xuống cái bàn lạnh lẽo, ánh mắt không nhắm! Dường như có mơ nàng cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện Ngọc Băng Tâm sẽ giết mình!
Ngọc Băng Tâm thẫn thờ nhìn thi thể lạnh giá, thân hình nàng run liên hồi, ánh mắt tinh quang lu mờ, nàng băng mình vào đêm sâu bay đi mất dạng. Không gian u tối và băng lạnh bao bọc...
Triêu Dương sơn tựa mình vào dòng Dương Giang rộng lớn không thấy bờ, ngàn năm nay Triêu Dương phái vẫn tề danh cùng Đồng Tước Phái và Thu Phong phái. Tiếng tăm không hề nhỏ!
Vừa rồi Thu Phong phái cùng rất nhiều đại phái trấn danh trên giang hồ kéo hết lên Đồng Tước sơn tương trợ. Nhậm Bá Lân cùng động chủ Ngọc Hoa động Tề Đức Lai, Vô Gian Động Bàng Hữu Kha có hay tin này. Tuy nhiên ba lão bàn tính với nhau một hồi thì quyết định gửi thư cho Thu Nhược Tuyền, nói rằng hãy còn bận khắc phục hậu họa do Tiên Tri giáo gây ra nên sẽ đến muộn!
Các lão biên thư như vậy, tuy nhiên thâm ý là muốn chờ xem bên nào thắng bại rồi mới tính.
Kim Tình Văn là đệ tử hàng đầu của Ngọc Hoa động cũng như Triêu Dương phái, mọi chuyện lớn nhỏ tất nhiên cũng am tường hết, khi hay tin này nàng ta đến thuyết phục động chủ nên đưa đệ tử phó hội nhưng lão chỉ ậm ừ.
Nàng biết có nói thêm chưa chắc đã ăn thua cho nên sáng sớm hôm nay quyết định lên Thiên Đỉnh nói rõ ý định cùng Nhậm Bá Lân.
Triêu Dương sơn có một con lộ duy nhất dẫn lên núi, khoảng tầm giữa núi có một ngã tư nhỏ, đi sang bên trái sẽ vào Ngọc Hoa Động, bên phải là Vô Gian động, còn đi thẳng là Thiên Đỉnh. Nhậm Bá Lân cùng các phần tử quan trọng ngự trên này!
Kim Tình Văn đang bay lên núi thì bất chợt cảm thấy trời u tối lại mấy phần, nàng nheo mắt ngước lên thì trông rõ có tám bóng người hình dạng quái dị đang bay trên đầu mình. Trong đám người này có hai lão già nom rất quen, nàng chớp mắt suy nghĩ đã nhớ ra là Lao Hà và Âu Dương Tu, tâm tư bất nhẫn tột độ liền hét:
-Hai lão già khốn kiếp!
Đoạn vận tử quang phóng vút hai chưởng lên. Tứ Đại Thần Ma cùng bốn gã tà ma không đón chưởng mà né qua một bên, đoạn đáp xuống đất hướng mắt lên quan sát. Đông Ma hừ nhạt:
-Bọn ta không thèm chấp ngươi, hãy gọi Nhậm Bá Lân cùng hai lão động chủ ra đây!
Kim Tình Văn liệng người xuống xuất thủ tiếp, mắng:
-Bọn đê tiện các ngươi có tư cách gì mà đòi gặp chưởng môn?
Âu Dương Tu tức giận vận chiêu lên tiếp đón, phút chốc khoảng không nhỏ bao trùm bởi thanh quang chói lòa. Kim Tình Văn nóng giận mà làm bừa, chứ thực ra chân lực của nàng có được bao lăm?
Ngay sau khi chưởng phong chạm nhau, nàng cảm thấy cổ tay tê rần rồi bị ép bay về sau như chiếc lá, ý muốn dừng lại nhưng sức quản không nổi, đành bỏ mặc! Cuối cùng rơi luôn xuống chân núi mất bóng.
Đông Ma nhìn Âu Dương Tu hừ lạnh:
-Tại sao ngươi ra tay bừa bãi như thế?
Âu Dương Tu vội cúi đầu, thần sắc hoảng sợ nói:
-Ta chỉ là muốn dạy dỗ nó một bài học, không ngờ lại hơi mạnh tay! Thật đáng tội chết!
Đông Ma cười nhạt, lão tiếp tục ngự kiếm bay lên, cũng chẳng thèm nói thêm câu nào!
Nhậm Bá Lân, Tề Đức Lai, Bàng Hữu Kha đang ngồi đối trà tại khách phòng thì thấy cửa ngòai tự nhiên động đậy. Tiếp đấy tám nhân ảnh bước vào. Nhậm Bá Lân ngó quanh nhưng tuyệt nhiên không thấy tên đệ tử nào ở quanh đấy thì cũng lấy làm bực trong lòng. Tây Ma mỉm cười nói:
-Chưởng môn đừng bận tâm, chẳng qua ta cũng chỉ cho chúng ngủ một thời gian thôi!
Nhậm Bá Lân đưa mắt quan sát kỹ mấy người lạ mặt. Lão nom thấy Lao hà cùng Âu Dương Tu thì khí giận bốc lên, liền đập bàn quát:
-Hai lão già đáng chết! Còn dám vác mặt đến đây?
Bên cạnh Tề Đức lai, Bàng Hữu Kha cũng đứng dậy, nét mặt uất khí bao trùm. Đông Ma trông bộ dạng ba lão thì cưởi khẩy một cái:
-Các ngươi nghĩ mình đủ sức hay sao?
Nhậm Bá Lân tuy rằng nóng giận nhưng lão cũng không phải con người tầm thường. Thấy mấy tên này ma khí kinh tâm lại muôn phần thần bí thì tâm tư dao động. Lão dừng lại hỏi:
-Các ngươi là ai?
Bắc Ma ưỡn ẹo đáp:
-Tứ Đại Thần Ma trông coi bốn cõi Ma Giới, ngươi từng nghe qua hay chưa?
Nhậm Bá lân chân diện méo mó, lão quay sang nhìn hai sư đệ thì thấy cũng chẳng hơn gì.
Nhân Giới tương truyền, trên Tiên Giới ngòai Tiên Hoàng và Tiên Đồng còn có Bát Đại Thần Tướng trông coi tám hướng. Trên Ma Giới cũng vậy, Ma Hoàng cai quản khắp cõi, Tiếu Thiên Ma dẫn dắt chúng nhân gia nhập Ma Đạo, Tứ Đại Thần Ma trông coi bốn phương. Võ công họ đều bác đại tinh thâm. Ngay như chuyện đạt đến cảnh giới tối cao để gia nhập Tiên Giới hay tiếp nhập Ma Đạo các lão còn chưa đạt tới, nói gì đến chuyện dám đương đầu cùng Tứ Đại Thần Ma?
Mồ Hôi rịn ra trên trán Nhậm Bá Lân, lão hạ giọng hỏi:
-Các vị đến đây là có chuyện gì?
Tứ Đại Thần Ma thấy thần thái lão trở nên tám bề nhún nhường thì không khỏi cười thầm trong bụng. Tuy nhiên đã đến đây theo dụ ý của Ma Hoàng nên không thể không thực hiện theo chỉ thị của hắn. Đông Ma gật đầu nói:
-Ma Hoàng thấy Triêu Dương phái là một phái lớn, Nhậm Chưởng Môn lại đa mưu túc trí và biết rõ thời cuộc cho nên muốn bắt tay. Không hiểu ý ngài thế nào?
Nhậm Bá Lân nhăn nhó, lão ít ra cũng là kẻ biết phân biệt thiệt hơn. Chính phái đang thời kỳ thịnh vượng, tất nhiên không thể bỏ! Ma Giới xuống nhân gian tuy rằng uy lực không thể tả nhưng Tiên Hoàng cũng hạ phàm, thế lực bên nào hơn nhất thời hãy còn chưa rõ. Tuy nhiên hôm nay nếu như từ chối bọn này nhất định tai họa sẽ giáng xuống Triêu Dương phái, sự diệt môn mười phần tất yếu xảy ra.
Lão cân nhắc giây lát rồi cũng nghĩ ra một cách, liền nói:
-Điệp Vũ Hồng thảm sát hai đệ tử yêu của Triêu Dương phái, tuy rằng lão đã chết nhưng hãy còn hậu nhân. Hãy đợi khi nào Triêu Dương phái đồng tâm hiệp lực tiêu trừ xong hắn rồi sẽ tính đến chuyện này!
Lão nói vậy chẳng qua một là mượn cớ, hai nữa cũng căm hận Vũ Xương gieo rắc tai họa xuống nhân gian, cho nên mới dẫn đến nghịch cảnh này. Lão muốn nhân cơ hội mượn tay Ma Hoàng cùng Tứ Đại Thần Ma mà tiêu trừ. Đông Ma cười nhạt nói:
-Ngươi đang nhắc đến gã Điệp Vũ Xương?
Nhậm Bá lân chưa kịp trả lời thì thấy hai cánh cửa khách sảnh sập xuống cái rầm, tiếp đấy một giọng nói băng lạnh vọng vào:
-Kẻ nào nhắc đến Điệp Vũ Xương? Ta đã tới đây!
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn