Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4198 / 89
Cập nhật: 2017-12-13 11:24:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hoảng ba tiếng bốn mươi lăm phút sau khi xảy ra vụ án, tại phòng làm việc tạm thời của ban chuyên án vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
Tại sao các con tin đều nói tên cướp bịt khăn đen, mặc đồ đen?
Hay là vải đen đã cháy hết, lộ ra áo quần bên trong?
Một tên cướp định chạy trốn, chỉ cần hơi có chút kinh nghiệm sẽ không mặc đồng phục màu đen để phóng đi khắp đường ngang ngõ dọc, vì rất dễ gây chú ý. Hắn cần nhanh chóng trút bỏ bộ đồ đen, tốt nhất là mặc sẵn bên trong một bộ thường phục, khi cần thiết sẽ cởi phăng bộ đồ đen ra là xong. Trong vụ này, nếu lửa đốt mất bộ đồ đen mặc ngoài thì hắn đương nhiên sẽ lộ “nguyên hình”.
Ba Du Sinh và các đồng nghiệp còn chưa kịp nghĩ kỹ về tình tiết kỳ quái mà Đường Vân Lãng vừa cho biết, thì một nữ cảnh sát đã bước vào nói nhỏ với Ba Du Sinh: người nhà của Đới Hướng Dương đến.
Ba Du Sinh chỉ hơi hơi kinh ngạc vì cái thông tin này, ý nghĩ đầu tiên nảy ra là: vợ con Đới Hướng Dương đang ở Mỹ kia mà? Nhưng anh lại nhớ ra: Đới Quyên.
Cảnh sát đã xác định Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình tử vong, xác và các mảnh vụn thi thể đã đưa đến Trung tâm Giám định Pháp y của Sở Công an, anh không biết Sở đã thông báo với Đới Quyên chưa, nhưng vụ cướp hội quán Tiêu Tương xôn xao rầm trời như thế, dù cấp trên có dặn dò chiến sĩ giữ kín như bưng thì tin tức đồn đại suy đoán vẫn cứ bay đến tai giới truyền thông, Đới Quyên sẽ nắm được đầy đủ thậm chí quá nhiều thông tin, trừ phi cô ta đang sống trong môi trường… chân không!
Huống chi, Lương Tiểu Đồng là người hùn vốn với Đới Hướng Dương, tất nhiên rất biết Đới Quyên, anh ta không thể không gọi điện báo cho cô ta một câu.
Ba Du Sinh để Khương Minh tiếp tục chủ trì cuộc họp, tổng hợp kết quả điều tra, nhắc Khương Minh hỏi thêm các cán bộ đang khám nghiệm hiện trường. Rồi anh vội vã bước ra ngoài.
Ba Du Sinh rời buồng bệnh được một lúc thì Na Lan ngồi dậy, ra khỏi giường.
Hôn mê quá lâu, ngủ quá lâu, thức ngủ lơ mơ cũng quá lâu, bị “giam” ở phòng ICU và bị nằm giường khiến chứng nhức đầu từng cơn lại càng thêm nặng. Cô cần hít thở không khí tự nhiên trong lành, cần có những hoạt động kích thích một chút.
May mà lúc này bác sĩ Trương Lỗi không có mặt trong buồng hay ngoài cửa, nếu không chị sẽ gay gắt bắt cô quay lại nằm nghỉ. Rõ ràng hôm nay là ngày bận rộn nhất trong tháng Năm của phòng hồi sức ICU, các y tá đi qua đi lại tất bật không để ý đến Na Lan, nhưng cô không qua được đôi mắt của một nữ cảnh sát xinh đẹp ở hành lang.
“Thủ trưởng Ba Du Sinh đã dặn dò: tuyệt đối không để chị đi lại lung tung.” Nữ cảnh sát ngồi ghế nhựa ở hành lang đứng dậy, cô còn quá trẻ, cứ như học trò cấp 3, khuôn mặt phinh phính với cái mũi xinh xinh và dù không cần mỉm cười cũng có hai lúm đồng tiền trên má. Na Lan nhớ rằng Ba Du Sinh gọi cô ta là Dương.
“Tôi không đi lung tung đâu!” Na Lan mỉm cười. “Cô đi cùng tôi được không?”
“Tôi không được rời vị trí. Trái lời sếp thì tôi chỉ có chết.”
Na Lan đành nói ngọt “dụ dỗ” vậy, “Quả thật là không thể nằm lỳ trong đó mãi, đầu nhức kinh khủng, tôi phải đi dạo một lúc mới ổn. Cô cứ đi kèm tôi, chúng ta ra sân một lát. Cô có máy bộ đàm, tôi trốn đi đâu được?”
Dương hơi do dự nhưng rồi cũng đồng ý, “Nhưng chỉ đi trong sân bệnh viện thôi.”
Na Lan mừng rỡ, “Cảm ơn cô! Nếu anh Ba Du Sinh trách cô, tôi sẽ phản công cho!”
Cả hai vừa trò chuyện vừa ra khỏi phòng ICU, rồi tiến về phía cổng khu cấp cứu. Dương hỏi, “Ta đi đâu bây giờ?”
Na Lan buột miệng, “Đến ban chuyên án của các cô.”
Dương nhăn nhó, “Thế thì không xong rồi! Tôi vừa ở đó hai tiếng đồng hồ để ghi bút lục, xoay xở mãi mới kiếm được chân giám sát phần tử xấu nhà chị, giờ quay về đó hay sao?”
Na Lan thuyết phục, “Đến đó, ít ra chúng ta vẫn an toàn, đến tận chỗ làm việc của cảnh sát thì không ai trách nói là chúng ta ‘đi lại lung tung’, đúng chưa?
Dương bỗng nghĩ ra, “Hiểu rồi. Chị rỗi quá không chịu nổi, muốn đến đó giúp đội trưởng Ba Du Sinh làm việc, đúng không? Xem ra, những lời đồn đại ở Sở Công an về chị đều không sai.”
Na Lan ấm ức, “Chắc là bị tô vẽ ghê lắm đây! Mỗi lần làm việc, đều do anh Ba Du Sinh ép buộc đấy chứ. Lần này cũng thế, vì tôi chứng kiến vụ cướp. Nhưng tôi lại không nhớ nổi các tình tiết.”
Dương cười tinh quái, “Chị muốn đến để đọc các bút lục chứ gì? Trong đó sẽ có nét chữ thanh thanh của tôi. Nhưng tôi không có quyền đưa chị đọc, mà phải đợi sếp Ba phê chuẩn. Hình như các anh ấy đang hoàn tất thủ tục chính thức mời chị làm cố vấn… Lúc nãy anh ấy vào buồng bệnh, chị không nói gì với anh ấy à?”
“Có nói.”
“Anh ấy bảo sao?”
Na Lan cũng đáp lễ bằng nụ cười tinh quái, “Anh ấy vận dụng sở trường… im lặng, không nói gì hết!”
“Thế thì…” Dương định nói “tức là chị bị từ chối” nhưng cô bỗng hiểu ra, “Chị mới tỉnh lại, vừa được đưa về thì đầu óc vẫn lơ mơ, tất nhiên anh ấy chưa thể ừ được. Bây giờ chị đến tận nơi, chứng tỏ mình đã ổn rồi, ai nỡ đuổi chị ra? Anh ấy sẽ phải nghĩ lại và chấp nhận chị.”
Na Lan tủm tỉm, “Phức tạp như vậy tôi đâu có nghĩ nổi? Trực giác mách bảo, nếu mình cứ đến thì có nhiều khả năng anh ấy sẽ đồng ý.”
Dương dẫn Na Lan vào tòa nhà hành chính của bệnh viện, đang định đi lên ban chuyên án trên tầng hai thì phía sau có người gọi, “Xin hỏi, tôi muốn tìm đội trưởng Ba Du Sinh…”
Một người phụ nữ thanh tú, tuổi ngoài ba mươi, nếu không vì vẻ mặt ủ rũ mệt mỏi thì có lẽ không ai nghĩ là đã đến ngần ấy tuổi, mái tóc ngắn vào nếp gọn gàng, khuôn mặt trắng trẻo sáng sủa, hài hòa cân đối, làn da mịn màng, đôi mắt hơi đỏ, chắc là vừa mới khóc. Na Lan cảm thấy cô ta trông quen, hoặc chí ít cũng đoán ra cô ta là ai.
“Anh ấy đang rất bận, hôm nay không có lấy một phút rỗi rãi. Chị ở đâu? Cần gặp anh ấy về việc gì?” Dương cố ý nhấn mạnh công việc nhưng cũng cảm thấy bùi ngùi trước vẻ u buồn của cô ta.
“Tôi… tôi muốn được biết tin chính xác… về vụ nổ ở hội quán Tiêu Tương… tôi là Đới Quyên, tôi là…”
“Chị chờ một lát nhé!” Không cần Đới Quyên nói thêm, Dương đã biết mình nên làm gì. Cô nói với Na Lan, “Chị cũng chờ một lát.” Rồi cô rảo bước lên gác.
Na Lan và Đới Quyên nán lại ở đầu cầu thang. Na Lan tươi cười nhìn người mới đến, nhưng thấy ánh mắt cô ngập nỗi lo âu, bèn cúi đầu không nỡ nhìn. Bầu không khí chợt nặng nề và buồn bã. Na Lan dù cố nén không nghĩ ngợi thì vẫn cảm nhận được nỗi u buồn của một con người bỗng dưng mất đi hai người thân.
Và còn cảm thấy Đới Quyên rất nghị lực vì vẫn có thể đứng ở đây.
Cô bỗng nhận ra mình không xứng là một người làm về tâm lý học. Sao lúc này mình không thể nói gì đó, an ủi, động viên người phụ nữ này chia sẻ tâm tư? Cô lại nhìn sang, đón gặp ánh mắt Đới Quyên, mỉm cười và cố thể hiện sự thông cảm. Nhưng cô không biết diễn xuất, đành chỉ bộc lộ tấm lòng một cách tự nhiên. Đới Quyên bỗng hỏi, “Cô là Na Lan phải không?”
“Vâng. Chúng ta quen nhau hay sao?” Có lẽ cảm giác đã từng quen nhau không phải bỗng dưng mà có.
Đới Quyên lắc đầu, “Chưa. Hôm nay mới gặp lần đầu… Cù Đào nói… Cù Đào phụ trách quầy tiếp tân của Tiêu Tương, cho tôi biết… cô cũng có mặt ở lầu chính và cũng trải qua… vụ việc đáng sợ ấy. Nhưng cô vẫn ổn, tôi mừng cho cô.” Nói đến chữ “mừng”, Đới Quyên trào nước mắt.
Đúng thế, mình có vẻ vẫn ổn. Còn chị ấy đã mất những hai người thân.
Nhưng chị vẫn chưa nói tại sao chị lại biết tôi?
Thắc mắc này nhanh chóng được giải đáp.
Ba Du Sinh đã xuống cầu thang, chạy lại nắm chặt tay Đới Quyên và gật đầu với Na Lan.
Dương chạy theo sau anh, hỏi, “Em đưa Na Lan lên trước nhé?”
“Cảm ơn.” Na Lan đã sẵn ý định khác. “Chúng ta cùng nói chuyện, được không?”
Đới Quyên hơi ngạc nhiên, nhìn Ba Du Sinh, “Được, nếu anh Ba Du Sinh đồng ý… Thật ra tôi chỉ muốn hỏi tình hình của chú tôi và chồng tôi…”
Ba Du Sinh gật đầu, “Đương nhiên là được. Và tôi cũng muốn hỏi cô mấy câu, không phải là thẩm vấn. Nếu cần ghi bút lục, chúng tôi sẽ hẹn sau.”
Dương và Na Lan đi trước, Dương nói, “Chị nói đúng: anh Ba Du Sinh bằng lòng để chị đọc các bút lục. Hợp đồng tư vấn cố vấn sẽ soạn sau.”
Na Lan phấn khởi, “Tốt quá rồi! Nói chuyện xong tôi sẽ lên đọc.”
Dương dẫn cả ba người đến một gian nhỏ mượn tạm của bệnh viện làm phòng thẩm vấn. Rồi cô khép cửa lại, bước ra ngoài.
Cả ba ngồi xuống, ngồi quanh bàn chứ không ngồi đối diện như kiểu thẩm vấn.
Đới Quyên im lặng rất lâu, vẻ căng thẳng, hồi hộp. Ba Du Sinh đành chủ động hỏi, “Cô nói là định hỏi chúng tôi, cô cứ nói đi?” Đới Quyên chỉ hỏi được nửa chừng, “Có đúng là…” Vệt nước mắt chưa kịp khô, lệ đã lại trào ra.
Ba Du Sinh nhỏ nhẹ, “Đã đối chiếu nha khoa, trùng khớp. Đúng là cả hai người. Nhưng vẫn cần thận trọng, nên đã chuyển họ về chỗ pháp y để khám nghiệm. Chắc ngày mai sẽ có kết luận cuối cùng.”
“Sao lại… sao cả hai lại… anh có thể cho biết cụ thể không?” Đới Quyên hỏi xong, lại ra sức lắc đầu. Cô muốn biết nhưng lại rất không muốn nghe, không nỡ nghe. Không có nỗi đâu nào kinh khủng hơn điều này.
“Cụ thể, thì còn phải chờ xem xét đối chiếu. Chúng tôi sơ bộ được biết: chú cô và chồng cô chủ động tấn công bọn cướp, hai bên vật lộn, rồi tên cướp cho nổ thuốc nổ quấn trong người…” Ba Du Sinh nói một cách khó khăn. “Thật khó tưởng tượng nổi tâm trạng của cô lúc này… tôi xin có lời chia buồn.”
Lặng đi hồi lâu, Đới Quyên ngẩng đầu lên, có lẽ một phần là do ánh sáng, trông mặt cô càng tái nhợt, ủ rũ. “Xin lỗi, tôi… tôi rất buồn. Chỉ trong một lúc… đã mất hết người thân.”
Na Lan cũng nghẹn giọng, “Tôi đã từng trải qua cảm giác này, tôi hiểu nỗi đau của chị.”
Đới Quyên ngừng nức nở, ngạc nhiên nhìn Na Lan.
Na Lan thổ lộ, “Cha tôi mất khi tôi đang học cấp III, bị sát hại. Bạn trai của tôi ra đi năm ngoái, cũng bị sát hại.” Xưa nay Na Lan chưa từng chủ động nhắc đến những chuyện này.
“Đúng như thế ư… thật đáng ái ngại…” Đới Quyên buồn bã nhìn Na Lan. “Tôi hoàn toàn không biết… không biết cô đã phải trải qua những chuyện như thế.”
Ba Du Sinh khẽ nói, “Còn định hỏi gì nữa không? Chúng tôi sẽ giải đáp cặn kẽ…”
Đới Quyên hơi ngập ngừng, “Có… định hỏi… liệu các anh có thể cho biết… chú tôi và nhà tôi bị hại như thế nào… hung thủ là ai?”
Ba Du Sinh không do dự, “Chúng tôi đang tích cực điều tra toàn bộ sự việc, bước đầu chỉ nhận thấy nội vụ hết sức phức tạp, chưa thể xác định nhân thân hung thủ. Về mục đích của chúng… chúng đã có âm mưu tấn công hội quán Tiêu Tương, để lấy một thứ có giá trị cất trong két sắt của hội quán. Nhân đây tôi muốn hỏi cô một điều, câu này chúng tôi cũng sẽ hỏi thím của cô đang ở bên Mỹ: cô có biết thứ gì cất trong két sắt đó không?” Đây là câu hỏi anh nhất định phải nêu ra. Vì Đới Quyên là cháu gái, rất gần gũi với Đới Hướng Dương, chẳng khác gì con đẻ, Quyên còn là vợ của Yên Vệ Bình, cô phải là người hiểu rất rõ cả hai người. “Báu vật” mà Đới Hướng Dương cất trong két sắt là gì, rất ít người biết, Đới Quyên có thể là một trong số rất ít đó.
Nhưng Ba Du Sinh lại phải ngạc nhiên vì Đới Quyên trả lời rất nhanh, “Tôi biết! Trong đó là mệnh căn của chú tôi!”
Đới Quyên
Đới Quyên là kế toán viên của hiệu thuốc “Trung Sơn đại dược phòng”. Từ ngày tốt nghiệp đại học đến giờ, cô vẫn làm thứ công việc “chẳng gầy chẳng béo chỉ làng nhàng” không thể chết đói này. Lúc cô ra trường, Đới Hướng Dương đã phất lên như diều, cô không hề thiếu ăn và càng không có chuyện chết đói. Ông chú doanh nhân thường nói đùa “cháu tôi chẳng ham hố gì, có thể xuất gia tu hành”, nhưng dù xuất gia thì cô cũng chẳng thể làm nổi sư thầy chưởng môn. Đới Quyên cũng không băn khoăn, tính cách bẩm sinh đã thế, nhân định thắng thiên nhưng tính cách không thể thắng nổi thiên. Huống chi, mấy chữ “nhân định thắng thiên” vốn bị người ta hiểu sai, “nhân định” nghĩa là “lòng người an định” chứ không phải “lòng người quyết định”, phải như cô ấy, nội tâm an định thì mới có thể sống thuận theo tự nhiên và sẽ không biến thành kẻ nô lệ thăng trầm khốn đốn của số phận!
Hồi cô còn học đại học, Đới Hướng Dương đã gợi ý cô vào làm ở doanh nghiệp của ông - bấy giờ mới chỉ là công ty vật liệu Hâm Viễn, kinh doanh khai thác mỏ than, khai thác kim loại, mỏ đá, sản xuất xi măng, phân hóa học… đủ các thứ vật liệu phục vụ cho phát triển kinh tế đất nước. Đới Hướng Dương không thể hiểu tại sao Đới Quyên cứ lắc đầu quầy quậy, ông cho rằng cô là người thông minh nhất của họ Đới, là thứ kim loại hiếm, vật liệu chất lượng cao, nếu cô tham gia, đi theo ông làm về năng lượng và vật liệu, tích lũy thêm kiến thức cuộc đời, Hâm Viễn nhờ đó sẽ có tiền đồ xán lạn. Nhất là ở Trung Quốc, trong các thể loại doanh nghiệp tư nhân thì công ty gia đình thường là đáng tin cậy và bền vững dài lâu. Đới Hướng Dương luôn coi Đới Quyên như con đẻ, nếu cô đủ năng lực thì mai kia có thể giao toàn bộ công ty cho cô.
Bởi thế sau khi Đới Quyên lấy chồng, Đới Hướng Dương liền nhanh chóng bồi dưỡng cháu rể Yên Vệ Bình thành cấp phó, thành ái tướng tâm phúc của mình.
Nhưng Đới Quyên đến giờ vẫn là kế toán cho một hiệu thuốc. Chưa trải qua sóng gió thương trường, cô không rõ mình có năng lực này hay không nhưng cô biết chắc chắn mình sẽ vô tình nhập cuộc với việc làm ăn của tập đoàn Hâm Viễn. Đã quen với cuộc sống bình lặng bao năm trời, Đới Quyên muốn có thêm nhiều thời gian để đọc kinh Phật, đọc thơ văn cổ điển.
Cô rất thích Tống từ, cô thường ngẫu hứng mở cuốn Tống từ toàn tập ra, say sưa ngâm nga. Đọc nhiều đọc mãi, cô đã cảm nhận được nó khá sâu sắc. Cô thường nói với bạn bè rằng, thật ra, toàn tập Tống từ có không ít bài non kém, nhưng dù non kém đến mấy, Tống từ vẫn hết sức thú vị.
Trước khi gặp Yên Vệ Bình, cuộc sống Đới Quyên rất nhàn tản, không phải chịu gánh nặng gì, lại có ông chú “đẳng cấp” như thế, cô rất tự bằng lòng nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy mình hạnh phúc, e rằng trên đời này không có nhiều người mồ côi cha mẹ từ nhỏ mà lại cảm thấy mình hạnh phúc. Mẹ cô bị ung thư buồng trứng rồi mất năm 36 tuổi, ít lâu sau cha cô mất do tai nạn giao thông. Chính Đới Quyên cũng nhận thấy khía cạnh tiêu cực, âm thầm của mình có liên quan đến những cú sốc hồi thơ ấu. Nhưng Yên Vệ Bình xuất hiện đã khiến cô thay đổi tất cả.
Thoạt đầu, cô ngỡ anh như người ngoài hành tinh hoặc như một diễn viên. Khi đó cô quan sát và biết rõ cái hay cái dở của phái nam trong giới kinh doanh, và thấy hơi buồn cho họ. Còn Yên Vệ Bình thì ít điểm chung với những con người như thế, anh biết tôn trọng người khác, biết cách yêu thương, anh hiểu rằng tự kiểm soát và sự trung thực quan trọng hơn những thú vui nông cạn. Đới Quyên cho rằng đó là biểu hiện của sự thiếu thực tế đời thường. Yên Vệ Bình có đúng như thế không?
Đới Quyên không sợ đàn ông đích thực, cô thậm chí có thể bao dung những thiếu sót và nhầm lẫn của người ấy, cô chỉ sợ gặp phải đàn ông siêu thực mà thôi.
May sao, thực tế đã chứng minh Yên Vệ Bình là sự bù đắp của bồ tát do những bất hạnh của Đới Quyên thời thơ ấu, là một người yêu gần như hoàn mỹ.
Nhưng trên đời này không có ai hoặc thứ gì là hoàn mỹ cả!
Cho nên, sau bốn năm trời tươi sáng nhất đời, bồ tát lại đem Yên Vệ Bình đi khỏi cô, miệng thản nhiên mỉm cười, tay bắt ấn hoa lan.
Yên Vệ Bình ra đi, Đới Hướng Dương ra đi, Đới Quyên trở về với u tịch. Họ để lại tập đoàn Hâm Viễn nhưng nó luôn cách cô rất xa, và để lại Tiêu Tương - tuy không phải quê hương nhưng chí ít cô cũng từng đặt tên cho nó.
Đới Quyên không mảy may dính dáng đến tập đoàn Hâm Viễn. Với hội quán Tiêu Tương, cô cũng chỉ dừng ở cái tên đó mà thôi. Đới Hướng Dương đã nhiệt tình trưng cầu ý kiến của Đới Quyên, để cô đặt tên Tiêu Tương cho hội quán và tên cho các gian phòng bên trong. Chỉ có thế. Tại sao đặt là Tiêu Tương? Không lo người ta hiểu lầm đó là hiệu ăn khẩu vị Hồ Nam hay sao? Kể cả hiểu lầm cũng không thành vấn đề, vì các món Hồ Nam khá thịnh hành ở Giang Kinh, huống chi một hội quán có tính chất tư nhân này, sự hiểu lầm đó sẽ tạo cơ hội cho các thực khách tương lai đi sâu tìm hiểu thêm, tức là hữu ích chứ không có hại gì. Ý nghĩa thực sự của hai chữ Tiêu Tương là cái đẹp, cái đẹp tha thướt, cái đẹp lung linh.
Chữ mẫu để khắc biển hiệu là thủ bút của nhà thư pháp số một Giang Kinh là Lưu Bỉnh Húc. Mấy năm qua Đới Quyên theo Lưu Bỉnh Húc học thư họa, cô trực tiếp mời thầy cho chữ chứ không cần ông chú chi ra mấy đồng tiền. Cô đoán không nhầm: sự phụ hiểu ngay ý nghĩa mỹ học của hai chữ Tiêu Tương chứ không hề cho rằng nó ngụ ý ẩm thực.
Ngoài ra, Đới Quyên không liên quan đến mọi sự vụ khác của Tiêu Tương. Mới chỉ tư vấn vài chữ này, cô đã cảm thấy có người không ưa - Lương Tiểu Đồng dường như coi hội quán là “đại nghiệp” hoặc một thứ đồ chơi rất đẳng cấp của mình, anh ta bao quát và quyết định đủ mọi việc lớn nhỏ. Ví dụ Lương Tiểu Đồng từng nêu “ý tưởng” đặt tên hội quán là… Kim Lợi Khải[1], khiến người ta có thể chết ngất luôn! Đới Hướng Dương vừa nghe đã cười nhạt, lắc đầu. Ông nói riêng với Đới Quyên và Yên Vệ Bình: anh chàng ấy chê chú chưa đủ giàu chảy mỡ, chưa đủ hôi tanh vì đồng tiền hay sao? Hay anh ta cho rằng nhà này muốn mở ngân hàng? Anh ta không hiểu rằng mở hội quán không nhằm kiếm mấy đồng tiền lẻ, thật ra hội quán là một phương thức xã giao, là một nét thanh lịch.
[1] Lời ca mừng kim tiền và lợi lộc.
Cho nên, Đới Hướng Dương giao cho Đới Quyên việc đặt tên, giao cho Yên Vệ Bình phụ trách lao động (Lương Tiểu Đồng thì gọi việc này là nguồn nhân lực) và tổ chức các vị trí giám đốc, phục vụ, đầu bếp… Đới Hướng Dương rất sợ để Lương Tiểu Đồng làm những việc này, sợ anh ta sẽ đưa cả đàn mèo mả gà đồng vào làm phục vụ bàn (rồi tiện thể “xài” luôn), hoặc anh thợ nấu ăn mới ra nghề muốn chóng nổi danh nhưng chỉ giỏi khệnh khạng ra vẻ ta đây.
Những việc này của Tiêu Tương hầu như Yên Vệ Bình bao tất. Mấy năm nay Yên Vệ Bình nổi lên vị trí thứ hai của tập đoàn Hâm Viễn một cách xứng đáng, nói anh bận trăm công nghìn việc không ngoa chút nào, Đới Quyên không muốn thế, lẽ ra anh không nên dồn quá nhiều tâm trí cho một cái hội quán. Giờ đây hồi tưởng lại, Đới Quyên không thể không tin vào số phận: lẽ ra hôm nay Yên Vệ Bình không cần phải có mặt trong bữa ăn trưa ở hội quán Tiêu Tương.
Cách đây hai hôm, chị gái Yên Vệ Bình ở Thanh Đảo gọi điện báo tin người cha bị xuất huyết não, đã hôn mê một ngày trời. Yên Vệ Bình trưởng thành theo dấu chân người cha, ngay tính cách cũng phát triển theo mô hình của cha, thậm chí tham gia quân đội như cha, tình cảm cha con rất sâu nặng. Nhận được tin này, anh lập tức xin chú vợ cho nghỉ phép, khẩn trương làm nốt các việc quan trọng của tập đoàn, mua vé để bay đến Thanh Đảo sớm nhất có thể. Nào ngờ sáng nay Đới Hướng Dương lại “dở chứng” nói rằng ngày khai trương hội quán Tiêu Tương phải tiếp nhiều khách, nhất là bữa tối đặc biệt đông, đây cũng là dịp để Yên Vệ Bình thể hiện mình nhiều hơn, kết giao nhiều hơn, không nên bỏ lỡ. Bữa trưa có Đới Thế Vĩnh là nhân vật nhỏ nhưng anh ta là do Yên Vệ Bình giới thiệu, anh có vai trò nhất định trong tương lai của tập đoàn, giúp đưa tập đoàn ra khỏi thế bế tắc hiện nay. Cho nên gặp gỡ Đới Thế Vĩnh là rất quan trọng, Yên Vệ Bình không thể vắng mặt. Đới Hướng Dương cam đoan: giữa chừng dạ tiệc sẽ cử xe đưa cháu rể đi suốt đêm đến Thanh Đảo còn nhanh hơn là đi máy bay.
Anh bộ đội nghiêm chỉnh Yên Vệ Bình dẫu không muốn thì vẫn sẵn sàng chấp hành lệnh cấp trên, bèn “xin vâng”.
Lúc sáng sớm ra khỏi nhà, như thường lệ, anh ôm hôn vợ, và nói có lẽ phải bốn năm ngày nữa mới trở về, anh băn khoăn vì phải để vợ ở nhà một mình với đứa con còn nằm trong bụng…
Đới Quyên đã có bầu ba tháng.
Nếu không vì đang bị nghén, cô sẽ cùng đi Thanh Đảo với chồng để thăm nom bố.
Thế mà giờ đây Yên Vệ Bình đã ra đi mãi mãi, Đới Quyên đã mất người thân yêu nhất, đứa con tương lai cũng mất người cha sẽ rất mực thương yêu nó.
Lẽ nào chuyện này đều là tại cái thứ “mệnh căn” giời ơi của Đới Hướng Dương mà mọi người vẫn nhắc đến xưa nay? Than ôi, cái thế giới ma quỷ tối mắt vì tiền, ta nguyền rủa ngươi!
Không ít người biết Đới Hướng Dương có cái thứ gọi là mệnh căn, nhưng người đã tận mắt nhìn thấy nó thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Càng không nhìn thấy thì càng hay bàn tán đồn đại, có người nói nó là một tín vật do tổ tiên họ Đới để lại, ví dụ tượng Phật đã được hòa thượng khai quang điểm nhãn, hoặc bùa gỗ đào đã được linh hỏa truyền nhập, có người đoán là tảng than đá đầu tiên mà Đới Hướng Dương khai thác được, có người liên tưởng từ chữ “căn” đoán rằng đó là một củ nhân sâm cực to giống hệt đứa trẻ con, lại có người suy đoán theo kiểu ly kỳ quái dị, nói rằng đó là một tiểu quỷ được vị pháp sư Đông Nam Á giúp Đới Hướng Dương nuôi dưỡng - chứng cứ là: mỗi năm Đới Hướng Dương đi nghỉ vài lần ở vùng Đông Nam Á. Thậm chí có người nói, “mệnh căn” là một bó tiền cực to, tiền Nhân dân tệ hoặc đô la Mỹ, tuy nhiên, nếu nói thế thì tiền chẳng phải là mệnh căn của tất cả mọi người ở chốn bụi trần này hay sao?
Đới Quyên thường kiềm chế không hỏi Đới Hướng Dương các chuyện kinh doanh nhưng bí mật về “mệnh căn” thì cô biết. Không chỉ mình cô mà cả Yên Vệ Bình, thậm chí cô không tính ra được… ít nhất có mấy mươi người hay nâng cốc với Đới Hướng Dương cũng biết sự thật về mệnh căn.
Chính Đới Quyên cũng phải công nhận nó là một báu vật.
Nói ra, các bạn đừng kinh ngạc… nhưng nhất định các bạn sẽ kinh ngạc. Sao tôi có thể ngăn người khác đừng kinh ngạc, vì bản thân tôi lần đầu biết về nó cũng bị trằn trọc mấy đêm liền!
Đó là một tài liệu viết tay. Mãn Giang Hồng. Bản chép tay của Nhạc Phi!
Thảo nào Đới Hướng Dương coi nó là mệnh căn! Cho đến nay, giới học thuật vẫn còn tranh luận kịch liệt: câu từ “Nộ phát xung quan” có đích xác là của con người trung nghĩa nhất trong lịch sử Trung Hoa không? Khi sở hữu bản chép tay của một trong những tác phẩm văn học nổi tiếng nhất trong lịch sử, nó sẽ “xóa sổ” mọi tranh luận của giới học thuật, và có thể lớn tiếng nói rằng: mọi tán dương đỉnh cao của chúng ta đối với cổ nhân không hề khoa trương, tinh thần hiến thân, trung thành, oanh liệt ấy của Nhạc Phi có thể trở thành tín ngưỡng của chúng ta.
Thậm chí có thể biến những tranh luận ấy trở thành trò cười thời nay.
Chỉ có điều, Đới Hướng Dương coi nó là mệnh căn của doanh nghiệp gia đình, nói chính xác hơn là mệnh căn của ông ta, là sự bảo đảm an toàn vĩnh cửu, là sự sùng bái đầy mê tín. Đúng là Đới Hướng Dương quý cô cháu còn hơn con đẻ chứ không phải tỏ vẻ trước mặt thiên hạ, cô không bao giờ muốn nói những lời không tốt đẹp về chú mình, nhưng cô vẫn nghĩ dù ông kinh doanh thành công đến đâu thì bản chất cũng bình thường như bao người khác, cũng có khuyết điểm chứ không cao thượng sáng ngời gì cả. Nhân gian có biết bao người thắp hương cho Nhạc Phi, Đới Hướng Dương chỉ là người tôn thờ một bản chép tay của ngài, xin ngài phù hộ cho đế quốc thương mại nho nhỏ của ông. Ông mê tín cũng là phải, vì trong 18 năm qua tập đoàn Hâm Viễn hùng mạnh đã phải chịu vài ba phen thăng trầm, theo cách nói của ông: năm 1998 vì vấn đề vốn mà Hâm Viễn suýt nữa bị sáp nhập, năm 2003 và năm 2008 cũng suýt chết ngạt vì vấn đề vốn, may sao cuối cùng cũng thoát hiểm. Đới Hướng Dương đã nhìn thấy nhiều đối thủ cạnh tranh có tài ba, tiềm lực và quy mô lớn hơn ông không vượt qua nổi những cửa ải đầy khó khăn rồi đau đớn biến thành trò cười của lịch sử, ông không thể không cảm thán chẳng qua mình được đấng linh thiêng trong cõi vô hình phù hộ đó thôi. Vì thế, sau mỗi lần thoát hiểm, ông càng thêm kính ngưỡng cái gọi là mệnh căn ấy. Qua thái độ muôn phần sùng kính của ông chú đối với bản chép tay Mãn Giang Hồng của Nhạc vương, Đới Quyên nhận ra bài từ ấy thực sự là chỗ dựa tinh thần của ông, chỗ dựa tuyệt đối, đến mức… cần đi khám bệnh tâm lý.
Hoặc để bác sĩ tâm lý trợ giúp cũng được.
Thật đáng tiếc, nếu gặp Na Lan sớm hơn.
Giờ đây nói những chuyện này đã là quá muộn. Khi Đới Quyên gặp Na Lan lần đầu thì sự việc đáng sợ đã xảy ra mất rồi.
Sáng ngày ra, sau khi nôn ọe như thường lệ, trứng gà, sữa dinh dưỡng bị lùa ra hết, Đới Quyên mệt lử nằm đi văng, sờ cái bụng hơi nhô lên. Cô thầm nghĩ, bé ơi, dù bé là hoàng tử hay công chúa, hai ta cũng đã có ân oán với nhau, mẹ là người hay để bụng, mẹ sẽ đánh dấu lên lịch, con bắt mẹ nôn ọe bao nhiêu lần thì bấy nhiêu lần mẹ sẽ bớt cho con ăn kem, ăn sô cô la. Chắc con sẽ mỉm cười, nhưng liệu con mỉm cười được bao lâu?
Lúc di động Đới Quyên réo vang, có lẽ cũng là lúc xe cảnh sát đang chạy vào Dư Trinh Lý. Người gọi đến là Cù Đào, giám đốc lễ tân của hội quán Tiêu Tương, một thanh niên mà Yên Vệ Bình rất ưng ý. Vẻ rất lo lắng, anh ta cho Đới Quyên biết tin lầu chính Tiêu Tương bị cướp tấn công, lúc này cảnh sát đã đến nhưng bọn cướp vẫn còn trong nhà, có thể Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình đã bị giữ làm con tin!
Đới Quyên mở di động. Trên WeChat đã có vô số tin hỏi thăm: cậu biết tin Tiêu Tương bị cướp chưa? Thật đáng sợ, nghe nói có tiếng súng? Chú cậu có ở đó không? Chồng cậu lên máy bay rồi chứ?
Đương nhiên không thể trả lời các bạn đang rất lo lắng quan tâm hỏi thăm, và cũng bỏ cả rửa mặt chải đầu, Đới Quyên vội vã thay quần áo rồi chạy ào ra ngoài, chui vào xe, lần đầu tiên cô bấm còi inh ỏi cả khu dân cư nghe thấy.
Nhà vợ chồng cô thuộc khu biệt thự ở tuyến vành đai 3, trên đường từ đây vào trung tâm thành phố, nửa đầu phóng như điên, nửa sau đi chậm như rùa, Quyên đành đỗ xe trước một siêu thị rồi xuống đi tàu điện ngầm.
Khi đến được đầu khu Dư Trinh Lý thì vụ nổ đã xảy ra, ở xa cũng nhìn thấy khói đen bốc lên nghi ngút. Mở di động, họ vẫn đang truyền hình trực tiếp. Đới Quyên biết tin về vụ nổ, biết tin lầu chính Tiêu Tương tan hoang khủng khiếp, Cù Đào kể lại khá cặn kẽ và thông báo vừa có vài xe cứu thương chở người đi cấp cứu ở bệnh viện số 6. Đới Quyên hỏi, “Có nhìn thấy chú tôi và anh Yên Vệ Bình không?” Cù Đào lắc đầu, an ủi cô, “Em đứng khá xa, không nhìn thấy tất cả những người bị thương, nhưng chắc là không vấn đề gì đâu.”
Tuy vậy Đới Quyên có một linh cảm rất không lành.
Cô hỏi danh sách các vị khách ở lầu chính, Cù Đào nói không có, nhưng anh ta biết bàn ăn ở đại sảnh tầng hai có Đới Hướng Dương, Yên Vệ Bình, Lương Tiểu Đồng và một thương gia. “Ai đó trong nội bộ hội quán đã thuê bao gian nhỏ Túy Hoa Âm, không rõ tiếp quý khách nào, nhưng về sau nghe cảnh sát nói, thì ra đấy là một anh phóng viên và một chị chuyên gia tâm lý tên Na Lan.”
Na Lan? Cái tên nghe quen quen.
Đới Quyên cảm ơn Cù Đào rồi đi vào Dư Trinh Lý. Cô nói với cảnh sát đứng ở cửa hội quán Tiêu Tương rằng mình là người nhà con tin, muốn hỏi tình hình. Viên cảnh sát cũng nói như Cù Đào chứ không hé lộ chi tiết gì, dù biết cô là người nhà con tin.
Đới Quyên dặn dò Cù Đào nán lại ngóng tin, rồi chạy đến bệnh viện Nhân dân số 6.
©DTV
Phòng cấp cứu “náo nhiệt” khác thường, bất ngờ tiếp nhận đông đảo người bị thương, các cảnh sát đều căng thẳng như ra trận, gây áp lực rất lớn cho khu nhà cấp cứu. Đới Quyên hỏi bác sĩ, hỏi y tá… có bệnh nhân tên là Đới Hướng Dương và Yên Vệ Bình không, nhưng không nhận được câu trả lời nào. Cô đành vào tận phòng cấp cứu nhìn từng giường một, sau đó lại sang phòng ICU, nhìn thấy một nữ đang hôn mê, cuối giường treo tờ bìa theo dõi ghi “Na Lan”.
Thì ra cô này là chuyên gia tâm lý Na Lan, đang bị thương nặng. Đới Quyên nhìn kỹ hơn, khuôn mặt cô ta cũng quen quen.
Cuối cùng, hiểu rằng có đi tìm nữa cũng vô dụng. Đới Quyên dần dần chấp nhận khả năng sẽ phải nghe tin chẳng lành. Và cô đã chấp nhận, đây là ngày đen tối nhất kể từ khi cô trưởng thành. Một hiện thực tàn khốc. Chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, cô đã mất hết người thân, mất người yêu duy nhất của mình.
Cô bỗng thấy trời đất quay cuồng, bữa sáng đã nôn hết, quá lo lắng nên cũng không nghĩ đến bữa trưa nữa, lúc này vừa đói vừa mệt, lòng như lửa đốt, đôi chân mềm nhũn, ngã vật xuống cái ghế ở khu chờ khám cấp cứu.
Lúc tỉnh lại, Đới Quyên thấy mình đang nằm trong phòng theo dõi và được truyền dung dịch muối, ngồi bên cạnh là một cô gái trông rất quen, phục vụ ở lầu Đông Tiêu Tương, nói rằng Cù Đào lo chị Quyên bị mệt nên bảo cô đến đây tìm. Lúc nãy một y tá ở phòng cấp cứu phát hiện ra Đới Quyên bị ngất, liền đưa ngay vào đây để truyền dung dịch. Cô phục vụ vừa vào viện liền chạy ngay đến phòng cấp cứu, tìm thấy Đới Quyên mà còn lo lắng rằng mình đến muộn.
Cũng may, Đới Quyên chỉ bị hạ đường huyết, truyền dịch xong, cô ăn chút bánh trái do cô phục vụ mang đến, nghỉ ngơi một lát thì dần dần hồi phục. Nằm trên giường, cô ngẫm nghĩ. Lúc nãy đi tìm Yên Vệ Bình và Đới Hướng Dương, nhìn thấy khá nhiều cảnh sát, thấy một số nhân viên của Tiêu Tương ví như Ngu Uyển Chân vẫn hay gọi cô là “chị Quyên”, bếp trưởng Lý Vạn Tường, bảo vệ Cát Tam Lạc… Phần lớn con tin là người của Tiêu Tường, nghĩa là sao? Chắc chắn cảnh sát cần ghi bút lục của những người mục kích sự việc, những người này cũng cần chăm sóc y tế. Đới Quyên đoán rằng cảnh sát sẽ tổ chức làm việc ngay tại bệnh viện này.
Cô ngồi dậy, rồi bước ra hỏi hai anh cảnh sát hình sự. Họ cho biết đội trưởng Ba Du Sinh đang có mặt trong viện. Đúng, cô phải gặp Ba Du Sinh, chỉ để hỏi một câu: Vệ Bình và chú tôi có còn trên đời này không?
Dù cô đã đoán ra câu trả lời.
Nhưng cô vẫn hy vọng mình đã đoán sai.
Tiệc Báo Thù Tiệc Báo Thù - Quỷ Cổ Nữ Tiệc Báo Thù