Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4198 / 89
Cập nhật: 2017-12-13 11:24:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ết hầu gồ to của Quách Tử Phóng khẽ động đậy, anh mỉm cười không mấy tự tin, “Tiếng súng? Chắc không đến nỗi giật gân như thế đâu. Nên nhớ hôm nay là ngày khai trương hội quán, chắc là tiếng pháo chào mừng khai trương.” “Đốt pháo chào mừng, sao chỉ nổ một tiếng?” Na Lan nhìn ra ngoài cửa sổ. Như để xoá tan mối nghi ngờ của cô, “tạch, tạch, tạch…” một loạt tiếng pháo rền vang, âm thanh tan xác pháo nghe thật vui tai. Quách Tử Phòng liền nâng cốc, nhưng anh nhận ran l cau mày rõ chặt. Cứ thế ngồi im một lúc, cô bỗng đứng dậy nói, “Tiếng nỗ lúc này đúng là tiếng súng!” Quách Tử Phóng biết rất rõ tuổi xuân đầy biến động của Na Lan qua các vụ án, và cũng nghe một số tin đồn nữa, ví dụ về đời sống tình cảm mơ hồ, thực thực hư hư, về kho baú dưới đáy hồ đã tìm thấy nhưng lại mất tích, về việc cô đã từng điều trị thần kinh không chính thức. Anh đoán rằng sau mấy lần cận kề cái chết, Na Lan khó tránh khỏi trở nên nhạy cảm, bèn an ủi, “Nghe một âm thanh riêng rẽ, tất nhiên khác với nghe một chuỗi âm thanh…” Na Lan đã bước ra đến cửa phòng đang khép hờ cô không giải thích gì them, chỉ nói. “Tôi từng nghe thấy tiếng sung, và không chỉ một lần.” Rồi cô nghiêng đầu lắng nghe động tĩnh ở tầng dưới. Quách Tử Phóng biết Na Lan từng tiếp xúc với tiếng súng qua mấy lần tham dự vào các vụ án, anh cũng biết Na Lan đã từng đến trường bắn để tập sung, nên anh càng khâm phục trực giác chính xác của Na Lan trong những phen trãi nghiệm hiểm nguye. Lẽ nào tiếng súng thật? Tiếng súng nghe thấy trong các vụ án kinh thiên động địa, tiếng súng nghe thấy ở trường bắn, tiếng súng nghe thấy hoặc không nghe thấy khi đeo chụp tai… có giống nhau không? Liệu có phải chỉ là tại thần kinh Na Lan quá nhạy cảm? Anh cũng chăm chú lắng nghe. Ở tầng dưới có tiếng bước chân gấp gáp, bận rộn. Một số tiếng gắt tiếng quát nghe không rõ và cả tiếng phụ nữ kêu thét lên. “Có thể là có người đang cãi nhau đánh nhau.” Quách Tử Phóng biết, ở những trung tâm giải trí cao cấp cũng khó tránh khỏi xảy ra xung đột. “Chúng ta cứ uống đi!” Na Lan nói, “Tầng hai, các ông chủ đang chiêu đãi khách, nhưng họ chỉ vừa mới bắt đầu, ít có khả năng đã uống say rồi đánh nhau.” Cô lại lắng nghe một lúc. “HÌnh như nghe thấy câu ”tất cả, cấm nhúc nhích”…” Quách Tử Phóng ngẩn người, “Chắc là có nhân viên bảo vệ trị an…” Nhưng rồi anh lại cảm giác là không đúng.”Thế là ý gì nhỉ?” “Bọn cướp!” Quách Tử Phóng lấy di động ra, “Tôi báo công an.” Tiếng súng, tiếng thét, và “cấm nhúc nhích”…Thực đáng ngờ, điều anh nghĩ đến trước hết là: tin nỗi bật do phóng viên mục kích hiện trường đưa tin. Tiếp đó anh nghe thấy nhiều tiếng bước chân chạy rầm rập lên tầng. Na Lan đã khoác túi, đẩy cánh cửa sổ độc nhất của gian phòng, “Mau chạy thôi!” Quách Tử Phóng nhất định bắt Na Lan phải chui ra trước. Cả hai đều chưa đến lầu Ba Khắc bao giờ, chỉ biết đại khái về cầu trúc của nó nên cũng chỉ áng chừng đường đi lối lại, họ nghĩ cách chạy xuống tầng trệt rồi chạy vào đám đông ngoài phố là xong. Bên dưới cửa sổ là một khung sắt sơn đỏ, áp tường, tựa như lan can, dài chùng một mét, rộng nửa mét, cao nửa mét, không thể coi là ban công hóng mát, chi có thể đặt ở đây một hai chậu hoa mẫu đơn. Na Lan cảm thấy may mắn vì hôm nay cô ăn mặc khá gọn gang, lcú này quần bò sẽ tiện lợi hơn hẳn váy áo diêm dúa làm nỗi bật các đường cong của cơ thể. Tay cô nắm lan can, thả người xuống. Hai chân đặt lên cái gờ nhô ra, đây là gờ phía trên cửa sổ tầng hai, chất liệu nhôm hoặc nhựa, có tác dụng trang trí, chắn nước mưa chứ không thể chịu nổi sức nặng của cơ thể người. Nhìn xuống phía dưới, thấy cửa sổ tầng hai cũng có cai khung kim loại nhưn trên này. Cô lúng túng giẫm mạnh vào cái gờ, nó bật tung, cô bị rơi xuống dưới nhưng đã may mắn nắm đúng cái khung kim loại ở tầng hai. Lại nhìn xuống dưới, thấy chỉ còn cách mặt đất vài mét, cô tụt dần xuống. Đế giầy da lúc này cũng được việc hơn hẳn giầy cao gót. Quách Tử Phóng cũng tụt xuống theo cách đó. Lúc cả hai đứng thẳng lên mới nhận ra mình đang đứng ở nền giếng trời củ lầu Ba Khắc, nói cách khác, cả hai vẫn đang ở trong toà lầu. Lúc này họ cũng nhận ra đứng trước mặt là một gã bịt mặt, mặc quần áo đen, và một họng súng đen ngòm chĩa vào họ. “Còng lại!” Thế rồi có tiếng lách cách, một gã bịt mặt nữa xuất hiện, tặng cho họ một bộ còng tay. Quách Tử Phóng giả vờ ngơ ngác, “Chỉ một bộ, thì đủ sao được?” Báng súng lập tức nện vào sống lưng anh, “Mỗi đứa một tay!” Thế là tay trái Na Lan và tay phải Quách Tử Phóng được còng chung một còng. “Lên gác!” Gã bịt mặt lia ngang nòng súng tự động đang cầm. Chỉ mấy từ ngắn ngủi, nên Na Lan chưa nhận ra gã nói giọng địa phương nào, cô nhìn kỹ khẩu súng nhưng cũng không nhớ ran gay là loại súng gì, cô tự trách mình mấy lần theo Ba Du Sinh đến trường bắn để học xạ kích nhưng vẫn chưa tìm hiểu kỹ. Cả hai rất biết súng đạn vô tình chẳng nễ nang ai, đành bước đi theo hướng nòng súng ra hiệu. Họ đi vào một cửa lớn đang mở, bên trong lổng chỗng soong nồi bát đĩa thìa đũa, quạt hút khói vẫn đang chạy. Đây là nhà bếp. Các đầu bếp đang nấu dở dang cũng vội rời đi, có lẽ họ cũng như cô và Quách Tử Phóng, trước sức mạnh của họng súng, đành phải đi đến một nơi chưa rõ sinh tử ra sao, tuy nhiên họ cũng không quên tắt bếp. Na Lan biết rằng hôm nay ngày lành tháng tốt, hội quán khai trương, đồng thời xảy ra vụ cướp. “Cấm nhúc nhích!” Tiếng quát dường như từ tần hai vọng xuống. Trên đại sảnh ở tầng hai đang mở tiệc, không rõ số lượng người, nhưng ít ra cũng phải huyu động một hoặc hai người cho chắc ăn, và ít nhất là một khẩu súng, thì mới có thể khống chế nỗi. Cũng cần mọt hoặc hai người nữa để khống chế cô gái ở quầy tiếp tân, cậu phục vụ bàn và các đầu bếp. Chứng tỏ bọn cướp phải có ít nhất ba bốn tên. Đi qua nhà bếp. thì đến một hành lang ngắn, sau đó là đầu cầu thang ở cuối tiền sảnh. Đằng xa là quầy tiếp tân trơ trọi, không thấy cô gái mặc áo nền trắng hoa xanh đâu, chắc hai cổ tay thon thả của cô cũng đã được còng sắt “bảo vệ” rồi. Cổng chính của lầu chính đóng chặt. Cả hai đều nhớ cái mệnh lệnh “lên gác”, nên họ cùng bước lên cầu thang. Cửa đại sảnh đang mở, bên trong đã có mấy người đều ngồi xổm quay mặt vào tường, hai tay giơ lên, bất động. Nhìn kỹ, thấy rằng cứ hai người ngồi cạnh nhau đều bị còng chung một còng. Cô gái tiếp tân và một thanh niên cao to mặc quần áo bảo vệ bị còng chung một còng, anh bảo vệ ngồi co ra, trên đầu gối phải có vết máu loang, chắc là người bị thương vì phát súng ban nãy. Một gã bịt mặt mặc đồ đen, tay cầm súng máy, khồng chế toàn thể đám người ở đây. Na Lan nghe thấy tên cướp đứng phía sau nói, “Sém chút nữa bọn chúng chạy mất!” Là giọng vùng nào nhỉ? Tiếng phổ thông rất chuẩn, nhưng “sém chút nữa” chứ không phải “suýt chút nữa”, tức là giọng miền nam. Một bàn tay đưa ra tước đoạt chiếc túi đeo vai của Na Lan rồi lại thò tay vào túi áo Quách Tử Phóng tước đoạt chếc di động và đồ ăn còn ngồn ngộn. Na Lan nhìn thấy trên bàn có một đống di động, chìa khoá và ví tiền. Một bàn tay đưa ra tước đoạt chiếc túi đeo vai của Na Lan rồi lại thò vào túi sáo Quách Tử Phóng tước đoạt chiếc di động và chùm chìa khoá của anh, sau đó ném lên mặt bìa đầy bát đĩa và đồ ăn còn ngồn ngộn. Na Lan nhìn thấy trên bàn có một đống di động, chìa khoá và ví tiền. Tên cướp đứng ở đại sảnh nói, “Ngồi xuống như bọn họ. Biết điều thì được an toàn. Chớ tìm cách này cách nọ. Nhìn thằng ngu kia, sẽ biết hậu quả là gì.” Cũng nói tiếng phổ thông rất chuẩn nhưng có âm sắc miền Bắc. Na Lan và Quách Tử Phóng cùngngồi xuống. Tên miền Nam nói với tên miền Bắc, “Đại ca bắt đầu đào kho báu rồi chứ?” Tên miền Bắc, “Đại ca bảo mày đến rồi thì sang đó giúp một tay.” “Mày có kiểm soát nổi không?” Tên miền Nam hỏi. “Tao, đương nhiên không thể.” Tên miền Bắc cười khẩy. “Nhưng khẩu súng này thì có thể. Tao vừa thử rồi dùng rất ngon lành.” Tiếng bước chân đi xa dần, tên miền Nam sang giúp “đại ca” đào kho báu. Na Lan nhớ đến năm xưa cô cũng từng lập tổ săn báu vật, lặn xuống hồ Chiêu Dương tìm kho báu khổng lồ mà tể tướng Bá Nhan thời Nguyên để lại. Tuy đã lấy được kho báu nhưng lại bị con “chim sẻ” rình phía sau thừa cơ cướp đi mất…
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 12 giờ trưa, tại hiện trường vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
Còn một phút nữa, nếu Na Lan không đến, chúng sẽ giết một người. Cuối cùng, Ba Du Sinh nói, “Trả lời bọn chúng: Na Lan đang ở ngay trong đám con tin. Để tiện cho thương lượng, đề nghị Na Lan lập tức điện thoại với chúng tôi ngay.” Điền Lợi Mẫn thao tác nhắn tin trả lời ngay. Đối phương lập tức hồi âm: Không cần nữa. Mọi người nhìn nhau, và đểu hiểu ý nghĩa là gì: Na Lan đang ở trong đám con tin, cô đã can đảm đứng ra. Ba Du Sinh nói, “Nhắn tin nữa đi, tranh thủ cơ hội nói chuyện với Na Lan.” Bụng bảo dạ tại sao cô lại có mặt ở họi quán tư nhân trong ngày khai trương? Và lại đúng vào lúc xảy ra vụ cướp? Kinh nghiệm bao năm công tác, anh biết rằng luôn xẩy ra các sự kiện ngẫu nhiên, nhưng sự trùng hợp thì hiếm hoi, khác với phim ảnh hay tiểu thuyết. Anh bất giác nhớ lại hồi Na Lan mới vào đại học, đã có tin đồn cô là “tay vịn cao cấp” bí hiểm khôn lường. Sau nhiều năm quen biết Na Lan, ám ảnh về tin đồn vu vơ ấy đã tan biến khỏi đầu óc anh, tuy nhiên, cảm giác chưa hiểu hết và cảm giác bí hiểm đối với con người Na Lan đôi lúc vẫn khiến anh phải suy nghĩ: cha cô bị hại một cách kỳ lạ, kho báu Bá Nhan biến mất, chứng thần kinh phân liệt thực thực hư hư, trực giác nhạy bén khác thường, những vụ trọng án hình như mãi mãi đeo bám cô… có phải đều là ngẫu nhiên? Trở lại câu hỏi trước mắt: tại sao Na Lan lại có mặt ở Tiêu Tương? Ba Du Sinh nói với Khương Minh, “Nhờ cậu gọi tay phụ trách quầy tiếp tân lại đây.” Phụ trách tiếp tân của Tiêu Tương là Cù Đào, tuổi ngoài ba mươi, mái tóc rẽ ngôi giữa láng bong, khuôn mặt xương xương với nước da trắng mịn như da thiếu nữ không một nếp nhăn, nhẵn nhụi không râu ria. Anh ta dương như vẫn chưa hết sợ trước vụ việc đang xảy ra, đứng trước Ba Du Sinh mà thỉnh thoảng vẫn run run. Ba Du Sinh hỏi, “Hệ thống máy tính của các anh có danh sách các vị khách không?” Khương Minh đã hỏi anh ta câu này, Ba Du Sinh gần như thuận miệng mà hỏi lại vậy thôi. “Không có! Chỉ có ghi chép khách đặt bàn ăn, nhưng đều nằm trong mạng nội bộ của hội quán.” Mười ngón tay thon dài trắng trẻo của Cù Đào không ngớt vặn vào nhau. “Có thể đăng nhập vào đó không?” Cù Đào gật đầu, “Có thể. Nhưng các ghi chép ấy chỉ ghi thông tin rất sơ sài về người đặt chỗ.” Ba Du Sinh trỏ chiếc laptop đặt trên chiếc xe tấn công ở gần đó, “Anh mở đi, chúng tôi cần xem các ghi chép đặt bàn.” Cù Đào lấy chùm chìa khoá ra, nhìn thẻ ghi mật mã đeo trong đó, rồi nhanh chóng vào mạng nội bộ Tiêu Tương, mở bản danh sách đặt bàn ăn, trỏ vào một ô màu đỏ, “Anh xem, đây là phòng ăn chính ở tầng hai của lầu chính, kéo cửa di động lên, thì cũng được thêm một gian nhỏ nữa. Nói chung, cần một trong hai ông chủ của hội quán đích thân đặt chỗ. Hôm nay là ngày khai trương, tất cả các chỗ đã được đặt kín hết, nhưng cụ thể là những vị khách nào thì chỉ các ông chủ mới nắm được.” “Cho nên, anh không thể biết cụ thể bàn ăn nào có mấy thực khách chứ gì?” Cù Đào nói, “Tôi phụ trách quầy tiếp tân, chủ yếu đón khách vào hai lầu phía Đông và Tây, còn số người vào phòng ăn của lầu chính, chỉ có cô tiếp tân ở cửa lầu chính và cậu phục vụ biết thôi.” Bds gật đầu, “Tiếc rằng hai người đó cũng đã biến thành con tin mất rồi.” Anh lại nhìn kỹ ghi chép về đạt chỗ, rồi hỏi, “Các phòng khác ở lầu chính thì sao?” Cù Đào nói, “Điều này tôi đã nói với nhóm trưởng Khương Minh, trưa nay ngày khai trương, cả lầu chính chỉ mở đại sảnh mà thôi…” Anh ta chỉ vào một ô đỏ khác trên màn hình. “Nhung ở gian nhỏ này trên tầng ba bỗng nhiên có người đặt chỗ.” Sao lại nói là bỗng nhiên?” “Tức là hôm nay mới đặt. Anh xem: họ đặt chỗ lúc 6 giờ 21 sáng nay. Rất sớm.”
Ba Du Sinh hỏi, “Ai đặt?”
“Không rõ. Vì không thấy ghi họ tên và số của người ấy.” Cù Đào nhìn Ba Du Sinh, đôi môi mỏng của anh mấp máy, do dự định nói lại thôi, nhưng thấy Ba Du Sinh đã nhận ra thái độ của mình, anh đành tiếp tục “Có thể là người trực điện thoại và ghi chép đặt chỗ đã sơ suất, hoặc rất có thể là… một người trong nội bộ hội quán đã mở máy tính và thao tác vào trang dặt chỗ.”
“Người đó có thể là anh chứ gì?” Ba Du Sinh chỉ thuận miệng hỏi vậy, nhưng Cù Đào sửng sốt cứ như bị bọ cạp cắn.
“Vâng, có thể là tôi, là ông chủ chúng tôi, thạm chí một nhân viên hoặc đầu bếp quen với cahcs thao tác.”
Ba Du Sinh cảm ơn Cù Đào, rồi ngoảnh sang Điền Lợi Mẫn, “Thế nào rồi?”
“Bọn chúng vẫn chưa trả lời.”
“Gọi điện, xem chúng có muốn đối thoại hay không. Kể cả sử dụng Na Lan làm trung gian cũng tốt.” Ba Du Sinh biết, khi giải quyết bất cứ cuộc khung hoảng con tin nào, mở được kênh đối thoại là rất quan trọng.
Điền Lợi Mẫn gọi điện, nghe một lát rồi nói,:Không ai nhấc máy.”
Ba Du Sinh tưởng tượng khung cảnh đng xảy ra ở lầu chính: trong số mười mấy con tin, Na Lan bỗng đứng ra nói “tôi là Na Lan”. Sau đó, bon cướp bắt đầu đưa ra điều kiện… Bọn tôi đã tìm thấy cô. Sao phải tìm? Cô chuyên nghiên cứu tâm lý hóc tội phạm cô đã tiếp xúc các vụ án tàn độc quái dị, tiếp xúc với bọn tội phạm cuồng điên hung ác, cho nên cô co thể hiểu cho chúng tôi, trên cơ sở đó cô thương lượng hộ chúng tôi dể chúng tôi có được những thứ cần có.
Bọn chung đang muốn có được những gì? Tại sao phải thông qua Na Lan để thương lượng?
Na Lan sẽ thế nào? Sẽ bình tĩnh lắng nghe. Ba Du Sinh biết cô đã có vài năm kinh nghiệm tư vấn tâm lý, dựa vào những điều anh biết về huấn luyện các nhà tâm lý cộng với hiểu biết về tính cách của Na Lan, anh tưởng tượng: trong tình huống đặc biệt này, khi đối mặt với bọn cướp có vũ trang, cô sẽ bình tĩnh nghe, không ngắt lời, không can thiệp vào chúng, nhưng đầu óc cô vẫn vận động cực nhanh.
Ba Du Sinh xem đồng hồ. Kể từ mẩu tin nhắn vừa nãy đến giờ, hai mười tư phút đã trôi qua. Na Lan đã vào cuộc hai mươi tư phút, nhưng vẫn chưa có thông tin gì, hai mươi tư phút tình huống diễn biến ra sao? Khả quan? Hay xấu đi?
Điền Lợi Mẫn nói, “Tôi có cảm giác rất tệ.”
Tiệc Báo Thù Tiệc Báo Thù - Quỷ Cổ Nữ Tiệc Báo Thù