Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
êm đã dần chuyển sang một ngày mới, thế mà Trọng Khôi vẫn không thể nào ngủ được. Anh thấy tâm trạng mình lúc nào cũng lâng lâng một niềm cảm xúc khó tả. Nằm suy nghĩ một mình, lâu lâu anh lại mỉm cười, đến nỗi Bảo Huy - bạn anh nằm bên cạnh cũng thấy bất an.
Sau nhiều lần để ý, Bảo Huy lên tiếng:
- Mày không sao chứ Khôi?
Trọng Khôi giật mình vì câu hỏi của bạn. Nhưng rồi anh lại cảm thấy thích thú:
- Ủa! Thế mày cũng không ngủ được sao?
Bảo Huy có vẻ bực dọc. Giọng anh làu bàu:
- Làm sao mà ngủ được chứ.
Trọng Khôi chồm qua bạn hào hứng:
- Chẳng lẽ mày cũng có tâm trạng giống như tao?
Bảo Huy gắt:
- Giống cái con khỉ! Tao bị ảnh hưởng từ mày thì có. Suốt từ đầu hôm đến giờ, mày cứ lăn qua lăn lại, rồi lại cười nữa chứ.
Chợt Bảo Huy nhìn sững bạn rồi nói tiếp:
- Nhưng hình như triệu chứng này không phải mới đêm nay đâu, mà thời gian này... Trọng Khôi! Mày không sao chứ? Mày... Dạo này mày có thấy nhức đầu hay bị cái gì gì đó không?
Bỗng nhiên Trọng Khôi ôm gối cười nắc nẻ càng làm cho mối nghi ngờ của Bảo Huy gia tăng:
- Trọng Khôi! Mày làm sao thế?
Trọng Khôi vừa cười vừa ôm bụng nhăn nhó:
- Ôi! Tao chết mất. Đau bụng quá. Huy à! Có phải mày nghĩ tao đang bị bệnh tâm thần không?
- Ờ... ờ thì cũng hơi giống giống.
- Thật thế sao?
- Cũng không hẳn như vậy, vì người bệnh tâm thần đâu có vẻ yêu đời như mày. Nói tóm lại là khó hiểu quá.
Trọng Khôi ngồi bật dậy đề nghị:
- Này! Dù sao cũng ngủ không được, hay là thức luôn đi.
Bảo Huy thảng thốt:
- Hả! Mày có điên không, bây giờ lại bắt tao thức tiếp.
- Nhưng dù sao cũng không ngủ được. Vả lại ngày mai có phải đi làm đâu. Thôi dậy đi, mai ngủ bù.
- Nhưng nửa đêm nửa hôm như thế này, bắt tao dậy để làm gì?
Đôi mắt Trọng Khôi sáng ngời rạng rỡ:
- Có chuyện này hay lắm, tao sẽ kể cho mày nghe.
Là chúa tò mò nên khi nghe bạn nói thế, Bảo Huy đã bị thu hút ngay:
- Là chuyện gì thế?
- Bí mật. Mày dậy đi, tao đi pha cà phê đây. Mất 5 phút thôi.
Đúng như lời hứa. Chỉ mất 5 phút sau, Trọng Khôi trở lại với 2 ly cà phê bốc khói thơm ngát trên tay. Đặt một ly turớc bạn, anh nói:
- Nào, uống đi! Cà phê đặt biệt đó.
Không đợi bạn nói lần thứ 2, Bảo Huy đưa ly cà phê lên hớp một ngụm. Cà phê nóng thơm ngát, uống giữa đêm trời se lạnh như thế này thật là thích thú. Anh thấy tâm hồn mình sảng khoái hơn, rồi nôn nóng giục bạn:
- Chuyện của mày là như thế nào, mau nói tao nghe thử xem. Còn nếu thấy không ổn thì ngày mai tao đưa vào bệnh viện tâm thần để kiểm tra.
Không để ý đến lời trêu của bạn, Trọng Khôi miệng cười tủm tỉm. Rồi hớp một ngụm cà phê như để lấy giọng, hơi chồm về phía bạn, giọng anh thì thào như sợ người khác nghe thấy:
- Tao đang yêu.
- Hả!
Ly cà phê trên tay Bảo Huy suýt rơi xuống. Mồm anh há hốc:
- Mày đang yêu?
2 tai Trọng Khôi đỏ bừng, xác nhận:
- Đúng mày ạ.
- Nhưng yêu ai? À! Có phải cô bé sinh viên trọ ở phòng đối diện không? Hay là cô bé bán căn- tin có 2 bím tóc ở công ty mình? Hay là...
- Thôi thôi, mày đừng đoán già đoán non nữa, không có cô bé nào cả, mà là một cô gái.
- Ạ! Tao biết rồi. Là cô gái có cái tên "mắt nai" hay "thỏ trắng"... gì đó trên mạng chứ gì. Nói thật nhé, những cuộc tình như thế, tao có hàng trăm rồi đấy.
Trọng Khôi tỏ ra phật ý:
- Tao nói nghiêm chỉnh đấy. Không phải giữa khuya như thế này, tao lôi mày dậy, còn pha cà phê cho mày uống để kể những cái chuyện nhảm nhí đâu.
Bảo Huy lại bật cười:
- Đùa với mày một chút thôi. Tao biết trong bọn, mày là đứa đứng đắn nhất. Vả lại hình như... có lẽ đây là mối tình đầu phải không? Này! Cô ấy là ai thế? Gặp lúc nào và yêu bao giờ?
Trọng Khôi nói với đôi mắt mơ màng:
- Đó là một buổi tối cuối tuần, và tao đã bị một tiếng sét khi lần đầu tiên đối diện với cô ấy.
Bảo Huy thán phục:
- Nghe có vẻ lãng mạn nhỉ! Rồi sao nữa?
- Cứ ngỡ đó là một dịp tình cờ ngẫu nhiên thôi. Nhưng không ngờ lại một buổi chiều cuối tuần khác, chúng tao lại một lần nữa gặp nhau, rồi chúng tao đã yêu nhau.
Bảo Huy lại cười:
- Nghe giống như trong phim ấy. Và tình yêu đó đã được bao lâu rồi?
- Đã mấy tháng rồi.
- Những mấy tháng rồi sao? Sao bọn tao không biết gì thế? Mày đúng là kín miệng.
- Vì bọn mày giống quỷ quá, tao chỉ sợ bọn mày không để cho tao yên.
Bảo Huy nhìn bạn cười cười:
- Khỏi phải hỏi rồi. Có phải bây giờ mày rất hạnh phúc không?
- Hình như là thế. Nhưng mà đôi lúc nghĩ lại cái ngày chúng tao gặp nhau cũng còn rất buồn cười.
- Đặc biệt lắm sao?
- Chắc là có một không 2 đâu.
Chợt nhớ, Trọng Khôi kêu lên:
- À, đúng rồi! Chuyện của tao cũng có phần nhờ mày đấy.
- Nhờ tao?
Bảo Huy cố lục lại trong ký ức của mình, xem đã từng mai mối một cô gái nào cho Trọng Khôi không. Nhưng rồi anh lắc đầu:
- Mày có lộn không đấy? Có bao giờ tao làm mai mày cho ai đâu.
Trọng Khôi mỉm cười vẻ mai mỉa:
- Tao có bảo mày từng làm mai cho tao bao giờ đâu. Phần mày còn không đủ nữa là.
- Thế... thế sao mày bảo là nhờ tao?
- Này! Mày còn nhớ trận chung kết mùa World Cup vừa rồi không? Hôm ấy, mày đã cho tao "leo cây" ấy.
Bảo Huy gãi đầu và phân bua:
- À... thì hôm đó tao đã giải thích rồi, vì tao mắc bận đột xuất mà.
- Thì đó! Đợi mày mãi không được, nên tao một mình vừa đi vừa chửi mày và đã tới quán cà phê đó.
- Và mày đã gặp "nàng" ở quán cà phê đó?
- Đúng như vậy.
- Khoan đã!
Như chợt nhớ chuyện gì đó, Bảo Huy hét toáng lên. Anh nhìn bạn và hình như đang xâu chuỗi lại sự việc.
- Đêm đó... đêm đó là đêm chung kết giữa Ý và Hà Lan. Và... mày đã không về nhà. Mãi đến sáng hôm sau mày mới trở về với thân hình... xơ xác tàn tạ. Trời ơi! Cô gái ấy là ai?
- Thì tao đã nói rồi, một người con gái mà lần đầu tiên tao gặp.
- Thế đêm đó... đêm đó mày có bị mất gì không? Cô ta đã làm gì mày rồi?
Trọng Khôi hơi phật ý:
- Mày làm gì ghê vậy! Tao có cái gì để mất chứ.
- Trọng Khôi ơi! Tao van mày. Hãy mau rời cô ta ngay. Những hạng gái như thế, báo chí đưa tin hàng ngày đấy. Ôi, lạy trời! Dù sao mày cũng toàn mạng trở về.
Trọng Khôi phải bật cười vì giọng điệu của Bảo Huy:
- Mày làm gì mà khiếp quá. Làm như cô ấy là cọp không bằng.
- Nói cho mày biết nhé, hạng gái như thế còn nguy hiểm hơn cả cọp nữa đấy.
- Mày cứ quan trọng hóa vấn đề. Nhưng dù sao mày cũng chưa nghe tao kể hết câu chuyện của tao và cô ấy mà.
Bảo Huy nhìn đồng hồ rồi ngáp dài đầy ngán ngẩm than:
- Dù sao cũng đã lỡ uống hết ly cà phê của mày rồi và bây giờ chắc cũng không ngủ được nữa. Thôi, kể luôn đi!
Thế là Trọng Khôi kể lại một cách hào hứng về chuyện mình đã gặp Hải Du như thế nào. Cô đã uống hết chai rượu mạnh ra sao, rồi anh cõng cô đi trong đêm đông hạnh phúc như thế nào... Cuối cùng câu chuyện càng lúc càng cuốn hút Bảo Huy. Và Bảo Huy đã kêu lên một lời nhận xét:
- một cô gái đầy cá tính. Mày làm tao ngưỡng mộ rồi đây. Thế cô ta có đẹp không?
Trọng Khôi cười tít cả mắt vì lời nói của bạn:
- Rất đẹp! Ít nhất là trong đôi mắt tao.
- Cô ấy tên gì?
- Kiều Hải Du.
- Cô ấy làm nghề gì? Gia cảnh ra sao?
Trọng Khôi lấy làm hơi khó chịu vì câu hỏi như hỏi cung ấy. Nhưng vì tâm trạng anh đang vui, nên không thèm chấp nhất và nói:
- Thật sự tao cũng chưa biết rõ về gia đình cô ấy. Chỉ biết cô đang làm kế toán ở một công ty nhỏ qua lời của cô ta mà thôi.
- Thế à! Hay là hẹn hôm nào giới thiệu để bọn tao và cô ấy biết nhau đi.
- Thì đó, tao cũng tính thế nên mới nói cho mày biết. Nhưng...
Nhìn vẻ ngập ngừng đầy bẽn lẽn của bạn, Bảo Huy hiểu:
- Mày sợ bọn Thanh Tùng, Trí Ninh biết sẽ chọc quê chứ gì. Không sao đâu. Tao sẽ nghĩ ra kế làm cho tụi nó phải thảng thốt cho mà xem. Nhất định tao sẽ tìm được một chầu cà phê.
- Mày định làm gì?
- Bí mật!
Bỗng Bảo Huy hét lên:
- Hay quá!
- Chuyện gì thế?
- Mày không nhớ tuần sau bọn mình có tổ chức một buổi từ thiện để quyên góp giúp đỡ những trẻ mồ côi và những gia đình khó khăn sao?
Trọng Khôi nhíu mày:
- Nhưng điều đó có liên quan gì chứ?
- Hẹn gặp hôm đó đi. Hôm đó bạn bè rất đông đủ. Thích hợp lắm!
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì cả. Tao đã quyết định rồi.
Trọng Khôi há hốc mồm rồi làm ra vẻ ngơ ngác:
- Cám ơn. Không biết Hải Du là người yêu tao hay người yêu của mày nữa.
- Tất nhiên là của mày rồi. Nhưng đừng bàn tán gì thêm nữa. Tao thấy như thế là hay nhất. Biết đâu hội mình lại có thêm một Mạnh Thường Quân nữa. OK nhé? Tao sẽ nói với Ánh Loan làm thêm một tấm thiệp mời.
- Nhưng tao thấy...
- Này! Mày chẳng phải nói Hải Du của mày rất có cá tính sao? Tao nghĩ cô ấy sẽ rất thích. Mà này, nhớ giữ bí mật, đừng để cho những người trong hội biết nhé. Hãy giữ bí mật đến giờ chót. Rồi mày sẽ thấy.
- Thế...
- Như thế là quá đủ rồi, cứ y kế hoạch mà làm. Nhiệm vụ của mày là cố thuyết phục người đẹp đến. OK?
Nói xong, Bảo Huy ngáp dài:
- Tao buồn ngủ lắm rồi. Tao kiếm chỗ ngủ đây. Lát ăn sáng khỏi kêu.
Còn lại một mình, Trọng Khôi lại mỉm cười. Bất giác anh vùng dậy. Bây giờ anh thấy mình không cần ngủ và cũng không cần dùng điểm tâm.
Một ngày mới bắt đầu.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn