Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 386: 388: Minh Sát
rên quan đạo rộng lớn, một đội binh mã tinh nhuệ đang chậm rãi bước đi.
Từ trang phục nhìn xem, bọn họ là một trong năm đại quân đoàn tinh nhuệ của Đại Hán, Hoàng Long quân đoàn.
“Hoàng thượng, còn hơn nửa tháng, có thể tới kinh sư.”
Lưu Tuấn Thư ở bên người đại vương tử nhẹ giọng nói.
“Ân, Tuấn Thư, ngươi cũng là con cháu Lưu gia, ngươi xem thử, Hứa Hải Phong kia là một người như thế nào, hắn có chịu phụ tá trẫm tại kinh đăng cơ một lần nữa?”
Càng đến gần kinh sư, tâm tình lo được lo mất ở trong lòng Lưu Chính Đình càng phát ra nghiêm trọng. Hắn từng gặp qua Hứa Hải Phong một lần, đối với vị đại tướng đưa mắt khắp thiên hạ chỉ có một kia, trong tim của hắn quả thật cực kỳ cố kỵ.
“Điện hạ cứ yên tâm. Theo vi thần nhìn thấy, Hứa tướng quân chính là một đại hảo hán tử trung tâm cảnh cảnh, nghĩa bạt vân thiên.” Lưu Tuấn Thư trầm ngâm chốc lát, an ủi: “Hơn nữa, điện hạ chớ quên, hắn chính là một vị tông sư a. Nếu hắn đã đáp ứng trước mặt bách quan, chỉ cần ngài vừa vào kinh sư, chính là ngày mà ngài một lần nữa đăng cơ hoàng đế, chấp chưởng triều cương. Lấy thân phận của hắn, làm sao lại nói ra mà không giữ lời.”
Lưu Chính Đình lập tức đầy mặt tươi cười, luôn miệng nói: “Không sai, không sai, Hứa Hải Phong là một vị tông sư, nếu đã hứa hẹn trước mặt mọi người, tự nhiên không có khả năng thay đổi ý kiến.”
Lưu Tuấn Thư đứng sau lưng hắn cúi đầu thật sâu, trong mắt của hắn hiện lên một tia ảm đạm, có lẽ đang vì vận mệnh tương lai của Lưu Chính Đình mà ưu thương.
Ở bên người bọn họ, hai vị lão nhân liếc mắt nhìn nhau, bên trong đều là vẻ trào phúng, nghĩ muốn tới kinh sư sao? Nguyện vọng này, hắc hắc…
“Hai vị khanh gia khổ cực, đợi đến kinh sư, trẫm lập tức sách phong nhị vị làm cung đình phụng cung.” Lưu Chính Đình trừ đi tâm bệnh, lập tức vui vẻ nói với hai lão nhân.
“Dạ, đa tạ điện hạ.”
Lưu Tuấn Thư cũng không thoải mái như vậy, trong mắt nhìn về phía bọn họ tràn ngập vẻ nghi hoặc. Trình gia phái bọn họ tới làm gì?
Hai lão nhân này cũng có lai lịch lớn, ở trong chín nhất phẩm cao thủ của Trình gia, ngoại trừ Trình Gia Hiếu chết trong tay Lợi Trí, còn lại tám người, mà hai người này chính là Trình Gia Lễ cùng Trình Gia Đệ.
“Hai lão già này thật vướng tay, thống lĩnh, ngài xem có nên làm?” Một viên tướng lãnh đứng cạnh hắn bước lên, chính là Nhị Hổ vừa mới được điều tới. Hắn làm ra một thủ thế như chém người, nói nhỏ.
Tức giận trừng mắt nhìn hắn, Lưu Tuấn Thư nói: “Bọn họ là nhất phẩm cao thủ, ngươi có thể làm gì được bọn họ?”
Nhị Hổ cười hắc hắc, trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, hắn đã sớm không còn là tân binh mới ra chiến trường: “Thống lĩnh, chúng ta có một vạn huynh đệ, hai người họ chỉ là nhất phẩm, tìm một chỗ, mai phục một chút, mỗi người một ngụm nước bọt cũng đủ ngộp chết bọn họ.”
“Đúng vậy, mỗi người một ngụm nước bọt, nhưng kể từ đó, liền phải cùng Trình gia xé rách da mặt.” Lưu Tuấn Thư nhàn nhạt nói.
“Vậy thì thế nào?” Nhị Hổ lộ ra một vẻ mặt khinh thường, nói: “Trình gia chẳng qua chỉ có một lão bất tử cấp tông sư…Không đúng, hẳn là hai người, nhưng chúng ta có tới bốn tông sư, chẳng lẽ còn sợ bọn họ hay sao.”
Lưu Tuấn Thư ngẩn ra, có kiểu tính toán như vậy sao?
“Báo…”
Tiếng hô khẩn cấp từ trước mặt truyền đến, một tuấn mã chạy tới rất nhanh, đi tới trước mặt Lưu Tuấn Thư, kêu lớn: “Thống lĩnh, phía trước có người cản đường.”
“Cái gì?” Lưu Tuấn Thư kỳ lạ hỏi: “Người nào?”
Sắc mặt tên kỵ binh kia cực kỳ cổ quái, đột nhiên nói: “Là sơn tặc cản đường.”
Đầu tiên là một trận ngạc nhiên, theo sau truyền ra một trận cười to.
Bọn lính bên người Lưu Tuấn Thư phá lên cười, sơn tặc cản đường? Bọn họ là ai đây, là quan binh a, không ngờ còn bị sơn tặc cản đường, chẳng phải là làm người ta cười đến rụng răng.
Chỉ là Lưu Tuấn Thư cùng Nhị Hổ nhìn nhau, bọn họ là hai người duy nhất trong quan binh không cười, đây là chuyện gì xảy ra, vì sao lại quang minh chính đại hiện thân đi ra?
Không ai biết, ở phía trước bọn họ, Trình gia nhị lão được tin tức cũng đầy bụng nghi vấn, đây là chuyện gì xảy ra.
Xa xa, truyền đến tiếng binh khí giao nhau, hơn nữa càng lúc càng có xu thế tăng lớn.
Bọn quan binh thu liễm tươi cười, hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ đám sơn tặc này thật sự lớn gan đến vậy, không ngờ không xem đội ngũ vạn người này vào mắt, mà lại phát động công kích hay sao.
“Sơn tặc có bao nhiêu người?”
“Cái này…Tổng cộng khoảng chừng ngàn người.” Tên kỵ sĩ kia thoáng chần chờ, nói.
Trên mặt Lưu Tuấn Thư lộ ra vẻ tức giận, kỵ sĩ này là một viên tướng lãnh đắc lực dưới trướng của hắn, tại sao hôm nay lại có vẻ vô dụng như thế, hắn nghiêm mặt nói: “Rốt cục có bao nhiêu người? Giao thủ cùng chúng ta sao?”
Tên kỵ sĩ dở khóc dở cười nói: “Hồi thống lĩnh, đám sơn tặc che mặt, nhưng lại phân hai đội nhân mã, mỗi đội nhân mã khoảng năm trăm người, bọn họ…chính bọn họ đánh trước.”
Lưu Tuấn Thư không thể tưởng tượng há to miệng, thất kinh hỏi: “Hai đội nhân mã?”
“Hai đội nhân mã?” Cơ hồ cùng lúc đó, Trình Gia Lễ cũng thất thanh hỏi.
“Truyền lệnh toàn quân, đề phòng, không được mệnh lệnh, không được động thủ. Nhị Hổ, ngươi đi xem.” Lưu Tuấn Thư phân phó một tiếng, Nhị Hổ vội vàng dẫn người tiến lên.
Nhị Hổ lòng như lửa đốt, trước khi hắn tới đây, đã sớm nhận được mật lệnh của Tương Khổng Minh Tương đại quân sư, muốn giữa đường phối hợp quân đội do Lâm Gia Huy phụ trách, ở đây tiệt sát Lưu Chính Đình.
Vương tử mất nước này, vô luận thế nào cũng không thể cho hắn an toàn trở về kinh sư, tính mạng của hắn, nhiều nhất đến đây là chấm dứt.
Chẳng qua đối với sơn tặc cảm đường phía trước như thế nào lại đột nhiên biến thành hai đội, nhưng còn cản ngay phía trước bọn họ, biến cố này thình lình xảy ra, làm Nhị Hổ nghĩ phá đầu cũng không nghĩ ra đạo lý bên trong.
Hắn mang theo nhân mã đi lên một gò đất nhỏ, đi qua khỏi gò đất này, vốn là nơi ước định ám sát, nhưng lúc này hai đội nhân mã ngay dưới gò đất đang dây dưa cùng một chỗ, xả thân chém giết.
Nhị Hổ vừa nhìn xuống, hắn vốn muốn điều khiển đội ngũ tiếp ứng Lâm Gia Huy, nhưng bây giờ nhìn lại, hai đội nhân mã đang dây dưa cùng một chỗ đều mặc y phục màu xám, nghĩ muốn đoán thử ai mới là người một nhà, quả thật còn khó hơn lên trời.
Hắn cười khổ một tiếng, đang trong lúc không biết nên làm sao cho phải, đột nhiên cảm thấy một cỗ, không, hẳn là hai luồng sát khí cực kỳ sắc bén.
Sắc mặt Nhị Hổ khẽ biến, hắn nắm thanh đao thật chặt trong tay, nhưng hắn kinh hãi phát giác, trái tim mình đang nhảy lên rất nhanh, dù cả cánh tay cũng không ngừng run rẩy.
Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn trừng hai người kia, hai người này đứng cuối cùng hai đội ngũ, một người mặc áo đen một áo xám đang áp trận cho đội ngũ mình.
Đột nhiên, hai người này động, thân hình cực nhanh, liền như vậy nhảy lên không trung, phảng phất như muốn hóa gió mà đi.
“Bắn tên…”
Ở phía sau hắn, một gã quan quân lớn tiếng quát.
Lập tức, hàng vạn mũi tên từ trong Hoàng Long quân đoàn cùng phát, vô số mũi tên hướng hai người trong không trung đồng thời vọt tới.
Sắc mặt Nhị Hổ trong nháy mắt biến thành xanh lét, thật là khả ái. Hắn quay đầu lại, kéo vạt áo của tên quan quân kia, tức giận nói: “Phóng…phóng…phóng ngươi cái rắm.”
Hắn dùng tay kéo tên quan quân kia ra xa xa, đang muốn quát bảo ngưng lại, lại phát giác bóng đen trên đỉnh đầu chợt lóe, hai người kia không biết dùng thân pháp gì, đã bay xuống tới.
Vạn tên cùng phát tuy lợi hại, nhưng nếu bắn không trúng người, vậy có lợi hại cũng vô dụng.
Nhìn những mũi tên đầy trời như châu chấu hướng đám người trước mặt đang không ngừng chém giết vọt tới, sắc mặt của hắn chợt trắng bệch, trắng đến trong suốt, trong miệng hắn lẩm bẩm nói: “Chết, chết, lần này sẽ bị quân sư đại nhân mắng đến chết.”
Đối mặt mưa tên thình lình bay tới, hai đội nhân mã phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Một phương nhanh chóng rút lui, đồng thời đưa viên thuẫn trong tay lên che chắn, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng phương còn lại liền có vẻ chật vật vạn phần, phản ứng của bọn họ cũng tuyệt đối chậm hơn, hiển nhiên vạn vạn nghĩ không ra sẽ phải đối mặt cục diện này.
Chẳng qua, thuật cưỡi ngựa của bọn họ cũng là vạn người chọn một.
Một tiếng gào thét, nghiêng đi nửa người, mã đao trong tay tung bay, không ngờ có tuyệt đại đa số trong nháy mắt làm ra phản ứng tốt nhất, trốn thoát khỏi phạm vi mưa tên.
Chẳng qua, cũng có một ít người không phản ứng kịp, tự nhiên phải vĩnh viễn ở lại nơi này.
Đương nhiên, người nằm xuống cũng là những người có thuật cưỡi ngựa kém hơn một bậc.
“A…” Nhị Hổ che lại gương mặt, nói thầm: “Không phát hiện, không phát hiện, cái gì ta cũng không nhìn thấy.”
“Đại nhân? Ngài làm sao vậy?” Một gã tướng lãnh tiến lên hỏi, trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ tướng quân bị nổi điên.
Nhị Hổ buông tay xuống, đột nhiên chỉ vào hơn năm trăm cường đạo đã chuẩn bị sẵn, hung hăng nói: “Hắn ***, giết cho lão tử, giết sạch đám đui mù này.”
Hai ngàn tinh binh phía sau đồng thời rống to một tiếng, thao túng chiến mã, phóng về phía trước.
Bọn họ đối với cử động kỳ dị của trưởng quan nghi hoặc khó hiểu, vì sao chỉ nhận chuẩn tấn công một đội ngũ. Chẳng qua điều này cũng không phải là vấn đề bọn họ nên lo lắng, bọn họ có khả năng làm được, chính là phục tùng mệnh lệnh, tuyệt đối phục tùng.
Ở phía sau bọn họ, hai bóng đen từ trên trời phi thân xuống, cũng không cùng bất cứ kẻ nào dây dưa, bọn họ tung hoành tự nhiên trong thiên quân vạn mã, mục tiêu bọn họ chỉ có một, chính là xe ngựa của Lưu Chính Đình.
Lưu Tuấn Thư huy mạnh trường thương trong tay, cao giọng hỏi: “Người tới là ai?”
Trình Gia Lễ cùng Trình Gia Đệ cao cao nhảy lên, nhưng khi bọn hắn chứng kiến trước mặt có hai bóng người, không hẹn mà cùng ngẩn ra, lập tức phản ứng, cao giọng quát: “Thích khách tới.”
Lưu Tuấn Thư kinh dị đánh giá hai người đang tới gần, ở trong tim của hắn tràn ngập nghi ngờ, không phải nói chỉ có một người sao, như thế nào đột nhiên lại nhiều thêm một người?
Nhưng năng lực ứng biến của hắn càng nhanh hơn hai lão một bậc, lớn tiếng quát: “Có thích khách, hộ giá.”
Quân đội ở trước mặt một trận bối rối, tựa hồ hai người kia cũng đã khơi lên sự biến hóa ngút trời.
Trong lòng Trình gia nhị lão đồng thời thầm mắng, Lưu Tuấn Thư thật đúng là cố ý dẫn theo một đám tàn binh bại tướng đến Thái Nguyên thành “đánh thu phong”( cướp đoạt mùa thu của Hung Nô nhân).
Đây là quân đội có tố chất gì chứ? Còn dám xưng là một trong năm đại quân đoàn của Đại Hán. Thật không biết là một đám rác rưởi từ đâu kéo tới, so với những tân binh còn chưa từng ra chiến trường còn không sánh bằng.
Nhưng ngay lúc bọn họ còn đang do dự, hai người kia đã đi tới trước xe ngựa của Lưu Chính Đình.
Mắt thấy hai tên thích khách ở trong đám người lại không xem ai ra gì thẳng tắp đi tới, trong lòng Lưu Chính Đình run sợ, trong miệng hắn cao giọng hét: “Hộ giá, hộ giá…”
Lưu Tuấn Thư đang chắn ngay trước mặt hắn run lên trường thương trong tay, hướng tên hắc y nhân đâm thẳng ngay ngực.
Trường thương màu bạc hóa thành một đoàn quang mang, trong vòng mấy trượng đúng là thương ảnh mang mang khôn cùng bát ngát.
Trình gia nhị lão liếc mắt nhìn nhau, đều vô cùng khiếp sợ, nghĩ không ra Lưu Tuấn Thư bề ngoài dây dây dưa dưa lại có được công lực như vậy.
Nhất phẩm, đây đúng là cảnh giới nhất phẩm chân chính, tuyệt đối không hề sai lầm.
Trình Gia Lễ hướng huynh đệ gật đầu, người sau hiểu ý, hai người đồng thời hét lớn một tiếng, vẻ uy phong lẫm lẫm nói không nên lời, phi thân phóng lên, hướng người áo xám phóng đi.
Lưu Chính Đình bị tiếng hét của hai người làm run rẩy, hắn ngồi xổm xuống, trong miệng lẩm bẩm.
Trường thương của Lưu Tuấn Thư tuy uy mãnh tuyệt luân, nhưng người bịt mặt áo đen kia chỉ vung tay áo, đã đem chiêu thức của hắn đánh cho xơ xác.
Hai cỗ chân lực vừa chạm vào, Lưu Tuấn Thư bước lui nhanh ra sau, gương mặt hắn lộ vẻ kinh hãi, mở miệng vận khí đan điền, rống lớn: “Lợi Trí…”
Bốn bàn tay của Trình gia nhị lão đánh ra chưởng ảnh đầy trời, đem người áo xám kia bao phủ trong tầng tầng ảo ảnh.
Chỉ là người áo xám vươn hai ngón tay, nhẹ nhàng điểm tới, nhị lão lập tức như bị sét đánh, nhanh như thiểm điện bật lui tại chỗ, đồng thời há miệng rống to: “Lợi Trí…”
Tràng diện hỗn loạn phảng phất như có một tia dừng lại, trong miệng ba người cơ hồ trong nháy mắt không hẹn mà cùng kêu lên tên của Lợi Trí.
Lợi Trí, vị tông sư Hung Nô, không ngờ lại có danh thơm như thế.
Lưu Tuấn Thư kinh ngạc nhìn qua Trình gia nhị lão, chỉ thấy ánh mắt vẻ mặt bọn họ cổ quái, hiển nhiên đối với tiếng la của mình cũng là ngoài ý liệu.
Đột nhiên, người áo xám tiến lên trước một bước, đã đi tới trước người Lưu Tuấn Thư, đánh thẳng ra một chưởng vào ngực hắn.
Ánh mắt Lưu Tuấn Thư ngưng trọng, trường thương trong tay múa ra vạn đóa hoa thương, Trình gia nhị lão đã nhìn rõ ràng, nguyên lai một kích vừa rồi hắn còn chưa dùng hết toàn lực.
Chỉ là thế công của người áo xám càng ngày càng gấp, Lưu Tuấn Thư sử dụng hết bản lãnh toàn thân, vẫn khó khăn gian nan, rốt cục cổ tay chấn động, bị hắn đánh ra một chỗ sơ hở, mắt thấy bàn tay trước mắt càng lúc càng lớn.
Nếu đổi lại là hai năm trước, hắn chỉ đành nhắm mắt chờ chết, nhưng hôm nay trải qua vô số cuộc chiến, ở thời khắc mấu chốt này, hắn ngược lại bình tâm tĩnh khí, trong lòng quyết định thật nhanh, hai tay chợt nhẹ, đã buông bỏ trường thương, thân thể bay nhanh về phía sau.
Tên áo xám kia cầm trường thương, cũng không lên tiếng, chỉ thuận tay vung lên, trường thương xẹt qua một đạo đường cong sáng ngời, mang theo tiếng rít chói tai hướng hắn đâm tới.
Nhưng đúng lúc này, đuôi thương chợt bị người bắt được, tên hắc y nhân kia không biết từ khi nào đã chen vào giữa bọn họ, nắm được đuôi thương đang gào thét giữa không trung, mượn lực đánh lực, lập tức hướng Trình gia nhị lão bắn đi.
Trình gia nhị lão vốn đang ở một bên hảo hảo xem náo nhiệt, không nghĩ tới họa từ trên trời giáng xuống, cũng may phản ứng của bọn họ coi như nhanh nhẹn, cùng nhau cúi đầu, tùy ý cho trường thương gào thét lướt sát da đầu bay đi.
Thân ảnh hắc y nhân chớp động, đi tới giữa nhị lão, song chưởng liên hoàn đánh ra, mỗi một chưởng đều ngưng tụ chân khí cường đại như dời non lấp bể.
Nhị lão không kịp đề phòng, phản ứng của bọn họ so với Lưu Tuấn Thư kém hơn nửa nhịp, mà võ công vị hắc y nhân này hiển nhiên cao hơn người áo xám kia một bậc, mấy lần nhấp nhô, bọn họ đã nghiêng ngã lảo đảo, chật vật không chịu nổi.
Chưởng phong sắc bén đánh vào lưng hắc y nhân, hắn tức giận hừ một tiếng, xoay người đá tới một cước, cùng người áo xám chạm vào một kích.
Sắc mặt Lưu Tuấn Thư biến ảo khó lường, hắn nhìn phó quan nháy mắt, chính mình phóng lên, gia nhập cuộc chiến.
Phó quan kia hiểu ý, cầm suất kỳ trong tay, lập tức huy vũ.
Theo sự chỉ huy lung tung của hắn, toàn bộ đội ngũ hoàn toàn lâm vào trong một mảnh hỗn loạn.
Rõ ràng phía trước không có địch nhân, nhưng hai đội ngũ một nhà lại đụng nhau tới người té ngựa ngã. Nghệ thuật chỉ huy độc hành như thế, thật làm cho người ta cảm khái ngàn vạn.
Phạm vi hơn mười trượng, người người tấp nập, cọ sát liên tục, nếu không phải trong mắt toàn là người một nhà, bộ đội hỗn hợp của thành vệ quân Ngọa Long thành và Hoàng Long quân đoàn đã sớm đánh nhau chí tử.
Bọn binh sĩ tuy đối với việc này vô cùng bất mãn, mỗi một người đang không ngừng nguyền rủa vị phó tướng đang cầm suất kỳ huy múa rối loạn, nhưng bọn họ vẫn đành nghĩa vô phản cố kiên quyết chấp hành mệnh lệnh.
Trình gia nhị lão tức giận hừ một tiếng, đây là thích khách gì a, năm người bọn họ hỗn chiến cùng một chỗ bao lâu, kết quả cuối cùng không ngờ chính là Lưu Tuấn Thư cùng hắc y nhân hợp chiến đối phó Trình gia nhị lão cùng người áo xám.
Hai bên đánh cho trời đất tối đen, khó phân hơn kém.
Đột nhiên, một trận huýt sáo dài từ phương xa truyền đến, thanh thế cực lớn, lạ thường khôn cùng.
Mấy người giữa sân đồng thời biến sắc, bọn họ nhanh chóng làm ra lựa chọn sáng suốt nhất.
Lưu Tuấn Thư cùng Trình gia nhị lão nhảy ra khỏi vòng chiến, hai người bịt mặt không hẹn mà cùng đánh tới hướng Lưu Chính Đình.
“Nhẫn tâm Lợi Trí…”
Lưu Tuấn Thư cùng Trình gia nhị lão đồng thời rống lớn, hướng phía sau hai người bịt mặt đuổi theo.
Chỉ là thân thủ của bọn họ làm sao có thể truy được hai tuyệt đỉnh cao thủ ngay trước mặt.
Lưu Chính Đình trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người họ lên xe ngựa, há mồm cứng lưỡi nhìn bọn họ đồng thời hướng chính mình đánh ra một chưởng.
Thân thể hắn cao cao bay lên, ở giữa không trung đã thất khiếu phun máu. Ngũ tạng lục phủ đều hóa thành thịt vụn, còn chưa chờ hắn từ không trung rơi xuống, đã chết mà không thể chết lại.
Một đời vương tử, còn chưa kịp nhìn thấy mình được sự chú ý của vạn chúng đăng cơ hoàng đế tại kinh sư, thì ngay nửa đường, đã thảm tao sát hại.
Hai người bịt mặt liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tuôn ra một đoàn tinh quang, nhưng động tác kế tiếp của họ lại không phải là cuộc đấu sinh tử, mà là đồng thời xoay người, lướt qua trọng trọng bức tường binh sĩ, phóng nhanh đào tẩu.
“Điện hạ…”
Tiếng rống thê lương mà bi thiết từ trong miệng Lưu Tuấn Thư cùng Trình gia nhị lão hô lên, bọn họ vội vàng chạy tới bên người Lưu Chính Đình đã sớm chết từ lâu, giương mắt nhìn lên, hai bóng người kia đã đi xa.
“Báo thù cho điện hạ…” Lưu Tuấn Thư hét lớn: “Truy cho ta.”
“Dạ…thống lĩnh.” Phó quan cao giọng ứng một câu, kỳ hào trong tay hắn đột nhiên biến đổi. Đội ngũ hỗn loạn không chịu nổi trong chốc lát đã trở nên thanh tỉnh thứ tự, từng tổ tổ, cờ xí phấp phới, quân dung chỉnh tề, cùng loại ô yên chướng khí vừa rồi hoàn toàn khác biệt long trời lở đất.
Chứng kiến toàn bộ bộ đội giống như biến ma thuật từ một chi quân đội vô dụng vô lại biến thành một chi bách chiến chi sư tinh cương bách luyện, trên mặt Trình gia nhị lão muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu đặc sắc.
Bàn tay Lưu Tuấn Thư chỉ tới, nói: “Truy.”
Mấy ngàn người đồng loạt lên ngựa, hướng theo người áo xám chạy trốn đuổi theo.
Trình gia nhị lão nhìn nhau, lập tức giận tím mặt, quá khi dễ người, như thế nào chỉ truy người áo xám, mà hắc y nhân kia lại không thấy truy?
Chỉ là bọn họ chỉ có hai người, nhìn những kiêu binh hãn tướng, nuốt nước bọt, cuối cùng cũng không dám nhiều lời.
Bọn họ chỉ là nhất phẩm cao thủ, không phải cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư. Đối mặt thiên quân vạn mã, nói ra lời tâm lý, bọn họ có tặc tâm nhưng không có tặc đảm a. ( lòng giặc mà không có gan để làm).
Phía trước, do Nhị Hổ suất lĩnh đại quân áp chế, năm trăm danh đạo tặc trốn có trốn, chết có chết. Tuy so sánh với những tinh binh kinh nghiệm qua thiết huyết chiến hỏa, bọn họ cũng không có chút nào kém cỏi, nhưng nhân số hai bên lại hơn kém quá xa. Lấy hai ngàn đối năm trăm, nếu tố chất hai bên không hơn kém bao nhiêu, vậy thắng bại đã không cần phải nói.
Ngay lúc bọn họ đánh nhau hết sức dữ dội, năm trăm đạo tặc khác lại đứng một bên, đứng xa xa nhìn náo nhiệt, thẳng đến ở xa xa vang lên một tiếng huýt sáo thật dài, bọn họ mới đồng loạt thắng ngựa, như cơn gió xoay người bỏ đi, chỉ bằng thuật cưỡi ngựa của bọn họ, chỉ chốc lát đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Cơ hồ là đồng thời, mấy trăm cường đạo hét một tiếng, cũng liền xoay người bỏ chạy trối chết.
Chính phía trước, truyền đến từng trận trận tiếng sấm, đó là vô số thiết kỵ tung vó trên mặt đất phát ra âm thanh như tiếng sấm chỉnh tề.
Nhị Hổ thu lại bộ đội, phảng phất như sớm biết người tới là ai, lập tức hạ lệnh sửa sang lại đội hình, chuẩn bị nghênh đón.
Quân đội phía trước từ từ tới gần, là hơn ngàn kỵ, trên cột cờ cao cao, lóe ra một chữ “Hứa” kim quang lòe lòe.
“Cung nghênh Hứa đại tướng quân.” Nhị Hổ cao giọng quát.
Ở phía sau hắn, mấy ngàn người đồng thời quát to: “Cung nghênh Hứa đại tướng quân…”
Người đi trước, xốc lên chiếc nón sa, chính là Đại Hán phương bắc duy nhất bá chủ, Hứa Hải Phong.
Ánh mắt của hắn thổi qua trên mặt Nhị Hổ, người sau khẽ gật đầu.
Khóe miệng Hứa Hải Phong lộ ra một tia mỉm cười, mang theo bộ đội đi tới trung quân.
Trong trung quân, phó tướng mang theo ba ngàn quan binh, đuổi theo người áo xám đã sớm chạy mất dạng không thấy tăm hơi. Lúc này, chỉ còn thừa năm ngàn binh sĩ dưới sự chỉ huy của Lưu Tuấn Thư, đem thi thể của Lưu Chính Đình vây quanh giọt nước không lọt. “Đây đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Hải Phong lớn tiếng quát, trong thanh âm bao hàm sự tức giận mênh mông dù là kẻ ngu ngốc cũng nhận ra được.
Lưu Tuấn Thư cung kính thi lễ, nói: “Khải bẩm chủ công, có thích khách đến tập kích.”
“Ai?”
“Theo nhị vị Trình lão nói, là Hung Nô Lợi Trí.” Lưu Tuấn Thư dùng ngón tay chỉ Trình gia nhị lão, nói.
Trong lòng Trình gia nhị lão thầm giận, một mình ngươi cũng có nói qua, lại đem toàn bộ chuyện đổ hết lên đầu bọn lão tử, thật sự là có đạo lý này sao.
Nhưng đối mặt Hứa Hải Phong đang bừng bừng tức giận, bọn họ cũng không dám chậm trễ, đồng thời cung thanh nói: “Đúng là Hung Nô nhân Lợi Trí.”
Hứa Hải Phong như cố ý vô ý nhìn Lưu Tuấn Thư, giơ tay lên trời, lớn tiếng quát: “Hay cho Hung Nô nhân, Hứa mỗ cùng các ngươi thề không đội chung trời.”
Trải qua một ngày hỗn loạn, màn đêm từ từ rơi xuống.
Trong soái doanh, Hứa Hải Phong lắng nghe Nhị Hổ báo cáo rõ chi tiết, ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, qua một thoáng mới mở miệng hướng Lưu Tuấn Thư dò hỏi: “Người áo xám là ai?”
Lưu Tuấn Thư cười khổ một tiếng, vấn đề này làm sao hắn có thể trả lời, hắn cung thanh nói: “Mạt tướng quả thật không biết.”
Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, nói: “Có thể trong mười hiệp, làm cho trường thương của ngươi phải rời tay. Ân, võ công của người này cao, thật sự không phải chuyện đùa, ngươi thật sự không có chút ấn tượng nào sao?”
Lưu Tuấn Thư cúi đầu, sau một lúc lâu, rốt cục ngẩng lên, nói: “Mạt tướng hoài nghi là một người, nhưng không có chứng cớ.”
“Ai?”
“Trình Anh Đào.”
“Ha ha…” Hứa Hải Phong cất tiếng cười to, thanh âm của hắn tràn ngập vẻ vui mừng cực độ: “Trình gia sao? Hẳn đúng là bọn hắn.”
Lưu Tuấn Thư thở một hơi, đang muốn mở miệng, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ của Nhị Hổ, trong lòng vừa động, lập tức ngậm miệng lại.
Quả nhiên, qua thêm vài giây, Nhị Hổ cũng không còn nhịn được, hắn cao giọng nói: “Chủ công, Lưu Chính Đình là do Trình gia đưa tới, là tai họa bọn họ muốn đưa tới cho ngài, bọn họ hẳn là phải mong người này còn sống, như thế nào ngược lại sẽ xuất thủ ám sát?”
Hứa Hải Phong thở dài, hắn đứng lên, đi tới trước người Nhị Hổ, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Chính trị, thứ này rất kỳ diệu, bằng hữu hôm qua có lẽ chính là địch nhân hôm nay của ngươi, đồng dạng…” Hắn mỉm cười, trong vẻ tươi cười mang theo sự cảm khái ý vị thâm trường: “Đồng dạng, địch nhân hôm nay, có lẽ sẽ là bằng hữu của ngươi ngày mai.”
“Dạ, tạ ơn chủ công chỉ điểm.” Nhị Hổ cao giọng nói, chỉ là vẻ nghi hoặc trong mắt của hắn càng ngày càng đậm.
Hứa Hải Phong bật cười, cùng hắn nói chuyện chính trị cũng chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.
Huy tay, Hứa Hải Phong nói: “Nhị Hổ, ngươi đi xuống trước đi, trở về nghỉ ngơi sớm.”
“Dạ.” Nhị Hổ cung kính thi lễ, xoay người ra khỏi trướng, hắn vừa đi vừa thì thầm: “Địch nhân chính là bằng hữu, bằng hữu chính là địch nhân…”
Lưu Tuấn Thư ngây ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Hải Phong, chỉ thấy trong mắt của hắn lộ ra vẻ tươi cười, lúc này mới thở dài một hơi.
“Tuấn Thư, ngươi thấy thế nào?”
Đợi khi Nhị Hổ đi xa, Hứa Hải Phong quay về chỗ ngồi, nhìn như thuận miệng hỏi.
Lưu Tuấn Thư không dám chậm trễ, hít sâu một hơi, vững vàng nói: “Chủ công, Trình gia là cố ý làm vậy.”
“Làm sao thấy được?”
“Mạt tướng dựa theo ước định, cùng Lý Minh Đường tông sư giao thủ một chiêu. Lúc cố ý hô tên Lợi Trí, Trình gia nhị lão cũng đồng thời đang hô tên Lợi Trí.” Quang mang sắc bén trong mắt Lưu Tuấn Thư không ngừng thoáng hiện, hắn trầm giọng nói: “Người áo xám muốn dồn mạt tướng vào chỗ chết. Trình gia nhị lão cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn, khi Lý Minh Đường đại tông sư công kích Trình gia nhị lão, người áo xám lại xả thân cứu giúp. Bên trong dĩ nhiên phải có mờ ám.”
Hứa Hải Phong liên tục gật đầu, nói: “Lưu Chính Đình là tâm phúc họa lớn của ta, cùng Trình gia lại có vài phần giao tình, nếu đem hắn tống đến kinh sư, cho dù không cách nào rung chuyển địa vị của ta, nhưng chế tạo điểm phiền toái cho ta lại là có thể. Chẳng lẽ Trình gia lại nghĩ không ra điểm này sao?”
Lưu Tuấn Thư lắc đầu cười khổ, nói: “Đám người điên của Trình gia, trời mới biết bọn họ có ý định như thế nào.”
“Ai…” Hứa Hải Phong thở dài nói: “Không nghĩ ra, không nghĩ ra, trong hồ lô của Trình gia rốt cục là đang bán thuốc gì.”
“Có lẽ…” Lưu Tuấn Thư chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: “Đợi quân sư đại nhân trở về, lấy cơ trí của hắn, có lẽ có thể đoán ra vài phần.”
Hứa Hải Phong nghe vậy âm thầm cười, danh vọng của Tương Khổng Minh do bọn họ cố ý đẩy lên cao, quả nhiên đã cao tới mức như thế, chẳng qua nếu là chuyện không đầu không đuôi như vậy, nếu hắn cũng có thể trống rỗng đoán được, đó mới gọi là có quỷ. Cũng may, trong tay mình còn có hai con tin, lấy thân phận của bọn họ, nhiều nhiều ít ít hẳn là cũng biết được một chút.
Ánh mắt Hứa Hải Phong hướng phương nam nhìn lại, trong đầu óc của hắn đang dùng tốc độ nhanh như thiểm điện tự hỏi, ở trong lòng hắn mơ hồ có một tia cảm giác nguy hiểm, tựa hồ tại phương nam, đang ẩn núp một sinh vật cực kỳ nguy hiểm.
“Chủ công, ngài…” Lưu Tuấn Thư thấp giọng hỏi.
Hứa Hải Phong cả kinh, từ trong trầm tư tỉnh lại, hắn trầm tư một lát, hỏi: “Tuấn Thư, tại phương nam, Trình gia còn cơ hội không?”
Ánh mắt Lưu Tuấn Thư lóe ra, rốt cục kiên quyết lắc đầu nói: “Không có khả năng, vô luận sĩ khí hay nhân số của quân đội, bọn họ đã không còn cơ hội nhúng chàm thiên hạ.”
“Nhưng ta cảm giác được nguy hiểm, tại phương nam, có một loại cảm giác phi thường nguy hiểm đang hướng chúng ta tới gần.” Hứa Hải Phong nhắm hai mắt lại, phảng phất như trong mộng nói.
“Phương nam?” Ánh mắt Lưu Tuấn Thư cũng chuyển đi qua, tựa hồ nghĩ muốn xuyên thấu qua doanh trướng nghiêm thực chứng kiến Thái Nguyên thành nằm xa xăm ngoài mấy ngàn dặm.
“Tuấn Thư, hình như chúng ta đã quên cái gì.” Hứa Hải Phong đột nhiên mở hai mắt, ngữ khí của hắn từ từ chuyển lãnh.
Lưu Tuấn Thư ngẩng đầu, rõ ràng nhìn thấy được sát khí trong mắt Hứa Hải Phong, hắn rùng mình một cái, nhưng vẫn hỏi ra: “Thỉnh chủ công chỉ điểm.”
Lẳng lặng sau một lúc lâu, từ trong miệng Hứa Hải Phong nhổ ra mấy chữ: “Ta..không biết.”
Lưu Tuấn Thư ngẩn ra, cẩn thận hỏi: “Chủ công, ý của ngài là…”
“Ta có thể cảm giác được, phương nam nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không biết, nhưng…Ta nghĩ không ra, thật sự là nghĩ không ra.” Hứa Hải Phong thì thào lẩm bẩm: “Chẳng qua ta chỉ biết là chúng ta nhất định phải bắc phạt.”
Hôm nay Lưu Chính Đình đã chết, dù cho hắn thật sự đã chết vì điều gì, nhưng những mũi nhọn đều trực chỉ một người, Hung Nô nhân Lợi Trí.
Như thế cùng đánh một trận với Hung Nô nhân là không thể miễn.
Nếu Hứa Hải Phong suất lĩnh đại quân đi ra, kinh sư trống không, phương nam đột nhiến sinh ra biến cố, lại phải làm sao?
Lưu Tuấn Thư ngẩng đầu, đang muốn nói chuyện, đột nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lời đến bên mép hắn lập tức nuốt xuống.
“Chủ công…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hô khẽ.
“Chuyện gì?”
“Khải bẩm chủ công, Trình gia nhị lão cầu kiến.”
Trầm mặc giây lát, Hứa Hải Phong cất cao giọng nói: “Thỉnh.”
Sau một lúc lâu, Trình Gia Lễ hai người đi nhanh vào, bọn họ hướng Hứa Hải Phong thi lễ, đối mặt với hắn, cho dù trong lòng có hận hơn thập bội, cũng không dám biểu hiện ra ngoài mặt.
Trình Gia Lễ cung thanh nói: “Hứa đại tướng quân, hai người chúng ta phụng mệnh bảo vệ hoàng thượng nhập kinh, không ngờ trên đường gặp ác nhân phục kích, làm cho hoàng thượng ngộ hại. Chúng ta cũng không mặt mũi nào ở đây, muốn mời đại tướng quân đáp ứng, cho phép chúng ta trở về nam phương.”
Hứa Hải Phong nhướng mày, đối với Tương Khổng Minh, hắn đã quá mức tự tin, nhưng bản lãnh đứng đầu của Tương đại quân sư, chính là thuật đọc tâm. Nếu cho hai người này đi, vậy bảo hắn đi đâu đọc tâm người khác. Không được, hai tên ngu ngốc này vạn vạn không thể cho đi.
Hắn vừa nghĩ đến đây, lập tức trầm mặt, nói: “Nhị vị trưởng lão, theo lý mà nói, hẳn là phải cho các ngươi trở về nam phương, nhưng hôm nay đại vương tử điện hạ vừa mới ngộ hại, di thể còn chưa đưa đến kinh sư. Vì vậy muốn mời nhị vị làm đại biểu của Trình gia, hộ tống đại vương tử điện hạ tôn quý một đoạn đường được không?”
Trình gia nhị lão liếc mắt nhìn nhau, ngoài miệng Hứa Hải Phong chỉ nói là đại vương tử, hiển nhiên đối với việc Lưu Chính Đình đăng cơ tại Thái Nguyên, cự tuyệt không thừa nhận. Chẳng qua yêu cầu này của hắn hợp tình hợp lý, nếu bọn họ còn tiếp tục thoái thác, liền không khỏi khó giải thích cho qua. Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt đau khổ đáp ứng xuống tới.
Dù sao, lúc này giữa Trình gia cùng Hứa Hải Phong còn chưa xé rách mặt chính thức, cho nên cần mặt mũi bên ngoài cũng vẫn phải duy trì lẫn nhau.
&&&&
Cách ngoài đại doanh của Hứa Hải Phong về phía nam mười dặm, mấy trăm kỵ đang chật vật chạy trốn.
Đột nhiên, bóng xám chợt lóe, một người hiện ra.
“Đắc thủ sao?” Một thanh âm già nua từ trong đám kỵ sĩ hỏi lên.
“Đúng vậy.” Người áo xám âm trầm nói.
“Ha ha, được, nếu hoàn thành mục tiêu, cứ để cho bọn họ đi đánh nhau tưng bừng đi.” Kỵ sĩ có thanh âm già nua giục ngựa tiến lên, cao giọng cười nói.
Người áo xám nhìn hắn, đột nhiên nói: “Ta đi bẩm với gia huynh, cáo từ.”
Dứt lời, mấy lần thấp thoáng, đã không còn thấy bóng dáng.
Lão kỵ sĩ thu liễm tươi cười, nhàn nhạt nhìn thoáng qua bầu trời mênh mông, theo sau thở dài một tiếng, nói: “Lúc này chính là cơ hội cuối cùng.”
&&&&
Thái Nguyên thành, Trình Gia Sanh kinh ngạc đưa mắt nhìn Trình Anh Đào, hỏi: “Lợi Trí?”
Trình Anh Đào trầm giọng nói: “Đúng vậy, trong miệng Lưu Tuấn Thư tuyệt đối gọi tên của Lợi Trí.”
“Ha ha…” Trình Gia Sanh đột nhiên cười to, phảng phất như nghe được chuyện cười vui vẻ nhất trên thế giới, lớn tiếng nói: “Lại là Lợi Trí, nghĩ không ra Hứa gia lại tính toán giống như chúng ta.”
“Ai…Nếu sớm biết như thế, chúng ta không cần mạo hiểm động thủ, Lưu Chính Đình cũng làm cho người giận người oán, nghĩ không ra cả hai bên đều chọn cùng một chỗ để lấy tính mạng của hắn.” Trình Anh Hào thở dài nói.
“Đúng vậy, vốn tưởng rằng, hắn sẽ đợi Lưu Chính Đình đến kinh sư, mới chậm rãi lấy tính mạng của hắn. Chẳng qua hắn biểu hiện gấp gáp như thế, cũng là ngoài dự liệu của chúng ta.” Một vị lão nhân cau mày, bất đắc dĩ nói.
“Hừ, ta xem, mộng làm hoàng đế của tiểu tử này đã không đợi được nữa.” Trình Gia Sanh cười lạnh nói.
Trình Anh Hào yên lặng lắc đầu, nhưng cũng không mở miệng phản bác, chỉ hỏi: “Động tĩnh hiện tại của họ thế nào?”
Trình Anh Đào nhàn nhạt nói: “Hoàng Long quân đoàn tìm được rất nhiều thi thể Hung Nô nhân trên mặt đất, dù là tuấn mã cũng ấn đầy ấn ký của Hung Nô nhân, tội danh ám sát thiên tử Đại Hán, Hung Nô nhân trốn không thoát.”
“Không sai, dù cho hắn nguyện ý hay không, thì cũng phải cấp cho thiên hạ dân chúng một công đạo, trận đánh này với Hung Nô nhân sẽ không thể tránh né.” Trình Minh ở một bên lạnh lùng thốt.
“Được…” Trình Gia Sanh đứng lên, khuôn mặt của hắn âm trầm cơ hồ có chút dữ tợn, thanh âm âm trắc trắc phiêu đãng bên trong đại sảnh: “Cứ để chúng ta đến xem trận kịch vui này làm sao mà diễn xuất đi.”
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc