Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1240 / 17
Cập nhật: 2017-05-20 08:51:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
êm đó, khi Peter nằm trên giường trong nhà tạm trú, gã nghĩ đến việc tiếp xúc với bà vợ cũ. Gã muốn báo cho bà ta phải canh chừng các cô con gái. Nhưng gã nghĩ bà ta sẽ cho là gã điên. Gã không muốn Addison làm áp lực mạnh với gã bằng cách bắt con gã làm con tin cho đến khi gã hoàn thành công việc y đã giao cho gã. Nhưng Addison khôn ngoan hơn thế nhiều. Y biết nếu y đẩy con Peter vào chỗ nguy hiểm hay tệ hơn, Peter sẽ không có gì để mất, gã sẽ tố giác y. Cho nên chừng nào Peter còn làm công việc y thuê, thì các con gã được bình yên. Đấy là điều duy nhất mà gã đã làm cho các con gái gã trong sáu năm qua, hay có lẽ cả đời chúng. Gã lấy sinh mạng của mình để bảo đảm cho sinh mạng của con. Gã lo sợ nếu công việc gã làm không tốt, con gã sẽ lâm nguy. Nhưng nếu gã tìm được người có khả năng, thì có thể công việc này suôn sẻ. Bây giờ vấn đề quan trọng là gã thuê ai. Nếu gã thuê những tội phạm cẩu thả, bất cẩn, họ có thể hoảng sợ mà giết chết các đứa bé. Cho nên gã phải tìm cho được những người có khả năng. Nếu muốn được thế, gã phải tìm trong giới kinh doanh mới có được người bình tĩnh nhất, nghiêm khắc nhất, lạnh lùng nhất, hữu hiệu nhất. Những người mà gã quen biết trong nhà tù, vì thiếu khả năng nên mới bị bắt, hay có lẽ vì kế hoạch không hoàn hảo. Peter phải xác nhận chiến thuật của Addison rất gọn gàng. Bà Allan Barnes hiện đang có số tiền mà y muốn lấy. Có lẽ bà không giữ số tiền mặt một trăm triệu đô-la ở nhà, cất trong thùng bánh.
Gã đang nằm suy nghĩ trên giường, thì người bạn cùng phòng với gã đi vào. Ngày mai gã sẽ tìm một phòng trong khách sạn hẳn hoi, vừa thôi chứ không quá sang, đắt tiền. Gã không muốn người ta biết bỗng nhiên gã giàu quá nhanh, mặc dù Phillip Addison đã nói y sẽ ghi tên gã vào danh sách nhân viên trong một công ty chi nhánh của y với chức vụ cố vấn. Đây là một công ty được gọi là nghiên cứu thị trường, nhưng thực ra chỉ là bức bình phong che đậy đường dây buôn bán ma túy của y. Công ty này đã hoạt động yên ổn từ nhiêu năm, không xảy ra sự cố gì và không thể nào tìm ra y là kẻ gian manh.
- Hôm nay công việc ra sao? - Người bạn cùng phòng hỏi. Anh ta làm việc cật lực cả ngày tại nhà máy Burger King, nên người nực cả mùi thịt bò băm viên và bánh chiên. Cái mùi này thế là đã có tiến bộ hơn rồi đấy, vì tuần trước anh ta làm trong nhà máy hấp cá và khoai chiên, cả phòng khi ấy sặc mùi cá. Mùi thịt bò băm viên còn dễ chịu hơn nhiều.
- Tốt. Tôi có việc làm rồi. Ngày mai tôi sẽ dọn đi. -Peter đáp bằng giọng không vui. Người bạn cùng phòng rất buồn khi nghe gã đi. Peter yên lặng, không làm phiền anh ta, không tò mò về công việc của anh ta.
- Việc gì thế? - Anh ta thấy Peter là người có tài, gã có vẻ như thế, dù gã chỉ mặc quần jeans, áo thun. Anh ta biết gã có học. Nhưng dù có học hay không, khi đã vào tù rồi, mọi người đều cùng hội cùng thuyền với nhau.
- Làm công việc nghiên cứu thị trường. Việc không to tát gì, nhưng tiền lương đủ sống và có chỗ ở tươm tất. - Peter có vẻ khiêm nhường. Gã vẫn cảm thấy đau đớn khi có công việc này. Gã cảm thấy đời gã như đã chấm dứt. Gã ước chi còn ở trong tù, ít ra ở đấy, cuộc sống giản dị và gã còn hy vọng có ngày cuộc sống khá hơn. Bây giờ gã đã hết hy vọng. Gã đã bán linh hồn cho quỷ Sa tăng.
- Tuyệt quá, ông bạn. Tôi mừng cho anh. Muốn ra ngoài ăn cái gì để ăn mừng không? - Anh ta là người tốt, chỉ bị tù tại quận vì tội buôn bán cần sa, Peter thích anh ta, mặc dù anh ta sống rất nhếch nhác.
- Thôi được rồi. Tôi nhức đầu và sáng mai tôi phải đi làm rồi. - Thực ra gã đang bận suy nghĩ về người gã phải tìm để thuê làm việc trong dự án của Addison. Gã phải hết sức cẩn thận trong công việc này. Phải tìm người nào mà nếu công việc gặp trở ngại sẽ không tố cáo gã, hay nếu gã thấy họ không có khả năng, từ chối họ, họ đừng hé môi nói bậy. Gã phải đợi cho đến khi gặp họ, tin họ, đã kiểm tra khả năng của họ mới nói cho họ biết kế hoạch. Nhưng việc thuê họ phải hết sức tế nhị mới được. Nghĩ đến chuyện đó, gã thấy đau trong bụng. Hiện gã mới nghĩ ra trong óc được một người. Hắn không phải đi ở tù vì tội bắt cóc, nhưng Peter nghĩ hắn là loại người có thể làm được việc này. Gã biết hắn là ai và biết chắc hắn đi đâu khi ra tù. Bây giờ Peter chỉ còn việc xem hắn có ở đấy không thôi. Ngày mai gã sẽ bắt đầu công việc, sau khi đã vào ở trong khách sạn. Nghĩ đến chuyện này, gã trăn trở cả đêm.
Sáng hôm sau, khi ngủ dậy, gã đi tìm khách sạn. Gã đi xe vào phố, tìm một nơi thuộc vùng ven của thành phố Tenderloin, ở tại phía Nam của Nob Hill. Khách sạn này nhỏ, bình dân nhưng cũng khá tấp nập, không ai để ý đến gã. Gã trả tiền thuê phòng trước một tháng, rồi quay về Mission, đến nhà tạm trú để lấy đồ đạc. Gã ký tên trả phòng ở bàn làm việc, để lại tờ giấy cho người bạn cùng phòng, chúc anh ta may mắn, rồi đáp xe về phố lại. Gã đến nhà hàng Macy, mua áo quần được đi mua sắm áo quần lại, thật thú. Gã mua vài cái quần, áo sơ-mi, cặp cà vạt, áo khoác thể thao, áo khoác da chơi dã cầu và vài cái áo len. Gã mua đồ lót mới, vài đôi giầy đẹp rồi gã về khách sạn vào phòng mình thuê. Khi đã tắm rửa sạch sẽ, gã cảm thấy mình trở lại cuộc sống của con người, rồi gã ra phố, tìm chỗ để ăn. Gã thấy gái điếm lượn quanh, những kẻ say rượu nằm trước ngưỡng cửa. Gã thấy một người bán ma túy trên xe hơi đậu bên ngoài tiệm ăh bước xuống và ngoài ra còn nhiều thương nhân và du khách vào ra tiệm. Đây là nơi cư trú mà không ai để ý đến bạn và bạn có thể biến mất một cách dễ dàng, chính điểm này khiến cho gã hài lòng.
Gã không muốn gây chú ý cho mọi người.
Sau khi ăn tối xong, gã nói chuyện qua điện thoại hết nửa giờ. Gã nghĩ đến người gã muốn tìm và ngạc nhiên khi thấy việc tìm hắn quá dễ. Gã định sáng mai sẽ đi xe buýt đến Modesto. Trước khi đi, gã mua cái điện thoại di động. Một trong những điều kiện người quản chế của gã đưa ra là không được dùng điện thoại di động. Đây là điều kiện quan trọng cho những người bị quản chế từng bị đi tù vì tội buôn ma túy. Adison đã nói gã mua một cái. Bây giờ đương nhiên Addison là chủ của gã. Peter nghĩ rằng người quản chế gã không sao biết được gã có điện thoại di động. Gã đã thông báo cho ông ta biết gã đã có công việc làm, đã thay đổi địa chỉ, người nhân viên quản chế có vẻ hài lòng.
Peter gọi Addison ở văn phòng y, nhắn cho y biết số điện thoại di động và số điện thoại tại khách sạn gã ở.
•   •   •
Tối đó Fernanda nấu bữa ăn tối cho con. Chúng càng ngày càng náo nức vì sắp được đi nghỉ hè. Nhất là Will, cậu rất háo hức vì sắp được chơi bóng lacrosse ở trại hè suốt ba tuần. Còn hai em của cậu cũng nôn nao trước kế hoạch hè của mình. Ngày hôm sau, khi lái xe cho con đi học xong, bà vào phố để gặp Jack Waterman. Họ có nhiều chuyện để nói với nhau. Luôn luôn như vậy.
Bà thích ông ta, thường thế, mặc dù độ này ông chỉ nói toàn chuyện đau buồn. Ông ta là luật sư giải quyết tài sản của Allan và trước đó hai người đã là bạn bè lâu năm rồi. Ông ta sửng sốt trước việc làm ăn của Allan bị phá sản, trước quyết định tự tử của Allan, và cái chết của Allan đã làm cho Fernanda và các con đau đớn vô cùng.
Khi bà vào văn phòng ông ta, cô thư ký rót cà phê mời bà. Jack ngồi nơi bàn làm việc trước mắt bà, vẻ mặt cau có. Thỉnh thoảng ông ghét những việc làm của chồng bà. Bà rất dễ thương, không dáng phải gặp cảnh ngộ như thế này. Không ai trong gia đình bà đáng gặp như thế.
- Bà đã nói cho các cháu biết chưa? - Ông hỏi. Bà để tách cà phê xuống, lắc đầu.
- Về ngôi nhà phải không? Tôi chưa nói. Chúng chưa cần biết. Đến tháng Tám chúng ta mới rao bán giờ còn sớm quá. Chúng không cần phải lo lắng trong ba tháng. Vả lại, phải cần một thời gian mới bán được.
Ngôi nhà quá lớn, quá đắt, ít người muốn mua. Thị trường nhà đất lại đang đứng. Jack đã nói với bà rằng bà phải bán ngôi nhà để có tiền trong tay vào cuối năm. Ông ta cũng đã nói bà tháo hết đồ đạc trong nhà để bán riêng. Bàn ghế chắc chắn là phải bán. Họ đã tốn gần năm triệu đô-la để trang hoàng nhà cửa, một số vật dụng không thể thu hồi được vốn, như là đá cẩm thạch lát trong các phòng tắm và nhà bếp hiện đại. Những ngọn đèn chùm mua ở Vienna, người ta đã trả bốn trăm ngàn đô-la để đem bán đấu giá ở New York và họ tính sẽ thu được nhiều lời. Rồi có những thứ khác của bà mà họ có thể tháo ra đem bán. Bà biết khi họ tháo đồ đạc trong nhà để bán, các con bà sẽ rất buồn và bà đau khổ khi thấy con buồn. Bà cố không nghĩ đến chuyện đó, cười với ông và ông cười lại với bà. Bà đã cố vui vẻ trong bốn tháng qua, ông rất khâm phục bà về chuyện này. Fernanda nói bà phân vân không biết Allan khi làm chuyện như thế này ông có nghĩ đến hậu quả cho bà hay không. Jack biết bạn, nên cho rằng có lẽ chồng bà không nghĩ đến điều đó. Allan chỉ nghĩ đến công việc làm ăn, đến tiền bạc. Nhiều lúc Allan chỉ nghĩ đến mình, cả trong thời gian ông ta nổi tiếng trong lĩnh vực máy tính, lẫn trong khi ông ta rơi xuống đáy vực một cách nhanh chóng. Ông ta thông minh, đẹp trai, duyên dáng, nhưng cũng có tính ích kỷ. Ngay việc tự tử thôi, ông ta cũng vì quá thất vọng mà chết, chứ không hề nghĩ đến vợ con. Jack ước chi ông có thể làm gì nhiều hơn cho bà, nhưng hiện tại, ông chỉ làm được những gì có thể làm được mà thôi.
- Hè này bà đi đâu không? - Ông ta hỏi, vừa dựa người ra lưng ghế. Ông ta dễ thương, ông ta học trường thương nghiệp với Allan, rồi sau đó vào trường luật. Ba người quen biết nhau trong một thời gian dài. Ông ta đã đau khổ nhiều năm. Ông lấy vợ làm luật sư, bà ta đã chết vì bị u não năm ba mươi lăm tuổi, ông ta không lấy vợ lại và họ không có thì giờ để có con. Sự mất mát của ông khiến ông cảm thông với nỗi đau buồn của Fernanda, nhưng ông ganh tị với bà vì bà có con. Ông rất lo cho bà, cứ sợ sau khi trả hết nợ của Allan, không biết bà lấy gì để sống. Ông biết bà đang nghĩ đến chuyện kiếm việc làm ở viện bảo tàng, hay đi dạy học. Bà đã nghĩ rằng, nếu bà dạy ở trường của Ashley và Sam học, hay thậm chí ở trường của Will, bà sẽ có đồng lương để trả học phí cho các con. Nhưng họ cần nhiều tiền hơn thế nữa để sống. Họ đã đi từ chỗ nghèo khổ đến giàu sang, rồi trở lại nghèo khổ. Nhiều người như thế sau thời đại bùng phát của máy tính, nhưng chuyện đời của họ vinh quang hơn hết, nhờ Allan.
- Will sẽ đi dự trại, Ashley đi Tahoe, Sam và tôi ở nhà. Chúng tôi đi biển chơi luôn.
Nghe bà nói, ông cảm thấy có tội vì ông sẽ đi Ý vào tháng Tám. Ông rất muốn mời bà và các con bà cùng đi với ông, nhưng ông lại đi với bạn. Hiện ông không có người đàn bà nào trong đời và trong nhiều năm nay, ông thường đem lòng thương thầm nhớ trộm Fernanda, nhưng bây giờ ông biết rằng theo kinh nghiệm của mình, với hạng người như bà mà bày tỏ lòng yêu thương thì quả còn quá sớm. Allan mới mất bốn tháng. Khi vợ chết, ông không hẹn hò bồ bịch với ai suốt một năm trời. Nhưng trong mấy tháng qua, ý nghĩ hẹn hò với bà nhiều lần xuất hiện trong óc ông. Bà cần có người chăm sóc và các con bà cũng vậy. Ông rất thích mấy mẹ con bà. Fernanda không biết gì về tình cảm của ông đối với họ.
- Có lẽ khi nào các cháu bế giảng năm học, chúng ta đi Napa chơi một vài hôm. - Ông dè dặt đề nghị. Bà cười. Họ quen nhau quá lâu nên bà xem ông như người anh. Bà không hề nghĩ rằng ông ta muốn bà đi chơi và chờ đợi cơ hội tốt để thổ lộ tâm tình. Bà đã chấm dứt việc hẹn hò mười bảy năm nay rồi và bây giờ bà cũng không nghĩ đến chuyện sẽ tái diễn lại việc ấy. Bà hiện đang có nhiều chuyện quan trọng hơn cần nghĩ đến. Như chuyện sống còn của gia đình, chuyện làm sao bà nuôi nổi các con khôn lớn.
- Chắc chúng thích lắm. - Fernanda đáp để trả lời cho lời mời đi Napa chơi của ông.
- Tôi có người bạn có chiếc du thuyền. Loại thuyền buồm rất đẹp. - Ông cố nghĩ ra cách để làm cho bà vui, làm cho các con bà có cơ hội vui chơi giải trí mà không tỏ ra cao đạo để khỏi làm cho bà cảm thấy bị xúc phạm. Bà nhìn ông ta với vẻ e thẹn rồi uống hết cà phê.
- Bọn trẻ chắc sẽ rất thích. Allan đã đem chúng đi thuyền chơi nhiều lần. Tôi bị say sóng. - Bà ghét chiếc du thuyền của Allan, mặc dù ông thích nó. Chỉ đứng trên boong thôi bà đã say sóng rồi, còn bây giờ chỉ nói đến thuyền thôi là bà nhớ đến cái chết của Allan. Bà không muốn thấy thuyền lại nữa.
- Bây giờ chúng ta xem công việc thử ra sao. - Ông nói, giọng dịu dàng. Họ làm việc với nhau suốt hai giờ liền sau đó, kiểm tra những vấn đề kinh doanh, hoàn tất giấy tờ vào lúc gần mười hai giờ trưa. Bà hiểu hết tình hình, chịu trách nhiệm về các quyết định do chồng gây ra. Bà tỏ ra rất nghiêm túc trong việc này và ông ta ước chi có thể làm được gì tốt hơn cho bà.
Ông ta mời bà đi ăn trưa, nhưng bà nói bà có nhiều công việc lặt vặt cần phải làm và chiều nay có hẹn với người nha sĩ. Thực ra, thì giờ bà làm việc với ông ta quá căng thẳng, họ bàn đến hoàn cảnh quá ngặt nghèo của bà, cho nên sau khi gặp ông xong, bà cảm thấy cần phải nghỉ xả hơi một lát, cần phải ở một mình một thời gian. Nếu họ đi ăn trưa với nhau, thế nào họ cũng nói về những vấn đề khó khăn của bà và về nợ nần của Allan. Bà biết Jack thương xót cho bà, vì lòng tốt của ông ta. Nhưng sự thương xót này khiến cho bà cảm thấy mình như kẻ bơ vơ tội nghiệp. Bà sung sướng khi chia tay ông ta và lái xe về nhà ở Pacific Heights. Bà thở dài nhẹ nhõm, cố xua tan cảm giác hoảng sợ trong lòng. Bất cứ khi nào bà ra khỏi văn phòng của ông, là bụng bà co thắt lại như có nắm tay nằm trong bụng mình, vì thế mà bà từ chối lời mời đi ăn trưa với ông. Thay vì đi ăn trưa, ông ta đề nghị sẽ đến ăn tối vào tuần sau, ông hứa sẽ gọi cho bà. Ít ra khi thấy ông với các con bà, bà cũng bớt hoảng sợ trước cảnh phải đối diện với thực tế phũ phàng khi ở với ông. Ông là con người rất thực dụng, những điều ông nói ra quá rõ ràng. Nếu bà biết ông có tình ý với bà, chắc bà sẽ rất hoảng hốt. Trong những lần họ gặp nhau, không bao giờ bà nghĩ đến chuyện ấy. Bà luôn luôn nghĩ rằng Jack là người quá tuyệt vời, vững vàng như tảng đá, bà rất tiếc việc ông không hề nghĩ đến chuyện tái giá. Ông thường tuyên bố với bà và với Allan rằng ông không gặp được người vừa ý. Bà biết ông ta rất yêu vợ, Allan nhiều lần dặn bà đừng làm ông ta bực mình bằng cách ghép ông ta cho bạn bè của họ, vì thế mà bà không giới thiệu ai cho ông ta hết. Bà không tin chuyện có ngày bà sẽ gá nghĩa với ông ta. Bà yêu Allan tha thiết, bây giờ vẫn còn yêu. Mặc dù ông đã gặp thất bại trên đường kinh doanh và cuối cùng đã quyết định tự vẫn, nhưng bà vẫn nghĩ ông là người chồng tuyệt vời. Bà không muốn người nào thay thế ông. Bà nghĩ bà sẽ chung thủy với ông, sẽ ở vậy thờ chồng nuôi con suốt đời, không bồ bịch gì với ai hết. Bà đã nhiều lần nói với con như thế, với mục đích để làm cho chúng yên tâm, nhất là Sam, nhưng bà không ngờ nói thế lại khiến cho chúng buồn cho bà.
Nhiều lần, khi nào bà đi ra ngoài với Sam, hay bà bận làm việc gì đấy, chỉ còn hai anh em với nhau, Ashley thường nói với Will về vấn đề này.
- Em không muốn mẹ cô đơn suốt đời. - Ashley nói. Mỗi khi nghe em gái nói về chuyện này. Will lại giật mình. Cậu không muốn thấy mẹ dan díu với người nào ngoài bố mình. Ashley có tính thích làm mai mối, giống mẹ và rất lãng mạn.
- Bố vừa mất - Will thường đáp. Mỗi khi cậu nói đến chuyện này, trông cậu có vẻ buồn buồn - Để cho mẹ một thời gian. Mẹ có nói gì à? - Will hỏi, vẻ lo lắng.
- Có, mẹ nói mẹ không muốn đi chơi với ai hết. Mẹ muốn chung thủy với bố suốt đời. Thế mới buồn. - Bà vẫn đeo nhẫn cưới. Ban đêm bà không đi với ai hết, ngoài với các con, đi xem phim hay là đi ăn bánh pizza. Họ có đến quán ăn Mel hai lần sau khi xem Will chơi bóng - Em mong mẹ gặp người nào đấy, rồi ngày nào đấy yêu ông ta. - Ashley nói tiếp, còn Will thì mở to mắt ngạc nhiên.
- Chuyện này không phải việc của chúng ta. - Will nghiêm nghị đáp.
- Phải, đúng thế. Ông Jack Waterman thì sao? -Ashley hỏi, ra vẻ hiểu tình thế nhanh hơn mẹ - Em nghĩ ông ấy thích mẹ.
- Đừng ngốc, Ashley. Họ là bạn bè mà.
- Ờ, thì biết đâu được. Vợ ông ta cũng đã mất. Ông không tái giá. - Rồi bỗng cô có vẻ lo lắng - Anh có nghĩ ông ta đồng tính luyến ái không?
- Dĩ nhiên không. Ông ta có cả đám bạn gái. Em làm cho anh chán quá. - Will nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng, như mọi lần khi cô gái nêu ra vấn đề về tình đời vô thực của mẹ. Cậu không thích nghĩ đến mẹ trong bối cảnh ấy. Bà là mẹ cậu, cậu không thấy có gì sai trái trong việc bà sống đơn độc, nếu bà thấy sống như thế là hạnh phúc, thì bà cứ sống, việc này quá tốt cho cậu. Em gái cậu quá ranh mãnh, mặc dù cô đang còn tuổi thơ ngây.
Họ trải qua ngày cuối tuần theo sở thích thường có của họ và trong khi Fernanda ngồi trong ghế của khán đài lộ thiên để xem Will chơi bóng lacrosse ở Marin vào ngày thứ Bảy, thì Peter Morgan đang trên đường đến Modesto bằng xe buýt. Gã mặc áo quần mới mua do tiền của Addison đưa. Trông gã nghiêm trang chững chạc. Người trả lời điện thoại tại nhà tạm trú nói cho gã biết Carlton Waters đăng ký ở tại đây. Đấy là người thứ hai gã gọi đến. Gã không biết khi đến đấy gã sẽ làm gì. Gã nghĩ đến trường hợp Waters không muốn nhận làm, khi ấy gã sẽ xoay xở ra sao. Dù Waters không muốn làm việc này, thì sau hai mươi bốn năm ở tù với tội danh giết người, chắc có lẽ hắn cũng biết người nào sẽ làm được. Chuyện làm sao Peter moi được thông tin nơi hắn là chuyện khác, nhất là nếu hắn không muốn làm việc này, hay là mếch lòng vì bị gã yêu cầu. Công việc “nghiên cứu”, như Addison đã nói đến, không phải dễ dàng như gã nghĩ. Nên khi ngồi trên xe buýt đến Modesto, Peter suy nghĩ tìm cách để thực hiện công việc này.
Nhà tạm trú hóa ra gần thôi, chỉ cách trạm xe buýt dừng vài khu phố. Gã đi bộ đến đấy trong hơi nóng của một ngày cuối xuân. Peter cởi áo khoác bằng da chơi dã cầu ra và xắn hai tay áo sơ-mi lên. Khi gã đến địa chỉ mà họ đã cho gã khi nói chuyện trên điện thoại, đôi giày mới của gã phủ đầy bụi. Nhưng khi gã bước lên thềm nhà, đi vào đến bàn tiếp khách, trông gã vẫn có vẻ như là nhà doanh nghiệp.
Gã hỏi Waters, người ta cho biết hắn đi ra ngoài rồi, nên Peter ra ngoài nhà để đợi. Họ không biết hắn đi đâu hay khi nào về. Người đàn ông nơi bàn tiếp khách nói hắn có gia đình ở tại vùng này, có lẽ hắn đến đấy, hay có thể đi đâu đó với bạn bè. Anh ta biết chắc một điều là giờ giới nghiêm bắt đầu lúc chín giờ và thế nào hắn cùng về trước giờ ấy.
Peter ngồi trên hàng hiên đợi Waters, đến năm giờ, gã đang tính kiếm cái gì để ăn thì bỗng thấy bóng người quen quen đi chậm rãi trên đường với hai người đàn ông khác. Dáng người của Waters rất oai phong. Trông hắn như cầu thủ bóng rổ, hay hậu vệ bóng đá. Hắn có thể chất khỏe mạnh, vừa cao vừa to, hắn đã sống nhiều năm trong tù và lo rèn luyện thân thể, nên có kết quả rất ấn tượng. Vào một nơi khác, gặp lúc không thuận lợi, Peter sẽ nghĩ chắc trong hai mươi bốn năm ở tù hắn không có một hành vi bạo lực nào. Gã thấy sự kiện này chỉ làm cho gã hơi an tâm chút ít thôi. Rất có thể khi nghe Peter đưa ra đề nghị, hắn sẽ nổi giận đùng đùng và nện Peter một trận nên thân, vì dám yêu cầu hắn làm một việc như thế. Peter không mong gì sẽ thảo luận việc này với hắn được.
Khi Waters đi băng qua đường, hắn nhìn thẳng vào Peter. Họ nhận ra nhau ngay, mặc dù họ không phải bạn bè. Hắn đúng là người mà Addison muốn gã tìm để làm việc này, đúng là nhà chuyên nghiệp, khác xa với kẻ tội phạm nghiệp dư như Peter Morgan. Nhưng bây giờ, nhờ Addison, nên gã đã ở trong liên đoàn lớn và Peter có thể tự hào về việc này. Thực ra, gã ghét công việc gã đang làm, nhưng không có sự lựa chọn.
Hai người đàn ông gật đầu chào nhau. Peter đứng trên hàng hiên nhìn hắn, còn Waters nhìn thắng vào mắt gã với vẻ cau có khi hắn đi lên thềm. Peter không an tâm.
- Anh tìm ai phải không? - Waters hỏi và Peter gật đầu, nhưng gã không nói tìm ai.
- Anh khỏe không? - Họ vờn nhau như hai con bò trong bãi đấu, Peter sợ Waters tấn công trước. Hai người đàn ông kia, Malcolm Stack và Jim Free, đứng lui một chút, nhìn xem việc gì sắp xảy ra.
- Khỏe, còn anh? - Peter gật đầu đáp lại, mắt họ không rời nhau, như nam châm hút kim loại, không nhả ra. Peter không biết nói gì, nhưng gã nghĩ Waters chắc biết gã đến tìm hắn, vì hắn không nói gì với Peter mà quay lại nói với Malcolm Stark và Jim Free:
- Lát nữa tôi vào sau. - Khi hai người đi qua Peter, họ nhìn gã, rồi thả cánh cửa lưới cho nó đóng mạnh lại. Waters quay lại nhìn Peter, lần này câu hỏi hiện ra nơi mắt hắn - Anh đến tìm tôi phải không? - Peter gật đầu và thở dài. Thật khó khăn hơn gã nghĩ rất nhiều, và rất đáng sợ, nhưng tiền bạc trước mắt rất nhiều. Rất khó tiên đoán Waters sẽ phản ứng ra sao, hay hắn sẽ nói gì. Và đây không phải là chỗ để nói đến chuyện ấy. Waters thấy ngay gã đang có chuyện quan trọng muốn nói với hắn, chắc chắn như thế. Trong thời gian bốn năm trong tù, hai người không nói với nhau quá mười tiếng và bây giờ gã cất công từ San Francisco đến đây để tìm hắn, thì chắc là phải có chuyện gì quan trọng. Waters rất muốn nghe chuyện ấy, chuyện mà Peter phải ngồi trên xe buýt ba giờ để đi từ thành phố đến đây và ngồi đợi hắn khá lâu. Peter có vẻ có điều gì quan trọng muốn nói.
- Chúng ta kiếm chỗ nào nói chuyện được không? -Gã chỉ nói thế và Waters gật đầu.
- Đằng kia đường có cái công viên. - Hắn tin là Peter không muốn vào quán rượu hay tiệm ăn, hay trong phòng khách của nhà trọ, những nơi mà người ta có thể nghe được câu chuyện của họ.
- Ta đến đấy đi. - Peter đáp, rồi theo hắn bước xuống thềm.
Gã đói bụng và lo sợ. Hai người đi bên nhau mà không nói một tiếng. Gã cảm thấy bụng nặng như chì. Họ đi được mười phút thì đến công viên, Peter ngồi xuống chiếc ghế dài, Waters ngần ngừ một hồi lâu rồi cũng ngồi xuống bên cạnh gã. Hắn ngồi xong, lấy một chùm thuốc lá nhai trong túi ra. Hắn không mời Peter, như thói quen trong tù không mời ai hết. Hắn ngồi yên một lát, rồi nhìn gã, vẻ vừa bực tức vừa hiếu kỳ.
Peter là loại tù không được hắn kính nể. Gã chỉ là đồ điên túng tiền, vì ngu ngốc nên để cho cảnh sát ập vào bắt tại trận và khi vào tù, gã bú khu tên quản ngục để được làm nơi văn phòng của lão ta. Waters phải làm việc vất vả, phải sống cô đơn trong một thời gian dài. Hắn ta từng sống với bọn giết người, hiếp dâm và bắt cóc và với những người phải ở tù lâu. Bốn năm trong tù của Peter so với hai mươi bốn năm cực nhọc của hắn chẳng nghĩa lý gì hết. Và Waters đã tuyên bố hắn vô tội cho đến cùng, bây giờ vẫn thế. Dù tiểu sử của hắn như thế nào, vô tội hay có tội, thì khi còn ở trong tù hắn chẳng coi Peter Morgan nghĩa lý gì hết. Nhưng nếu gã đã từ San Francisco đến đây để gặp hắn, hắn sẽ lắng nghe gã, nhưng hắn chỉ cố gắng có thế thôi. Thái độ này hiện ra rất rõ khi hắn nhổ bỏ thuốc ra xa cách đấy mấy mét và quay lại nhìn Peter. Mắt Waters gần như làm cho Peter run sợ, như những lần đã gặp hắn trong văn phòng của ông quản lý nhà tù. Hắn chờ đợi và Peter không sao tránh khỏi việc này. Gã phải nói thôi, chỉ có điều là gã không biết nói sao. Waters lại phun bã thuốc.
- Anh định nói chuyện gì đấy? - Waters hỏi, nhìn thẳng vào mắt gã. Ánh mắt của hắn làm cho Peter phải hụt hơi. Gã phải nói thôi.
- Có người đề nghị giao cho tôi một công việc làm ăn lớn. - Peter bắt đầu nói trong khi Waters nhìn gã đăm đăm. Waters thấy hai tay gã run run và hắn thấy gã mặc áo quần mới. Chiếc áo khoác có vẻ đắt tiền và đôi giầy gã đi cũng thế. Rõ ràng gã đang làm gì đó có tiền. Waters đang làm việc đóng thùng trong xí nghiệp cà chua với đồng lương mạt rệp. Hắn muốn có việc làm trong văn phòng, nhưng người ta trả lời còn quá sớm - Tôi không biết anh có quan tâm đến việc này không, nhưng tôi muốn cho anh biết. Tôi cần anh góp ý. - Khi gã nói xong, Waters biết gã không có khả năng để làm việc này. Hắn dựa người ra lưng ghế và cau mày.
- Cái gì khiến anh nghĩ là tôi sẽ quan tâm đến việc anh làm, hay muốn giúp anh? - Hắn nói với vẻ thận trọng.
- Tôi không biết cái gì nữa. - Peter nghĩ là phải thành thật với hắn. Đây là biện pháp duy nhất để hợp tác với người nguy hiểm như hắn. Gã nghĩ đây là biện pháp độc nhất thôi - Tôi đã gặp chuyện khó khăn. Khi tôi đi ở tù, tôi có mắc nợ một người rất nhiều tiền, hai trăm ngàn đô-la và tôi nằm trong tay ông ta. Ông ta nói ông ta có thể giết tôi khi nào cũng được, nhưng ông ta không làm thế cho đến bây giờ. Ông ta giao cho tôi một việc. Tôi không chọn lựa được. Nếu bây giờ tôi không làm cho ông ta, ông ta sẽ giết con tôi và tôi nghĩ ông ta sẽ làm thật.
- Anh đang hợp tác với những người quá tốt! - Waters đáp, hắn duỗi dài hai chân, nhìn vào đôi ủng chăn bò lấm bụi của hắn - Ông ta có ý làm như thế thật à? - Waters muốn biết, hắn không thương hại gã.
- Thật. Tôi nghĩ ông ta sẽ làm thật. Vì vậy tôi đang đối diện với sự nguy hiểm. Ông ta muốn tôi phải làm cho ông ta một việc.
- Việc gì thế? - Giọng hắn thản nhiên, mắt vẫn nhìn vào đôi ủng trên chân hắn.
- Việc đại sự. Rất lớn. Có rất nhiều tiền. Ông ta đã dự tính hết rồi. Nếu anh tham gia, anh sẽ được năm triệu đô-la, sẽ được ứng trước một trăm ngàn đô-la, còn lại sẽ lấy hết khi xong việc. - Peter nghĩ rằng khi nói như thế có lẽ hắn không cảm thấy bị xúc phạm như gã lo sợ trước đây. Cho dù Waters không muốn nhận làm việc này, thì đây chỉ là lời đề nghị thôi. Lời đề nghị cho bất cứ người nào trong số họ. Waters gật đầu, hắn cũng nghĩ như thế, nhưng hắn có vẻ không quan tâm lắm. Hắn rất lạnh lùng.
- Còn anh bao nhiêu?
Lại phải thành thật. Chỉ có cách ấy thôi. Danh dự của giới trộm cướp.
- Mười triệu khi hoàn tất. Ứng trước hai trăm ngàn, ông ta muốn tôi tổ chức thuê người cho ông ta.
- Bao nhiêu người?
- Ba, kể cả anh. Nếu anh nhận làm.
- Ma túy à? - Hắn không tin việc chuyên chở ma túy mà lại được trả công nhiều như thế, phải bao nhiêu heroin hay côcain mới đủ. Hắn không nghĩ ra được công việc gì mà lại có thể sinh nhiều lợi tức như vậy. Chuyên chở ma túy với tiền công như thế thì quá cao, trừ phi công việc quá sức nguy hiểm và lợi tức quá lớn người ta mới trả công như thế. Nhưng khi Waters nhìn Peter, gã lắc đầu.
- Tệ hơn thế, hay tốt hơn. Tùy thuộc vào việc anh xem vấn đề này tốt hay xấu hơn. Trên lý thuyết, việc này gọn nhẹ hơn rất nhiều. Họ muốn chúng ta bắt cóc con nít, canh giữ chúng một thời gian chừng hai tuần, lấy tiền chuộc, trả chúng về nhà và giải tán. Cố gắng đừng gây thiệt hại cho ai hết.
- Con cái nhà ai thế? - Waters hỏi - Con tổng thống à?
Peter muốn cười, nhưng không dám. Đây là việc nghiêm trọng cho cả hai.
- Ba đứa bé. Bắt hết càng tốt. Một đứa cũng đủ rồi.
- Lão ta có điên không? Lão trả cho bốn chúng ta hai mươi lăm triệu đô-la để bắt ba đứa bé, rồi trả chúng về nhà. Lão có xơ múi gì không? Tiền chuộc bao nhiêu?
Peter sợ không muốn nói hết chi tiết, nhưng gã phải nói hết cho hắn biết để buộc hắn vào.
- Một trăm triệu, ông ta hưởng bảy mươi lăm triệu. Đấy là ý kiến của ông ta. - Waters huýt gió, nhìn Peter một hồi lâu, rồi thình lình hắn đưa tay thộp cuống họng gã, bóp thật mạnh khiến cho gã gần nghẹt thở. Bàn tay hắn bóp mạnh cổ Peter như cái ê-tô, trong khi hắn đưa mặt đến gần mặt Peter chỉ cách hai phân.
- Nếu anh đểu với tôi, tôi sẽ giết chết, chắc anh biết chứ? - Hắn nói, đồng thời đưa bàn tay kia banh vạt áo sơ-mi của Peter để xem cảnh sát có gài máy nghe lén vào trong người gã không, nhưng không có.
- Chuyện thật đấy. - Peter cố gắng hít không khí vào người, nhưng Waters vẫn bóp mạnh cổ gã cho đến khi mặt gã thấy sao và gần như bất tỉnh, khi ấy hắn mới thả tay ra và dựa người ra lưng ghế lại, vẻ bình thản.
- Lão này là ai thế?
- Tôi không thể nói được - Peter đáp, tay thoa cổ. Gã vẫn cảm thấy bàn tay Waters còn trên cổ mình - Đây là một phần trong hợp đồng. - Waters gật đầu. Câu trả lời của gã đối với hắn có vẻ hợp lý.
- Mấy đứa bé con của ai?
- Tôi cũng không thể nói ra được, cho đến khi anh bằng lòng tham gia vào việc này. Nếu anh bằng lòng tham gia, anh sẽ biết ngay thôi, ông ấy muốn chúng ta quan sát họ trong vòng một tháng hay sáu tuần, để biết phải làm gì, biết thói quen của họ và khi nào thì bắt cóc. Tôi lại còn phải kiếm một chỗ để chúng ta đến.
- Tôi không thể làm công việc quan sát. Tôi có việc phải làm - Carlton Waters đáp, như thể hắn đang tổ chức kế hoạch làm việc hoặc thỏa thuận giá cả xe hơi - Tôi chỉ có thể làm việc ấy vào những ngày cuối tuần. Chỗ ấy ở đâu, San Francisco à? - Peter gật đầu.
- Tôi có thể làm việc ấy trong tuần. Nếu chúng ta thay cho nhau một chút, có lẽ ít bị chú ý hơn. - Làm thế sẽ thuận lợi cho cả hai.
- Họ có số tiền như thế thật à? Hay anh chàng này mơ mộng như thế?
- Cách đây một năm họ có nửa tỷ đô-la. Người chồng chết rồi. Chúng ta bắt người vợ phải trả tiền chuộc. Bà ta sẽ trả để nhận con về. - Waters gật đầu. Chuyện như thế hắn thấy quá đúng.
- Chắc anh biết, nếu bị bắt chúng ta sẽ bị kết án tử hình - Waters nói một cách tư nhiên - Ai sẽ bảo đảm thằng cha này không tố giác chúng ta nếu chúng ta làm việc này. Tôi không tin những người tôi không biết. - Tuy hắn không nói ra, nhưng hắn tin Peter, mặc dù hắn nghĩ gã là kẻ ngây ngô. Khi ở trong tù, hắn nghe nói gã được lắm. Gã không cứng đầu, nhưng gã trong sạch suốt thời gian chịu án. Đối với hắn, như thế là quá được rồi.
- Tôi nghĩ tất cả chúng ta đều nghĩ ra nơi để đến sau khi xong việc. Chúng ta chỉ biết nhau thôi. Nếu người nào hé môi, tất cả chúng ta sẽ bị tóm hết. - Peter bình tĩnh nói.
- Đúng và nếu anh hé môi, ông ta cũng bị bắt. Chắc ông ta tin anh.
- Có lẽ. Thằng cha quá tham. Tôi không chọn lựa được. Tôi không thể để cho con tôi lâm nguy. - Waters lại gật đầu, mặc dù hắn không có con, nhưng hắn biết rất rõ về chuyện này.
- Anh có nói cho ai biết không?
- Không có ai biết hết. Tôi bắt đầu với anh. Tôi nghĩ, nếu anh không muốn làm việc này, thế nào anh cũng sẽ cho tôi vài ý kiến. Trừ phi anh nện tôi một trận nên thân, rồi bảo tôi cút cho khuất mắt. - Hai người cười nhìn nhau, rồi Waters cười lớn.
- Anh quá cả gan khi hỏi tôi một việc như thế này. Tôi có thể dần cho anh một trận nên thân.
- Nếu không thì cũng bóp cổ tôi đến nghẹt thở. -Peter trêu và Waters lại cười to. Tiếng cười ồ ồ khoái trá - Anh nghĩ sao?
- Tôi nghĩ thằng cha này là đồ điên, hay hắn ta có một số bạn bè giàu có. Anh biết rõ họ chứ?
- Tôi biết họ là ai.
- Họ thật như thế chứ?
- Rất đúng như thế - Peter trấn an hắn, trông Waters có vẻ rất ấn tượng. Hắn không bao giờ nghe đến ai có nhiều tiền như thế ngoại trừ tiền buôn bán ma túy và Peter nói đúng, việc này có vẻ gọn gàng - Tôi còn phải tìm một nơi cho chúng ta đến với mấy đứa bé.
- Không khó. Anh chỉ cần tìm một ngôi nhà nhỏ trên núi, hay cái xe toa đậu đâu đấy nơi khuất tịch. Trời, giữ ba đứa bé quá phiền, phải không? Chúng bao nhiêu tuổi?
- Sáu, mười và mười sáu.
- Mệt thấy mồ. Nhưng tôi nghĩ với năm triệu đô-la, tôi có thể giữ con quỷ Dracula và con của hắn cũng được.
- Nhưng hợp đồng buộc chúng ta không được làm hại chúng. Chúng phải trở về nhà bình an vô sự. Hợp đồng như thế. - Peter nhắc cho hắn nhớ.
- Tôi biết rồi. - Waters đáp, hắn có vẻ giận dữ - Không ai trả một trăm triệu để nhận ba đứa trẻ chết. Hay một đứa. - Hắn nắm vững vấn đề.
- Hy vọng bà ta trả tiền chuộc nhanh, bà đã mất chồng, bà không muốn mất con nữa. Có thể bà ta phải mất một hay hai tuần để rút tiền, nhưng không thể lâu hơn, vì tính mạng của các con bà.
- Tôi thích người trong cuộc là đàn bà - Waters nói, hắn nghĩ về chuyện này - Bà ta chắc sẽ không để chúng ta nóng lòng chờ đợi quá lâu. Bà cần nhận con về. - Waters đứng dậy, nhìn xuống Peter, gã vẫn còn ngồi trên ghế. Hắn đã nghe đầy đủ rồi, hắn muốn về lại nhà tạm trú. Bây giờ hắn cần có thì giờ suy nghĩ thêm - Để tôi suy nghĩ về chuyện này rồi sẽ cho anh biết. Làm sao tôi tìm anh? - Peter đưa cho hắn mảnh giấy có ghi số điện thoại di động của gã. Gã đã viết trong khi chờ hắn trên hàng hiên.
- Nếu anh nhận làm, anh tìm hai người khác được không? - Peter vừa hỏi vừa đứng dậy.
- Được. Tôi phải tìm người tôi tin cẩn mới được. Có thể có người sẽ bị bắt, nhưng điều quan trọng là đừng khai bạn mình, phải không? Sau khi sự việc xong rồi, chúng ta sẽ bị theo dõi. Tôi không muốn ai khai mình để rồi phải chết rực trong tù. - Hắn nói có lý. Peter đồng ý với hắn.
- Ông ta muốn chúng ta hành động trong tháng Bảy. Khi ấy ông ta đi ra nước ngoài rồi, ông ta muốn lúc trở về thì mọi việc phải xong xuôi hết. - Như vậy họ có hơn một tháng để ổn định tổ chức, tìm người, quan sát bà ta và bắt mấy đứa bé.
- Được thôi, chuyện này chắc không khó khăn gì. -Waters đáp. Sau đó, họ yên lặng ra về, Peter phân vân không biết hắn đang nghĩ gì và khi nào trả lời cho gã. Khi họ đến nhà tạm trú, Waters không nhìn gã, hắn lặng lẽ bước lên thềm mới quay lại nhìn, rồi nói bằng giọng mà chỉ có Peter mới nghe được - Tôi vào trong - Nói xong, hắn đi lên hàng hiên và vào nhà, Peter đứng nhìn theo hắn, cánh cửa lưới đóng sầm lại. Hai mươi phút sau, Peter đáp xe buýt trở về.
Tiền Chuộc Mạng Tiền Chuộc Mạng - Danielle Steel Tiền Chuộc Mạng