I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Thể loại: Kinh Dị
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4198 / 89
Cập nhật: 2017-12-13 11:24:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ô gái tiếp tân dẫn hai người lên tầng ba, rồi dừng lại trước cửa một gian phòng. Tấm biển gắn trên ô cửa trúc màu vàng sẫm viết ba chữ “Tuý Hoa Âm” theo lối Lệ thư. Mở cửa, thấy bên trong bày một bàn vuông không rộng, và bốn ghế mây có đệm êm, phong cách như ngồi chơi ở sân vườn. tầng ba còn một gian nữa cũng cửa trúc, đang đóng im ỉm, bên trên viết ba chữ “Động Đình Xuân”.
Quách Tử Phóng ngồi luôn xuống ghế. Cậu phục vụ ban nãy nhìn thấy liền bước vào hỏi, “Anh chị dùng đồ uống gì ạ?” Cô gái tiếp tân mỉm cười, nói với hai người, “Rất mong anh chị sẽ hài lòng với trải nghiệm ở hội quán Tiêu Tương hôm nay.” Nói rồi cô quay ra, đi xuống tầng dưới.
Na Lan gọi hồng trà, Quách Tử Phóng gọi bia. Phục vụ nói, “Thực đơn bàn này đã bao gồm rượu vang, có cần tôi mở một chai không?”
Quách Tử Phóng và Na Lan nhìn nhau. Na Lan nói, “Chúng tôi còn một người nữa chưa đến. Chờ đã, rồi mở rượu sau.”
Cậu ta lui ra. Na Lan nói, “Tôi có cảm giác như đang nằm mơ.”
“Không đến nỗi thế!” Hình như vóc người gầy gò của Quách Tử Phóng không hợp với chiếc ghế mây, anh ta cứ ngọ ngoạy mãi. “Chẳng qua chỉ là một hội quán tư nhân thôi mà. Cô đóng cửa tu hành lâu ngày nhưng đâu phải là người xa lạ với đời sống xung quanh?”
Quách Tử Phóng là phóng viên của tờ Tin chiều Tân Giang, đã từng đến phỏng vấn Na Lan về vụ án “năm xác chết”. Với tính cách của Na Lan, nhà báo nói chung là cô đã muốn trốn biệt, huống hồ Quách Tử Phóng luôn gây cho người ta ấn tượng là một gã hay động chân động tay, mồm mép thì ba hoa chích choè, thoạt đầu còn không ít lần bị Na Lan “cấm cửa”. Về sau, Ba Du Sinh đứng ra dàn hoà, nói rằng Quách Tử Phóng là một phóng viên đáng tin cậy, từng nhiều lần đức tin các vụ trọng án ở Giang Kinh rất sát sao, phải chăng. Sau khi tiếp xúc với Quách Tử Phóng, Na Lan mới tin các nhận xét của Ba Du Sinh, và hiểu rằng cái khoa nói và cái mặt dầy của Quách Tử Phóng là do yêu cầu của nghiệp vụ, nó cũng là tấm màn che yểm hộ cho tính cách thực sự của anh. Thật ra anh là con người giầu tình cảm, rất tinh ý, từ đó hai người trở thành bạn hữu.
Na Lan nói, “Chẳng phải tôi phát hoảng vì sự bề thế của hội quán, mà là, có cảm giá khởi nguồn và diễn biến của bữa ăn này không chân thực: người trung gian thì úp úp mở mở, sau đó chuyển địa điểm, việc đặt chỗ cũng mù mờ. Tiếp đso là cái hội quán này, hai lầu phụ náo nhiệt, lầu chính thì lânhj lẽo thiếu vắng hẵn không khí mới khai trương…”
“Có gì lạ chứ? Cô cũng thừa biết gần đây các hội quán bị chà xát mạnh, cho nên họ không muốn phô trương ầm ĩ. Lúc này là buổi trưa, phải đến tối thì mới thực sự đông vui. Người trung gian của chúng ta lúc này đặt được chỗ, chứ tối đến thì chắc chắn ở đây chật ních, đừng hòng chen vào được.” Quách Tử Phóng tiếp tục điều chỉnh tư thế ngồi.
Na Lan hỏi, “Anh thử nói đôi nét về người trung gian đó xem nào?”
Quách Tử Phóng than thở, “Cô lại bắt bí tôi rồi. Tôi cũng chỉ biết như cô biết mà thôi.”
Mấy hôm trước, Quách Tử Phóng nhận được mẩu tin nhắn nặc danh trên di động, nói là có tin nóng sốt chắc chắn Tin chiềuTân Giang sẽ rất thích, nhưng muốn nói chuyện trực tiếp với phóng viên Quách Tử Phóng, đồng thời gọi thêm Tiêu Tương, chính là cô Na Lan trải qua mấy vụ trọng án mà anh từng phóng vấn viết bài. Khứu giác nghiệp vụ khiến Quách Tử Phóng lập tức hỏi: có liên quan đến các vụ trọng án ngày trước không, thì đối phương nói: chờ khi gặp nhau sẽ biết. Lúc đầu đưa ra địa điểm là phòng ăn xoay tròn trên nóc quản trường Đằng Long, sau ba tiếng đồng hồ, người ấy chuyển địa điểm đến hội quán Tiêu Tương này.
“Nếu địa điểm gặp mặt không phải ở chốn công cộng đông người, thì tôi sẽ cho rằng họ đặt bẫy gì đó, xấu chơi…” Vừa lúc phục vụ bước vào nên Na Lan không nói hết câu.
Quách Tử Phóng nói, “Yên tâm đi! Không phải tôi mới một hai lần trải qua tình huống na ná thế này. Các tin tức độc quyền, các tin ngoài lề mà phóng viên có được đều từ hình thức này mà ra.” Anh sốt sắng tợp ngụm bia đang trào bọt, rồi ợ một cái thật to. “Huống chi, hôm nay cô cũng nhìn thấy rồi đấy, có thể đặt chỗ tại lầu chính của hội quán Tiêu Tương, thì không phải nhân vật tầm thường đâu… Trừ phi, cô tin vào mấy câu lý luận của cô em ngồ ngộ phụ trách đặt chỗ ở dưới tấng trệt ấy.”
Na Lan nói, “Kể cũng hơi có lý. Nhưng không tầm thường đến mức nào? Vừa nẫy nhìn thấy ở tầng hai cũng có người đang ăn mà?”
“Theo bố cục của lầu Ba Khắc, thì chính giữa tầng hai là đại sảnh, nơi chủ nhà chiêu đãi khách quý và người nhà. Ngày xưa, khi tất cả các phòng đều cho thuê, thì đại sảnh là nhà ăn chung và là trung tâm hoạt động vui chơi giải trí. Có lẽ khu vực đó đã được sửa thành hai gian phòng ăn chính, trong gian đó hôm nay có hai cổ đông của hội quán Tiêu Tương và những người bạn trong thương trường với họ ấy là tôi đoán thee…” Quách Tử Phóng nói.
Na Lan chưa hiểu, “Sao anh biết trong gian đó là những người như thế nào?”
Quách Tử Phóng cười rất đắc ý, “Lúc nãy cậu phục vụ cầm chai rượu mở cửa bước vào, tôi đã liếc thấy hai ông chủ của hội quán là Đới Hướng Dương và Lương Tiểu Đồng có mặt bên trong.”
Na Lan mỉm cười, “Nhà nghề có khác, mắt anh tinh thật!” Cô cũng biết cái quy tắc này: ngồi bàn tròn, thì đa số người ngồi nhìn ra cửa, là chính chủ mở tiệc đãi khách, ngó vào là thấy họ thôi. Cô hỏi, “Đằng nào chủ chi cũng chưa đến, anh thử đoán xem tại sao người cung cấp tin cho chúng ta lại chuyển địa điểm đến đây?”
Quách Tử Phóng gãi đầu gãi tai nghĩ ngợi một lúc mới noi, “Điều này… khả năng không lớn lắm, có lẽ ông anh này thích làm bộ làm tịch, thích thách thức bản thân, cảm thấy nhà ăn quay giữa vũ trụ trên đỉnh quản trường ĐẰng Long tuy sang trọng thật nhưng vẫn đại chúng, quá dễ đặt chỗ, cho nên mới tìm nơi khác vừa khó đặt chỗ vừa có sức ảnh hưởng, thì lầu chính Tiêu Tương vào ngày khai trương la nơi hội đủ điều kiện này!”
Na Lan nói, “Nghe hơi khiên cưỡng. Ông anh – giả sử là nam gới – ấy, bí hiểm thậm thụt như htế, xem ra không phải là người thích phô trương vì tự làm khó bản thân.”
“Cách nói của cô cũng khiên cưỡng. Nhiều khi, những thể hiện khiêm tốn lặng lẽ lại là khúc dạo đầu của sự phô trương, người ta tạm nén nhằm kích tích tò mò, sau đó mới nổ vang trời! Tôi ngày xưa làm phóng viên ngành giải trí cũng từng dùng cái chiêu này.” Ngày trước Quách Tử Phóng là phòng viên lĩnh vực giải trí cho tờ báo còm, báo lá cải Thanh Giang buổi chiều, từng sống rất chật vật, nhưng với bản lĩnh trơ lì và bền bỉ không lùi, anh gần như đã bao sân toàn bộ chương trình giải trí của các báo “buổi chiều”. Cuối cùng anh được tờ Tin chiều Tân Giang bề thế mua về, trước hết anh là nòng cốt nghiệp vụ trang giải trí của ông chủ mới, sau đó trở thành cây bút chủ lực của trang đời sống xã hội. Cách đây sáu năm, khi vụ án “năm xác chết” xảy ra, chủ biên trang pháp chế không tin cánh phóng viên trẻ tốt nghiệp chính quy có thể gặm nổi mục này, bèn mời Quách Tử Phóng phụ trách chuyên đề về các vụ án lớn. Ba năm sau, nhờ Na Lan mà vụ án “năm xác chết” khép lại được, Quách Tử Phóng lại càng trở thành duy nhất, bởi anh là người đầu tiên phỏng vấn Na Lan, rồi trở thành bạn cô. Năm ngoái Na Lan và vụ án “chặt ngón tay” gây chấn động bốn phương, Quách Tử Phóng một lần nữa trở thành trụ cột của tờ Tin chiều Tân Giang.
Na Lan nói, “Xem ra, chỉ còn cách chờ nhân vật đình đám này xuất hiện vậy!”
Chờ. Năm phút đã trôi qua. Bia và hồng trà đối ẩm, nhân vật đình đám ấy vẫn chưa đến.
Cuối cùng, Quách Tử Phóng mở di động gọi số máy bắt đầu bằng 137, kết quả, một giọng nói đầm ấm cho biết, “Xin lỗi, số máy này không có”.
Na Lan nhận xét, “Tôi có một cảm giác rất tệ.”
Quách Tử Phóng bực mình tắt máy, “Dạ dầy tôi vẫn đang rất háo hức, đằng nào thì cũng gọi món rồi, chúng ta cứ ăn, toà soạn sẽ thanh toán. Dù sao cũng là một dịp đén hội quán tư nhân dùng bữa, coi như cũng được trải mùi đời.”
Các món chưa thấy đâu thì đã nghe thấy tiếng súng.
Ngày 18 tháng Năm, khoảng 12 giờ trưa, tại hiện trường vụ cướp hội quán Tiêu Tương.
Mười phút, Na Lan không đến, giết một người.
Ba phút đã nhanh chóng trôi qua, Ba Du Sinh lại dọi điện chon l và Đào Tử. Máy Na Lan không ai nghe, Đào Tử vừa ra ngoài ăn cơm, giờ đã về đến ký túc xá, vẫn chưa tìm thấy bất cứ manh mối nào trên bàn học của Na Lan cho biết vị trí hiện nay của cô.
Lại một phút nữa trôi qua.
Di động của Ba Du Sinh đổ chuông. “Hảo Tấn Bằng đây! Vừa nãy tôi và anh nói chuyện.” Giọng anh giảng viên, anh nhấc máy ở phòng lằm việc của Na Lan.
“Thế nào rồi?” Ba Du Sinh hỏi.
Giọng Hảo Tấn Bằng có vẻ bức xúc, “Lúc trước điện thoại với anh, tôi hoàn toàn không biết tình hình cấp thiết. Tôi không biết vụ án đang xảy ra ở Dư Trinh Lý. Vừa thấy có người tung ảnh lên WeChat nên mới liên tưởng đến …”
Ba Du Sinh hít sâu một hơi. “Anh nói đi?”
“Thật ra tôi không biết Na Lan hiện đang ở đâu, nhưng lúc tôi tạt vào phòng làm việc thì vô tình nghe thấy cô ấy gọi điện thoại cho ai đó, có nhắc đến hiệu ăn mở ở lầu Ba Khắc thì phải…”
Ba Du Sinh thấy trán mình bắt đầu lấm tấm mồ hôi: hiệu ăn lầu Ba Khắc! Lẽ nào lại có chuyện ngẫu nhiên kiểu này? Anh biết khu vực lầu Ba Khắc không chỉ có một vài quán ăn, nhưng kết hợp với vụ cướp đang xảy ra ở hội quán Tiêu Tương, anh không thể không liên tưởng…
Hảo Tấn Bằng ngập ngừng, chắc là vì muốn nghe phản ứng của Ba Du Sinh, nhưng không thấy gì, anh đành nói tiếp, “Trước đó, hình như cô ấy còn nói một câu ‘nghe tên, có vẻ như chuyến món ăn Hồ Nam’…”
Hồ Nam, Tương, Tiêu Tương. Ba Du Sinh nói, “ Rất cảm ơn anh đã hợp tác, thông tin anh cho biết là rất quan trọng.”
Năm phút đã trôi qua.
Ba Du Sinh hỏi Khương Minh phụ trách sơ tán, “Khách ở hai lầu phía Đông, Tây hội quán thì sao?”
Khương Minh xoay người trỏ về phía đầu đường đi vào Dư Trinh Lý, “Tạm thời để họ chờ trong vùng cảnh giới trên đường Giang Hưng Trung, có thể có một vài người đã tản đi nhưng đa số vẫn đứng đó.” Lúc đến nơi Ba Du Sinh đã nhìn thấy Na Lan, cũng biết nếu cô ấy có trong số được sơ tán, với sự nhạy cảm cố hữu, chắc chắn cô sẽ quan tâm đến diễn biến tình hình và không thể không trả lời điện thoại.
Thế rồi anh có một phán đoán, phán đoán khiến anh nhói tim.
Anh gọi Vương Chí Huân và Điền Lợi Mẫn đến. “Tôi vừa nhận được một tin, rất có thể Na Lan đang ở trong lầu chính của hội quán.”
Mười giây trầm mặc, quá đủ để biểu lộ sự kinh ngạc của mọi người.
Lúc này, nữ cảnh sát phụ trách định vị di động của Na Lan mặt đỏ phừng phừng chạy lại báo cáo Ba Du Sinh: di động của Na Lan không phát tín hiệu GPS, có lẽ máy cô không có GPS hoặc đã tắt nguồn hoàn toàn. Tắt máy như bình thường, thì tín hiệu GPS vẫn phát, tắt nguồn hoàn toàn tức là tháo hẳn pin ra hoặc máy bị va đập, bị vỡ, hỏng mất phần GPS thị máy mới mất tín hiệu GPS.
“Cho nên tôi đành lần lại tuyến đi trước đó theo GPS của máy cô ấy.” Nữ cảnh sát cố nén phấn khích. “Tôi hoàn toàn không ngờ…” Cô chỉ vào toà lầu chính trước mặt. “Trước khi tắt nguồn hoàn toàn, thì máy ở ngay trong toà lầu kia!”
Ba Du Sinh, “Đã bao lâu rồi?”
“Mười lăm hai mươi phút.”
Ba Du Sinh nhẩm tính, tức là gần thời điểm băng cướp gửi tin nhắn.
Điền Lợi Mẫn nói, “Có lẽ cô ấy vẫn chưa phải là con tin, cho nên bọn cướp mới đòi chúng ta cho gặp.”
Khương Minh hỏi, “Ý cô là, cô ấy tuy đang ở trong lầu nhưng đã nấp kín? Nếu thế thì chúng ta càng không thể cho chúng biết Na Lan đang ở đâu.”
“Dù chúng ta tìm Na Lan ở bên ngoài, thì cũng chỉ là để cô ấy đứng ra thương lượng kia mà?” Vương Chí Huân thắc mắc.
Điền Lợi Mẫn nói, “Không hẵn là thế. Có nhiều cuộc thương lượng chỉ cần thực hiện qua di động, gọi loa, thậm chí nhắn tin, để giải quyết.”
Vừa nói đến nhắn tin, thì máy di động chuyên dùng đã có tin nhắn mới: Còn hai phút nữa.
Trong máy phút vừa rồi, các kỹ thuật viên đã tra ra: bọn cướp dùng di động của Lương Tiểu Đồng để nhắn tin cho cảnh sát. Lương Tiểu Đồng là một trong các cổ đông của hội quán Tiêu Tương, rất có thể cũng đang là con tin. Bọn cướp sẽ cướp di động hoặc ép Lương Tiểu Đồng tự tay nhắn tin. Cũng có khả năng Lương Tiểu Đồng là kẻ cướp, nhưng tại sao anh ta phải cướp hội quán của chính mình? Khả năng này gần như bằng không. Ngoài ra cũng đã tra được số điện thoại báo công an: phát ra từ ngay lầu chính của hội quán.
Thời gian vẫn từng giây trôi đi, các cán bộ phụ trách đều vô kế khả thi, nhấp nhổm như ngồi trên chảo nóng. Ba Du Sinh bỗn nói, “Trả lời chúng: bảo chúng truyền ảnh của toàn bộ con tin là nữ đang ở trong đó ra, và hứa rằng một hai phút nữa Na Lan sẽ đến.”
Điền Lợi Mẫn thoăn thoắt bấm phim, nhắn tin trả lời. Bọn cướp cũng hồi âm rất nhanh: Không phải lúc các người ra điều kiện.
Khương Minh làu bàu nguyền rủa. Vương Chí Huân nói “Anh Sinh…” Cả Sở Công an chỉ có một số ít đồng nghiệp là “chiến hữu kỳ cựu” gọi Ba Du Sinh một cách thân mật là “anh Sinh”, Vương Chí Huân gọi thế, nhằm thể hiện tình cảm và cổ vũ anh hãy quyết đoán, nhưng anh chầm chậm xua tay, tay kia day day thái dương, Anh đang nghĩ đến một quyết định gian nan.
Máy di động chuyên dùng lại đổ chuông tinh tang: Còn một phút nữa.
Khoảng hai mươi lăm phút trước khi xảy ra vụ án. Tại lầu chính của hội quán Tiêu Tương.
“Đoàng!” Một tiếng nổ vang, gây chấn động cả khu lầu Ba Khắc.
Na Lan bỗng mở to mắt. “Tiếng súng!”
Tiệc Báo Thù Tiệc Báo Thù - Quỷ Cổ Nữ Tiệc Báo Thù