Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4198 / 89
Cập nhật: 2017-12-13 11:24:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
gày 19 tháng Năm, khoảng 18 giờ 15 phút.
“Cậu gớm thật, tối qua vẫn đang hôn mê mà tối nay đã muốn đến hộp đêm!” Từ năm thứ hai đại học, Đào Tử đã là “chuyên gia trang điểm riêng” của Na Lan, lúc này cô đang vừa hoàn thiện bóng mắt cho bạn vừa liến thoắng, “Tớ biết rồi, chắc cậu còn có ý đồ khác. Định giở ngón gì, đối với ai, liệu mà khai thật đi?”
“Có muốn nghe nói thật không? Sau chấn thương sọ não, tớ có cảm giác như đã biến thành người khác và nghĩ rằng chớ nên phí hoài tuổi xanh, cần phải vui chơi đã đời! Cho nên kể từ hôm nay bạn cùng phòng của cậu sẽ sống ở các câu lạc bộ đêm, gà chưa gáy sáng chưa về ký túc xá.”
Đào Tử cười khanh khách, “Có biết sau gáy vẫn đang băng bó không? Tớ vừa định khuyên nhủ cậu, cậu đã tớn lên nói liều à?”
“Cậu nói liều thì có! Thừa biết tớ sẽ đi gặp ai, lại còn nói là tớ đi hộp đêm.”
“Hội quán, chẳng phải cũng là một kiểu hộp đêm ư?”
“Định nghĩa của cậu quá rộng rồi! Cứ thế thì cửa hàng bán buổi tối đều được coi là hộp đêm hết. Hiệu bánh bao trước cổng trường còn mở đến 9 giờ rưỡi tối kia kìa! Vậy có thể nói tớ và cậu thường xuyên đi hộp đêm ăn bánh bao và trứng ngũ hương không?” Na Lan bắt đầu thu xếp túi xách. Ấm đun nước bỗng “keng” một tiếng, nước đã sôi, có thể pha trà được rồi.
Một tiếng sau đó, Na Lan đã đi xe đến Thấm Hà nằm bên bờ hồ Chiêu Dương. Thấm Hà là một hội quán tư nhân rất ít người biết, nét đặc sắc ở đây là trà đạo và thanh tửu, Thấm Hà cũng là một trong số rất ít hội quán vượt qua được đợt chấn chỉnh khắt khe của cơ quan quản lý. Lái xe là người rất hay chuyện, với nữ giới ưa nhìn thì anh lại càng liến thoắng. Anh ta nói Thấm Hà không bị đóng cửa là nhờ ông chủ có mối quan hệ đặc biệt với một phó bí thư tỉnh ủy. Lương Tiểu Đồng là tiểu đệ của ông chủ Thấm Hà, Lương Tiểu Đồng mở hội quán Tiêu Tương cũng là do được gợi ý từ Thấm Hà.
Na Lan thường đi tàu điện ngầm hoặc taxi, nhưng tối nay Lương Tiểu Đồng bố trí xe Land Rover đến đón cô.
Tối qua anh ta gửi đồ ăn, hoa tươi vào cho cô, và kèm theo một thiếp mời, mời cô đến Thấm Hà với lý do là thư giãn sau nỗi sợ hãi. Lương Tiểu Đồng cho rằng Na Lan đứng ra thương thuyết với bọn cướp, đã có tác dụng đáng kể cứu nguy cho các con tin, rất dũng cảm và vĩ đại… Đào Tử đọc xong nói Na Lan được hình dung như một nữ chiến thần. Na Lan gần như định ném cái thiếp ấy vào sọt rác nhưng cô dừng tay, đọc lại nó, ngẫm nghĩ rồi gọi điện cho anh ta, nói rằng nếu bác sĩ cho xuất viện thì sẽ đến.
Với Lương Tiểu Đồng, thật ra anh ta không cho rằng cô sẽ nhận lời. Lương Tiểu Đồng vốn tự phụ mình là kẻ hào hoa, nhưng cũng là kẻ biết mình biết ta nên đã đi tìm hiểu về Na Lan, mới hay cô có biệt hiệu “người đẹp băng tuyết”, từng có mối quan hệ không rõ ràng với nhiều gã công tử như Tần Hoài, Đặng Tiêu, lại bị cuốn vào các vụ trọng án kinh hồn, thế thì một thanh niên “đơn thuần” như anh ta làm sao “chăm sóc” nổi. Không ngờ Na Lan lại nhận lời.
Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là may mắn đã đến với Lương Tiểu Đồng, hay là Na Lan sẽ dùng ánh mắt sắc nhọn của chuyên gia tâm lý tội phạm để thiêu đốt anh ta?
Ai mà biết được? Rất có thể chấn thương sọ não đã khiến các tế bào thần kinh của Na Lan biến đổi, làm cô trở thành một cô gái tính tình nhẹ nhõm, đơn giản, chuộng hư vinh, ham phù hoa. Người đẹp, đều nên là những con người như vậy, thế giới sẽ dễ thở hơn. Không phải sao?
Mặt khác, giả sử cô ta xuất hiện với tư cách chuyên gia tâm lý học tội phạm, thì Lương Tiểu Đồng cũng chẳng có gì phải sợ. Anh ta không phải kẻ cướp, không vạch kế hoạch gây cháy nổ giết người, và cũng là người bị hại. Những người bị hại giao lưu thân thiện, an ủi động viên nhau là chuyện xưa như trái đất.
Dù chưa khỏi sái chân, nhưng lúc đón khách Lương Tiểu Đồng vẫn cố đứng rất đĩnh đạc. Đã nhìn thấy Na Lan cao ráo, chân dài, mình thì không có ưu thế tầm cao vượt trội, cho nên tư thế đứng ưỡn ngực, thẳng vai là rất quan trọng. Tuy nhiên, khi Na Lan bước vào cửa hội quán thì chân Lương Tiểu Đồng bỗng mềm nhũn, khí thế hoành tráng dường như bị một làn gió từ phía hồ đưa vào làm cho tan biến.
Có thể nói Na Lan xuất hiện trước mặt cứ như một người nhà trời, đó là cách nói kiểu bị động thông thường, nói cho đúng hơn, Na Lan như một cú knockout của vua quyền Anh người Mỹ Mayweather, khiến Lương Tiểu Đồng chảy máu mũi. Na Lan mặc xường xám cách tân màu tím nhạt, gần trùng với màu của tấm thiếp Đồng gửi hôm qua. Sao cô biết xường xám là thứ trang phục phụ nữ khiến anh ta kích thích nhất? Chiếc xường xám này không cứng nhắc như kiểu các cô tiếp tân hay mặc, mà chất liệu mềm rủ, bó sát lấy thân, thiết kế chú ý đến nét thướt tha, hai bên tà áo xẻ thấp thoáng cặp đùi thon dài. Tóc chải theo lối hơi cổ điển, buông xuôi, khéo léo che khuất mảnh băng y tế dán sau gáy. Lớp phấn phơn phớt mỏng thoa trên làn da trắng mịn “ngon lành”, phấn sáp chỉ như chút gia vị tôn vinh, khiến người ta dâng trào cảm xúc.
Nhìn thấy Lương Tiểu Đồng, Na Lan nhoẻn cười.
Chỉ có thể nói là: mê hồn.
Lương Tiểu Đồng gắng vận hết tâm lực, nhớ lại cách đi đứng nên thế nào, đôi vai, đôi tay nên ra sao… rồi chân hơi tập tễnh, anh ta bước lên bắt tay Na Lan… rất lâu. “Cảm ơn cô đã nể mặt, tôi rất lo cho sức khỏe của cô, chỉ sợ cô không thể đến.”
Na Lan mỉm cười, “Cảm ơn anh nhiệt tình mời tôi. Chúng ta đã cùng trải qua hoạn nạn, cũng nên gặp gỡ nhau, chẳng hôm nay thì ngày mai ngày kia…”
Lương Tiểu Đồng sung sướng muốn ngất. Thì ra, tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, sự băng tuyết của người đẹp này giống như băng tuyết ở Sochi, không hề cứng rắn hoặc là, đã bị tan chảy vì chấn thương sọ não, hay vì anh ta cũng chưa biết chừng. Lương Tiểu Đồng chìa tay về phía cầu thang, “Xin mời cô!”
Thấm Hà trang hoàng không cầu kỳ nhưng cũng không giản dị tiết kiệm: tường, trần nhà và sàn nhà dùng vật liệu tre trúc, thiết kế theo phong cách tranh thủy mặc cổ điển trang nhã, thể hiện núi non sông suối, đầm sen, rừng trúc. Lương Tiểu Đồng chọn Thấm Hà để gặp gỡ cũng có ý “đánh vào tâm lý” chuyên gia tâm lý Na Lan, bởi khung cảnh và bầu không khí ở đây tĩnh mịch dễ chịu. Những người đã trải qua sự kiện hội quán Tiêu Tương tên bay đạn lạc, cháy nổ kinh hoàng, nhất là một thiếu nữ giàu lý trí tình cảm như Na Lan, chắc chắn không thiết những chốn ồn ào choáng ngợp, họ chỉ mong gần gũi thiên nhiên êm ả nhẹ nhàng để hệ thần kinh được chùng xuống.
Na Lan chăm chú nhìn các chi tiết trang hoàng, tỏ ra rất biết thưởng thức và tâm đắc với hội quán trang nhã này. Rồi bệnh nghề nghiệp nổi lên, cô cũng để ý cả đến những người ra vào nơi đây nữa.
Khách không đông, các nhóm vài ba người một, trang phục sang trọng đúng mực, nói năng nhẹ nhàng, không đẹp nổi bật nhưng nhã nhặn lịch sự, ngay một phụ nữ đã đứng tuổi ngồi một mình trên xô pha ở phòng tiếp đón cũng chỉ son phấn đơn giản, đồ trang sức không phô trương, chuỗi ngọc trai thượng hạng, đôi vòng đeo tai đính kim cương và đá quý màu lam cũng rất phải chăng, phong độ và cao sang nữa.
Lương Tiểu Đồng đặt một gian riêng trên tầng hai, nhìn ra hồ Chiêu Dương. Lúc này màn đêm đã buông, nửa vầng trăng treo trên không trung hắt ánh sáng xuống mặt hồ lấp lánh, thấp thoáng ánh sáng đèn từ vài chiếc du thuyền, có cả tiếng hát vọng ra nữa. Na Lan ngồi xuống ghế bên chiếc bàn kê sát cửa sổ, cảm thán, “Lâu lắm rồi mới có dịp ngắm cảnh đêm trên hồ Chiêu Dương!” Tâm hồn cô bỗng trôi đi rất xa, nhớ về một mùa hè cách đây ba năm, cô như cá bơi lặn xuống hồ cùng người ấy… chẳng rõ giờ này người ấy đang ở đâu?
“Vụ án năm xác chết, đúng không? Tôi có nghe nói, đó là vụ trọng án đầu tiên xảy ra ở hồ này. Hồi đó cô và Tần Hoài…” Lương Tiểu Đồng bỗng “phanh gấp”, cái mồm của mình sao mà vụng về vô duyên.
“Đúng thế. Cứ như xem một bộ phim tầm thường chẳng đâu vào đâu, xem đến hết mới nhận ra vai chính là mình. Anh bảo, có đáng buồn không?” Na Lan chỉ khẽ lắc đầu, chứ không ai oán nặng nề.
“Nhưng hay ở chỗ cô đã thành công, những lần sau đó gặp hiểm nguy cô cũng vượt qua, cô thật có bản lĩnh!” Lương Tiểu Đồng cảm thấy “lời thoại” của mình rất khô khan, lẽ ra mình nên đi tu nghiệp ở khoa Văn đại học Bắc Kinh mới phải!
“Anh quá lời rồi đấy! Chỉ là số tôi may mắn mà thôi!” Na Lan mỉm cười.
“Một đôi lần, có thể là gặp may, nhưng nhiều lần như thế, chứng tỏ cô có năng lực, rất đáng chúc mừng! Nên uống rượu vang được chứ?” Tay anh ta đã cầm chai rượu vang dán nhãn in những dòng chữ tiếng Pháp giơ lên.
“Bác sĩ dặn tôi, chấn thương sọ não chưa bình phục hoàn toàn thì không được đụng đến chất cồn.” Na Lan cười có ý xin lỗi.
“Không sao, chúng ta uống trà thay rượu vậy. Tôi sẽ gọi phục vụ đến biểu diễn trà. Cô thích loại nào? Lục trà, hồng trà hay trà Phổ Nhĩ? Có cần thả hoa vào không? Hoặc thêm vài lát gừng, trần bì hoặc câu kỷ? Ở đây họ có tất!”
“Trà nào cũng được, không cần cho thêm gì cả. Trên bàn đang có trà rồi mà?”
“Thứ này chỉ có thể gọi là đồ uống chung chung. Phải bảo họ pha trà thực sự đúng cách, họ rất điêu luyện. Cô đừng khách sáo.” Lương Tiểu Đồng nói.
“Nếu khách sáo thì tôi đã không đến đây.” Đã có nụ cười của Na Lan thì đâu cần rượu vang hay hồng trà nữa?
Lương Tiểu Đồng xuống tầng dưới dặn dò người pha trà, nhấn mạnh chỉ cần mang đủ bộ đồ pha trà lên là được. Lương Tiểu Đồng đã mang đến đây trà Phượng Hoàng - loại trà “cống phẩm” siêu hạng, sản lượng mỗi năm chỉ chừng bốn cân.
Cống phẩm, sản lượng chỉ có bốn cân… đều là lời nói thật cả. Điều mà Lương Tiểu Đồng không nói ra, là: nguồn trà phải do anh ta kiểm soát.
Vì thành hay bại là ở đây, là ở buổi tối hôm nay.
Trà đã được trộn lẫn thuốc mê tan chậm. “Tan chậm” nghĩa là thuốc mê bám vào cánh trà sẽ từ từ hòa tan. Thứ bột thuốc mê này đã được xử lý bằng công nghệ hóa học đặc biệt tinh vi, bên ngoài được bọc bằng màng cực mỏng sẽ tan trong nước, màng mỏng này bị phá vỡ trong lần đầu “tráng nước tẩy trà”, theo quy tắc pha của trà đạo, nước tráng này sẽ đổ bỏ, lần rót nước sôi sau đó, bột thuốc mới hòa tan vào nước trà. Có lẽ đây là cách dùng thuốc mê an toàn nhất, bí mật nhất trên đời. Nghe nói, gián điệp các nước đều dùng thủ đoạn này trong nghiệp vụ, người thạo về Đông dược đã nhìn thấy đối phương đổ bỏ nước tráng trà đầu tiên và không thả thuốc gì lạ vào ấm trà, thì hoàn toàn tin nước trà không có thuốc độc.
Đối với người đẹp thông minh và thận trọng như Na Lan thì phải dùng kỹ thuật đỉnh cao này, thứ thuốc tuyệt diệu phải chi bằng khoản tiền sáu chữ số.
Lương Tiểu Đồng cũng biết, sau đêm nay, mọi tâm huyết của mình bỏ ra đều là xứng đáng!
Kể từ ngày sử dụng thứ thuốc này, Lương Tiểu Đồng chưa từng thất bại. Hai nữ minh tinh tuyến dưới đang “do dự”, một cô gái có chồng đang cố tỏ ra “giữ mình”, Lương Tiểu Đồng đều xơi tái ngon lành! Một loạt ảnh khỏa thân đã khống chế các nàng phải ngoan ngoãn làm người tình dài lâu với anh ta, mà cho đến nay họ vẫn không hiểu mình “nhẹ dạ” vào thời điểm nào.
Đêm nay sẽ được hưởng phúc Na Lan.
“Sếp Lương đang tính toán gì thế?” Câu hỏi của Na Lan khiến Lương Tiểu Đồng chột dạ.
Bây giờ anh ta đã sắp đặt xong xuôi, quay trở lại cùng Na Lan nhấm nháp đĩa bánh rán bột nếp nhân dứa.
“Ý tôi nói về công việc của hội quán Tiêu Tương, chắc kế toán trưởng của anh đang gắng tính toán xem công ty bảo hiểm sẽ bồi thường bao nhiêu, tu sửa lầu chính như thế nào, xử lý cổ phần của ông Đới Hướng Dương ra sao… Chắc sếp Lương vẫn muốn Tiêu Tương tiếp tục hoạt động chứ?” Na Lan hỏi.
Cô gái có đầu óc có khác, chuyện trò rất hàm súc.
“Đừng gọi tôi là sếp Lương nghe rất xa lạ, cứ gọi thẳng tên đi! Vâng, Tiêu Tương sẽ tiếp tục vận hành, có lẽ tôi sẽ đổi tên khác, tôi vốn không thích hai chữ Tiêu Tương, nghe cứ như hiệu ăn Hồ Nam. Cô cho rằng nên đổi tên gì thì hơn? Cô học cao, tham mưu cho tôi với!”
Na Lan suýt nữa thốt ra ba chữ “Kim Lợi Khải” đầy châm biếm, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười, “Học cao gì chứ? Tôi học ngành tâm lý, ai cũng biết nó chỉ là thứ để lòe mọi người mà thôi.”
“Khiêm tốn quá thế? Nhà tâm lý học rất tài tình, có thể trò chuyện khiến người trầm cảm trở nên hưng phấn. Tâm lý học quả là môn học cao siêu.” Mấy câu này, Lương Tiểu Đồng đã học thuộc lòng từ trước, anh nói ra lưu loát khiến người đẹp cười rất tươi.
Rất tự nhiên!
“Này, vết thương trên cổ anh, là thế nào?” Ngón tay trỏ của Na Lan khẽ chạm vào dải băng quấn quanh cổ Lương Tiểu Đồng. Chỉ chớm đụng mà anh ta tưởng như có dòng điện nhè nhẹ chạy khắp người, hết sức dễ chịu.
Lương Tiểu Đồng tình tứ nhìn Na Lan, “Xem ra cô không nhớ gì về các sự việc hôm qua thật!”
Na Lan thở dài. “Họ đều nói tôi may mắn, vì đã quên béng toàn bộ câu chuyện đáng sợ ấy. Có lẽ, có một số ký ức không cần nhớ làm gì.”
Lương Tiểu Đồng thầm kinh hãi, “Họ là ai?”
“Ngu Uyển Chân, Tạ Nhất Bân. Đều là nhân viên của anh, đúng không?”
“Đúng, đúng! Hai người ấy rất tốt. Họ còn nói gì nữa?”
“Không nói gì nữa… À, tôi nghĩ tất cả những người may mắn sống sót như chúng ta cũng là có duyên với nhau, từ nay nên gặp gỡ… như tôi và anh lúc này chẳng hạn.”
“Ừ…” Lương Tiểu Đồng ngồi thẳng người lên, nhìn ra mặt hồ xam xám bàng bạc dưới ánh trăng, thầm nghĩ, “Ừ, ý kiến này hay, đúng là nên gặp gỡ.” Anh ta đứng dậy, nói, “Hay là chờ Kiến Vĩ, Hoa Thanh ra viện, tôi xin làm chủ chi, mời mọi người đến hội quán của tôi, được chứ?”
Lúc này một cô gái chuyên trách trà đạo bước vào, đặt bộ đồ trà và các dụng cụ lên bàn. Cô ngồi một bên bàn, tựa như chủ nhà, tiếp hai vị khách Lương Tiểu Đồng và Na Lan ở phía đối diện.
Cô mở gói trà Phượng Hoàng được đưa cho lúc nãy, thả những cánh trà vào cốc, chờ Na Lan nhìn kỹ rồi giới thiệu, “Đây là trà tiến cống, dâng vào hoàng cung thời Minh, hiện nay vẫn được coi là cống phẩm. Nghe nói mỗi năm chỉ chế biến được bốn cân, chủ yếu đưa vào Trung Nam Hải và đưa đến Tần Hoàng Đảo. Trà Phượng Hoàng thuộc loại trà ô long, cách pha chế hơi khó hơn một chút, tuy nhiên quý khách yên tâm, tôi đã có ít nhiều kinh nghiệm, nhất định sẽ không làm cho quý khách phải thất vọng. Rồi quý khách sẽ thấy thủ pháp của tôi khác với các nhân viên khác, cho trà vào nhanh, rót trà ra còn nhanh hơn…”
Vài phút sau, cô ta đã thao tác xong, lần lượt bưng hai cốc trà đặt xuống trước mặt Na Lan và Lương Tiểu Đồng. Di động của Lương Tiểu Đồng bỗng đổ chuông. Vào lúc hệ trọng này, dù là ông chủ gọi đến cũng phải từ chối. Lương Tiểu Đồng chẳng thiết nhìn màn hình xem là ai gọi, tắt máy luôn. Rồi nhìn Na Lan, thấy cô hơi lim dim mắt, cốc trà kề trước mũi, chăm chú thưởng thức hương thơm, rồi trầm trồ, “Tôi đã nhận ra hương thơm thuần khiết là gì rồi.”
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa gấp gáp, rồi tiếng gọi, “Ông Lương Tiểu Đồng, có điện thoại! Bảo vệ ở Tiêu Tương gọi ông, việc cực kỳ khẩn cấp, hình như có người đang đập phá hội quán của ông. Ông phải nghe điện đi!”
“Có nhẽ đâu thế!” Lương Tiểu Đồng đứng bật dậy.
Na Lan nói, “Anh cứ ra giải quyết đi! Tôi sẽ chờ rồi ta cùng uống trà.”
“Không sao. Cô cứ uống trước đi!” Lương Tiểu Đồng nói, rồi vội vã bước ra, xuống phòng đón tiếp ở tầng dưới nghe điện thoại, xẵng giọng hỏi, “Ai đấy?”
Một nam giới, nói giọng Hà Nam hoặc Sơn Đông cũng nên, “Sếp Lương phải không? Tôi là bảo vệ lầu Tiêu Tương phía Đông. Vừa nãy có người ném gạch đá vào lầu phía Đông, ném vỡ vài ô kính rồi!”
“Chuyện đó, sao phải gọi điện cho tôi? Báo cảnh sát!”
“Cảnh sát đã đến và lập biên bản rồi, họ cũng không biết nên làm gì, vì kẻ ném đá đã biến mất, trời thì tối đen, không thể truy bắt. Họ bảo tôi cần nhanh chóng thông báo cho ông chủ, kê khai thiệt hại rồi gặp công ty bảo hiểm đòi bồi thường.” Anh bảo vệ nói.
“Chỉ là mấy ô kính, mai gọi thợ đến thay là được, chứ gặp bên bảo hiểm làm gì?” Lương Tiểu Đồng cảm thấy đầu óc của cảnh sát và tay bảo vệ “có vấn đề”.
“Không chỉ là ném đá vỡ kính. Hai ô tô đưa đón khách đỗ ở cổng sau cũng bị đập phá, đều là xe Audi, rất đắt tiền phải không ạ?”
“Gì thế? Phá cả xe nữa? Sao cậu không nói ngay cho tôi biết?” Lương Tiểu Đồng tức muốn chết, gần như không thể tự kiểm soát được nữa. Thảo nào mà… xe Audi bị đập thì đúng là phải báo với công ty bảo hiểm.
“Tôi đã nói rồi ạ: vài ô kính, trong đó có cả kính ô tô. Thân xe thì còn đỡ, chỉ bị lõm mấy chỗ, chắc xe vẫn chạy được.” Anh bảo vệ rất chân chất có sao nói vậy.
Lương Tiểu Đồng có cảm giác sắp hộc máu mồm đến nơi. Anh ta đặt điện thoại xuống, hộc tốc lao lên tầng hai rồi chạy như bay vào gian phòng nhìn ra hồ nước.
Lúc này Lương Tiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì Na Lan vẫn ngồi trên cái đôn, cô nhân viên pha trà cũng đang mỉm cười chờ đợi.
“Thế nào rồi?” Na Lan quan tâm hỏi.
“Vẫn ổn, không có gì đáng nói.” Lương Tiểu Đồng xua tay. “Chắc là có vài tên lưu manh thấy lầu Ba Khắc tối om, lầu chính đổ nát nên định lẻn vào hôi của, và có kẻ hùa theo ném gạch đá.”
“Sao lại có hạng người tệ hại như thế được?” Na Lan bực tức.
“Nhưng không sao, giải quyết xong rồi.” Lương Tiểu Đồng lắc đầu như muốn xua đuổi chuyện đen đủi, nghênh đón diễm phúc to lớn. “Chúng ta tiếp tục uống trà.” Lương Tiểu Đồng nhận ra trong mấy phút vừa nãy đi nghe điện thoại, hai người vẫn yên vị, trà vẫn còn đầy thì Na Lan không thể chạy đâu cho thoát.
Cả hai nâng cốc. Na Lan cũng hiểu quy tắc uống trà, cô nhấp từng chút một, rồi uống hết cốc trà. Lương Tiểu Đồng cảm thấy yên tâm. Anh ta chỉ nhấp tí chút, rồi đặt xuống, nói với cô phục vụ, “Hay là, tạm dừng ở đây đã, chúng tôi cần trò chuyện.”
“Nhưng…” Cô gái định nói rằng quá trình pha trà thưởng trà chưa kết thúc. Lương Tiểu Đồng giục ngay, “Tôi nói chưa rõ ràng à? Lui ra đi, mau lên! Cô cần chủ quán đích thân đến nài nỉ cô chắc?”
Cô gái không nói gì nữa, vội thu dọn bộ đồ trà đặt lên xe rồi đẩy ra khỏi gian phòng.
“Tôi thấy hơi chóng mặt.” Na Lan định đứng dậy nhưng lảo đảo suýt ngã. Lương Tiểu Đồng lập tức đỡ cô đến đi văng.
Rồi đóng kín cửa lại, mỉm cười với Na Lan, đôi mắt cô đang lờ đờ như buồn ngủ.
Mấy ô kính vỡ, thân xe bị lõm mấy chỗ cũng đáng, không vấn đề gì!
“Na Lan… Na Lan?”
Môi Na Lan mấp máy như định trả lời, nhưng rõ ràng là cô đã chìm vào giấc ngủ. Lương Tiểu Đồng thầm nghĩ, chắc cô nàng đang mơ giấc mơ đẹp.
Thử lay Na Lan mấy cái, không thấy cô phản ứng giãy nảy lên, vậy là thuốc đã ngấm khắp người rồi.
Lương Tiểu Đồng bước lại cửa sổ nhìn ra hồ, buông rèm cửa xuống. Không tắt đèn, vì cần thưởng thức vẻ đẹp và còn phải chụp ảnh nữa.
Sau đêm nay, em sẽ phải ngoan ngoãn vâng lời anh đây! Lương Tiểu Đồng không chỉ háu gái, mà còn muốn thêm những điều khác nữa, thậm chí có thể nói anh ta bất đắc dĩ phải làm thế này, thật thế!
Lương Tiểu Đồng bắt đầu tự cởi quần áo, trước hết kéo chiếc áo phông Lacoste lên khỏi cạp quần. Cởi quần áo là bước thứ nhất. Nhưng anh ta đổi ý, phải bố trí máy ảnh xong xuôi đã. Mở tủ tường của gian phòng, lấy ra bộ giá ba chân, đặt chiếc máy ảnh Canon 5D Mark III lên, chỉnh ống kính về phía đi văng, máy tự động chỉnh tiêu cự. Hảo hán dám làm dám chịu, Lương Tiểu Đồng đã chán chụp riêng các cô gái, đã chụp thì phải chụp chung cả hai, sau này xem lại thì mới đã đời, còn hay hơn cả xem phim sex. Cần ảnh để khống chế, thì cuối cùng chụp vài bức khỏa thân của nàng là được.
Lương Tiểu Đồng cởi áo phông, cởi thắt lưng, tủm tỉm cười nhìn Na Lan. Hạnh phúc sắp bắt đầu rồi đây.
Bỗng có tiếng đập cửa rất mạnh.
Lương Tiểu Đồng chưa kịp mặc lại áo thì cửa đã bị đẩy tung. Lương Tiểu Đồng không thể ngờ người bước vào là Đới Thế Vĩnh vẫn đang đeo băng y tế.
Theo sau là Tạ Nhất Bân.
“À, anh đang bận, hả?” Đới Thế Vĩnh nói, ánh mắt dừng lại ở Na Lan đang nằm rũ người trên đi văng.
“Sao các anh…” Lương Tiểu Đồng định phát cáu thì nhìn thấy vài người nữa đứng lố nhố ở đầu cầu thang.
Đới Thế Vĩnh trấn an, “Đừng lo, họ đều là người của tôi. Tôi bảo đảm với sếp Đồng, tôi chỉ là nhà kinh doanh nho nhỏ chứ không phải xã hội đen.”
“Các anh…” Lương Tiểu Đồng đã hiểu ra rằng hỏi thêm nữa cũng vô ích. Tối nay mình đã thua đậm, chỉ nên tự trách mình mà thôi.
Tạ Nhất Bân nói, “Chúng tôi lo anh phớt lờ không chi tiền thăm hỏi và chi phí thuốc men cho thằng Hổ Bì, cho nên hôm nay chúng tôi bám theo anh suốt, thấy anh nỗ lực làm việc trong môi trường gian khổ này thì chúng tôi yên tâm rồi.” Anh đưa mắt nhìn khắp phòng. “Xem kìa, ở đây ngay cái giường cũng không có, rõ là khổ!”
“Đừng giở trò này ra nữa!” Lương Tiểu Đồng cười nhạt. “Định tống tiền thì nên tự lượng sức mình và người ra sao, có còn định tiếp tục kiếm ăn ở Giang Kinh nữa không?” Lương Tiểu Đồng cau mày nhìn Đới Thế Vĩnh, “Gã giẻ rách Tạ Nhất Bân làm thế thì không lạ, nhưng một người như anh mà cũng vào hùa hay sao?”
Đới Thế Vĩnh nói, “Vào hùa cũng thể hiện một lối sống, một thói quen, đâu cần phải hỏi là tại sao.”
“Các anh định làm gì?”
Đới Thế Vĩnh đáp, “Trước hết phải đưa Na Lan về ký túc xá, sau đó… đương nhiên là tiếp tục bàn việc hợp tác kinh doanh của chúng ta.”
Ngày 19 tháng Năm, 20 giờ 5 phút.
Trên đường cao tốc, một đàn em ở công ty của Đới Thế Vĩnh lái chiếc minivan cũ kỹ đi về phía trung tâm thành phố, cậu ta hỏi, “Đi đâu?” Na Lan đáp, “Hội quán Tiêu Tương, anh đã nghe nói rồi chứ?”
Cậu ta cười hề hề. Đới Thế Vĩnh ngồi cạnh cậu ta, nói, “Tôi chỉ đường cho cậu.” Rồi ngoảnh sang hỏi Na Lan, “Đến đó làm gì?”
Na Lan đáp, “Muốn tìm lại ký ức, trước hết phải đến cái nơi mình đánh mất nó. Thử làm thế xem sao.”
Đới Thế Vĩnh hiểu rằng Na Lan có dụng ý của mình, anh không gặng hỏi nữa.
Tạ Nhất Bân ngồi bên phải Na Lan, tỏ ra am hiểu, “Đúng thế! Ký ức là bước đệm mà các tiểu thuyết và kịch bản trinh thám rất hay dùng, dẫn dắt các tình tiết trở về nơi đã mất trí nhớ. Dù không có căn cứ khoa học thì nó vẫn là một thủ pháp truyền thống.” Rồi nhìn Na Lan, vẻ hơi băn khoăn, “Tôi nhớ là Tần Hoài cũng dùng phương thức này, đúng không?”
Đới Thế Vĩnh ngồi ghế bên cạnh ngoảnh sang lừ mắt nhìn Tạ Nhất Bân, như muốn nói “cậu muốn ăn đòn hả?” Ánh mắt sắc như dao cạo.
Na Lan mở phích nước trà uống một ngụm, bình thản trả lời, “Tôi chưa từng đọc sách của Tần Hoài, thật thế!”
Trước đây, Đới Thế Vĩnh đã nghe nói về Na Lan, chứng kiến bản lĩnh của cô trong vụ cướp hôm qua và nhận ra sự sắc sảo trong phán đoán của cô hôm nay, anh chỉ còn biết đem lòng thán phục!
Lúc trưa, Na Lan vào văn phòng của công ty Đới Thế Vĩnh ở tòa cao ốc vẫn đang treo cái phông “Cho thuê” trên đường Thanh Bình. Công ty có bảy, tám nhân viên, đa phần đang nghe điện thoại hoặc gõ máy tính lách cách. Đới Thế Vĩnh từ trong bước ra, rất kinh ngạc, sau đó mời cô vào. Nghe xong kế hoạch tối nay, anh ta lắc đầu, “Nếu cô nghi ngờ bất an về cuộc hẹn thì cứ từ chối luôn. Tôi thực sự không muốn bị cuốn vào cái chuyện ấy.”
“Anh lầm, cuộc hẹn này e rằng sẽ không đơn giản là ‘cái chuyện ấy’. Tôi không nhớ các sự việc ở Tiêu Tương hôm qua nhưng tôi đã đọc các bút lục, nhất là bút lục của Lương Tiểu Đồng, cảm thấy còn có nhiều điều cần làm rõ, tối nay là một cơ hội rất tốt. Tối qua sau khi nhận được thiếp mời, tôi đã cố thông qua một chút mối quan hệ để tìm hiểu về anh ta.”
Nói “một chút quan hệ” là hơi khiêm tốn rồi. Thật ra Na Lan đã gọi điện cho Khám Cửu Kha. Khám Cửu Kha hiện đang chỉ huy một tập đoàn lớn mà trụ sở chính ở Quảng Đông nhưng vươn đến tận Giang Kinh này. Ông chủ của tập đoàn là Quảng Cảnh Huy tuổi đã 70, quen biết Na Lan trong một vụ án lớn xảy ra cách đây ba năm, ông coi Na Lan như con đẻ và tự nguyện đứng ra bảo trợ cho cô. Khám Cửu Kha là CEO, là một sư gia thời hiện đại.
Đới Thế Vĩnh nói, “Thông tin về anh ta, chắc làm cô phải sởn tóc gáy?”
“Sởn tóc gáy và nổi da gà. Đám con gái mà anh ta từng xài, có thể xếp thành hàng dài như Trường Thành, tỷ lệ tán gái thành công rất cao. Cho nên có tin đồn rằng anh ta không ngừng thay đổi chiêu thức. Có biết chiêu thức ngụ ý ra sao không?”
Đới Thế Vĩnh ngẩn người nghĩ ngợi, rồi bỗng hiểu ra, “À, hiểu rồi. Có thể gọi là… thủ đoạn phi pháp.”
“Nghe nói, nếu khéo dùng chiêu thức thì sẽ không để lại dấu vết gì hết, cho nên đâu còn khái niệm phi pháp hay không?” Na Lan cười vẻ áy náy, “Xin lỗi nhé. Không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy mình gàn dở quá, chắc là hậu quả của chấn thương sọ não, chứ mọi ngày tôi không thế này.”
“Tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô vẫn tham dự vào vụ việc, tôi khuyên cô tránh càng xa càng tốt.”
Na Lan thở dài, “Tránh xa được thì tôi chẳng phải là tôi nữa. Tôi rất muốn biết các chuyện hôm qua phát sinh rồi diễn biến như thế nào, có ai ngầm bố trí hay không. Rất có thể các sự việc hôm qua chỉ là hiện tượng bề ngoài, vụ cướp thực sự lại xảy ra sau lưng chúng ta.”
“Tôi đã hơi hiểu ra ý cô: cô nghi ngờ Lương Tiểu Đồng?”
“Chưa đến mức đó, nhưng tôi muốn tìm hiểu thêm về anh ta.”
Qua tiếp xúc ít ỏi và qua bút lục của Đới Thế Vĩnh, Na Lan cảm thấy anh chàng này tinh nhanh tháo vát, có thể hợp tác, cô đã thuyết phục được anh ta. Sau khi Lương Tiểu Đồng cử xe tới đón cô, nhóm Đới Thế Vĩnh liền lên minivan bám theo đến hội quán Thấm Hà. Trước đó Đới Thế Vĩnh đã đưa cho Na Lan chiếc di động gập cổ lỗ, nhập số máy của anh vào, nó sẽ là công cụ liên lạc bí mật để anh ta sẵn sàng tiếp ứng.
Na Lan đã đoán ra khả năng Lương Tiểu Đồng giở trò trong đồ ăn thức uống, nên cô đã bố trí hai “bản nhạc”: lần đầu Đới Thế Vĩnh sẽ điệu hổ ly sơn, lần sau là cả nhóm Đới Thế Vĩnh xuất hiện. Lương Tiểu Đồng sẽ giở trò trong nước trà, vì nếu là rượu thì cô có thể từ chối, các cô gái có ý thức tự bảo vệ và đa số nữ giới không thể uống rượu. Khả năng giờ trò trong đồ ăn cũng thấp. Vì nhà bếp làm món ăn từ trước, thực khách rất khó tác động. Mấu chốt của việc “hạ độc” là phải kiểm soát được, và không phải khách sẽ ăn bất cứ món ăn nào, cho nên, dù đã “hạ độc” thì có thể khách vẫn không đụng đến. Trà là thứ đồ uống tương đối phổ biến, dễ chấp nhận, có nhiều người từ chối uống rượu hoặc nói là không biết uống, nhưng trà thì không như vậy. Nếu Lương Tiểu Đồng có đầu óc nhà nghề một chút thì sẽ tra ra được, là khi vào hội quán Tiêu Tương, Na Lan đã gọi hồng trà.
Đoán được Lương Tiểu Đồng sẽ giở trò ở trà, thì chẳng khó thiết kế đối sách. Trước khi đi, Na Lan đã pha hồng trà vừa chứa vào cái phích nhỏ cất trong túi xách. Na Lan quan sát kỹ quá trình cô nhân viên kia pha trà, không thấy có dấu hiệu gì khác thường. Lương Tiểu Đồng thì ung dung “đứng ngoài cuộc”, không có cơ hội “gây án”. Cho nên, đến khi uống trà thì Na Lan đành phải tấu “khúc nhạc thứ nhất”.
Người báo tin cửa kính xe bị đập vỡ là một đàn em của Đới Thế Vĩnh, cậu ta bịa chuyện đó, đã nhử được Lương Tiểu Đồng ra ngoài phòng trà. Trong lúc này, Na Lan trò chuyện với cô phục vụ, biết “cống trà” là của Lương Tiểu Đồng đem đến để pha, liền lập tức hiểu ra: Anh ta bày trò ngay từ những cánh trà chưa pha! Khách đến hội quán cao cấp để uống trà cao cấp mà phải mang sẵn trà đến, đâu có chuyện lạ đời này? Có nghĩa là ông bạn Đồng… rất tồi!
Na Lan bèn nhờ cô nhân viên đi lấy hộ một chiếc khăn nóng chườm vết thương trên mặt, giải thích rằng vết thương này là do sự vụ hôm qua, phải liên tục chườm nóng mới không hiện rõ dấu vết làm ảnh hưởng đến dung nhan. Đợi cô ta ra ngoài xong, Na Lan cầm cốc trà vừa pha trút vào chậu lan quân tử ở góc phòng, lấy phích hồng trà rót thay vào cốc, đặt vào khay - màu nước trà na ná như ở cốc trà của Lương Tiểu Đồng, có thể coi vẫn là “trà xịn”.
Chỉ hai phút sau, cô nhân viên đã trở lại cùng chiếc khăn nóng, không hề nhận ra nước trà đã bị đánh tráo. Hai người tiếp tục trò chuyện. Lương Tiểu Đồng trở vào, tất nhiên cũng không nhận ra mánh lới của Na Lan.
Cho đến lúc đó Na Lan vẫn chưa thật khẳng định thủ đoạn khốn kiếp của Lương Tiểu Đồng. Nhưng quan sát thấy anh ta bưng chén trà lên giả vờ nhấp, sau đó vội vã đuổi cô nhân viên ra ngoài thì Na Lan mới thực sự tin, cô bèn giả vờ hôn mê. Mọi việc xảy ra đúng như dự đoán. Lương Tiểu Đồng quả là đáng ghét, nhưng vẫn thuộc dạng “ngố tàu”.
Na Lan ngồi ngả người, nhắm mắt, thầm nghĩ: liệu gã này có thể làm trò gì?
Chiếc minivan chạy đến đầu lối vào Dư Trinh Lý thì dừng bánh. Dư Trinh Lý là khu phố đi bộ, chỉ một vài cửa hàng chấp nhận ô tô chạy vào, nhưng phải từ sau 10 giờ tối đến trước 7 giờ sáng. Na Lan xách ba lô đã chuẩn bị từ trước vẫn gửi trên xe, cùng Tạ Nhất Bân, Đới Thế Vĩnh và một đàn em ở công ty, xuống xe rồi cùng đi về phía hội quán Tiêu Tương. Trên đường đi, Đới Thế Vĩnh nhận ra, từ lúc nào không biết, Na Lan đã thay bỏ xường xám bằng chiếc quần thể thao bó sát cùng chiếc áo chẽn vận động viên, thắt quanh hông là một chiếc áo mỏng, xỏ giày vải chạy bộ chứ không đi giày cao gót nữa.
Hai lầu Đông, Tây của Tiêu Tương chỉ bị hư hại nhẹ, vì đã được cứu hỏa kịp thời. Tối nay cả ba tòa lầu hội quán Tiêu Tương đều tối om không đèn đóm gì, ngoại trừ hai phòng thường trực ở tầng 2 của lầu Đông và Tây. Na Lan nói không cần làm phiền mấy anh bảo vệ, vì mục tiêu của cô là lầu chính.
Tạ Nhất Bân nói, “Có lẽ cô không chỉ mất trí nhớ mà còn rỗng đầu óc nữa: lầu chính đã cháy chỉ còn bộ khung, chúng ta vào đó làm gì?” Dù thừa hiểu Na Lan đã có chủ ý, anh vẫn muốn thử lòe cô mấy câu xem sao, tính anh là thế, không khác được.
Na Lan nói, “Anh sẽ là nhà văn trinh thám, anh đã nghe nói về khám nghiệm hiện trường chưa?”
Tạ Nhất Bân ngớ ra, rồi lẩm bẩm, “Và còn chọn lúc tối lửa tắt đèn để khám nghiệm, coi chừng sẽ xảy ra tai nạn lao động!”
Na Lan nói, “Tối cũng không sợ.” Rồi mở ba lô lấy ra ba chiếc đèn LED chiếu sáng công suất lớn đưa cho Đới Thế Vĩnh, đệ tử của anh ta, và Tạ Nhất Bân. Còn cô dùng đèn pin ánh sáng mạnh không kém. Mọi người bước qua dải băng vàng rồi tiến vào. Đi được vài bước ngoảnh lại, thấy Tạ Nhất Bân vẫn đang do dự, cô nói, “Anh muốn đứng ngoài canh gác cũng được, nhưng tôi bảo đảm với anh trong này không có từ trường chết người đâu!”
Đệ tử của Đới Thế Vĩnh hỏi, “Chị Lan à, chúng ta vào tìm thứ gì?”
Na Lan vặn lại, “Tôi nhiều tuổi hơn anh thật à, mà gọi là chị?”
Cậu ta cười hì hì, “Thói quen của quê tôi là thế, tôi còn gọi em gái mình là chị!”
Na Lan, “Chúng ta tìm bất cứ thứ gì mà cảnh sát chưa tìm thấy.”
Đới Thế Vĩnh, “Hai hôm nay toàn là chuyên gia cảnh sát khám nghiệm hiện trường, chúng ta đâu thể phát hiện thêm điều gì mới nữa?”
Tạ Nhất Bân sớm biết ý định của Na Lan, anh cười nhạt. “Các vị coi mình là thám tử nghiệp dư thật hay sao? Chị Na Lan đã có định hướng rồi, mấy chúng ta cứ làm vệ sĩ thủ hạ đi kèm, là được!”
Đới Thế Vĩnh, “Anh thông minh quá nhỉ? Tối trời, Na Lan muốn đến đây điều tra, gọi một hai người bạn đi cùng làm vệ sĩ cũng là rất bình thường chứ sao?”
“Tôi hiểu chứ, ý tôi là thái độ của…”
Na Lan khẽ gọi, “Kìa hai anh… nên thân thiết một chút. Cần tranh luận gì thì lát nữa ra xe hãy hay. Giữ hộ tôi cái giàn giáo này, các khoảng cách hơi xa quá thì phải? Cảnh sát lập giàn giáo chưa chuyên nghiệp lắm… Thang, thì nhấc ra. Tôi làm Mỹ hầu vương vậy… À, bật đèn rồi chiếu hắt lên trên đi! Cảm ơn.”
Na Lan tiên phong bám giàn giáo trèo lên, chui qua lỗ hổng tường rồi vào tầng hai của tòa lầu.
Sau tầng hai nham nhở bề bộn tro than. Tạ Nhất Bân rọi đèn bốn phía, cảnh tượng bị tàn phá sau hơn nửa giờ nổ và cháy thật khó tin. Cửa lớn cửa bé không còn là cửa nữa mà là những hốc thùng toang hoác, chiếc bàn ăn bề thế ở giữa phòng đã biến mất, mấy đoạn ống dẫn gas đen thui nằm lổng chổng vật vã trong bóng tối.
Sức mạnh của lửa, sức mạnh của thuốc nổ.
Tạ Nhất Bân nói, “Ở đây bức bối nghẹt thở quá, sao ta không bắt đầu từ tầng trệt?”
Na Lan nói, “Bức bối quá à? Thế thì theo tôi lên tầng ba!” Mọi người bước ra ngoài đám đổ nát của đại sảnh, rẽ sang bên, cầu thang lên tầng ba coi như hỏng, cảnh sát đã bắc tạm một chiếc thang nhôm bên cạnh.
Mọi người trèo lên tầng ba, Na Lan lia đèn pin như muốn tìm kiếm gì đó. Tạ Nhất Bân nói, “Cô định tìm thứ gì cứ nói, để bọn tôi cùng tìm.”
Ánh đèn của Na Lan dừng ở hốc cửa đen ngòm của một gian phòng nhỏ. Cánh cửa đã đổ sập, cháy đen. Một dải băng màu vàng của cảnh sát chăng ngang. Na Lan nói, “Thấy rồi! Ở đây!” Gian này vốn là một nhà kho, sau hỏa hoạn vẫn còn lại các giá sắt và một tủ chứa đồ dùng. Cô được biết, cảnh sát phát hiện ra một xác người bị nhét trong tủ, sau đó xác định được nhân thân: là một tên cướp thứ thiệt, sở hữu cả chuỗi tiền án tiền sự.
Đới Thế Vĩnh soi đèn, xuýt xoa, “Không ngờ tầng ba cũng bị cháy khiếp thật!”
Tạ Nhất Bân, “Lửa bao giờ cũng bốc lên, có gì lạ đâu? Chỉ thắc mắc là chị Na Lan định tìm thứ gì trong cái chốn tối tăm này.” Nhưng anh lập tức nghĩ ra: Na Lan định tìm ở cửa thông lên nóc nhà, vì cô đang lia đèn lên phần trần đen xỉn. “Định tìm cửa thông lên nóc à? Hai hôm nay học lỏm được đôi điều về hiện trường cháy nổ, tôi được biết: nhà cháy to thế này thì mọi thứ cửa lớn bé đều bị sóng nhiệt phá nát, tan tành cả lũ rồi.”
“Chưa chắc đâu!” Na Lan rọi đèn lên trần nhà phía trên cái tủ.
Đới Thế Vĩnh nói, “Tôi không nhận ra điều gì khác thường cả.”
Na Lan, “Các anh công kênh tôi được không?”
Ba người đàn ông ngớ ra. Na Lan giải thích, “Tôi muốn lên nóc tủ để nhìn xem sao.” Ba người dễ dàng thống nhất ý kiến: Tạ Nhất Bân đôi tay “hoàn hảo” và cậu đệ tử kia hợp sức làm bệ nâng Na Lan lên.
Cô đứng trên vai hai người, tay chạm được đến trần nhà đen kịt, bắt đầu dùng một con dao đâm, cạo.
Loạt soạt một hồi, vô số mảnh vụn và bụi than đen lả tả rụng xuống. Mấy người bên dưới nhìn Na Lan lấm lem mà không thu hoạch được gì. Rồi họ rọi đèn LED lên trần, và khẽ kêu, “Kìa, quái dị chưa?”
Họ nhìn thấy trần nhà có một ô vuông, tay Na Lan cố đẩy nó lên nhưng không được. Cô nói, “Các anh đứng vững nhé!” Cô đẩy thật lực. Tấm gỗ vuông cũng chật vật nhích lên chút ít. Tạ Nhất Bân lần tìm được một cái lọ kim loại bèn đưa cho Na Lan, “Dùng cái này chống lên.” Cô làm theo, tấm ván đã há miệng. Cô thò tay rờ trên đó, thấy một mẩu gỗ bị ghim chặt, là mẩu gỗ dùng để chống tấm ván này lên, tay cô đẩy thật mạnh, ván vẫn không thể há miệng to hơn nữa. Tức là bên trên bị đè một vật nặng. Na Lan cố đẩy thật mạnh. Một tiếng “rầm…” vang lên, cô tin mình đã hất được vật nặng đó sang bên cạnh. Cô chống thanh gỗ lên. Tấm ván này là một cánh cửa có bản lề đóng mở được.
“Một trong những đặc điểm của lầu Ba Khắc là có cửa sổ thông trần nhà.” Na Lan nhìn lên bầu trời đêm có ánh trăng và mây mờ đục. “Cửa được lắp tay nắm hoặc then cài. Có lẽ khi sửa chữa nhà, họ đã biến tầng thượng thành nơi chứa đồ và làm phẳng dấu vết của ô cửa này.”
Tạ Nhất Bân, “Thôi được, cô giỏi rồi! Đã tìm ra ô cửa trần nhà, sao nữa?”
Na Lan, “Các anh cố đẩy tôi lên cao hơn một chút, tôi muốn trèo ra ngoài.”
Nửa phút sau, Na Lan đã đứng trên nóc nhà tòa lầu chính Tiêu Tương rệu rã sau trận hỏa hoạn, cô rọi đèn pin vào tấm bê tông hình chữ nhật vừa đè cánh cửa thông nóc, rồi lia đèn ra xa hơn.
Lúc này Đới Thế Vĩnh cũng rất tò mò, bèn hỏi, “Đã tìm thấy báu vật nào chưa?”
“Tìm thấy rồi!”
“Là thứ gì?” Tạ Nhất Bân hỏi.
“Nhận ra lối vào tòa nhà này của bọn cướp.”
Tiệc Báo Thù Tiệc Báo Thù - Quỷ Cổ Nữ Tiệc Báo Thù