If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Văn Càn Khôn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Phúc Nguyễn
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1352 / 10
Cập nhật: 2015-11-11 00:25:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ệp Vũ Xương ngồi lặng lẽ bên bức tường hoa chắn giữa hành lang Trấn Thiên cung và quảng trường giá lạnh. Đôi mắt hắn có đôi nét thẫn thờ, từ khi hắn đến Trấn Thiên cung hình như mọi chuyện diễn ra hết sức thuận lợi như có bàn tay vô hình nào đấy sắp xếp, an bài. Vinh quang đến với hắn quá nhanh, quá rực rỡ. Từ giờ phút này, tại chốn Quan Ngoại hoang vu lạnh lẽo với người đời ( tất nhiên không phải với hắn, bởi hắn đã coi nơi này là mái ấm của mình, ấm trong lòng vạn phần lớn hơn cái ấm bên ngoài ) sẽ không mấy ai là không biết đến hắn. Lúc này hắn bỗng thấy nhớ nghĩa phụ, nghĩa mẫu hắn da diết. Hắn đã hiểu vì sao họ từ nhỏ chỉ bắt hắn đọc sách liên quan đến nhân nghĩa ở đời, có lẽ chính những quyển sách ấy đã làm cho tâm hồn hắn thánh thiện! Hắn khẽ ngâm:
"Lương phong tiêu tiêu xuy nhữ cấp
Khủng nhữ hậu thì nan độc lập." (1)
Hắn buông tiếng thở dài nghĩ:" Thực ra mình đâu có đơn độc. Sư phụ và Môn chủ, cùng những người trong Thiên Vũ Môn đều đối xử với mình vô cùng tốt cơ mà?"
Đột nhiên đằng sau vang lên một âm hưởng lảnh lót:
-Xương đệ cũng thích thơ của ông Đỗ Công Bộ sao?
Hắn giật mình nhìn lại đã thấy Huyền Tuyết Sương đứng đấy từ độ nào, nàng đang nhìn hắn mỉm cười, nụ cười nhu mì nao lòng. Hắn cười gượng:
-Chỉ là đệ nhất thời nghĩ đến thôi!
Huyền Tuyết Sương cười:
-Nhất thời mà nghĩ đến thì tất cũng nhất thời mà thấy cô độc hả?
Hắn trầm ngâm không nói gì rồi giật mình cái thót hỏi:
-Sao sư tỷ lại... sang bên này được?
Tuyết Sương cúi đầu:
-Ta đến thăm đệ liệu không được sao?
-Điều này...
-Đùa đệ đấy! Ta đến đây là tìm Hồ cung chủ!
Vũ Xương thoáng ngạc nhiên hỏi:
-Sư tỷ tìm Hồ cung chủ để làm gì?
Huyền Tuyết Sương thở dài:
-Ta thấy Môn chủ bảo đi gọi thì đi thôi, chứ nào có hay chuyện gì!
Vũ Xương gật gật đầu. Hắn không hỏi gì thêm. Tuyết Sương thấy vậy thì cũng không tiện nói gì nên quay mình bước đi bảo:
-Ta đi tìm Hồ cung chủ đây!
Vũ Xương mỉm cười, hắn nhìn theo bóng Tuyết Sương xa dần buông tiếng thở dài. Bỗng nhiên có bàn tay vỗ vào vai hắn. Vũ Xương quay lại nhìn người đó cười:
-Công Tôn sư huynh làm đệ giật mình đấy!
Công Tôn Ngọc mỉm cười:
-Xem ra Tuyết Sương sư muội thật sự có cảm tình với đệ!
-Vậy sao?
-Điều này đệ rõ hơn ai hết lại còn hỏi ta?
Nói đoạn quay mình bước đi.
Tại Khách Phòng, Đồng Đại Thiên ngồi trên ghế Môn chủ nét mặt đăm chiêu, làm môn chủ mấy trăm năm nay, đây là lần đầu tiên ông ta hài lòng với lớp đệ tử, nhưng cũng vì vậy mà đầu óc rất đỗi phân vân, lo lắng. Nguyên nhân gì thì chính ông cũng không rõ! Kinh nghiệm trải đời khiến ông linh cảm thấy vậy! Những linh cảm của con người nhiều khi rất đúng sự thật!
Bích Phù Dung và Hồ Hán Thương bước vào chân diện có đôi nét khó hiểu. Sau khi an tọa, Trấn Thiên cung chủ mỉm cười hỏi:
-Mấy trăm năm nay rồi chúng ta mới có một lớp đệ tử tư chất tốt như thế này sao môn chủ còn có vẻ không vui như vậy?
Đồng Đại Thiên cười:
-Chính ta cũng không hiểu tại sao nữa...
Ông dừng lại một chút rồi hỏi:
-Gần đây hai vị có thấy điều gì lạ không?
Bích Phù Dung mỉm cười nhìn Hồ Hán Thương:
-Ngoài việc Môn chủ là điểm lạ nhất ra thì bọn ta còn thấy một điểm lạ nữa!
Đồng Đại Thiên cười lớn nói:
-Hẳn hai vị cũng cảm nhận giống ta rồi, duy có điều luồng yêu khí ấy rất lạ...
Hồ Hán Thương nói:
-Chính thị, mặc dù nó phát ra tận phía làng Hạ Hoa nhưng đệ vẫn cảm nhận được nó vừa lạ lại vừa quen, có điều nhất thời không nghĩ ra là mình đã gặp ở đâu!
-Ta cũng có cảm giác ấy nên mới mời hai vị đến đây xem tình hình thế nào, theo như ta thấy thì luồng yêu khí ấy ngày càng thịnh, chi bằng xem xét kỹ trước, nếu là yêu nghiệt thì triệt tiêu đi để trừ họa!
Bích Phù Dung đăm chiêu một chút cười tươi:
-Muội thấy chúng ta nên nhân cơ hội này phái đệ tử đến cho chúng thử luyện cũng tốt đấy!
Hồ Hán Thương gật đầu:
-Bích cung chủ nói cũng phải, nhưng biết sai phái ai? Hơn nữa lỡ như chúng gặp nguy hiểm thì thập phần không hay!
Đồng Đại Thiên chân diện giãn ra chút ít nói:
-Bích cung chủ nói có lý, theo ta thì cứ để cuộc thử luyện ngày mai xem hai đệ tử nào xuất hồ trước thì cho chúng đến đấy, nếu Hồ cung chủ thấy không an tâm thì có thể đích thân theo dõi rồi giúp đỡ, hoặc giả ta phái các cao thủ trong Tu Luyện Phòng đi trợ giúp thêm!
Hai vị cung chủ gật gật đầu tán thành.Bích Phù Dung nói:
-Luồng yêu khí ấy phát quang trong phạm vi khá rộng,liệu các môn phái khác của Quan Ngoại có cho người đến rò không?
Đồng Đại Thiên gật đầu:
-Ta nghĩ họ cũng sẽ tới, dù gì xưa nay giới chân tu chính đạo cũng lấy việc trảm yêu trừ ma làm đầu.
Hồ cung chủ mỉm cười:
-Mấy hôm nay yêu khí vẫn thịnh, tức là chưa có ai đến trước, chi bằng nhân cơ hội này Môn chủ hãy viết thư đến các phái bảo họ cũng cử đệ tử đến, như vậy chúng có dịp giao lưu mở rộng tầm mắt với nhau, thế chẳng hay hơn sao?
Đồng Đại Thiên trầm ngâm:
-Hồ cung chủ nói cũng có đúng, vậy để ta viết thư rồi cho Tuyết Ưng đem đi!
Bích Phù Dung quay sang Hồ Hán Thương hỏi:
-Ngày mai theo Hồ cung chủ thì ai sẽ ra trước?
-Chính thị ta cũng đang nghĩ tới điều này!
-Muội e rằng hai người đó đều bên Trấn Thiên cung đấy!...
Băng Thiên Hồ nằm sâu trong cánh rừng thông phía hậu sơn, không gian ở đây mù mịt như chưa bao giờ có dấu chân người bước đến. Năm đệ tử Luyện Võ đường Công Tôn Ngọc vốn dĩ vẫn đi với nhau như hình với bóng. Hôm nay cũng thế! Vì nơi đây khá xa nên Điệp Vũ Xương tập trung với mọi người rồi theo Đồng Đại Thiên đi. Khi đến một mê vụ đầy sương khói thì Đồng Đại Thiên dừng lại, ông quay sang nói với chúng đệ tử:
-Hôm nay ta sai phái những cao thủ trong Tu Luyện Phòng vào trong đấy từ sớm! Bây giờ ta sẽ phát cho mỗi đứa một cái chuông nhỏ, khi nào cảm thấy chống cự không nổi với quái vật hoặc hàn khí thì rung nhẹ lên, họ sẽ đến và đưa các con ra ngoài!
Nói đoạn ông vung nhẹ hữu thủ lên trời, thanh quang chói lòa cuốn theo một túi lớn đã để sẵn trong mê vụ, cái túi được thanh quang nâng lên cao rồi mở bung. Những cái chuông nhỏ như đầu ngón tay màu vàng chói, được chạm trỗ hoa văn hoa lê nổi li ti bay đến từng đệ tử rồi đáp vào tay họ. Chúng đệ tử cầm chuông bỏ vào áo rồi ngưng thần nhìn Đồng Đại Thiên chờ đợi.
Ông lấy trong người ra một cái gương nhỏ màu đỏ tươi đưa lên niệm chú, sắc đỏ chói lòa phản chiếu vào mê vụ. Những đám mây mù mịt theo đó tan dần để lộ một cái cổng cực lớn. Đồng Đại Thiên tiến đến trước cổng đưa tay đẩy nhẹ, cánh cổng mở ra, hàn khí theo đó lan tỏa ghê người. Ông nhìn chúng đệ tử nói:
-Khi các con vào trong đấy thì mỗi người sẽ như tồn tại ở một không gian riêng, không ai thấy được ai cả. Cũng như vậy quái vật có thể xuất hiện chặn đường nhưng cũng có thể các con phải đi tìm. Cái chuông khi nãy ngoài tác dụng để gọi người còn có tác dụng phong ấn. Khi các con hạ được Băng Quái nó sẽ thu dị thú đó vào và rung lên, lúc ấy tất nhiên các con sẽ được ra ngoài. Quá hai canh giờ nếu còn có người chịu được hàn khí nhưng chưa thu phục được băng quái thì ta cũng sẽ cho người đưa ra!
Ông dừng lại rồi nhìn đám đệ tử nói lớn:
-Hãy nhớ một điều, phải biết lượng sức mình! Đây chỉ là cuộc thử luyện, ta không muốn ai quá gắng sức mà vong mạng hoặc trọng thương!
Lời vừa dứt ông phất tay, đám đệ tử bị nhấc bổng lên đưa vào Băng Thiên Hồ.
Vũ Xương vừa đáp xuống đã thấy khí lạnh bức nhân tràn đến, không gian mây mù che kín. Đúng như Đồng Đại Thiên nói. Bên trong quả nhiên hắn không thấy bất kỳ một ai khác nữa, tầm mắt bị che mờ chỉ nhìn được trong vòng một trượng vuông. Hắn trấn định tâm thần rồi lặng lẽ dấn bước. Cái lạnh cắt da khiến răng hắn đập vào nhau liên hồi, hơi phả ra như ống khói. Hắn không dám thở mạnh, có lẽ sợ nước và hơi ấm trong người sẽ theo đó mà tiêu tán hết.
Vũ Xương dấn từng bước, hai mắt căng ra quan sát nhưng tuyệt nhiên không thấy có gì lạ ngoài Hàn khí ngày càng nặng. Hắn ngưng thần dùng tâm lực nghe ngóng, mãi rất lâu mới thấy tiếng động nhẹ như gió thoảng. Hắn đoán đấy là hơi thở của Băng quái nên rời bước về hướng đấy. Một luồng gió lạnh như bão tuyết ập đến. Hắn có cảm tưởng như âm băng đang bó chặt thân mình, không chậm chễ hắn hoành kiếm xuất "Ngục Hỏa Phong Sơn" hộ thể. Lửa Địa Ngục cháy rừng rực làm tan biến hơi lạnh và mây mù. Nhưng liền đó lại một cơn hàn khí mạnh hơn trước thốc đến. Hắn vận mười hai thành chân khí đẩy mạnh vào kiếm. Lửa chảy rực rỡ, lưu tinh dội liên hồi làm dạt cả mây mù. Hắn thấy phía trước một con quái vật to gấp ba, bốn lần Tuyết Quái. Hình dạng quái vật này như một con đười ươi cỡ lớn có điều hai mắt sâu không có đáy liên tục lấp lánh huyết quang. Trên cơ thể nó từng khối thịt trong suốt như băng lạnh. Con dị thú đang vật lộn liên hồi với lạc thạch lưu tinh, miệng nó bắt đầu gầm rống. Hai tay quơ mạnh đẩy hàn khí liên tục.
Vũ Xương thấy như băng tuyết đang dần dần lấn nuốt hết những lạc thạch lưu tinh thì hốt hoảng nhảy lên thu chiêu. Mây mù lập tức lại che mất tầm mắt hắn. Con quái vật theo đó cũng khuất lấp. Hắn vội vận chân nguyên đẩy ra, miệng hét:
-Để xem ngươi chịu được chiêu Băng Thiên Tuyết Địa không?
Không gian lại rung lên liên hồi. Vũ Xương không nhìn thấy rõ Băng Quái ở đâu nên xuất về hướng nó đã hiện hữu khi nãy, phạm vi phong tỏa của chiêu thức có đến năm, sáu trượng. Băng thạch ba mặt giáp công khiến mây mù lại dạt ra, nhưng trước mắt hắn Băng Quái không thấy đâu. Cùng lúc hắn cảm thấy sau lưng mình khí hàn lạnh bút, vội thu chiêu lại. Nhưng không kịp. Hắn như chiếc là bị đẩy bay về phía trước mấy trượng.Lần này hắn đúng là như tảng băng rơi xuống đất.
Chân tay hắn tê dại, lưng đập vào băng đau điếng, hơn hết hắn cảm thấy toàn thân khí huyết nhộn nhạo như muốn tuôn ra ngoài. Vũ Xương vội chống kiếm đứng dậy điều tức, nhưng Băng quái như hiểu được điều đấy. Một luồng hơi lạnh lại ồ ạt dạt tới. Vũ Xương điếng người, hắn không dám xuất thủ vì "Ngục Hỏa Phong Sơn" thì đánh vào nó không ăn thua, còn "Băng Phong Tuyết Địa" thì lại không đánh chính xác được mục tiêu. Nếu xuất chiêu vội vã thì chẳng khác nào đốt hết chân nguyên!
Hắn lộn một vòng trên không tránh né, đầu óc vận động liên tục nghĩ cách đối phó. Băng Quái không đợi hắn đáp xuống mà tiếp tục thở ra cuồng phong bức bách hắn liên hồi. Vũ Xương kêu khổ trong lòng nghĩ:" Hẳn con quái vật ấy quan sát rất rõ cảnh vật giữa đám mấy mù này nên mới tấn công chuẩn như vậy. Trong khi mình chỉ có thể cảm nhận được hướng của nó thông qua chưởng phong. Nhưng khốn nỗi con vật này nhanh như điện chớp. Ý thức lại thông minh vô ngần, mạnh thì lẩn tránh, yếu thì chống đỡ. Thật đau đầu thay!" Trong Ngũ Hành Chi Lực thì Băng, Hỏa không ăn thua với Dị thú, các chi hành còn lại hắn vẫn chưa dung hợp được.
Vũ Xương tránh né một hồi thì cảm thấy mệt đứt hơi. Hắn thở dốc muốn đưa tay lắc chuông đầu hàng. Nhưng hơi thở mang đầy hơi nóng ấy làm đầu óc hắn sáng ra. Phải rồi! Trong chi hành thì Mộc là hiệu quả nhất! Ngũ Hành Mộc mang độc chất nhưng hắn phải vận dụng làm sao cho được đây? Một cơn lốc đầy hàn khí lại ập tới. Hắn cố sức nhảy tránh qua một bên, người hắn hàn khí bao bọc nhưng mồ hôi đã lấm tấm trên trán.
Hắn định tâm lại nghĩ:" Độc chất vốn đầy tà khí, mình tu chân..." Nghĩ đến đây hắn mới nhớ trong người hắn tồn tại Ma khí, chỉ là lâu nay hắn trấn áp ma khí ấy không cho phát tác mà thôi. Nghĩ đoạn hắn vận chân nguyên cho ma khí chạy khắp nội thể, toàn thân hắc quang bao phủ. Hắn trầm ngâm:" Liệu làm thế này có dấn vào Ma đạo hay không?" Nhưng lại nghĩ đến câu: Thiện Ác Tại Nhân Tâm.
Vũ Xương lăng mình lên không dồn ma khí hét:
-Trấn Hồn Kiếm -Đệ Tam Quyết -Huyết Độc Vạn Lý!
Từ hai bàn tay hắn, hắc khí tuôn ra như bão táp hòa lẫn vào mây mù. Hắn cười lớn:
-Ngươi cứ thở ra cuồng phong thì tất cũng hít vào một lượng không khí rất lớn, để xem ngươi chống được độc khí của ta không?
Không gian bây giờ một màu đen huyễn hoặc. Hắn đã vận dụng độc công rất lớn để trấn áp Băng Quái, nếu không có ma khí đại thịnh trong người có lẽ hắn cũng bị dính độc mà chết rồi. Không gian trầm lắng một chút rồi có cái gì đó va đập xuống mặt hồ đóng băng như núi đổ. Hắn lần theo hướng động phát ra thấy Băng Quái nằm vật dưới đất! Khi hàn quanh người nó tiêu tan từ độ nào. Hắn thở phào rồi định đưa chuông lên thu hồi quái vật. Đột nhiên một tiếng va đập mạnh vang lên rồi một tiếng hét nghe rất quen thuộc vọng lại. Hắn gọi lớn:
-Tuyết Sương sư tỷ phải không?
Không gian im lặng như tờ. Hắn vội lăng mình theo phía tiếng động phát ra nghĩ:" Tại sao lại như thế? Rõ ràng Môn chủ đã bảo ở trong này thì mỗi người ở một không gian khác nhau, không ai hay biết tình hình của ai cơ mà! Tại sao mình lại nghe được tiếng của Tuyết Sương sư tỷ?" Ý nghĩ còn miên man thì đã nghe tiếng Tuyết Sương yếu ớt:
-Là Xương đệ phải không?
Vũ Xương gấp gáp:
-Đúng vậy! Tỷ không sao chứ?
Lúc này hắn đã đến chỗ Tuyết Sương và thấy nàng đang chống kiếm đứng lên, thần sắc nhợt nhạt. Tuyết Sương nhìn hắn cười nhẹ:
-Ta không sao! Còn đệ?
Hắn chưa kịp nói thì một luồng hàn khí áp tới Tuyết Sương, không kịp nghĩ ngợi,liền nhảy qua ôm lấy nàng tránh chưởng. Hắn cảm nhận thấy người Tuyết Sương vừa mềm vừa ấm, mùi nhu hương thoang thoảng xốc vào mũi làm hắn ngẩn ngơ,nhưng tiếng gầm gừ khiến hắn sực tỉnh. Vũ Xương đặt nàng đáp xuống một bên nói:
-Sư tỷ hãy bế hô hấp! Nhớ rằng đừng có thở khi đệ chưa thu chiêu!
Tuyết Sương sững sờ nhìn hắn rồi cũng nghe theo. Vũ Xương hét:
-Trấn Hồn Kiếm - Đệ Tam Quyết -Huyết Độc Vạn Lý!
Độc khí lan tỏa nhanh chóng bao chùm không gian, một lúc sau thì "rầm " một tiếng. Hắn đưa tay thu khí độc lại hít thở điều tức quay sang Tuyết Sương thì thấy nàng tím cả mặt, dường như do nhịn thở quá lâu. Hắn cười:
-Sư tỷ hô hấp được rồi!
Tuyết Sương thở gấp liên hồi, chân diện lại trở nên tái nhợt, có lẽ do hít quá nhiều khí hàn. Hắn trầm ngâm nói:
-Tại sao chúng ta lại gặp nhau được nhỉ?
Tuyết Sương điều tức một chút rồi nói:
-Khi nãy ta nghe dư chấn rất mạnh, hình như đệ dùng Băng Thiên Tuyết Địa đã phá vỡ một vài khoảng không gian phong ấn đấy!
Vũ Xương gật đầu:
-Có lẽ là vậy!
Tuyết Sương thở dài:
-Xem ra công lực của đệ kinh khủng hơn ta tưởng nhiều!
Hắn cười:
-Không hẳn vậy, chỉ là đệ không phải người thường thôi!
Tuyết Sương mở to mắt nhìn hắn:
-Đệ không phải người thường thì là yêu quái chăng?
Hắn chợt nghĩ ra Tuyết Sương vốn dĩ chưa biết về thân phận của mình nên cũng không tiện nói.
-Sư tỷ hãy thu con quái vật vào chuông rồi ra ngoài đi!
-Còn đệ?
Hắn chỉ tay cười:
-Đệ phải đi thu quái vật của mình chứ!
Tuyết Sương mỉm cười rồi lấy chuông ra thu Băng Quái. Vũ Xương cũng đẩy dạt mây mù lần mò lại chỗ của mình. Khó khăn lắm hắn mới tìm được chỗ khi nãy rồi đưa chuông lên, một luồng tiên khí vàng chói chang phát ra từ miệng chuông lan tỏa lên người Băng Quái, con dị thú liền bị thu nhỏ lại chui tọt vào trong. Tiếng chuông thánh thót vang lên hắn cảm nhận thấy một đạo quang mang nhấc bổng mình lên...
: Thơ của Đỗ Phủ. Đại ý muốn nói: Gió thổi lồng lộng qua tán cây.
Làm sao có thể đứng vững khi chỉ cô độc một mình.
Tiên Ma Chi Hồn Tiên Ma Chi Hồn - Văn Càn Khôn Tiên Ma Chi Hồn