Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 311: Công Năng Mới
anh…”
Xa xa, từ giữa núi truyền đến một tiếng nổ vang trầm muộn, lập tức vô số đốm lửa dựng lên khắp nơi, trong một dãy phòng xá dấy lên hùng hùng lửa lớn.
Hứa Hải Phong biến sắc, kinh hô: “Phòng của Tần Dũng…”
“Cái gì?” Sắc mặt Tương Khổng Minh cũng trong nháy mắt biến thành cực kỳ khó coi.
Bọn họ lo lắng không phải cho Tần Dũng, trong thiên hạ, người có thể tổn thương được hắn chỉ sợ còn chưa ra đời, bọn họ lo lắng chính là dãy phòng ở phía sau phòng Tần Dũng.
Ở đó, còn đang trữ tồn thứ quý giá nhất của Hắc Kỳ quân, cũng là gốc rễ của Hắc Kỳ quân, huyết tửu.
Sở dĩ đặt nơi đó, chính là nghĩ muốn nhờ vào vũ lực của Tần Dũng đi thủ hộ, nhưng hôm nay gặp đột biến này, làm cho người ta ứng phó không kịp.
Thân hình Hứa Hải Phong vừa động, đang muốn chạy đi, lại nghe Tương Khổng Minh cao giọng hô lên phía sau: “Chủ công, mang theo ta.”
Thân hình chợt khựng lên giữa không trung, hai chân chạm đất, nhẹ nhàng nhún xuống, mượn thế đi tới bên người Tương Khổng Minh, đưa tay nhấc lên. Thân hình như hùng ưng vừa xuất hiện phía xa, thì Tương Khổng Minh cũng đã không còn ở đó.
Đến lúc này, những động tác vừa rồi, Hứa Hải Phong làm ra hết sức tiêu sái tự nhiên, tuy xa xa không thể so sánh với sự quỷ mị của Hầu Hài, nhưng xoay chuyển đã hết sức thoải mái, cũng không hề có chút ngưng trệ.
Khinh công của hắn cũng đã đạt tới mức đại thành, dù là so sánh với Lê Ngạn Ba cùng Áo Bổn tông sư, cũng không hề rơi vào hạ phong.
Mấy lần nhấp nhô, bọn họ đã đi tới trước gian phòng đang bị thiêu đốt.
Thế lửa lan tràn cực nhanh, đã lướt qua chỗ ở của Tần đại dũng sĩ, phòng ốc trữ tồn huyết tửu cũng đã bốc lên khói đen nhè nhẹ. Bốn phía nám đen, làm cho người ta kinh hãi.
“Cái bình…”
Tương Khổng Minh còn đang ở giữa không trung, đã cao giọng quát lên.
Hứa Hải Phong cũng không để ý tới, mắt thấy đã đến gần dãy phòng, hắn tiện tay ném tới, thân thể Tương Khổng Minh liền cao cao bay lên, ở giữa không trung lộn một vòng, rồi sau đó hai chân chấm đất, không ngờ cũng không cảm thấy có chút bị trùng kích nào. Dùng lực xảo diệu, đã có thể thấy được rõ ràng.
Thân hình không ngừng, thân thể Hứa Hải Phong lướt qua dãy phòng bị thế lửa bắn ra bốn phía, chạy vọt vào dãy phòng phía sau.
Ánh mắt Tương Khổng Minh lo lắng, gắt gao coi chừng trước mắt, sợ để lọt điều gì đó.
“Hô…”
Một bình rượu bay xẹt qua giữa không trung tạo ra một đường cong xinh đẹp, chiếc bình vững vàng ổn định rơi xuống bên người Tương Khổng Minh, xem hình dáng giống như có người đang nhẹ nhàng cầm lấy nó đặt lên mặt đất.
Theo bình rượu đầu tiên xuất hiện, bình thứ hai, thứ ba, thứ tư…những bình rượu không ngừng bay múa xẹt qua bầu trời, thẳng một hàng bày ra đều đặn trước mặt Tương Khổng Minh.
Trong miệng Tương Khổng Minh thì thào nhẩm đếm, hắn đang đếm số lượng của những bình rượu.
Sắc mặt hắn càng ngày càng trấn an, cho đến khi bình rượu cuối cùng bay xuống, Hứa Hải Phong đã quay trở về bên người hắn.
“Hoàn hảo, chỉ thiếu một bình, đại hạnh a…” Tương Khổng Minh như trút được gánh nặng nói.
Tiếng gió chợt vang lên, thân hình cao lớn của Lý Minh Đường đi nhanh đến, động tác của hắn như nhanh như chậm, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt.
Hứa Hải Phong quay đầu quét mắt nhìn một vòng, nhìn một sĩ tốt Hắc Kỳ quân thủ vệ nơi này, hỏi: “Tại sao lửa cháy?”
Tên sĩ tốt mờ mịt lắc đầu, vốn không hay biết.
Tương Khổng Minh nhướng mày, hỏi: “Tần Dũng đâu?”
“Ta ở chỗ này.”
Bọn họ đồng thời giương mắt nhìn lên, một bóng người cao lớn từ trong căn phòng bốc lửa chạy ra, quần áo trên người hắn sớm bị lửa lớn đốt cháy hết sạch sẽ, nhưng hắn vẫn thản nhiên như không hay biết.
Liếc mắt nhìn nhau, vô luận là Hứa Hải Phong hay là Tương Khổng Minh, từ trong lòng đều dâng lên một trận bất đắc dĩ.
Tần Dũng đúng là mình đồng da sắt, xem bộ dáng chẳng những đao thương không vào, dù là nước lửa cũng không chắc có hữu hiệu gì với hắn.
“Tại sao bốc lửa?”
“Không biết.” Gãi đầu, Tần Dũng rất dứt khoát đáp.
Nhìn bộ dáng mặc kệ không liên quan gì đến ta của hắn, Hứa Hải Phong thầm lắc đầu, tức giận nói: “Cho ngươi phụ trách thủ vệ nơi này, ngươi lại đi làm cái gì?”
“Ta hâm rượu.” Tần Dũng cười hắc hắc ngây ngô, với tính tình hàm hậu của hắn, đương nhiên nhìn không ra lúc này Hứa Hải Phong đang tức giận.
“Hâm rượu?” Hai mắt Tương Khổng Minh sáng ngời, hỏi: “Hâm như thế nào?”
Tần Dũng dùng tay vẽ ra như vòng tròn, nói: “Thì hâm như vậy thôi, sau đó hình như có thứ gì nổ lên, lửa liền bốc cháy.”
Hứa, Tương hai người liếc nhau, đồng thời đều nhìn thấy dấu hỏi thật lớn trong mắt đối phương, người này đang nói gì vậy a.
“Ai dạy ngươi hâm rượu?”
Tương Khổng Minh cau mày hỏi, từ trước đến giờ Tần Dũng uống rượu liền một hơi cạn sạch, khi nào hiểu được hâm rượu, bên trong tất có duyên cớ.
“Là Trương đầu bếp…”
Trương đầu bếp, tên này, bọn họ cũng không xa lạ.
Người này nguyên bổn là đầu bếp của một tửu lâu nổi tiếng trong Ngọa Long thành, sau được Hứa Hải Phong mời lên núi, lo lắng cơm nước cho Hắc Kỳ quân.
Người làm tạp dịch trên núi quả thật không ít, ít nhất cũng có tới năm, sáu mươi người.
Sở dĩ bọn họ có thể nhớ ra được nhân vật này, chính bởi vì hắn nấu ăn rất ngon, mà dù là Hứa Hải Phong bao nhiêu năm gần đây dù đã hưởng thụ qua bao nhiêu vinh hoa phú quý, mỹ thực sơn trân, cũng khen không dứt miệng.
Chỉ là không biết vì sao, lại có quan hệ tới hắn.
“Tìm hắn đến…”
Hứa Hải Phong nghiêm mặt phân phó, hỏi Tần Dũng, còn không bằng gọi hắn tới hỏi thì biết.
Lý Minh Đường lên tiếng, xoay người đi, trong mấy lần nhún mình đã không thấy tung tích.
Nơi này trữ tồn huyết tửu đã lâu, bên trong có năm bình lại càng trân quý, máu cùng rượu luôn phải một đổi một, xem như là tồn kho cực kỳ khó khăn đến hôm nay.
Nếu dựa theo cách tính của Tương Khổng Minh, một năm rút bốn lần máu, chỉ sợ bảy, tám năm cũng chưa chắc có thể tụ tập được số lượng huyết tửu như thế.
Nếu thứ này đột nhiên bị hủy…
Trong lòng Hứa Hải Phong lập tức rét lạnh.
“Vì sao hắn lại dạy cho ngươi?” Tương Khổng Minh ở phía sau dò hỏi.
Tần Dũng lập tức lắc đầu như trống bỏi, tỏ vẻ không biết.
Chốc lát sau, Lý Minh Đường quay lại, tay hắn nâng lên một tên mập béo, vẻ mặt khủng hoảng nhìn ba người Hứa Hải Phong.
“Tiểu nhân bái kiến các vị đại nhân.”
Trương đầu bếp lập tức quỳ xuống, thanh âm run rẩy không cách nào che giấu, động tĩnh nơi này lớn như vậy, hắn làm sao hoàn toàn không biết.
Đột nhiên bị Lý Minh Đường bắt tới nơi này, trong lòng lập tức không yên, sợ là lại bay tới tai họa gì đó. Bởi vì hắn biết thân phận hai vị đứng trước mặt, nếu muốn giết hắn, cũng không khó hơn bóp chết một con kiến nhỏ.
“Đứng lên đi…” Hứa Hải Phong tiến lên nâng hắn dậy, trong nháy mắt, gương mặt vui vẻ hỏi: “Nghe Tần Dũng nói, ngươi dạy hắn phương pháp hâm rượu, là làm như thế nào?”
“Đúng vậy…” Trương đầu bếp vừa nghe hỏi điều này, trong lòng lập tức an tâm hơn vài phần, giải thích: “Đây là phương pháp gia truyền của tiểu nhân, dùng một lò lửa, đặt lên một tấm sắt, đặt bình rượu vào giữa, không ngừng khuấy động, đợi nóng lên…”
“Nguyên lai như thế.” Tương Khổng Minh cắt đứt lời hắn, phất tay cho hắn lui xuống, lại quay đầu cẩn thận nhìn lên người Tần Dũng một chút. Đột nhiên tiến lên gỡ xuống một thứ đen đen dính lên bụng của Tần Dũng.
Hứa Hải Phong định mắt nhìn, chính là một phiến trúc nho nhỏ.
Tương Khổng Minh cúi đầu ngưng thần nhìn, nói: “Không có khả năng, chẳng lẽ thứ này cũng có thể nổ mạnh sao?”
Hứa Hải Phong vẫn không cắt đứt ý nghĩ của hắn, chỉ ở một bên yên lặng theo dõi diễn biến.
Trong mắt Tương Khổng Minh hiện lên một tia hiểu ra, hắn trịnh trọng hỏi: “Tần Dũng, ngươi hâm loại rượu gì?”
Tần Dũng nháy mắt, dùng một ngón tay chỉ, nói: “Chính là thứ này, quân sư đại nhân không phải đáp ứng mỗi ngày cấp cho ta một bình sao?”
Ánh mắt của bọn họ đồng thời chuyển qua trên mặt đất, nơi đó chính là số huyết tửu đang tồn kho.
Tần Dũng là người có tửu lượng cao nhất trong số những huyết tửu chiến sĩ phát triển, hắn đối với mùi vị của huyết tửu niệm niệm không quên, cả ngày luôn ở trước mặt Hứa, Tương hai người không ngừng lao thao.
Bị hắn làm phiền đến bực bội choáng váng, Tương Khổng Minh vì vậy cố ý thay đổi loại huyết tửu, bên trong chỉ pha một chút ma huyết cho có mùi.
Đem huyết tửu đặc chế này giao cho Tần Dũng, cho phép hắn mỗi ngày uống một bình.
Mà ngón tay Tần Dũng, đang chỉ vào loại huyết tửu đó.
“Chẳng lẽ…”
Trong mắt Tương Khổng Minh đột nhiên thoáng hiện ra một tia quang mang nguy hiểm.
Tiến lên nhặt một bình huyết tửu, loại rượu này chính là đặc chế dành riêng cho Tần Dũng.
Hắn ngưng mày trầm tư hồi lâu, hạ lệnh đem những bình huyết tửu còn dư dời qua địa phương an toàn, cũng thuận tay gọi mang ra một chai dầu mỡ trong phòng vũ khí.
Thứ này chính là dùng thạch mỡ đề luyện đi ra.
Dựa theo cách nói của Tương Khổng Minh, bởi vì không có thiết bị, cho nên chỉ đề luyện được na ná mà thôi, nhưng có còn hơn không.
Hắn đem một chén huyết tửu nhỏ đổ vào trong bình dâu, cẩn thận khuấy lên.
Theo sau lại tìm đến chút sợi bông, mở nắp bình, đổ chút rượu ra, đem sợi bông nhuộm ướt, chậm rãi nhét vào trong nắp bình.
Do dự một khắc, hắn đưa cho Lý Minh Đường, phân phó vài câu, sau đó kéo Hứa Hải Phong lui về phía sau.
Lý Minh Đường lấy ra đá đánh lửa, đánh ra một chút lửa nhỏ.
Sợi bông ướt huyết tửu, gặp phải lửa, nhanh chóng cháy lên trên, mắt thấy đã tới miệng bình.
Hai mắt Lý Minh Đường nhìn chăm chú, đột nhiên vung tay lên, vứt bình rượu ra xa.
Giữa không trung, một đạo quang hoa vẽ ra một đường cong tuyệt vời hướng phương xa bay đi.
Mắt thấy bình rượu sắp bị đập vỡ lên mặt đất, ánh lửa kia đã đốt vào miệng bình.
“Bá…”
Một tiếng vang cực kỳ trầm muộn nổ lên giữa không trung.
Như bị ngàn vạn cự lực đè ép vào nhau, chai rượu ở trên không trung liệt thành vô số mảnh nhỏ, mang theo ánh lửa thiêu đốt hướng bốn phía vẩy ra tứ tán.
Trên bầu trời lại nổi lên một trận mưa lửa, giống như pháo hoa đang nổ tung đầy trời, sau khi đạt tới cao điểm, lại đột nhiên như tóe ra trăm ngàn lần rơi ngược trở xuống, làm người hoa cả mắt. Phạm vi của mưa lửa lại càng rộng lớn, bao phủ tới phạm vi mấy trượng, làm cho người ta khó có thể tin.
Tinh quang trong hai mắt Hứa Hải Phong chợt lóe, loại tràng cảnh này không phải lần đầu tiên hắn được nhìn thấy, Tương Khổng Minh lợi dụng thạch mỡ, cũng có thể đạt tới hiệu quả cùng loại, chỉ là uy lực giữa hai bên kém nhau quá xa, quả thật là như trời với đất.
“Quân sư đại nhân, đây là…”
“Học sinh cũng không biết.” Sắc mặt Tương Khổng Minh hơi khó coi, hắn chậm rãi nói: “Nguyên lai huyết tửu còn có công năng này, xem ra chúng ta từng đi vào ngõ cụt.”
“Vậy so sánh với thạch mỡ thì thế nào?”
Tương Khổng Minh chỉ vào đầu mình, nói: “Thạch mỡ phải đề luyện, mới có được uy lực, nhưng ta biết trong tay chúng ta không có thiết bị. Lấy trang bị hiện tại, thứ chúng ta đề luyện ra, chỉ được một phần mười uy lực của nó cũng đã không tệ rồi.”
“Quân sư đại nhân có ý định sử dụng sao?”
“Ta không biết…”
Trong mắt Tương Khổng Minh có một tia mê mang, hắn nhẹ nhàng nói: “Đây không phải là đề luyện thạch mỡ, đây là ma huyết, chẳng lẽ đây là ý trời?”
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc