Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 94 / 24
Cập nhật: 2020-06-17 09:38:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Thần Chết Hẹn Giờ
hu Thu đứng khựng, lông mày hơi nhíu lại.
Người đàn ông ngồi chễm chệ trong ghế riêng của nàng lặng lẽ thở khói thuốc lên trần nhà, dường như không trông thấy nàng, hoặc cố tình không lưu ý.
Tim nàng đập mạnh. Song nàng vẫn đủ tài trấn tĩnh để đối phó với mọi tình thế.
Nghe tiếng giầy, người đàn ông mới ngẩng đầu lên. Thu Thu buột miệng:
- Tôtô.
- Phải, người đàn ông ngồi trong ghế của nàng là Tôtô, "đồng nghiệp" khoa học của nàng. Dáng điệu bình thản hóa ngạo nghễ của hắn chứng tỏ hắn muốn lên mặt đàn anh. Nàng không đoán được hắn trở về khi nào, song không lẽ hắn không biết nàng vừa hạ sát hai mạng người, và giấu xác chết trong phòng tắm.
Tôtô búng tàn thuốc lá, giọng kiêu căng - đúng như Thu Thu tiên liệu:
- Chị lầm rồi, tên tôi không phải là Tôtô.
Thu Thu trố mắt ra vẻ sửng sốt:
- Lầm sao được. Mới hôm qua, chị Mimi giới thiệu anh là bác sĩ Tôtô... À, hay là anh ghét cái biệt hiệu nghịch ngợm ấy. Nếu có thể, xin anh cho biết tên thật để tôi gọi anh được thân mật hơn.
Tôtô cười, khinh mạn:
- Tôi cũng không phải là bác sĩ.
Thu Thu nhún vai:
- Có lẽ một trong hai chúng ta loạn trí mất rồi. Tôi rất sáng suốt, nên người loạn trí dĩ nhiên là anh. Vì hôm qua chị Mimi đã nói rõ anh là bác sĩ chuyên về vật lý nguyên tử, tốt nghiệp đại học đường Mạc Tư Khoa, và được giải thưởng Lênin.
Tôtô ném điếu thuốc xuống đất:
- Chị không điên, và tôi cũng không điên. Hai chúng ta không phải là người điên, và cũng không được quyền điên trong lúc này. Phải không thưa chị?
Thu Thu gắt:
- Vậy anh muốn gì, cho biết?
- Tôi muốn từ phút này chị bỏ cái tên Tôtô khôi hài và lố bịch kia đi. Dưới gầm trời, thiếu gì tên, chị muốn gọi tôi là Sít ta Lin, Lê nin, Cút Sếp, Tờruman hay Hít-le tùy ý.
- Vâng. Nhưng ít ra anh cũng chọn một cái tên nào đó để tiện xưng hô.
- Hà, hà, trong nhiều năm cọ sát với thần Chết, tôi đã mang hàng chục tên khác nhau. Hiện giờ, sở KGB gọi tôi là Maxim.
- Thú thật, tôi không hiểu.
- Chị làm tôi mất thời giờ nhiều quá. Mà thời giờ lúc này là vàng bạc. Tôi tin là chị đã hiểu. Thái độ của chị đẩy tôi vào hoàn cảnh khó xử.
Thu Thu sẵng giọng:
- Tôi không ưa lối nói ỡm ờ như vậy. Yêu cầu anh đứng đậy, trả ghế cho tôi làm việc, nếu không...
- Nếu không chị sẽ xô tôi xuống đất...
- Tôi là phụ nữ chân yếu, tay mềm. Vả lại, không thích sự đối xử vũ phu. Nếu anh cứng đầu, tói sẽ mời chị Mimi tới làm chứng trước khi khiếu nại với tướng Luy xốp.
Maxim cười ngặt nghẽo:
- Chị gọi Mỉmi từ giờ đến mai, hoặc hết thế kỷ 20 này cũng không nghe trả lời. Mimi sẽ không tới, và chẳng bao giờ tới.
Thu Thu bàng hoàng, da mặt hơi tái. Nghĩa là Maxim đã biết Mimi bị hạ thủ. Trong trường hợp Maxim là nhân viên KGB Xô Viết...
Maxim ung dung nói tiếp:
- Mimi chẳng bao giờ tới nữa, vì lẽ giản dị, nàng đã chết. Hơn ai hết, chị đã biết Mimi lìa trần. Không riêng Mimi, một quân nhân gác bên ngoài cũng bị giết.
- Bị giết!
- Vâng. Bị giết dưới tay chị.
Thu Thu phản đối, với mục đích kéo dài thời giờ:
- Anh không thể kết tội một cách hồ đồ. Dựa vào bằng chứng nào, anh dám dựng đứng tôi là hung thủ?
Giọng Maxim vẫn đều đều như người tụng kinh:
- Ồ, xin chị đừng bắt tôi phải mở cửa buồng tắm. Tôi đã mục kích từ đầu đến cuối.
Thu Thu lái sang chuyện khác:
- Anh là người đàn ông bất nhã, vào phòng đàn bà không gõ cửa.
Maxim cười ha hả:
- Xin chị tha lỗi. Vì bất nhã nên mới có diễm phúc хеm mỹ nhân giáng thế sử dụng những ngón tuyệt kỹ của nhu đạo.
Nàng nhìn thẳng vào mặt hắn gằn giọng:
- Cám ơn anh. Tôi muốn anh cho biết lý do của cuộc đối thoại này. Hoặc giả xin anh bắt tôi đem nộp cho thiếu tướng Luy xốp.
Vẻ mặt của Maxim vụt nghiêm nghị:
- Nếu là nhân viên của Luy xốp, tôi đã không mất 10 phút đồng hồ dài giằng dặc để hầu chuyện chị. Chắc chị đã hiểu thời giờ rất cấp bách, đối phó không kịp sẽ mang lại hậu quả tai hại.
- Vậy anh là ai?
- Là bạn của chị. Bạn của tổ chức mà chị là một nhân viên gan dạ và tích cực.
- Bây giờ tôi hiểu rồi. Tôi vừa nhận được chỉ thị về anh.
- May quá, chị đã nói rõ điều tôi muốn nói. Thượng cấp cũng ra chỉ thị cho tôi. Tôi đến đây để yêu cầu chị hợp tác.
- Trước khi nhận lời tôi cần biết thêm một vài chi tiết. Anh là nhân viên của cơ quan nào?
- Cơ quan mà chị hợp tác cách đây ba năm.
- MI-6.
- Vâng, MI-6. Gary là thuộc viên của tôi. Tổ chức của chúng tôi ở đây khá đông, toàn là nhân viên MI-6 đeo cấp hiệu KGB và Smerch. Tôi được tin đại tá Sisumang đưa chị vào khu vực Đỏ, dự cuộc thẩm cung Gary.
- Đúng thế.
- Gary khai với Sisumang những gì?
- Không khai gì hết.
- Chị nên thành thật hơn nữa. Tỏi đã biết hết.
- Nếu vậy, anh còn hỏi tôi làm gì nữa?
- Thật ra, tôi mới biết gần hết. Đêm qua, tôi cử Gary đến gặp chị. Vì Gary quen chị trong thời gian phục vụ cho MI-6 tại Luân Đôn. Đáng tiếc là Gary bị bắt. Một người như Gary không bao giờ đầu hàng, nên tuy không dự cuộc thẩm vấn tôi có thể tin chắc là Gary không hé răng nửa lời. Nếu cần, Gary chỉ tâm sự với chị... Lời trối trăn của Gary có tính chất quan trọng, vô cùng quan trọng...
- Tôi đã giải thích rõ ràng mà anh chưa chịu hiểu. Suốt cuộc tra khảo, Sisumang ở lì trong phòng, tôi không thể nào nói chuyên riêng với Gary được.
- Rồi Gary bị đánh chết?
- Không. Sisumang tiêm huyết thanh sự thật cho Gary. Miễn cưỡng tôi phải điểm huyệt cho Gary chóng chết để khỏi phải chịu cực hình. Gary lịm luôn không tỉnh lại nữa.
- Chị cứ giấu quanh mãi. Cứ mất thời giờ vô ích như thế này không biết đến khuya có thỏa thuận với nhau được không. Tôi xin thành thật với chị: tôi là chỉ huy trưởng tiểu tổ MI-6 ở Trung tâm KX. Trong thời gian hoạt động ở đây, chúng tôi đã đoạt được một số tài liệu quan trọng. Những tài liệu này do Gary cất giữ. Vì điều kiện an ninh, ngoài Gary không ai biết.
- Tôi không giấu anh điều gì hết.
- Vậy chị thử nhớ lại xem. Trước khi tắt thở, Gary thốt ra một câu ám ngữ khác thường nào không?
Thu Thu nhớ rõ mồn một những phút cuối cùng trong đời Gary.
Mặt trắng bệch như tờ giấy, tứ chi hoàn toàn tê liệt mà Gary vẫn ráng thốt ra mấy tiếng lạ lùng:
- 9... sì pút, phút...
Có lẽ Maxim giải thích được ám ngữ này. Và có lẽ đó là chìa khóa giúp nàng mở toang màn bí mật. Vì vậy nàng lắc đầu:
- Như tôi đã nói với anh, Gary mê man rồi tắt thở luôn.
Maxim nói:
- Theo lệnh trên, chúng ta cần bắt tay chặt chẽ để hoàn thành công tác càng sớm càng hay. Nếu chị giấu diếm, tôi cũng phăng ra. Tuy nhiên, khi ấy chúng ta không còn là đồng minh thân thiện nữa.
Thu Thu cười khanh khách:
- Anh hăm dọa tôi phải không?
Maxim đáp:
- Không. Nhưng tôi bắt buộc phải có thái độ cứng rắn nếu chị tiếp tục che đậy sự thật.
Hắn rút trong túi ra khẩu súng mạ kền sáng quắc:
- Vâng, bắt buộc tôi phải dùng võ khí. Tôi xin phép được tự giới thiệu: tôi là quán quân bắn súng lục. Cách xa 15 thước, viên đạn 9 li của tôi có thể bắn trúng đồng xu.
Maxim quay khẩu Na-găn trên tay, cử chỉ thành thạo và nhanh nhẹn.
Thu Thu chắt lưỡi:
- Có lẽ anh chưa hiểu nhiều về tôi. Không dám giấu anh, tôi cũng là vô địch bắn súng lục. Thật ra, tôi chưa đến trình độ cao siêu, song ít nhất có thể bắn giữa tim anh, bất cứ lúc nào.
Da mặt Maxim đang hồng hào bỗng chuyển sang tái nhạt. Hắn mím môi để khỏi bật ra một tiếng thô tục. Thu Thu nhận thấy khẩu súng trong tay hắn bắt đầu rung rung.
Một tiếng động nổi lên. Maxim vội cất khẩu Na-găn vào trong người.
Sisumang xô cửa tiến vào. Gặp Thu Thu, hắn mừng rú:
- Trời ơi, em Susu. Anh tìm em mãi.
Thu Thu không cưỡng lại thái độ thân mật gần như xuồng xã của viên đại tá Lào hiếu sắc. Hắn kéo Thu Thu vào người hôn loạn xạ vào trán, vào má, không đếm xỉa tới Maxim đang trố mắt kinh ngạc.
Cầm tay Sisumang nàng quay lại, giọng ngọt ngào:
- Đây là bác sĩ Tôtô. Còn đây là đại tá Sisumang, vị hôn phu của tôi...
Mắt Maxim chớp lia lịa. Giầu kinh nghiệm về đàn ông, Thu Thu đã đọc thấy những tia thèm muốn lẫn ghen ghét trong đôi mắt sáng quắc của gã nhân viên. Hồi nãy, hắn chưa có thời giờ để ý tới nhan sắc khuynh quốc, khuynh thành của nàng. Giờ đây, bông hoa bị người khác chiếm đoạt, hắn đâm ra tức tối. Khuôn mặt trái soan, điểm cái mũi dọc dừa, bộ ngực tròn trịa, cặp chân dài thuôn như đòi hỏi, mời mọc đã làm Maxim hoa mắt.
Giọng khản đặc, hẳn hỏi lại:
- Đại tá Sisumang là vị hôn phu của chị?
Nàng gật đầu, vẻ mặt hãnh diện:
- Vâng. Chúng tôi sắp về Ai Lao làm lễ cưới.
Thu Thu đã nói bừa. Thật ra Sisumang chỉ mới hứa hôn. Nàng nhắc đến hôn nhân để chứng tỏ cho Maxim biết nàng có thể thoát khỏi Trung tâm KX dễ dàng.
Tuy nhiên, nàng nói một đàng, nghĩ một nẻo. Vì nhiều lý do, nàng chưa thể lập gia đình. Nàng lại không thể yêu Sisumang dầu gã đại tá Lào hội đủ đức tính cần thiết.
Sisumang bắt tay Maxim:
- Susu nói đúng, chúng tôi sắp làm lễ thành hôn. Nếu điều kiện an ninh cho phép, chúng tôi sẽ mời anh qua Vạn Tượng.
Rồi quay về Thu Thu
- Chúng mình đi nhé.
Maxim đứng chôn chân trên đất, miệng hơi mím. Hắn bị Sisumang phá đám vào lúc quan trọng nhất. Song hắn chỉ có thể lặng thinh nhìn Sisumang quàng lưng nàng, và dìu ra ngoài.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn.
Thu Thu áp ngực vào vai Sisumang:
- Chúng mình đi đâu?
Sisumang đáp:
- Em về nhà anh một lát.
Nâng gật đầu ưng thuận.
10 phút sau, xe hơi chạy vào một tòa nhà sơn trắng, đèn điện sáng trưng. Biệt thư của Sisumang gồm đầy đủ tiện nghi tân tiến. Hắn đóng cửa, xoa hai bàn tay vào nhau:
- Em lạnh không? Ở đây, ngày thì nóng mà đêm lạnh. Nhiều khi lạnh nhức xương.
Không chờ nàng đáảp, hắn mở tủ lấy rượu.
Phòng khách được trang hoàng thích hợp với tuổi trẻ. Giữa nhà, một bộ sa-lồng lùn, lợp nhung nhiều mầu sặc sỡ. Tường quét vôi vàng và hồng nhạt, phản chiếu màu xanh mát mắt của trần nhà và ánh sáng đèn ống gắn trong góc.
Trên tường ưỡn ẹo nhiều bức ảnh phụ nữ khỏa thân. Sisumang quả là người hiếu sắc. Tuy nhiên, những người đàn bà trần truồng trên tường đã có cách đứng, ngồi, nằm rất khéo léo, khiến kẻ chiêm ngưỡng phải mến yêu trong sạch, không nảy ra đòi hỏi xác thịt.
Chỉ những tấm ảnh, nàng hỏi hắn:
- Anh mua ở đâu nhiều thế?
Sisumang cười:
- Không, anh chụp đấy.
Thấy nàng kinh ngạc, hắn vội cắt nghĩa:
- Anh quên chưa nói với em anh là nhiếp ảnh viên hữu danh. Anh đã tham dự nhiều cuộc triển lãm nhiếp ảnh trên thế giới và nhiều lần đoạt huy chương vàng. Anh chuyên về nghệ thuật khỏa thân.
Nàng buông thõng:
- Thế à!
Tưởng nàng ghen tuông, Sisumang biện hộ thao thao bất tuyệt:
- Anh hiểu rồi. Em không thích loại ảnh hở hang này… Em ơi, đừng mang thành kiến đối với anh, tội nghiệp anh lắm. Khỏa thân là bộ môn khó thành công nhất trong nhiếp ảnh. Cái khó trong việc chụp ảnh đàn bà trần truồng là làm cách nào đề cao nghệ thuật thẩm mỹ và loại bỏ tư tưởng nhục dục…
Em nhìn kỹ lần nữa xem. Anh tin là em đồng ý rằng người mẫu của anh có vẽ đẹp kín đáo trong sự lộ liễu.
Thu Thu chú ý nhất tới bức hình lớn treo chễm chệ giữa phòng. Đó là ảnh màu thiên nhiên, chụp bên giòng suối bạc và một thân cây kỳ lạ, rực rỡ hoa mầu đỏ tươi.
Người mẫu trạc 17, 18, tóc xõa trên đôi vai trắng và tròn. Nàng đứng hơi nghiêng, nhìn về hướng đông, mặt nửa buồn nửa vui. Thân thể nàng đều đặn, ánh sáng ban mai vờn bóng trên bộ ngực căng cứng đầy khêu gợi.
Thu Thu bật hỏi:
- Ai hả anh?
Viên đại tá Lào sa sầm nét mặt, Thu Thu biết lỡ lời, song trót nói ra nàng không còn cách rút lại.
Sisumang đặt ly rượu xuống bàn, luồng mắt trở nên xa xăm và rầu rĩ.
Rồi đáp, giọng buồn bã:
- Em gái của anh.
Thu Thu lại gần, thấy người trong ảnh có nhiều nét giống Sisumang. Nàng buột miệng:
- Nàng đẹp ghê!
Sisumang thở dài ngao ngán:
- Đáng tiếc là không còn nữa. Em gái của anh đã chết. Chết lâu rồi. Chết giữa rừng già hoang vắng.
Biết gợi lại ký ức đau khổ của Sisumang, nàng đành nín thinh. Nếu không gặp may mắn, Thu Thu cũng chết giữa rừng già hoang vắng như em gái của Sisumang. Nàng ngồi yên trong ghế, mắt đăm đăm nhìn vào khoảng không vô tận.
Không khí trong phòng đột nhiên khó thở.
Sisumang phải pha trò:
- Em làm gì thế? Để anh mở nhạc vui cho em nghe.
Thu Thu nâng ly rượu:
- Chúng mình sẽ uống thật say để mừng cuộc gặp gỡ thanh thú và kỳ dị này.
Mặt Sisumang sáng rực:
- Em nói đúng. Chúng mình phải uống thật say vì biết đâu ngày mai mỗi đứa đi một ngả.
Thu Thu cắt ngang:
- Anh đừng nói gở!
Sisumang cười gượng:
- Xin lỗi em. Anh nói không suy nghĩ. Tuy nhiên, chẳng hiểu sao từ khi gặp em, yêu em, anh chỉ nói gở suốt ngày. Làm nghề nguy hiểm như anh, thì sống chết là thường, nên anh không sợ chết. Anh chỉ sợ mất em mà thôi.
- Anh đừng lo. Em sẽ ở bên anh mãi.
Trong thâm tâm, Thu Thu lại có ý nghĩ khác.
Con đường trước mặt nàng tối om như đêm trừ tịch, nàng không thể nhận ra phương hướng. Nàng cũng chưa dám nghĩ đến mai đây, hoàn thành công tác, sẽ đối phó với Sisumang ra sao.
Cố nhiên nàng không thể kết hôn. Nàng cũng không thể ở bên Sisumang mãi mãi. Song trong lương lai nàng cảm thấy khó quên được người đàn ông có cử chỉ hào hoa, và thân hình cường tráng như Sisumang. Nếu trên thế gian không có Văn Bình, Sisumang xứng đáng là ý trung nhân của nàng.
Sisumang lặp lại:
- Em sẽ ở bên anh mãi! Chà, lời nói của em mới chân thành và tha thiết làm sao! Được em yêu thật tình thì chết anh cũng mãn nguyện.
- Lại nói bậy rồi.
- Anh nói thật đấy. Anh lo lắm em ạ.
- Tại sao anh lo?
Sisumang định thuật lại vụ giết Bun vích song lại nín lặng. Hắn không muốn người yêu bận lòng. Hắn đã yêu nàng tới mực độ có thê nhảy vào đống lửa, miễn hồ nàng sung sướng.
Thu Thu đứng dậy. Sisumang hỏi:
- Em về ư?
Nàng đáp ngay:
- Vâng, xin anh, em về. Em vắng nhà từ sáng đến giờ rồi.
Tuy nói vậy, nàng chưa muốn về. Nàng chỉ sợ Sisumang lái xe đưa nàng về thì kế hoạch thất bại.
Nhưng Sisumang đã vô tinh mắc bẫy:
- Ồ, em quên lời hứa với anh đêm qua, Đêm qua, em hứa đi thăm khu vực Đỏ...
Thu Thu reo lên:
- Ờ nhỉ, suýt nữa em qnên mất. Em xin lỗi anh nhé.
Sisumang cười duyên dáng:
- Thôi, để anh tha lỗi.
Hắn hôn nhẹ vào môi nàng. Nàng ngồi yên, nghe rõ tiếng trống ngực của viên đại tá Lào đập thình thịch.
Nàng ngồi dựa vai hắn, đôi mắt mơ màng. Chiếc xe phóng nhanh trên con đường quen thuộc. Tuy mới qua một lần, Thu Thu đã nhớ kỹ từng khúc rẽ, từng cột điện.
Con đường dần dần hẹp lại.
Cũng như đêm qua, nàng chỉ nhìn thấy những tia sáng lờ mờ trong sương mù. Rồi rặng núi trùng điệp hiện ra sừng sững trước mặt. Dưới lùm pha xe hơi, nàng thấy sươmg mù trắng xóa như tấm vải khổng lồ tẩn liệm người chết.
Sisumang cho xe vào khoảng tối rồi dừng tại.
Hắn cúi đầu sát tap-lô xe hơi, vặn luồng sóng điện để mở cánh cửa bí mật của thạch động vào khu vực Đỏ, khu vực bí mật nhất của Trung tâm KX.
Nàng liếc thật nhanh, và biết được tần số để mở cửa. Cánh cửa nứt ra, xe hơi chạy từ từ vào một khoảng trống bát ngát, lởm chởm thạch nhũ. Sisumang tắt đèn pha, đeo lên mắt cặp kính hồng ngoại tuyến có thề nhìn xuyên màn tối.
Thu Thu hỏi:
- Đêm qua, anh nói là có ba máy bay riêng loại lên thẳng như trực thăng, tại sao em chẳng thấy gì cả?
Sisumang cười:
- Em thấy sao được vì còn phải mở một lần cửa bí mật nữa. Đây này, em nhìn kỹ.
Hắn ấn một nút khác bằng nhựa đen trên máy thu phát thanh. Vừa ấn, hắn vừa giải thích:
- Xe hơi của các sĩ quan chỉ huy ở đây đều gắn máy thu phát thanh đặc biệt. Nó có thể bắt các đài bá âm trên thế giới, đặc biệt là các đài bá âm của Liên Xô.
Nó lại còn được dùng để truyền tin trong phạm vi Trung Tâm và để đóng mở các lối ra vào bí mật nữa. Tưởng em nên biết loại cửa này được chế bằng thép dầy từ 5 đến 10 phân, cốt mìn phá không chuyển. Mỗi cửa tuân theo một làn sóng riêng. Đây là tần số để mở kho chứa phi cơ.
Thu Thu đã quen với nhiều loại máy móc điện tử tinh xảo mà cũng không ngăn được khâm phục khi thấy lóe lên phía trước một làn sáng như chớp xẹt.
Sisumang vỗ về:
- Em đừng sợ. Làn chớp này báo hiệu cửa mở. Nào, em vào trong với anh.
Thu Thu đặt chân trên nền bê-tông nhẵn thín.
Hai bên đường, đèn ống tỏa ra ánh sáng mát mắt. Sisumang cầm tay nàng, giọng thân mật:
- Theo nội quy, người lạ không được bén mảng tới kho chứa phi cơ. Vì đây là phương tiện độc nhất mà cấp chỉ huy có thể sử dụng để rời Trung tâm. Vạn nhất địch chiếm được sân bay, hoặc phá hủy các phi cơ, ban giám đốc sẽ biến thành tù nhân.
Trước mặt Thu Thu, một dãy phi cơ nằm thành hàng đài. Nàng nhận thấy toàn máy bay lên thẳng. Tưởng nàng mít đặc, Sisumang giải thích:
- Đây là trực thăag MI-6, được coi là lớn nhất thế giới 1. Nó có thể chở từ 70 đến 120 hành khách. Chỉ cần 3 trực thăng MI-6 là di tản được hầu hết nhân viên ra khỏi Trung tâm. Tuy nhiên, trong trường hợp nguy biến, các tướng lãnh không sử dụng MI-6 vì vận chuyển cồng kềnh và chậm chạp. Em nhìn sang bên trái sẽ thấy.
Thu Thu suýt reo lên một tiếng sửng sốt.
Nàng đang đứng trước một loại phi cơ lên thẳng tối mật của không lực Xô Viết, mệnh danh là Turbolot 2. Từ nhiều năm nay, các cơ quan điệp báo Tây phương lưu tâm đặc biệt tới loại phi cơ trực thăng phản lực tân tiên và kỳ lạ này. Nàng hy vọng là nhân viên do thám Tây phương đầu tiên ngồi trong chiếc Turbolot, vượt qua vĩ tuyến 17...
Nàng dựa đầu vào ngực Sisumang, giọng lo lắng:
- Nghe anh nói, em phát lạnh người. Em có cảm tưởng là địch đang rình rập chúng ta.
Sisumang cười an ủi:
- Dĩ nhiên. Nhưng em đừng sợ. Địch không hy vọng lọt được vào KX. Riêng anh chỉ ngại lão Hoàng.
- Lão Hoàng?
- Em chưa nghe tên lão ư? Ừ, em không biết cũng phải. Lão là tổng giám đốc điệp báo Nam Việt. Anh chưa từng giáp mặt lão, song được nghe thuật lại lão trạc 50 đến 70 tuổi, đôi khi trẻ như người 40, 45. Tổ chức của lão rất lợi hại. Lão quyết định làm việc gì là nhất quyết thành công bằng được.
Trên thực tế, ít khi lão thua. Dưới quyền lão thu dụng nhiều điệp viên đắc lực, vừa giỏi võ nghệ, vừa có nhiều mưu lược. Làng do thám quốc tế thường ngán nhân viên của lão. Và ngán nhất là Văn Bình, số hiệu Z.28. Trên đời, có lẻ chưa ai đáng là đối thủ của hắn.
- Anh đọ sức với hắn lần nào chưa?
- Chưa. Nghe nói hắn có bộ mã khôi ngô tuấn tú, và cường tráng như pho tượng đồng Hy Lạp. Không người đàn bà nào cầm cự lại hắn. Hắn chỉ liếc mắt đưa tình, và cười khẩy một tiếng là phụ nữ chết mê chết mệt.
- Riêng em thì không.
- Em làm anh rất hãnh diện. Tuy nhiên cũng nên đề phòng trước vì anh có cảm tưởng là hắn có bùa yêu. Cách đây hai năm, hai thiếu phụ Lào chuyên về điệp báo như anh, tên là nàng Leuam và nàng May, đã yêu hắn một cách điên cuồng đến nỗi chết mất xác ở Vang Vieng, còn hắn lủi về Sài Gòn ôm ấp những người đàn bà khác. Anh phục tài hắn, song khinh bỉ lối sống sở khanh của hắn.
Thu Thu nín lặng, tuy trong thâm tâm muốn bào chữa cho Văn Bình.
Không riêng Sisumang, nhiều người khác đã chê trách Văn Bình đa mang ái tình vụn vặt và yểu mạng. Song có ở vào địa vị người gián điệp không biết sống chết lúc nào mới hiểu được thói yêu vội vàng, liều lĩnh, lung tung và hời hợt ấy.
Chàng không thể yêu đoan chính và suy xét vì còn bổn phận nặng nề. Giữa tình yêu và bổn phận, chàng phải chọn bổn phận. Vì tình yêu là việc riêng của hai người, đàn ông và đàn bà, còn bổn phận lại liên quan đến phúc lợi và sinh mạng của hàng ngàn, hàng vạn, đôi khi hàng triệu người trên thế giới.
Ngẫu nhiên Sisumang gợi tới người thanh niên kỳ dị mà nàng yèu say đắm.
Nàng yêu Văn Bình dầu nàng biết chàng còn nhiều mối tình khác. Sở dĩ nàng nặng lòng vì chàng vì tin tưởng chàng luôn luôn nhớ tới nàng, nhất là trong cơn nguy biến. Giờ đây, mỗi người một ngả, chàng vò võ một mình trong ngôi chùa cổ tịch mịch ở ngoại ô Vạn Tượng, còn nàng dấn thân vào cảnh hiểm nghèo...
Tiếng nói của Sisumang kéo Thu Thu về thực tại;
- Anh được biết KGB treo giải thưởng rất lớn cho bất cứ ai bắt được tên Văn Bình. Vào khoảng một triệu đô la, nếu bắt sống. Chết, hắn được trị giá nửa triệu.
Thu Thu hỏi:
- Anh định tìm bắt Z.28 không?
Sisumang, giọng mơ màng:
- Trước kia thì có, từ ngày gặp em thì không, hoàn toàn không.
Thu Thu giật mình.
Nàng liếc nhìn Sisumang. Phải chăng hắn đã phăng ra tung tích của nàng?
Song hắn đã nói tiếp, giọng bình thản:
- Trước kia, chưa yêu ai, anh thích sống cuộc đời hiểm nghèo, coi thường cái chết. Song đến khi biết yêu, và được yêu lại, anh bỗng thấy thèm khát một nếp sinh hoạt yên ổn.
Nguyện vọng tha thiết của anh là được trở về bên giòng Cửu long giang, chiều chiều thổi khèn trong cái trại nhỏ, với em bên cạnh. Chúng mình sẽ có con. Chúng mình sẽ trồng cây ăn trái. Anh chán bộ quân phục đầy thuốc súng. Anh chán nghề gián điệp tàn bạo và chết chóc lắm rồi.
Thu Thu không muốn kéo dài giay phút tâm tình thêm nữa. Nàng bắt đầu xao xuyến trước thái độ chân thành và tha thiết của viên đại tá Lào. Nàng bèn đổi đề tài:
- Bốn phía là vách núi, phi cơ bay ra khỏi Trung tâm bằng lối nào, hả anh?
Sisumang đập nhẹ vào vai nàng, giọng khôi hài:
- Anh biết rồi. Em định trốn về Vạn Tượng.
Tuy Sisumang nói đùa, Thu Thu vẫn chột dạ. Nàng trấn tĩnh bằng cái cười ròn tan:
- Anh đừng lo... Nếu em rời KX, nhất định phải rủ anh theo. Em xin hứa với anh như yậy.
Thu Thu vừa nói ra những lời chân thật. Nàng không thể lợi dụng Sisumang thêm nữa. Nàng tự nguyên lôi kéo hắn về phe nàng, hoặc ít ra là tìm cách đưa hắn ra khỏi Trung Tâm trước khi Tử thần giáng họa.
Sisumang cũng cười hồn nhiên:
- Ồ, anh nói chơi đấy mà! Để anh giảng em nghe. Cách chỗ chúng mình đứng 100 thước là ra đến miệng núi.
Rặng núi này rất cao, từ chân tới đỉnh chừng một ngàn thước. Song chúng ta đang ở trong hòn núi thấp nhất: chỉ có 200 thước bề cao. Phi công nổ máy, chạy một quãng ngắn rồi bay thẳng lên. Bên trên có sẵn một tảng đá nhẵn thín, trắng xóa, dùng làm sân bay riêng cho loại trực thăng đặc biệt này.
Ra khỏi thạch động, trực thăng có thể đáp xuống tảng đá, hoặc muốn bay thẳng thì men theo một thung lũng nhỏ.
Gió lạnh thổi vù vù.
Thu Thu ốm chặt cánh tay rắn chắc của tình nhân, miệng nói:
- Lạnh ghê! Anh dẫn tới nơi khác đi.
Sisumang âu yếm:
- Thôi, để anh đưa em xuống khu vực Đỏ. Dưới ấy, khí hậu dễ chịu hơn nhiều.
Hai người lộn lại con đường cũ.
Sisumang lại lái xe vào lối đi quen thuộc, hai bên sáng ngời lân tinh.
Ngồi bên, Thu Thu nhíu hắn bằng cặp mắt đăm chiêu. Nội đêm nay, nàng phải thoát thân. Nán lại đến mai, nàng và Lisa phải chết.
Sisumang đừng xe trước một tấm cửa sắt đồ sộ.
Tứ phía im lặng như tờ. Ánh sáng xanh xanh tỏa xuống hành lang sâu thẳm. Sisumang lúi húi với máy vô tuyến điều khiển.
Cánh cửa nặng nề mở ra.
Quang cảnh bên trong làm Thu Thu giật mình. Đèn điện sáng quắc như ban ngày.
Đối diện nàng là cái thang máy xinh xắn sơn màu đỏ tươi, cửa mở sẵn, dường như đợi hai người.
Ba phút sau, thang máy dừng lại. Thu Thu bắt đầu đặt chân vào khu vực bí mật của Trung tâm KX.
Sisumang nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng bóp chặt:
- Không hiểu sao anh lại đưa em tới đây. Lẽ ra anh phải dẫn em đến nơi khác vì không khí ở đây chứa đầy tai họa và chết chóc, không thích hợp với những kẻ yêu nhau.
Vả lại, con đường bí mật này chỉ dành riêng cho cán bộ chỉ huy. Yêu em, anh đã trái lệnh thượng cấp. Nếu người ta phăng ra, anh sẽ bị khiển trách nặng nề. Em hiểu giùm anh. Dầu sao, anh cũng tin em. Tin em sắt đá, không sức mạnh nào lay chuyển.
- Anh khổng tin em thì tin ai?
- Khổ tâm lắm, em ạ. Vì Trung ương không cho phép anh tin em.
Thu Thu lộ vẻ ngơ ngác:
- Nghĩa là Mạc Tư Khoa ngờ vực em?
Sisumang thở dài:
- Không đúng hẳn họ ngờ vực em. Họ chỉ ngờ vực Lisa. Trung ương đang tiến hành cuộc điều tra về Lisa.
- Tại sao họ ngờ vực Lisa?
- Anh chưa biết. Dường như Lisa bị tố cáo là có liên lạc bí mật với cơ quan gián điệp Tây phương.
- Hừ, anh còn lạ gì nữa. Hàng vạn người vô tội đã thiệt mạng hoặc bị giam cầm về tội liên lạc với tình báo Tây phương. Em không tin Lisa làm chuyện tày trời như vậy.
Rồi nàng chép miệng:
- Em chán lắm rồi. Từ nhiều năm nay, ngày nào em cũng lo sợ. Những người có óc tự lập như em có thể bị làm khó dễ, bị bắt bớ bất cứ lúc nào. Nếu không có chồng em che chở, người ta đã tống giam em từ lâu về tội bướng bỉnh.
Anh ơi, từ lâu em đã nãy ra ý định thoát ly. Lời nói của anh đã bắt em nhớ lại ý định ghê gớm ấy.
Sisumang vuốt tóc nàng:
- Đừng nghĩ bậy. Thoái ly? Em định thoát ly đi đâu?
Thu Thu đáp:
- Em là nhà bác học, đi đâu chẳng sống được sung túc. Chỉ cần nơi nào có tự do, nhất là tự do yêu nhau là em đi liền.
Nét mặt Sisumang bỗng trầm ngâm.
Có lẽ hắn đang nghĩ tới những khó khăn tương lai với nữ bác sĩ Môna. Đột nhiên, hắn cảm thấy sự cần thiết của tự đo, nhất là tự do yêu nhau. Một cuộc giằng xé tư tưởng dữ dội đang diễn ra trong đầu hắn.
Thu Thu xô cửa vào một hành lang rộng thênh thang, hai bên là tường đá, gắn cửa sắt.
Sisumang giải thích:
- Đây là phòng Kỹ thuật. Các chuyên viên điện tử làm việc tại đây. Phòng Kỹ thuật của Trung tâm KX được coi là tối tân nhất nhì trên thế giới.
- Lạ nhỉ? Tại sao một căn cứ quan trọng như KX lại được thiết lập bên ngoài lãnh thổ Liên Xô?
- Thoạt đầu, anh cũng băn khoăn như em. Nguyên nhân chính là an ninh. Căn cứ được thiết lập ở đây dễ bảo vệ an ninh hơn là ở Liên Xô. Đông Âu và Trung quốc, hiện nằm trong tầm chụp hình thường trực của phi cơ trinh sát U-2 và nhất là hệ thống vệ tinh do thám nhân tạo Miđát của Mỹ. Hoa Kỳ đinh ninh đây là rừng rậm hoang vu nên không lưu tâm tới.
Hẳn em đã biết trong trận đại chiến tương lai, phe nào nắm được yếu tố bất thần là nắm chắc phần thắng. Cuộc đụng độ chỉ diễn ra trong vòng vài ba giờ đồng hồ, lâu lắm là trong một ngày. Nhờ tấn công bất thần, tiềm lực trả đũa của địch sẽ bị tiêu diệt trong khoảnh khắc.
Trung tâm KX là một trong những căn cứ tấn công bất thần tương lai của Liên Xô.
Nguyên nhân thứ hai là do khoa học đòi hỏi. Các nhà khoa học tính toán rằng khu vực giáp giới Lào-Việt rất thuận lợi để đặt giàn phóng hỏa tiễn lên quỹ đạo. Khu vực này còn là trung tâm điểm của vùng Viễn Đông, Thái Bình Dương nữa.
- Em vẫn chưa hiểu, anh ạ. Dầu sao đây cũng gần biên giới Hoa-Nam. Thiết lập Trung tâm ở Trung Quốc vẫn tiện lợi hơn ở trong rừng rậm Lào-Việt.
- Ồ, em của anh biết một mà chưa biết hai. Các giàn phóng của Liên Xô trên lãnh thổ Trung Quốc đã bị vệ tinh Mỹ chụp hình. Sau khi bị bại lộ, những giàn phóng này được cấp tốc phân tản xuống phía nam, và qua Ngoại Mông. Lẽ nào một căn cứ quan trọng như KX - còn quan trọng hơn giàn hỏa tiễn nguyên từ nữa - lại được thiết lập lại Hoa Lục trong khi các căn cứ khác bị di chuyển để bảo vệ an toàn.
Ngoài ra, còn có lý do chánh trị nữa. Hẵn em đã biết sự xích mích trầm trọng giữa Mạc Tư Khoa và Bắc Kinh. Bề ngoài, họ cố tạo một vẻ mặt bình thường nhưng bên trong là một sự kèn cựa quyết liệt. Các căn cứ nguyên tử Xô Viết ở Trung quốc bị tháo gỡ một phần vì lý do an ninh, phần khác vì sự tranh chấp ý thức hệ ráo riết và tuyệt vọng này.
Thu Thu gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:
- Cám an anh, em hiểu rồi.
Các cửa phòng đều đóng kín mít.
Nàng hỏi tình nhân:
- Bộ phận điện tử và cơ khí ở đâu anh?
Sisumang đáp:
- Hết hành lang này thì tới. Em hỏi để gài chất nổ phải không?
Thu Thu nhăn mặt:
- Anh đoán đúng. Em hỏi để đặt mìn nổ tung bộ phận điện tử và cơ khí của Trung tâm. Tuy nhiên, trước khi phá hoại, em sẽ báo tin anh biết.
Sisamang cũng nhăn mặt:
- Anh mới nói đùa em đã giận rồi. Anh không muốn em tới vì khu này được coi là tối nguy hiểm, có thế mất mạng như bỡn.
- Sao vậy anh?
- Vì đó là nơi chuyên viên khoa học đang nghiên cửu công thức chế tạo phi thuyền chở Tia sáng Giết người.
- Công việc nghiên cứu đã đến đâu rồi?
- Gần như tìm được công thức cuối cùng. Công dụng của tia sáng laser toàn thể thế giới đều biết, nhưng từ quan niệm khoa học đến phát minh Tia sáng Giết người con đường còn xa lắc, xa lơ.
Cái khó là làm cách nào tập trung nhiều ánh sáng mặt trời vào tấm gương khổng lồ, biến nó thành ngọn lửa nóng cực độ trên 10 triệu độ rồi tích trừ để dùng khi cần tới.
Thiếu tướng Luy xốp vừa cho anh biết nội trong một, hai tuần lễ nữa, đợt thứ nhất của kế hoạch sẽ được hoàn thành. Sang đợt thứ hai, người ta sẽ chế tạo dụng cụ. Nếu không gặp trở ngại, độ một năm nữa, phe xã hội chủ nghĩa sẽ có Tia sáng Giet người.
Sực nhớ ra, Sisumang cười xòa, mặt hơi đỏ:
- Khổ quá, mải nói chuyện, anh quên bẵng em là nhà toán học đại tài. Sức học của anh chưa đáng làm môn sinh của em, thế mà anh cứ thao thao bất tuyệt múa rìu qua mắt thợ.
Thu Thu nhún vai:
- Đi bên anh, em không còn nhớ gì nữa. Kiến văn chuyên nghiệp của em đã bay đâu mất. Em có cảm tưởng em là cô học trò bé bỏng, anh ạ.
Trong thâm tâm, Thu Thu bàng hoàng như bị điện giật. Sở dĩ công cuộc phát minh bị trì hoãn vì bác sĩ H. từ trần đột ngột. Môna được vời tới vì thế. Nàng bỗng thầm phục ông Hoàng và CIA. Nếu bác sĩ H. còn sống đến ngày nay, cán cân lực lượng giữa hai phe đã đổi khác...
Thu Thu định tiến lên song Sisumang cản lại, giọng cầu khẩn tha thiết:
- Chúng mình về thôi.
Thu Thu cự nự:
- Em chưa được coi hết.
Sisumang lắc đầu:
- Anh không thể đưa em xa hơn được nữa.
Nàng ẩy hắn ra, giọng hờn dỗi:
- Em biết rồi. Anh không tin em. Anh không yêu em.
Sisumang đặt bàn tay lên vai nàng:
- Không phải thế. Nếu có hoàn cảnh, anh sẵn sàng dẫn em tới tận cùng trái đất. Nhưng em ơi, anh không dám đi xa hơn, vì bên trong có một bộ óc điện tử rất tinh vi.
Người lạ đặt chân vào đều bị nó chụp hình. Anh không biết bộ óc tối tân này được gắn ở đâu, và hoạt động ra sao. Duy chỉ biết là nó chụp hình và in ngay ra giấy, trong vòng 2 giờ sau sẽ được tự động chuyển đến văn phòng thiếu tướng Luy xốp. Em vào trong ấy, Luy xốp phăng ra thì nguy.
Thu Thu không nài ép thêm nữa. Nàng biết Sisumang đã nói thật. Lát nữa, nàng sẽ kiếm cớ lẻn vào phòng Kỹ thuật. Đến khi hình nàng tới tay Luy xốp thì nàng đã cao chạy xa bay.
Nàng âu yếm hỏi Sisumang:
- Bây giờ chúng mình đi đâu?
Sisumang đáp:
- Về văn phòng anh.
Trở về hành lang, Thu Thu giật mình khi thấy các cửa phòng được đánh số từ 1 đến 9. Qua phòng số 9, nàng nhớ lại lời nói cuối cùng của Gary, điệp viên MI-6:
- Chín... sì pút, phút...
Chín… sì pút, phút... một tia sáng lóe lên trong trí Thu Thu. Nàng há miệng toan hỏi thì may thav Sisumang đã đón trước:
- Đây là phòng viên kỹ sư trưởng. Em nên gặp hắn một lát.
- Hắn là nhân vật hệ trọng ư?
- Trong Trung tâm, ai cũng là nhân vật hệ trọng. Tuy nhiên, chưa ai hệ trọng bằng Kôrin và Luy xốp. Sở dĩ anh muốn em gặp viên kỹ sư trưởng vì hắn có bộ óc xuất chúng, có thể cạnh tranh với máy điện tử.
- Hừ, con người mà dám cạnh tranh với máy điện tử. Em không tin.
- Em không tin nên cần gặp hắn. Không riêng anh, toàn thể nhân viên ở đây đều phục hắn sát đất. Sở trường сủа hắn là trí nhớ phi thường. Mọi tài liệu, dầu khó và dài, hắn chỉ đọc qua một lần là thuộc. Nhiều bài toán bóc búa đáng lẽ được trao cho máy điện tử, hắn chỉ làm nhẩm một vài phút là xong.
Hắn còn sở trường khác: tán gái. Gặp phụ nữ nào, hắn cũng xin yêu cho bằng được.
Nàng phá lên cười:
- Anh đừng dại đấy. Giới thiệu hắn cho em rồi em mê hắn thì sao?
Sisumang cũng cười:
- Nếu em yêu hắn, anh sẽ không dám ghen tuông.
- Thật không?
- Sao lại không thật. Bây giờ anh hỏi em: em yêu nổi một người câm điếc và què không?
- Trời ơi!
- Phải, hắn vừa câm, vừa điếc, vừa què hai chân. Mỗi khi tán gái, hắn thường bút đàm. Hắn viết thao thao bất tuyệt, suốt ngày không mỏi tay. À, tại sao em kêu Trời?
Thu Thu không đáp. Nàng kêu Trời không phải vì ghê sợ trước cảnh tượng một gã tàn tật ngồi trên ghế gắn bánh xe, lưỡi co rụt, chân nhỏ như ống sậy, cái đầu to tướng lắc lư, hai tay cử động huyên thiên.
Nàng sửng sốt vì lý do khác.
Nếu nàng không lầm, nhà bác học phế nhân này là một công dân Đức, trạc tuổi với Von Braun, bộ óc siêu phàm về hỏa tiễn. Ông bị tàn tật trong một tai nạn phi cơ ở Âu Châu. Sau đó, ông biến mất. Các cơ quan tình báo Tây phương khổ công tìm kiếm, song vẫn biệt tăm.
Giờ đây, một sự ngẫu nhiên kỳ thú đã giúp Thu Thu phăng ra manh mối. Nhìn Sisumang, nàng nhoẻn miệng cười:
- Em kêu Trời vì không thể ngờ một phế nhân lại có khối óc toán học phi thường. Em muốn gặp hắn xem sao.
- Hắn ở luôn trong văn phòng. Để anh dẫn em vào.
Sisumang rút trong túi ra chùm chìa khóa. Nửa phút sau, cánh cửa bằng thép mỏng được mở ra. Thu Thu thầm khen sự khéo tay của viên đại tá Lào. Văn Bình là một trong những chuyên viên mở khóa trộm lỗi lạc nhất thế giới, song cũng chỉ nhanh nhẹn và êm ái như Sisumang là cùng. Đáng tiếc là Sisumang không cùng tổ chức với nàng...
Ở ngoài tưởng hẹp nhưng khi vào trong nàng mới biết lầm. Bên trong là một cái nhà nhỏ, ngăn làm nhiều phòng, gồm đủ tiện nghi tân tiến.
Đầu tiên là phòng khách. Cạnh phòng khách là phòng làm việc. Trên tường Thu Thu thấy toàn ảnh đàn bà khỏa thân nhiều mầu sặc sỡ. Khác với ảnh của Sisumang, đây là một sự phô trương táo bạo, với những thiếu phụ hoàn toàn trần truồng ưỡn ngực và bụng dưới mặt trời trong những cử chỉ khêu gợi sống sượng.
Thu Thu lại buột miệng:
- Trời ơi!
Chỉ tấm ảnh một thiếu phụ nằm nghiêng trên bãi biển, tay chân duỗi ra một cách khiêu khích, Sisumang giải thích:
- Nếu có dịp vào tư thất của Kôrin và Luy xốp, em còn ngạc nhiên hơn nữa. Đối với phụ nữ đoan chính thì những bức ảnh trần truồng này rất chướng mắt. Song em nên đặt mình vào hoàn cảnh nam giới cô độc ở đây và sẵn sàng tha thứ. Nhân viên trong Trung tâm KX sống cuộc đời lưu đày, trong nhiều tháng không được giáp mặt phụ nữ nên phải vận dụng sự kích thích bằng hình ảnh.
Hẳn em đã nghe kể lại đời sống của thuỷ thủ, nhất là thủy thủ tàu ngầm, trong đại chiến vừa qua. Đặc biệt là dưới tiềm thủy đĩnh người ta cho phép thủy thủ treo ảnh đàn bà, và dĩ nhiên những người đàn ông bị giam dưới biển chỉ thích chân dung thiếu phụ khỏa thân.
Cửa phòng giấy mở rộng.
Giữa phòng là cái bàn lớn đầy ắp hồ sơ. Một người đàn ông trung niên, mặc ào choàng trắng giương cặp mắt lờ đờ nhìn nàng. Hắn ngồi lọt trong cái ghế bánh xe, thân thể tiều tụy như hàng tuần chưa ăn uống.
Đột nhiên, mắt hắn sáng lên như điện. Sisumang đứng trên ngưỡng cửa, nói với Thu Thu:
- Em yêu được hắn không? Hắn tên là Phút-xi.
Thu Thu lại bàng hoàng như bị điện giựt. Nàng không quan tâm đến câu nói đùa nhạt nhẽo của gã đại tá Lào. Mà chỉ lưu ý tới tên gã bác học tàn tật.
Tên hắn là Phút-xi. Trước khi tắt thở, Gary đã nhắc đến chữ Phút. Phút nghĩa Phút-xi. 9 là số phòng. Nhưng còn Sì...pút?
Sisuinang giơ tay chào Phút-xi. Nhà bác học phế nhân cười hô hố đáp lại.
Bỗng một hồi chuông nhỏ reo thanh thót. Tiếng chuông từ người Sisumang phát ra.
Gã đại tá Lào khựng người:
- Khổ quá, trung tướng Kôrin gọi anh.
Hắn rút trong túi ra cái walkie-talkie nhỏ bằng bao thuốc lá. Tiếng chuông vẫn reng reng. Hắn bấm nút, tiếng chuông ngưng bặt:
- Alô, alô. Sisumang đây. Kính chào trung tướng.
- Tôi tìm đại tá mãi không gặp. Có việc rất cần. Đại tá đang ở đâu?
- Trước cửa văn phòng.
- Được. Đại tá vào văn phòng đợi tôi.
Mặt Sisumang hơi tái. Hắn quay lại Thu Thu:
- Anh phải về văn phòng chờ Kôrin. Có lẽ Kôrin hỏi anh về vụ Bun vích mất tích. Em yên tâm, anh sẽ gỉải quyết việc này nhanh chóng.
Thu Thu giả vờ hỏi bằng giọng lo lắng:
- Em theo anh được không?
Sisumang lắc đầu:
- Không được. Em ở đây chờ anh. Lệ thường, không ai được vào văn phòng của Phút-xi. Gặp Kôrin xong, anh sẽ trở lại đón em.
- Em sợ lắm.
- Chẳng có gì sợ cả. Nếu cần, anh sẽ đi tới cùng.
- Em sợ Kôrin bắt anh.
- Bắt về tội gì?
- Giết Bun vích.
Vô lý. Không có bằng cớ anh giết Bun vích. Vả lại, anh sẽ tùy cơ ứng biến. Anh không phải là võ sinh ngây thơ. Bị dồn vào đường cùng, anh sẽ phản ứng mạnh mẽ. Anh đi nhé.
Thu Thu chìa má cho Sisumang hôn. Nàng nhận thấy bàn tay hắn hơi run Nàng biết hắn lo sợ song cố tình che đậy.
Sisumang ra rồi, Thu Thu ngồi xuống ghế đối diện Phút-xi. Nhờ may mắn, nàng được trò chuyện tự do với nhà bác học tàn tật. Hắn đặt cuốn sách giấy trắng trên đùi, hí hoáy viết. Cuộc bút đàm bắt đầu.
- Bà là ai?
Nàng đáp:
- Là bạn của đại tá Sisumang.
- Tôi quen Sisumang đã lâu. Hắn rất tốt. Nhất là với đàn bà đẹp phi thường như bà.
- Tôi cũng nghe danh ông đã lâu. Đàn bà chúng tôi rất có cảm tình với ông.
- Thái độ tử tế của bà làm tôi vô cùng cảm động. Bà đến thăm tôi có chuyện gì?
- Về Gary.
Phút - xi ngừng bút, ngẩng đầu nhìn nàng chăm chăm, vẻ sửng sốt lẫn âu lo rạo rực trong mắt. Hắn ngẫm nghĩ một phút rồi viết:
- Gary là ai?
Thu Thu viết, tuồng chữ rắn rỏi:
- Là đồng nghiệp của lôi. Và cũng là đồng nghiệp của ông.
Phút xi bối rối như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang.
- Vâng, chúng ta đều là đồng nghiệp. Có lẽ Gary là chuyên viên điện tử.
- Thưa ông, tình hình rất nguy ngập. Ông đừng kéo dài thời giờ nữa. Gary đã chết. Chết trong phòng đại tá Sisutnang. Có lẽ ông chưa biết tôi là ai, nhưng rồi ông sẽ biết. Chúng ta đều theo đuổi một mục đích chung. Trước khi tắt thở, Gary dặn tôi gặp ông, nên tôi nhờ Sisumang đưa tới đây. Người ta biết được thì cả ông và tôi đều mất mạng.
- Bà muốn gì?
- Yêu cầu ông trao tài liệu cho tôi.
Thu Thu vừa đánh nước bài liều. Phút-xi là bộ óc phi phàm, thế tất Gary đưa tài liệu cho hắn học thuộc rồi viết lại. Phút-xi có thói quen ngồi viết suốt ngày nên không ai để ý.
Nhà bác học tàn tật ngẫm nghĩ một phút rồi đáp bằng bút đàm:
- Tôi muốn bà nói rõ một điều quan trọng. Bà là ai?
Thu Thu mừng rơn. Như vậy có nghĩa là Phút-xi bắt đầu tin nàng, và có nghĩa là Phút-xi giữ tài liệu của tiểu tổ MI-5 trong Trung tâm. Nàng bèn viết:
- Nhân viên MI.
Phút-xi dựa lưng vào ghế, miệng há hốc. Thu Thu thúc giục:
- Nhanh lên, ông đưa tài liệu cho tôi. Sisumang sắp quay lại rồi.
Phút xi lặng lẽ mở khuy áo, và lôi ra một tập giấy màu vàng. Sau một phút tần ngần, hắn trao tận tay cho nàng, rồi viết:
- Cẩn thận. Loại giấy này rất dẫn hỏa, chỉ trong chớp mắt thành than. Công trình của tôi trong bao lâu nay... Tôi hoàn toàn tin cậy ở bà...
- Không được.
Tiếng quát dữ dằn làm Thu Thu quay lại. Nàng không ngạc nhiên mà chỉ bực mình khi thấy Tôtô, nhà bác học kiêm nhân viên MI-6.
Nàng buột miệng:
- Anh Tôtô.
Gã đàn ông cười nhạt:
- Tôi tên là Maxim.
Biết hắn muốn gây sự, nàng сố giữ giọng ôn hòa:
- Chào anh.
Hắn nhăn mặt:
- Không dám, chào bà. Tấn kịch đã hạ màn, bà để lộ nguyên hình sự giả dối. Bà đền đáp thiện chí hợp tác của chúng tôi bằng sự giả dối. Bà lợi dụng lòng tốt của Gary để tìm tới Phút-xi. May tôi khám phá kịp thời…
Nàng nghiêm giọng:
- Các ông mới là những người giả dối. Hơn ai hết, ông đã biết Phút-xi cất giữ tài liệu. Lẽ ra, ông phải nói với tôi, đúng như thượng cấp ra lệnh. Song ông đă ăn mảnh một mình. Ông hỏi tôi về lời trối trăn của Gary, chẳng qua để xem tôi được Gary dặn dò gì không. Và ông đinh ninh tôi chưa biết. Không ngờ ông gặp tôi ở đây... Ông Maxim, dầu sao chúng ta là đồng nghiệp. Giữa đối phương còn có thể điều đình ổn thỏa, huống hồ đồng nghiệp cùng theo đuổi mục đích chung.
- Vậy bà nộp tài liệu cho tôi.
- Tôi sẵn sàng, nhưng với điều kiện. Mỗi người giữ phân nửa. Sau này, tổ chức của tôi sẽ liên lạc với MI-6. Và chúng ta sẽ từ giả Trung tâm KX cùng một lúc.
- Vô ích. Bà phải trả hết. Trong trường hợp này, tôi bảo đảm mạng sống cho bà. Bằng không...
- Ông sẽ giết tôi.
- Dĩ nhiên. Tình cảm cá nhân phải được đặt dưới nhiệm vụ.
- Thà chết, tôi không chịu thua. Mời ông ra tay. Tôi xin vui lòng tự vệ.
- Sức vóc mảnh mai phụ nữ không địch nổi đàn ông khỏe mạnh như tôi, thưa bà... Bình sinh tôi rất mến phái yếu. Bà lại đẹp nữa.
Đối với bà thì hành hạ bằng bông hoa đã là quá đáng nên tôi không muốn…
Thu Thu lùi lại sát tường. Nàng biết Maxim sẽ giết nàng. Dẫu nàng trả lại tài liệu, hắn cũng giết nàng.
Maxim bước theo, hai bàn tay xòe ra trong cử chỉ đe dọa:
- Yêu cầu bà đứng lại… Đứng lại... Tôi cho bà một phút đồng hồ suy nghĩ. Quá thời hạn này, tôi sẽ thẳng tay… Tôi sẽ bóp cổ bà. Một võ sĩ nhu đạo đai đen như tôi giết người dễ ớn...
Thu Thu vẫn đứng yên.
Maxim xán lại, vung tay ra. Thu Thu hươi quyền, gạt ra, móng tay nhọn hoắt xỉa vào mắt hắn. Hắn né nhanh như chớp, và dùng một thế võ cực hiểm xô nàng ngã xuống.
Nàng đang ngồi dậy thì hắn vút tới. Hai bàn tay kếch sù của hắn đã xiết quanh cổ nàng. Tài nghệ của nàng chưa phải là đối thủ đồng cân đồng lạng của hắn.
Hắn rú lên tiếng cười ghê rợn trong khi vòng tay khép chặt lại. Nàng сố vùng vẫy song kết quả chỉ làm nàng nghẹt thở thêm. Tuyệt vọng, nàng nhắm mắt chờ chết.
Cả Maxim lẫn Thu Thu đều quên bẵng Phút-xi. Nbà bác học tàn tật lẳng lặng chứng kiến cuộc đấu quyền, thân thể bất động như pho tượng. Đến khi thấy Thu Thu ngã xuống, hai lay chới với, Phút-xi khựng người.
Hắn vốn là người đàn ông đa tình nhất Trung tâm KX. Trong một cuộc truy hoan, hắn sa lưới mỹ nhân của gián điệp Xô Viết KGB, rồi trốn khỏi Âu Châu. Cuộc ra đi của Phút - xi rất dễ hiểu: hắn tàn tật nên không được đàn bà yêu, mà hắn lại thèm yêu. Sau một thời gian, MI-6 tìm ra hắn trên lãnh thổ Xô Viết. Gậy ông đập lưng ông, MI-6 trao tận tay Phút-xi những lá thư tình tứ và cảm động đến chảy nước mắt của một người đàn bà trước đây coi hắn rẻ như bèo. Nàng hứa hẹn mọi điều nếu hắn trở về...
Và Phút-xi hợp tác với tình báo MI-6.
Cho tới ngày được phái tới Trung Tâm KX.
Phút-xi không ưa KGB cũng như MI-6. Hắn chỉ ưa đàn bà, nhất là đàn bà đẹp. Nên hắn cầm lòng không đậu khi thấy Maxim vùi dập người đẹp trước mắt.
Thoại gặp nàng, hắn đã chết mê chết mệt. Lâu lắm, hắn chưa được gặp mỹ nhân. Những người đàn bà do Kôrin cung cấp chỉ là một phường bị thịt trơ trẽn và khô khan.
Vòng tay của Maxim khép chặt thêm nữa. Trên môi Maxim nở nụ cười đắc thắng.
Máu nóng bốc lên phừng phựt, Phút-xi vớ cây gậy sắt đựng sát tường. Hắn thường dùng gậy này mỗi khi tập đi trong phòng. Cây gậy được chế bằng kim khí riêng, nhẹ mà cứng, đầu bọc thép đặc biệt, búa tạ gõ không móp.
Maxim quay lưng lại phía Phút-xi nên không nhìn thấy cây gậy quái ác đang bổ xuống vun vút.
Đến khi nghe tiếng gió Maxim lách sang bên thì đã muộn. Trúng đòn ngang cổ, hắn hự một tiếng tuyệt vọng rồi lăn nhào xuống đất, tắt thở không kịp trối.
Thu Thu mở choàng mắt. Nàng há miệng cho dưỡng khí tràn vào buồng phổi bị chặn nghẹt. Phút-xi đã cứu sống nàng. Nàng phải tìm cách đưa hắn khỏi Trung tâm KX.
Song một khẩu súng den ngòm đã luồn qua cửa.
Trung tướng Kôrin, tư lệnh Trung tâm
o O o
Sisumang ngồi phịch xuống ghế, tâm thần hoang mang. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy thần Chết rình rập bên mình. Hắn có thể ngửi được mùi tanh tưởi, lạnh lẽo của thần Chết đang vung lưỡi hái...
Hoảng hốt, hắn xô ghế đứng dậy.
Kôrin bước vào vẻ mặt nghiêm trọng. Thấy hắn, Kôrin vào đề ngay:
- Tôi cần hỏi đại tá một vấn đề quan hệ.
Sisumang giả vờ châm thuốc lá cho khỏi run tay:
- Xin mời Trung tướng.
Giọng Kôrin cộc lốc và lạnh lùng:
- Tác phong của đại tá từ mấy ngày nay làm tôi hoàn toàn bất mãn. Đại tá là sĩ quan Lào, nhưng lại là nhân viên cao cấp KGB. Tôi có cảm tưởng là đại tá đã quên.
Sisumaug nuốt nước bọt:
- Tôi vẫn nhớ.
- Vậy đại tá cho tôi biết kết quả về việc theo dõi bà Môna.
Sisumang giật mình.
Kôrin đã nhờ hắn dò xét Môna. Song hắn đã mụ người trước sắc đẹp lạ thường của nàng. Vả lại, hắn yêu nàng tha thiết. Hắn cho rằng Trung ương KGB đã quá cẩn thận, cẩn thận một cách vô ích.
Nghe hỏi, Sisumang đáp ngay:
- Tôi đang điều tra ráo riết. Khi nào có kết quả, tôi sẽ...
Kôrin cướp lời:
- Phải, tôi đã biết công cuộc điều tra này rồi. Một thế kỷ nữa, đại tá cũng không đạt được kết quả. Vì lẽ giản dị, đại tá đã mờ mắt trước nhan sắc. Dầu có cảm tình với đại tá, tôi không thể trù trừ nữa. Đặc phái viên của Trung ương vừa tới.
- Để làm gì?
- Khám phá sự thật. Dấu tay của bà Môna đã được phòng thí nghiệm ở Mạc Tư Khoa nghiên cứu. Nó không giống với dấu tay trong hồ sơ cá nhân.
- Tôi không tin.
- Chính tôi cũng không tin. Vì nếu là sự thật thì chúng ta mất mạng. Thì trung tâm KX này sẽ ra tro. Hàng tỉ rúp bị phí phạm một cách vô ích.
Tuy nhiên, điều đáng lo nhất là hệ thống an ninh của Liên Xô bị đe dọa nặng nề… Hơn ai hết, đại tá muốn đó không phải là sự thật... Chỉ còn hy vọng rất mỏng manh... Giờ đây, chúng ta tới gặp I-van.
- I-van?
- Phải, I-van, đặc phái viên của Trung ương.
Ra đến cửa, Kôrin đặt bàn tay lên vai Sisumang:
- Phiền đại tá tới phòng Phút - xi mời bà Môna cùng đi.
Sisumang toát bồ hôi.
Nghĩa là Kôrin đã biết.
Biết hết.
Theo kỷ luật KGB, hắn sẽ bị trừng phạt. Bản án được thi hành ngay, và hắn có thể bị tử hình, nếu… Sisumang không dám nghĩ thêm nữa.
Như cái máy, hắn trèo lên xe, ngồi thu hình trong góc. Dọc đường, hắn không nói nữa lời.
Hắn mong con đường kéo dài vô tận: Nhưng trong chớp mắt, tài xế đã lái vào hành lang quen thuộc. Hắn lại mong tài xế đâm xe vào vách đá làm Kôrin tử thương.
Nhưng Kôrin đã ung dung xuống xe.
Và rút súng cầm tay.
Cảnh tượng trước mắt như lưỡi búa giáng vào đầu Sisumang. Hắn ngây người trong một phút như bị thôi miên. Người đàn bà hắn yêu tha thiết đang vịn vào thành ghế, gương mặt mệt mỏi và thiểu não. Maxim - nhà bác học vật lý - nằm dài trên đất, da xám ngoẹt, trong khi Phút-xi nhìn ra ngoài bằng con mắt khó hiểu.
Miệng súng của Kôrin chĩa vào ngực Thu Thu.
Nàng đứng dậy, tỏ vẽ kinh ngạc. Tuy nhiên, nàng không run sợ. Nàng là người đàn bà không hề run sợ trước họng súng của địch.
Kôrin gằn giọng:
- Phiền bà giơ tay lên.
Thu Thu nhìn Sisumang:
- Giơ tay lên? Có lẽ ông điên rồi. Ông quên ông là trung tướng, và quên tôi là nữ bác sĩ Môna.
Kôrin trợn mắt:
- Tôi không điên. Nếu bà không giơ tay, bắt buộc tôi phải…
Thu Thu cướp lời:
- Ông dùng súng uy hiếp tôi về chuyện gì?
- Hừ, chuyện gì, bà sẽ biết.
Thu Thu cầu khẩn Sisumang:
- Lạ nhỉ! Riêng anh, ít nhất anh cũng phải cho tôi biết lý do.
Sisumang thở dài:
- Susu bị Trung ương nghi ngờ. Tôi biện hộ với trung tướng Kôrin mãi không được.
Kôrin cười nhạt:
- Trước mỹ nhân, tượng đá cũng chảy bồ hôi, huống hồ đại tá. Đại tá líu lưỡi là thường.
Thu Thu xen vào:
- Trung tướng có quyền bắt tôi, song không có quyền va chạm danh dự tôi.
- Tôi luôn luôn kính nể bà.
- Song ông đã nói xấu người yêu của tôi.
- Người yêu của bà? Té ra...
- Phải. Đại tá Sisumang và tôi đã hứa hôn.
Mặt Kôrin hơi tái, song trong chớp mắt hắn đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn quay lại Sisumang:
- Đúng không, đại tá?
Sisumang đáp:
- Đúng.
Thu Thu nói, giọng gay gắt:
- Tôi cần nói rõ để trung tướng khỏi hiểu lầm. Theo sự hiểu biết của tôi, trung tướng không muốn chúng tôi sống gần nhau, và trung tướng đã toại nguyện.
Kôrin nổi nóng:
- Đừng...
Thu Thu lại cướp lời:
- Trug tướng chối cãi làm gì nữa. Hèn lắm. Trung tướng vu cáo cho tôi vì không chiếm đoạt được tôi… nhưng tôi báo cho trung tướng biết: dầu sao đi nữa, lòng tôi vẫn không thay đổi. Thà chết, tôi không thể bỏ Sisumang. Thà chết...
Кôrin gầm lên:
- Ngậm miệng lại.
Sisumang đã tiến lên một bước, bàn tay giáng xuống như sấm sét. Khẩu súng rời khỏi tay Kôrin.
Bàng hoàng, Kôrin nhảy tréo sang bên. Hắn không ngờ bị Sisumang tấn công. Trong con mê, Sisumang quên bẵng Kôrin là trung tướng KGB. Hắn chỉ nghĩ đến Nàng, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nàng.
Kôrin trừng mắt:
- Đại tá Sisumang, cử chỉ phiến loạn của đồng chí có thể dẫn tới bản án tử hình. Đồng chí bị con yêu nữ mê hoặc rồi.
Thu Thu thét lớn:
- Sisumang, giết hắn đi.
Nàng lao đầu vào người Kôrin. Tuy nhiên, nàng không thi thố võ nghệ. Mục đích của nàng là châm ngòi tấn công một cách xuẩn động, để Kôrin hất ngã. Và nàng đã bị hất ngã vào tường.
Sisumang hươi quyền đánh Kôrin.
Kôrin lùi một bộ, giọng thân mật:
- Sisumang, vì tình đồng chí và đồng nghiệp, tôi cho anh một phút để suy nghĩ. Anh không còn là anh nữa. Con yêu nữ ghê gớm đã hớp hồn anh.
Lời nói của Kôrin làm Sisumang rợn tóc gáy. Song hắn đã bị dồn vào mạt lộ, không được quyền đo đắn nữa. Dầu sao hắn đã giết Bun vích. Dầu sao hắn đã yêu người đàn bà xa lạ, trái với chỉ thị của trung ương. Và nàng đã yêu hắn, yêu thành thật, yêu say sưa...
Vì tình yêu, hắn sẵn sàng bỏ hết.
Bỏ chức vị đại tá KGB.
Bỏ tương lai sáng lạn. Và nếu cần, sẵn sàng bỏ cả cuộc đời.
Sisumarig quạt một đường quyền vào hông Kôrin. Kôrin lách mình để tránh, song Sisumang đã ào tới như trận cuồng phong Trông cách công thủ của hắn, Thu Thu giật mình khâm phục. Ngón đòn từ tay hắn phát ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm lạ lùng. Nàng thấy Kôrin nhăn mặt, vận toàn lực để chống đỡ.
Trong tình trạng này, Sisumang sẽ hạ đối thủ dễ dàng. Tuy nhiên, vào phút chót, hắn có thể thay đổi ý kiến. Nàng bèn giằng lấy cây gậy sắt trong tay Phút-xi, giáng vào gáy Kôrin.
Sisumang thét lên:
- Đừng em!
Tội nghiệp cho Kôrin! Từ cổ chí kim, chưa ai trúng đòn vào huyệt kochu mà còn sống, phương chi Thu Thu lại là võ sĩ nhu đạo được huấn luyện đặc biệt về phép điểm huyệt tại Nhật Bản. Khối thịt nặng nề lăn lông lốc trên nền nhà, rồi nằm im không động đậy.
Trung tướng Kổrin đã chết.
Thu Thu vội vàng bưng mặt khóc nức nở. Sisumang thở dài:
- Lỡ rồi, em khóc suốt năm Kôrin cũng không sống lại nữa. Chúng mình nên tính kế thì hơn.
Mừng rú, nàng hỏi hắn:
- Anh đã nghĩ ra cách trốn khỏi Trung tâm chưa?
Sỉsumang nhíu mày suy nghĩ:
- Rồi. Chúng mình ra ngay sân bay còn kịp.
- Nhưng còn Lisa nữa.
- À, em không nói, anh quên mất.
Phút-xi nhìn Thu Thu bằng cặp mắt cầu khẩn.
Thu Thu đề nghị với viên đại tá Lào:
- Em muốn mang Phút-xi theo.
Sisumang lắc đầu:
- Không được. Hắn tàn tật, mang theo vô ích. Hắn lại biết quá nhiều bí mật, san này có hại cho chúng mình. Để anh giải thoát cho hắn.
Nhà bác học tàn phế khựng người trong ghế. Thu Thu phải quay mặt vào tường để khỏi phải nhìn thấy phát atémi tàn nhẫn của Sisumang.
Trong chớp mắt, Phút-xi đã thành người thiên cổ.
Sisumang lái xe, đưa Thu Thu về cư xá.
o O o
Tại cư xá, vở bi kịch đang diễn màn chót.
Lisa xoa tay, tự thưởng mội ly vốt ka, sau khi gã tài xế kiêm điệp viên MI-6 rời phòng khách được 5 phút. Trong 5 phút phù du, thuốc độc đã làm hắn xây xẩm mặt mày và tắt thở.
Nàng không muốn giết hắn, vì dầu sao hắn là đồng nghiệp của nàng. Song, tình thế bắt buộc...
Thở dài, nàng quay vào phòng ngủ. Giờ thoát thân sắp đến, nàng cần bình tĩnh để sửa soạn.
Bên ugoài, trời đã tối hẳn.
Đột nhiên, Lisa nóng ruột. Bần thần, nàng nhìn ra vườn. Nàng vừa nghe tiếng xe hơi tắt máy. Nàng không tin đó là xe hơi chở Thu Thu về. Linh tính báo nàng biết Thu Thu gặp nạn.
Cửa phòng khách mở toang, hơi lạnh ùa vào làm người hầu gái rùng mình.
Điều nàng lo sợ đã thành sự thật. Sự thật đau đớn và phũ phàng. Người bước vào đầu tiên là tướng Luy xốp.
Và người thứ hai là I-van.
I-van, y sĩ cao cấp của Phản gián Smerch.
Sự hiện diện của I-van không cho phép Lisa trần trừ nữa. Vừa ló đầu qua khe cửa phòng ngủ, người nữ tỳ thụt lại, và nhè nhẹ quay chìa khóa. Nàng chỉ cần hai phút đồng hồ. Hai phút đồng hồ vô cùng quý báu để liên lạc với ông Hoàng.
Mặt đanh lại, Lisa đặt điện đài ngang nhiên lên bàn sửa soạn, kéo ăn-ten lên cao, mở điện, rồi bấm một cái nút đen bên trái. Trong máy vẳng ra âm thanh tút, tút, tút, tút quen thuộc, giống như âm thanh vệ tinh bay trên quỹ đạo.
Nút điện này là một phát minh điện tử của ban Kỹ thuật C.I.A. 30 giây đồng hồ sau khi Lisa bấm nút tại Trung tâm KX, các đài thu tuyến của Mỹ dọc bờ biển Thái Bình Dương đều nhận được một bức điện ngắn ngủi và tuyệt đối quan trọng. Theo lệnh từ trước, bức điện này được chuyển ngay tới Hoa Thịnh Đốn, vào văn phòng ông Sì-mít, và từ ông Sì-mít đến tay ông Hoàng ở Sài Gòn.
Chờ đúng 30 giây, Lisa thấy đèn vàng bên phải điện đài hấp háy. Ngọn đèn vàng báo hiệu là bức điện đã đến tay người nhận.
Nữ tỳ Lisa thở phào ra một cách khoan khoái. Thế là xong. Nàng đã làm tròn nhiệm vụ.
Cộp, cộp, cộp...
Luy хốр gõ cửa phòng, và gọi lớ:
- Lisa.
Người hầu gái mở cửa:
- Chào thiếu tướng.
Rồi quay ra phía Ivan:
- À, lại gặp bác sĩ ở đây.
Ivan nhún vai:
- Hân hạnh. Tôi mới đến xong. Tôi cần gặp Lisa có chuyện quan trọng. Câu chuyện mà Lisa đã biết.
Người nữ tỳ cười chua chát:
- Thú thật tôi chưa biết.
Ivan gằn giọng:
- Hoặc Lisa сố tinh bướng bỉnh, hoặc Lisa là người ngu xuẩn. Song tôi không tin Lisa ngu xuẩn. Sợ mất thời giờ quý báu, tôi chỉ nói vắn tắt: Lisa là ai?
- Tôi ấy à? Tôi là Lisa.
- Không. Lisa thật đã chết rồi. Bà chỉ là người mạo danh. Trung ương KGB đã tìm được bằng chứng cụ thể.
Lisa chép miệng:
- Thế à? Vậy các ông còn đợi gì mà chưa đưa tôi ra sân, bắn một phát vào gáy, như các ông vẫn xử trí với tù nhâu trong khám đường Lubianka của KGB.
Ivan đáp:
- Tôi không có quyền bắn bà. Trung ương phái tôi qua đây với một nhiệm vụ rõ rệt: yêu cầu bà khai hết sự thật. Sự thật về bà. Sự thật về Môna giả hiệu.
- Môna giả hiệu?
- Phải, người đàn bà cùng đi với bà từ Liên Xô tới đây là Môna giả hiệu, hoàn toàn giả hiệu. Nghĩa là chúng tôi đã biết hết.
- Vậy, ông còn căn vặn tôi làm gì nữa?
Thiếu tướng Luy xốp xen vào:
- Bà Lisa, nhân danh chỉ huy an ninh ở đây, tôi bảo đảm mạng sống cho bà. Yêu cầu bà thành thật... Làm nghề điệp báo như bà và tôi, cũng như chơi bài... Thua ván này, ta chơi lại ván khác.
Lisa lắc đầu:
- Ông nói đúng. Từ xưa đến nay, nhiều người bị thua đã tìm cách chơi lại ván bài mới. Nhưng tôi, tôi chỉ chơi một ván mà thôi.
Nói xong, người hầu gái lẳng lặng ngồi xuống ghế. Bên ngoài, trời đã đen kịt. Lòng Lisa buồn mênh mang. Nàng không còn hy vọng trở về Mỹ đầy ánh sáng nữa. Giờ chết của nàng đã đến.
Nàng không sợ chết. Thuốc độc chứa trong cái răng giả có thể làm nàng tắt thở trong chớp mắt. Nàng sẵn sàng chết cho C.I.A. Song còn Thu Thu. Nàng phải báo cho Thu Thu biết là nàng không khai, và nàng đã truyền tin cấp cứu cho ông Hoàng.
Ivan đánh diêm châm thuốc lá, dáng điệu trầm ngâm. Một lát sau, hắn hỏi:
- Bà đến đây với nhiệm vụ gì?
Lisa cười nửa miệng:
- Ông đừng hỏi, vô ích.
- Tôi hy vọng bà nghĩ lại. Nếu bà không hợp tác, tôi sẽ hỏi Môna. Vâng, Môna giả hiệu.
- Vâng, ông cứ hỏi bà ấy.
- Môna sẽ hiểu biết hơn bà.
- Chưa chắc. Đàn bà chúng tôi lì lợm hơn đàn ông nhiều.
Ivan nín thinh, nhìn ra sân.
Xe hơi vừa tắt máy. Lisa bất động trong ghế, hai mắt bâng khuâng như người đang mơ màng. Thật vậy, nàng đang mơ màng tới một thế giớỉ xa xăm đầy mây và khói trắng…
Sisumang và Thu Tha đứng sững trên ngưỡng сửа.
Hai họng súng tiển liên từ bóng tối vút ra, chĩa vào ngực hai người.
Luy хốр cất tiếng:
- Mời ông bà vào.
Thu Tha ngơ ngác khi thấy Ivan. Người hầu gái thản nhiên giới thiệu:
- Thưa bà, đây là ông Ivan, bác sĩ Ivan của Smerch. Ông Ivan là tình nhân của vợ bác sĩ H. Ông Ivan từ Mạc Tư Khoa đến đây để bắt bà và tôi.
Sisumang sửng sốt nhìn mọi người như chú Mán lạc xuống thành phố đông đúc. Sự thật đã thay đổi đột ngột và phũ phàng, khiến hắn không hiểu gì hết.
Luy xốp nghiêm giọng bảo Sisumang:
- Đại tá đã phạm một lỗi lầm không thể tha thứ. Người đàn bà cùng đi với đại tá không phải là Môna… Không phải là Môna... mà là nhân viên của địch.
Sisumang quay lại Thu Thu lắp bắp:
- Thật không em?
Thu Thu cười, bình thản:
- Thật đấy, anh ạ. Chúng ta ở hai chiến tuyến khác nhau. Tuy nhiên, anh có thể hãnh diện là tôi thành thật với anh ở một điểm: tôi yêu anh, Bại lộ, tôi phải chết. Tôi chỉ xin được anh ban cho ân huệ cuối cùng: tự tay anh giết tôi.
Luy xốp nghiến răng:
- Bà đừng hy vọng hão huyền. Vì không riêng bà, Sisumang cũng bị tử hình. Và có thể bà còn sống. Còn sống vì chúng tôi còn cần bà. Nhưng đối với Sisumang thì hết. Lát nữa, hắn sẽ bị hành quyết.
Sisumang chôn chôn giữa nhà, mặt tái như gà cắt tiết. Trước sau cũng chết, hắn không thể chờ chết một cách tiêu cực. Hắn biết bị lừa, song không hờn giận Thu Thu nữa. Hắn cảm thấy yêu nàng ghê gớm, yêu nàng dầu biết nàng là nhân viên điệp báo của địch. Nếu có hoàn cảnh, hắn sẽ cứu nàng.
Luy xốp lớn tiếng ra lệnh:
- Bắt đại tá Sisumang ra xe.
Hai quân nhân Xô Viết tiến lại.
Và Sisumang đã phản công nhanh như chớp xẹt. Bằng một đòn nhu đạo cực hiểm, hắn vung cánh tay ra. Hai cây thịt nặng nề ngã nhào xuống đất.
Ivan đang lúng túng với khẩu súng chưa rút kịp thìi Thu Thu đã chọc móng tay nhọn hoắt vào mắt hắn. Hắn rú lên một tiếng, loạng choạng húc đầu vào tường.
Sisumang đã nhào vào người Luy xốp. Cuộc thư hùng bắt đầu. Trong phút giao đấa đầu tiên, Luy xốp đã tỏ ra giàu kinh nghiệm và khôn ngoan tuyệt diệu. Miếng đòn chí tử của Sisumang đã bị hắn chặn lại. Đồng thời, hắn dồn đối thủ vào gốc.
Thu Thu không thể vào tiếp sức với Sisumang vì hai quân nhân Xô Viết vừa lồm cồm bò dậy. Nàng tặng cho mỗi đứa một atémi vào tử huyệt. Lisa vội kêu tên Thu Thu:
- Chị trốn đi. Tôi đi báo tin cho ông Hoàng rồi.
Thu Thu lắc đầu:
- Em phải ở lại với chị. Vả lại, phi trường đã bị bao vay chặt chẽ.
Nàng rút tập giấy do Phút-xi đưa, đặt xuống bàn, rồi đánh diêm đốt. Trong 3 giây đồng hồ, đống hồ sơ tối mật biến thành tàn trắng rơi lả tả.
Thiêu hủy xong tài liệu, Thu Thu quay lại hai người đàn ông đang quần thảo. Luy xốp nắm được vai áo Sisumang, sửa soạn ném ngã. Thu Thu nhoài người, phóng chân đá vào cườm tay Luy xốp. Ngọn cước của nàng khá nguy hiểm, song không thấm vào đâu đối với một võ sĩ nhu đạo đai đen khét tiếng như Luy xốp.
Vì vậy Luy хốр сhỉ bị đau tê mà không chịu buông Sisumang. Thu Thu bồi atémi vào yết hầu hắn. Nhưng hắn đã kịp thời quạt tay trái. Bị đòn vào vai, nàng ngã xuống. Trong khoảnh khắc, nàng có cảm giác như bả vai gãy vụn, xương kêu lạo xạo. Và nàng loạng choạng trên mặt đất, nửa mê, nửa tỉnh.
Rầm...
Sisumang bị bắn vào tường.
Nhờ chống đở giỏi, hắn chỉ bị thương xoàng.
Song Luy xốp không cho hắn có thời giờ nghỉ thở. Sisumang vừa đứng vững thì trái đấm Thái sơn vèo tời. Tuy là võ sĩ cừ khôi, hắn chưa phải là đối thủ ngang tài với thiếu tướng Luy xốp.
Nên hắn bị đánh vào giữa mặt, máu phun như suối. Tuy thất thế, hắn vẫn tỏ ra gan dạ khác thường. Hắn nhỏm dậy, chộp bàn chân Luy xốp giật ngã.
Luy xốp ngã ngồi, hai tay chới với. Cơ hội bằng vàng đã tới cho Thu Thu. Cách hắn nửa thước, nàng có thể sử dụng móng tay nhọn như mũi dùi và cứng như sắt.
Nàng vun bàn tay búp măng ra. Song Luy xốp đã tránh né tài tình. Móng tay Thu Thu xước qua mặt, kéo rách một mảng thịt. Luy xốp hích cùi tay vào ngực nàng. Lần này, nàng nằm luôn trên nền nhà. Sisumang nhảy bổ lại cứu, nhưng một atémi thần sầu quỷ khốc đã bắn ra. Đến lượt viên đại tá Lào đa tình sóng soài gần Thu Thu.
Luy xốp thản nhiên kéo Ivan ngồi dậy, lấy khăn thấm máu cho hắn. Ivan hỏi:
- Họ chết rồi ư?
Luy xốp lắc đầu:
- Chưa. Họ vẫn còn sống. Theo chỉ thị của Trung ương, tôi chỉ đánh họ bị thương.
Ivan dựa vai Luy xốp đứng dậy. Hắn chỉ Thu Thu:
- Nàng bị trọng thương không?
Luy xốp đáp:
- Không.
Ivan thở phào:
- May quá. Thôi, chúng mình ra sân bay.
Lisa hơi giật mình khi nghe hai tiếng "may quá" сủa Ivan.
Nàng có cảm tưởng là màn chót của tấn kịch chưa buông xuống hoàn toàn. Nàng nhổm người định hỏi thì Ivan đã hạ sống bàn tay vào ngực nàng.
Người nữ tỳ kiêm điệp viên C.I.A. gục xuống đi-văng.
Luy xốp rút súnng, trao cho Ivan:
- Phiền anh đợi 5 phút. Tôi phải ra xe gọi vô tuyến cho nhân viên an ninh.
Không đợi bạn trả lời, thiếu tướng Luy xốp chạy băng ra vườn. Cũng không đợi Luy xốp biến dạng trong màn tối dày đặc, Ivan xô cửa phòng ngủ.
Thấy cái điện đài hình vuông tênh hênh trên bàn, ngọn đèn vàng đang hấp háy, Ivan rảo bước tới, kéo ghế ngồi xuống. Hắn nắm cây cần mã tự, rồi sau một phút suy nghĩ, bắt đầu ấn xuống. Tạch, tè… tè tạch...
Một bức mật điện bay vào không gian mù mịt…
Nằm ngoài phòng khách, Thu Thu loáng thoáng nghe tiếng tạch, tè quen thuộc. Nàng chống tay định ngồi lên nhưng phải nằm xuống.
Tạch tè, tè tạch...
Bức mật điện kết thúc trong vòng 60 giây đồng hồ. Dáng điệu quen thuộc, Ivan đặt tay vào nút phá.
Bùng, bùng....
Điện đài vỡ nát. Ivan trở ra phòng khách, với khuôn mặt đầy máu. Tiếng giày của nhân viên an ninh cồm cộp ngoài hành lang.
Đứng một mình giữa nhà. Ivan mỉm cười
Chú thích
1. Tây phương gọi MI là Hook. Nó dài 21 th, cao 9 th, phá 2 kỷ lục quốc tế, bay cao 2.432 th, chở nặng 10 tấn và bay cao 2.400 th chở nặng 12 tấn. Nó được dùng đề vận chuyển quân đội và hỏa tiễn ở Nga Xô.
2. Loại trực thăng phản lực này do giáo sư Matvieyev chế tạo, chạy bằng động cơ Mikulin RD-3. Phòng hoa tiêu được trang bị gần giống như phi cơ khu trục Mig-17.
Tia Sáng Giết Người Tia Sáng Giết Người - Người Thứ Tám Tia Sáng Giết Người