People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 330
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1160 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 05:35:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 176: Thăm Dò Quan Hệ Hai Người. (Edit:Tiểu Phong)
uyển thứ nhất: Rung động thanh xuân.
Chương 176: Thăm dò quan hệ hai người. (Edit:Tiểu Phong)
* * *
Sáng sớm, Cố Hải bị một trận tiếng chuông kì lạ đánh thức, theo thói quen sờ sờ điện thoại di động của mình, phát hiện căn bản nó không hề kêu. Lại ngồi dậy tìm tìm, rốt cuộc tìm được tên tội phạm gây nên chuyện này, nhấn nhấn nửa ngày không hề có hiệu quả, phát hiện trên màn hình xuất hiện một câu hỏi, mê mê hoặc hoặc trừng mắt bắt đầu giải đề. Bạch Lạc Nhân mua cái đồng hồ báo thức này còn cao cấp hơn cái của Vưu Kỳ, toàn bộ câu hỏi đều là tự mình làm ra, Bạch Lạc Nhân đã phải vắt óc tìm tòi mấy buổi tối mới ra câu hỏi, ít nhất đối với cậu có chút khó khăn.
Thế là đồng chí Cố Hải bi thương ấp a ấp úng làm hơn hai mươi phút đều không làm được, cuối cùng thậm chí còn làm cả Bạch Lạc Nhân thức dậy.
"Cậu đi đánh răng rửa mặt trước đi, để tôi giải cho."
Kế hoạch đi ra ngoài mua bữa sáng sụp đổ, hai người không thể làm gì khác hơn là ăn tạm một chút bánh mỳ.
"Làm sao cậu lại mua một cái đồng hồ báo thức như thế hả?" Cố Hải thuận miệng hỏi.
Bạch Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi đáp lại một câu,"Thấy ở chỗ Vưu Kỳ, nghĩ nghịch rất hay liền mua một cái."
Cây cung trong đầu Cố đại thiếu gia lúc nào cũng căng chặt, chỉ cần hơi động một chút mũi tên liền bắn ngay ra, sẽ phát ra tiếng vang to lớn.
"Thấy ở chỗ Vưu Kỳ?"
Sắc mặt Bạch Lạc Nhân hơi chậm lại, âm thầm trách cứ bản thân nói năng không chịu nghĩ, thế là ho nhẹ một tiếng, trong khẩu khí trộn lẫn vài phần không đếm xỉa tới," Đúng vậy, Vưu Kỳ chuyển ra ngoài ký túc xá, hôm đó cùng Dương Mãnh chuyển đồ cho cậu ta, vô tình nhìn thấy."
Cố Hải gật đầu một cái, không hề hỏi nhiều nữa.
Đã ba tuần lễ rồi, đây là lần đầu tiên Cố Hải đi vào lớp học.
Bạch Lạc Nhân đẩy cửa vào trong tích tắc đó, theo bản năng Vưu Kỳ nhìn qua cửa trước, kết quả bỗng chốc liền đụng phải ánh mắt của Cố Hải. Trước đây nhìn hai người đi cùng với nhau không có cảm giác gì, kết quả cùng Bạch Lạc Nhân thân mật vài ngày, lần này nhìn thấy hai người họ đi cùng với nhau, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy có chút không có tư vị gì.
Thế là, tan học cậu ta lại đi tìm Dương Mãnh.
Mỗi khi tâm trạng như vậy, Vưu Kỳ lại vui vẻ đi tìm Dương Mãnh, nguyên nhân có hai cái, thứ nhất cũng là bởi vì cậu ta là bạn thân nhất của Bạch Lạc Nhân, thông qua cậu ta có thể hiểu được Bạch Lạc Nhân sâu sắc nhất. Thứ hai cũng là bởi vì Dương Mãnh tương đối khác biệt, thông thường cùng cậu ta trò chuyện một hồi, liền phát hiện ra những điểm mình không thích ở cậu ta, trò chuyện một hồi thì lại càng không thích hơn.
"Mỗi lần chúng ta nói chuyện có thể đùng đến đây nữa không?"
Tay của Dương Mãnh chống vào giấy niêm phong trên cửa phòng tài liệu, mỗi lần vừa nói, di ảnh hiệu trưởng tiền nhiệm cũng nhìn chăm chăm cậu.
Lần này Vưu Kỳ thay vì đứng thì cậu ta ngồi xuống, giọng nói so với người đã chết trong ảnh còn lạnh hơn mấy phần.
"Tôi thất tình."
Vẻ mặt Dương Mãnh mơ hồ,"Cậu yêu đương khi nào?"
"Hai hôm trước."
Vưu Kỳ lấy tay cào cào nền gạch lạnh lẽo, tiếng vang giống như là chuột con kêu két két, Dương Mãnh nghe xong da đầu đều tê dại. Một trận gió kì quái thổi qua, Dương Mãnh nhịn không được run lập cập, liền trực tiếp đi đến bên cạnh Vưu Kỳ.
"Hai hôm trước? Cùng ai?"
Vưu Kỳ vốn không muốn cho người thứ ba biết, thế nhưng oán niệm trong lòng thực sự quá sâu, thế là đấu tranh hai tiết học liền cảm thấy cần phải đem bí mật này nói ra, cho dù người khác nghe xong chê cười đi nữa, cũng so với nghẹn trong lòng còn tốt hơn.
"Bạch Lạc Nhân."
Đầu tiên vẻ mặt Dương Mãnh còn mong đợi Vưu Kỳ trả lời, kết quả sau khi Vưu Kỳ nói ra, ánh mắt Dương Mãnh ngược lại còn ảm đạm hơn trước. Ngoài dự đoán của Vưu Kỳ, Dương Mãnh không hề lớn tiếng chửi biến thái, vẻ mặt cũng không hề biểu tình kinh hãi, trái lại rất bình tĩnh, hình như ngay từ đầu cũng biết chuyện này.
"Cậu ấy không thích cậu hả?"
Vưu Kỳ gật đầu,"Đúng vậy, khả năng ngay từ đầu cũng không thích rồi."
Vẻ mặt Dương Mãnh tỏ ra mất cảm giác,"Vậy cậu cứ tiếp tục cùng với tôi đi."
"Hả?" Vẻ mặt Vưu Kỳ tỏ ra kinh ngạc nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh ngây ngô sững sờ nhìn cậu ta, cười đến mức vô cùng máy móc.
"Chẳng lẽ không đúng hay sao? Trước đây cậu vất bỏ tôi đi, chọn tiểu tam, bây giờ tiểu tam vứt bỏ cậu, cậu cũng nên trở lại ôm ấp tôi. Yên tâm, tôi không tính toán hiềm khích lúc trước, đàn ông mà, ai không có thời lúc sai đường."
Dứt lời, còn vươn cánh tay ôm Vưu Kỳ.
Vẻ mặt Vưu Kỳ liền đen, mẹ nó, nói nhiều như vậy cậu còn tưởng tôi đang đùa giỡn à!
"Cười cái gì mà cười, ai cười với cậu hả?" Vưu Kỳ đẩy Dương Mãnh một cái.
Dương Mãnh diễn sâu, không rút ra được, tỏ ra như một bà vợ nhìn Vưu Kỳ.
"Cậu thật không có lương tâm, tôi cũng chủ động vun vén rồi, cậu còn bày ra cái mặt thôi đó à. Cậu ta có cái gì tốt hả? Không phải chỉ được cái giải nhất chạy 5000m thôi hay sao? Sớm biết rằng cậu và cậu ta có gian tình, trước đây tôi thật không nên giúp cậu ta cản hai tên phá rối."
Vưu Kỳ phát hiện, Dương Mãnh rất hung hăng nói.
"Tôi không hề nói đùa với cậu." Vẻ mặt Vưu Kỳ không biết làm sao.
Dương Mãnh chống thắt lưng,"Tôi cũng không nói đùa với cậu!"
"Tôi nói thật là tôi thích Bạch Lạc Nhân."
"Tôi cũng thực sự thích cậu mà!"
Dương Mãnh còn đang hi hi ha ha, cho đến khi cậu ta phát hiện Vưu Kỳ vùi đầu vào đầu gối, tay cào nền nhà móc ra một khối lớn, trên mặt đất loáng thoáng vết máu.
Vui vẻ ở trên mặt Dương Mãnh ngưng lại.
"Tôi nói này, người anh em, không phải là cậu nói thật chứ?"
Ánh mắt Vưu Kỳ ưu buồn phóng vào trong con ngươi đang khẩn trương của Dương Mãnh, giọng nói không nhẹ không nặng, nhưng lực sát thương rất lớn.
"Cậu cảm thấy tôi giống như đang đùa giỡn hay sao?"
Sau đó thật lâu, Dương Mãnh đột nhiên lùi ra sau một bước, đột nhiên đụng vào bức tường sau lưng, bởi vì trọng tâm chênh vênh lại bắn ngược trở về, ngã một cái thật đau, sau đó mới lảo đảo đứng lên, điên cuồng mà quay sang hành lang chạy ra bên ngoài, không được một phút đồng hồ lại chạy trở về, chạy đến trước mặt Vưu Kỳ đột nhiên phanh kít một cái, giống như một pho tượng, hoàn toàn bất động không hề nhúc nhích.
Vưu Kỳ lau mồ hôi trán, không làm gì cũng làm cho Dương Mãnh sợ đến hỏng rồi, giống như người mắc bệnh chó dại giờ mới phát tác. Lúc đầu còn buồn bực vì sao cậu ta bình tĩnh đến như vậy, náo loạn nửa ngày lúc này mới biết cậu ta vừa mới phản ứng kịp.
"Cậu đừng nói với tôi, hai hôm trước cậu tỏ tình với Nhân Tử nhé?"
Vưu Kỳ thở dài,"Tôi cũng không biết có tính hay không, cậu ta không hề đồng ý, tôi cũng không hề nói rõ."
Dương Mãnh thực sự không cách nào chấp nhận sự thật Bạch Lạc Nhân thích con trai, cho dù dáng dấp Vưu Kỳ rất đẹp trai, cũng không thể làm con gái được mà!
"Vậy vì sao cậu biết mình thất tình?"
Đây là đau nhức sâu nhất của Vưu Kỳ, bây giờ cần phải đào lên.
"Bởi vì tôi nghĩ Bạch Lạc Nhân vẫn luôn thích Cố Hải."
Mồ hôi Dương Mãnh tuôn ra ầm ầm,"Đừng có mà hù dọa người khác, hai người bọn họ là anh em mà."
"Nhưng không phải ruột thịt." Vẻ mặt Vưu Kỳ tỏ ra không sao cả.
Dương Mãnh một mình mạnh mẽ lắc đầu,"Không thể nào, Bạch Lạc Nhân tuyệt đối không có khả năng thích con trai, trước đây cậu ta còn qua lại với bạn gái mà, năm ngoái cô gái đó còn về nước tìm cậu ta đó!"
"Sau đó thì sao?" Vưu Kỳ hỏi vặn lại,"Cậu ta và cô ta có quay lại không?"
Toàn thân Dương Mãnh lại đầy mồ hôi lạnh.
Một lát sau, Vưu Kỳ đột nhiên không giải thích được cười cười.
" Có lẽ là tôi suy nghĩ nhiều, bản thân tôi thích Bạch Lạc Nhân, liền có thể áp dụng tâm trạng của mình lên người cậu ta, có lẽ cậu ta và Cố Hải quan hệ rất bình thường, là tôi dùng con mắt không bình thường nhìn quan hệ hai người bọn họ thành lệch lạc."
Căn bản Dương Mãnh không nghe được Vưu Kỳ đang nói cái gì, còn đang tự mình nghĩ lại cảnh tượng cậu ta thấy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ăn ở với nhau, dường như mỗi khi mình xuất hiện trước bọn họ, cũng đều bị Cố Hải mãnh liệt bài xích qua một bên......
"Như vậy đi." Dương Mãnh nắm lấy cánh tay Vưu Kỳ,"Tôi nói cho cậu một phương pháp, có lẽ có thể thăm dò quan hệ thực sự của bọn họ."
"Phương pháp quái gì?"
Dương Mãnh gãi đầu một cái,"Hôm trước Nhân Tử đến nhà tôi chơi, để quên một chiếc áo ở đó, tôi luôn quên không mang đi cho cậu ta. Thế này nhé, ngày mai cậu cầm cái áo khoác này ngay trước mặt Cố Hải, nói Bạch Lạc Nhân đem áo khoác để quên ở chỗ cậu, cậu nhìn xem phản ứng của Cố Hải chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Buổi tối hai hôm nay trước khi đi ngủ, Cố Hải phát hiện, Bạch Lạc Nhân không muốn hôn cậu ta.
Lúc đầu hai người đều là ngủ trần truồng, trước khi ngủ còn phải cởi trần truồng ra, kết quả nửa đêm tỉnh lại, chẳng biết thế nào Bạch Lạc Nhân liền đem quần lót mặc vào. Hơn nữa trước đây không cần cậu ta chủ động ôm, Bạch Lạc Nhân tự mình cũng sẽ nằm qua, tìm chỗ ấm áp để nhét chân nhét tay vào. Kết quả bây giờ ôm cậu ta ngủ cậu ta còn không thành thật, luôn luôn vô ý thức mà chui ra ngoài, cho dù tay chân lạnh như bốn miếng băng nhỏ, cũng không chịu dính đến bên người cậu.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là thời gian dài mình đi như vậy, cậu ta lại đem cái thói quen tốt này sửa lại hả? Không phải vậy chứ?
Thế là, hơn nửa đêm Cố Hải lại không ngủ được, lại bắt đầu huấn luyện Bạch Lạc Nhân.
Lúc đầu Bạch Lạc Nhân ngủ thật đàng hoàng, cậu ta cần phải đem tay của người này kéo qua đặt ở dưới cánh tay mình, Bạch Lạc Nhân thật vất vả đạp loạn nhưng không được, cậu ta lại đem chân người này kẹp vào trong kẽ chân mình, rốt cuộc nửa đêm Bạch Lạc Nhân muốn uống nước, cậu ta lại sẽ phải gọi mấy tiếng.....
Sáng sớm hôm sau, Bạch Lạc Nhân và Cố Hải theo thường lệ cùng đi học.
Trong lòng Vưu Kỳ phải nói là rất khẩn trương, cũng không biết biện pháp này của Dương Mãnh có dùng được hay không, ngộ nhỡ hai người bọn họ là thật, mình mà đem cái áo này giao ra, chẳng khác nào động phải ma quỷ hay sao? Cố Hải sẽ không chặt đứt chân mình chứ?
Kết quả, Vưu Kỳ đang do dự, Bạch Lạc Nhân mở miệng trước.
"Cái áo này của tôi làm sao lại chạy đến chỗ cậu vậy?"
Vưu Kỳ ngẩn ra, lời chuẩn bị xong cứ thế mà tuôn ra.
"Đêm hôm đó cậu cởi ra để ở trên ghế, sáng hôm sau ngủ dậy quên mặc đó."
"À, thảo nào tôi tìm mãi không ra, náo loạn nửa ngày hóa ra quên ở chỗ cậu."
Bạch Lạc Nhân vừa mới nhận lấy cái áo, đột nhiên cảm giác không ổn, liền quay đầu lại.
Bảng đen phía sau đều đông cứng rồi*.
(Trung Quốc có 2 cái bảng 1 trên bục 1 dưới góc lớp.. Việt Nam thì chỗ có 1 chỗ có 2... Trường mình giờ là bảng xanh hết rồi...)
...........
(Chết rồi em ơi...cúc vẫn chưa nát hả?. Nhưng mà thấy thương Gái Mãnh hơn ấy.. )
*************[Tiểu Phong gia trang]**************
Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn - Sài Kê Đản - Sài Kê Đản