There is a temperate zone in the mind, between luxurious indolence and exacting work; and it is to this region, just between laziness and labor, that summer reading belongs.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1486
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 10795 / 382
Cập nhật: 2014-12-04 16:21:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2: Võ Giả -- Chương 1: La Huynh, Xin Chào.
uổi sáng La Phong được trại tạm giam thả ra, buổi trưa cùng ngày, trong một quán trà cổ kính của Ngệ An khu, ở trong một phòng trà, chỉ có hai người Trương Hạo Bạch và Chu Hoa Dương, trước mặt hai người là hai chén trà đang bốc khói nghi ngút, tỏa hương thơm ngát.
"Chu huynh, mới sáng sớm đã kêu ta cấp tốc tới đây, rốt cuộc là có chuyện gì?" Trương Hạo Bạch nhẹ giọng dò hỏi: "Chuyện kia làm xong rồi ah? Nếu thật như thế, Chu huynh! Ngươi yên tâm, chuyện tiền nong không thành vấn đề" Trương Hạo Bạch rất mong chờ chuyện này thành công, có thật sự là La Phong đã bị cắt một chân một tay rồi không?
Chu Hoa Dương ngồi ở đó, sắc mặt càng trở lên thâm trầm, không nói một lời nào.
"Chu huynh?"
Trương Hạo Bạch cảm thấy không khí có vẻ không thích hợp, chẳng những lần gặp trước của hai người, liền thấp giọng hỏi lần nữa:"Chu huynh, ngươi, ngươi thật ra là có chuyện gì?."
"Trương HạoBạch, ngươi điên rồi à? Ngươi muốn chết nhưng cũng đừng có kéo ta theo chứ". Chu Hoa Dương nhếch miệng cười nhạt nhìn Trương Hạo Bạch.
"Ta, ta muốn chết?" Trương Hạo Bạch chẳng hiểu mô tê gì, vội vàng gạn hỏi "Chu huynh, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ngươi mau nói rõ rang cho ta nhanh lên." Trương Hạo Bạch nghe kiểu nói chuyện và nhìn sắc mặt của Chu Hoa Dương biết là có chuyện không ổn, nhưng Chu Hoa Dương không nói thì hắn cũng không rõ là đã xảy ra chuyện gì..
Chu Hoa Dương hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Trương Hạo Bạch, chính ngươi đã nhờ ta tìm người đánh La Phong, còn muốn phế của hắn một tay một chân, đúng không?"
"Đúng, thì sao?" Trương Hạo Bạch gật đầu trả lời.
"Hừ, làm sao ư?" Chu Hoa Dương âm thanh lạnh lẽo, cười nhạo nói: "Tên La Phong mà ngươi đối phó đó, hắn chuẩn bị trở thành Võ giả rồi!"
"Dự bị Võ giả?" Trương Hạo Bạch ngay lập tức trở nên mê muội.
Yên tĩnh.
Phòng trà trở nên yên tĩnh dị thường, Trương Hạo Bạch sắc mặt tái nhợt, ngây ngốc ngồi đó không nhúc nhích, trên trán mồ hôi không ngừng chảy ra.
Chu Hoa Dương ngồi một bên đang cười lạnh, đưa chén trà lên uống một ngụm, không nói thêm một lời.
"Sao lại như vậy, tại sao lại có thể như vậy?" Hiện tại trong lòng Trương Hạo Bạch đã không còn cảm thấy đố kị, ghen ghét nữa, có chăng chỉ là sự sợ hãi mà thôi! Hắn là con nhà giàu có, những đặc quyền mà những người chuẩn bị trở thành Võ giả có được hắn biết rất rõ. . . Nhưng hẳn lại không ngờ rằng, chình mình lại hồn nhiên đi phái người muốn phế một tay một chân của một dự bị Võ giả, người này có thể làm cho An toàn cục của thành phố Giang Nam tới bắt hắn.
Nếu như chuyện này xảy ra, đời hắn coi như xong rồi!
"Không, không. . ." Trương Hạo Bạch mặt tái mét.
"Cũng biết sợ, đã thấy ngu ngốc chưa?" Chu Hoa Dương nổi giận đập mạnh chén trà lên bàn, phẫn nộ quát, "Mịa nó, đồ ngu, ngươi nếu thực sự muốn chết cũng đừng lôi ta theo! Chính là dự bị Võ giả a, ngươi lại nhờ ta an bài người đánh hắn, còn muốn phế một chân một tay của hắn, một khi An toàn cục điều tra chuyện này, bản thân ta cũng không thoát được!"
Chu Hoa Dương nghiến răng phẫn nộ nói.
"Chu huynh, ta phải làm sao đây? Ta phải làm gì bây giờ?" Trương Hạo Bạch liên tục nói, "Ta... ta không muốn bị An toàn cục bắt, ngươi hãy nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?"
Cục An toàn....
Với dân thường mà nói, đó là một nơi vô cùng đáng sợ. Một khi để cho Cục an toàn tới bắt, cuộc đời tên đó coi như xong.
"A đúng rồi, Chu huynh, ngươi có khai ta ra không?" Trương Hạo Bạch hai mắt sang ngời hỏi liên tục, hắn thuê Chu Hoa Dương làm chuyện này, nên cũng chỉ có Chu Hoa Dương và hắn biết, nếu như Chu Hoa Dương không khai hắn ra,lúc đó sẽ có cơ hội giải quyết chuyện này rồi.
"Chó chết, mày nghĩ như đơn giản như vậy?" Chu Hoa Dương nổi giận thực sự, lập tức đứng dậy, chỉ vào mặt Trương Hạo Bạch quát, "Thành phố đã cho người tới thẩm vấn ta rồi, ta dám không khai sao? Ta không khai, chẳng nhẽ thay ngươi chịu chết ah!!!!
Trương Hạo Bạch đờ người ra.
Đúng như thế, nếu như Chu Hoa Dương không khai hắn ra thì chính bản thân hắn gặp họa rồi.
" Chính vì ta coi trọng giao tình nhiều năm với ngươi, nên mới vội chạy đến báo cho ngươi một tiếng. Để đến khi bị Cục an toàn bắt đi, chắc ngươi cũng chưa biết tại sao? Chu Hoa Dương cười nhạo một tiếng: "Ta khuyên ngươi về nhà nhanh lên, mau mang chuyện này nói với ba của ngươi, ba của ngươi kinh nghiệm rất nhiều. So với ngươi hơn hẳn. Người anh em. . . Người anh như ta không giúp được gì cho ngươi ngươi đâu, ta đi trước đây! Bàn trà này ta đã trả tiền rồi, ngươi đừng trả nữa.
Nói xong, Chu Hoa Dương mở cửa rời đi.
Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Trương Hạo Bạch.
"Sao lại có thể như vậy?" Trương Hạo Bạch ngồi trên ghế, lắc đầu liên tục, thủy chung hắn vẩn không thể tin được, "Hắn, hắn tại sao đã là dự bị Võ giả! Trong lần thi đại học trước, một đấm của hắn tối đa chỉ có 800 kg thôi. Sao chỉ mới mấy ngày? Hắn sao có thể đã thành Dự bị Võ giả rồi?"
"Không, không, ta không muốn bị Cục an toàn bắt.
"Bố, bố . . . Mình phải tìm bố."
Trương Hạo Bạch sắc mặt tái nhợt lao nhanh ra khỏi quán trà, với tốc độ không thể nhanh hơn chạy thẳng về nhà.
o O o
Ở nhà.
Trương Hạo Bạch ngồi trên ghế salon trong phòng khách, hai tay nắm chặt lại, cả người run lên.
"Cạch!" Cửa mở.
"Hạo Bạch, con vội vàng gọi bố về có chuyện gì thế? Lại còn nói nếu ta về trễ thì ngươi sẽ chết?" Từ công ty vội vàng về nhà, Trương Trạch Long vừa đẩy cử vào nhà, nhìn thấy sắc mặt, bộ dạng của con trai mình như vậy, bản thân đã biết có chuyện không hay rồi, "Chết, chẳng lẽ nó gây đại họa rồi."
"Bố, con xong rồi." Trương Hạo Bạch ngẩng đầu hướng về phía bố mình nói.
Một câu nói thật đơn giản - con xong rồi.
Nhưng lại làm cho Trương Trạch Long cảm thấy nặng nề.
"Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, con mau kể lại rõ ràng, không được che đậy điều gì. Đem toàn bộ kể hết." Trương Trạch Long cũng cảm thấy nghiêm trọng rồi, bất kể có chuyện gì, hắn cũng không loạn, từ thời kì Đại niết bàn cho tới nay, có chuyện gì mà hắn còn chưa trải qua?
Trương Hạo Bạch hít sâu một hơi: " Thưa bố, là thế này, trong một lần công ty trang sức cử người mang đồ gỗ của nhà mình chuyển tới, ở sân biệt thự nhà mình......"
Trương Hạo Bạch lần lượt đem mọi chuyện từ đầu tới cuối kể hết mọi thứ, không dám dấu diếm một chút nào.......
"Ngươi, ngươi... hỗn đản, còn dám thuê người đánh tàn phế một dự bị Võ giả?" Trương Trạch Long giận giữ hai mắt mở to.
"Bố, đó là con không có biết." Trương Hạo Bạch bị bố quá cũng cuống lên, "Nếu biết trước, đánh chết con cũng không có lớn gan làm vậy!"
Trương Trạch Long hít sâu một hơi, ngừng nói chuyện, lấy di động ra bấm số gọi điện.
"Reng....... Reng.......... "
"Tít!"
Trong điện thoại vang lên một tiếng, Trương Trạch Long nghe vậy không khỏi nhíu mày.
"Bố, sao vậy?" Trương Hạo Bạch liền hỏi.
"Ta vừa gọi cho chú của ngươi, bất quá, chú của ngươi đang ở ngoài thành phố săn giết quái thú." Trương Trạch Long ngồi xuống ghế salon nói tiếp, "Phải chờ chú ngươi về đã"
Phía bên ngoài thành phố, cũng có thể tìm được một nơi không có quái thú quái thú.
Chính vì vậy phải tìm một nơi an toàn, như vậy mới có thể làm nơi huấn luyện cho võ giả bên ngoài thành phố.
Một lúc sau...
"Anh, có chuyện gì vậy?" Mộ âm thanh trầm thấp vang lên trong điên thoại, "Em hiện đang bận."
"Em Hổ, chuyện lần này lớn rồi. Cháu ngươi gây họa lớn rồi." Trương Trạch Long nói xong, hai mắt đã đỏ lên rồi.
"Hạo Bạch bây chuyện lớn gì, anh mau nói. Em nghe đây." Thanh âm Trương Trạch Hổ vang lên.
"Là thế này....." Trương Trạch Long mang tất cả những gì con trai nói kể lại một lần rõ ràng rành mạch.
Phía bên kia điện thoại yên lặng một lúc lâu, sau đó một lúc tiếng Trương Trạch Hổ vang lên: " Hạo Bạch này, nó dám gây phiền phức cho dự bị Võ giả. Thật là lớn gan! Như vậy, từ hôm nay trở đi, bắt hắn ở yên trong nhà, không được ra ngoài gây chuyện nữa. Càng không cho gặp lại tên La Phong kia."
"Chú, cháu biết rồi." Trương Hạo Bạch như chết đuối vớ phải cọc, liên tục gật đầu.
"Khoan, hai người cũng không được làm gì cả." Giọng nói trong di động tiếp tục vang lên, "Tất cả chờ em. Dù cho Cục an toàn đến bắt người. Cũng không được ....... cản trở, tất cả chờ khi em trở về giải quyết. Nhiệm vụ của em đợt này rất quan trọng, khoảng sau hai ba tháng mới vế nhà được."
"Vâng." Trương Hạo Bạch không ngừng gật đầu.
"Chuyện Hạo Bạch anh cứ yên tâm,! Anh chỉ có một đứa con trai là nó, dù thế nào, em đảm bảo không để nó xảy ra chuyện gì" Trong di động tiếp tục truyền lại tiếng nói:"Anh, đội trường gọi em, không nói nữa. Phải nhớ những gì em nói, không được ...... gây thêm chuyện nữa, bình tĩnh ứng phó chờ em trở về."
Cúp điện thoại, hai cha con Trương Trạch Long và Trương Hạo Bạch mới thở dài một hơi.
*
Trong khi Trương gia mọi người đều hốt hoảng, lo lắng, thì gia đình La Phong đang rất vui vẻ.
Sau bữa cơm chiều.
La Phong đưa La Phàm Hoa từ nhà vào trung tâm của tiểu khu, La Phong đẩy xe, hai anh em đang cùng nhau đi dạo.
"Anh, tiểu khu này chúng ta cũng đã sống 10 năm rồi, còn bố mẹ chắc cũng được hơn 20 năm rồi". La Phàm Hoa ngẩng đầu nhìn toàn bộ tiểu khu, đây là một tiểu khu có từ lâu nên dân cư rất đông, cây xanh có rất ít, "Về sau chúng ta không ở chỗ này nữa, đến sống ở tiểu khu Minh Nguyệt. Hàng ngày em sẽ đi dạo chơi mua sắm, đi một mình cũng được"
Hàng ngày, phải ngồi xe lăn ở nhà một mình, việc đó với La Phàm Hoa mà nói là vô cùng khó chịu.
"Ừ." La Phong mỉm cười gật đầu, tiếp tục đẩy xe, "A Hoa, từ nay về sau mỗi ngày chúng ta đều không phải ở lì trong nhà đến mặt trời cũng không nhìn thấy, quanh năm cũng không phải ở một phòng chật chội như vậy nữa. Bố mẹ cũng không còn phải ngủ ở ghế sôfa nữa."
La Phàm Hoa gật đầu liên tục.
Ngày đó........Hai anh em đều mong chờ.
"Có người tới." La Phàm Hoa ngẩng đầu nhìn về phía trước, một gã thanh niên ánh mắt già dặn đang mỉm cười đi tới, đầu tiên là hướng về La Phàm Hoa ngồi xe đẩy cười một cái, sau đó hắn nhìn về phía La Phong lên tiếng: "La huynh, đúng không?"
"Ngươi là...?" La Phong nghi hoặc nhìn hắn.
Hắn mỉm cười trả lời: "La huynh, xin chào, ta tên Chu Hoa Dương! Không biết La huynh bây giờ rảnh không, có thể cho ta một chút thời gian, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?"
Thôn Phệ Tinh Không Thôn Phệ Tinh Không - Ngã Cật Tây Hồng Thị Thôn Phệ Tinh Không