My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Vô Tội
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 874
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3028 / 42
Cập nhật: 2015-11-11 04:17:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 12: Tuyết Trắng, Máu Đỏ
au khi nói xong, Hoàn Nhan Mộ Diệp chuẩn bị đối phó với Biên Lăng Hàm. Bởi vì hắn nhận thấy Lâm Tịch không thể chịu đựng được nữa, vết thương trên bắp chân đã bắt đầu chuyển sang màu trắng bạch, nhưng điều làm hắn cau mày chính là Biên Lăng Hàm vẫn chưa ra tay.
- Ban đầu ta nghĩ rằng đây chỉ là phân tranh giữa hai học viện, việc các ngươi phách lối hay vô sỉ như vậy cũng là vì tuổi trẻ khí thịnh...nhưng đúng là ta đã quá nhân từ rồi. Đã như vậy, một lát nữa ta lấy tên bắn hoặc dùng kiếm đâm ngươi, ta sẽ không cảm thấy tội lỗi chút nào.
Càng làm cho hắn cảm thấy không thể tin được hơn chính là vào lúc này, Lâm Tịch lại rất bình tĩnh nhìn hắn, rất chân thành nói như vậy.
- Chẳng lẽ ngươi mất máu nhiều đến mức hóa điên rồi sao?
Hoàn Nhan Mộ Diệp chăm chú nhìn Lâm Tịch, cau mày nói.
Lâm Tịch cảm thấy cảnh vật trước mặt trở nên tối đen, nhưng cái "bánh xe màu xanh" trong đầu lại càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn tự động lóe sáng lên. Hắn vô lực nói:
- Trở về!
...
Lâm Tịch không muốn tùy tiện vận dụng năng lực của mình, bởi vì trong những tình huống tỷ thí nguy hiểm như vậy, thứ năng lực mỗi ngày chỉ dùng được một laafn càng rất quan trọng...Nhưng hắn lại không có khả năng phân tích và phán đoán cẩn thận như Hoa Tịch Nguyệt, nếu như không sử dụng, lần này hắn sẽ không sống được. Cho nên, hắn đành phải bất đắc dĩ sử dụng năng lực này.
Cảnh vật dần biến ảo và trở nên rất quen thuộc trong mắt hắn, cả hắn và Biên Lăng Hàm đã quay về mười đình trước. Lúc này, Biên Lăng Hàm mới bắt đầu từ trên sườn núi đi xuống.
- Chờ một chút.
Lâm Tịch ngừng lại, thấp giọng hô.
Biên Lăng Hàm cảnh giác nhìn thoáng qua bốn phía, hỏi lại:
- Sao vậy?
Lâm Tịch nhìn Biên Lăng Hàm, đôi mắt chăm chú nhìn vào mảnh đất Hoàn Nhan Mộ Diệp đang mai phục bên dòng suối, nói nhỏ với Biên Lăng Hàm:
- Ta đột nhiên cảm thấy nơi kia rất lạ, hình như có người mai phục ở dưới.
- Ngươi cảm thấy như vậy sao?
Đôi lông mi thanh tú của Biên Lăng Hàm khẽ cau lại. Nàng biết có những lúc trực giác là một năng lực rất kỳ lạ, nhất là khi đối mặt với những nguy hiểm, trực giác sẽ càng rõ ràng hơn.
- Đúng là ta cảm thấy như vậy, ta nghĩ cẩn thận một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Dựa vào những ấn tượng rất sâu sắc khi nãy, lúc này Lâm Tịch đang mường tượng việc Hoàn Nhan Mộ Diệp ẩn núp dưới nền tuyết. Cho dù Hoàn Nhan Mộ Diệp có cẩn thận đục những lỗ nhỏ ở nền tuyết để quan sát bên ngoài, nhưng vì quá cách xa nên chắc chắn hắn ta sẽ không nhìn thấy bọn họ và nhất định không thể cảm thấy có mũi tên bắn tới. Hơn nữa, bề mặt nền tuyết kia cũng không quá dày, khẳng định không thể ngăn trở được mũi tên đầy uy lực của hắn và Biên Lăng Hà,
Biên Lăng Hàm tất nhiên đồng ý với việc cẩn thận hơn không phải là việc xấu. Nàng nhìn Lâm Tịch, thấp giọng hỏi:
- Ngươi muốn làm thế nào?
- Ta muốn trở lại sườn núi, ngắm chuẩn đường tên bắn trước.
Lâm Tịch ngoái đầu lại nhìn sườn núi, nói:
- Sườn núi này cao khoảng một trăm năm mươi bước, từ vị trí này chúng ta có thể bắn bao quát toàn bộ mảnh đất kia, hơn nữa, độ cao đối với chúng ta này cũng không quá khó...Nếu như ẩn núp bên trong là tu hành giả tu vi mạnh đến mức chúng ta không thể đối phó được, chúng ta có thể lợi dụng sườn núi này để ngăn tầm mắt của hắn, sau đó chạy vào khu rừng tùng phía sau để trốn thoát.
Biên Lăng Hàm quay đầu lại quan sát, gật đầu đồng ý. Hai người đồng thời lui về sau mấy chục bước, ẩn thân sau vài cây thông ngay trên sườn núi.
Tuyết trắng, suối nhỏ chảy, tất cả vẫn yên lặng an tường, không có bất kỳ máu tươi. Nhưng Lâm Tịch lại biết rõ Hoàn Nhan Mộ Diệp đang ẩn thân chờ dưới một nền tuyết mỏng ở gần khe suối.
- Lăng Hàm, ngươi đoán thử xem, nếu như thật sự có cao thủ học viện Lôi Đình mai phục ở dưới...nếu như hắn ta làm vậy là vì muốn đối phó với đệ tử học viện Thanh Loan chúng ta, vậy khi chúng ta đi qua, lúc hắn ra tay liệu có nhân từ hay không?
Lâm Tịch lặng lẽ tính toán thời gian, đồng thời quay đầu nhẹ giọng hỏi Biên Lăng Hàm.
Biên Lăng Hàm ngẩn người, sắc mặt hơi trắng bệch, không nói gì. Một hồi sau, nàng chậm rãi lắc đầu.
Lâm Tịch nhìn nàng, nghiêm túc nói:
- Cho nên, ta hi vọng khi bọn ngươi ra tay cũng không cần phải nhân từ.
Biên Lăng Hàm chăm chú nhìn vị Thiên tuyển khoa Chỉ Qua, kiên định nói:
- Được.
Lâm Tịch nhẹ nhàng lấy cường cung hắc thạch trên người xuống, vô cùng thuần thục rút một mũi tên màu trắng, sau đó nhìn bầu trời bao la phía trước, hít sâu một hơi.
Hiện giờ hướng gió rất thích hợp với đường bắn, trong không trung có rất nhiều mảnh băng nhỏ lóng lánh như hạt bụi kim cương nhỏ.
Hắn biết trong khung cảnh đẹp như tranh vẽ như vậy, lúc này Hoàn Nhan Mộ Diệp đang hưng phấn và rất mong đợi con mồi mình sẽ tiến đến, nhưng Hoàn Nhan Mộ Diệp không thể biết rằng trong lòng Lâm Tịch hiện giờ, chính hắn đã trở thành một mục tiêu sống, hơn nữa, còn là nằm yên chịu chết.
Lâm Tịch hít sâu một hơi, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào, bắt đầu khuếch tán khắp lồng ngực giúp thần trí hắn càng trở nên tĩnh táo hơn. Hiện tại không thể sử dụng năng lực quay ngược thời gian nữa, cho nên, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân hắn.
- Lăng Hàm, ngươi thấy rõ chứ?
Lâm Tịch chậm rãi và nhấn giọng câu nói mình:
- Từ bờ khe suối kia, nhắm thẳng từ chỗ chúng ta đang đứng đi ra hai mươi bước, bên trái hai thước, ngươi hãy định vị giúp ta.
Mặc dù không biết vì sao Lâm Tịch lại nói vị trí chính xác đến như vậy, nhưng Biên Lăng Hàm không nói thêm gì, bắt đầu làm những việc như đang trong huấn luyện, điều chỉnh tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại...Cho đến khi cảm thấy thân thể mình và núi rừng đã hợp thành một thể, trong mắt chỉ còn bầu trời bao la cùng với bông tuyết nhẹ đang bay, ngón tay đang khống tên của Biên Lăng Hàm buông lỏng, một cây tên màu trắng lập tức bắn nhanh ra bầu trời bao la, vẽ thành một đường cong đẹp mắt như một vầng trăng rằm, tạo nên tiếng rít rợn người, mạnh mẽ rơi xuống đất.
"Phốc!"
Nền tuyết bên cạnh khe suối lập tức nổ tung, từng hạt tuyết nhỏ bay phụt lên trời đến vài thước cao. Mũi tên do Biên Lăng Hàm bắn ra này ước chừng chệch về bên phải khoảng sáu đến bảy thước.
Lâm Tịch đã kéo căng trường cung trong tay, cả người bất động như một bức tượng được điêu khắc cẩn thận, ổn định đến mức nếu tiễn thủ bình thường cũng hoảng hốt đến mức tim đập chân run. Trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn nền tuyết mỏng manh Hoàn Nhan Mộ Diệp đang ẩn núp bên dưới, chỉ còn những hạt tuyết nhỏ đang bay lượn sau khi mũi tên của Biên Lăng Hàm bắn rơi xuống đất. Ngón tay buông lỏng, cây tên trong tay hắn đã bay ra ngoài.
...
Hoàn Nhan Mộ Diệp vẫn rất kiên nhẫn ẩn núp trong động băng.
Nghĩ tới việc nếu như lát nữa mình có thể ám sát tiểu tử đã đâm trúng lòng bàn chân mình hoặc là thiếu nữ cao gầy có tu vi hơn xa mình thành công, hắn bất giác lại run cả người lên, trông rất hưng phấn.
Cho dù đã đạt đến Hồn Sư, nhưng với tình huống không thể phòng bị như vậy, nhất định không thể dùng hồn lực để chống trả kịp, sẽ bị thương rất nặng. Một khi mình ám sát thành công, nhất định sẽ lập công to trong trận tỷ thí này, nhất định nhận được lời khen thưởng từ những người bên trên.
Ngay lúc này, mặc dù không cảm giác được có người nào đang tiến tới khu vực mình ẩn núp, nhưng hắn đột nhiên cảm thấy có tiếng rít rợn người khác thường trong không trung, tựa như có một cơn gió lạnh thấu xương đang thổi qua, sau đó làm những hạt tuyết trên đất bay lên và tạo thành âm thanh như thế. Trong lúc ngạc nhiên không thôi, bỗng nhiên lại có một tiếng rít khác, hơn nữa, càng lúc càng tới gần vùng không trung ngay trên đỉnh đầu hắn.
"Phốc!"
Nền tuyết lại bị chấn động, nhưng vị trí lần này là ngay trên đỉnh đầu của hắn!
Hắn không thể nào hành động kịp, chỉ thấy nền tuyết mình đã rất vất vả để bố trí bỗng nhiên bị đánh vỡ, sau đó có một mũi tên mang theo tiếng gió và khí tức tử vong rợn người bắn vào.
....
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn cây tên màu trắng đầu tiên của mình bay ra, rơi xuống đất.
Dưới nền tuyết trắng xóa, cây tên màu trắng này hiện ra thật không rõ ràng, nhưng trong mắt hắn, cây tên ấy với khung cảnh xung quanh lại tạo thành khung cảnh rất mỹ lệ.
Đối với hắn và Biên Lăng Hàm, độ cao một trăm năm mươi bước này đúng là không quá khó, nên vừa rồi hắn đã căn chỉnh hướng bắn của mình rất chuẩn xác...Có thể nói đây là một cây tên rất hoàn mỹ, mạnh mẽ bắn vào nền tuyết trong mắt hắn.
Nền tuyết trắng nhợt nhạt bị xuyên thủng, vỡ thành năm sáu mảnh rồi rớt xuống bên dưới. Giống như đó là một đóa hoa mỏng manh có màu trắng như tuyết, nhưng đột nhiên lại xuất hiện nhị hoa ở ngay giữa vậy.
- Có người thật sao?
Biên Lăng Hàm hít mạnh một hơi. Cho dù đã bị Đông Vi khiển trách không biết bao nhiêu lần, trong lúc cầm tên phải luôn bình tĩnh, cho dù là đang đối mặt với núi lỡ sông tan, nhưng thiếu chút nữa là nàng đã hét to lên rồi.
Một bóng người màu đen bị thương hô to lên, từ trong sương tuyết mịt mù nhảy ra ngoài, làm người nhìn thấy phải giật mình. Có thể vì nhất thời khiếp sợ nên cây tên thứ hai trong tay Biên Lăng Hàm vẫn chưa bắn ra, mà lúc này, cây tên thứ hai của Lâm Tịch đã lạnh lùng rời cung.
Mặc dù không biết Hoàn Nhan Mộ Diệp bị thương ở đâu, nhưng trực giác lại nói cho hắn biết đối phương không bị thương nặng lắm.
Do ấn tượng với cây tên đầu tiên vẫn in sâu trong đầu, nên đối với hắn cây tên thứ hai này lại bắn ra rất dễ dàng.
- Có chuyện gì vậy?
Hoàn Nhan Mộ Diệp vừa nhảy ra khỏi động băng liền ngẩng đầu thê lương hét lên, có thể nhìn thấy ngay bộ sườn của hắn đang có một cây tên màu trắng cắm chặt vào, máu tươi theo đó chảy ra ngoài. Cho tới lúc này hắn vẫn chưa hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên hắn lại thấy có một luồng sáng phóng tới, tiếp đó là một mũi tên màu trắng khác xuyên thủng bộ giáp mình đang mặc, đâm vào bên trong.
Hắn hơi sững người ngay trên nền tuyết, sau đó nặng nề té xuống đất, rơi vào ngay trong động băng hắn vừa mới nhảy ra.
...
Tuy Hoàn Nhan Mộ Diệp đã dùng biện pháp cầm máu nhanh nhất và hiệu quả nhất trong biên quân để không cho máu chảy nhiều hơn, nhưng vẫn có những dòng máu tươi bất giác từ trong miệng hắn chảy ra ngoài. Đúng là thể chất của người tu hành mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều, nhưng hai mũi tên vừa rồi lại bắn trúng nội tạng của hắn, chỉ cần hoạt động mạnh một chút thôi đầu vết thương sẽ toác ra, lúc đó không thể cầm máu được nữa.
Hoàn Nhan Mộ Diệp bỗng nhiên nghe thấy âm thanh bước chân trên di chuyển trên nền tuyết, sự ngạc nhiên vô cùng khiến hắn cố gắng đứng lên, nhưng đập vào mắt lại là hình ảnh khiến hắn phải kinh sợ, hoảng hốt không thôi.
- Chào ngươi, chúng ta lại gặp mặt.
Lâm Tịch khoác trường cung trên vai, đôi mắt đầy thâm ý nhìn hắn.
- Là ngươi?
Hoàn Nhan Mộ Diệp nhìn Lâm Tịch, vẻ phách lối bình thường đã hoàn toàn mất hết, đôi mắt thất thần như người vô hồn, hỏi:
- Sao ngươi lại biết ta núp ở đây?
- Nếu như ta nói là trực giác...nếu như ta nói vừa mới đến đây ta đã chú ý đến dấu chân, phát hiện là do ngươi cố tình làm để dẫn ta đến nơi ngươi mai phục....không biết ngươi có cảm thấy uất ức và chán nản hay không?
Lâm Tịch nhìn thoáng qua hai vết thương đỏ thẫm trên người Hoàn Nhan Mộ Diệp, cất lời nói giống như đang hỏi thăm bạn bè mình:
- Thương thế ngươi thế nào rồi? Có nặng lắm không?
Hoàn Nhan Mộ Diệp há miệng, nhưng tâm tình quá chán nản lại khiến hắn không thể nói lời nào.
- Lâm Tịch, chúng ta làm gì với hắn sao?
Biên Lăng Hàm vẫn cảnh giác nắm chặt đoản kiếm trong tay, trước nhìn Hoàn Nhan Mộ Diệp, sau hỏi Lâm Tịch.
Sắc mặt Lâm Tịch đột nhiên tái nhợt hẳn đi.
Không có biết rằng hiện giờ hắn đang đối mặt với lựa chọn khó khăn như thế nào.
Có một đệ tử học viện Lôi Đình đã hóa trang thành kẻ tù tội, sợ rằng giờ này đang ở cùng một khu vực với Vũ Hóa Thiên Cực. Hơn nữa, rất có thể Hạ Lan Duyệt Tịch cũng đang ở gần đấy.
Mà ở một chỗ khác, một đệ tử học viện Lôi Đình có khả năng quan sát bóng đêm cực tốt cũng đang ẩn núp ở đâu đấy, sợ rằng đang âm thầm chờ Cao Á Nam đến.
Tiên Ma Biến Tiên Ma Biến - Vô Tội Tiên Ma Biến