To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
ì lợi ích của công ty cũng như sự thăng tiếng của bản thân, nên thời gian này, tất cả nhân viên của Thiên Tân gần như dốc hết công sức của mình vào công việc. Và có lẽ người có trách nhiệm và hy sinh lớn nhất là Trọng Khôi.
Sau thành công lần trước, công ty hoàn toàn tin tưởng ở anh. Cho nên những hợp đồng sau này, ban giám đốc đã giao toàn quyền cho anh. Đối với anh, thời điểm bây giờ là quan trọng nhất, hầu như tất cả thời gian anh đều ở công ty, dốc sức cùng đồng nghiệp với những bản thiết kế.
Đang vắt óc tập trung cho bản thiết kế sắp hoàn thành thì Trọng Khôi bắt gặp Bảo Huy có điều gì đó là lạ. Anh nói với bạn:
- Căng thẳng quá phải không? Thôi, chúng ta ra ngoài một lát đi.
Trọng Khôi gọi 2 ly cà phê rồi cùng bạn đi ra phía ngoài ban công. Gió mát và cà phê đã làm cho họ tỉnh táo hơn.
Nhìn bạn, Trọng Khôi hỏi:
- Trông mày phờ phạc quá, có chịu đựng nổi không?
Hớp một ngụm cà phê, Bảo Huy trả lời:
- Sao lại không chứ. Mày chịu nổi thì tao cũng thế.
- Nhưng hình như mày có tâm sự thì phải. À phải! Dạo này có hẹn hò với Song Hạ đi chơi không?
- Không.
- Tao hiểu rồi. Mày là chuyên gia ái tình, mà dạo này bị cấm túc không được đi đâu. Chân cẳng gò bó, chắc là bực bội lắm phải không?
- Không. Bây giờ toa cũng chán lắm rồi.
Trọng Khôi cười lớn:
- Thì ra mày đang tu sao? Thảo nào... Nhưng mà trông mày có nhiều tâm sự quá. Ráng đi, khoảng một tuần nữa thôi, lúc đó bản thiết kế đã hoàn thành.
Trọng Khôi thở một hơi dài đầy sảng khoái rồi tiếp:
- Lúc đó, chúng ta mặc tình mà bay nhảy. Còn nữa, lâu rồi chúng ta không được uống rượu. Chà! Lúc đó sẽ uống cho thỏa thích.
Tự nhiên Bảo Huy lên tiếng hỏi một câu không liên quan đến vấn đề mà 2 người đang nói:
- Hổm nay mày có gặp Hải Du không?
Trọng Khôi hơi bất ngờ vì câu hỏi đột ngột của bạn. Nhưng rồi anh nói:
- Thì mày cũng thấy rồi đó. Hơn tháng nay rồi, cả ánh mặt trời xanh đỏ thế nào, tao cũng không thấy rõ. Đêm nào đặt lưng xuống giường thì cũng bắt đầu ngày mới. Những lúc đó muốn gọi điện thoại cho Hải Du nhưng sợ cô ấy bị mất giấc ngủ, rồi lại thôi. Tội nghiệp, chắc là Hải Du buồn lắm.
- Thế Hải Du không gọi cho mày sao?
- Gọi gì mà gọi. Mày biết khi tao tập trung làm việc thì luôn khóa điện thoại và Hải Du cũng đã tán thành với tao điều ấy. À phải rồi, mày có thời gian rảnh hơn tao, nếu có gặp Hải Du thì nhắn với cô ấy giùm, ráng khoảng... à chắc chắn một tuần nữa thôi, lúc đó tao sẽ dành tất cả thời gian cho cô ấy. Nhất định tao sẽ bù đắp.
Thấy Bảo Huy vẫn làm thinh, Trọng Khôi lay bạn:
- Mày sao thế? Có nghe tao nói gì không?
- À... tao có nghe. Nhưng không biết tao có gặp cô ấy không nữa.
- Tao có bắt buộc mày đâu. Tao đã bảo "nếu có gặp" thôi mà. Nhưng tao tin là Hải Du sẽ không buồn tao đâu. Cô ấy luôn ủng hộ và thông cảm với công việc của tao. Vả lại hôm trước, cũng chính Hải Du đề nghị tạm ngưng liên lạc để tao toàn tâm lo cho công việc.
Bảo Huy ôm trán quay đi nơi khác. Dù không biết bạn thế nào, nhưng Trọng Khôi vẫn tỏ ra lo lắng.
- Mày sao thế? Trông mày không ổn tí nào. Thôi công việc hãy để tao lo, mày về trước nghỉ ngơi đi.
- Nhưng...
- Không sao, bản thiết kế đang trong giai đoạn hoàn tất. Công việc đó, một mình tao làm được rồi, yên tâm về nghỉ đi. Nếu sếp có hỏi, tao sẽ tìm cách trả lời giúp mày.
- Thế cũng được. Nhưng...
- Được rồi mà. Mày sao lăng nhăng giống đàn bà quá. Mà này! Tối nay có thể tao làm suốt đêm nên không về nhà đâu. Mày cứ khóa cửa ngủ ngon, khỏi chờ tao.
Nhìn bóng Bảo Huy khuất dần nơi cuối dãy, anh lắc đầu thở dài nhưng cũng không có một ý nghĩ nào thành hình.
Rồi bóng dáng và nụ cười của Hải Du như đang hiện ra trước mặt. Anh nghĩ không biết thời gian không gặp nhau, Hải Du thế nào. Còn anh, anh nhớ nàng quá. Nhớ nụ cười, nhớ những hành động tinh nghịch của nàng. Trọng Khôi nói thầm: "Cố gắng nhé em yêu! Nhất định tuần sau chúng ta sẽ gặp nhau".
Nhìn đồng hồ độ hơn 2 giờ, không biết bây giờ nàng đang làm gì, chắc lại lu bu chạy tới chạy lui với hàng đống công việc mà nàng thường nói với anh. Rồi bỗng anh tha thiết muốn nghe tiếng của nàng, muốn nghe giọng cười trong như pha lê của nàng.
Anh nhất định gọi cho nàng dù chỉ cần nghe tiếng alô cũng đủ rồi. Trọng Khôi nhanh tay lấy điện thoại, vừa định bấm nút thì:
- Trọng Khôi!
Giật mình, anh quay lại:
- Ủa, Song Hạ!
Song Hạ hơi bối rối:
- Xin lỗi, hình như Hạ làm phiền khi anh định gọi điện thoại cho ai phải không.
- À không, vì quen tay ấy mà.
- Chứ không phải định gọi điện thoại cho người yêu à?
- Cũng có ý định đó, nhưng lại thôi. Có lẽ bây giờ cô ấy bận lắm. Vả lại đang giờ làm việc, điện thoại riêng tư thì không nên lắm.
- Chà! Nếu ai cùng nghĩ như anh thì đất nước ta còn giàu hơn nữa đấy. Còn nữa, lần này anh làm việc quá sức, trông hốc hác quá. Chắc Hải Du thấy sẽ đau lòng cho xem.
- Lo gì, rồi cô ấy sẽ bồi dưỡng cho tôi thôi.
- Anh thật là có phước, có cô bạn gái xinh đẹp lại ngoan hiền như Hải Du thì còn đòi hỏi gì hơn.
Được người khác khen người yêu như thế, Trọng Khôi rất vui. Chợt nhớ, anh hỏi:
- À! Song Hạ đang tìm tôi có việc gì không?
- Vâng. Lúc nãy đi qua phòng không thấy anh đâu, định tìm anh xem có cần làm gì nữa không?
- Mọi việc tạm ổn rồi, hay là Hạ cứ về nhà nghỉ ngơi sớm đi.
- Thế còn anh?
- Không sao, tôi sẽ cố gắng hoàn tất đấy.
Nàng chậc lưỡi:
- Anh vất vả quá. Quyền lợi là của chung, nhưng công việc mỗi mình anh gánh nặng. Bọn Hạ chỉ lăng xăng giúp anh ở vòng ngoài thôi.
- Nhưng tôi rất vui.
- Bọn Hạ chỉ mong kiến trúc lần này sẽ thành công, anh được lên chức, bọn Hạ cũng được ké phần.
- Thôi được rồi. Coi chừng hy vọng nhiều quá ở tôi sẽ bị thất vọng cho xem.
- Phải tự tin lên chứ. Hạ hy vọng anh sẽ thành công.
- Thôi Hạ về đi. Sẵn dịp cuối tuần hẹn người yêu đi giải trí đi.
- Anh chỉ giỏi chọc người ta thôi. Đâu phải ai cũng có phước được người yêu như anh đâu.
Như chợt nhớ, Trọng Khôi hỏi thêm:
- Phải rồi Song Hạ. Dạo này tình cảm của Hạ và Bảo Huy ra sao rồi?
Đôi mắt Song Hạ thoáng buồn, nàng thở dài tuyệt vọng.
- Vẫn thế thôi anh ạ.
- Vậy sao! Tôi cứ ngỡ...
- Vâng. Có đôi lúc Hạ cũng ngộ nhận như thế. Nhưng hình như chỉ có Hạ thôi, còn Bảo Huy thì hình như trong mắt anh ấy, không có sự tồn tại của Hạ.
- Bảo Huy này cũng lạ. Có người con gái nào tốt hơn Hạ chứ. Hay là để tôi giúp 2 người nhé.
Song Hạ lắc đầu:
- Đừng Trọng Khôi ạ! Hãy để mọi chuyện tự nhiên đi. Vả lại, bây giờ hình như Bảo Huy đã thay đổi rồi.
- Thay đổi?
- Hạ nghĩ thế. Vì bây giờ anh ấy không như ngày xưa, ít nói, trầm tư, và hình như hay lẩn tránh chúng ta.
- Tôi cũng đã từng thấy thế, và cũng từng hỏi, nhưng Bảo Huy luôn chối biến. Ngay cả tìm hiểu cũng không thấy Bảo Huy gặp sự cố gì.
- Nhưng Hạ thấy lạ lắm.
Trọng Khôi trấn an bạn:
- Có lẽ tại chúng ta nghĩ ngợi nhiều quá thôi. Theo tôi nghĩ, Bảo Huy vì áp lực công việc nên căng thẳng. Hy vọng sau việc này, cậu ấy sẽ trở lại bình thường thôi.
- Hạ cũng mong như thế. Thôi, Hạ về trước đây.
- Chúc buổi cuối tuần vui vẻ!
Từng ngụm rượu đắng chát trôi qua cổ họng, nhưng Bảo Huy cũng cảm thấy không bằng những đắng cay mà bấy lâu nay anh cố tình vượt qua. Nhưng càng cố tình thì anh lại càng khoan khoái, những dục vọng, lòng đố kỵ lúc nào cũng lấn lướt lý trí. Anh và Trọng Khôi cùng trưởng thành từ trường phổ thông. Nếu tính về nhân thân gia đình thì Bảo Huy hoàn toàn hơn hẳn Trọng Khôi. Rồi cả 2 cùng tốt nghiệp với tấm bằng loại ưu. Nhưng về tình trường đã biết bao cô gái đi qua cuộc đời Bảo Huy, nhưng không có cô gái nào anh quen thực tình cả, chỉ toàn thực dụng.
Thế mà Trọng Khôi, gã khờ nhất của lớp chỉ lần đầu tiên yêu, thế mà người yêu của hắn là một cô gái vừa đẹp vừa dễ thương và quan trọng nhất là cô ta quá giàu. Sự giàu sang mà không có ai có thể không dưới một lần mơ đến. Rồi lại thành công. Sự thành công của người bạn thân đã làm cho Bảo Huy điên tiết. Tại sao cùng một lúc Trọng Khôi vừa có tình lại vừa có danh vọng, còn bản thân mình bao năm lao đao cực lực cũng chưa tạo cho mình một chút tiếng tăm để làm vốn.
Lòng đố kỵ đối với bạn ngày càng lớn. Bảo Huy thấy mình không cam tâm, không thể thua đứa bạn thân như thế. Trong lúc lòng đố kỵ đang gào thét thì Bảo Huy chợt nghĩ. Đã là bạn thân thì phải có sự chia sẻ chứ, nhất định phải chia sẻ. Là bạn thân phải có công bằng.
Như tự thưởng công cho mình vì ý nghĩ táo bạo đó, Bảo Huy rót cho mình một ly rượu đầy, và uống cạn.
một tuần nữa thôi, mình chỉ có cơ hội trong một tuần, nếu cứ dây dưa thì sẽ không có cơ hội nữa, phải hành động ngay.
Nhìn đồng hồ đã 4 giờ rồi. Đã nhiều ngày để ý, Bảo Huy thấy, cứ hơn 4 giờ là Hải Du sẽ đi qua con đường ấy. Anh phải hành động ngay, nếu không sẽ trễ mất.
Nghĩ là làm. Bảo Huy gọi tính tiền rồi lấy xe đi.
Đúng như dự đoán và giống như một sự tình cờ ngẫu nhiên, Hải Du vừa đến thì xe Bảo Huy cũng trờ đến. Mừng rỡ, Bảo Huy reo lên:
- Hải Du!
- Anh Bảo Huy!
- Lâu quá mới gặp em. Nếu không bận thì chúng ta vào quán uống ly nước nha.
Đang thảnh thơi, vả lại cũng muốn biết tình hình công việc của Trọng Khôi, nên Hải Du vui vẻ nhận lời ngay:
- Vâng.
2 người vào quán. Sau khi gọi cho Hải Du ly cam vắt, Bảo Huy lên tiếng:
- Anh xin phép uống một chai bia nha.
Nàng cười thật tươi.
- Anh cứ tự nhiên!
Đã chuẩn bị từ trước, nên Bảo Huy lên tiếng:
- Lâu ngày gặp lại, trông em càng xinh hơn nữa đấy, Hải Du ạ.
- Anh chỉ giỏi chọc người ta không hà. À, phải rồi! Công việc bận lắm mà, sao trông anh thảnh thơi thế.
- Nhưng giờ này là giờ tan ca mà.
- Chứ không phải các anh làm cả đêm luôn sao?
- Ờ... Thì mấy hôm đầu có, nhưng sau này thì bình thường rồi.
- Thế sao Trọng Khôi...
- Trọng Khôi thế nào?
Đôi mắt Hải Du hơi buồn:
- Ờ không...
Biết kế hoạch của mình bắt đầu có tác dụng, Bảo Huy tiếp:
- Dạo này em và Trọng Khôi có thường đi chơi với nhau không?
- Không có. Lâu rồi bọn em không gặp nhau, bởi vì anh ấy nói bận lắm.
Tỏ ra thất vọng, Bảo Huy lắc đầu rồi thở dài. Anh cầm cả chai bia lên tu ừng ực như đang cố nén tức giận. Điều đó càng làm cho Hải Du rốt ruột hơn.
- Bảo Huy! Anh không sao chứ?
- Anh không sao.
Rồi quay vào trong, anh ra dấu cho người mang thêm bia. Cứ thế, không nói không rằng Bảo Huy tu ừng ực hết chai bia này đến chai bia khác. Điều đó càng làm cho Hải Du hốt hoảng.
- Bảo Huy! Anh đừng uống nữa. Có chuyện gì thì nói, anh làm thế này, em sợ lắm.
2 tay Bảo Huy nắm chặt, hơi thở giận dữ, giọng đã lè nhè:
- Xin lỗi em Hải Du, anh đã thất bại rồi, anh thất bại rồi... Nó khốn nạn quá.
Hải Du run rẩy:
- Bảo Huy! Anh nói gì thế? Cứ bình tĩnh đã. Hay anh đã say rồi, để em đưa anh về nhé.
- Không... Anh không muốn gặp nó.
- Là ai chứ?
- Trọng Khôi.
Hải Du bàng hoàng:
- Trọng Khôi ư? Anh ấy thế nào, anh mau nói cho em biết đi.
- Nó là thằng sở khanh, em đã bị nó lừa rồi.
Hải Du run rẩy toàn thân, nhưng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Nàng lay Bảo Huy:
- Bảo Huy! Anh vừa nói gì, có phải anh đã say rồi phải không?
- Có lẽ anh đã say thật. Nhưng hình như bây giờ anh mới là người tỉnh táo nhất. Lẽ ra anh không nên nói với em, nhưng em không đáng để cho hạng đó lợi dụng.
- Bảo Huy! Dù sao thì anh cũng đã nói rồi, thôi thì anh cứ nói cặn kẽ cho em biết. Tại sao anh gọi Trọng Khôi là đồ sở khanh?
Biết mình đã thành công, Bảo Huy giả vờ ôm đầu khổ sở.
- Thôi anh say quá, anh nói lung tung mất rồi. Xin lỗi em nhé. Bây giờ anh về đây. Hẹn gặp lại sau nhé!
Hải Du hốt hoảng níu Bảo Huy lại:
- Anh đừng đi! Hãy nói cho em biết đi. Em van anh mà.
- Không được. Dù sao Trọng Khôi cũng là bạn thân của anh. Dù xấu hay tốt, bọn anh vẫn là bạn, anh không thể một phút nông nổi đi bán đứng nó.
Hải Du là một cô gái bản lĩnh, nàng thấy lúc này không phải là lúc yếu đuối nên nói:
- Thôi được, những điều anh nói về Trọng Khôi làm em rất tò mò. Bảo Huy! Em lấy danh dự của mình ra bảo đảm, chuyện hôm nay anh tiết lộ, em sẽ chẳng bao giờ nói ra. Nếu chuyện này ảnh hưởng đến tình cảm giữa em và Trọng Khôi, dù có xảy ra như thế nào đi nữa, cũng không hề liên quan đến tình bạn bè của anh. Em sẽ mãi mãi giữ bí mật này. Bảo Huy! Xem như là anh giúp em đi. Ơn này mãi mãi em sẽ không quên anh đâu.
Bảo Huy thấy phấn khởi trong lòng vì đã hoàn toàn thuyết phục được Hải Du. Nhưng anh giả vờ tỏ ra ngập ngừng:
- Nhưng anh...
- Đã nói rồi. Xưa nay em chưa bao giờ mất uy tín với ai điều gì cả.
Khẽ thở dài, Bảo Huy nói:
- Thôi được rồi, vì quý em nên anh không thể làm lơ được. Thế em có còn nhớ lần đầu tiên em gặp Trọng Khôi không?
- Lần đó, em luôn xem là một kỷ niệm đẹp về mối tình của em và Trọng Khôi. Không bao giờ phai nhạt trong ký ức em.
- Thế em còn có nhớ chuyện gì xảy ra ngay đêm đó?
Hải Du mơ màng suy nghĩ:
- Đêm đó sau khi uống hết chai rượu mạnh thì em đã say khướt. Rồi mọi chuyện sau đó, em không còn nhớ gì nữa.
Bảo Huy nắm tay lại thành nắm đấm giận dữ:
- Khốn nạn, khốn nạn quámột
- Bảo Huy, rồi chuyện gì đã xảy ra.
Bảo Huy nghiến răng:
- Chính lúc em không còn biết gì nữa thì hắn đã giở trò đồi bại với em.
- Hả!
Hải Du nghe như sét đánh ngang mày, trời đất như đang sụp đổ dưới chân mình, tay chân nàng run rẩy lạnh buốt, giọng thều thào:
- Anh... anh vừa nói gì?
- Xin lỗi Hải Du, vì anh đã nói lên chuyện này.
- Nhưng... làm... làm... sao anh biết?
- Thì sáng hôm sau hắn đã kể với mọi người về "chiến công" ấy. Ban đầu bọn anh vẫn nghĩ đó là chuyện nó vẫn làm với những cô gái bình thường khác, nhưng không ngờ người ấy lại là em.
Nước mắt lưng tròng, giọng Hải Du nghẹn ngào:
- Nhưng sao... bây giờ anh mới kể với em?
- Bởi vì anh cứ nghĩ nó đã dừng chân và có trách nhiệm với em. Nhưng hơn tháng nay, nó cũng không tìm đến em. Xem như nó hết thuốc chữa rồi.
- Bảo Huy...
Nhìn Hải Du với đôi mắt ráo hoảnh và gương mặt đanh lại làm Bảo Huy bồn chồn.
- Em không sao chứ Hải Du?
- Cho em một chai bia!
- Em có uống được không?
- Đưa mau cho em!
Nàng giằng chai bia trên tay Bảo Huy và đưa lên tu ừng ực như muốn trút đi hết nỗi căm hờn. Rồi Hải Du chầm chậm nhớ lại buổi sáng sớm hôm ấy khi nàng vừa tỉnh lại thì Trọng Khôi có vẻ gì đó rất hoảng hốt. Và sau đó... sau đó thì hớt hải bỏ chạy như kẻ phạm tội, làm đến một lời cám ơn nàng cũng không nói kịp. Rồi lần gặp thứ 2 trên chiếc cầu. Vừa gặp nàng, đúng rồi, vừa thấy nàng thì Trọng Khôi cũng hốt hoảng và định bỏ chạy. Vậy là những lời Bảo Huy vừa nói cộng với những biểu hiện của Trọng Khôi là đúng rồi. Thì ra nàng đã từng bị hắn làm nhục mà nàng đâu hay biết. Thế mà bao lâu nay nàng hoàn toàn tin tưởng và trao trọn con tim cho hắn.
Nàng ôm lấy ngực mà nghe trái tim như vừa có ai xấu xé. Đây là nỗi đớn đau lớn nhất trong cuộc đời của nàng. Nàng muốn khóc, khóc thật to nhưng không khóc được. Nỗi đau như đang xâu xé trong từng tế bào của nàng. Hải Du cố nhớ lại, sáng hôm ấy, nàng thấy mình rất mệt, toàn thân rã rời. Đấy phải chăng là hậu quả sau vụ cưỡng hiếp?
Trời ơi, nàng sẽ điên mất. Nỗi thù hận dường như muốn cướp mất lý trí của nàng. nàng lại đưa chai bia lên và uống cạn. Đến lúc này, Bảo Huy mới mím môi vẻ đắc thắng rồi sau đó tỏ ra lo lắng:
- Đừng uống nữa mà Hải Du! Em sẽ say đấy.
- Bảo Huy, hãy gọi thêm bia cho em đi.
- Đừng mà, lúc này em cần phải tỉnh táo mà Hải Du.
- Anh nói đúng. Hơn lúc nào hết, lúc này em phải cần tỉnh táo nhất để nhìn rõ bộ mặt của hắn. Em căm thù hắn.
Bảo Huy tỏ ra hối hận:
- Anh xin lỗi em nhé Hải Du. Lẽ ra anh không nên nói chuyện này, vì đã làm cho em đau khổ.
- Anh không có lỗi. Ngược lại em còn cám ơn anh. Anh đã nói ra đúng lúc để em còn có thời gian dừng lại. Nếu không thì...
- À, còn chuyện này nữa Hải Du. Có phải đến bây giờ Trọng Khôi vẫn chưa biết về gia thế của em không?
- Chưa biết.
- Thật là may mắn.
Ngạc nhiên, Hải Du hỏi lại:
- Sao anh lại nói thế?
- Vì hắn ta biết gia thế của em như thế thì không dễ gì buông tha cho em đâu.
Hải Du nghe toàn thân mình như tê liệt. Nỗi đau đớn ê chề, nàng thẫn thờ đứng lên. Thấy thế, Bảo Huy hỏi:
- Em định đi đâu vậy Hải Du? Có phải em muốn đi tìm Trọng Khôi ư?
Nàng mỉm cười chua chát:
- Tìm hắn à?
Bảo Huy khích vào:
- Đúng rồi. Nếu em muốn đi tìm hắn thì anh sẽ đi cùng, sẵn anh sẽ cho hắn một trận luôn.
Hải Du hạnh lùng dứt khoát:
- Không, em không muốn thấy mặt hắn lúc này.
- Thế bây giờ em định đi đâu?
- Em mệt mỏi lắm rồi, em muốn đi về nhà.
- Nhưng...
Nàng cười nhạt nhẽo:
- Có phải anh sợ em làm chuyện dại dột không? Không đời nào. Em đã bao lần trải qua đau khổ rồi. Vả lại, đây là nỗi đau mất mát lớn quá, cho nên em biết mình phải làm gì rồi. Em muốn kẻ đó phải đau khổ hơn em.
- Hay... hay là để anh đưa em về nhé.
- Không cần. một lần nữa rất cám ơn anh. Em nhất định sẽ đền đáp.
Nàng lầm lũi bước đi, còn lại Bảo Huy mỉm cười, rồi cũng dắt xe đuổi theo.
Rồi một lần nữa Bảo Huy sững sờ đến choáng ngợp vì từ xa, anh thấy Hải Du dừng lại bên một căn biệt thự lớn. Căn biệt thự tọa lạc ngay trung tâm thành phố, nơi mà hằng ngày anh vẫn thường đi qua. Và anh cũng đã từng biết đây là một trong những căn biệt thự đẹp nhất thành phố này. Với người có nhiều tham vọng như Bảo Huy, không biết bao nhiêu lần anh mơ được bước chân vào đấy dù chỉ một lần.
Và bây giờ, Bảo Huy biết chắc chắn vị nữ chủ nhân của ngôi biệt thự ấy chính là Hải Du, mà Hải Du lại chính là mục tiêu của anh, thì...
Bảo Huy nở một nụ cười đắc thắng. Sẽ không bao lâu nữa mình sẽ thỏa mãn mong muốn. Cùng một lúc, nhất định mình sẽ có tất cả. Lại nở một nụ cười, Bảo Huy rồ máy rồi quay đầu xe...
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn