Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1240 / 17
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
áng hôm sau, khi Fernanda thức dậy, mặt trời chiếu ánh nắng vàng rực rỡ lên khắp thành phố. Mãi cho đến khi xuống nhà, bà mới nhận ra trời nắng đẹp. Rồi bà nhìn thấy tờ báo do một cảnh sát xem để trên bàn, bà mới biết hôm đó là ngày bốn tháng Bảy. Không phải ngày Chủ nhật, bà ngồi nhìn ra ánh mặt trời, cảm thấy muốn đi nhà thờ, nhưng bà biết không thể đi được. Bà không thể rời khỏi nhà để phòng khi chúng gọi đến. Một lát sau, khi bà ngồi trong bếp với Ted, bà nói cho ông biết ý nghĩ vừa nảy ra trong óc mình. Ted suy nghĩ một phút rồi hỏi bà có muốn gặp linh mục không. Bà cảm thấy câu hỏi của ông nghe quá lạ lùng. Bà thích dẫn con đi nhà thờ vào Chủ nhật, nhưng khi Allan mất, chúng không chịu đi nữa. Trong thời gian vừa qua bà rất buồn, đến nỗi bà không đi nhà thờ, nhưng bây giờ bà muốn gặp linh mục. Bà muốn có ai để nói chuyện và để cầu nguyện cho bà, bà cảm thấy như thể mình đã quên việc cầu nguyện.
- Như thế có kỳ cục không? - Bà hỏi Ted, vẻ bối rối. Ông lắc đầu. Mấy ngày nay ông không rời khỏi bà. Ông ở luôn trong nhà với bà. Ông đã mang theo áo quần đến đây. Bà biết cảnh sát đã ngủ trong phòng Will. Họ thay phiên nhau ngủ, trong khi những người khác canh gác nhà, canh điện thoại với bà. Bốn hay năm cảnh sát thay phiên nhau ngủ trong giường suốt hai mươi bốn giờ.
- Nếu bà cảm thấy yên ổn trong lòng thì việc này chẳng có gì kỳ cục hết. Bà muốn tôi mời linh mục quen tôi đến hay mời vị nào mà bà thích.
- Mời người ông biết cũng được. - Bà đáp, vẻ e lệ. Sau mấy ngày sống cùng nhau, bà cảm thấy như thể họ là bạn bè của nhau. Bà có thể nói bất cứ điều gì một cách tự nhiên với ông. Trong hoàn cảnh như thế này, không có tự hào, không xấu hổ, không giả tạo, mà chỉ có sự thật và đau đớn.
- Tôi gọi điện thoại một lát. - Ông nói. Hai giờ sau, có một thanh niên xuất hiện trước cửa. Ông ta có vẻ biết Ted, nên lặng lẽ đi vào. Hai người nói chuyện với nhau mấy phút rồi ông ta theo Ted lên gác. Bà đang nằm trên giường và Ted gõ trên cánh cửa mở rộng. Bà ngồi dậy, nhìn Ted, phân vân không biết người đàn ông kia là ai. Ông ta đi xăng đan, mặc áo lao động và quần jeans. Bà đang nằm đợi bọn bắt cóc gọi đến thì ông ta đi vào.
- Xin chào - Ted nói, ông dừng lại nơi ngưỡng cửa, cảm thấy lúng túng vì bà nằm trên giường - Đây là linh mục Dick Wallis, bạn của tôi - Bà liền đứng lên khỏi giường, bước đến phía hai người, cám ơn linh mục đã đến. Ông ta như cầu thủ bóng đá hơn là cha cố. Trông ông ta còn trẻ, khoảng ba mươi lăm tuổi, nhưng khi bà nói với ông, bà thấy mắt ông rất hiền từ. Bà mời ông vào phòng và Ted lặng lẽ đi xuống nhà.
Fernanda dẫn vị linh mục sang phòng giải trí nhỏ bên cạnh phòng ngủ, rồi mời cha ngồi. Bà không biết nói gì với cha, bèn hỏi cha có biết chuyện xảy ra với bà không. Cha nói đã biết. Rồi cha nói cha đã chơi bóng đá chuyên nghiệp hai năm sau khi tốt nghiệp đại học, sau đó quyết định đi tu để thành linh mục. Fernanda say sưa nghe cha nói. Cha cho bà biết cha đã ba mươi chín tuổi và đã đi tu được mười lăm năm rồi. Cha nói cha gặp Ted nhiều năm trước đây khi cha làm tuyên úy cho lực lượng cảnh sát trong một thời gian ngắn và đã chứng kiến cảnh một người bạn thân của Ted bị giết chết. Việc này khiến cho cha thắc mắc về ý nghĩa của đời người, cha thấy cuộc đời quá phi lý.
- Tất cả chúng ta nhiều khi tự hỏi như thế. Bây giở chắc bà cũng tự hỏi về ý nghĩa của đời người. Bà có tin vào Chúa không? - Cha hỏi, khiến bà ngạc nhiên.
- Tin chứ. Tôi lúc nào cũng tin hết. - Bà nhìn cha một cách lạ lùng - Nhưng trong mấy tháng qua, tôi hoang mang. Chồng tôi chết cách đây sáu tháng. Tôi nghĩ anh ấy tự tử.
- Chắc ông ấy quá lo sợ nên mới làm một việc như thế. - Thật là ý kiến rất tuyệt vời, bà gật đầu. Bà không hề nghĩ đến một điều như thế, nhưng rõ ràng là Alian lo sợ, vì thế mà ông chọn lấy cái chết.
- Chắc anh ấy quá lo sợ. Bây giờ tôi cũng sợ - Bà chân thành nói, rồi bắt đầu khóc - Tôi sợ chúng giết con tôi. - Bà khóc không ngớt.
- Bà có tin vào Chúa không? - Cha dịu dàng hỏi, bà nhìn cha một hồi lâu.
- Tôi không biết. Tại sao Chúa để cho chuyện này xảy ra? Tại sao Chúa để cho chồng tôi chết? Nếu con tôi bị giết thì sao? - Bà nói trong cơn khóc nghẹn ngào.
- Có lẽ bà nên cố để tin Ngài và tin những người này đến giúp bà đem cháu về. Bây giờ bất kỳ con bà ở đâu, cháu cũng đang ở trong tay Chúa. Chúa biết cháu ở đâu, Fernanda à. Đấy là điều mà bà cần biết. Điều này bà có thể làm được. Hãy để cháu trong tay Chúa. - Rồi cha nói đến chuyện rất kỳ lạ đến nỗi bà không biết trả lời sao - Thỉnh thoảng chúng ta gặp những thử thách rất khủng khiếp, những chuyện làm cho chúng ta đau đớn đến chết được, nhưng cuối cùng những chuyện đó sẽ làm cho chúng ta mạnh hơn lên. Những chuyện này có vẻ như là những cú đấm trời giáng rất tàn bạo, nhưng đồng thời chúng như quà tặng của Chúa. Tôi biết nói thế rất khó nghe đối với bà, nhưng quả đúng như vậy. Nếu Chúa không tin yêu bà, Ngài sẽ không cho bà những thử thách như thế này. Nhờ ân sủng của Chúa bà mới có những cơ hội này để thử thách và nhờ vậy bà mới mạnh hơn lên. Tôi biết rõ điều này. Đây là phương pháp của Chúa để nói với bà rằng Ngài tin yêu bà. Đấy là quà tặng của Ngài dành cho bà. Bà có thấy việc này có ý nghĩa không?
Bà nhìn vị linh mục trẻ với nụ cười bâng khuâng rồi lắc đầu:
- Không. - Bà không muốn việc này có ý nghĩa - Tôi không muốn quà tặng như thế. Tôi không muốn chồng tôi chết. Tôi cần anh ấy. Bây giờ tôi vẫn rất cần.
- Chúng ta không muốn những thách đố như thế này, Fernanda à. Không ai muốn thế. Bà hãy nhìn Đấng Cứu Thế trên cây thánh giá mà xem. Bà hãy nghĩ đến thách đố mà Ngài đã hứng chịu. Đó là sự đau đớn vì những người Ngài thương yêu đã phản bội Ngài để Ngài phải chết. Rồi sau đó Ngài đã phục sinh. Ngài chứng minh rằng không có sự thách đố nào, dù lớn lao đến bao nhiêu, có thể làm cho Ngài hết thương yêu chúng ta. Thực ra Chúa yêu chúng ta nhiều hơn nữa. Và Ngài cũng yêu bà. - Họ ngồi yên lặng một hồi lâu và mặc dù những điều vị linh mục nói có vẻ vô nghĩa đối với bà, như chuyện bắt cóc là quà tặng của Chúa, nhưng bà cảm thấy đỡ hơn và bà không biết tại sao. Sự hiện diện của vị linh mục dù sao cũng làm cho bà bình tĩnh. Sau một lát, linh mục đứng dậy, bà cám ơn cha. Cha nhẹ nhàng chạm tay vào đầu bà trước khi ra về và nói lời tạ ơn Chúa cho bà, hành động của cha làm cho bà dễ chịu - Tôi sẽ cầu nguyện cho bà và Sam. Tôi muốn ngày nào đó được gặp chú bé. - Cha Wallis cười chào bà.
- Tôi hy vọng cha sẽ gặp nó. - Cha gật đầu và ra về. Trông cha không giống gì linh mục hết, thế nhưng tự nhiên bà thấy thích những điều cha nói. Sau đó bà ngồi một mình trong phòng một hồi lâu, rồi xuống nhà để tìm Ted. Ông đang ở trong phòng khách, nói chuyện bằng điện thoại di động. Khi bà vào phòng, ông chấm dứt cuộc nói chuyện. Ông đang nói chuyện với Rick, chỉ để giết thì giờ. Không có tin tức gì mới lạ.
- Sao rồi?
- Tôi không biết. Không biết cha tuyệt vời hay điên khùng. - Bà đáp và cười.
- Có lẽ cả hai. Nhưng cha ấy đã giúp tôi nhiều khi người bạn của tôi qua đời. Và tôi thấy cái chết của anh ấy thật vô nghĩa. Anh ta có sáu con, vợ lại đang mang thai. Anh ấy bị một kẻ vô gia cư giết, hắn đâm anh ấy mà không có lý do gì hết, rồi để anh đấy cho đến chết. Chết một cách vô lý, không vì can đảm, không anh hùng, chỉ chết dưới cây dao của thằng điên. Thằng vô gia cư này điên. Người ta mới cho hắn ra khỏi bệnh viện tâm thần vào hôm trước. Thật hoàn toàn vô nghĩa. Rất phi lý. - Việc bốn cảnh sát bị giết trong bếp và con trai bà bị bắt cóc cũng hoàn toàn vô nghĩa. Nhiều chuyện không có nghĩa lý gì hết.
- Cha nói đây là quà tặng của Chúa. - Bà chia sẻ ý nghĩ hoài nghi với Ted.
- Chắc tôi không đồng ý với ông ấy. Nói như thế có vẻ điên quá. Có lẽ tôi phải mời vị linh mục khác cho bà. - Ted có vẻ thẹn.
- Không. Tôi thích cha ấy. Tôi thích gặp lại ổng. Có lẽ lần sau sẽ dễ chịu hơn, biết đâu đấy. Tôi nghĩ cha ấy đã giúp tôi.
- Tôi thường nghĩ về ông ấy như thế đấy. Ông ấy là người rất thánh thiện. Cha có vẻ không bao giờ chao đảo niềm tin. Ước gì tôi có được niềm tin như thế. - Ted bình tĩnh nói và bà cười. Trông bà có vẻ an bình hơn. Mặc dù lời vì linh mục nói rất kỳ lạ, nhưng việc nói chuyện với ông làm cho bà bình tâm.
- Từ ngày Allan chết, tôi không đi nhà thờ. Có lẽ tôi không tin vào Chúa.
- Bà có quyền không tin. - Ted nói.
- Có lẽ tôi không nên thế. Cha nói đây là cơ hội để Chúa ban ơn sủng.
- Tôi nghĩ những chuyện xảy ra quá ác liệt. Tôi ước gì chúng ta có ít cơ hội để được Chúa ban ân sủng hơn. - Ted thành thật nói. Ông nói ra ý hoài nghi của mình, nhưng không có ý nào tệ như ý này.
- Phải - Bà đáp nhỏ - Tôi cũng mong như vậy.
Họ đi vào nhà bếp để tìm những người khác. Các cảnh sát đang chơi bài tại bàn ăn, người ta vừa đem đến một thùng bánh xăng uých. Không ngần ngại, bà lấy một cái ăn rồi uống hai ly sữa. Trong khi ăn uống, bà không nói với Ted lời nào. Điều bà bận nghĩ đến là những lời cha Wallis đã nói, việc này là quà tặng của Chúa. Nghe ra có vẻ kỳ cục thật, nhưng quả đúng, ngay cả với trường hợp của bà. Từ khi chúng bắt con bà, bây giờ là lần đầu tiên bà hoàn toàn tin rằng Sam còn sống.
•   •   •
Carlton và đồng bọn đưa Sam đến Lake Tahoe được hai giờ thì Peter lái chiếc Honda đến. Khi gã đến, Sam vẫn còn nằm trong bao vải.
- Làm thế là không xong rồi! - Peter nói với Malcolm Stark, hắn để cái bao ở phòng ngủ phía sau, vứt đại lên trên giường - Chắc thằng bé bị bịt miệng. Nếu hắn không thở được thì sao? - Stark trông có vẻ thản nhiên và Peter mừng vì gã đã đến đây, Addison nói đúng, để chúng giữ đứa bé là không tin được. Peter biết bọn chúng là đồ quái vật. Nhưng chỉ có quái vật mới làm được việc này.
Carl hỏi Peter tại sao gã đến đây, Peter nói sau khi nghe bốn cảnh sát bị giết, ông chủ bảo gã phải đến Tahoe.
- Ông ấy giận phải không? - Carl có vẻ lo lắng.
Peter ngần ngừ một lát mới đáp.
- Ông ta ngạc nhiên. Giết bốn cảnh sát làm cho tình hình bỗng nhiên phức tạp hơn. Chúng sẽ săn lùng chúng ta ráo riết hơn là chỉ có việc thằng bé bị bắt. - Carl đồng ý. Thật là xui xẻo.
- Tôi không biết tại sao anh không thấy cảnh sát vào nhà. - Hắn nói với Peter, vẫn còn vẻ tức giận.
- Tôi cũng không. - Peter vẫn thắc mắc không biết Addison đã khai với FBI như thế nào khiến cho họ nghi ngờ, báo cho cảnh sát canh chừng. Chắc lời khai của ông ta không có gì đáng nghi đâu. Gã đã quan sát Fernanda hết sức kỹ. Và gã biết ba tên Waters, Stark và Free không mắc phải sai lầm gì. Khi chúng đụng đầu với cảnh sát trong nhà bếp, chúng không còn cách nào khác hơn là phải giết họ. Peter đồng ý như thế. Nhưng việc này quá xui xẻo cho tất cả bọn chúng. - Thằng bé như thế nào? - Gã lại hỏi, không muốn để lộ sự quá quan tâm của mình ra ngoài. Nhưng Stark vẫn không ra phòng sau để tháo bao cho chú bé.
- Chắc ai đấy nên đến xem nó ra sao. - Carl bình thản đáp. Jim Free đang đem thức ăn vào bếp, tất cả mọi người đều đói. Cả một ngày dài, đi một đoạn đường rất xa.
- Để tôi ra xem nó cho. - Peter đáp tự nhiên, rồi bước vào phòng sau tháo dây buộc cái bao. Gã thận trọng mở bao ra, sợ Sam ngộp thở. Cậu bé mở cặp mắt to nhìn gã. Peter để ngón tay lên môi bé. Chú không biết gã là người thuộc phe nào, phe của mẹ chú hay phe của bọn bắt cóc. Hay có lẽ chỉ là phe của chú bé. Gã lôi một phần bao ra, nhẹ nhàng tháo miếng băng dán trên miệng bé, nhưng vẫn để tay chân bị trói.
- Cậu khỏe chứ? - Gã thì thào hỏi và Sam gật đầu. Mặt chú bé dơ bẩn và lộ vẻ sợ sệt. Nhưng ít ra chú còn sống.
- Ông là ai? - Sam thì thào hỏi.
- Chuyện ấy không thành vấn đề. - Peter thì thào đáp lại.
- Ông là cảnh sát phải không? - Peter lắc đầu - Ô! - Sam không nói nữa, chỉ nhìn và mấy phút sau, Peter rời khỏi phòng, đi vào bếp. Bọn kia đang ăn, có ai đấy đã bắt lên lò cái xoong đựng thịt heo nấu đậu, có cả ớt nữa.
- Chúng ta phải cho thằng bé ăn mới được. - Peter nói với Waters và hắn gật đầu. Chúng không hề nghĩ đến chuyện đó, thậm chí không cho chú bé uống nước nữa. Chúng quên mất việc này. Chúng có nhiều việc phải lo hơn là cho Sam ăn uống.
- Lạy Chúa! - Malcolm Stark thốt lên. Jim Free cười ha hả - Ở đây không phải là trung tâm giữ thiếu nhi, cứ để hắn trong bao vậy.
- Nếu các anh giết nó, chúng sẽ không trả tiền cho chúng ta đâu. - Peter nói và Carlton Waters cười ha hả.
- Anh ta nói đúng. Khi chúng ta gọi cho mẹ thằng bé, có lẽ bà ta muốn nói chuyện với nó. Được thôi, chúng ta thỉnh thoảng phải cho nó ăn, nó mới đem đến cho chúng ta một trăm triệu đô-la chứ. Cho nó ăn đi. - Hắn nhìn Peter khi nói vậy, rồi giao cho gã việc cho chú bé ăn. Peter nhún vai, lấy lát thịt heo xông khói để vào giữa hai miếng bánh mì, rồi đi vào phòng sau. Gã ngồi xuống giường bên cạnh Sam, đưa bánh vào miệng chú bé. Nhưng Sam lắc đầu.
- Này Sam, cậu phải ăn đi, - Peter bình thản nói, như thể gã quen biết chú bé. Sau một tháng quan sát chú bé, gã cảm thấy như thể gã quen Sam. Peter nói với chú hết sức dịu dàng như nói với con của mình, cố thuyết phục chúng làm công việc gì.
- Tại sao ông biết tên tôi? - Sam có vẻ sửng sốt. Peter đã nghe mẹ chú gọi tên chú hàng trăm lần rồi.
Peter không thể không tự hỏi bà có khỏe không, gã nghĩ chắc là bà đang đau đớn. Nhưng chú bé trông vẫn khỏe mạnh, mặc dù đã trải qua nỗi kinh hoàng, bị trói hai tay hai chân rồi nhét vào trong bao, đi trên một đoạn đường dài bốn giờ liền. Chú bé rất can đảm khiến Peter khâm phục. Gã lại đưa bánh cho Sam ăn và lần này cậu bé cắn một miếng. Cuối cùng chú bé ăn hết một nửa cái bánh xăng uých và khi Peter đứng ở ngưỡng cửa nhìn lại chú, Sam thốt lên - Cám ơn. - Rồi Peter bỗng nghĩ đến chuyện gì đấy, gã bèn quay lại hỏi chú bé có cần đi vào phòng tắm không. Sam có vẻ lúng túng trong một phút, Peter đoán đúng chuyện gì đã xảy ra. Chú bé tè ướt quần từ lâu, ai mà không thế. Gã lôi chú ra khỏi cái bao. Sam không biết gã đem mình đi đâu, chú sợ những kẻ bắt cóc mình, kể cả Peter. Gã đem chú vào phòng tắm, đợi cho chú tè xong rồi đưa chú trở lại phòng, để lên giường. Gã không thể làm gì cho chú nhiều hơn, nhưng khi gã ra khỏi phòng, gã lấy tấm chăn đắp cho chú. Sam nhìn gã đi ra.
Đêm đó, trước khi đi ngủ, Peter trở lại đem Sam đến phòng tắm. Gã đánh thức chú dậy đi tè, để chú bé khỏi tè ra quần. Rồi gã cho chú ly sữa và cái bánh bích qui. Sam ngốn hai thứ, rồi lại cám ơn gã. Sáng hôm sau, khi Peter xuất hiện, Sam thấy gã cười.
- Ông tên gì? - Sam thận trọng hỏi. Peter ngần ngừ, nhưng gã nghĩ gã chẳng còn có gì để mất. Dù sao chú bé cũng đã thấy gã rồi - Peter - Sam gật đầu. Một lát sau Peter đem bữa sáng đến cho chú gồm trứng chiên và thịt heo xông khói. Gã trở thành người giữ trẻ chính thức. Những tên khác sung sướng khỏi làm việc này.
Chúng muốn có tiền, chứ không muốn chăm sóc đứa bé sáu tuổi. Lạ thay, Peter bỗng cảm thấy như thể gã làm việc này cho Fernanda.
Chiều hôm đó, gã ngồi với chú bé một lát, rồi tối gã quay lại. Gã ngồi trên giường, bên cạnh Sam, vuốt tóc chú.
- Các ông có giết tôi không? - Sam hỏi nhỏ. Trông chú sợ sệt, buồn bã nhưng Peter không thấy chú khóc. Gã biết chú rất hoảng sợ, nhưng hết sức cản đảm. Chú can đảm từ khi mới xảy ra vụ bắt cóc.
- Không, tôi không giết cậu. Chúng tôi sẽ gửi cậu về nhà với mẹ cậu trong vài ngày nữa. - Sam có vẻ không tin, còn Peter có vẻ nói thật. Sam không biết những tên kia ra sao. Chú nghe họ ở phòng bên kia, nhưng họ không vào để xem chú. Chúng muốn để công việc này cho Peter. Gã nói với chúng là gã đang bảo vệ tài sản đầu tư của chúng và chúng vui khi nghe thế.
- Có phải họ sẽ gọi cho mẹ tôi để đòi tiền không? - Sam hỏi nho nhỏ và Peter gật đầu. Gã thích chú bé hơn những tên kia, vì chúng là bọn người dã man độc ác. Chúng nói về những người cảnh sát đã bị chúng giết với vẻ hả hê, vì chúng cho làm thế là đúng. Nghe chúng nói, Peter cảm thấy đau đớn. Nói chuyện với Sam thú vị hơn nhiều.
- Họ sẽ làm thế. - Peter đáp. Gã không nói khi nào thì chúng gọi và gã cũng không biết. Gã nghĩ trong vòng hai ngày, theo đúng kế hoạch.
- Mẹ tôi không có tiền đâu. - Sam bình tĩnh nói, vừa nhìn Peter, như thể cố hình dung ra gã là ai, là gì trong bọn này. Chú thấy thích gã, nhưng không hoàn toàn. Dù sao thì gã cũng ở trong bọn bắt cóc, nhưng ít ra gã tốt với chú.
- Không có cái gì? - Peter hỏi, vẻ lơ đãng. Gã đang nghĩ đến chuyện khác, như chuyện trốn thoát của chúng. Chúng đã vạch kế hoạch trốn thoát rồi, nhưng gã lo sợ về kế hoạch này. Ba tên kia sẽ đi Mexico, rồi từ đó sẽ đi Nam Mỹ với hộ chiếu giả. Peter sẽ đi New York, để cố thăm con gái gã, rồi gã sẽ đến Brazil, ở đây có nhiều bạn bè của gã từ ngày gã còn buôn bán ma túy.
- Mẹ tôi không có tiền. - Sam đáp nho nhỏ, như thể đây là chuyện bí mật chú phải giữ kín, nhưng chú đem ra nói với Peter.
- Dĩ nhiên mẹ cậu có. - Peter cười.
- Không, mẹ tôi không có, vì thế mà bố tôi đã tự tử. Ông mất hết sạch tiền. - Peter ngồi trên giường, nhìn Sam đăm đăm một hồi lâu, phân vân không biết gã có nghe rõ lời cậu bé nói hay không. Chú bé chắc đã nói thật với sự thành thật của trẻ thơ.
- Tôi nghĩ bố cậu chết vì tai nạn, ông ta rơi ra khỏi thuyền.
- Ông ấy để lại cho mẹ tôi một bức thư. Mẹ tôi nói với ông luật sư của bố tôi là ông ấy đã tự sát.
- Làm sao cậu biết?
Sam có vẻ bối rối một lát, rồi thú thật:
- Tôi nghe lén ngoài cửa.
- Mẹ cậu nói với luật sư về tiền bạc à? - Peter lộ vẻ lo sợ.
- Nói nhiều lần. Hầu như ngày nào hai người cũng nói về chuyện tiền bạc. Mẹ tôi nói tiền bạc mất hết rồi. Họ có nhiều “nợ” hay cái gì đấy. Bà thường nói như thế, bà nói không có gì hết ngoài “nợ” - Mẹ tôi sẽ bán nhà. Bà chưa nói với chúng tôi. - Peter gật đầu, rồi nhìn chú bé với ánh mắt nghiêm nghị.
- Tôi không muốn cậu nói chuyện này với ai hết. Cậu có hứa như thế không? - Sam gật đầu, vẻ rất buồn bã.
- Nếu mẹ tôi không trả tiền cho họ, họ sẽ giết tôi, phải không? - Sam hỏi, mắt buồn bã. Nhưng Peter lắc đầu.
- Tôi sẽ không để cho họ giết cậu. - Gã nói thì thào - Tôi hứa với cậu - Gã nói rồi bước ra khỏi phòng, quay lại với những tên khác.
- Lạy Chúa, anh mất thì giờ với thằng bé quá! - Stark phàn nàn. Waters nhìn Stark với vẻ khinh khỉnh.
- Anh phải mừng vì không phải làm việc ấy mới đúng. Tôi cũng không muốn làm việc ấy chút nào.
- Tôi không thích con nít - Jim Free lên tiếng - Có một lần tôi đã “xơi” một đứa - Hắn cười hô hố khi nói thế. Hắn uống bia suốt đêm. Không phải hắn ở tù vì tội làm trẻ con thương tổn, nhưng Peter nghĩ nói thế là ngu xuẩn, gã không thích lối nói như thế. Gã không thích cái gì của chúng hết.
Peter không nói gì với Waters cho đến sáng hôm sau. Sáng ấy, gã nhìn hắn với vẻ lo lắng, như thể gã đang lo về chuyện gì.
- Nếu bà ta không trả tiền thì sao? - Peter hỏi thẳng hắn.
- Bà ta sẽ trả. Bà ta muốn nhận lại con. Bà ta sẽ trả với bất cứ giá nào chúng ta đòi hỏi. - Tối hôm qua chúng đã bàn về chuyện đòi tiền nhiều hơn để lấy thêm phần thừa.
- Nếu bà ta không trả thì sao?
- Anh nghĩ gì đấy? - Carlton lạnh lùng hỏi - Nếu bà ta không trả, thằng bé thành ra vô dụng với chúng ta. Chúng ta khử nó rồi trốn thoát. - Đấy là điều mà cả gã lẫn Sam đều lo sợ.
Nhưng lời thú nhận của Sam vào đêm qua về vấn đề tài chính của mẹ cậu làm cho Peter hoang mang. Gã không hề nghĩ rằng bà đã bị phá sản. Mặc dù gã thắc mắc vài lần về nếp sống bình dị của bà, nhưng gã không tin bà bị phá sản. Bây giờ gã nghĩ khác về chuyện này. Thái độ của Sam khi nói về chuyện cậu bé đã nghe lén có cái gì đấy khiến cho Peter nghĩ rằng nó nói thật, có thế bà mới không bao giờ đi đâu hết, không làm gì hết và trong nhà mới không có người giúp việc. Gã cứ tưởng bà có nếp sống cao sang hơn người khác. Gã nghĩ là bà ở nhà vì thương con, nhưng có nhiều lý do khác hơn thế. Gã tin rằng câu chuyện mà Sam nghe lén giữa mẹ cậu với người luật sư là hoàn toàn có thật. Thế nhưng, những người khác không tin bà “không có tiền”. Có thể bà còn giữ một ít, nhưng không nhiều như đã có trước kia. Tuy nhiên, bức thư tuyệt mệnh là bằng chứng hùng hồn. Nếu đúng như thế, thì tài sản của Allan Barnes không còn gì hết. Peter rất lo lắng. Gã nghĩ về chuyện này suốt ngày, vì vấn đề này rất quan trọng đối với gã và đồng bọn, với Sam cũng vậy.
Hơn hai ngày trôi qua chúng mới gọi cho bà Fernanda. Cả bốn tên đều đồng ý đã đến lúc gọi cho bà. Chúng dùng điện thoại di động không thể dò tìm của Peter, gã bấm số máy của bà. Bà trả lời ngay khi điện thoại mới reo lần đầu, giọng bà khàn khàn và khi nghe người gọi đến, bà nghẹn ngào tắt tiếng. Peter bình tĩnh nói, lòng gã đau đớn cho bà, gã nói gã có tin tức về con bà. Người phụ trách đàm phán lắng nghe trên máy điện thoại riêng. Họ chuẩn bị sẵn sàng để theo dõi cuộc gọi xuất phát từ đâu.
- Tôi có người bạn muốn nói chuyện với bà. - Peter nói rồi đi vào phòng sau trong khi Fernanda nín thở, ra dấu cho Ted. Ông đã biết. Người thương thuyết đang lắng nghe trên đường dây của bà, họ đang ghi âm cuộc gọi.
- Chào mẹ. - Sam nói, nước mắt đầm đìa và bà nín thở.
- Con khỏe không? - Bà cố nói nên lời, người run bần bật.
- Khỏe. Con khỏe. - Trước khi chú bé nói tiếp, Peter giật máy điện thoại đi trước sự chứng kiến của Waters. Peter sợ rằng Sam sẽ nói gã rất tốt với chú để trấn an mẹ, mà gã không muốn chú nói thế trước mặt bọn kia. Peter lấy lại điện thoại rồi nói rất rõ với bà. Gã nói trôi chảy, bình thản khiến cho bà ngạc nhiên. Trước đây bốn hôm bà đã thấy bọn bắt cóc trong nhà, bà nghĩ chúng là bọn đâm thuê chém mướn. Tên này rõ ràng không phải như thế. Hắn có vẻ có học, lịch sự và giọng nói rất dịu dàng.
- Giá mua vé xe cho con trai bà về nhà phải đúng một trăm triệu đô-la. - Peter nói, không nhấp nháy mắt, những tên khác lắng nghe gã nói và gật đầu đồng ý. Chúng thích lối ăn nói của gã. Gã nói năng như một thương gia, lịch sự và bình thản - Bà hãy đếm tiền đi. Chúng tôi sẽ gọi lại để báo cho bà biết cách chúng tôi muốn bà gửi tiền như thế nào. - Gã nói rồi tắt máy trước khi bà lên tiếng trả lời. Gã quay qua nhìn đồng bọn, chúng khen gã hết lời. - Chúng ta để cho bà ấy thời gian bao lâu? - Peter hỏi. Gã và Addison đã nhất trí để thời gian cho bà chuyển tiền là một tuần hay tối đa là hai tuần. Hiện giờ, bọn chúng đều đồng ý với nhau tình hình tài chính của mẹ cậu, gã không biết thời gian như thế có đủ hay không, hay phải có quyết định khác. Nếu bà không có tiền, thì bà sẽ không biết đào đâu ra số tiền như thế. Có thể bà ta nhả ra một hay hai triệu nếu bà kiếm được. Nhưng theo Sam cho biết thì bà ta mắc nhiều nợ, bố cậu tự tử, Peter phân vân không biết bà có được số tiền như thế không. Và cho dù bà ta có trả hai triệu đi nữa thì số tiền ấy chia năm cũng chẳng nghĩa gì.
Đêm đó ba tên kia uống say, Peter ngồi nói chuyện với Sam một lúc lâu. Chú bé rất hiền lành, gã buồn sau khi đã nói chuyện với mẹ chú.
Sau khi máy điện thoại tắt, Fernanda ngồi trong phòng khách, bàng hoàng nhìn Ted.
- Tôi phải làm gì bây giờ? - Bà hoàn toàn thất vọng. Bà không ngờ chúng đòi hỏi số tiền lớn như thế. Một trăm triệu thật quá lớn, rõ ràng chúng điên mới đòi hỏi một số tiền như thế.
- Chúng tôi sẽ tìm ra hắn. - Ted bình tĩnh đáp. Hiện ông chỉ còn cách trả lời như thế thôi. Nhưng cảnh sát không lần tìm được tung tích của hắn khi họ nghe điện thoại. Hắn tắt máy quá nhanh, nhưng với dụng cụ cảnh sát có, họ chỉ có thể theo dõi được hắn nếu hắn gọi trên đường dây có thể dò tìm được. Nhưng hắn đã dùng điện thoại di động loại không thể dò tìm. Loại điện thoại này rất hiếm. Rõ ràng chúng biết phương pháp làm việc. Ít ra bà đã nói chuyện được với Sam.
Trong lúc Ted nói chuyện với chỉ huy trưởng, thì bà Fernanda gọi cho Jack Waterman. Bà nói cho ông ta biết về số tiền chuộc và khi nghe xong ông ngồi yên sửng sốt. Ông ta có thể giúp bà kiếm được nửa triệu đô-la, cho đến khi bán nhà, nhưng nhiều hơn thì chịu, vì bà hầu như không có gì trong ngân hàng. Trong tài khoản của bà hiện chỉ có chừng năm mươi ngàn. Hy vọng duy nhất của họ là tìm ra Sam trước khi bọn bắt cóc giết chú bé. Jack cầu nguyện cho họ tìm ra được chú bé. Bà nói cho ông ta biết cảnh sát và mật vụ đang ra sức tìm kiếm, nhưng chưa tìm ra nơi bọn bắt cóc trốn. Tất cả bốn tên mà họ biết đã biến mất. Mạng lưới mật báo viên không tìm ra được tung tích của chúng.
Hai ngày sau, Will gọi về nhà và khi nghe giọng mẹ, cậu biết ngay đã có chuyện gì không ổn xảy ra. Bà chối, không nói cho cậu biết. Nhưng cậu hiểu mẹ rất rõ. Cuối cùng bà òa khóc, nói cho Will biết Sam đã bị bắt cóc và cậu xin mẹ cho cậu rời trại về nhà.
- Con không nên về nhà. Cảnh sát đang làm đủ cách để đưa Sam trở về, Will à. Con cứ ở lại trại cho yên ổn. - Bà nghĩ về nhà Will sẽ rất buồn chán.
- Mẹ, - Will đáp, khóc nức nở trong máy - con muốn về nhà với mẹ. - Bà gọi Jack, nhờ ông ta đến đưa cậu về. Chiều hôm sau, Will về nhà. Vừa bước vào nhà, cậu nhào vào tay mẹ khóc òa. Hai mẹ con ôm nhau một hồi lâu và tối đó họ nói chuyện với nhau rất lâu trong bếp. Jack đi quanh trong nhà một lát rồi ra về; không muốn tham dự vào chuyện riêng của gia đình bà. Ông nói chuyện với Ted và các cảnh sát vài phút, họ nói vẫn không có tin gì mới. Các thám tử điều tra lùng sục khắp bang, nhưng không ai báo cáo có gì đáng nghi ngờ. Cảnh sát truy tìm những người trong ảnh, nhưng không ai thấy chúng và không có dấu hiệu gì về Sam hay về áo quần chú bé mặc. Chú bé đã biến mất không để lại dấu tích gì và bọn chúng cũng thế. Có thể chúng đang ở đâu đó tại ranh giới của bang, thậm chí chúng đã vào Mexico. Ted biết chúng có thể lẩn trốn trong một thời gian dài, quá lâu cho Sam.
Đêm đó, Will ngủ trong phòng mình, còn cảnh sát ngủ trong phòng Ashley. Họ có ngủ trong phòng của Sam, nhưng thấy làm thế không tiện. Đến bốn giờ sáng mà bà Fernanda vẫn không ngủ được. Bà bèn xuống nhà để xem thử Ted còn thức hay không. Ông nằm trên ghế nệm dài, mắt mở to suy nghĩ. Số cảnh sát ngồi trong bếp, ngồi thức nói chuyện với nhau, súng kè kè bên người như mọi khi. Nhà bếp trông như phòng cấp cứu kỳ lạ, hay là phòng chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện, mọi người ở đây thức suốt đêm, mang súng bên người, bảo vệ bà. Ở đây không còn phân biệt ngày đêm, lúc nào cũng giống lúc nào. Luôn luôn có người thức không ngủ để trả lời điện thoại di động.
Bà ngồi xuống cái ghế bên cạnh Ted, nhìn ông với ánh mắt thất vọng. Bà bắt đầu mất hết hy vọng. Bà không có tiền, cảnh sát không tìm ra con bà. Thậm chí họ không có một đầu mối nào để có thể tìm ra nơi chúng ẩn nấp. Sở Cảnh sát San Fransisco và Cơ quan FBI đều cương quyết không công bố rộng rãi ra ngoài công chúng. Họ nói làm thế chỉ gây cho tình hình rối ren thêm và xấu hơn thôi. Nếu họ làm cho bọn bắt cóc tức giận, chúng có thể quá lo sợ mà giết Sam, không ai muốn thấy nguy cơ ấy. Và bà càng không muốn.
Tối đó Ted về nhà, ăn tối với Shirley. Hai vợ chồng nói chuyện về vụ này, vợ ông nói bà cảm thấy buồn cho Fernanda, bà nhận thấy Ted cũng thế. Bà hỏi ông có tin họ sẽ tìm ra đứa bé đúng thời gian không, ông trả lời ông không biết.
Khi Ted trở lại nhà Fernanda, bà liền hỏi ông:
- Ông nghĩ khi nào thì chúng sẽ gọi lại cho chúng ta? - Phòng khách chìm trong bóng tối, chỉ sáng lờ mờ nhờ ngọn đèn ngoài hành lang chiếu vào.
- Chúng sắp gọi bà thôi, vì chúng muốn nói cho bà biết cách chuyển tiền như thế nào. - Ông trấn an bà, nhưng bà thấy lời ông nói không làm cho bà yên tâm được. Họ nhất trí để cho bà cứ trì hoãn thời gian. Nhưng sớm hay muộn, chúng biết bà sẽ không trả tiền. Ted nghĩ rằng ông phải tìm ra Sam trước đó. Chiều hôm ấy, ông gọi cho cha Wallis. Họ không biết làm gì ngoài việc cầu nguyện. Điều họ rất cần bây giờ là sự may mắn. Cả Sở Cảnh sát San Francisco lẫn cơ quan FBI đang nỗ lực đốc thúc các mật báo viên, nhưng không ai nghe nói đến bọn bắt cóc hay nói đến Sam ở đâu hết.
Đúng như lời Ted nói, sáng hôm sau bọn bắt cóc gọi lại. Chúng để cho bà nói chuyện với Sam và chú bé có vẻ lo sợ. Carlton Waters đứng đấy khi Peter để máy điện thoại vào tai chú bé. Và Fernanda không nghe được gì ngoài lời chú nói: - Chào mẹ - Rồi máy điện thoại bị lấy đi. Giọng người trong máy nói với bà rằng, nếu bà muốn được nói chuyện với con thì bà phải trả tiền chuộc. Chúng hẹn cho bà năm ngày phải trả và báo cho bà hay rằng lần sau chúng gọi lại, chúng sẽ hướng dẫn cho bà cách chuyển tiền. Nói xong chúng tắt máy. Lần này nghe chúng nói, bà nổi điên. Bà không có cách nào để trả tiền cả. Và một lần nữa, cảnh sát không dò tìm được nơi gọi đến. Cảnh sát chỉ biết một điều là bọn chúng không tên nào trình diện với nhân viên quản chế trong tuần đó, mà tin này chẳng mới mẻ gì. Họ biết ai làm việc này. Điều họ không biết là chúng đi đâu, chúng đã làm gì Sam. Trong khi đó, Phillip Addison có chứng cứ ngoại phạm, y đang vui chơi ở miền Nam nước Pháp. Cơ quan FBI kiểm tra những cuộc điện thoại của y từ khách sạn gọi đi. Y không gọi đường dài đến các máy điện thoại di động ở Mỹ và họ không ghi nhận cuộc gọi nào đến cho y. Và khi FBI bắt đầu giám sát những cuộc điện thoại của y, nhiều giờ sau khi xảy ra vụ bắt cóc, không hề có cuộc điện thoại nào của bọn bắt cóc gọi đến cho y. Chúng đã có nhiệm vụ được giao rồi, chúng phải tự mình giải quyết lấy, Peter làm hết sức mình để bảo vệ Sam. Carl và các tên khác càng lúc càng nôn nóng muốn sớm lấy tiền, Ted, Rick, các mạng tình báo, các cơ quan và các mật báo viên làm việc cho họ không thu thập được tin gì. Còn Fernanda cảm thấy như thể mình sắp phát điên.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng