"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 400
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1797 / 17
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 127: Hồi Kinh
hêm mấy ngày, mỗi đêm Hứa Hải Phong đều cùng Tương Khổng Minh bào chế huyết tửu mã, bọn họ cực độ khát vọng có thể chứng kiến một đàn huyết tửu mã có được sự tiến hóa không ngừng như đám người Tần Dũng sẽ có bộ dáng như thế nào.
Nhưng làm cho bọn họ thất vọng chính là liên tiếp suốt mười một ngày trôi qua, nguyện vọng của bọn họ cho tới bây giờ vẫn không thực hiện được, hơn hai ngàn chiến mã thật ưu chất vẫn không thu hoạch được gì.
“Ta nói quân sư đại nhân, chỉ sợ tính toán của ngươi có chút sai lầm rồi, nhiều con ngựa như vậy lại không sinh ra được một phẩm loại biến dị mà ngươi hi vọng.” Hứa Hải Phong bất mãn nói.
Hắn đối với việc này đã sớm không còn ôm hi vọng gì, nếu như không phải Tương Khổng Minh có ý muốn hắn đích thân tới hiện trường, hắn cũng không thèm tới nơi này nữa.
“Không sao, dù sao hiện tại chủ công cũng không có việc gì làm, cứ bồi học sinh ở đây đánh giá là được.” Tương Khổng Minh không thèm để ý chút nào đối với sự bất mãn của hắn.
Sắc mặt Hứa Hải Phong đỏ lên, ho khan một tiếng. Khoảng thời gian này, Lâm Uyển Nhàn được Hạ Nhã Quân chỉ đạo liền khổ tu Huyền Thiên Xá Nữ công, không cách nào cùng hắn đồng miên, khiến cho hắn không có việc gì làm, tình huống này bị Tương Khổng Minh biết rõ, thường xuyên trêu chọc hai câu, cũng có chút xấu hổ.
“Thôi được, nên làm chính sự.” Hứa Hải Phong lảng sang chuyện khác.
Tương Khổng Minh lộ ra nụ cười thắng lợi, không hề thừa thắng truy kích, phất tay ra dấu, vì vậy tình cảnh y hệt lại diễn ra.
Hai giờ sau, Hứa Hải Phong từ trong nhập định tỉnh lại.
Hắn vẫn trước sau như một đứng ngay trước mặt đàn ngựa, quan sát từng con chiến mã.
Phía trước có một trăm hai mươi chiến mã cũng không hề khác thường, nhưng khi hắn đi tới trước con một trăm hai mươi tám, bước chân chợt dừng lại, hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tương Khổng Minh ở một bên nhìn thấy rõ, vội vàng tiến lên dò hỏi: “Chủ công, cảm ứng được gì?”
Hứa Hải Phong cũng không trả lời, chỉ là nhìn vào đôi mắt to của con ngựa trước mặt, phảng phất như đang phát hiện điều gì.
Quả thật, hắn đã phát hiện sự linh động không tầm thường trong đôi mắt này.
Nếu loại ánh mắt linh động này xuất hiện trên loài người, điều này cũng không kỳ lạ, nhưng nếu xuất hiện ở trong mắt một con ngựa không có trí tuệ cảm tình, vậy thập phần đáng giá thấy rõ.
Con ngựa kia như có cảm giác, vươn đầu lưỡi liếm liếm bàn tay Hứa Hải Phong.
Tương Khổng Minh ở một bên vỗ tay cười nói: “Không sai, con ngựa này quá có linh tính, cho là con biến dị huyết mã đầu tiên đi.”
Hứa Hải Phong đưa tay khoát lên trên cổ con ngựa, trong lòng nổi lên một cảm giác huyết nhục tương liên kỳ dị, tựa hồ con ngựa này cũng không phải là một tính mạng thể đơn độc, mà là giống như sự di truyền từ thân thể của chính hắn.
“Rốt cục được ta chờ đến, thật không biết năng lực đặc thù của con ngựa này là gì, ngàn vạn lần đừng là thuộc tính rác rưởi mới tốt, ta sẽ phải hảo hảo nghiên cứu mới được.” Tương Khổng Minh không coi ai ra gì cười to nói.
Phảng phất như biết người điên này sắp bất lợi đối với mình, con ngựa kia đem chiếc đầu to dụi vào lòng Hứa Hải Phong, không ngừng cọ sát, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Hứa Hải Phong tựa hồ cảm ứng được sự sợ hãi cùng lo lắng của nó, bàn tay không ngừng vuốt ve trên bộ lông nó, quay đầu nói: “Con ngựa này ta muốn, quân sư đại nhân, đừng dùng nó làm thí nghiệm được không.”
Hắn dùng giọng nói mặc dù là như thương lượng, nhưng cách nói như đinh chém sắt, hiển nhiên là tâm ý đã tuyệt, không cho phản bác.
Sắc mặt đang tràn đầy vui mừng của Tương Khổng Minh nhanh chóng chuyển thành như trái khổ qua, hắn không thể tránh được nói: “Nếu chủ công có mệnh, học sinh tự nhiên tuân theo.”
Hứa Hải Phong nhìn hắn cười áy náy, tự mình kéo con ngựa đi.
Tương Khổng Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đem hi vọng ký thác vào hơn tám trăm con ngựa còn lại.
Nhưng hiện thực luôn tàn khốc, thẳng đến khi con ngựa cuối cùng đều trở thành huyết tửu mã, hắn cũng không phát hiện được con biến dị mã thứ hai.
Chẳng qua, những con huyết tửu mã sau khi uống huyết tửu, tựa hồ trong mấy ngày lại lớn hơn một vòng, thân hình thể chất càng thêm vô cùng bưu hãn.
Tương Khổng Minh nhìn chúng, tiếc hận không thôi.
Hứa Hải Phong liền hỏi nguyên nhân, hắn nói nếu ngày đó hắn sớm có hơn ba ngàn con ngựa này, vậy lúc đối mặt với bốn vạn đại quân của Hung Nô Phi Mã quân đoàn Thổ Nhi Hồng sẽ không chật vật mà chạy, có thể thi triển chiến thuật du kích, cuối cùng đem bọn họ toàn diệt trên đại thảo nguyên.
“Chủ công, đợi ngày sau khi khoách quân, học sinh thề cần phải cạn kiệt khả năng, luyện ra một chi Hắc Kỳ kỵ binh uy chấn thiên hạ.” Tương Khổng Minh tại chỗ luận chuyện tương lai.
Đối với lời của hắn, Hứa Hải Phong vẫn rất tin không nghi ngờ.
Bởi vì theo lời của Tương Khổng Minh kể lại, Hứa Hải Phong từng viết lại một bộ sách như thế. Đại khái là nói lúc địch mạnh ta yếu, thì phải phụng hành chiến thuật du kích. Khái quát chính là mười sáu từ chân ngôn – địch tiến ta lui, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta đánh, địch lui ta truy.
Lúc đầu khi Phương Lệnh Thần vừa nghe thấy lời này, lập tức vỗ án khen tuyệt, xem là pháp bảo vô thượng khắc địch chế thắng.
Kỳ thật, bộ chiến thuật này nếu đối thủ là Hung Nô nhân cũng chưa hẳn tác dụng, bởi vì Hung Nô nhân trời sinh là cưỡi ngựa giỏi, tốc độ di động của bọn họ cực nhanh, thiên hạ vô song. Cho dù Phương Lệnh Thần nắm giữ mười sáu từ chân ngôn này, cũng không cách nào hoàn mỹ vận dụng trong tác chiến với Hung Nô.
Chẳng qua, nếu đổi lại là huyết tửu chiến sĩ cưỡi huyết tửu mã, vậy tình huống sẽ làm kẻ địch điên đầu.
Thể chất của huyết tửu mã thiên hạ vô song, tốc độ cũng viễn siêu những tuấn mã khác, nếu có ba ngàn huyết tửu chiến sĩ tinh thông tài bắn cung cưỡi lên, vậy bốn vạn đại quân thật đúng là có khả năng bị bọn họ giải quyết.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy vẻ cười quỷ dị trên mặt Tương Khổng Minh, lập tức liền tỉnh ngộ lại, việc này quyết không thể nào.
Bởi vì phàm là những chiến sĩ uống qua huyết tửu, tuy bọn họ sức lực lớn đến vô cùng, nhưng trí lực lại kém, để cho bọn họ xếp thành hàng hình, tiến lên giết địch không khó, nhưng muốn cho bọn họ nắm giữ loại kỹ thuật chiến đấu cao này, vậy trừ phi bọn họ đều biến thành chiến sĩ phát triển giống như Triết Biệt mới có khả năng.
Cho nên, dù là có được huyết tửu mã, nhưng nghĩ muốn luyện ra một đội kỵ binh linh hoạt quyền biến như Hung Nô nhân cũng là si tâm vọng tưởng, chỉ có trọng giả bộ kỵ binh như Khải Tát nhân mới là lựa chọn duy nhất.
Một đoạn đường hành quân, bởi vì tất cả mọi người cưỡi ngựa, cho nên tốc độ so với lúc đi nhanh hơn ba phần. Hơn hai mươi ngày, bọn họ cũng đã về đến kinh sư.
Lúc bọn họ còn cách kinh sư chừng vài dặm, đột nhiên phía trước bụi đất đầy trời, một đội kỵ binh phóng nhanh phi đến.
Hứa Hải Phong ngưng mắt mà nhìn, lập tức phát hiện đầu lĩnh chính là Phương gia tam lão lão nhị Phương Lệnh Đức.
Hắn không thích sự tịch mịch, nên không ngồi xe ngựa, mà cưỡi trên huyết tửu mã anh tư cao lớn, hướng Phương Doanh Anh thấp giọng nói: “Doanh nhi, nhị thúc của muội tới.”
Phương Doanh Anh nháy đôi mắt to, hỏi: “Cha muội đâu? Ông ấy có tới không?”
Hứa Hải Phong vừa nhìn vừa nói: “Không thấy nghĩa phụ…”
Phương Doanh Anh lộ vẻ thở phào nhẹ nhõm, nói: “Nếu cha chưa tới, vậy không sao?”
Tại Phương gia, ngoại trừ Phương Lệnh Thiên có thể làm cho nàng còn sợ hãi ba phần, những người còn lại đều không ai làm khó được nàng.
“Di…” Hứa Hải Phong đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
Trong lòng Phương Doanh Anh căng thẳng lên, hỏi: “Làm sao vậy? Lão nhân nhà muội cũng đi ra?”
Lão nhân? Hứa Hải Phong quay đầu liếc mắt nhìn nàng. Trong mấy ngày nay, Phương Doanh Anh cùng Tương Khổng Minh hay nói chuyện phiếm, không phải giữa bọn họ có quan hệ gì không tốt, mà là tính tình tương đắc, nên thích nói chuyện với nhau mà thôi.
Hứa Hải Phong vẫn rất kỳ quái, vì sao người có học cứu thiên nhân như Tương Khổng Minh lại có duyên như thế đối với người như Phương Doanh Anh, nhưng vấn đề này hiển nhiên là không có kẻ nào có thể giải đáp.
Chẳng qua, Phương Doanh Anh chuyện tốt không học, hết lần này tới lần khác lại đem những câu nói quen miệng của hắn học được hết.
Nếu thật sự để Phương Lệnh Thiên nghe được ba chữ đó, chỉ sợ…
Hứa Hải Phong còn đang miên man suy nghĩ, hắn đã có chút không rét mà run.
“Đại ca, huynh nhìn thấy cái gì?” Phương Doanh Anh vội vàng hỏi tới, công lực nàng không cao, đương nhiên không cách nào nhìn cảnh vật xa đến như vậy, đừng nói chi đến diện mạo của đối phương.
“Nga…” Hứa Hải Phong như trong mộng mới tỉnh, vội vàng nói: “Đường Tông Hàn Đường lão gia tử cũng ở trong đội ngũ.”
“Muội nói cho Nhu nhi tỷ tỷ.” Con ngươi Phương Doanh Anh vừa chuyển, ai cũng biết Đường lão gia tử đến là vì người nào, nàng đương nhiên là muốn đi báo tin.
Phương Lệnh Đức cùng Đường Tông Hàn suất đội hướng sứ tiết đoàn chạy tới, nhưng chỉ chạy được một nửa đường, Phương Lệnh Đức đã ra lệnh ngừng lại.
Tuy Đường Tông Hàn chưa từng nhập ngũ, nhưng hắn gặp qua quân binh cũng tuyệt đối không ít. Thời khắc này vừa nhìn thấy khí thế quân uy của Hắc Kỳ quân, cũng biết trải qua lần đi sứ Hung Nô này, chi đội ngũ kia đã tăng tu vi lên cao thêm một tầng.
Gây cho người chú ý nhất chính là đàn ngựa họ cưỡi, tiết tấu phi tới của chúng cực kỳ đều nhịp, tiến tới phía trước thật nhanh.
Trải qua hơn mười ngày đi nhanh, vô luận là người hay ngựa đều uể oải không chịu nổi, chỉ cần nhìn thần thái của hai trăm cấm quân đi theo thì cũng đủ biết. Nhưng khi nhìn tới Hắc Kỳ quân, vô luận người ngựa đều có vẻ tinh thần chấn hưng, ngoại trừ tro bụi đầy người làm người ta biết họ vừa trải qua trường đồ bạt thiệp, cả đoàn người vẫn tinh thần phấn chấn. Xem bộ dáng, cho dù hiện tại muốn bọn họ lập tức chiến đấu một trận, cũng là không thèm quan tâm.
Nếu đây chỉ là biểu hiện sự chênh lệch giữa bọn họ cùng cấm quân, vậy chân chính làm cho hai người bọn họ giật mình chính là.
Hắc Kỳ quân tựa hồ không có giây phút nào không tản ra hùng bá khí sâm nghiêm, đây là một chi đội ngũ có thể chuyển chiến thiên hạ, thiết huyết hùng sư thiên hạ vô song.
Ba ngàn thiết kỵ làm người rung động tuyệt đối so với ba ngàn binh tốt càng lớn hơn gấp bội lần, đặc biệt trong ba ngàn thiết kỵ này còn gây cho người khác một loại cảm giác quỷ dị kỳ diệu khó hiểu.
Những kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa, phảng phất như cùng con ngựa dung làm một thể, cũng không phân biệt ta và ngươi. Động tác của bọn họ đều nhịp, làm người ta có cảm giác vô cùng thưởng thức hoàn mỹ. Nhưng trong động tác phảng phất như ẩn giấu lực lượng cùng tốc độ vô cùng vô tận.
Một vị tướng quân lại nắm được một chi quân đội như thế trong tay, thật sự là trước đây chưa từng có, thuần thục sai khiến như chính thân thể mình, có lẽ Hắc Kỳ quân là bằng chứng tốt nhất.
“Nhị thúc, Đường đại nhân.” Hứa Hải Phong thúc ngựa ra phía trước đón chào.
Theo lý mà nói, người thứ nhất ra nghênh đón hẳn phải là Tô Xuân Vĩ, nhưng lúc này lại không có ai mở miệng chỉ trích hắn thất lễ, không muốn, cũng không dám.
Phương Lệnh Đức hài lòng vuốt râu, cười nói: “Phong nhi a, lúc đầu đề cử ngươi đi Hung Nô, quả nhiên không có nhìn lầm người. Hôm nay danh dương thiên hạ, Hán triều ta thật là nhướng mày trút giận, mà ngay cả đại huynh cũng phải khen không dứt miệng.”
Hứa Hải Phong nhàn nhạt cười, phảng phất những điều này chỉ là việc nhỏ, nói: “Những điều này là tiểu chất phải làm.”
Hai người bọn họ nhìn nhau, lập tức cảm thấy Hứa Hải Phong cùng dĩ vãng khác hẳn, lúc này tuy thái độ của hắn cung kính, nhưng lại tiết lộ ra một cỗ ngạo khí hào hùng. Hơn nữa luồng khí thế này bình thản tự nhiên, làm cho người ta cảm giác được đây là một chuyện lí sở đương nhiên, không cách nào nảy sinh ác cảm.
Bọn họ đồng thời cảm thấy đứng trước mặt tựa hồ không phải chỉ là một vị phó tướng nho nhỏ, mà là một đại nhân vật có thể cùng bọn họ đưa ra so sánh, cùng ngồi ngang hàng mà đối xử.
Thương Thiên Phách Huyết Thương Thiên Phách Huyết - Thương Thiên Bạch Hạc