Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Đả Nhãn
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: zzz links
Số chương: 915
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2562 / 34
Cập nhật: 2015-11-14 02:53:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 339: Giải Quẻ
- Đây.... Đây là Đại Tề thông bảo của sư phụ?
Nhìn thấy Diệp Thiên lấy ra đồng tiền này,ánh mắt Tả Gia Tuấn có chút căng thẳng, trước đây y không ít lần nhìn thấy sư phụ dùng đồng tiền này để xem bói hỏi quẻ cho mọi người, lúc này nhìn vật nhớ người, đôi mắt không kìm được đỏ lên.
Nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Tả Gia Tuấn, Diệp Thiên vội nói:
- Sư huynh, còn cần huynh giúp đấy.
- Ta giúp cái gì?
Tả Gia Tuấn sửng sốt, bị Diệp Thiên chuyển sự chú ý.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười,nói:
- Cho đệ mượn hai đồng tiền đi, chỉ một cái Đại Tề thông bảo, đệ cũng không có cách nào xem bói hỏi quẻ được!
Phương thức xem bói có rất nhiều, dùng tương đối nhiều là cách xem bói đồng tiền, đã là xem tướng người kiếm cơm, trên người luôn luôn mang theo ba đồng tiền.
Diệp Thiên lúc trước cảm ứng được trong túi Tả Gia Tuấn có mấy đồng tiền mang theo linh khí, chắc là do y ngày thường thường xuyên thưởng thức, nên phía trên nhiễm một ít khí cơ của Tả Gia Tuấn.
- Đệ thiếu cả cái kiếm cơm của chúng ta.... Ngay cả cái đó cũng không mang trên người.
Nghe thấy Diệp Thiên nói xong, Tả Gia Tuấn dở khóc dở cười từ trong túi lấy ra ba đồng tiền đặt lên bàn, mấy đồng tiền này đều là Càn Long thông bảo.
Ở thời kỳ cận đại, đồng tiền sử dụng xem bói phần lớn dùng Càn Long thông bảo, truyền thuyết nói là có thể gia tăng tính chuẩn xác, nhưng Diệp Thiên thấy, đơn thuần là nói linh tinh, mỗi quẻ của tổ sư gia đều chắc trúng, ông Càn Long không biết đầu thai ở nơi nào rồi.
Đưa tay lấy ra một đồng tiền, Diệp Thiên cầm hai đồng tiền cùng Đại Tề Thông bảo tung ra một chỗ, hướng về Văn Loan Hùng nói:
- Anh Văn, tôi có ba cái không trắc, không thật không trắc, vô sự bất trắc, nặng trắc bất trắc, anh cầm ba đồng tiền này tung lên mặt bàn sáu lần, trong lòng nghĩ đến chuyện mà mình muốn hỏi.
Diệp Thiên dù trẻ tuổi nhưng nghiêm túc như vậy, trên người ẩn hiện một uy thế không thể cự tuyệt, Tả Gia Tuấn bên cạnh cùng hắn so sánh, vậy mà cũng kém hơn ba phần.
- Vâng, tôi sẽ làm theo yêu cầu của cậu!
Văn Loan Hùng tiếp nhận đồng tiền, cung kính đáp ứng, lúc này cũng không dám tiếp tục gọi là Diệp huynh đệ nữa.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Tốt lắm, bắt đầu đi!
Nghe Diệp Thiên nói xong, Văn Loan Hùng hơi khép mắt lại, trong lòng nhớ tới vấn đề y muốn hỏi, đồng tiền trong lòng bàn tay theo đó hất vào trên bàn.
- Thiểu Âm, quẻ trung là dương, được rồi, anh tiếp tục đi...
Diệp Thiên nhìn thoáng qua mặt sau của mấy đồng tiền, ngón út tay trái gập lại.
- Ba mặt đều âm, không thay quẻ, tiếp tục tung ra....
- Hai mặt sau làm Thiểu Dương, giở quẻ trung thành âm, đừng ngừng lại....
Theo đồng tiền liên tiếp tung ra từ tay Văn Loan Hùng, lời nói trong miệng Diệp Thiên phát ra chỉ có Tả Gia Tuấn nghe hiểu được, mười ngón trên hai tay không ngừng chuyển động, từng tin tức như là chiếu phim thông thường trong đầu hắn chạy qua.
Đợi cho Văn Loan Hùng đổ quẻ tiền đồng sáu lần xong, Diệp Thiên khoát tay ý bảo y có thể dừng lại, bản thân nhắm mắt lại suy diễn.
Nhìn thấy mười ngón tay Diệp Thiên liên tiếp chuyển động, mọi người trong phòng đều ngừng thở, chỉ sợ quấy rầy Diệp Thiên đang xem bói, ngay cả Tả Gia Tuấn đối với thuật bói toán của Diệp Thiên cũng cảm thấy có chút khó hiểu.
Phải biết là coi bói đồng tiền là ở quẻ giống xuất hiện, sau đó cần căn cứ quẻ giống cho thấy gì để suy diễn ra thông tin, trong thời gian đó phải tra sáu mươi bốn quẻ, mà Diệp Thiên định dùng phương thức này, cả Tả Gia Tuấn cũng không theo kịp.
Khoảng hơn chục phút đồng hồ sau, Diệp Thiên mở mắt nói:
- Anh Văn, anh vừa hỏi một là vận thế tiền đồ, hai là hôn nhân gia đình, kỳ thật hai điều này là tương liên tương thông!
- Diệp.... Diệp huynh đệ, đệ... đệ biết ta muốn hỏi gì sao?
Nghe Diệp Thiên nói xong, ánh mắt Văn Loan Hùng lộ ra kinh hãi, y trong thời gian tung ba quẻ đầu, trong lòng đều muốn hỏi tiền đồ vận may của mình, tới ba quẻ sau là hỏi hôn nhân, đúng theo từng chữ trong lời Diệp Thiên.
- Vậy...vậy Diệp đại sư, vận thế của ta rốt cuộc như thế nào? Xin được chỉ giáo!
Văn Loan Hùng nói chuyện sửa lại cách xưng hô, Diệp huynh đệ trở thành Diệp đại sư, rõ ràng đưa Diệp Thiên tăng lên ngang tầm với "Tả đại sư".
- Anh Văn, trời sinh anh là người mạnh mẽ đào hoa, bình thường phụ nữ không có cách nào chống lại anh, nhưng.... bây giờ anh đi lại với người phụ nữ này...
Diệp Thiên nhìn Văn Loan Hùng liếc mắt một cái, hỏi tiếp:
- Người phụ nữ này có phải cằm nhọn, xương gò má cao mà quai hàm gầy?
Nghe câu hỏi của Diệp Thiên, sắc mặt Văn Loan Hùng hơi có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua mấy người trẻ tuổi bên cạnh, vẫn đáp:
- Ngài nói không sai, cô ấy... cô ấy gần giống so với tướng mạo ngài nói.
- Ấn đường có vân, vân núi ngăn cách, đây là tướng khắc chồng không có con, hơn nữa cô ấy bị người nhà liên lụy, mười phần xui xẻo, sống cùng với cô ấy, anh không chỉ rủi ro mà số phận liên tục đen đủi!
Diệp Thiên cũng không biết người phụ nữ hiện tại Văn Loan Hùng đang đi lại là ai, những điều này là do hắn suy diễn ra kết quả, nhưng trong tai Văn Loan Hùng nghe được lại giống như sấm sét giữa trời quang, trong mắt y tràn đầy sự kinh hãi hoảng sợ.
Hiện tại Văn Loan Hùng đang đi lại cũng là một nữ minh tinh nổi tiếng Hồng Kông, Văn Loan Hùng rất yêu thích cô, đã bao nuôi cô trong thời gian nhiều năm, như biệt thự cũng đã mua cho ba tòa liền.
Chuyện đó không thành vấn đề vì ông chủ Văn vốn là mạnh tay muốn cho nữ minh tinh niềm vui, y tặng nhiều biệt thự, nhưng một câu của Diệp Thiên, cũng nói đúng một sự việc.
Hiện tại Văn Loan Hùng bao nuôi mẹ của nữ minh tinh này, là một cuộc đánh cuộc với mạng người, nhưng vận may cực kém, qua thời gian mấy năm đã mất đi trên trăm triệu đô la Hồng Kông, mà phần thiếu thật ra chính là Văn Loan Hùng lặng lẽ bù vào.
Điều này làm Văn Loan Hùng vô cùng tò mò, ngoài người trong cuộc ra, người ngoài không ai biết được, lúc này bị Diệp Thiên trực tiếp nói ra, buộc y không thể không tin lời nói của Diệp Thiên.
Văn Loan Hùng không nghĩ tới nguồn gốc mọi việc không thuận lợi trong hai năm qua không ngờ là do người phụ nữ kia? Lúc này ruột gan rối bời, không nhịn được mở miệng hỏi:
- Vậy...Tôi cần phải làm gì bây giờ?
- Anh Văn, anh không định cùng cô ấy kết hôn chứ?
Diệp Thiên có chút buồn cười nhìn anh chàng PlayBoy này, nói:
- Nên dừng lại mà không dừng lại, trái lại chịu loạn, cô ấy nếu không thích hợp với anh, tốt nhất tách ra, anh không phải muốn nói rời xa cô ấy anh không sống nổi chứ, đó nhất định là chuyện đáng bị cả Hồng Kông chê cười!
- Sẽ không, sẽ không như vậy....
Văn Loan Hùng nghe Diệp Thiên nói nở nụ cười, thật ra nghe thấy lời Diệp Thiên nói xong, trong đầu y cũng nảy sinh ra ý niệm cùng người phụ nữ kia cắt đứt, bởi vì mẹ của người phụ nữ kia thật sự là cái hố không đáy, mấy năm nay Văn Loan Hùng ít nhất mất trên người bà trên trăm triệu.
- Về phần vận thế của anh...
Diệp Thiên liếc nhìn đám người Liễu Định Định, nói:
- Định Định, đưa bạn của cháu đi ra ngoài ngồi.
Văn Loan Hùng vốn có biệt hiệu là "Tay súng bắn tỉa nữ ngôi sao" cùng biệt hiệu " Tay súng bắn tỉa thị trường chứng khoán" vang dội như nhau, Diệp Thiên không sợ trước mặt người khác vạch trần sự đào hoa của y, nhưng những điều muốn nói bây giờ có liên quan đến số mệnh của y, không thích hợp để người ngoài nghe được.
- Vâng thưa ông chú!
Liễu Định Định không phải người không đúng mực, lập tức nghe lời, mời mọi người đi ra khỏi phòng.
- Diệp Thiên, vậy vận trình mấy năm sau này của tôi rốt cuộc như thế nào?
Nhìn thấy Diệp Thiên nghiêm túc đuổi đám người Liễu Định Định ra ngoài, tâm trạng Văn Loan Hùng không khỏi thấy bất an.
Diệp Thiên thoáng nhìn qua Văn Loan Hùng, nhẹ nhàng nói:
- Sau này trong ba mươi năm anh sẽ thuận buồm xuôi gió, nhưng khi anh sáu mươi tuổi, sẽ có tai ương lao ngục!
- Cái gì?
Văn Loan Hùng vốn đang định châm trà cho Diệp Thiên, bỗng ngây ngẩn cả người, vội hỏi:
- Diệp Thiên, vậy... Đó là thật sao?
Người dựa vào tư bản làm giàu, có ai là trong sạch? Nhất là Văn Loan Hùng trong thời gian ngắn ngủi hơn mười năm thu được nguồn tài sản khổng lồ, trong nhiều chuyện xấu xa, thật sự nếu bị người ta tìm ra, cũng đủ để y ngây ngốc bị giam trong ngục vài năm.
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Mạng anh là phú quý, nhưng sau hơi chật vật, về sau có nhiều điều không thuận, hơn nữa khí Kim Duệ của anh quá thịnh, tới lúc tuổi già không biết giấu tài, đó là nguồn gốc gây tai họa.
- Có thể... Có thể có biện pháp hóa giải không?
Văn Loan Hùng biết tính cách của mình, y tuy rằng nhiệt tình vì lợi ích chung, trong hội có rất nhiều bạn bè, nhưng đồng dạng thích khoe khoang, làm việc không biết thu dọn, đã từng làm mất lòng không ít người.
- Giải trừ?Thật cũng không khó....
Diệp Thiên nhìn vẻ mặt cấp bách của Văn Loan Hùng, cầm lấy chén trêm bàn nhấp chút nước trà, sau đó dùng ngón tay chấm nước, viết ra một chữ.
- Mẫn?
Văn Loan Hùng nhìn chữ này, không hiểu được, hỏi:
- Diệp....Diệp đại sư, đây... Chữ này cùng ta có quan hệ gì?
- Huynh biết chữ này đọc như thế nào không?
Diệp Thiên hỏi.
Văn Loan Hùng không hiểu ra sao,nói:
- Biết chứ, đọc là "mẫn", là sao vậy?
Diệp Thiên cười, tiếp tục hỏi:
- Huynh biết ý nghĩ của chữ này không?
- Này... Thật là không biết.
Văn Loan Hùng nghe vậy lắc đầu, chữ Hán Trung Quốc uyên thâm, từng chữ đều tượng trưng nhiều ý nghĩa, Văn Loan Hùng tuy có thể đọc viết, nhưng thật sự là không biết ý nghĩa.
- Một chữ "mẫn", có ý nghĩa hung tang, cũng là "mẫn", còn hàm ý đau thương lo lắng, chữ này ý nghĩa hiện ra không rõ ràng.
Diệp Thiên cũng không làm khó Văn Loan Hùng, ngay sau đó giải thích cho y:
- Anh vốn họ Văn, chữ "văn" thêm chữ "môn" thành "mẫn", vận thế của anh khi trung niên rất mạnh, nhưng đến lúc tuổi già số mệnh suy yếu, nếu phạm vào điều kị, liền sẽ quấn lấy làm phiền anh!
- Diệp... Diệp đại sư, ngài có thể nói lại rõ một chút không? Tôi mỗi ngày đều phải đi qua cổng lớn, cũng không thể tháo dỡ hết các cổng chứ?
Lúc này Văn Loan Hùng mặc dù đối với lời nói của Diệp Thiên rất tin tưởng không nghi ngờ, nhưng y thật không nghĩ ra làm thế nào mới tránh được chữ "môn" này, đây có thể là quan hệ với chuyện vui buồn cuộc sống.
Diệp Thiên lắc đầu, nói:
- Cửa ra vào trong nhà là chuyện bình thường, có thể mời thần cửa trấn giữ, tôi nói "môn", không phải là "môn" ấy.
- Vậy.... Vậy "môn" là gì?
Văn Loan Hùng nghe vậy vò đầu, những thầy tướng nói chuyện toàn là thích che giấu, làm cho người ta trăm bề không lý giải được.
Thiên Tài Tướng Sư Thiên Tài Tướng Sư - Đả Nhãn Thiên Tài Tướng Sư