Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Tầm Hương Sư
Thể loại: Tiên Hiệp
Dịch giả: Vipvandan
Biên tập: hoac huu
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 848
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2493 / 34
Cập nhật: 2015-07-07 01:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 307: Tâm Của Nữ Hoàng
ần Tiêu thoả mãn gật đầu cười nói:
- Tốt rồi các huynh đệ, hiện tại các ngươi có thể an tâm lui đi nghỉ ngơi rồi, không còn chuyện gì nữa.. Đại Minh cung hoàng thành, hiện tại cũng là người của chúng ta khắp nơi thông suốt rồi!
Hình Trường Phong cùng Đặc Chủng Doanh tướng sĩ trở mình lên ngựa, chắp tay bái biệt. Tần Tiêu đem Thượng Quan Uyển Nhi vịn lên ngựa, nói với nàng:
- Trước đi nghỉ ngơi một chút, nhất mấy ngày gần đây, trong nội cung khẳng định loạn tới cực điểm. Nàng tạm thời ở trong nhà của ta.
Thượng Quan Uyển Nhi tối nay đã là bị dọa đến ngất đi một lần rồi, lúc này nàng gật đầu lia lịa nhìn Tần Tiêu nói:
- Ngươi phải trở về sớm với ta đó.
Tần Tiêu cười:
- Được. Các ngươi đi đi!
Nhìn bóng lưng của Hình Trường Phong cùng Thượng Quan Uyển Nhi biến mất, Tần Tiêu trở mình lên ngựa, mang theo đầu người của Trương Xương Tông và người côn Trương Dịch Chi, lớn tiếng nói:
- Các huynh đệ, đi thôi!
Trước Trường Sinh Điện, thân tín Vũ Lâm Vệ cùng Thiên Ngưu Vệ của Vũ Ý Tông đã bị đánh tan, chết hơn phân nửa, đám người còn lại đều đầu hàng. Tần Tiêu đến vừa vặn gặp Tam đại nguyên lão cùng Hoàn Ngạn Phạm,, Thôi Huyền Huy, Viên Thứ Kỷ giam tra Ngự Sử cùng tư hình Thiếu Khanh.
Vũ Lâm Vệ tướng quân Lý Đa Tạc cùng xếp thành hàng nghênh đón Tam đại nguyên lão, cũng thấy được đám người Tả Vệ Suất của Tần Tiêu bọc hậu tới, trong tay là đầu của Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi, không khỏi buồn bực: đám người kia, lúc nào đã bắt được đầu sỏ?
Tần Tiêu thúc ngựa chạy đến Tam đại nguyên lão cùng các Ngự sử, xoay người xuống ngựa, đem hai cái hài cốt ném tới trước mặt bọn họ, chắp tay cúi đầu:
- Chư vị đại nhân, tiên phong doanh Đông Cung Tả Vệ Suất, may mắn không làm nhục mệnh, tru đắc hai tên này.
Chúng đại thần kinh ngạc nhìn Tần Tiêu, Đường Hưu Đê ngạc nhiên nói:
- Bên ngoài Trường Sinh Điện binh mã vừa mới quét sạch hoàn tất, cửa điện đều còn không có bước vào, ngươi là như thế nào bắt được chúng?
Tần Tiêu gượng cười:
- Vận khí tốt, hai người này vừa vặn chạy đi ra bên ngoài bị chúng ta bắt được!
Đường Hưu Đê cười ha ha vỗ bả vai Tần Tiêu:
- Hay nhỉ, ngươi nói dối được ai. Được rồi, quản ngươi bắt được hắn là gì, có thể bắt chính là bổn sự. Hoàn đại nhân, thôi đại nhân, viên đại nhân, thời kỳ bất thường, không cần dùng nhiều thủ tục, mau tuyên án cho hai tên này.
Trương Giản Chi vuốt râu cười nói:
- Nhân côn ngược lại còn có thể chém đầu; đầu người còn sót lại hành hình như thế nào?
Tam đại nguyên lão cùng cười to, Đường Hưu Đê nói:
- Vậy liền chém một lần nữa!
Đám người Hoàn Ngạn Phạm tuyên đọc một hồi trạng chỉ (đơn kiện) của Tần Tiêu sau đó gọi hai tên đao phủ chém hài cốt hai tên này thành thịt nát.
Đám người Trương Giản Chi nhìn cửa điện Trường Sinh Điện đóng chặt, nhao nhao hít một hơi dài:
- Đi thôi, tiến cung gặp bệ hạ!
Đường Hưu Đê kéo Tần Tiêu lại, để cho hắn đứng ở bên cạnh:
- Đi thôi, sự tình thì ngươi rõ ràng nhất. Chuyện của hai tên này, Vũ Hoàng nếu có không cam lòng, ngươi giải thích cho nàng nghe.
Trong lòng Tần Tiêu kêu khổ một hồi: Giết nam nhân của hoàng đế, còn để cho ta đi trước chịu tội, đây là thể loại gì chứ? Lão ô quy các ngươi, thật sự là quá âm hiểm rồi!
Bất quá lời của Đường Hưu Đê hoàn toàn chính xác có vài phần đạo lý. Tuy rằng đám người hiện tại, nói rõ chính là muốn bức vua thoái vị, để Võ Tắc Thiên thoái vị, nhưng không thể làm ẩu. nhất, vì sao khởi binh, vì sao sát nhân, chuyện như vậy phải ăn nói rõ ràng, bằng không thì sử quan rong triều sẽ ghi vào không phải là "thanh quần trắc" mà là mưu nghịch tạo phản rồi.
Tần Tiêu kiên trì đi sau lưng Tam đại nguyên lão cùng Ngự Sử, đám người a Tạc phía trước, từng bước một, chậm rãi hướng Trường Sinh Điện cao lớn đi đến. Cửa điện đứng vững cao lớn đen kịt giờ phút này Tần Tiêu cảm thấy thần bí khó lường, tràn ngập chuyện xấu.
Nguy cơ, sát nhân, kỳ ngộ, thăng thiên?
Ai có thể nói rõ ràng!
Tần Tiêu rõ ràng nghe được, một đám đại thần tướng quân sau lưng, mỗi người cũng hô hấp ồ ồ, bước chân nặng nề. Phảng phất mỗi đi một bước, đều bồi hồi tại biên giới của thiên đường cùng địa ngục, quang vinh cùng nhục một trời một vực, vách núi của sự sống hay cái chết.
Chân chính lại nói tiếp, trong điện chỉ có một bà lão gần tám mươi, thân thể bệnh nặng. Chỉ có điều nàng là nữ hoàng duy nhất, nam quyền chí thượng mấy ngàn năm trong lịch sử Trung Hoa. Nàng dùng thời gian một đời khổ tâm kinh doanh rốt cục lấy được càn không đỉnh, nắm giữ thực quyền dài hơn mười năm. Giang sơn Lý gia mấy đại hoàng đế Đại Đường bị đổi tên trong tay nàng, bị nàng độc hưởng hơn mười năm...
Trong đầu Tần Tiêu lập tức có chút hỗn loạn, vì sao để cho Võ Tắc Thiên xuống đài, ta lại bất tri bất giác lẫn vào? Lịch sử? Đây còn là lịch sử trước kia sao? Trong lịch sử Trương Đông Chi làm chính biến bức vua thoái vị Võ Tắc Thiên, người hiểu rõ một chút Đại Đường lịch sử cũng biết, nhưng mà... Nhưng mà tại sao là ta đẩy cửa Trường Sinh Điện?
Ta... Ta chỉ là phần tử xuyên việt phi pháp nhập cư trái phép, vô danh tiểu tốt mà thôi...
Trong đầu nghĩ ngợi lung tung một hồi, Tần Tiêu chạy tới trước cửa Trường Sinh Điện. Hắn hít sâu một hơi duỗi hai tay ra, chậm rãi đẩy cửa trước...
Đôi mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào đôi tay đầy máu tươi được kim giáp bao vây của Tần Tiêu.
Sao vậy? Cửa vẫn không nhúc nhích?
Mọi người thấp giọng hừ một tiếng.
Trong lòng Tần Tiêu đổ mồ hôi lạnh, lúc này sao tự nhiên cảm thấy bối rối, thật sự hơi cứng, xem ra bên trong bị khóa.
Tần Tiêu hít sâu một hơi, hai tay dùng lực đẩy ra. két sụp đổ ’ một tiếng. Phía sau cửa mở ra, đồng thời còn thanh âm kêu sợ hãi ngã sấp xuống, lanh lảnh mà hốt hoảng, giống như nam không phải nữ, xem ra là mấy cái thái giám ngăn cửa.
Tần Tiêu nâng chân trái lên, một cước đạp đi vào.
Chén nhỏ bằng đồng trên vách tường, ngọn đèn lóe lên, toàn bộ đại điện sáng như ban ngày. Ba bốn tiểu thái giám kinh hoảng từ trên mặt đất đứng lên chạy vào trong. Miệng thì hô to:
- Vào... Vào rồi. Giết vào rồi!
Mọi người bước vào bên trong, một đội Thiên Ngưu Vệ trước mặt đánh tới, Tần Tiêu rút trường kiếm chỉ về phía trước:
- Bổn tướng tuân mệnh thái tử, tiến cung hộ giá, ai dám ngăn cản ta!
Thiên Ngưu Vệ không có tướng lãnh dẫn đầu, nhìn trọng thần Đại tướng bên cạnh Tần Tiêu, mỗi người không dám tiến lên, chỉ giơ đao chậ rãi lui vè phía sau. Thần sắc khẩn trương, động tác hốt hoảng.
Đám người Tần Tiêu bước chân không ngừng hướng về phía long tháp (giường ngủ của thiên tử). Thiên Ngưu Vệ bị buộc từng bước lui về phía sau.
Đến rồi!
Trọng khuê (màn trướng mỏng) chói mắt màu vàng óng ánh có phượng thêu Long vân, ung dung hoa quý, ở đó ngoại trừ hoàng đế, ai còn dám dùng?
Sau trọng khuê chính là tẩm cung của đương kim nữ hoàng Võ Tắc Thiên!
Trọng khuê hơi mỏng, Thiên Ngưu Vệ không có khả năng phải kháng. Mọi người đi đến trước tẩm cung thì nhao nhao dừng lại.
Một đội Thiên Ngưu Vệ coi như là tận chức tận trách hộ vệ đến thời khắc cuối cùng lúc này nhao nhao ném đao, ủ rũ đi tới một bên.
Tam đại nguyên lão đi đến trước nhất, chắp tay cùng kêu lên:
- Thần Đường Hưu Đê, Trương Đông Chi, Diêu Sùng, cung thỉnh bệ hạ thánh an!
Nói xong câu đó, lập tức không có bất kỳ thanh âm gì. Tất cả mọi người, liền hô hấp đều trì hoãn rồi, im im lặng lặng nghe phản ứng bên trong. Tần Tiêu xuyên thấu qua trọng khuê, mơ hồ chứng kiến, trên giường rồng, Võ Tắc Thiên được cung nữ phục thị cố hết sức ngồi lên, động tác chậm chạp mà ngưng trệ phủ lên người long bào màu vàng kim óng ánh.
Điều này cũng tức là nàng mặc long bào lần cuối cùng a... Từ chính thức đăng cơ lần thứ nhất mặc vào long bào, nàng còn không có cẩn thận cùng chăm chú như hôm nay.
Sau nửa ngày, tất cả mọi người không có bất kỳ động tác, cũng không có nói lời gì. Trên long sàng, Võ Tắc Thiên rốt cục mặc quần áo xong, cung nữ nâng chân của nàng, từ trên giường ngồi dậy để chân xuống đi giày vào.
Tam đại nguyên lão lần nữa nói:
- Thần Đường Hưu Đê, Trương Đông Chi, Diêu Sùng, cung thỉnh bệ hạ thánh an!
Võ Tắc Thiên ho khan kịch liệt sau đó trầm thấp nhưng vẫn nhưng thập phần uy nghiêm nói:
- Tất cả vào đi.
Mọi người im im lặng lặng nối đuôi nhau mà vào, ngay ngắn chắp tay bái trước giường:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Sau một lúc lâu, Võ Tắc Thiên vẫn không nói đến câu ‘ các khanh bình thân ’, mà là gầm nhẹ thảm thiết và phẫn nộ:
- Vạn tuế? Các ngươi đều hận không thể trẫm chết sớm thì có?
Không có người nào nói chuyện.
Tần Tiêu rất muốn rống một câu thần không dám, nhưng cố gắng nén lại. Hiện tại cũng không phải thời điểm nói loại lời khách sáo này, mọi chuyện cần thiết cứ bày ra mặt bàn.
Trương Đông Chi hắng giọng, hào sảng nói:
- Bệ hạ, chuyện hôm nay, bọn thần cũng không cần nhiều lời giải thích. Trương ích chi, Trương Xương Tông, thừa dịp bệ hạ bệnh nặng vô lực xử lý công việc, đem quyền làm chính, hại nước hại dân, làm cho người người oán trách. Lần này đám người mưu đồ bí mật tạo phản. Bọn thần âm thầm thẩm tra, sợ sự tình có tiết lộ không dám hồi báo bệ hạ, vì vậy dùng danh nghĩ trảm trừ gian tặc dĩ thanh quân trắc. Đây là tội của họ, chứng cớ vô cùng xác thực, mời bệ hạ xem qua.
Nói xong, hắn đưa trạng chỉ ra.
Võ Tắc Thiên cầm lấy trạng chỉ mà run rẩy nhìn ra ngoài một hồi, trên mặt run rẩy, trầm mặc không nói gì. Sau một lúc lâu nàng mới run run nói:
- Bọn họ... đều chết hết rồi sao?
Trương Đông Chi nói:
- Đã theo như luật Đại Chu cân nhắc quyết định, thì hành quyết.
Toàn thân Võ Tắc Thiên run lên, trạng chỉ trong tay rơi xuống chân, biểu lộ biến thành cực kỳ phức tạp. Giống như ai oán, giống như tức giận. Giống như hối hận, giống như bi phẫn.
Võ Tắc Thiên khôi phục thần sắc uy nghiêm, nàng khoát tay áo:
- Nghịch tặc đã tru, các ngươi lui ra đi, trẫm đã mệt mỏi, cần nghỉ ngơi!
Trương Đông Chi thừa cơ nói:
- Bệ hạ, thiên hoàng Cao Tông, đem thái tử phó thác cho bệ hạ, hôm nay thái tử tuổi tác đã lớn, nên chính ngôi vị hoàng đế, vì bệ hạ phân ưu. Bệ hạ tuổi tác đã cao bệnh nằm trong nội cung chính sự hoang phế, quốc sự không người nào xử lý. Lúc này đang lúc truyền ngôi cho thái tử, còn Lý Đường, dùng thành tựu cả đời của bệ hạ tạo nên công đứng vô lượng.
Võ Tắc Thiên nguyên bản bệnh suy mỏi mệt giận tím mặt:
- Lớn mật! Các ngươi dám công nhiên bức vua thoái vị và tạo phản?
Tần Tiêu đằng sau rụt đầu lại thầm suy nghĩ: Náo a náo a, chuyện như vậy, ta còn lâu mới quản... Đại sự thay đổi triều đại là các nguyên lão ngươi giải quyết. Tiểu nhân vật như ta đi theo làm tay đấm một chút thôi. Hạt mầm như ta nếu lộ phong mang sớm sẽ bị gió bão đánh nát, sớm muộn cũng xong đời...
Đường Hưu Đê, Diêu Sùng cùng Hoàn Ngạn Phạm, Thôi Huyền Chướng lúc này biểu hiện đoàn kết dũng cảm chưa từng có, họ tiến lên một bước nói:
- Bọn thần, xin bệ hạ truyền ngôi cho thái tử, còn Lý Đường, dùng thành tựu cả đời của bệ hạ tạo nên công đứng vô lượng.
Võ Tắc Thiên vài thập niên ngạo thị thiên hạ không coi ai ra gì đột nhiên bị trận thế trước mắt dọa sợ, mở to đôi mắt nhìn đám người trước mặt, ngón tay run rẩy chỉ vào bọn hắn:
- Đường Hưu Đê, Tỉnh Ngạn Phạm! Trẫm ngày xưa đối đãi các ngươi không tệ, coi như tâm phúc của mình, các ngươi rõ ràng đi theo bọn chúng phản lại trẫm.
Đường Hưu Đê nghiêm nghị nói:
- Bệ hạ! Bọn thần quyết không phải muốn phản loạn! Bệ hạ truyền ngôi cho thái tử, lúc này bản thân tuổi tác đã cao yếu ớt nhiều bệnh, hợp tình lui lại hậu đình dưỡng lão,, bọn thần cũng vì bệ hạ suy nghĩ! Thử nghĩ những ngày này ra, bệ hạ bệnh nằm Trường Sinh Điện, hai tùy tùng làm loạn triều đình di hại thiên hạ. Đám người có hành vi phạm tội, việc xấu đó, người trong thiên hạ, người đời sau đều giận trên người bệ hạ. Bọn thần thật sự không muốn những chuyện tương tự phát sinh. Vì bệ hạ, bọn thần đành phải cả gan mạnh gián, xin bệ hạ thoái bị.
Đám người Diêu Sùng cũng nói:
- Bọn thần cũng vì bệ hạ, suy nghĩ vì xã tắc Đại Chu.
Ánh mắt ngốc trệ Võ Tắc Thiên nhìn những người này, sau nửa ngày không nói gì. Cuối cùng, rốt cục thở dài một hơi:
- Thôi! Gọi thái tử Lý Hiển, Lương vương Võ Tam Tư, cùng Thái Bình công chúa...
Trong lòng mọi người một hồi đại hỉ trở thành!
Tảng đá trên đầu Tần Tiêu cũng hạ xuống,, ít nhất sẽ không bị tính toán thành mưu nghịch tạo phản rồi!
Sắc mặt Trương Đông Chi trầm tĩnh nói:
- Thái tử, Lương vương cùng Thái Bình công chúa, bọn thần đã đưa bọn họ tới bên ngoài điện chờ bệ hạ hạ chiếu.
Võ Tắc Thiên toàn thân không còn chút sức lực nào dựa vào long sàng, nàng lạnh lùng nhìn Trương Đông Chi:
- Còn truyền chiếu gì nữa, gọi bọn chúng vào.
Sau đó đám người thái tử tiến đến quỳ gối tại trước giường.
Võ Tắc Thiên yên tĩnh sau nửa ngày, ngữ khí thường thường tuyên bố:
- Lý Hiển, trẫm mạng ngươi kể từ hôm nay giám quốc xử lý công việc, thiện vị nhất sự, sự quan thiên hạ, mã hổ bất đích. ( xử lý mọi chuyện trong thiên hạ, không thể qua loa) Chuẩn bị ngày lành để ngươi đăng cơ xưng đế.
Lý Hiển đối mặt với Võ Tắc Thiên đã hình thành thói quen run run vùi đầu không nói, lúc này toàn thân như bị sét đánh, kinh hoảng nói:
- Bệ hạ, nhi thần tài sơ học thiển, thực vô lực giám quốc. Mời bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra!
Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Thôi, quyết định như vậy đi. Tam Tư, Thái Bình, ngày sau, các ngươi muốn tận tâm phụ tá thái tử, không thể vọng sinh nhị tâm tự giết lẫn nhau.
Võ Tam Tư cùng Thái Bình công chúa quỳ xuống đất:
- Tuân chỉ!
Võ Tắc Thiên lại giương mắt nhìn đám người Trương Đông Chi bên ngoài một hồi rồi chậm rãi nói:
- Trương Đông Chi, Đường Hưu Đê, Diêu Sùng, ngay hôm nay bắt đầu trù bị sự tình thái tử đăng cơ không thể có sai sót!
Tam đại nguyên lão cùng kêu lên nói:
- Thần lĩnh chỉ!
Võ Tắc Thiên lắc lắc đầu:
- Tốt rồi, trẫm mệt mỏi, khanh và mọi người rời đi.
- Bọn thần cáo lui!
Mọi người cuối cùng là nhẹ nhõm trong lòng, hướng ra ngoài thối lui. Tần Tiêu xen lẫn trong những người này, cũng đi ra ngoài, nghĩ thầm cuối cùng là xong việc. Thay đổi triều đại... Không nghĩ tới, ta cũng có thể làm được việc này, mặc dù chỉ là tiên phong tay chân cùng dây dẫn nổ!
Đột nhiên, Võ Tắc Thiên lên tiếng:
- Tần Tiêu, ngươi lưu lại, trẫm có chuyện nói với ngươi.
Trong lòng Tần Tiêu nhảy dựng lên, hắn kiên trì đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên chắp tay xá một cái:
- Bệ hạ...
Võ Tắc Thiên ho khan kịch liệt, một cung nữ bên cạnh cầm mấy cái gối đầu lót đến sau lưng của nàng, lúc này nàng mới thư thái hơn một chút.
Tần Tiêu trong lòng thẳng bồn chồn: không thể nào, ta chỉ là tiểu tốt, nói cái gì với ta?
Tần Tiêu giương mắt nhìn Võ Tắc Thiên vài lần, thấy nàng hiện tại mới thật là người bảy tám chục tuổi, thần sắc, khuôn mặt đều già nua tới cực điểm, tánh mạng phảng phất cũng chỉ còn lại có một tia khí tức, tùy thời khả năng tắt ngấm.
Trong lòng Tần Tiêu ẩn ẩn có chút không đành lòng: Nói như thế nào, Võ Tắc Thiên đối với chính mình vẫn còn có chút ân tình đấy. Hơn nữa cho tới nay, nàng đối với ta cũng coi như chiếu cố, thậm chí có thể nói có chút ít yêu thương cùng che chở.
Ta hiện tại đi theo Trương Đông Chi làm ra chuyện như vậy ra, thật có chút bạch nhãn lang (khinh bỉ)... Cho dù ước nguyện ban đầu của ta là vì gạt bỏ hai tai họa là hai người. Nhưng mà sự thật chính là sự thật, chính mình trảm quan giết một mạch liều chết tiến đến, còn lấy hết danh tiếng...
Tần Tiêu cho rằng nàng muốn hỏi chuyện của bản án, không ngờ Võ Tắc Thiên ho một hồi, trầm giọng nói:
- Tần Tiêu, ta biết rõ hiện tại trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi làm chuyện có lỗi với trẫm, trẫm nhất định ghi hận ngươi, thậm chí muốn xử tử ngươi đúng không?
Tần Tiêu giương mắt nhìn Võ Tắc Thiên thấy ánh mắt của nàng trống rỗng, nhìn không ra bất luận phản ứng cảm xúc gì, nhất thời có chút buồn bực, hắn trầm mặc không nói gì.
Võ Tắc Thiên tiếp tục nói:
- Kỳ thật từ lúc ngươi phá án Giang Nam trở lại, trẫm vẫn suy nghĩ, ngươi sẽ trở thành con dao hai lưỡi. Làm việc thật tốt thì mọi việc đều thuận lợi; hơi có sai lầm, ngươi có thể đem trẫm lên đường hoàng tuyền. Không nghĩ tới, hôm nay quả nhiên ứng với dự đoán lúc trước. Tần Tiêu, ta thu được di thư của Địch Quốc lão tiến cử một khắc này, trẫm đã biết rõ, ngươi cuối cùng không phải vật trong ao. Trẫm, kỳ thật không trách ngươi. Trẫm trong triều trà trộn nhiều năm như vậy, khắc sâu biết rõ, rất nhiều chuyện không thể chính mình quyết định. giống với, ta lúc đầu giết hai đứa con trai, một đứa con gái của mình cùng rất nhiều những người khác...
Trong lòng không khỏi Tần Tiêu run lên: không trách ta, vậy lưu ta lại, nói với ta những lời này làm gì?
Tần Tiêu cúi đầu nói:
- Bệ hạ, vi thần... Thật sự là làm cho bệ hạ thất vọng rồi...
Võ Tắc Thiên cười cười với vẻ mặt tái nhợt:
- Thất vọng? Cái gì là thất vọng? Trẫm luôn hy vọng ở ngươi, vẫn luôn muốn ngươi có thể làm lương thần Đại tướng. Ngày ấy ngươi đánh bại đệ nhất dũng sĩ Đột Quyết, trong lòng Trẫm kỳ thật thập phần cao hứng, rất muốn đem ngươi gọi tiến vào cung ở trước mặt ban thưởng, nhưng mà thân thể trẫm thật sự là không khỏe.. Tần Tiêu, ngươi biết không, đến từ nửa năm trước, ngươi ở trước mặt gọi bốn chữ: "hoàng đế nãi nãi" thì ta đã không tự chủ coi ngươi là con cháu... Thân tình, thân tình đâu, trẫm còn có cái gì thân tình đáng nói! Nhi nữ của Trẫm còn muốn giành ngôi vị hoàng đế, cùng trẫm lục đục đùa bỡn quyền mưu! Hết lần này tới lần khác ngươi không có quan hệ huyết thống nhưng trẫm lại cảm giác được sự thân tình.
Tần Tiêu không khỏi có chút khó hiểu, hắn thì thào nói: thân tình?... Từ trên người của ta? Nguyên lai nữ hoàng Võ Tắc Thiên nhìn như tâm như sắt đá, nội tâm cũng có một mặt cực yếu ớt...
Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Bệ hạ... Kỳ thật, ước nguyện ban đầu của Tần Tiêu không phải là muốn bức vua thoái vị, chỉ là muốn...
Võ Tắc Thiên vô lực khoát khoát tay, buồn bã lắc đầu nói:
- Đừng nói nữa. Trẫm biết rõ ngươi kế tiếp muốn nói cái gì, đơn giản là Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông tai họa triều đình như thế nào, cấu kết giặc ngoại xâm như thế nào. Ngày hôm trước đám người Trương Đông Chi tới gặp trẫm lúc, trẫm vừa vặn thân thể tốt hơn một chút, ngay tại ngự thư phòng liền đưa bọn chúng tiến đến. Không nghĩ tới, ba lão gia hỏa bọn hắn lại là muốn liên danh bảo vệ ngươi làm làm Đại Lý Tự Thiếu Khanh, đi thăm dò dân án. Trẫm lúc ấy liền suy nghĩ, bọn họ là không phải phát giác cái gì khác thường, muốn lợi dụng năng lực xử án của ngươi thay họ là việc. Nhưng mà trẫm lại không thể không đáp ứng đám người, đồng thời cũng thật không ngờ, đám người tra được người bên cạnh trẫm. Thật đáng buồn ah! Trẫm rõ ràng một mực cũng không biết, hai người bọn họ gạt trẫm đã làm nhiều chuyện như vậy. Chỉ sợ trong thiên hạ, cũng chỉ có trẫm là không biết...
Tần Tiêu trầm mặc không nói, trong lòng liên tục thở dài: làm hoàng đế, thật là rất không có thú vị. Người bên cạnh sủng ái tín nhiệm cũng muốn chơi phản bội... Hoàng đế cũng là người, tìm bạn ở cùng cũng nhân chi thường tình. Chỉ là ai bảo nàng là hoàng đế? Hoàng đế làm sai sẽ khiến người trong thiên hạ phẫn nộ!
Võ Tắc Thiên nhìn thoáng qua Tần Tiêu, tiếp tục nói:
- Náo loạn như vậy một lần, một nhóm người muốn bắt đầu thăng chức rất nhanh, một nhóm người muốn đầu người rơi. Nhất triều thiên tử triều thần, đạo lý như vậy, ai cũng minh bạch. Tần Tiêu, đã trải qua chuyện lần này ở Giang Nam, trẫm xem như nhìn rõ ràng rồi, trên người của ngươi, có năng lực cùng kiến thức cực khác thường nhân. Trẫm một mực kỳ quái, ngươi bằng chừng ấy tuổi, tại sao lại có tâm trí như thế. ikienthuc.org
Tần Tiêu há to miệng nói:
- May mắn là có... Có phương pháp dạy bảo của Ân sư!
Trong lòng của toát mồ hôi nói: có một số việc, như là xuyên việt, đến từ tương lai thế kỷ 21, thật sự là đối với lão nhân gia ngài giải thích không rõ ràng lắm, không có ý tứ!
Võ Tắc Thiên lạnh nhạt cười khổ lắc đầu:
- Thôi... Trẫm coi như ngươi là kỳ tài ngút trời a. Tần Tiêu, ở chỗ này chỉ có hai người ta và ngươi, ta hỏi ngươi một câu, ngươi nói thật với ta: Ngươi có phải đem Lý Tiên Huệ từ Giang Nam dẫn tới Kinh Thành hay không? Hiện tại, ngươi xử lý nàng xử lý như thế nào?
Trong lòng Tần Tiêu xiết chặt: như thế nào... Hỏi việc này rồi sao? Àm sao có thể nói! Đánh chết cũng không có thể nói thật ah!
Không để Tần Tiêu suy nghĩ nhiều, Võ Tắc Thiên tiếp tục nói:
- Ngươi yên tâm, trẫm cam đoan với ngươi, tuyệt không truy cứu bất luận kẻ nào đắc tội. Đồng thời, trẫm hiện tại cũng dùng thân phận hoàng đế nãi nãi hỏi ngươi vấn đề này. Ngươi biết không, kỳ thật, Tiên nhi là tôn nữ nhi trẫm sủng ái nhất... Trẫm lúc ấy hạ thánh chỉ cũng đã lập tức hối hận, hơn nữa, một mực đều đang hối hận!
Tần Tiêu nuốt nước miếng một cái cố lấy dũng khí, nhìn hoàng đế nãi nãi nói:
- Tiên nhi... Hiện tại đã là chính thê của Tần Tiêu!
Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên - Tầm Hương Sư Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên