Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4198 / 89
Cập nhật: 2017-12-13 11:24:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19
hoảng bốn tiếng hai mươi phút sau, tại phòng làm việc tạm thời của ban chuyên án vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
Phòng làm việc quá im ắng, khiến Na Lan thấy ngột ngạt. Căn phòng nhỏ này không tự biết mình chật chội hay sao, mà bốn bề tường của nó cứ như co vào giữa, cố ý ép chặt những con người đang buồn bã và bức xúc này?
Cảm giác bi thương đè nặng những con người bị thương, trói buộc họ, biến họ thành nô lệ.
Đới Quyên lại khóc nức nở, khóc lặng người. Na Lan ôm đôi vai gầy guộc của Quyên, khẽ nói, “Chị rất buồn, tôi biết. Nhưng nên chú ý giữ sức khỏe, vì chị và vì cháu bé…”
Đới Quyên lau nước mắt, gật đầu. Lát sau cô ngẩng đầu lên, dường như đã trấn tĩnh hơn.
“Tôi muốn hỏi một câu.” Ba Du Sinh vốn định để khi khác, nhưng thấy Đới Quyên đã khá hơn, nên anh cứ hỏi. “Về tình hình… của chú cô. Gần đây thể lực của ông ấy thế nào?”
Cảm thấy câu hỏi này của Ba Du Sinh hơi lạ, Đới Quyên nhích mày, nghĩ ngợi. “Vẫn tốt. Anh tra ra vấn đề gì à?”
Ba Du Sinh, “Không… Gần đây ông ấy có bị áp lực công việc hoặc có tâm trạng không ổn định không?”
“Không.” Đới Quyên trả lời gần như ngay lập tức. Ba Du Sinh biết, khi đang hỏi hoặc thẩm vấn đối phương, nếu câu trả lời bật ra mau chóng như vậy, thì điều đáng kể sẽ còn ở phía sau. Cho nên anh không nói gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Đúng thế, ánh mắt và vẻ mặt của Đới Quyên chứng tỏ cô bắt đầu nghĩ ngợi, lục tìm trong trí nhớ. Lát sau cô nói, “Chú tôi làm về năng lượng, nguyên vật liệu, thị trường luôn biến động mạnh, yêu cầu về vốn cũng rất lớn, tôi cho rằng áp lực ông ấy phải chịu chưa bao giờ là nhỏ cả. Ông thường kể với lớp trẻ chúng tôi rằng, từ ngày dấn thân vào kinh doanh, đã thăng trầm ít nhất ba lần. Lúc thăng thì phất nhanh ghê gớm, lúc trầm thì gần như khuynh gia bại sản. Không gì có thể lùa ông đi rõ xa hoặc đè bẹp ông ngã gục. Tính cách ông vốn giỏi chịu đựng, dù gặp chuyện lớn đến đâu cũng không thể hiện ra nét mặt. Cho nên, anh hỏi thế thì tôi trả lời ngay là ‘không’. Tuy nhiên, cố nghĩ cho tỉ mỉ… gần đây tôi lờ mờ cảm thấy có áp lực, gián tiếp cảm nhận được qua chồng tôi - anh Yên Bình. Áp lực từ việc kinh doanh của tập đoàn. Tính cách chú tôi… đương nhiên vẫn không thay đổi, không hề thở than hoặc hoang mang lo lắng, nhưng cũng có vài dấu hiệu, ví dụ, khi cả nhà ngồi ăn cơm, tôi nói vài câu chuyện thường ngày, nhưng nhận ra rằng chú tôi nghe đấy nhưng đầu óc và ánh mắt mất tập trung, như thể nghĩ ngợi những gì đó rất xa xăm.”
Ba Du Sinh gật đầu, “Nhà mọi người ở gần nhau, chắc là không có thư từ gửi nhau gì cả. Phiền cô, trở về nếu thấy ông ấy còn giấy tờ hoặc thư điện tử gì để lại cho cô, nếu có vẻ không bình thường, mong cô trao đổi với chúng tôi. Chúng tôi muốn tìm ra mọi manh mối liên quan đến vụ cướp.”
“Hiểu rồi. Bọn cướp muốn nhằm vào mệnh căn của chú tôi, vì thế mà chú tôi bỏ mạng. Điều ấy sẽ là chìa khóa để các anh phá án.”
“Cảm ơn cô đã hiểu cho chúng tôi.” Ba Du Sinh mở kẹp bìa trên bàn lấy ra một tệp ảnh. “Muốn phiền cô thử nhìn những tấm ảnh này, xem có nhận ra ai không?”
So với tệp ảnh ban đầu đưa cho những người chứng kiến vụ việc xem, ở đây có thêm hai tấm ảnh: một nam giới tuổi không quá 25 và một nam giới khoảng 35 tuổi. Đới Quyên không biết là ai, các con tin khác cũng không biết.
Về điều này, cảnh sát ở ban chuyên án không lấy làm lạ và cũng không nản lòng. Giờ đây có thể cơ bản loại trừ hai người này là nhân viên hoặc thực khách của Tiêu Tương. Hai người này đáng ngờ ở chỗ: người bình thường thì hay đem theo giấy tờ tùy thân, ví tiền hoặc di động… nhưng hai người này thì trống trơn, trong người không có gì hết. Và toàn thân lại mặc đồ đen.
Đới Quyên ra về rồi, Ba Du Sinh trở lại ban chuyên án, Khương Minh lập tức bước tới, “Lúc nãy anh dặn tôi hỏi thêm anh Đường Vân Lãng, đến giờ vẫn chưa có kết quả.”
Ba Du Sinh vẫn chưa kịp hỏi Đường Vân Lãng một vấn đề rất quan trọng: ngoài đoạn nòng súng ngắn trong túi quần Yên Vệ Bình, còn tìm thấy mảnh nào của khẩu súng không?
Như những “con tin” nhớ lại, tên cướp quấn thuốc nổ trong người rồi cho nổ, trước lúc chết vẫn cầm súng trường bán tự động, không ai nhớ được khẩu súng đó có bị thổi bay ra hoặc bị ai nhặt không. Súng vẫn trong tay hắn, dù không ai nhặt thì các mảnh vỡ phải nằm ở hiện trường. Lửa cháy có thể làm biến dạng khẩu súng, nếu Lương Tiểu Đồng nhớ không nhầm thì đó là súng trường bán tự động kiểu 95, các bộ phận đều bằng thép không gỉ hoặc hợp kim nhôm, không thể bị nát vụn và không thể bị cháy ra tro.
Nhưng cho đến giờ vẫn chưa phát hiện thấy bất cứ mảnh vụn nào có vẻ như thuộc về khẩu súng đó chứ đừng nói là khẩu súng hoàn chỉnh. Một điều kỳ lạ khác là, tên cướp A cầm súng ngắn đã chạy ra khỏi hiện trường, tại sao trong túi quần Yên Vệ Bình lại có một đoạn nòng súng ngắn? Yên Vệ Bình xuất thân quân nhân, đương nhiên đã tiếp xúc với súng đạn, tại sao trong ngày khai trương hội quán lại có mẩu nòng súng ngắn trong túi quần? Và, lại vừa khéo là nòng súng Glock mà tên cướp sử dụng?
“Đường chưởng môn cùng các đồ đệ xuống tầng trệt kiểm tra và tìm thấy vỏ đạn Luger 9 ly viên đạn đã bắn vào cậu bảo vệ Cát Tam Lạc. Trên tầng hai, bọn cướp cũng bắn một phát đạn, nhưng đại sảnh đã bị cháy tan hoang do vụ nổ, khắp sàn là gạch vữa, gỗ vụn…”
Ba Du Sinh, “Phát súng ở tầng hai bắn lên trần nhà kia mà?”
“Đúng! Trần nhà bị cháy sạch, không thể nhận ra. Cần bắc thang để nhìn, nhưng nền đại sảnh quá ọp ẹp, bên kỹ thuật hình sự đang lo nếu bắc thang thì không an toàn, người của phòng thiết bị đã chở ván gỗ đến và sẽ sửa lại sàn, nhưng nếu thế thì lại là làm hỏng hiện trường. Cho nên hiện giờ Đường chưởng môn vẫn đang cố gắng khám nghiệm mặt sàn.”
Ba Du Sinh, “Có lý.” Anh biết, khám nghiệm một diện tích đầy các mảnh vụn, lại bị ướt lép nhép, thì không thể làm xong trong một hai tiếng đồng hồ.
“Họ vẫn đang tìm, và có lẽ không dễ mà tìm thấy viên đạn.”
Cửa phòng họp bỗng mở ra, một người đàn ông trung niên cao gầy bước vào.
Cô gái đang đọc bút lục ngẩng đầu, nhận ra người này cũng là một trong các con tin - phóng viên Quách Tử Phóng - bèn thản nhiên thông báo, “Sếp Ba đã nói là từ chối mọi cuộc phỏng vấn.”
Quách Tử Phóng, “Không lo! Anh ấy đã bị tôi kiểm soát, tôi nói gì anh ấy cũng nghe.” Thình lình nhận ra cô gái đang tủm tỉm này chính là Na Lan, anh kêu lên. “Đồ quỷ sứ, làm tôi giật cả mình! Sao cô lại chạy đến đây?”
“Đến để tìm lại ký ức đã mất.”
“Tôi phụ đạo miễn phí cho cô về ngữ văn nhé: đã tìm, tức là phải mất rồi, cho nên không cần nói là ‘tìm lại ký ức đã mất’. Nói ‘tìm lại ký ức’ là đủ hiểu rồi!”
Na Lan thở dài, “Tôi là người đầu tiên nói anh vô duyên hay sao?”
Ba Du Sinh giơ tay lên, Quách Tử Phóng nói giọng mũi, “Thấy chưa: ‘người ấy đến trước em’!”
Na Lan ngán ngẩm lắc đầu, “Chắc là ca từ của bài hát thịnh hành nào mà chỉ 7X các anh mới nghe chứ gì?”
“Đúng! Em đã thấy từ ngữ của người ta chọn lọc bóng bẩy ra sao chưa?”
Thấy Quách Tử Phóng càng nói càng lan man, Ba Du Sinh vội nhắc, “Anh đúng hẹn nhỉ? Định nói chuyện với tôi chứ gì?”
“Chúng ta mới trao đổi dăm câu, chưa bắt đầu thì đã kết thúc, tôi chưa dứt hứng thì nói nữa cũng là chuyện bình thường mà!” Quách Tử Phóng đặt tách cà phê trong tay xuống, dường như là tách thứ hai rồi.
Ba Du Sinh chỉ vào một gian nhỏ hẹp, “Thế thì mời anh chịu khó vào phòng thẩm vấn tạm thời của chúng tôi để nói chuyện.”
Mười sáu ngày trước khi xảy ra vụ án, tại một căn hộ ở khu dân cư Phú Lạc xã Ninh Hồ ngoại thành Giang Kinh.
Khi ba tên cướp lại hội ý lần nữa, thì tên cướp A tuyên bố đã giải quyết được hai khâu quan trọng trong kế hoạch hành động.
Hắn mở chiếc ba lô đem theo, bên trong là ba khẩu súng hai dài một ngắn. Tên B vốn hay đọc tạp chí quân sự, đôi khi cũng lướt web quân sự nữa, hắn trầm trồ, “Kiếm đâu ra nhanh thế? Súng ngắn Glock 19 danh tiếng! Hai súng trường bán tự động 95…” Rồi hắn thán phục nhìn tên A cứ như nhìn một kẻ rất xa lạ. “Cha mẹ ơi! Chắc không phải đại ca đã bán mình cho xã hội đen rồi chứ?”
Tên A cười khẩy, “Gia nhập xã hội đen thì tao chưa đủ tư cách, chưa đủ trong sạch.” Hắn đặt khẩu súng ngắn vào tay tên C, tên C nâng thử nặng nhẹ ra sao, rồi cười, “Đúng là mày chưa đủ trong sạch. Đây là súng giả!”
Tên B mỉm cười, “Còn phải nói! Mày bảo đại ca đi đâu để tìm được súng thật chứ.”
Tên A, “Trên đời không có việc gì khó không làm nổi. Vẫn có thể tìm được súng thật nhưng phải tốn công tốn sức, lại nguy hiểm nữa! Thì giờ của chúng ta có hạn, cần tập trung vào việc lập phương án kín kẽ hoàn hảo. Đây là hàng nhái, nhưng kích cỡ và kết cấu y như hàng xịn.”
Tên B, “Đồng ý! Súng này trông rất thật, tao chịu không nhận ra. Chúng ta chỉ cần hù dọa bọn họ chứ đâu cần giết người?”
Tên C xem xét khẩu súng ngắn rồi cười ha hả, “Tuy là hàng nhái nhưng vẫn có thể bắn được đạn súng hơi.”
Tên B, “Thế thì có gì là lạ? Súng cao su cũng có thể bắn được đạn súng hơi.”
“Mày nói chẳng đâu vào đâu cả! Ý tao là, súng này vốn có cơ chế để bắn đạn bi hoặc đạn cao su. Nếu lý luận như mày, thì cầm tay ném cũng tức là bắn được đạn súng hơi à?” Tên C làu bàu. Hơn chục năm qua hắn và tên B đôi co nhau suốt, không đứa nào chịu lép vế.
“Thôi đi! Chấm dứt lý sự.” Tên A lại mở ba lô lấy ra một hộp đạn bi. “Cứ chuẩn bị sẵn sàng cũng không thừa. Dù sao những thứ này cũng không khó kiếm. Kể từ tối nay chúng ta bắt đầu diễn tập xem nên khống chế hơn chục con tin như thế nào, vì chuyện này là khâu then chốt.”
Tên B sửng sốt, đứng bật dậy khỏi ghế, “Mày nói đùa phải không? Chúng ta đâu cần bắt giữ con tin làm gì?”
Tên A, “Ừ, có lẽ tao nói chưa chuẩn. Tất nhiên không cần bắt giữ bất cứ ai, ý tao là: ở đó có một đám người, chúng ta phải diễn tập cách dùng súng để khống chế họ, không cho họ chạy đi lung tung. Đồng thời, chúng ta tra hỏi lão Đới Hướng Dương bắt lão nói ra mật mã két sắt.”
Căn phòng im lặng như tờ, cả ba cùng tưởng tượng khung cảnh hôm đó sẽ như thế nào, lần đầu tiên hợp tác, kinh nghiệm trộm cướp đơn thương độc mã trước đây gần như chẳng ích gì cho vụ này.
Tên C bỗng nói, “Dùng còng! Chúng ta cần một lô còng!”
Tên B ngạc nhiên, “Cần còng để làm gì? Còng mười mấy người, rất chi là rách việc! Đã là cướp, thì phải cực nhanh gọn, bọn ta rất sẵn thời gian hay sao?”
“Thảo nào mày là thằng thiển cận! Tốn một chút thì giờ còng họ lại thì họ khỏi phải gây sự, phản công, khỏi phải ăn đạn, làm loạn, tức là chúng ta một công đôi ba việc! Vì chúng ta chỉ có ba người, chỉ có súng giả, nếu bị phản kích thì mày có bắn không? Mà bắn cũng không chết được ai, hễ có một người phản kháng thì cả bọn sẽ phản kháng, đánh giáp lá cà, vật lộn, lúc đó súng thành vô dụng.” Tên B nói đâu ra đấy, khiến tên C cảm thấy có lý dù đã nghĩ ra không ít “lý luận”. Hắn đành ngậm miệng.
Tên A cũng bị thuyết phục, “Được! Mai tao sẽ thu xếp còng, còng còn dễ kiếm hơn súng. Đem về rồi, chúng ta cũng phải luyện tập thực hiện cho có bài bản.” Hắn cất ba khẩu súng vào ba lô rồi cất vào tủ áo trong căn hộ mà tên B và C đang thuê. “Có đột phá quan trọng: vợ tao đã cùng tao giải quyết được cách tiến vào lầu Ba Khắc êm thấm an toàn.”
Tên B, “Tao đoán là vợ chồng mày tìm ra một lối vào bí mật?”
Tên A, “Có lẽ tại mày đọc quá nhiều tiểu thuyết trộm mộ! Đâu ra lối đi bí mật? Đã có cách đi vào mà không cần chui rúc bẩn thỉu như địa đạo.”
“Mau nói đi?” Tên B hào hứng hết cỡ.
“Nói thì ăn thua gì?” Tên A đứng lên. “Tao sẽ cho mày nhìn tận mắt! Bây giờ đi luôn! Hôm nay sẽ chính thức khảo sát ngay tại trận.”
Tiệc Báo Thù Tiệc Báo Thù - Quỷ Cổ Nữ Tiệc Báo Thù