A friend is someone who knows all about you and still loves you.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 330
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 89: Sắp Xếp Hồ Sơ Tai Nạn Giao Thông.(Edit:Xasax)
uyển Thứ Hai: Lửa Tình Bùng Cháy
Chương 89: Sắp Xếp Hồ Sơ Tai Nạn Giao Thông.(Edit:xASAx)
*****
QC: Ốc Tiêu, Ba con sói OK.
Biên soạn: YC.
*****
Dương Mãnh ngồi trên ghế nệm trong một nhà hàng đặc sản chờ Vưu Kỳ, mười hai giờ năm phút, Vưu đại soái toàn thân trang bị đầy đủ, nhẹ nhàng tiến bước đến ghế nệm.
Dương Mãnh nâng mí mắt lên nhìn thoáng qua người đối diện, rất hờ hững nói: "Xin lỗi, ở đây có người rồi."
"Tôi chính là Vưu Kỳ."
Dương Mãnh ngạc nhiên ngẩng đầu, thấy Vưu Kỳ đang ở đối diện tháo mũ, tóc giả, râu mép, khăn quàng cổ...
"Giữa hè mang nhiều vậy cậu không sợ nổi sảy à?"
"Thiếu chút nữa." Vưu Kỳ dùng khăn ướt lau mặt một chút, "Không có cách khác, vụ náo loạn mấy hôm trước trong buổi công chiếu lần đầu khiến danh tiếng của tôi bị ép lên đầu sóng ngọn gió. Cũng không biết thằng cháu trai nào nhiều chuyện mở miệng nói một câu như vậy! Hôm sau tin tức của tôi liền lên trang đầu báo giải trí, mấy hôm nay mỗi ngày đều bị người theo dõi..."
Dương Mãnh tự giác cúi đầu.
Vưu Kỳ lại hỏi: "Cậu mấy ngày nay bận rộn gì sao?"
"Tôi hả?" Dương Mãnh trầm mặc một lát, thản nhiên nói, "Chỉ là đi làm, tăng ca thôi."
"Tiền làm ngoài giờ bao nhiêu?" Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh lập tức trừng mắt, "Tiền làm ngoài giờ? Có một xu tiền ngoài giờ sao? Chính là làm không công cho người ta!"
Vưu Kỳ vẻ mặt ngạc nhiên, "Tôi nghe nói đãi ngộ công chức nhà nước các cậu rất tốt mà, thu nhập đen cũng rất nhiều nha!"
Dương Mãnh lắc lắc món hàng giảm giá mua từ vườn bách thú trên người, vẻ mặt đau khổ.
"Tôi cho cậu biết, cái áo rách này, bình thường tôi cũng không nỡ mặc. Cậu xem tôi giống như có thu nhập đen không? Nói như cậu, nếu toàn bộ viên chức Trung Quốc đều có thu nhập đen, chỉ có một người bị bỏ rơi, người đó nhất định là tôi. Mỗi tháng phải dựa vào hơn ba ngàn đồng khổ sở qua ngày, còn mệt hơn con cháu."
"Hơn ba ngàn đồng?" Vưu Kỳ nhịn không được líu lưỡi, "Đủ ăn điểm tâm sao?"
"Nói thừa, cậu mỗi tháng ăn điểm tâm hơn ba ngàn sao?"
Vưu Kỳ không hé răng.
Dương Mãnh nhìn cậu hai cái, đột nhiên nhận ra lời nói của bản thân rất buồn cười.
"Được rồi, tôi quên mất cậu làm cái gì, cậu hẳn là phải hơn nhỉ? Loại người như cậu, có phải ba ngàn đồng cũng không đủ ăn một bữa sáng không?"
Vưu Kỳ ngẩn đầu liếc nhìn Dương Mãnh, "Làm gì khoa trương như cậu nói vậy chứ?"
Dương Mãnh kéo tay Vưu Kỳ qua, nhìn thử đồng hồ của cậu.
"Cái đồng hồ đeo tay này của cậu bao nhiêu tiền?"
"Không tốn tiền, chính là cái hãng tôi đại diện đưa cho."
"Vậy nó bình thường trên thị trường bán bao nhiêu tiền một cái?"
"Không biết, có đắt cũng có rẻ, từ ngàn đồng đến trên triệu đồng không chừng."
"Tôi chỉ hỏi cái trên tay cậu."
"Cái này hả, cũng chỉ trăm mấy, hai trăm ngàn."
Dương Mãnh kinh ngạc buông cổ tay Vưu Kỳ ra, lúc này cả giận nói: "Cũng chỉ chừng hai trăm ngàn? Cái này mẹ nó còn chưa đủ khoa trương? Cậu còn muốn khoa trương hơn à? Đó là hai năm tiền lương của tôi đó! Bọn họ cứ như vậy tặng không cho cậu?"
"Bọn họ ngay cả tiền đại diện cao như vậy cũng chi ra, còn quan tâm một cái đồng hồ đeo tay như vậy sao?"
"Cũng đúng ha." Dương Mãnh lại nhịn không được hỏi thăm, "Vậy bọn họ tặng cậu bao nhiêu cái?"
"Tôi không đếm, chắc chừng ba bốn cái!"
"Vậy cậu cho tôi đi!" Dương Mãnh vỗ bàn một cái, "Tôi giúp cậu bán, tiền kiếm được hai đứa chia năm năm."
Vưu Kỳ nhịn không được cười lên một tiếng, "Tôi đây trực tiếp tặng cậu được chưa."
"Đừng giỡn!" Dương Mãnh giơ tay lên, "Nếu cậu tặng tôi thật, tôi dám từ chức luôn cậu tin không?"
"Ha ha ha..."
Vưu Kỳ cười một trận, nâng mí mắt lên nhìn Dương Mãnh, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
"Hay là cậu từ chức đi? Làm phụ tá cho tôi, tôi một tháng trả cậu lương cơ bản mười ngàn, phụ cấp tính riêng."
Dương Mãnh đặc biệt khí khái từ chối, "Tôi chính là làm cảnh sát chết đói, cũng không đi hầu hạ cậu!!"
Vưu Kỳ chỉ cười không nói, cậu đã sớm đoán được sẽ như vậy.
Nhân viên phục vụ đi tới, "Thưa ngài, xin hỏi bây giờ cần gọi món chưa?"
"Được." Vưu Kỳ đồng ý.
Nhân viên phục vụ vừa đi tới, thực đơn còn chưa buông ra, đột nhiên liền sững sờ bên cạnh bàn, nhìn chằm chằm Vưu Kỳ.
"Anh... Anh có phải là Vưu Kỳ không?"
Vưu Kỳ cũng không ngẩng đầu lên nói: "Cô nhận lầm người rồi."
Dứt lời cằm lấy thực đơn, kết quả kéo cả buổi cũng kéo không được, tay nhân viên phục vụ siết thật chặt, nếu Vưu Kỳ không thừa nhận cậu là chính mình, không chừng sẽ không cho gọi món.
Dương Mãnh nhịn không được ở bên cạnh nói: "Cậu cứ thừa nhận đi, biết đâu ăn cơm còn được giảm giá đó!"
Vưu Kỳ không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là gật đầu thừa nhận, nhân viên phục vụ lại cùng Vưu Kỳ chụp ảnh chung, lúc này mới chịu bỏ qua.
Nhân viên phục vụ đi rồi, Dương Mãnh thổn thức nói, "Thật ra làm người như các người vậy cũng thật không dễ, ra phố còn phải hoá trang trước, ăn bữa cơm cũng không yên."
"Đúng vậy, lúc bận rộn thì bận lắm, lúc rãnh rỗi thì rất rảnh. Lúc tôi vừa tốt nghiệp, đợi tròn nửa năm cũng không có công ty giải trí liên hệ tôi. Giờ thì tốt rồi, ăn một bữa cơm cũng phải sắp xếp trước, sợ rằng giữa chừng có việc trễ nãi."
Đang nói, điện thoại di động lại vang lên.
Dương Mãnh vừa ăn đồ ăn vừa nghe Vưu Kỳ ở bên kia ừ ừ à à, trong lòng cũng mệt mỏi thay cậu.
Đặt điện thoại xuống, Vưu Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Thật mẹ nó đáng ghét!"
"Sao vậy?" Dương Mãnh hỏi.
"Có một buổi phỏng vấn cần tôi nhận, tôi đã nói không nhận rồi, quản lý còn kiên quyết sắp xếp cho tôi."
Dương Mãnh gác đũa xuống, "Vậy cậu mau đi đi!"
"Không đi." Vưu Kỳ trực tiếp đưa tay tắt điện thoại di động.
Dương Mãnh vẻ mặt lo lắng hỏi: "Không đi có bị gì không?"
"Chẳng qua trừ một ít tiền." Vưu Kỳ chậm rãi nói.
"Vậy cậu mau đi đi!" Dương Mãnh so với Vưu Kỳ còn gấp hơn, "Cậu ở đây tán dóc với tôi có gì quan trọng? Hai chúng ta lại không có tiếng nói chung, mau tính tiền rồi đi đi, đừng vì tôi làm lỡ việc chính của cậu."
"Tiền kiếm bao nhiêu mới gọi là đủ chứ?" Vưu Kỳ khẩy khẩy đồ ăn trong chén, "Tôi cũng chỉ lúc ở cùng với cậu mới có thể trầm tĩnh lại, ở cùng bọn họ, trong lòng luôn căng thẳng, mệt mỏi."
Dương Mãnh nghe xong lời này còn rất cảm động, "Không ngờ tới nha, tôi lại có mị lực như vậy."
"Cậu mới phát hiện à? Tôi và người khác ở chung, lúc nào cũng phải lo lắng giả vờ! Phải diễn! Nói chuyện phải có chừng mực... cùng cậu thì không cần. Trên người cậu có một loại ma lực vô hình, khiến người khác vừa nhìn thấy cậu liền có thể tìm được tự tin, cảm giác dù tệ thế nào đi nữa cũng có cậu làm tấm đệm lưng, trong lòng an tâm hơn một chút."
"Ông nội cậu!"
Dương Mãnh dùng đũa đâm lên món điểm tâm trước mặt Vưu Kỳ vô số lỗ.
Vưu Kỳ càng nhìn Dương Mãnh càng muốn cười, từ lúc ra xã hội, cậu ngày càng hiếm thấy loại người thẳng thắn này.
Dương Mãnh đang ăn cơm, đột nhiên nhớ tới một việc, ngẩng đầu quay qua Vưu Kỳ nói: "Đúng rồi, cậu quen biết rộng rãi hơn tôi, có thể giúp tôi kiếm việc làm thêm không, là loại việc kiếm được tiền lại không mệt ấy?"
"Cậu cần tiền như vậy à?" Vưu Kỳ hỏi.
Dương Mãnh gật đầu, "Mấy hôm nay không phải bạn học kết hôn thì là đồng nghiệp sinh con, tôi ngay cả tiền mừng cũng sắp kiếm không ra rồi."
Vưu Kỳ suy nghĩ một chút, "Hay cậu làm diễn viên đóng thế đi, tôi có một bộ phim truyền hình sắp bấm máy, để tôi nói với đạo diễn thử xem, nếu cần người đóng thế, có thể xem xét chọn cậu trước."
"Whoa!" Dương Mãnh vẻ mặt vui mừng, "Là đóng thế gì vậy? Có minh tinh hàng đầu nào không?"
"Cái này..." Vưu Kỳ suy nghĩ một chút, "Có thể đóng thế mấy cảnh nguy hiểm, cũng chính là thay minh tinh làm một số động tác nguy hiểm; cũng có thể đóng thế mấy cảnh thân mật, ví dụ như cậu có thể thay nữ chính trong phim của tôi cùng tôi diễn cảnh hôn hoặc cảnh trên giường các loại."
Dương Mãnh giật giật khóe miệng, "Vậy tôi vẫn là đóng thể cảnh nguy hiểm đi!"
Vưu Kỳ, "..."
Buổi chiều, Dương Mãnh rảnh rỗi ra ngoài tuần tra.
Lúc đi qua đại đội cảnh sát giao thông, vừa vặn gặp một người quen, cậu ta là đồng nghiệp cũ của Dương Mãnh. Lúc Dương Mãnh vừa mới vào làm cảnh sát, bị người này khi dễ không ít. Sau đó người này chuyển tới đại đội cảnh sát giao thông, quan hệ hai người ngược lại tốt hơn, có lẽ mỗi người rời khỏi Dương Mãnh cuối cùng đều sẽ phát hiện cậu rất tốt.
"Mãnh Tử!" Mã Trì lên tiếng chào hỏi.
Dương Mãnh dừng xe, quay kính xe xuống, "Cậu làm gì đó?"
"Vừa rồi có người tìm tôi, hôm nay đến phiên cậu tuần tra à?"
Dương Mãnh lắc đầu, "Giúp đồng nghiệp trực ban, bạn thân cậu ấy nằm viện."
"Chó má, người ta gạt cậu đấy!" Mã Trì xoa xoa gáy Dương Mãnh.
Dương Mãnh hừ một tiếng, "Cậu trước đây không phải cũng tìm đủ loại lý do để tôi trực ban giùm sao?"
Mã Trì cười cười, "Cậu xuống xe, tôi có chút việc nhờ cậu giúp."
"Trong đại đội cảnh sát giao thông không có ai sao?"
"Có người, không tốt bằng cậu." Mã Trì kéo mở cửa xe, "Lại đây, lại đây, lại đây, xuống xe, không nhiều lắm, chẳng bao lâu là xong."
Dương Mãnh tin thật, sau khi đi vào, cả một buổi chiều cũng không đi ra.
Mã Trì muốn Dương Mãnh giúp sắp xếp lại hồ sơ tai nạn giao thông điển hình mười năm gần đây, tập hợp vào một tài liệu, sau đó sẽ làm thành phim tuyên truyền. Dương Mãnh không chỉ phải xem lướt qua đám video tai nạn giao thông nhìn thấy mà kinh hồn đó một lần, lại phải từ trong đó lấy ra điển hình, mỗi cái điển hình còn phải không cùng một nguyên nhân.
"Lãnh đạo của các cậu thật buồn nôn." Dương Mãnh nhịn không được càu nhàu.
Mã Trì thở dài, "Rảnh rỗi không có chuyện gì làm đó mà!"
Nói rồi quay qua Dương Mãnh liếc mắt một cái, tay chỉ chỉ lên màn ảnh, "Cái này phải lưu lại, cái này là điển hình thắng xe không ăn."
Dương Mãnh vừa muốn đóng trang lại, sao chép tài liệu, đột nhiên bị gương mặt quen thuộc trên màn ảnh làm cho chấn kinh.
..............
----------------[Edit:xASAx]----------------
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn - Sài Kê Đản - Sài Kê Đản