Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 371: Ám Sát
ơn gió này tới thật cổ quái.”
Ban Khắc La Phu Đặc nhìn phía chân trời xa xa, thì thào nói.
Sau khi Khải Tát nhân lấy được Ngọa Long thành, ở phía mặt đông chỉ trú đóng hai vạn quân đội của Ban Khắc La Phu Đặc mà thôi.
Ý tứ Khải Tát đại đế rất rõ ràng, thả người Hán tiến vào, ở trong thành cho bọn hắn một kích trí mạng.
Cho nên, lúc đối mặt với phương hướng người Hán ở gần nhất, ngược lại chính là nơi trú đóng binh lực yếu kém nhất của Khải Tát nhân.
Buổi tối hôm nay, Khải Tát nhân bên ngoài có vẻ nhẹ nhàng như bên trong thì khẩn trương, đã sớm có sự chuẩn bị vẹn toàn.
Chỉ là bọn họ cũng không đợi được quân đội người Hán, bọn họ đợi được, lại là một trận gió lớn thình lình xảy ra, vô cùng ngạc nhiên cổ quái.
Cơn gió lớn này tiến tới cực kỳ đột ngột, không hề dự triệu.
Chẳng qua, nếu chỉ là một trận gió thổi qua, cũng sẽ không làm cho Ban Khắc La Phu Đặc lo lắng đến như thế.
Hắn vươn tay, kiểm tra hướng gió một chút.
“Tướng quân, làm sao vậy?” Phó quan Ngả Bối Nhĩ của hắn tiến lên một bước, hỏi.
“Đã thổi ngược về.”
“Cái gì?” Ngả Bối Nhĩ không hiểu lời của hắn, kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Ban Khắc La Phu Đặc nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Gió, thổi qua, lại thổi lại.”
“Gì?” Ngả Bối Nhĩ mê mang nhìn hắn, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, trưởng quan của mình là hạng người gì, trong bụng có bao nhiêu tài cán, hắn hiểu biết rất rõ ràng.
Nhưng biểu hiện của Ban Khắc La Phu Đặc hôm nay cũng làm cho hắn cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn, vị quân đoàn trưởng chỉ biết hành quân chiến tranh, thiêu sát cướp đoạt lúc nào đột nhiên phát sinh hứng thú đối với thơ ca.
Chẳng qua, Ngả Bối Nhĩ mỉm cười, một câu nói kia so với người có văn thải như hắn mà nói, thật sự là có chút không đáng khoe khoang.
Hắn hít sâu một hơi, nếu chủ tướng có nhã hứng này, chính mình cũng có thể phối hợp một chút, như vậy đối với tâm tình điều động cũng rất có hiệu quả thúc đẩy rất tốt.
“Cơn gió rít lên, các loại lá cây từ trên bay xuống giao hòa cùng một chỗ. Tạo thành giai điệu thơ cơ của mùa thu đông.”
Ngả Bối Nhĩ thấp giọng ngâm tụng, câu này đúng là tuyệt tác hay hơn câu của trưởng quan vừa làm a.
“Ngươi đang làm gì?” Ban Khắc La Phu Đặc hồ nghi đánh giá Ngả Bối Nhĩ, khó hiểu kỳ diệu hỏi.
Ngả Bối Nhĩ ngẩn ra, hỏi: “Quân đoàn trưởng, ngài không phải đang ngâm thơ ca khen ngợi gió hay sao?”
Ban Khắc La Phu Đặc trợn mắt, chẳng qua đối với cánh tay phải mình luôn luôn nể trọng nhất này cũng thật sự không tiện trách mắng.
“Ta chỉ là đang nói, cơn gió này thật cổ quái, hình như chỉ chuyên môn vây quanh Ngọa Long thành bay múa mà thôi.”
“A…” Sắc mặt Ngả Bối Nhĩ có chút đỏ lên, nguyên lai là do mình hiểu sai ý.
Ban Khắc La Phu Đặc phát hiện không sai, tinh thần lực của Hứa Hải Phong mặc dù kết hợp cùng năng lực dị chủng của dị năng đoàn, có đề cao thật lớn. Nhưng nghĩ muốn chỉ huy một cơn lốc xoáy thật lớn như thế, vẫn còn chưa hoàn toàn thành thục.
Đặc biệt lúc này hắn còn phải một tâm làm hai việc, còn có thể để lốc xoáy đảo quanh thành tường mà không tiêu tan, đã là một chuyện giỏi phi thường.
Nhàn nhạt, từ trong gió truyền đến một mùi vị kỳ quái.
Ban Khắc La Phu Đặc dùng sức hít mũi thật mạnh, loại mùi vị này vì sao lại quen thuộc như thế?
“Mùi vị gì vậy?” Ngả Bối Nhĩ kinh ngạc nói: “Mùi vị thật quái dị, thật sự là kỳ quái, hình như rất gay mũi.”
“Từ nơi nào bay tới?” Hai mắt Ban Khắc La Phu Đặc trợn tròn, toàn thân hắn căng cứng, dù là thanh âm cũng có một tia run rẩy.
“Ân, phỏng chừng là từ nơi đó.” Ngả Bối Nhĩ dùng một ngón tay chỉ tới, nơi đó chính là Ngọa Long thành.
Khuôn mặt Ban Khắc La Phu Đặc không còn nửa điểm huyết sắc.
“Tướng quân, ngài…” Ngả Bối Nhĩ cẩn thận hỏi.
“Ta nhớ kỹ mùi vị này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.” Ban Khắc La Phu Đặc trọn đời sẽ không quên, một màn lần đầu tiên giao thủ cùng Hắc Kỳ quân.
Hắn vẫn rõ ràng nhớ kỹ, khi hắn suất lĩnh đệ tứ quân đoàn cường đại, những kỵ binh có lực chiến đấu cao nhất chạy vọt vào doanh trướng người Hán đầy bẫy rập, chóp mũi hắn đã nghe được, chính là loại mùi vị gay mũi làm hắn khắc cốt minh tâm.
“Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi gặp Khải Tát đại đế, nhanh…” Ban Khắc La Phu Đặc chợt cao giọng hống lên.
Ngọa Long thành, nguyên địa phương trước kia Phương lão thái ở lại, lúc này là một vị lão nhân có địa vị ngang hàng với Khải Tát đại đế đang cư trú.
“Giáo hoàng bệ hạ, ngài đang nhìn cái gì?”
Thanh âm yêu dị mềm nhẹ từ phía sau lão nhân truyền đến, một khuôn mặt cũng yêu dị không kém gì nữ tính xuất hiện ngay trước mặt của hắn.
“Ai…ta đang nhìn gió.”
A Bố Tác Luân ngẩng đầu nhìn một lát, cũng không hề cảm giác được gì. Nhưng khi hắn cúi đầu, nhìn về phía bóng lưng cô tịch của lão nhân, thần sắc trong mắt cũng cực kỳ phức tạp.
“A Bố Tác Luân, ta biết đối với đế vị, ngươi cũng là tâm hướng thần hướng, chỉ cần ngươi có thể hoàn thành một việc, người thừa kế của ta chính là ngươi.”
Trong đầu hắn ngoài ý muốn hiện ra lúc lâm biệt, Khải Tát đại đế đã có yêu cầu đối với hắn.
Trong ba đứa con trai của đại đế, A Bố Tác Luân là người đặc thù nhất.
Vô luận là đại vương tử, hay là tam vương tử, tuy bọn họ không thể nói là võ công tuyệt đỉnh, nhưng ít nhất cũng có thân thủ ngoài nhị phẩm.
Duy nhất chỉ có vị nhị vương tử A Bố Tác Luân này, bình sinh chán ghét nhất chính là múa đao lộng thương, mà thích nhất chính là tham dự vào những buổi dạ vũ cùng các vị phu nhân xinh đẹp đông đảo, chính là vị nhi tử không thành tài nhất trong ba đứa con trai của hắn. Nhưng Khải Tát đại đế đem quyết định trọng yếu nhất trong cuộc đời, giao vào trong tay đứa con này.
Biết con chỉ có cha, cũng chỉ có vị Khải Tát đại đế hùng tài vĩ lược mới biết được khát vọng chân chính của người con trẻ tuổi của mình.
“Người nào?”
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một trận kinh hô, theo sau thanh âm binh khí giao kích không ngừng truyền đến.
“Thích khách…”
Vệ binh môn rống lớn, vô số người hướng nơi này nhào tới.
Binh lính thủ vệ ở chỗ này, đều là những giáo đồ trung thành cẩn cẩn, ở trong lòng bọn họ, giáo hoàng bệ hạ là người phát ngôn lớn nhất của thần minh vĩ đại trên thế giới này.
Cho dù phải trả giá bằng tính mạng, cũng không để thích khách thương tổn tới hắn.
“A Bố Tác Luân, ta cảm thấy sát khí.” Giáo hoàng quay đầu, trên khuôn mặt già nua hiện lên một tia kinh ngạc.
“Đúng vậy, bệ hạ. Thích khách ngay tại bên ngoài.” A Bố Tác Luân cung kính hồi đáp.
“Ân, bọn họ có thể ngay hiện tại tìm tới nơi này, thật sự là…ách…”
Thanh âm của giáo hoàng chợt ngưng bặt, hắn khó tin nhìn một thanh đoản kiếm xuyên qua cổ họng hắn, hắn nỗ lực muốn phát ra âm thanh, nhưng cuối cùng cũng vô ích.
“Bệ hạ, ngài kỳ quái vì sao ta lại động thủ phải không?” A Bố Tác Luân mỉm cười.
Có lẽ trong lòng còn một cỗ tín niệm không cam tâm, con mắt của giáo hoàng mở thật lớn, gắt gao nhìn trừng A Bố Tác Luân.
“Ngài cùng phụ thân ta, tất yếu phải có một người tử vong, vô luận ngài có thừa nhận hay không, chuyện này đã không cách nào tránh khỏi, mà ta, cuối cùng lựa chọn cha của ta.”
A Bố Tác Luân nhìn thật sâu vào trong mắt lão nhân đang hấp hối, nói: “Đại ca của ta, là tín đồ trung thành nhất của ngài, cho nên hắn khẳng định không được phụ thân của ta chỉ định làm người thừa kế. Về phần A Nhĩ Kiệt Nông sao, hắn quá lỗ mãng…”
Tiếng bước chân xa xa đã từ từ tới gần. A Bố Tác Luân tự tay đặt lưỡi kiếm trên bụng dưới của mình, thanh âm của hắn đột nhiên nhanh hơn: “Ở chỗ này, đâm xuống một kiếm, nhưng không tổn thương đến nội tạng của ta, chẳng qua chỉ để lại một vết sẹo khó coi mà thôi.”
“Ta đã thử qua nhiều lần trên người của tù phạm, hắc hắc…” Khuôn mặt anh tuấn của hắn dưới ánh nến âm u lại hiện lên một tia dữ tợn.
“Tưởng muốn có được quyền vị chí cao, cũng cần phải có dũng khí.”
Thần thái trong mắt giáo hoàng thảm đạm xuống tới, cuối cùng hắn đã nhìn lầm một người, nhìn lầm vị tuổi trẻ luôn luôn biểu hiện vô cùng yếu đuối từ xưa tới nay.
Cửa lớn bị người đẩy ra, bọn lính thủ vệ phát ra tiếng gầm rú khó có thể tin.
&&&&
“Bệ hạ, người Hán muốn hỏa công.”
Ban Khắc La Phu Đặc đi tới hoàng cung, lấy thân phận của hắn cấp tốc cầu kiến Khải Tát đại đế. Rốt cục được sự cho phép của vị chí tôn này, mà câu đầu tiên khi gặp mặt, liền làm cho Khải Tát đại đế khiếp sợ khó hiểu.
“Ngươi làm sao biết?” Kinh nghiệm chinh chiến nhiều năm khiến cho hắn tỉnh táo lại rất nhanh, nhìn kỹ vị quân đoàn trưởng từng thảm bại dưới tay Hắc Kỳ quân, từng cử động của Ban Khắc La Phu Đặc đều nằm trong tầm nhìn chăm chú của hắn.
“Mùi vị, ta ngửi thấy được luồng mùi vị kỳ quái kia, đây là dự triệu trước khi người Hán phóng hỏa thiêu doanh.” Ban Khắc La Phu Đặc vội vàng nói.
“A Nhĩ Kiệt Nông…” Khải Tát đại đế đột nhiên cao giọng quát.
“Dạ, bệ hạ.” Thanh âm vang to của A Nhĩ Kiệt Nông vang lên ngoài điện.
“Địa đạo có động tĩnh không?”
“Không có, bệ hạ, khả năng bọn họ còn chưa xuất phát.” A Nhĩ Kiệt Nông không xác định nói, dù sao thời gian đã không còn sớm.
Một loại cảm giác nguy hiểm nảy lên trong lòng đại đế, hắn đứng lên, đang muốn nói cái gì, đột nhiên bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
“Bệ hạ, giáo hoàng bệ hạ bị đâm.”
“Cái gì?”
Tin tức kia như tiếng sét ngang trời, oanh đến làm người ta đứng không vững.
Thân thể Khải Tát đại đế lảo đảo một trận, Ban Khắc La Phu Đặc vội vàng tiến tới đỡ lấy hắn.
Hít sâu một hơi, Khải Tát đại đế phảng phất từ trong nỗi khiếp sợ cực độ tỉnh táo lại, hắn hỏi: “Ai, là ai đã hạ thủ?”
“Không biết.”
“Các ngươi đều là người chết sao?” Khải Tát đại đế giận tím mặt, ánh mắt của hắn cực kỳ hung lệ, cao giọng giận dữ quát: “Toàn bộ thủ vệ tối nay, tất cả đưa lên giảo hình cùng chặt đầu, không lưu một ai.”
“Bệ hạ.”
Không biết khi nào, A Bối Nhĩ Mã xuất hiện tại đại điện: “A Bố Tác Luân ở chung với giáo hoàng bệ hạ, hiện tại vẫn còn sống, hẳn là biết được một chút tình huống.”
“A Bố Tác Luân? Hắn thế nào?”
“Thích khách dùng kiếm đâm xuyên qua bụng của hắn, may mắn chính là không thương tổn đến nội tạng, đây là nhờ thần chiếu cố.”
“Cứu sống hắn, bằng hữu của ta.”
“Đúng vậy, bệ hạ, ngài yên tâm.” A Bối Nhĩ Mã cúi đầu thật sâu.
“Truyền lệnh, toàn bộ bộ đội, lập tức rút lui khỏi Ngọa Long thành.”
Tuy không biết tại sao Khải Tát đại đế lại hạ mệnh lệnh như vậy, nhưng các tướng lãnh vẫn lựa chọn lập tức chấp hành.
Chỉ là vào thời khắc này, trong phòng xá khắp toàn thành, đột nhiên hỏa quang tận trời, hơn nữa còn dùng một loại tốc độ mau lẹ không thể tưởng tượng lan tràn ra.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc