It is what you read when you don't have to that determines what you will be when you can't help it.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 230: Hồi Phản (2)
ại đội nhân mã theo quan đạo hướng Ngọa Long thành chậm rãi phóng đi.
Một chiến mã từ phía sau phóng đến, rất nhanh đuổi theo đại bộ đội, hắn đi tới trước mặt đám người Phương Lệnh Thần, hành lễ nói: “Thống lĩnh, Hứa tông sư, quân sư đại nhân, phía sau truyền đến tin tức, mấy vạn Kim Lang quân của Quát Bạt Ưng đã hướng tới kinh sư, ngoại trừ việc này, không tiếp tục phát hiện hành tung kẻ địch.”
Phương Lệnh Thần nghiêng đầu hỏi: “Tương quân sư, nói như vậy Hung Nô nhân thật sự không hề truy kích.”
Chậm rãi gật đầu, thẳng đến lúc này, Tương Khổng Minh rốt cục xác định một việc. Hung Nô nhân không biết xuất ra nguyên nhân gì, hoàn toàn buông tha cho việc đuổi giết hai vạn nhân mã này.
“Quân sư đại nhân, theo ý kiến của ngươi?” Hứa Hải Phong dò hỏi.
Tương Khổng Minh cười khổ một tiếng, nói: “Học sinh nghĩ rằng, đã xảy ra biến cố nào đó, khiến cho Hung Nô nhân không tự lo được, mới khiến cho bọn hắn rốt cục buông tha việc đuổi giết.” Ánh mắt của hắn chuyển hướng phương nam, nói: “Hơn nữa, học sinh phỏng chừng, biến cố này tám chín phần có liên quan tới Trình gia.”
“Trình gia, hừ…” Trong thanh âm của Phương Lệnh Thần có một tia tức giận nặng nề, nếu không có Trình gia, bọn họ làm sao lại gặp kết quả này.
Hứa Hải Phong đưa mắt nhìn Tương Khổng Minh, chỉ thấy hắn thu hồi ánh mắt, giữa lông mày hiện lên một tia lo lắng nói: “Nếu chỉ là Trình gia, thì cũng được, học sinh lo lắng chính là, Ngọa Long thành có biến.”
“Khải Tát nhân.”
“Đúng vậy.”
Hứa Hải Phong yên lặng gật đầu, Khải Tát nhân đã tu dưỡng lâu như vậy, đến nay còn chưa có động tác, nhưng cũng quá không hợp lý.
“Tướng quân…” Một tiếng quát nhẹ cắt đứt ý nghĩ của bọn họ.
Hứa Hải Phong ngẩng đầu nhìn lại, Kim Quang Hoa đi tới trước người, hắn cau chặt mày, hiển nhiên có việc khó thể giải quyết.
“Chuyện gì?” Hứa Hải Phong cảm thấy kinh ngạc, Kim Quang Hoa cùng hắn sống chung mấy tháng, quen biết lẫn nhau, năng lực của hắn cũng được Hứa Hải Phong thừa nhận. Việc có thể làm hắn khó giải quyết, nhất định không phải tầm thường.
Kim Quang Hoa dùng ngón tay chỉ ra phía sau, nói: “Có một ít người đi theo mặt sau chúng ta, tùy quân mà đi.”
Mọi người ngẩn ra, chẳng lẽ chính là vì việc này? Trên mặt bọn họ đồng thời lộ ra vẻ cổ quái.
Nét mặt Phương Lệnh Thần đỏ lên, thầm nghĩ người này đang làm gì, ngày thường hắn làm gì vậy, lại ở đây làm chuyện mất mặt xấu hổ, trong lòng hắn tức giận, lời nói mang theo ba phần giận dữ: “Này còn hỏi sao? Bắt cho ta.”
“Dạ…” Kim Quang Hoa lộ ra ánh mắt dở khóc dở cười, trong miệng hắn đáp lời, nhưng không thấy có chút hành động, hiển nhiên là không muốn chấp hành.
Phương Lệnh Thần nghiêm sắc mặt, trong lòng giận dữ. Mệnh lệnh hạ xuống lại không làm, đây là tối kỵ trong quân, hắn đang muốn hạ lệnh bắt lại. Lại nghe Hứa Hải Phong nhẹ nhàng nói: “Kim tướng quân nếu nói như vậy, có thể thấy được bên trong tất có duyên cớ, còn thỉnh nói thẳng được không?”
Kim Quang Hoa cảm kích nhìn hắn, nói: “Thống lĩnh, mấy người kia đều là bình dân dân chúng ở những thành trấn phụ cận, bọn họ biết chúng ta phải rời khỏi phương bắc, nên đã cố ý đi theo.”
Tương Khổng Minh ngoài ý muốn nhướng mày, nói: “Bọn họ theo bao lâu?”
“Bắt đầu từ buổi sáng.” Kim Quang Hoa dừng lại một chút, nói: “Bọn họ đều là những cư dân dâng tặng lương thảo ở trong trấn nhỏ kia, nghe nói chúng ta phải rời khỏi, nên cố ý đi theo. Ta đã dẫn trưởng trấn đi tới, ngài cần phải gặp một chút.”
Phương Lệnh Thần nói: “Được rồi, nếu hắn cung cấp quân lương, thì gặp hắn một lần.”
Tương Khổng Minh nhướng mày, hắn vừa định phản đối, lại bị Phương Lệnh Thần giành nói trước, lúc này cũng không tiện mở miệng phản bác.
Kim Quang Hoa lên tiếng, xoay người đi, một lát sau dẫn theo một vị lão nhân khoảng sáu mươi tuổi đi tới trước mặt mọi người.
Lão nhân kia cung kính thi lễ, nói: “Tiểu nhân ra mắt các vị đại nhân.”
“Lão nhân gia, vì sao các ngươi lại muốn đi theo?” Tương Khổng Minh nở nụ cười hỏi.
“Hung Nô xâm lấn, chúng ta là người Hán, quyết không thể làm con dân cho bọn họ sai khiến, nên lão hủ mang những ai nguyện rời đi trong trấn, cùng nhau xuôi nam truy tùy các vị đại nhân.”
Tương Khổng Minh thở dài một hơi, đầy mặt bi thương, nói: “Lão nhân gia, lần này chúng ta rời đi, thật sự là bức bách bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không phải đi rồi không trở lại, chung quy cũng có một ngày lại trở về, đem Hung Nô nhân hoàn toàn đuổi đi.”
Trên mặt lão nhân hiện lên một trận kích động, nói: “Nếu lúc lão hủ còn sống mà chứng kiến được việc này, có chết không tiếc.”
Gương mặt Tương Khổng Minh hiện lên vẻ làm khó, hắn chậm rãi nói: “Chỉ là đoạn đường đi, gian khổ khó khăn, sợ rằng lão nhân gia các ngươi không chịu nổi a.”
Lão nhân kia cũng là hạng người hiểu biết sâu rộng, vừa nghe ý của Tương Khổng Minh, hiểu hắn muốn thoái thác, khẩn trương liền lập tức quỳ xuống nói: “Đại nhân, hôm nay kinh sư thất thủ, Hung Nô nhân thế mạnh, chúng ta đã đem toàn bộ tồn lương quyên hiến cho đại nhân, việc này nếu bị Hung Nô nhân biết được, lập tức chính là đại họa diệt tộc. Tiểu lão nhi cũng không muốn rời xa quê hương, nhưng không đi không được.”
Đồng tử trong mắt Tương Khổng Minh chợt co rút lại, vẻ sát khí trong mắt hắn chợt lóe lên, nhưng khẩu khí lại càng thêm hòa ái: “Lão nhân gia nói không sai, là do chúng ta thua thiệt quý trấn, vô luận như thế nào cũng không thể không để ý tới.”
Lão nhân kiên định lắc đầu, nói: “Các vị đại nhân cứ việc yên tâm, chúng ta đi theo ở phía sau, sẽ chậm rãi mà đi, quyết không liên lụy đến đại quân.”
Tương Khổng Minh mỉm cười gật đầu, miễn lệ vài câu, cho người đưa lão nhân trở về.
“Ai…” Sắc mặt Phương Lệnh Thần hòa hoãn xuống, thở dài nói: “Đã như vậy, cứ tùy bọn họ đi thôi.”
“Không thể.” Tương Khổng Minh quả quyết lắc tay nói: “Phải bỏ rơi bọn họ, gia tốc hành quân, tóm lại phải thoát khỏi bọn họ.”
Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đồng thời nhìn tới vị Tương đại quân sư lấy trí tuệ nổi tiếng thiên hạ này. Nghĩ không ra mới vừa rồi hắn còn nói chuyện thật hòa ái, vừa xoay lưng đã trở mặt không nhận người.
“Cái gì?” Trên mặt Kim Quang Hoa hiện lên một tia đỏ ửng, trong lòng hắn cực kỳ tôn trọng Tương Khổng Minh, chợt nghe lời ấy, còn tưởng rằng nhất thời mình nghe lầm, đợi khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt đám người Hứa Hải Phong, mới kinh hô lên.
Phương Lệnh Thần há mồm muốn nói, nhưng trầm ngâm chốc lát, vẫn ngậm miệng lại, lắc đầu không nói.
Đôi mày của Hứa Hải Phong chậm rãi cau lại, đối với lời này của Tương Khổng Minh cũng không đồng ý.
Tương Khổng Minh đem vẻ mặt của mọi người thu trong đáy mắt, thở dài một hơi, nói: “Bọn họ đi theo phía sau đại quân, nếu nói không có liên lụy, đây chỉ là một phương tình nguyện mà thôi. Chúng ta há có thể bỏ mặc không để ý tới.” Hắn quay đầu nói với Hứa Hải Phong: “Chủ công, lúc này số người đi theo còn ít, chúng ta bỏ đi, ảnh hưởng không lớn. Nếu để càng lúc càng nhiều, còn muốn phủi tay không lo, vậy hối hận không kịp.”
Trong lòng hắn còn có một câu chưa nói ra, nhóm người này đi theo, cho dù thoát khỏi bọn họ cũng đã tạo thành ảnh hưởng thật lớn. Thật muốn dứt tuyệt hậu hoạn, chỉ có lòng dạ độc ác, giết sạch bọn họ. Việc này nhất định phải làm đến mức người không biết, quỷ không hay, ân…vu oan cho Hung Nô nhân thật ra cũng là một sự lựa chọn không sai.
“Quân sư đại nhân, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Hứa Hải Phong đột nhiên hỏi.
Trong lòng Tương Khổng Minh cả kinh, theo sau cười nói: “Học sinh chỉ là đang suy nghĩ, đến tột cùng phải làm sao an trí cho họ mới là việc thỏa đáng nhất.”
“Không hổ là quân sư đại nhân, quả nhiên là tấm lòng nhân hậu.” Hứa Hải Phong tán dương.
Nhìn ánh mắt như cười như không của hắn, Tương Khổng Minh đỏ mặt, đối với siêu cấp linh giác của tông sư càng thêm ước vọng.
Hắn tự nhiên biết, vừa rồi trong lòng mình động sát khí, chút sát khí mỏng manh yếu ớt đã bị Hứa Hải Phong cảm ứng được.
Kim Quang Hoa lẩm bẩm: “Không bằng chúng ta đi khuyên giải một phen, xem có thể để cho bọn họ trở về hay không.”
“Nếu ngay cả nhà mà bọn họ cũng không cần, đó chính là quyết tâm muốn đi theo chúng ta, trừ phi là vận dụng thủ đoạn cứng rắn, nếu không ngươi khuyên được hay sao?” Tương Khổng Minh liếc mắt khinh thường nói.
Kim Quang Hoa suy nghĩ chốc lát, không tự chủ được lắc đầu.
Tương Khổng Minh nhìn Hứa Hải Phong, trầm giọng nói: “Chủ công, nếu không kiên quyết, sẽ thành hậu hoạn, việc này nhìn như việc nhỏ, kỳ thật không phải, vạn vạn không thể xem thường.”
“Phong nhi, Tương quân sư nói đúng, liền theo lời hắn mà đi làm đi.” Phương Lệnh Thần thở dài nói.
Hứa Hải Phong trầm ngâm một chút, đột nhiên nở nụ cười.
Mọi người kỳ lạ, ánh mắt nhìn hắn mang theo sự dò hỏi.
Hứa Hải Phong quay đầu nhìn Phương Lệnh Thần nói: “Tam thúc, kỳ thật việc này cũng có thể xử lý.”
Phương Lệnh Thần kinh ngạc hỏi: “Phong nhi có diệu sách sao, nói thử nghe một chút.”
Kim Quang Hoa vẻ mặt sùng kính nhìn Hứa Hải Phong, không hổ là tuyệt đại anh hào cấp tông sư a, việc khó giải quyết như thế, cũng đã cho hắn nghĩ ra cách giải quyết được. Hắn ngồi ngay ngắn trên ngựa, toàn bộ tinh thần chăm chú, chuẩn bị rửa tai lắng nghe.
Hứa Hải Phong mỉm cười nhìn Tương Khổng Minh, người sau không khỏi rùng mình một cái, đầu óc hắn vừa chuyển, lập tức cười khổ nói: “Chủ công, ngài không phải là muốn làm vị chưởng quỹ phủi tay phải không.”
Hứa Hải Phong cười to gật đầu, nói: “Người hiểu ta, chỉ có quân sư đại nhân.”
Dưới ánh mắt khó tin của Phương Lệnh Thần cùng Kim Quang Hoa, Hứa Hải Phong phân phó nói: “Việc này cứ giao cho quân sư đại nhân, tin tưởng với năng lực của ngươi, tất nhiên sẽ không làm chúng ta thất vọng.”
Phương, Kim hai người đồng thời bật ngửa, này gọi là biện pháp gì, vốn chỉ là trốn tránh trách nhiệm mà thôi.
Tương Khổng Minh than thở một tiếng, nhíu mày khổ tư, sau một lúc lâu rốt cục nói: “Cũng được, đã như vậy, chúng ta cứ dứt khoát gióng trống khua chiêng, làm người lương thiện một lần đi.”
Mơ hồ chạm tới ý tứ của hắn, Phương Lệnh Thần trầm giọng hỏi: “Tương quân sư, ý của ngươi là…”
Tương Khổng Minh nhìn hắn gật đầu khẳng định.
Sắc mặt Phương Lệnh Thần khẽ biến, khuyên can: “Việc này chỉ sợ không ổn, nếu dân chúng theo đại quân quá nhiều, sẽ làm chậm trễ hành động của toàn quân, sợ là sẽ bị người thừa cơ hội.”
Mọi người đều rõ ràng ý tứ của hắn, Hung Nô nhân buông tha đuổi giết, cố kỵ lớn nhất chính là lực chiến đấu cường đại của Hồng Sắc Hải Dương, nếu muốn truy giết bọn họ, thì phải trả giá cực lớn.
Nhưng nếu Hồng Sắc Hải Dương mang theo quá nhiều dân chúng đồng hành, đó chính là hai loại cục diện khác nhau. Đến lúc này, nếu Hung Nô nhân không có hành động, trừ phi bọn họ đều là kẻ ngu.
Tương Khổng Minh mỉm cười, nói: “Lão tướng quân, ở quê quán của học sinh có một câu nói, gọi là “tái ông thất mã, yên chi phi phúc”( tái ông mất ngựa, biết đâu là phúc), chính là phúc họa cũng như nhau, chuyện này nếu vận dụng thích đáng, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.”
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc