Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hiểu Khê
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 75
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4501 / 57
Cập nhật: 2017-07-07 11:26:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
a!
Cả sân ào lên kinh ngạc, Hiểu Huỳnh hét lên. Trời! Chút xíu, chút xíu nữa cú đá của Bách Thảo đã làm lệch mặt Kim Mẫn Châu, tiếc quá!
0:0
Tỷ số dường như đóng băng.
oOo
Khoang hạng nhất, tầng mây xanh bên ngoài khoang máy bay.
Tay chống cằm, Đình Hạo cơ hồ nhìn thấy đôi mắt kiên cường tinh nhanh như mắt hươu của cô. Anh mỉm cười, mặc dù Kim Mẫn Châu nổi tiếng sức vóc hơn người nhưng Bách Thảo nhất định không thua kém bất kỳ mặt nào.
Khúc Hướng Nam là sư phụ của Bách Thảo.
Cũng là người thân quan trọng nhất trong lòng cô.
Anh không lo Bách Thảo thua.
Anh chỉ muốn xem Bách Thảo có thể chiến thắng thuyết phục hay không.
oOo
Hiệp thứ ba bắt đầu.
Trong thế giằng co gay cấn, hai bên đều không chịu nhân nhượng suốt hiệp hai, mỗi người đều được một điểm tỷ số bây giờ là 1:1, vẫn ở thế cân bằng. Hiểu Huỳnh nhìn thì thấy kinh hồn bạt vía, cô có thể nhận rõ hỏa khí của Kim Mẫn Châu càng ngày càng lớn, càng đánh càng hăng, nhưng cũng có thể nhận ra, thể lực của Bách Thảo có vấn đề, khi đánh trả hai đợt tấn công của Kim Mẫn Châu, phản ứng của cô có dấu hiệu chậm lại.
“Thể lực xuống rồi sao?”
Hiểu Huỳnh lòng như lửa đốt, tay bấu chặt cánh tay Diệc Phong, anh cau mày không nói gì. Quang Nhã nãy giờ sắc mặt tái nhợt, không chịu nổi căng thẳng nhưng vẫn nhìn lên sân đấu, nhìn Bách Thảo, thấy cô mặc dù vẫn tích cực phản công nhưng tiết tấu bước chân đã có phần ngưng trệ.
“Hình như là thế”, Mai Linh nóng ruột không kém, “…Trước trận đấu Bách Thảo đã chạy lâu như vậy, chưa lên sàn đã đẫm mồ hôi, cho nên bây giờ thể lực có lẽ đã xuống”.
“Không đâu.”
Lâm Phong nói vẻ tư lự, nhưng trong lòng cũng không giấu nổi lo âu. Trận đấu này không chỉ liên quan đến danh dự Khúc Hướng Nam – sư phụ của Bách Thảo, mà quan trọng hơn là nếu Bách Thảo thua, cô ấy sẽ phải từ bỏ Teakwondo, như thế phiền phức to.
“Cô, đã kiệt sức rồi!”
Trong lúc thế thủ, Kim Mẫn Châu ngẩng đầu cười gằn, cứ coi như Bách Thảo cố nghiến răng chịu đựng đợi cơ hội tấn công, thì khi mình phản kích, cô ta đã hoàn toàn kiệt sức.
“Ha ha ha.”
Lợi dụng khoảng thời gian cười điều chỉnh hơi thở, Kim Mẫn Châu hơi lùi một chút, thấy Bách Thảo vẫn đứng nguyên vị trí, không có ý theo
sát tấn công như trước. Ánh nắng chiều chói chang nhức nhối, Kim Mẫn Châu hơi nheo mắt, lạnh lùng hú một tiếng.
“Bách Thảo không phải lần đầu ra sàn”, Lâm Phong cau mày, “Cứ coi cô ấy vì quyết chí lấy lại danh sự cho sư phụ nên cảm thấy khỏe gấp bội, nhưng cũng không đến mức…”.
“Hỏng rồi”, Hiểu Huỳnh kinh hãi thốt lên, mặt biến sắc, “…Kim Mẫn Châu đã nhận ra, mọi người nhìn xem, cô ta đã bắt đầu giãn cự ly!”.
“Hôm qua, trước khi cô ta ra chiêu song phi liên hoàn với Nguyễn Tú Mai”, Thân Ba nét mặt bần thần, “…cũng giãn cự ly như vậy”.
“Hây… a…!”
Trong thung lũng giữa ngày hè oi ả, tiếng hét của Kim Mẫn Châu vang như tiếng sấm, kinh động toàn sân, khiến hết thảy mọi người mặt đều biến sắc, chứng kiến Kim Mẫn Châu bay lên, tiếng gió rít trên không hướng về Bách Thảo “Phập!”chân trái choãi ra, “Xoạc”chân giờ theo sát.
Cú đá song phi.
Mọi người kinh ngạc trố mắt.
Lẽ nào Kim Mẫn Châu cuối cùng đã ra tuyệt chiêu của mình.
Song phi liên hoàn.
“Bách Thảo!”
Hiểu Huỳnh tuyệt vọng, sắc mặt tái nhợt, kinh hãi hét lớn. Bách Thảo vẫn nhẫn nại tiến lên, không chịu để đối phương giãn rộng cự ly chân. Nguyên nhân, có lẽ là nhất quyết không để cho Kim Mẫn Châu cơ hội ra chiêu song phi liên hoàn, nhưng nếu Bách Thảo thể lực tiêu hao gần hết, Kim Mẫn Châu vẫn có cơ hội!
Tuyệt vọng nhắm mắt.
Hiểu Huỳnh không dám nhìn. Cảnh tượng Kim Mẫn Châu đá liên hoàn chín cú đá song phi, như một cơn lốc liên tục ép Nguyễn Tú Mai lùi về sau, cuối cùng đá văng nữ tuyển thủ đó khỏi võ đài, vẫn hiển hiện rõ mồn một trước mắt. Sẽ thật đau lòng nếu tận mắt chứng kiến Bách Thảo rơi vào thảm cảnh đó. Không thể hình dung nổi, quyết chí lên võ đài lấy lại danh dự cho sư phụ mình mà lại thất bại thảm hại như vậy, liệu Bách Thảo có chịu nổi không?
“Ơ.”
Trong nỗi lo âu thắt ruột không dám mở mắt nhìn, Hiểu Huỳnh nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Lâm Phong, tiếp theo là tiếng kêu nhỏ hơn của Mai Linh. Mọi người xung quanh hình như đều lặng đi, nỗi buồn khi mọi người chứng kiến cảnh Bách Thảo bị dính liên hoàn song phi cơ hồ không có trong tưởng tượng của cô.
Sao thế?
Hiểu Huỳnh vô cùng ngạc nhiên, nơm nớp lo sợ hé mở mắt… rồi, kinh ngạc…
Trên võ đài cao, Kim Mẫn Châu như con sư tử, từ một đầu sân liên tục tăng tốc tấn công về phía Bách Thảo! Cú song phi đầu tiên! Gót chân vừa chạm đất, lại xoay người bay lên, cú song phi thứ hai, chân vừa tiếp đất, lập tức cú thứ ba giáng tới!
Đúng như trận đấu của Nguyễn Tú Mai hôm qua.
Song phi liên hoàn thần kỳ!
Nhìn thấy kịch hay sắp tái diễn, mọi người trên sân hưng phấn cực độ, tiếng vỗ tây dấy lên từng hồi. Các tuyển thủ của đội Xương Hải kích động hết cỡ cũng gào lên trợ uy, tiếng hò hét kinh động cả thung lũng.
Nhưng…
Cú song phi thứ nhất cách vai Bách Thảo khoảng một tấc, rơi vào không khí.
Cú thứ hai lại cách một tấc, rơi vào không khí.
Cú thứ ba, vẫn cách một tấc…
Rơi vào không khí.
“Hây!”
Mỗi lần đá hụt một tấc, Kim Mẫn Châu lại sôi sục căm hờn đến nổ lồng ngực. Vận dụng hết thảy sức lực toàn thân, gót chân vừa chạm đất, thân mình lại tung lên, lực chân lại bùng phát nhằm thẳng đối thủ lao đến. Cô ta không tin lần này lại đá hụt.
Cú song phi thứ tư.
Biên độ lùi lại của Bách Thảo không lớn chỉ là né hai đùi. Trong ánh nắng giữa hè khoảng cách giữa gót chân Kim Mẫn Châu với ngực cô chỉ có một tấc.
Lại hụt.
“Trời…”
Hiểu Huỳnh trợn mắt, há mồm, một ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, người run lên, giọng nói lắp bắp. Hiểu Huỳnh ngoái đầu, cùng lúc bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Mai Linh. Lướt qua vai Mai Linh, nhìn thấy dáng điềm tĩnh của Sơ Nguyên, khóe môi anh thấp thoáng nụ cười, hình như anh đã biết.
“Bách Thảo…”
Hiểu Huỳnh không dám xác định, người run lẩy bẩy nép vào cánh tay Diệc Phong.
“Quả nhiên”, Diệc Phong hít một hơi thật sâu, “Bách Thảo đã không còn là cô bé chỉ biết xông lên ra đòn như năm xưa nữa rồi”.
Hơn nữa…
Quang Nhã nhìn cú song phi thứ năm, thứ sáu của Kim Mẫn Châu rơi vào không khí, môi cắn chặt như sắp bật máu, lẽ nào thể lực Bách Thảo thật sự có thể sánh với Kim Mẫn Châu?
Sau cú song phi thứ bảy đá hụt của Kim Mẫn Châu là một bầu không khí yên lặng bất thường.
Hầu như tất cả những người chứng kiến đều bàng hoàng sửng sốt. Đây rõ ràng không phải là may mắn, không phải Thích Bách Thảo may mắn đến nỗi, mỗi cú song phi của Kim Mẫn Châu đều hụt một chút… đó là cự ly Bách Thảo đã cân nhắc.
Chỉ có một tấc.
Vì thế Kim Mẫn Châu không cam lòng.
Vì thế Kim Mẫn Châu tiếp tục đá hết cú này đến cú khác.
Điều đó cần sự phán đoán thông minh và khả năng khống chế đầy bản lĩnh.
Huống hồ, Thích Bách Thảo hầu như không chỉ khống chế được khoảng cách ra đòn của đối thủ, ngay hướng tránh và độ lùi của cô cũng khiến người ta kinh ngạc. Mỗi lần cô đều cố ý dịch chuyển sang phải một chút, khiến Kim Mẫn Châu đã ra cú song phhi thứ tám mà hai người vẫn không vượt ra khỏi đường biên.
Các ngón tay Nhược Bạch nắm chặt, run run, mắt đăm đăm hướng vào từng cử động của Bách Thảo trên sàn.
Các tuyển thủ của Xương Hải võ quán cũng bắt đầu nhận ra những dấu hiệu bất thường trong đấu pháp của Thích Bách Thảo. Đó là cái bẫy mà cô ta cố ý giăng ra nhằm dẫn dụ Kim Mẫn Châu đá liên hoàn song phi. Nhưng mục đích của cô ta là gì, cho dù Kim Mẫn Châu đá hụt thì cô ta cũng chẳng được gì, lẽ nào…
Lẽ nào…
Cô ta vẫn còn sức để phản công?
Không thể như thế. Sau khi trải qua hai hiệp giao đấu quyết liệt, ngoài Kim Mẫn Châu ra thì chưa một nữ tuyển thủ nào có thể có sức lực kinh người như vậy hòng phản công lại được. Duy trì cầm cự không bị Kim Mẫn Châu đá gục đã là kỳ tích.
Nhưng bất luận thế nào, Mẫn Châu cũng không thể tiếp tục tấn công kiểu đó, song phi liên hoàn tiêu hao thể lực vô cùng.
“Hây…!”
Tận mắt thấy tám cú đá liên hoàn song phi, mười sáu bước xuất ra như vũ bão, tuyệt chiêu của mình vẫn không chạm vào người Bách Thảo, máu trong người Kim Mẫn Châu như sôi sùng sục. Chưa bào giờ cô phải chịu nỗi nhục như thế này. Trong trận quyết đấu lấy lại danh dự cho cha, trước sự chứng kiến của bao nhiêu tuyển thủ các nước, trước đối thủ Thích Bách Thảo – đệ tử yêu của tên khốn kiếp Khúc Hướng Nam, tuyệt chiêu song phi liên hoàn cô đã khổ luyện ròng rã ba năm đã khiến không ít đối thủ ngấm đòn, bản thân cũng được tận hưởng không ít vinh quang, vậy mà lại lần lượt đá hụt, thật là nhục nhã! Thật kinh khủng!
“Hây… a…!”
Vận hết thảy sức lực cuối cùng, cú song phi thứ chín! Trong tíc tắc Kim Mẫn Châu tung người bay lên, mọi thứ trước mắt đã nhuốm một màu tối thẫm, toàn bộ ý thức của cô chỉ chú ý vào một điểm, phải đá trúng Thích Bách Thảo! Phải cho mọi người trong thiên hạ hiểu rằng, thầy nào trò nấy, kẻ khốn kiếp Khúc Hướng Nam không xứng đáng tỉ thí với cha cô, đệ tử của hắn càng không xứng một ngón tay với cô.
Tung chân!
Tiếng gió xé không khí!
Cô đã có thể cảm nhận phía trước gót chân mình là cái đầu nóng ran của Thích Bách Thảo, chỉ cần tiến tới một chút, một chút nữa…
Toàn sân lặng như tờ.
Tất cả im phăng phắc, không một tiếng động dù rất nhỏ, khi bóng đen trước mặt tan đi, mắt Kim Mẫn Châu dần dần có thể nhìn rõ, cơ thể cô đang tụt xuống, còn gót chân của cô không cảm nhận được hơi ấm của cơ thể Thích Bách Thảo.
Cú song phi thứ chín…
Đá hụt…
Toàn sân im phăng phắc.
Bàn tay Hiểu Huỳnh bịt chặt miệng.
Chính vào khoảnh khắc Kim Mẫn Châu vận hết nội lực cuối cùng lăng chân thực hiện cú song phi thứ chín, thân hình Bách Thảo đã như một chú hươu nhỏ né sang phải, tạo một khoảng cách đủ xa.
Tốt lắm! Bách Thảo!
Không như Nguyễn Tú Mai hôm qua bị Kim Mẫn Châu đả thương tám cú liền, mà mưu kế dẫn dụ khiến Kim Mẫn Châu thấm nhục bởi chín cú đá song phi liên hoàn lần lượt đá hụt, khiến con người ngạo mạn kia liên tiếp đá vào không khí một cách thảm hại.
Hiểu Huỳnh hỉ mũi, từ từ nở nụ cười mãn nguyện.
Cô biết, Bách Thảo của mình cừ khôi nhất! Tuyệt vời nhất.
Đột nhiên, chính trong khoảnh khắc Kim Mẫn Châu rơi xuống đất.
“Hây…!”
Ánh nắng chiều hè phát ra muôn ngàn tia chói chang, các tuyển thủ ngồi bên dưới đều không thể mở mắt, chỉ thoáng thấy hình bóng Bách Thảo miệng hét lên, xoáy người, tung thân lên cao như một tia chớp trắng đâm thủng bầu không khí. Dưới ánh mặt trời gay gắt bộ trang phục trắng càng lấp lóa, chói mắt.
Về sau, trận đấu này được coi là trận đấu thành danh của Thích Bách Thảo trong toàn bộ sự nghiệp của cô. Cũng chính bắt đầu từ trận đó con đường công danh của cô rạng ngời thênh thang, đượm sắc màu huyền thoại, được đồng đội truyền tụng.
Trên võ đài, trong tíc tắc Kim Mẫn Châu văng xuống đất, Bách Thảo xoáy người tung chân phải đá ngang giống như khuấy dòng chảy tọa thành xoáy nước.
“Hự!”
Gót chân đạp vào ngực trái Kim Mẫn Châu như một quả tạ.
“A.”
Toàn sân kinh hoàng hét lên, “Được điểm rồi! Được điểm rồi!”.
Hiểu Huỳnh gào đến lạc giọng, Lâm Phong và mấy người trong đội nhảy lên ôm lấy nhau.
Kim Mẫn Châu bị đá hất về sau loạng choạng, máu từ ngực như sắp ộc ra. Trong khi còn chưa đứng vững, Thích Bách Thảo nhân cơ hội với đường lực đá ngang thích hợp, thuận đà xoay người.
“Hự!”
Một cú đá hậu, trúng vai phải Kim Mẫn Châu.
Kim Mẫn Châu lùi về sau, Thích Bách Thảo nhân đà dùng lực xoay người lần nữa.
“Hự!”
Một cú xoay người xuống tấn, đá trúng vai trái Kim Mẫn Châu.
Tiếng hò reo cổ vũ đầy kích động của tuyển thủ các nước, dần dần chuyển thành những tiếng hú kinh ngạc phấn khích không thể tưởng tượng được. Đã thực hiện liên tiếp hai hiệp đấu liên tiếp, thể lực tiêu hao lớn như vậy mà Thích Bách Thảo người Trung Quốc vẫn có thể bạo phát sức mạnh kinh người đến thế.
Chẳng lẽ, thể lực của Bách Thảo hoàn toàn không thua kém Kim Mẫn Châu?
Hiểu Huỳnh đờ đẫn, mắt không chớp.
Đúng vậy, đương nhiên cô biết thể lực Bách Thảo rất tốt, mỗi ngày Bách Thảo đều quét dọn toàn bộ võ quán một lượt, đều toàn bộ trang phục cho cả đội, vẫn không hề tỏ ra mệt mỏi. Năm xưa, với ai Thích Bách Thảo cũng dùng một đấu pháp là tấn công thục mạng. Nhưng Hiểu Huỳnh không biết thể lực của Bách Thảo lại có thể sung mãn ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Quang Nhã lặng lẽ nhìn Bách Thảo tung hoành trên võ đài với sức mạnh như giếng sâu, phun trào như không bao giờ cạn.
Chỉ có điều, thể lực đó không phải là bẩm sinh.
Cô còn nhớ, khi mới gia nhập võ quán Toàn Thắng, có lẽ là do bố mẹ đột ngột qua đời bởi một tai nạn giao thông nên thể lực Bách Thảo rất yếu. Còn người đó, từ khi thu nạp Bách Thảo làm đồ đệ, đã dùng phương pháp rèn luyện nghiêm khắc nhất, mỗi ngày ngoài thời gian ăn, ngủ, luyện chân, Bách Thảo luôn phải đeo hai túi cát để chạy bộ. Sáng sớm, khi mọi người chưa dậy, Bách Thảo đã bắt đầu chạy, buổi tối khi tất cả đã lên giường Bách Thảo vẫn tiếp tục tập chạy với hai túi cát đeo bên chân.
Từng năm trôi qua.
Túi cát đeo trên chân Bách Thảo mỗi ngày càng nặng thêm, thời gian chạy cũng dài hơn. Ngay cả khi tập các động tác chân, cũng không được tháo túi cát ra.
Các sư phụ trong võ quán đều coi thường phương pháp tập luyện này. Teakwondo là một môn vận động coi trọng phản ứng, kỹ thuật và trí tuệ của vận động viên. Vì thế dù có thể lực tốt đến mấy cúng khó đạt thành tích, cách rèn luyện thể lực theo cách hành xác như vậy bị coi là ngu ngốc. Chính vì vậy, trong ký ức của cô tbt là kẻ ngu ngốc nhất.
“Hây…!”
Luồng không khí bị xoáy đảo, Bách Thảo hét lên, cố gắng định thân, vừa rồi khi Kim Mẫn Châu tấn công song phi liên hoàn, cô đã trải qua một chuỗi né người lùi tránh, sức mạnh cơ thể phần nào được phục hồi. Bây giờ như được hồi sinh, lực từ chân Bách Thảo như bùng phát.
“Phầng!”
Tiếp theo là cú đá xoáy thứ tư vào vai Kim Mẫn Châu.
“Thể lực là nguồn gốc cơ bản nhất, không có thể lực, chiến thuật và túc pháp dù có tốt đến mấy cũng không thể phát huy được”, ánh mắt sư phụ xa xăm, dường như nghĩ đến lời một người từng dạy ông từ lâu, “…Có những người có sức lực trời phú, còn con không được như vậy, con nhất định phải càng nỗ lực khổ luyện, để tăng thêm sức mạnh của cơ thể”.
Dưới gốc mai.
“Đã thấy cỏ mùa xuân chưa?”, cuối cùng, một ngày nọ sư phụ tháo túi cát đeo trên chân của Bách Thảo, “…Dù bị một tảng đá khổng lồ đè lên, nhưng cỏ vẫn bật ra từ kẽ đá”.
Cô ngẩng đầu chăm chú lắng nghe.
“Bởi vì sức mạnh của cỏ nhẹ nhàng mà dẻo dai, không bao giờ đầu hàng”, sư phụ nhìn cô, ánh mắt chan chứa yêu thương, “…Bách Thảo con cũng có sức mạnh như vậy”.
Võ đài trên cao, không khí bị khuấy đảo tạo thành một dòng khí xoáy giống như bức tranh màu nước, Bách Thảo dáng thanh cao vươn thẳng.
“Hự!”
“Hự!”
“Hự!”, khi xoay người bay lên, cô không chỉ sử dụng cùng một kiểu đòn chân xoay người đá ngang. Nhưng mỗi lần lăng chân đều chắc nịch tràn đầy nội lực và quan trọng hơn là đều đá trúng người Kim Mẫn Châu.
Trong chớp mắt, Bách Thảo đã xoay người phi thân lần thứ sáu, đá cho Kim Mẫn Châu loạng choạng, tuyến xê dịch của hai người vạch một đường cánh cung dài trên sàn đấu như bức họa khổng lồ đang trải rộng, với những nét bút đậm và quyết liệt.
“Hự!”
Đòn tấn công liên tiếp vào ngực rồi lan tỏa toàn thân, Kim Mẫn Châu đau nhói, toàn thân run rẩy, mặt mày loạng choạng. Nhờ vào mối hận sục sôi đầy ắp trong ngực, cô mới gắng gượng không để đổ gục. Đáng ghét! Những cú tấn công liên tiếp như vũ bão thế này là thuộc về ta, Kim Mẫn Châu này! Từng cú, từng cú, nhìn đối thủ sức lực kiệt quệ, hoàn toàn không khả năng phản công, xây xẩm loạng choạng, cuối cùng bị đá văng khỏi võ đài, vinh quang và nhuệ khí áp đảo đó thuộc về Kim Mẫn Châu này! Thích Bách Thảo kia lại dám dùng chính đấu pháp chỉ thuộc về ta để hạ nhục ta!
“Cẩn thận!”
Thoáng nghe thấy tiếng hét từ phía đội hình của Xương Hải võ quán, trong lúc loạng choạng lùi về sau, Kim Mẫn Châu cố mở mắt, vạch đường biên màu trắng lung lay. Bỗng nỗi hận chưa từng có bất chợt bùng phát, mắt trợn trừng như sắp nổ tung, đúng lúc đó một luồng khí xoáy thốc vào mặt, Thích Bách Thảo hét lên, người lao đến như một trái núi bay.
Xoay người đá song phi!
Sơ Nguyên thảng thốt nín thở.
Khoảnh khắc Kim Mẫn Châu ở sát mép đường biên, các tuyển thủ của Xương Hải võ quán mặt thất thần vẻ kinh hoàng, chứng kiến Thích Bách Thảo xoay người như chọc thủng bầu không khí, tung chân phải, chân trái theo sát, một cú song phi nữa trúng người Kim Mẫn Châu!
Cảnh tượng mấy hôm trước hình như tái diễn.
Chỉ có điều lúc này, người ra đòn với thể lực và sức mạnh kinh hồn của đôi chân là Thích Bách Thảo, còn người bị đá văng khỏi võ đài lại là Kim Mẫn Châu…
Quả là nỗi nhục không thể nuốt trôi.
Hạ gục đối thủ bằng chính sở trường của đối thủ.
“Hây…!”
Đạp lên đường biên trắng, Kim Mẫn Châu điên cuồng gầm lên một tiếng! Mình không thể bị đá văng khỏi võ đài! Mình xuất chiến thay cha! Khúc Hướng Nam dùng thuốc kích thích, với thủ đoạn đê hèn đã đánh bại cha mình, khiến cha mình vốn có vinh quang chói lọi bỗng trở nên nhục nhã! Không còn ai nhớ được Khúc Hướng Nam nhiều năm trước là ai, nhưng nhiều người lại nhớ cha mình trong trận đấu trước vạn người, trận thứ nhất bị đánh bại bởi một kẻ vô danh tiểu tốt khiến Xương Hải nhục nhã, khiến đất nước cũng phải chịu nhục!
Mình căm hận kẻ khốn kiếp Khúc Hướng Nam!
Mình căm hận Thích Bách Thảo đã nhận kẻ vô sỉ đó làm sư phụ!
Mình tuyệt đối không thể bị Thích Bách Thảo đá văng khỏi võ đài! Nếu thua nhục nhã như vậy, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân!
“Khốn kiếp!”
Trên võ đài, một tiếng hét chói tai, mọi người dưới sân đều thất kinh, sự căm hờn cơ hồ khiến thể lực của Kim Mẫn Châu được kích hoạt trở lại. Kim Mẫn Châu hơi né sang phải, nhanh chóng tránh được cú song phi trời giáng của Thích Bách Thảo.
“Khốn kiếp!”
Toàn bộ tinh lực tích tụ từ ngón tay đến ngón chân cơ hồ dồn tụ, trong lúc né mình, cô gào lên, xoay người phản kích. Tiếng hét như có sức nặng vạn cân khiến những người chứng kiến đột nhiên nghĩ tới…
Đúng rồi, đây không chỉ là cuộc tỷ thí giữa hai đội đối kháng.
Đây chính là cuộc đấu liên quan đến danh dự giữa Kim Nhất Sơn và Khúc Hướng Nam!
“Nếu các đệ tử có người nào cảm thấy bản thân khó giữ được lễ nghĩa, không thể chịu được nhục nhã thì hãy tự nguyện rời xa Teakwondo! Không thể để cho bất cứ đệ tử nào biến thành những Khúc Hướng Nam, trở thành nỗi nhục của cả giới Teakwondo Chúng ta!”, Kim Nhất Sơn sắc mặt uy nghiêm, giọng sang sảng như chuông đồng vang vọng khắp thung lũng, “…Không nên như Khúc Hướng Nam, khiến tên tuổi các đệ tử đồng nghĩa với ô nhục, vô liêm sỉ…”
“Đúng, tôi là đệ tử của Khúc Hướng Nam!”
Một cơn gió trong lành thổi qua, bộ võ phục cũ ngả màu vàng trên người Bách Thảo phấp phới bay.
“Cho nên, tôi biết sư phụ tôi là người như thế nào! Sư phụ tôi là người đầy tinh thần thượng võ! Là người có phẩm cách cao quý, chân chính lương thiện, ông không được phép, cũng không có tư cách làm nhục danh dự của người!”
Kim Nhất Sơn ngửa cổ cười ha hả, thanh âm phát ra khiến mặt đất thung lũng như rung lên.
“Khúc Hướng Nam, nỗi ô nhục của giới Teakwondo, ông ta làm gì có danh dự! Đối với loại người như ông ta, phải để mọi người trong thiên hạ đều biết ông ta là loại người vô liêm sỉ!”
“Vậy thì…”
Tiếng nói của Bách Thảo cũng trở nên lạnh lùng, chắc nịch, “…Xin ông chấp nhận lời thách đấu của tôi!”.
“Được, tôi thay mặt cha tôi, chấp nhận lời thách đấu của cô!”
Kim Mẫn Châu phẫn nộ bước tới trước mặt Bách Thảo, hét lên:
“Nếu, cô, thua! Thích Bách Thảo, tôi yêu cầu cô, quỳ xuống, xin lỗi cha tôi! Từ nay, vĩnh viễn, rời bỏ Teakwondo.”
“Hây…!”
Trong lúc phẫn nộ, Kim Mẫn Châu né được cú đá song phi thứ nhất của Thích Bách Thảo, rồi với thể lực như phản hồi đáng kinh ngạc tung người phản kích, nhưng…
Né cú đá thứ hai của chân trái Bách Thảo liền sau đó.
“Phập!”
Cú đá thứ hai của Bách Thảo rơi vào không khí.
Trong tia chớp tóe lửa giống như con thú trúng thương, đường chân tung lên của Kim Mẫn Châu đã ở trong phạm vi phản kích có lợi nhất, chỉ chờ cơ thể Bách Thảo rơi xuống là sẽ…
“Ôi!”
Các tuyển thủ của Xương Hải võ quán phấn khích gào lên, tận mắt chứng kiến một lần nữa tuyệt chiêu phản kích của Kim Mẫn Châu, phải giáng cho Thích Bách Thảo một đòn chí mạng vào thời khắc nguy cấp nhất, phải đá bay cô ta khỏi võ đài. Chiến thắng như thế mới đã, chiến thắng như thế mới hoành tráng!
“Trời!”
Hiểu Huỳnh và cả nhóm đứng bật dậy, kinh hoàng thất sắc! Nếu trong thời khắc quan trọng nhất, Kim Mẫn Châu phản kích thành công khiến Bách Thảo ngã gục, thì dù Bách Thảo ghi được nhiều điểm trước đó, cũng đổ xuống sông xuống biển!
Trong khoảnh khắc cú đá thứ hai rơi vào không khí, tiếng chân xé gió như trỗi dậy lần cuối trước khi ngừng thở, vang lên chói tai đầy sát khí cơ hồ có thể xé xác Bách Thảo.
Cú ra chân cực kỳ hung bạo.
Từ xa, chỉ thấy hai thân hình ghì chặt. Trong một tíc tắc nhanh như chớp, những người ngồi dưới không thể nhìn rõ cú đá thứ hai của Bách Thảo rơi vào không khí, Kim Mẫn Châu có cơ hội ra đòn. Xem ra cục diện có lẽ hoàn toàn xoay chuyển vào giây phút chót, Kim Mẫn Châu dường như có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Sắc mặt Nhược Bạch rắn đanh, trắng bệch như sáp.
Chủ tướng Mân Thắng Hạo của Xương Hải võ quán đột nhiên cau mày.
Tại sao…
Cú song phi của Thích Bách Thảo đá hụt, vậy mà cơ thể cô ta không hề loạng choạng, trái lại cô ta có thể tiếp tục tung người bay lên.
“Tốt!”
Bách Thảo hít một hơi thật sâu, nói như đinh đóng cột:
“…Nếu cô thua tôi thì Kim Nhất Sơn đại sư nhất định phải xin lỗi sư phụ tôi và vĩnh viễn không được làm nhục danh dự của người!”
“Hây…!”
Tiếng hét của Bách Thảo chấn động thung lũng.
Ánh nắng xiên ngang thiêu đốt chiều hè như phát ra những tia sáng trắng chói chang đến độ mọi người cảm thấy trước mắt cơ hồ có ảo giác. Trong khoảnh khắc hai thân hình giao nhau trên võ đài, tại sao Thích Bách Thảo có thể thực hiện cú song phi?
Cú đá thứ ba!
Bên tai là tiếng hét, ánh mặt trời vẫn thiêu đốt, Bách Thảo dùng hết sức bình sinh, khi Kim Mẫn Châu sắp dịch chuyển tới mép đường biên, như tia chớp tung chân đá cú thứ ba.
Không ai biết, thể lực của cô đã hoàn toàn cạn kiệt.
Nhưng cô không thể thua ở thời khắc cuối cùng này, cô không thể thua. Chắc chắn là sư phụ đang nhìn cô, cô biết ông là người cao quý, bất kỳ ai cũng không được phép dùng những từ ngữ khiếm nhã làm tổn hại danh dự của ông! Dẫu rằng, dẫu rằng chính sư phụ đã nói với cô, cô cũng không tin.
Cô chỉ tin…
Cô chỉ tin…
Sư phụ tuyệt đối không làm chuyện đó, tuyệt đối không dùng thủ đoạn hèn hạ như thế để giành chiến thắng.
oOo
Cuộc thi tranh Cup vô địch Teakwondo thế giới thứ mười bảy, trong tiếng hoan hô vang dội của hàng vạn người, Kim Nhất Sơn của Hàn Quốc như một anh hùng ra trận.
“Uống đi, nó sẽ khiến anh chiến thắng.”
Gã trùm xã hội đen nói nhỏ, đưa một chai nước khoáng đến trước mặt ông, trực cảm được hàm ý của lời nói, ông từ chối uống chai nước đó.
Trận đấu với Kim Nhất Sơn là trận đấu khó khăn nhất chưa từng có trong đời. Kim Nhất Sơn được trời phú cho thể lực sung mãn như núi lửa phun trào, đòn tấn công như vũ bão, đã có lần đưa ông vào cảnh khốn đốn. Cũng chính trận đấu đó khiến ông nhận ra được sức mạnh của thể lực đối với Teakwondo quan trọng như đất đối với cây.
Trận đấu diễn ra cực kỳ khó khăn.
Nhưng, dù mấy lần bị Kim Nhất Sơn ra đòn mạnh đến nỗi suýt không đứng lên được nhưng ông vẫn duy trì được vị trí hữu hiệu của mình, không để Kim Nhất Sơn ghi điểm. Ông không thể thua, ông chiến đấu bằng tính mạng của A Viên, chỉ có chiến thắng, A Viên của ông mới có hy vọng được cứu chữa.
Điểm số lúc sắp kết thúc trận đấu đạt được như thế nào ông không thể nào nhớ rõ, chỉ biết lúc đó thể lực đã gần cạn kiệt, thần trí cũng bắt đầu mơ hồ. Chỉ nhớ hình như Kim Nhất Sơn mãi không thể ghi điểm, ông ta đã nôn nóng tột độ, phá thế phòng thủ của ông, đã cố ý gài bẫy dụ ông tấn công.
Còn ông đã thực sự đá trúng.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, Kim Nhất Sơn gầm lên như hổ, quăng áo giáp bảo vệ xuống sàn. Sau đó như là những tiếng rên ai oán, hình như không ai muốn ông chiến thắng. Người đẫm mồ hôi, ông quỳ xuống huớng về tổ quốc, hướng về A Viên.
Trận thứ nhất chiến thắng Kim Nhất Sơn được coi là ứng cử viên nặng ký nhất của chức vô địch, nên mấy trận tiếp theo trở nên nhẹ nhàng hơn, chỉ có điều thể lực không ngừng tiêu hao. Đánh đến vòng chung kết, khi giải lao giữa hiệp, ông vặn chai nước của mình uống mấy ngụm.
Chính mấy ngụm nước ấy.
Khi lên sàn ngay sau đó, ông cảm thấy thể lực mình có gì đó bất ổn. Ông hy vọng đó chỉ là ảo giác, tuy nhiên xét nghiệm chất kích thích sau trận đấu khiến tất cả trở thành ác mộng, chức vô địch ông vật lộn gian khổ có được trở thành nỗi nhục nhã dai dẵng, trở thành chủ đề đàm tiếu khinh miệt của thiên hạ.
Một cơn gió hè thoáng qua.
Nắng lấp loáng trên những lá mai, Khúc Hướng Nam lặng lẽ phủi những hạt bụi trên phiến lá. Về sau nghĩ lại, trong hiệp thứ nhất của trận chung kết, lúc giằng co với đối thủ, theo hướng nhìn của người đó, ông thoáng thấy có người cúi xuống chỗ ông ngồi nghỉ giải lao giữa hiệp, làm nhanh động tác nào đó.
Nếu…
Nếu lúc đó ông nhanh trí phát giác…
Khúc Hướng Nam cay đắng ho mấy tiếng.
“Hướng Nam, em xin lỗi…”
A Viên vừa đẻ non được mấy ngày, môi khô tái nhợt, tay phải tựa như vuốt ve đứa con, nhej nhàng đặt lên vai ông. Còn ông gục xuống bên cô, vùi mặt vào tấm ga giường, không dám để cô nhìn thấy sự yếu đuối và đau khổ của mình.
“… Nếu không phải tại em… anh sẽ không đi tìm những người đó… những người không tin tưởng anh… không tin tưởng anh chỉ dựa vào bản thân có thể giành chức vô địch… Hướng Nam… là em đã liên lụy đến anh…”
“Em có tin anh không?”, giọng ông khản đặc.
Không ai tin ông. Ông giải thích thế nào ban tổ chức cũng không tin. Ban tổ chức Teakwondo thế giới cho rằng ông gian lận càng áp dụng hình phạt nặng hơn, phán quyết cấm ông thi đấu suốt đời. Kim Nhất Sơn bị ông đánh bại, phẫn nộ lao đến trước mặt ông, dùng thứ tiếng Hàn mà ông không hiểu mắng xối xả. Các phóng viên và dư luận cũng tới tấp chỉ trích, cơ hồ muốn lột xác ông.
Những ngón tay dịu dàng vuốt tóc ông.
“… Tất thảy những người đã chỉ trích anh… đều là những người không hiểu anh… không cần… quan tâm họ nghĩ không…”, trong mắt cô có ánh nước, giọng yếu ớt, “… Con… con gái Quang Nhã của Chúng ta… chỉ cần con hiểu anh… sẽ tin anh… Hướng Nam… anh trong trắng cao quý như hoa mai…”
Nhưng con gái lại không tin ông, các môn sinh từ nhỏ lớn lên cùng nhau cũng không tin ông. Sự cô đơn ghẻ lạnh bám riết ông ngày này sang ngày khác. Ông chỉ biết hằng đêm ngồi dưới gốc mai, thủ thỉ với người vợ đã đi xa, cho đến khi một cô bé tên Thích Bách Thảo quỳ bái nhận ông làm sư phụ.
Bách Thảo…
Đứa bé lặng lẽ quật cường giống ông thời niên thiếu.
Đứa bé là người thứ hai tin ông.
Bất luận những đứa trẻ khác trong đạo quán đánh mắng nó thế nào, dẫu thân mình bị đánh thâm tím, cô bé ấy vẫn bướng bỉnh tin tưởng vào ông. Chính sự khắc khổ, kiên trì, tiến bộ… và sự tin tưởng của cô, khiến ánh sáng cuộc đời vốn đã tắt rụi của ông lại bừng sáng, ngọn lửa đam mê âm ĩ trong ông lại bừng cháy.
Cô là hy vọng cuối cùng của ông.
Ông hy vọng thiên bẩm của cô bé có thể khiến cô trở thành cao thủ, hy vọng có thê giúp cô hoàn thành con đường mà ông chưa đi hết, dẫu phải ép cô nhận Dụ quán chủ của võ quán Tùng Bách làm sư phụ.
Cho nên, khi biết cô chất vấn Kim Nhất Sơn vì chuyện của ông, thậm chí muốn đấu cùng Kim Mẫn Châu, trong điện thoại ông đã buộc lòng nói với cô, năm xưa ông đã sử dụng thuốc kích thích.
Bách Thảo chắc sẽ thất vọng vì ông.
Ông hy vọng cô sẽ hủy bỏ cuộc đấu với Kim Mẫn Châu, không nên vì ông mà ảnh hưởng đến tiền đồ. Thậm chí, ông hy vọng cô có thể quên đi từng nhận ông làm sư phụ để cô có thể quang minh chính đại tiến lên phía trước.
Không một tì vết.
“Phập!”
Cú đá thứ ba xoáy gió song phi nặng ngàn cân của Bách Thảo, đạp mạnh vào mặt Kim Mẫn Châu giống những con dấu, tưng ô, từng ô in trên mặt đối thủ, đồng tử Kim Mẫn Châu giãn rộng, từ từ ngã ngửa ra sau…
Quang Nhã toàn thân run lẩy bẩy.
Sững sờ nhìn Bách Thảo từ không trung thu chân tiếp đất.
Cơ thể Kim Mẫn Châu bi sức nặng ngàn cân tấn công, chầm chậm bắn ra khỏi võ đài, dường như bay rất thẳng, sau đó biến mất như một ngôi sao vụt tắt.
Tốc độ tiếp đất rất chậm, rất chậm nên cô có thể thấy không khí im lặng như chết dưới sân, có thể thấy Nguyễn Tú Mai hôm qua bị đá văng khỏi võ đài, lúc này đang ngơ ngẩn nhìn cô. Tốc độ rơi nhanh như thế nên cô không kịp nhắm mắt.
“Uỵch.”
Cơ thể đã hạ xuống võ đài!
Cả sân chết lặng.
Sau đó.
Bùng nổ!
Trên võ đài, Bách Thảo đứng vẻ điềm tĩnh, ngực cô vẫn phập phồng dữ dội, mặt không còn nhận ra là màu gì. Từ trên cao, cô nhìn Kim Mẫn Châu bị đá văng khỏi võ đài, vật lộn trên mặt đất, gắng gượng thử đứng dậy.
“Tuýt…”
Tiếng còi vang lên.
Trọng tài tuyên bố trận đấu kết thúc.
5:1
Thích Bách Thảo chiến thắng!
oOo
Giống như chào đón vị anh hùng khải hoàn, Lâm Phong, Hiểu Huỳnh, Mai Linh xông ra, cuồng nhiệt ôm chầm Bách Thảo, vừa cười vừa reo, Hiểu Huỳnh nghẹn ngào:
“Thắng rồi! Thắng rồi! Bách Thảo đáng ghét, cậu thắng rồi!”
“Đẹp quá, Bách Thảo!”, Mai Linh cũng rơm rớm nước mắt, “Này, trước đây tôi không hề thấy cậu đẹp như vậy! Cậu đã rửa hận cho Nguyễn Tú Mai phải không? Ai bảo Kim Mẫn Châu hôm qua kiêu ngạo như vậy, hôm nay đáng đời, cô ta tự làm tự chịu!”.
“Giỏi quá! Giỏi quá!”, Lâm Phong ôm riết lấy cô.
Thân Ba, Khấu Chấn cũng không thể kiềm chế nổi giang tay ôm choàng Bách Thảo cùng mấy cô gái. Bị đồng đội vây kín, nồng nhiệt ôm ấp, bất chợt liếc qua đầu họ, Bách Thảo nhìn thấy Quang Nhã đang ngồi một góc, đầu gục xuống, sau đó lại đưa mắt nhìn quanh đã thấy Sơ Nguyên đang từ xa mỉm cười nhìn cô, ánh mắt ấm áp như mùa xuân. Mặt cô bổng đỏ ửng, vội vã cúi đầu.
“Càng ngày càng khiến người ta bái phục”, Diệc Phong cười hỉ hả, bàn tay chậm rãi vỗ lên vai cô. Nói đoạn quay sang Nhược Bạch, lúc này anh đang ngồi với Sơ Nguyên và bắt đầu làm động tác khởi động. Sơ Nguyên đang trao đổi điều gì với anh. Bách Thảo giật mình, đúng rồi, sao mình lại quên, trận đấu của mình kết thúc là đến lượt Nhược Bạch ra sân và đó cũng là trận đấu cuối cùng giữa hai đội.
Thiếu Nữ Toàn Phong Thiếu Nữ Toàn Phong - Minh Hiểu Khê Thiếu Nữ Toàn Phong