Sự khác biệt giữa thất bại và thành công là giữa làm gần đúng, và làm thật đúng.

Edward Simmons

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 158: Phong Tồn
ứ như vậy, ban ngày Tương Khổng Minh đi tới quân giáo giảng bài, buổi tối đi viện nghiên cứu xem xét tiến độ. May là hết thảy sớm có chuẩn bị, một tháng sau, hết thảy cơ bản đã đi lên quỹ đạo, không cần vị đại quân sư như hắn qua lại bôn ba.
Khi Hứa Hải Phong nhìn thấy uy lực của vũ khí từ viện nghiên cứu sản xuất, trầm mặc không lên tiếng một thoáng, rốt cục thở dài nói: “Đã có lợi khí như thế, luyện võ lại có ích gì.”
Đối với sự cảm thán của Hứa Hải Phong, Tương Khổng Minh cũng không cho là đúng: “Lời của chủ công sai rồi, vũ khí này cho dù tốt, cũng cần phải có người thao túng, nếu tố chất bản thân của sĩ tốt không được, cũng sẽ bị người thừa vào cơ hội. Đương nhiên, đợi ngày sau sáng tạo ra vũ khí càng thêm lợi hại, khi đó, cao thủ cấp tông sư khổ tu cả đời cũng không chịu được một quả đạn. Lúc đó võ công mới có thể từ từ rời khỏi sân khấu lịch sử.”
Hứa Hải Phong nghe xong chắt lưỡi không thôi, dò hỏi: “Chẳng lẽ trên thế giới còn có loại vũ khí mạnh mẽ hơn tồn tại sao?”
Tương Khổng Minh than nhỏ: “Hôm nay không có khả năng, cũng không đại biểu ngày sau không có khả năng. Chỉ là lúc thứ này xuất hiện, lại chưa hẳn là phần phúc của loài người.”
“Đó là vì sao?” Hứa Hải Phong khó hiểu hỏi.
Trên mặt Tương Khổng Minh hiện lên vẻ trào phúng: “Nếu trong tay ngươi nắm giữ vũ khí có thể hoàn toàn hủy đi phiến đại lục này, vậy ngươi sẽ nghĩ như thế nào?”
Hai mắt Hứa Hải Phong trừng lên nhìn hắn một thoáng, rốt cục xác định hắn không nói đùa, không khỏi biến sắc mặt: “Như thế nào lại có loại vũ khí cường đại tới như vậy?”
Cười hắc hắc, Tương Khổng Minh lại thốt ra lời không làm người sợ hãi thì không ngớt: “Nếu loại vũ khí này không phải bị nắm giữ trong tay một nhà độc đại, mà là đông đảo quốc gia đồng thời đều có được thì lại như thế nào?”
Lần này dù là với định lực của Hứa Hải Phong, cũng không khỏi thất sắc, hắn lắc đầu cười khổ, không còn hăng hái nói chuyện.
Tuy vũ khí cường đại đã nghiên chế thành công, nhưng Tương Khổng Minh lại yên lặng cất giấu chúng, ngày thứ hai đã hạ lệnh đem toàn bộ vũ khí này phong tồn, phái người nghiêm gia canh giữ, mà đám công tượng cũng không còn được tiếp xúc với hỏa dược cùng những gì có liên quan đến vũ khí mới mẻ này. Dù là bản vẽ mà Tương Khổng Minh vẽ ra, cũng đã thay đổi thành binh khí lạnh kiểu mới nghiên cứu.
Đối với quyết định kỳ quái lần này của hắn, Hứa Hải Phong nghi hoặc khó hiểu, nhưng đáp án lại làm cho hắn phải chấn động.
Tương Khổng Minh nói: “Học sinh không biết sau khi thứ này sinh ra cùng lưu hành, sẽ mang đến sự biến hóa như thế nào cho thế giới này, chúng nó xuất hiện sớm đối với chủ công mà nói, chỉ có trăm lợi mà không một hại, nhưng đối với cả loài người mà nói, cũng là phúc họa chia nửa. Học sinh tầm mắt ngắn ngủi, thấy không rõ phương hướng của tương lai, thật sự không dám làm người mở đường, xin mời chủ công tự mình quyết định.”
Hứa Hải Phong trầm tư hồi lâu, rốt cục thở dài một tiếng, xoay người bỏ đi, từ đó về sau cũng không hề đề cập tới.
Mấy tháng sau, hết thảy đã bước chân vào quỹ đạo sơ bộ, Tương Khổng Minh theo Hứa Hải Phong tạm rời khỏi Ngọa Long thành, đi tới vùng sâu trong Thái Hành sơn mạch, tiến hành đại kế trừ đạo phỉ phiến loạn.
Chuyến này, Hứa Hải Phong mang theo binh sĩ, toàn bộ là sĩ tốt Hắc Kỳ quân, hắn làm như vậy chính là vì che giấu tai mắt người, bởi vì mục đích chân chính của chuyến đi này là tuyệt đối không thể lưu lại đời sau.
Theo cách nói của Tương đại quân sư, Hắc Kỳ quân dù là kiêu dũng vô địch, nhưng bọn họ lại có một nhược điểm trí mạng, đó chính là cứng nhắc ngây ngốc, đối với hết thảy không hề quan tâm. Khi nhân số quá ít thì không lộ rõ, nhưng nếu nhân số nhiều, liền có vẻ cực kỳ đặc biệt, bị người chú ý.
Tuy nói, cũng có vài vị là chiến sĩ phát triển hiểu được biến thông, nhưng dù sao số lượng quá ít, nằm trong biển người cũng không hề được chú ý.
Theo sự tính toán của Tương Khổng Minh, cho ra một kết luận, tổng nhân số Hắc Kỳ quân lấy một vạn làm kỳ hạn là tốt nhất. Bằng vào lực chiến đấu của bọn họ, hẳn là có thể ứng phó đột biến cùng nguy cơ, mà lại không khiến cho người khác khủng hoảng.
Trước mắt Hắc Kỳ quân có hơn ba ngàn người, tưởng muốn bước đến số lượng vạn người, còn có tới bảy ngàn lỗ hổng.
Những người này muốn điều động tới từ nơi nào, vấn đề nghiêm trọng này lại bày ra trước mặt Hứa Hải Phong.
Tuy nói, Ngọa Long thành đã chiêu thu tân binh vượt qua hơn vạn người, nhưng nghĩ muốn đem những người này biến thành huyết tửu chiến sĩ, Hứa Hải Phong còn chưa tới mức chịu làm ra loại chuyện này.
Trong bọn họ đại đa số là người địa phương, người có gia đình còn không ít. Một khi bị người phát giác khác thường, sẽ tạo ra cơn sóng cực lớn, nếu bị người tra ra chân tướng, nỗ lực nhiều năm xem như sẽ hủy diệt trong một ngày.
Người được chọn lựa tốt nhất để trở thành huyết tửu chiến sĩ chính là những tù binh không có gánh nặng, chỉ là lần trước đuổi bắt tù binh đại bộ phận đều bị Khải Tát nhân dùng tiền tài chuộc về, còn lại không bao nhiêu, đối với Hứa Hải Phong mà nói, đó là một chén nước nhỏ, chỉ là vô bổ.
Huống chi, bên trong tù binh doanh khả năng thương vong cực cao, tưởng muốn thoáng mắt đưa ra bảy ngàn người, đó là chuyện quyết không thể nào.
Trời hộ lúc này, hướng nam Ngọa Long thành lại có đạo phỉ làm loạn, đây là một lý do lấy cớ cùng lựa chọn tốt nhất cho Hứa Hải Phong.
Nói đến đám đạo phỉ này, còn phải truy nguyên lúc Hán Hiền đế đích thân ngự giá thân chinh.
Khi đó, Khải Tát nhân thủ trong tường thành, đem toàn bộ lương thảo tập trung bên trong thành Lâm An, Hán Hiền đế vì thỏa mãn nhu cầu của hai mươi vạn đại quân, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là quật sâu ba thước, đem hết thảy những gì có thể cướp đoạt được đều đoạt sạch sẽ.
Loại cách làm không hề lưu con đường sống, khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng cực lớn.
Một ngày ba lần cướp đoạt, làm sao có đạo lý không bị phản kháng. Dưới tình huống nếu không phản kháng sẽ bị chết đói, đám dân đen đói khát buông cuốc xuống, cầm cương đao, lưỡi hái cùng thái đao, đối với quân đội Đại Hán tiến hành sự phản kháng liều mạng.
Chỉ là Hán quân thế mạnh, hai đại quân đoàn tràn ra, hơn hai mươi vạn đại quân tiến đến công thành, lại làm sao những nông phu chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu có đủ khả năng ngăn cản.
Phạm vi mấy trăm dặm quanh thành Lâm An, máu chảy thành sông, đôi bên kết hạ xuống thâm cừu đại hận không thể hóa giải.
Tuy Hứa Hải Phong chiếm được Lâm An thành, Hán Hiền đế hạ lệnh mở kho phát lương, hòa giải cục diện nước lửa lúc trước, nhưng vẫn còn nhóm người không muốn qui hàng, trốn vào trong Thái Hành sơn mạch, trở thành đạo tặc.
Ba mặt Lâm An thành, đều là đại bình nguyên bằng phẳng, duy chỉ có hướng nam bên ngoài mười dặm, chính là Thái Hành sơn mạch liên miên không dứt.
Từ xưa tới nay, nơi này chính là địa phương tốt nhất của tàng binh ẩn núp, tuy Đồng Nhất Phong biết có cỗ thế lực này tồn tại, nhưng ngại thực lực không đủ, không dám phát binh tiêu diệt.
Mà Hắc Kỳ quân của Hứa Hải Phong vừa đến, thêm năm ngàn khinh kỵ binh của Phương Hướng Minh, thủ vệ Lâm An thành xước xước có thừa, phát binh thảo phạt cũng chỉ là sớm muộn.
Buổi trưa, khi mặt trời đỏ lên đỉnh đầu, một đội nhân mã chậm rãi từ Ngọa Long thành xuất phát, theo hướng nam chạy đi.
Đội nhân mã này đại khái có hai trăm người, áp tống hơn hai mươi xe lớn, chỉ cần xem thấy được che kín thật cẩn thận, là có thể làm cho người ta đoán được hàng hóa bên trong chính là danh vang thiên hạ, sản phẩm có một không hai của Ngọa Long thành – bạch tửu nồng độ cao.
Hứa Hải Phong ló đầu ra từ trong một xe, đột nhiên khen: “Quân sư đại nhân tính không bỏ sót, ta đã cảm ứng được phía trước có một cỗ sát khí dày đặc, nói vậy đám đạo tặc đã chấm trúng chúng ta.”
Tương Khổng Minh ngồi chung xe nghe vậy cười nói: “Học sinh nếu ngay cả chút bản lãnh này cũng không có, chẳng phải là làm cho chủ công thất vọng.”
Từ đoạn thời gian trước nhận được tin tức những khách thương bị bắt cóc, bọn họ cũng đã lưu ý đến chuyện này.
Tương Khổng Minh phân tích những án cướp bóc kia, dĩ nhiên cho ra kết luận đám đạo tặc này có thế lực cường đại đứng sau lưng ủng hộ, hơn nữa bên trong Ngọa Long thành cũng có nội ứng của bọn họ.
Vì vậy bọn họ mới có được tình báo chuẩn xác, những thứ cướp bóc đều là những thứ quý trọng.
Vì vậy do hắn cố ý an bài, Hứa Hải Phong dẫn hai trăm kỵ binh đi đường vòng hướng đông, trong một ngày bôn ba mấy trăm dặm, hóa trang làm thương đội, giống trống khua chiêng thông qua Thái Hành sơn mạch đi tới Ngọa Long thành.
Ở trong Ngọa Long thành mua bán rất nhiều bạch tửu cùng một bộ khải giáp cao cấp sang quý nhất, tin tức kia như có cánh bay khắp toàn thành, chờ ba ngày sau khi bọn hắn rời đi, tất cả mọi người đều biết.
Tương Khổng Minh đã khẳng định những tai mắt trong thành sẽ không bỏ qua tin tức này, mà đám đạo tặc chiếm được tin tức lại dễ gì chịu buông tha cho miếng thịt béo gần trong gang tấc.
Hai người bọn họ nhìn nhau cười, trải qua thời gian dài ở chung, giữa bọn họ đã có một loại ăn ý thần kì, quan hệ lẫn nhau như chủ như tùy, như thầy như bạn, vô cùng hòa hợp.
Đội xe đi thêm vài trăm thước, đi tới một con đường nhỏ, đột nhiên trên đỉnh núi một tiếng hò hét, lập tức tiếng quát chấn thiên, từ hai bên sườn núi chạy ra hơn một ngàn hán tử tinh tráng, đem đội xe đoàn đoàn vây quanh.
Một người đi trước, phạch áo lộ ngực, vẻ mặt đầy thịt, chòm râu xồm xoàm, lại càng tăng thêm ba phần hung ác. Hắn há to họng hét lớn: “Thái, núi này là ta mở, đường này là ta xây, muốn đi qua nơi này, lưu lại tiền mãi lộ. Tiểu tử phía trước nghe là được, nhanh buông binh khí, bó tay chịu trói, gia gia chỉ lấy hàng hóa, lưu các ngươi một tính mạng. Nếu dám can đảm chống cự, sẽ đem các ngươi giết sạch cho chó ăn.”
Nếu là trước đây, nghe được tiếng hô to này của hắn, những thương nhân vô luận là chống cự, hay đầu hàng, tóm lại là loạn thành một đoàn.
Nhưng hôm nay cũng là ngoại lệ, hai trăm người phía trước, chỉ là lạnh lùng nhìn hắn, vốn không ai đáp lời, phảng phất hắn giống như một người chết.
Hán tử kia hít một hơi, đột nhiên cảm giác được cả người phát lạnh, nhịn không được rùng mình một cái.
Tuy tính cách của hắn lỗ mãng, nhưng lúc này ít nhiều cũng hiểu được có chút không đúng.
“Ba ba ba…” Một trận vỗ tay từ trong đội xe truyền ra, Hứa Hải Phong cười hì hì từ trên xe bước xuống.
Nhìn thấy rốt cục có người ra mặt, vẻ căng thẳng trên mặt hán tử kia chợt giảm đi, quát: “Tiểu tử ngươi, còn không mau mau đầu hàng, đừng ép gia gia động thủ.”
“Đầu hàng?” Trên mặt Hứa Hải Phong lộ ra một tia trào phúng, thở dài nói: “Đáng tiếc trong trí nhớ của Hứa mỗ, cũng không biết hai chữ đầu hàng này viết như thế nào.”
Hán tử kia giận tím mặt, liền muốn hạ lệnh cho thủ hạ công kích, đột nhiên cảm giác ống tay áo cứng ngắc, quay đầu nhìn lại, cũng là một hán tử gầy gò vẻ mặt khẩn trương đang kéo ống tay áo hắn, dùng tay kia chỉ vào phía trước, rung giọng nói: “Hắn…hắn…” Hán tử kia theo tay chỉ của hắn nhìn tới, chính là người vừa bước xuống xe, không khỏi giận dữ nói: “Hắn cái gì hắn, ngươi tự nhiên biến thành cà lăm vậy hả.”
“Hắn là Hứa Hải Phong.” Người gầy kia bị hắn quát lớn, phảng phất linh hồn quay về, một câu lưu loát nói ra.
“Hứa Hải Phong? Hứa Hải Phong thì thế nào…Gia gia ta cũng giết…” Hắn mới nói được một nửa, đột nhiên liền tỉnh ngộ, sắc mặt đại biến, thất kinh hỏi: “Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong?”
“Ha ha ha…” Hứa Hải Phong cất tiếng cười to nói: “Đúng là Hứa mỗ, nếu ngươi muốn Hứa mỗ bó tay chịu trói, không ngại đi hỏi trước bốn trăm hài tử của ta đi đã.”
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc