Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Hùng Nguyễn
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3695 / 6
Cập nhật: 2016-04-11 17:31:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
êm vắng lặng. Cả thành phố gần như đang yên giấc. Thế mà Trọng Khôi với những bước chân xiêu vẹo vì mang cả thân hình bất động của cô gái lạ trên lưng. Lòng thì đang rối tung lên.
Lúc này, anh chỉ còn biết gào lên trong cổ họng: Sao anh lại khổ thế này? Tự dưng ách giữa đàng lại mang vào cổ. Bỏ cô gái lại quán thì người ta không cho. Họ cứ bảo cô ta là bạn gái của anh. Thế là anh đành cõng cô ra đi. Đã mấy lần anh định để cô lại bên đường, nhưng rồi hàng chục ý nghĩ đã làm cho anh chùn bước. Nếu để cô ở ngoài đường lỡ nhiễm gió lạnh, có thể cô ấy sẽ chết. Hoặc bọn bụi đời sẽ làm nhục cô ấy. Phải chi anh biết nhà của cô ấy ở đâu thì hay biết mấy. Còn nếu mang cô ấy về phòng trọ của mình thì... Có thể anh sẽ không sống nổi với bà chủ nhà có tiếng là "bà Tám".
Trời ơi! Chẳng lẽ cứ cõng cô ta suốt đêm như thế này dưới trời rét buốt cho đến khi cô ta tỉnh lại sao? Công viên! một ý nghĩ vừa lóe lên làm Trọng Khôi thấy lòng nhẹ tênh... Vâng, dù sao ở đó vẫn có những cái ghế đá. Nó có thể thay thế cái lưng cho anh, để chờ cô gái này tỉnh cơn say rượu.
May mắn thật! Công viên đã ở ngay trước mặt. Đêm vắng, trời mùa đông giá buốt nên những chiếc ghế đá lạnh băng trống trải. Có chăng là vài kẻ vô gia cư co rút trên ấy tìm giấc ngủ muộn màng.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn đường, Trọng Khôi tìm một chiếc ghế khá sạch sẽ, anh nghiêng mình và đặt cô gái xuống. Cô gái khẽ nhíu mày, người hơi nhổm lên. Có lẽ vì ghế đá lạnh.
Lúc này Trọng Khôi mới phát hiện cô gái ăn mặc thật phong phanh. Không cần suy nghĩ, anh vội cởi áo khoác của mình đắp cho cô gái. Có lẽ được ấm áp, cô gái lại chìm trong giấc ngủ an lành. Trọng Khôi thở ra nhẹ nhàng. Rồi tự nói với mình: Thôi thì lỡ giúp rồi thì giúp cho trót. Dù sao thì cùng còn vài tiếng nữa trời sẽ sáng. Mình sẽ canh cho cô ấy ngủ vậy.
Bây giờ anh mới có dịp nhìn kỹ cô gái. Cô gái có lẽ khôn ghơn 20 gì đó. Với làn da trắng hồng, chiếc mũi nhỏ thon thon, nhất là đôi mắt đang khép với 2 hàng mi cong vút. Anh thầm nghĩ có lẽ đôi mắt này rất đẹp. Anh lại mỉm cười và lẩm nhẩm:
- Cũng may là mình chưa bị đôi mắt này hớp hồn. Gã thanh niên nào xấu số mới gặp phải cô gái này đây.
Thế là từ cô gái lạ, Trọng Khôi tự đặt nhiều câu hỏi và tự trả lời một cách khôi hài về tính cách, gia thế, dung mạo của cô rồi cười một mình để chống lại cái lạnh cắt da của đêm đông và cơn buồn ngủ của đêm dài. Cũng có lúc anh cảm thấy ớn lạnh khi nhớ lại cả chai rượu mạnh ừng ực chảy qua cổ họng của cô gái. Tự nhiên anh lại thán phục cô, rồi kết luận cô gái rất có tính cách thật kiên cường.
Trời sáng, bình minh đã lên, công viên giờ đã nhộn nhịp hơn bởi người người đến tập thể dục đón một ngày mới. Trọng Khôi muốn gào lên vì sung sướng. Vì chưa bao giờ anh mong trời mau sáng như lúc này, và chưa lúc nào anh thấy bình minh đẹp như thế này. Ôi, hạnh phúc quá! Anh sắp được thoát nạn rồi.
Và có lẽ vì ánh sáng và tiếng ồn, mắt cô gái khẽ lay động, đôi mày cong nhíu lại... Thế là cô ấy đã tỉnh giấc.
Trọng Khôi không rời mắt khỏi cô gái một giây nào. Hình như trên khuôn mặt đẹp của cô vừa thể hiện sự đau đớn, mệt mỏi. Đôi mắt nhìn khắp nơi, rồi cuối cùng dừng lại trên chiếc áo khoác đang đắp trên ngực mình. Cô nhìn Trọng Khôi hỏi:
- Cái áo này của anh à?
Trọng Khôi như kẻ bị bắt quả tang, tỏ ra lúng túng:
- À... ờ...
- Anh có thể nhận lại.
Lại như chú gà bị mắc tóc, Trọng Khôi vớ lấy cái áo từ tay cô gái một cách vụng về kèm theo câu nói càng vụng về hơn:
- Cô đã tỉnh rồi chứ? Thế thì tôi về trước nhé.
Chưa kịp để cô gái trả lời thì anh đã ù té chạy như kẻ bị ma đuổi. Và cứ thế, anh chạy một mạch về đến phòng trọ.
Chướng ngại vật đầu tiên mà anh gặp đó là bà chủ phòng trọ với đôi mắt trợn tròn hết cỡ. Bà nhìn anh từ đầu đến chân như nhìn một sinh vật lạ từ hành tinh khác vừa đến:
- Trọng Khôi! Là cậu đấy ư?
Vì không muốn lôi thôi với bà nên anh đành nói dối:
- Dạ... dạ cháu vừa mới đi... đi tập thể dục về. Chúc dì một buổi sáng tốt lành!
Nhưng bà chủ phòng trọ đâu phải là người dễ gạt. Bằng chứng là khi anh vừa khuất sau bức tường, còn nghe tiếng lẩm bẩm đầy nghi ngờ của bà:
- Trời ơi! Tập thể dục buổi sáng mà tả tơi thế sao?
Lời nói của bà làm anh thấy tức cười. Nhưng nụ cười chưa kịp nở trên môi thì... Trời ơi! một lần nữa anh lại bị những đôi mắt tròn xoe và những cái nhìn há hốc đang xoáy vào mình khi anh vừa bước vào phòng.
Đầu tiên là tiếng của Thiên Vũ:
- Trọng Khôi! Cậu không sao chứ?
- Phải rồi. Có phải cậu bị xã hội đen hành hung không?
- Trời ơi! Sao tả tơi thế này? Đầu tóc dựng đứng, môi thâm tím, râu ria lởm chởm, mắt đờ đẫn, mặt mày hốc hác...
Các bạn anh mỗi người một câu càng làm cho anh lúng túng hơn. Nhưng nếu nói thật cho họ biết lúc này thì có tự đào hố chôn mình, và hơn ai hết và anh thừa biết tính quỷ quái của đám bạn mình. Chỉ còn cách nói dối thôi:
- Làm gì mà các cậu quan trọng dữ thế. Mình đi chơi có một đêm thôi mà.
Mọi người nhao nhao:
- Đi đâu thế?
Toàn những cái miệng nhiều chuyện làm cho Trọng Khôi thêm hứng thú.
- Đi vũ trường đó.
- Vũ trường?
-...
Trước những cái miệng đang há hốc, anh dứt khoát:
- Không nói với các cậu nữa. Mọi chuyện nhất định sẽ kể sau.
Bỏ sau lưng những đôi mắt nghi kỵ, Trọng Khôi chạy biến vào nhà vệ sinh. Trời ơi! Suýt chút nữa Trọng Khôi đã hét lên như thế khi anh ngắm mình trong gương. Ngay cả anh cũng cảm thấy hốt hoảng về "dung nhan" mình. Thì ra bọn bạn anh đã không nói ngoa tí nào. Chắc cô ta... vì cô ta mà anh phải tàn tạ như thế này.
Xoa đám râu lởm chởm trên mặt, giọng anh lẩm bẩm:
- Ông bà ta nói "thức đêm mới biết đêm dài", thật chính xác từ nghĩa đen lẫn lẫn bóng.
Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn - Dạ Miên Thức Tỉnh Ánh Hoàng Hôn