Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 907 / 9
Cập nhật: 2017-08-25 16:08:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Trên Trời, Dưới Đất... - Mai Kiến Nghị
ai chị em nó đang lơ lửng dựa vào nhau trên ngọn cây cau trước nhà. Hôm kia, hôm kìa mọi người còn bảo với chúng đấy là trên trời. Trời còn cao bao nhiêu nữa nó không biết, nhưng nó biết chắc chắn mình không ở trên mặt đất như mọi người… Cái ngọn cây cau mà mọi ngày nó ngước lên nhìn và tự hỏi sao mình lại không thể lên trên đó. Nó muốn lên đó vì ở đấy có những tàu lá lúc nào cũng phơ phất như một lưỡi cưa cắt vào bầu trời màu xanh lơ. Chỉ có một điều lạ là lưỡi cưa ấy đang làm một việc vô ích: cưa trời thành những mẩu nhỏ, nhưng khi lưỡi cưa vừa đi qua thì lập tức trời lại liền như cũ. Giá mà những vết cắt kia không liền lại thì một mảng xanh lơ phải rụng xuống và trời bị thủng một chỗ, nhòm qua cái lỗ thủng ấy sẽ biết được trên trời có cái gì. Chắc là có nhiều thứ lạ! Bây giờ thì những tàu lá cau đang đung đưa dưới chân chúng. Không khí trên này lạnh và ẩm… Nó thấy người mình nhẹ như sương nhưng không hề có cảm giác lạnh. Càng không hề có cảm giác tê buốt như lúc chiều qua khi rơi xuống cái hố…
Nhà nó đang có đông người ra vào. Còn đông hơn cả những lần có đám giỗ. Lần này có cả những chú công an và mấy bác cán bộ xã… Những chú công an thì nó ít khi gặp, bởi ở trường thì chỉ có các thầy cô giáo và các bạn, các chú công an không bao giờ đến trường để bắt trẻ con vì chúng nó đứa nào cũng ngoan. Nó biết điều ấy vì năm nay nó tám tuổi đã học lớp Ba còn em nó là bé Nhẫn sáu tuổi đang học lớp Một. Các bác cán bộ xã thỉnh thoảng cũng đến trường vào những dịp toàn trường tập trung cờ hoa rực rỡ. Theo lời cô giáo dặn, chúng nó phải vỗ tay nhiệt liệt đến rát đỏ lòng bàn tay để hoan hô những bài phát biểu dài dằng dặc của các bác. Bọn nó thích nghe hát hoặc nghe kể chuyện cổ tích hơn. Giá mà các bác ấy hát hoặc kể chuyện thì tốt quá. Nhưng họ lại chỉ nói những điều mà chúng nó chẳng hiểu gì. Nào là tương lai, nào là tiền phong, nào là lý tưởng... Nhiều khi còn gọi chúng nó là măng non. Măng non chắc như là cái măng tre. Nhiều lúc nó cứ tưởng mình là một cái măng tre. Trên đầu mình sẽ nhọn hoắt… Eo ôi, vậy thì xấu lắm. Soi gương thấy đầu vẫn tròn, chỉ cái đuôi tóc là hơi vổng lên, yên tâm là các bác ấy nói vậy cho vui thôi. Mẹ lại gọi chúng nó là những cún con. Nghe thích hơn, vì những con cún trong nhà trông ngộ lắm. Chúng suốt ngày vẫy tai, chạy nhảy và quay vòng tròn để đuổi bắt cái đuôi của chính mình… Mà sao người lại không có đuôi nhỉ? Bé Nhẫn đứng cạnh nó bỗng hỏi: Chị Nhu ơi! Mẹ đâu? Không nghe thấy tiếng nhưng nó vẫn biết điều em nó hỏi. Nó bảo chị cũng không trông thấy mẹ. Tự nhiên nó phát hiện ra mình nói mà không nghe thấy tiếng nói của mình. Sao lại vậy nhỉ. Nhưng bé Nhẫn vẫn nghe thấy. Bé bảo chị ơi ta vào nhà xem mẹ có nhà không. Tài thật! Mới hôm qua cô giáo gọi lên đọc bài, nó đọc hơi nhỏ mà cô đã nhắc nhở ngay, bảo phải đọc to cho cả lớp cùng nghe. Vậy mà bây giờ không cần phải nghe thấy tiếng mà vẫn biết được đứa kia nói gì… Hai chị em cùng nắm tay nhau. Lạ lắm cơ: chỉ hơi lắc nhẹ người là đã đến sát hiên nhà. Người đứng đầy ngoài sân, ngoài hiên; chúng cứ chen bừa mà đi nhưng chả đụng vào ai. Chẳng ai để ý đến bọn chúng. Trong nhà cũng đông nghẹt người. Bà nội, bà ngoại, cô dì khóc vật vã… mắt sưng mọng, mấy người vừa quệt nước mắt vừa dỗ dành an ủi. Người lớn cũng lạ! Cũng khóc tu tu chẳng khác gì trẻ con, cũng được dỗ dành mà vẫn chẳng chịu nín. Nhiều người ngày thường ít khi đến nhà nhưng hôm nay cũng có mặt. Đàn ông mắt đỏ hoe ngồi trầm ngâm trước cái điếu thuốc lào, đàn bà thì tụm năm tụm ba vừa thì thầm vừa sụt sịt… Ngồi bệt trên nền nhà ngay cạnh chân giường mà chị em nó vẫn nằm hàng ngày, mẹ nó khóc không ra tiếng, tóc tai xõa xợi, đầu đập ình ịch vào thành giường, hai tay giơ lên trời rồi lại đập xuống đất. Chưa bao giờ thấy mẹ nó khóc như thế. Hay là ai đánh mẹ? Hay là nhà bị mất cái gì? Chúng muốn lại ôm lấy mẹ, bảo mẹ rằng chúng con đây, đừng khóc nữa kẻo chúng con sợ. Chắc mẹ sẽ nín ngay. Nhưng lẫn trong tiếng khóc là tiếng ê a nhịp theo tiếng chuông tiếng mõ rời rạc não nề:
Hờ… ờ… hồn xiêu... phách lạc… biết đâu bây giờ
Hoặc là ẩn ngang bờ dọc bụi
Hay là nương ngọn suối chân mây
Hoặc là bãi cỏ bóng cây
Hoặc là quán nọ cầu này bơ vơ…
Nó chợt dừng lại…
Nó chợt dừng lại…
Trên đầu giường có hai bát cơm, bên trên mỗi bát cơm là một quả trứng được kẹp bởi đôi đũa tre vót dở lưng chừng xù ra những sợi tre xoắn tít. Vài nén hương nghi ngút... khói hương ám vàng một góc cánh màn trắng giờ loang lổ những vệt bùn. Nó nhìn vào trong màn: sao lạ thế. Mình đang đứng ở đây, nó nhìn sang, con bé Nhẫn cũng đang đứng ở đây! Nằm trên giường lại là nó và bé Nhẫn? Thử véo vào mình một cái. Không đau! Sao thế nhỉ? Nó đưa tay véo em nó. Bé Nhẫn nhìn nó hỏi sao lại véo em, nhưng bé cũng không kêu đau. Vậy là nó lên giường véo một cái rõ mạnh vào đứa giống nó đang nằm. Cái hình hài ấy chẳng thấy động cựa gì. Nó véo vào đứa giống bé Nhẫn đang nằm bên cạnh. Cũng chẳng thấy động cựa. Lạ nhỉ! Tự dưng một đứa thành hai, một nằm trên giường, một đứng đây. Véo đứa nào cũng không thấy đau. Vậy đâu là mình? Con bé bắt đầu hoang mang, người lạnh toát. Mẹ nó thỉnh thoảng lịm đi rồi lại choàng dậy vừa khóc vừa nấc, gọi thều thào như người mất hơi: Nhu ơi, Nhẫn ơi! Về với mẹ nào! Thì chúng con vẫn đứng đây mà. Nó nhìn con bé Nhẫn… hai đứa cùng đồng thanh gào to: Mẹ ơi! Chúng con đây! Gào mấy lần nhưng mẹ không nghe thấy hay sao mà vẫn khóc: Các con bỏ mẹ mà đi từ chiều qua, các con đang ở đâu… về với mẹ đi nào! Vậy ra mẹ nó khóc từ hôm qua, trách nào mà chả khản đặc giọng. Không biết tối hôm qua chị em nó có ngủ ở nhà không. Điều này thì chúng không nhớ nổi. À phải rồi, chiều hôm qua khi đi học về, nhà vẫn khóa cửa, bố làm thợ xây tận trên Hà Nội, mẹ đi làm đồng chắc tối mịt mới về. Vơ vẩn ngoài ngõ một lúc, nó rủ cái Nhẫn ra chơi ở khu vườn tít tận đằng sau nhà, ở đấy chúng nó đã làm một cái đền bằng mấy viên gạch. Hàng ngày hai chị em chơi trò cúng bái học theo người lớn. Hái mấy bông hoa dại bỏ vào cái trôn bát để làm cỗ rồi hai đứa xì sụp khấn vái. Vui lắm. Mấy hôm vừa rồi chưa ra đấy. Lần này bé Nhẫn còn để dành được một quả quýt, nó bảo để tý nữa giả đò làm quả bòng rồi chị em mình bày mâm ngũ quả. Khi ra đến nơi thì cả hai đứa cùng sững lại. Trước mặt chúng là một cái hố rộng và đầy nước, đất cát được quật lên miệng hố làm thành cái bờ lổn nhổn cao thấp như những quả núi con con mà nó được xem trong ti vi. Cái gì thế này. Bé Nhẫn leo lên một đống đất. Đứng trên ấy nhìn xuống thấy sâu hun hút nước đen ngòm… Kinh quá. Xuống ngay! Ngã đấy. Nó gào lên. Bé Nhẫn vội xoay người lại. Nhưng không kịp nữa rồi. Khối đất cát dưới chân đang tụt lở… Con bé nhoài người tay quờ quạng bấu vào bờ đất, hai chân chới với... Hai bàn tay tuột dần tuột dần, mười ngón tay vẽ vạch trên nền đất nhão. Đợi chị! Nó lao đến nắm lấy được một cánh tay của đứa em. Đất trơn quá. Nó cúi xuống mím môi cố níu lấy tay con bé. Bé Nhẫn nhìn lên chị cầu cứu, mặt nhợt nhạt thất thần, ánh mắt bạc đi vì hốt hoảng và tuyệt vọng, con bé cong mình để cố thoát khỏi cái miệng hố sâu hun hút, hai chân đạp hoảng loạn. Nó nằm xoài trên bờ đất. Chới với một lúc rồi nó nắm được cả hai tay của bé Nhẫn. Được rồi. Cố lên! Nhưng làm thế nào kéo được em nó lên bây giờ? Chân bé Nhẫn đạp liên hồi vào bờ đất. Nó bặm môi nghĩ ra là phải nắm chặt lấy tay em và cố lùi dần. Chợt thấy đất dưới bụng nó đang chuyển động. Cả khối đất chỗ nó đang nằm nhào xuống hố… Ùm! Khối đất chạm nước cùng cả hai chị em. Đôi cánh tay của cái Nhẫn vẫn bám chặt lấy tay chị. Bốn cánh tay xoắn vào nhau, bốn cái cẳng chân ra sức quẫy đạp. Nhưng sao mà nước lạnh thế. Chả thấy đáy đâu. Nó thấy như đang lơ lửng trong đặc quánh… Mồm miệng như bị ai bịt chặt. Không thở được… Mẹ ơi!... Ngực nó như bị vật gì đè xuống. Cái lạnh buốt xộc vào cơ thể, lan dần, lan dần lên đỉnh đầu. Rồi nó không nhớ gì nữa…
Hồn ơi… ư… ư… hồn ở nơi đâu
Nghe chuông nghe mõ mau mau mà về…
Bây giờ nó thấy mẹ nó đang khóc.
Hai đứa ra sức gào: Mẹ ơi! Chúng con đây! Mẹ nó vẫn không nghe thấy, vẫn khóc. Vậy là nó cũng khóc. Bé Nhẫn mếu máo nhìn chị rồi khóc theo. Chúng khóc to lắm nhưng mẹ không nhìn sang phía chúng, mặt vẫn quay vào hai cái đứa nằm không động đậy trên giường. Nó đã đi xem mấy đám ma. Người ta cũng ngồi ở dưới đất để khóc cho một người nằm im ở trên giường, rồi có mấy người bỏ cái người nằm im ấy vào cái hòm gỗ rồi khênh đi. Sau đó không bao giờ thấy người ấy trở lại.
Vậy… nó chợt nhận ra: Chị em nó đã chết!
Sự sợ hãi ập đến. Nó không thể khóc được nữa. Con em thấy chị tự dưng bặt khóc thì ngơ ngác. Nó nhìn sang bé Nhẫn và cố làm cho bé Nhẫn hiểu là hai chị em nó đã chết. Nhưng con em không hiểu gì cứ chạy lại chỗ mẹ. Bé Nhẫn đến được gần mẹ nhưng tự nhiên chân nó khựng lại như bị ai đẩy ra. Muốn đến ôm lấy mẹ mà không được, bé Nhẫn khóc rống lên. Rồi ho, bé Nhẫn cong người vươn tay về phía mẹ, vừa ho vừa nức nở. Tiếng khóc bị chẹn bởi tiếng ho khục khục ở cổ họng như bị ho gà.
Thương quá, nó đến bên đưa tay vuốt ngực cho em nhưng cơn ho của bé Nhẫn vẫn không dứt. Nó định đến cầu cứu mẹ để mẹ dỗ em… Không được, nó cũng bị đẩy lùi lại. Nhưng sao lại không thể được. Chúng là con của mẹ cơ mà! Muốn lại gần mẹ để mẹ xoa đầu, để mẹ gọi là con cún… Càng muốn gần lại càng bị đẩy ra xa. Ai bắt chúng phải xa mẹ? Ai? Không trả lời được. Thất vọng, người nó rỗng rễnh, trống trải. Trời ơi! Lạnh quá!
Chị em đành ôm nhau ngồi im ở một góc nhà nhìn về phía mẹ.
Khói hương lởn vởn…
Cốc cốc… cốc… keng keng… keng
Hứ… ứ… ư…
Kìa… những kiếp tiểu sinh tấm bé
Tại đâu đành lìa mẹ lìa cha
Lấy ai bồng bế vào ra
U… ơ… tiếng khóc, thiết tha nỗi lòng?
Mọi người tụm năm tụm ba ở khắp cả trong nhà ngoài sân. Bên tai hai đứa ngập những tiếng khóc, tiếng thở dài và cả những tiếng chửi.
- Khổ thế! Sao giời lại bắt người ta khổ đến vậy. Mất một lúc cả hai đứa con…
- Giời nào. Tại cái lũ khốn kiếp làm ăn tắc trách. Tự dưng đào cái hố như cái bẫy. Chẳng rào rấp gì! Lũ trẻ không biết nên mới xảy ra cơ sự. Thế họ đào cái hố ấy làm gì nhỉ?
- Nó đào hố để giồng cột điện…
- Cột điện gì mà đào chân cột to như cái ao?
- Cột điện để bắc sang qua sông. Mà cũng phải to vì năm ngoái cũng chôn cột điện, đào hố toen hoẻn như cái thúng… thì cốt để ăn bớt xi măng, ăn cắp công của nhà nước mà. Vừa mới có tý gió cột cao thế đã đổ nhào. Đè chết một ông đang làm ruộng. Phải đền mấy chục triệu...
- Vậy đám này cũng phải đền chứ chả nhẽ! Làm ăn như cứt! Để chết hai mạng người.
- Thì đã đành. Phải bắt chúng nó đi tù. Bây giờ đã thấy đứa nào ló mặt đến đâu? Mả bố chúng nó. Đem mà chém chứ bỏ tù cũng chẳng bù được tội.
Một ông nhanh nhảu bảo: Đến rồi, đang làm việc với gia đình và Ủy ban. Bố nó đã về đâu mà làm việc? Về rồi! Dưng mà như người mất hồn đang vật vã ở nhà bên. Chỉ có các bác các chú bọn trẻ đang cù cưa với bọn công ty đào lỗ. Rồi mấy người vừa nói lục tục kéo nhau đi, chắc là sang nhà bên.
Nó nhìn con em. Đến bây giờ thì nó biết chắc chắn rằng mình đã chết. Vậy mình sẽ không bao giờ được gặp mẹ, không bao giờ được mẹ ôm vào lòng hít hà mùi tóc cháy xém khét lẹt mùi nắng của hai đứa nữa. Chúng sẽ không bao giờ còn được đến trường để chơi với cái Na, cái Lan, cái Hương, cái Nụ… chả còn bao giờ được cô giáo khen khi đọc một lèo cả bài học thuộc lòng. Và không bao giờ được ngồi ăn bữa cơm có cả nhà để bố gắp miếng cá nạc nhất sau khi đã gỡ hết xương bỏ vào bát cho chúng: ăn đi các con. Ăn cho chóng nhớn để học cho giỏi, sau này làm kỹ sư… Nó chả thích làm kỹ sư. Nó thích được làm cô giáo hơn. Nhưng bây giờ thì chết rồi, mà đã chết rồi thì làm sao còn ăn được, làm sao nhớn lên được để làm cô giáo. Nghĩ đến đây nó mếu máo, con em thấy chị lại khóc thì khóc rống lên. Hai đứa ôm nhau mếu máo khóc trong tuyệt vọng. Bên tai chúng vẫn ong ong những tiếng khóc, tiếng nói, tiếng chửi ai oán của mọi người.
Bé Nhẫn nắm lấy tay chị bảo hay chị em mình sang với bố đi. Ừ nhỉ, mọi khi mỗi khi mẹ giận là hai chị em lại chạy đến chỗ bố. Lúc ấy mẹ bảo vậy ra bây giờ hai con cún về hết phe bố. Được rồi. Để ba bố con với nhau. Mẹ đi đây. Những lúc ấy chúng lại chạy ào ôm lấy mẹ. Mẹ còn giả vờ giận thêm một tý nữa bằng cách hẩy tay chúng ra rồi ngồi thụp xuống, mái tóc dài tự nhiên xổ tung. Hai đứa vít đầu mẹ xuống và tỷ mẩn nhổ từng sợi tóc sâu và vuốt vuốt suối tóc dài của mẹ… Lúc ấy bố cười ha hả khen hai cô con gái rượu của bố hết ý. Bây giờ cũng vậy. Chạy sang với bố thì mẹ cũng sẽ hết giận… Mẹ sẽ ôm chúng vào lòng… Chúng sẽ vuốt lại mái tóc đang rối bời của mẹ…
Minh họa: Hà Hải
Hai chị em dắt nhau ra ngõ sang nhà bên với bố. Bỏ lại phía sau tiếng mõ chuông lốc cốc và giọng ê a:
Phù sinh hỡi kiếp phù sinh
Mỏng manh một cánh, lênh đênh cõi trần…
Chưa gặp bố thì hai đưa thấy một cái ô tô đậu ở ngay ngõ. Con bé Nhẫn giật tay chị: Ui giời, xe đẹp quá. Đẹp thật! Hai đứa lại gần cái xe. Chúng sờ vào cái xe thấy mát lạnh, màu đen bóng như gương. Nhưng sao cái xe có in bóng mái nhà, cây cối và mọi người mà lại không thấy bóng của chúng đang đứng sát ngay đấy. Nó nhìn vào cái gương to như quyển sách gắn cạnh xe. Cũng không thấy mình trong gương. Lạ nhỉ. Nó thử lè lưỡi, nhăn mặt nhưng trong gương vẫn chỉ thấy cái cây và tường rào ngay đằng sau nó. Chả nhẽ trong xe lại có cái máy hút bóng người vào trong. Nó nhìn vào xe, bé Nhẫn đang ở trong đó. Sao bé lại vào được trong xe nhỉ? Cửa xe vẫn đóng cơ mà. Nó muốn vào để kéo bé Nhẫn ra. Tự dưng nó thấy mình đang ngồi ở trong xe. Bé Nhẫn bảo chị: Êm lắm. Nó thử nhún. Êm thật!
Nhưng cái đệm ghế xe chẳng rung rinh tý nào. Nó chợt nhớ một lần có cái xe ô tô cũng đẹp như thế này đậu ở gần trường, mấy đứa chúng nó kéo đến xem. Thằng Tơn táy máy lấy phấn vẽ vào cửa xe. Người ta tóm được, cu cậu bị mấy cái bạt tai đau quá khóc toáng lên, cả bọn sợ xanh mặt chạy tán loạn… Ra thôi kẻo thấy mình trong xe, người ta đánh cho đấy – nó bảo cái Nhẫn. Nhưng con bé làm như không nghe thấy cứ hí hoáy sờ vào cái vành lái, sờ vào những cái đồng hồ. Mà sao lắm đồng hồ thế?
Sầm! Tự nhiên hai đứa như bị đẩy về phía cuối xe. Thấy có bốn người đã ngồi trong xe. Họ vào xe lúc chúng đang mải nghịch. Bé Nhẫn sợ vội ôm lấy chị. Phải ra thôi! Cho cháu về với mẹ! Cháu lạy các ông cho chúng cháu về với mẹ! Hai đứa líu ríu khẩn cầu. Nhưng người ta không thèm nghe, cái xe lao vút đi. Định nhảy xuống. Nhỡ ra ngã xuống đường thì sao, cô giáo đã dặn đang ở trên xe phải đợi xe dừng hẳn mới được xuống, mà xe đang chạy nhanh lắm, cây cối bên đường chạy vùn vụt vùn vụt về phía sau. Đợi xe dừng lại đã. Nhìn lên thấy ông lái xe ấn một cái nút, tiếng trống tiếng hát nổi lên: “Cô ba tang tình cô bảy… cô tám cô chín cô mười hồng nhan…”. À biết rồi nó đã từng được xem ở ngoài chùa người ta cũng hát như vậy, còn có người nhảy múa theo nữa cơ.
Chợt nghe tiếng ông lái xe: Ta đi đâu thủ trưởng. Một ông béo lùn, đầu trọc, mặt bóng mỡ, mắt lim dim nửa nằm nửa ngồi ở ghế sau khoát tay: Ra bãi! Xả xui! Điện cho nó chuẩn bị. “Gió Lộng” chứ thủ trưởng? Ừ! Ông ngồi bên cạnh ông đầu trọc liền rút từ cạp quần ra cái hộp bằng hai bao diêm bấm píp píp rồi ghé mồm vào, giọng eo éo a lố... a lô…
Đợi ông a lô làm việc với cái máy píp píp xong, người ngồi ghế trước cạnh ông lái xe ngoái đầu lại lễ phép nói với ông đầu trọc.
- Thủ trưởng hôm nay đi một chiêu tuyệt vời! Ông này vẫn nửa nằm nửa ngồi, hé mắt nhìn lên, không nói gì. Ông a lô sau khi cất cái máy vào cạp quần miệng lại eo éo: Báo cáo chân tình với thủ trưởng khi nhà nó dọa làm đơn kiện em đã phát hoảng. Không khéo phen này thì tịt. Chúng em không ngờ thủ trưởng siêu cao thủ, chuyển bại thành thắng, làm cả nhà nó hoảng tam tinh lạy van rối rít. Em chịu thủ trưởng.
- …
- Lúc nhà ấy dọa kiện, chúng em đã định xin tha nhưng nhìn sang thấy thủ trưởng lừ mắt. Em thôi luôn vì biết thủ trưởng đã có phương án… Lúc thủ trưởng phân tích cho nhà nó, bảo kiện cũng được nhưng mà đợi mai sẽ đề nghị pháp y về mổ xác… chắc gì hai đứa đã chết vì rơi xuống hố; thì em biết ngay là mình thắng…
- Thắng đếch gì. Mất toi mấy chục! Ông đầu trọc lên tiếng giọng cáu kỉnh.
Nó thấy ba ông kia đuỗn mặt im thin thít.
Hai đứa nép vào nhau chả hiểu người ta đang bàn chuyện gì. Bây giờ chúng chỉ mong cho xe dừng lại để về với bố mẹ.
Rồi chiếc xe cũng dừng lại. Hai chị em vội ra khỏi xe. Đây là đâu thế nhỉ? Bên phải chúng là một cái ao rộng mênh mông nhìn mù mịt những nước là nước, những con sóng đầu bạc trắng, to vật vã, cuồn cuộn đuổi nhau lao vào bờ… Còn bên trái san sát những nhà là nhà. Chúng nhìn vào nhà có gắn biển “Gió Lộng” ngay đấy: Bốn ông chễm chệ ngồi trước bàn ngồn ngộn thức ăn. Mấy cô đánh phấn tô môi như văn công nhưng lại mặc quần ngắn tũn hở đùi, áo cộc ngủn hở rốn, lại còn… Khiếp! Đàn bà mà dám ôm cổ đàn ông. Cái ông lúc nãy ngồi đằng trước hai tay bưng cốc lễ phép: Chúc mừng Thủ trưởng! Công trình này anh em mình vẫn thắng. Sinh dữ tử lành…
Mấy cái cốc chạm vào nhau canh cách, rồi tiếng ông a lô: Mà lại một đôi mới hay chứ. Gái gặp hai – trai gặp một! Nhẹ vía lắm! Sau công trình này ta còn thắng nhiều vụ nữa!
Nó giật mình vì tiếng cười ùng ục… ùng ục, người lớn vẫn bảo là cười như cá trê rúc mả, thì ra ông đầu trọc đang cười: Hay… hay! Sinh dữ tử lành. Gái hai, trai một… Nhẹ vía! Tuyệt! Hai thằng này nói đúng. Vậy thì mấy chục triệu đáng đếch gì. Bằng… bằng con tép. Coi như làm từ thiện…
Thủ trưởng sáng suốt! Há há… hố hố… ùng ục… Những cái mồm ngoác ra, những hàm răng nhọn hoắt, môi mép sủi bọt bia trắng xóa như bọt ở mõm con lợn sề nhà nó lúc động đực… Kinh quá!
Hai đứa bé đứng dúm vào nhau. Ở nhà nó mọi người đang khóc, còn ở đây người ta đang cười. Con em bấu vào tay con chị: Về thôi! Em ứ ở đây nữa đâu.
Sợ lắm! Cả hai đứa muốn về ngay nhà với mẹ.
Lại nghe văng vẳng…
Hồn đang nhờ gửi tha hương
Gió trăng hiu hắt khói hương lạnh lùng
Hồn đang lúc vào sông ra bể
Kiếp mỏng manh… chiều xế, gió đông
Về đi… dông tố bão bùng...(1)
Thoắt một cái chúng lại ở trên ngọn cau trước nhà. Vậy mình đang ở trên trời. Trời còn cao bao nhiêu nữa nó không biết, nhưng nó biết chắc chắn mình không ở trên mặt đất như mọi người… Lạnh quá! Nó cần được mẹ ủ ấm. Nhưng không sao xuống được. Nó nhìn ra xa: Ở ngoài nghĩa địa, hai cái hòm gỗ đã được đưa xuống hai cái hố cạnh nhau. Mọi người đang lấp đất. Nó nghe rõ tiếng đất rơi đập vào nắp hòm lịch bịch, lịch bịch khô khốc. Hai đứa ôm nhau nức nở. Chúng gào lên: Mẹ ơi! Bố ơi! Ông ơi! Bà ơi!... Nhưng không ai nghe thấy. Chỉ có tiếng mẹ nó khàn khàn vọng lên: Ối giời cao đất dầy ơi! Sao ác thế.
Cốc... cốc... cốc...
Hai đứa bé tuyệt vọng nhìn những cái tàu lá cau đang vật vã dưới chân chúng. Trong nhòe nhoẹt nước mắt, chúng muốn những tàu lá cau như những cái lược hãy cố vuốt chải mái tóc xổ tung rối bời của mẹ… Nhưng những tàu lá cau cứ vật vã liên hồi như những lưỡi liềm đầy răng cưa nhọn sắc đang cứa vào mái đầu của người mẹ tuyệt vọng… Mỗi lần chị em chúng gào lên “Mẹ ơi” thì lại càng bị đẩy ra xa hơn khỏi mái nhà thân thương. Giọt tiếng gọi “Mẹ ơi” vô thanh rơi xuống, lặn dần, lặn dần vào lòng đất thăm thẳm; thân thể vô hình nhẹ như sương từ từ loãng ra, càng lúc càng xa và dần dần tan biến vào vô tận…
Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh - Nhiều Tác Giả Thị Trấn Xe Bus Màu Xanh