The man who does not read good books has no advantage over the man who can't read them.

Mark Twain, attributed

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 5
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
hi hai con người cô đơn tìm đến với nhau, họ sẽ không còn cô đơn nữa? Không. Đôi khi không phải như vậy, khi ấy, nỗi cô đơn được nhân đôi, thậm chí là gấp bội.
*
“Có thể anh không thuộc về em
Sẽ có người thuộc về em mãi mãi…”.
Tôi từng đọc những câu thơ của một nữ tác giả trẻ ấy trong một thư viện thời đi học. Rất lâu rồi. Tôi không còn nhớ tên tác giả. Nhưng khi Phố ôm tôi thật chặt, từ phía sau, khi cậu ấy tì cái cằm bướng bỉnh lên vai tôi, khi chiếc mũi cao và hơi thở nhẹ của cậu ấy chạm vào vành tai tôi, là một nỗi buồn nhè nhẹ len vào lòng tôi. Tôi nhớ đến câu thơ ấy, như một ám ảnh định mệnh.
“Chị có sợ không?”.
“Sợ gì?”.
“Vân, Dương, những người khác biết chẳng hạn”.
“Tại sao phải sợ. Chúng ta yêu nhau cơ mà”.
Phố ôm tôi thật chặt.
“Còn bạn chị?”.
“Ý em là Hurt?”.
“Vâng”.
Tôi cười.
“Cậu ấy và chị chẳng bao giờ liên quan đến nhau. Mặc dù, thật tình, thi thoảng khi chị đi vắng hàng tuần, cậu ấy tự ý mang khung tranh đến vẽ vời, rồi ăn ngủ luôn ở đây, cho đến khi chị về. Cậu ta giữ một chìa khóa của căn phòng này, cứ như cậu ta trả tiền cho nó hằng tháng ấy”.
Tôi gỡ tay Phố ra, nhìn chăm chú khuôn mặt Phố.
“Điều duy nhất chị sợ, là chúng ta thực sự không thuộc về nhau thôi”.
“Sao chị lại nghĩ thế? Em sẽ không bao giờ rời xa chị, không bao giờ phản bội chị đâu”.
Ừ nhỉ. Tại sao tôi lại nghĩ về sự xa cách. Tôi không nên nghĩ thế, không nên có một dự cảm nào nữa về sự chia li mới phải. Tôi đã phải chờ đợi rất lâu chỉ để gặp lại Phố, người duy nhất trong số những người đã đi qua đời tôi cho tôi cảm giác đã yêu từ tiền kiếp.
Nhưng từ khi có Phố xuất hiện trong phòng, Hurt rất ít khi đến, mỗi lần đến, cậu ta lại cẩn thận gọi điện báo trước. Rồi cậu ta dần mang những bức tranh đi.
“Bây giờ cậu đã có một người để yêu thương rồi, cậu sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa. Tớ mà còn để chúng ở đây thì vô duyên lắm”.
Tôi chẳng biết nói gì với Hurt cả. Chẳng biết nói gì.
Khi tôi và Phố tìm thấy nhau trên cây cầu Tương Tư buốt gió. Phố đưa tôi về nhà. Khuya lắm, thành phố đã ngủ say trong giá lạnh.
Căn phòng với những bức tranh không hiểu được của Hurt. Những giá sách đầy nhóc những cuốn sách của tôi. Một bình hoa chỉ cắm duy nhất một loại hoa hồng trắng. Ba chiếc chuông gió tinh tang bên cửa sổ, và một con mèo trắng như tuyết lúc nào cũng nằm bên cạnh lọ hoa đợi tôi về nhà.
“Con mèo này không phải mèo của chị. Một con mèo hoang. Một hôm chị về nhà thấy nó nằm ở đây, rồi nó không đi đâu”.
Tôi kể về con mèo cho Phố nghe. Phố cởi áo khoác, ngồi xuống bên con mèo. Con mèo mềm mại không tỏ ra xa lạ, mặc Phố ôm nó vào lòng và ve vuốt.
“Thế nó ăn gì, chị đi suốt mà”.
“Nó sống sót nhờ chuột, hoặc bạn chị mang thức ăn cho nó”.
“Bạn chị à?”.
“Ừ, tác giả của những bức tranh kia. Cậu ấy gặp rắc rối về tình dục. Cậu ấy liên tục bị khủng hoảng”.
“Vậy nó là mèo chung của chị và anh ấy rồi”.
“Chắc vậy. Cậu ta đặt tên cho nó là Hổ”.
Con mèo gừ gừ, him mắt, thừa nhận sự thật về nó.
Đêm quá khuya, gió lạnh tràn qua các khe tường, ngó nghiêng từng kẽ hở các ngôi nhà. Chúng mang hơi lạnh luồn nhẹ và vây bọc, xâm lấn và chiếm hữu những khoảng không tĩnh lặng của những hơi thở nhẹ và những giấc ngủ sâu.
Chỉ có tôi và Phố còn thức nhìn nhau trong đêm lạnh. Chúng tôi đã tìm thấy nhau khi mà tôi không ngờ nhất.
“Em nên ngủ đi. Em có thể ngủ trên giường, chị sẽ ngủ dưới sàn”.
Tôi chuẩn bị cho Phố ngủ. Không còn chuyến xe nào thức để đưa Phố về nhà nữa rồi. Ngoài kia quá lạnh.
Phố đứng dậy, bất ngờ ôm chặt tôi từ phía sau.
“Chị Hàm Yên. Em nhớ chị. Nhớ chị nhiều lắm, chị biết không?!”.
Tôi bị xiết chặt trong vòng tay Phố. Một nỗi yêu thương và đau khổ cùng lúc cuộn dâng trong lòng. Nó chiếm trọn mọi giác quan, và cái còn lại duy nhất là ảo giác. Ảo giác nhấn tôi vào một cơn mê dại. Khi đẩy được thứ ảo giác đó ra khỏi tâm trí, tôi đã thấy mình xoay người lại, xiết chặt Phố trong vòng tay từ khi nào, và mê dại là một nụ hôn lạnh và sâu thẳm.
Vòng tay và nụ hôn của Phố khiến tôi nghẹn thở.
Tôi và Phố chìm trong những nụ hôn bất tận, như cả tỉ năm rồi những thương yêu bị giam cầm tù đọng, không để lỡ một giây nào cho sự bù đắp. Như một thứ bùa mê, không sao cưỡng lại được.
Khi tôi nhận ra cả tôi và Phố đã cuốn chặt lấy nhau, trên người không còn áo quần nữa, tôi mới kinh hoàng dứt khỏi nụ hôn của Phố.
“Trời ơi! Chị sợ. Chị chưa từng… chưa từng…”.
Phố chặn lời tôi bằng một nụ hôn khác.
Cuộc yêu mê dại kết thúc, tôi và Phố đều run bần bật, như khỏa thân đứng giữa một trời gió mưa buốt lạnh.
Một tay Phố luồn xuống dưới cổ tôi, tay kia vòng qua eo tôi, ép chặt tôi vào bờ ngực trần của Phố. Và giống như cái đêm ở Cẩm Xuyên năm năm trước đó, Phố ngủ khi vẫn ôm tôi thật chặt. Tôi cũng không muốn cựa mình, như thể nỗi sợ hãi của vòng tay nới dần kia sẽ khiến chúng tôi một lần nữa rời xa nhau.
Đêm dần về sáng, vài thứ âm thanh của ngày mới bắt đầu. Một vài tiếng chim kêu, chẳng biết là tiếng của bầy chim thành phố, bầy chim đi lạc hay những con chim tội nghiệp sống trong lồng. Vài cơn gió ào qua tàng phượng vĩ ngoài cửa sổ.
Trong giấc ngủ về sáng, Phố rời tôi, nghiêng về nửa kia chiếc giường. Đột nhiên Phố gọi tên tôi: “Chị Hàm Yên! Chị Hàm Yên!”.
Tôi lặng im nghe tiếng Phố gọi. Và Phố như một người bước hụt, chơi vơi giơ bàn tay về phía xa níu giữ một cái gì vừa vuột mất.
“Chị Hàm Yên, em luôn mơ thấy em ngồi trên một đỉnh đồi như thế này, xung quanh toàn hoa nở, rồi hoàng hôn hoặc bình minh, em ngồi cùng một người con gái, chúng em tựa lưng vào nhau, chúng em nhìn về hai hướng khác nhau, nhưng chúng em ở bên nhau”.
Phố nói rồi đứng dậy, bất ngờ ngồi tựa vào lưng tôi.
“Như thế này. Chị đừng bỏ đi. Cho em được ngồi cùng chị như thế này, như trong mơ của em”.
Tôi bị bất ngờ, ngoài tiếng Phố đều đều và tiếng trái tim mình loạn nhịp, tôi không nghe thấy gì hết, kể cả tiếng gió thổi ào qua đồi sim tím sẫm.
“Em có nhìn thấy rõ mặt người con gái trong mơ đó không?”.
“Không. Cô ấy mong manh như sương. Em không nhìn thấy cô ấy, vì chúng em ngồi tựa lưng vào nhau. Nhưng em cảm nhận được sự ấm áp và bình yên. Nhưng rồi cô ấy bỏ em đi. Em cứ đứng nhìn theo bóng cô ấy tan dần, em gọi tên cô ấy. Nhưng khi em tỉnh dậy thì không sao nhớ được tên cô ấy là gì”.
Phố vẫn ngủ, và đó là một giấc mơ. Tôi xoay người ôm Phố thật chặt. Trời ơi. Có thể cô gái trong giấc mơ kia của Phố chính là tôi. Có điều trong giấc mơ ấy, tôi, là cô ấy mãi mãi bỏ đi, mãi mãi Phố không nhìn thấy mặt.
Giờ thì tôi đã ở đây, ngoài đời thực, sát kề bên Phố, như không gì trên đời có thể khiến chúng tôi lìa xa nhau được nữa, thì sao Phố vẫn mơ giấc mơ ấy, vì sao Phố vẫn không nhận ra tôi?
Tôi và Phố ngượng ngùng gặp nhau vào buổi sáng. Trời vẫn lạnh, và gió vẫn thổi ngoài cửa sổ. Hổ vẫn cuộn tròn trên bàn, cạnh lọ hoa, như không có gì khác hôm qua và hôm nay, như không hề có cuộc chia li và đoàn tụ nào cả.
“Hôm qua em mơ gì vậy, mà cứ gọi tên một người?”.
Phố vòng hai bàn tay quanh chiếc cốc trà bốc hơi nghi ngút. Đôi mắt Phố dài và đẹp, Phố nhìn tôi, bối rối.
“Vẫn giấc mơ ấy. Giấc mơ trên đồi hoa”.
Tôi nhấp một ngụm trà đắng, tránh ánh nhìn của Phố. Tôi nhìn ra ngoài ô cửa. Mùa đông phập phồng thở trong sớm mai thành phố ồn ào.
Người ta có thể mơ cùng một giấc mơ nhiều lần trong đời. Tôi cũng thế. Tôi đã mơ giấc mơ chìm dưới sông sâu, và Phố ở trên bờ níu gọi tên tôi. Tôi đã mơ giấc mơ ấy cả tỉ lần, lần nào tôi cũng nhớ như in vào mỗi sáng hôm sau.
“Nhưng chị có nghe rõ em gọi tên ai không? Tên ai đó? Em không bao giờ nhớ được cô ấy tên là gì, khi thức dậy”.
Tôi nhìn Phố rất lâu. Phố cũng nhìn tôi rất lâu, và cuối cùng tôi trả lời: “Không. Chị cũng không nhớ”.
*
Hurt nói có một nơi mà phong cảnh vẫn còn nguyên vẹn vẻ hoang sơ. Một dòng sông nước còn trong veo, và xứ ấy có một triền lau, không phải hoa lau trắng, mà là hoa lau tím. Hurt rủ tôi đến đó chơi, đồng thời hi vọng có thể tìm được ý tưởng cho một bức tranh mới về hoa lau. Hurt thích vẽ hoa lau, nhưng những bông hoa lau ngoài đời thực và những bông lau trong tranh của Hurt chẳng hề giống nhau gì cả. Đó là một bờ sông xa lắc khỏi thành phố.
Qua nhiều cung đường núi non, cuối cùng chúng tôi rẽ vào một con đường nhỏ, hỏi thăm vài lần thì đến một bờ sông. Và một triền lau tím xào xạc trong gió buốt hiện ra, đẹp như một bức tranh sắp đặt của đất trời.
Hurt hăm hở như một đứa trẻ lâu ngày bị nhốt trong nhà kính, lần đầu được thả ra với đời thực và chỉ tuân một mệnh lệnh vô thức là vui chơi theo bản năng. Hurt bấm máy liên tục ở mọi góc độ.
Tôi chỉ nghĩ đến Phố, không tin rằng có một chuyện như thế đã xảy ra. Tôi nghĩ đến cô gái tôi gặp trong tòa nhà sắp bị phá dỡ. Cô ấy nói người ấy đang đợi tôi ở trên mặt nước.
Tại sao lại ở trên mặt nước, nếu không phải là trên một cây cầu bắc ngang một dòng sông?
Hurt thấy tôi không mấy mặn mà với triền lau đẹp mê hồn bên dòng sông trong veo, một trong số những khúc sông trong veo cuối cùng còn sót lại trước khi bị nhuộm đen bởi con người, liền nhíu mày.
“Cậu làm sao thế?”.
“Hurt này. Tớ, tớ đã… làm chuyện đó”.
“Chuyện gì?”.
Hurt bẻ một cành lau ngắm nghía, rồi như hiểu tôi muốn nói gì, Hurt làm bộ ngạc nhiên.
“Thật à? Cậu có yêu người đó không?”.
Tôi nhớ lần tôi và Phố ở Cẩm Xuyên, Phố cũng hỏi tôi như thế. Thì ra người ta thường quan tâm đến việc ai đó làm chuyện đó lần đầu với một người như thế nào, có phải là người mình yêu hay không. Điều đó rất quan trọng. Lần ấy, tất nhiên tôi đã nói dối.
“Có, đó là người mà tớ yêu từ tiền kiếp”.
“Cậu có hạnh phúc không?”.
“Có. Làm sao tớ không hạnh phúc được. Tớ chỉ nghĩ về cậu ấy thôi, từng giây, từng phút, và nhớ cậu ấy ngay cả khi cậu ấy đang ở bên tớ”.
Hurt phì cười.
“Này cậu, cậu không còn trẻ đâu đấy nhé, lẽ ra cậu phải có cảm giác đó, làm chuyện đó với người cậu yêu khi cậu mười tám tuổi”.
“Tớ không có cảm giác như vậy khi ở bên mối tình đầu, và những mối tình khác, vì thế, tớ và những mối tình kia không xảy ra chuyện gì cả”.
Hurt gật gù.
“Vậy thì tốt rồi. Dù sao cậu cũng có được hạnh phúc ấy. Tớ thì không”.
“Với đàn ông, lần đầu với ai nào có quan trọng đâu”.
“Không. Tớ nghĩ cũng quan trọng chứ. Lần đầu của tớ, không phải là tớ muốn”.
Tôi lặng người.
“Hurt, không phải là cậu…?”.
Hurt ngồi xuống một tảng đá khô rêu.
“Tớ đã từng thôi. Chỉ vài lần… Lúc đó tớ còn là học sinh, lớp mười một”.
“Cậu bị ép à?”.
“Tớ bị ép… Thầy giáo dạy thể dục”.
Tôi biết nhiều chuyện của Hurt, nhưng không biết chuyện đó.
Hurt không để cho người ngoài biết chuyện của mình. Chuyện cậu ấy không bao giờ có thể làm tình với bất kì một ai, dù là một giai nhân, hay một cô gái bình thường. Dù là người cậu ấy thích hoặc yêu, hay một người xa lạ. Cậu ấy nói đó là một chứng bệnh. Người ta ở đời rất hiếm người mắc chứng bệnh đó.
Bên ngoài, cậu ấy vẫn có những mối tình bình thường với những cô gái. Cậu ấy yêu họ, có thể chân thành, có thể hờ hững, nhưng chỉ dừng lại ở ôm và hôn. Rồi chia tay, rồi bắt đầu một mối quan hệ khác. Hurt chỉ hoàn toàn vô hại với tôi. Cậu ấy đối với tôi như một người chị gái, một người em gái, thậm chí còn hơn thế, một người bạn thân. Một thứ tình bạn trong suốt như thủy tinh không màu.
Tôi không bao giờ tin mình lại có một người bạn như Hurt. Đôi khi tôi cảm ơn cuộc đời đã khiến xui tôi gặp cậu ấy. Chúng tôi không bao giờ phải che giấu nỗi cô đơn của mình với nhau.
Cậu ấy che giấu bản thân trong những bức tranh. Những bức tranh tôi không hiểu và chắc chắn trên đời hiếm có người hiểu được nếu chiêm ngưỡng chúng. Nhưng điều đó với Hurt không quan trọng. Cậu ấy vẽ tranh không phải để bán hay chứng minh mình có tài. Nó gần như không liên quan đến cơm áo gạo tiền thường nhật. Cuộc sống của cậu ấy được duy trì bởi công việc ở hãng phim và những kịch bản sến chuối, dài lê thê phát trên các kênh phim truyện buồn tẻ.
“Sao cậu nói với tớ đó là bẩm sinh, rằng cậu chưa bao giờ…”.
Hurt rút một điếu thuốc, châm lửa. Phì khói xong rồi, Hurt mới nheo mắt xa xôi.
“Đầu tiên tớ sợ cậu… cảnh giác với tớ, nên nói thế. Sau này tớ tự nghĩ là không cần đính chính. Với lại, tớ chỉ nói tớ không làm được chuyện đó, tớ còn không có được cái hạnh phúc của một con bò đực, trâu đực, voi hay ngựa hay bất cứ con gì, nhưng tớ không nói rằng người ta không thể làm chuyện đó với tớ”.
“Vậy, không lẽ, vì chuyện thầy giáo cậu, mà cậu…?”.
Hurt rụi điếu thuốc, thở dài.
“Tớ không chắc. Tớ nghĩ mình không bị tổn thương tâm lí vì chuyện đó, dù tớ kinh tởm ông ta. Nhưng sau này, tớ phát hiện ra thì, như cậu biết rồi đấy, tớ khủng hoảng vô cùng. Rồi nghĩ chán nghĩ chê, quyết định rằng mình không thể vì thế mà chết. Ngày xưa hoạn quan, thái giám cũng đâu có được hạnh phúc của một giống đực, mà vẫn sống đấy thôi. Hay như người đi tu, họ có mà không dùng, vẫn sống đấy thôi, hay như những người bị chiến tranh, bị tai nạn, họ vẫn sống chay đấy thôi. Thế là quyết định rằng mình cứ sống, cứ yêu”.
Hurt cười ha ha.
Nhưng tôi biết rằng, Hurt càng yêu, càng chìm sâu vào cô đơn, và những cuộc khủng hoảng luôn khiến cậu ấy muốn phát điên. Để trút nỗi điên khùng, cậu ấy chỉ còn biết vẽ.
Hurt tiếp tục lần bước trên bờ sông, bờ sông không lút bùn, trái lại, còn trải toàn sỏi đen. Dòng sông trong veo cuộn chảy. Chúng tôi đã đi một trăm cây số để tìm thấy bờ sông ấy.
“Nhưng tớ luôn có một cảm giác rất lạ. Cảm giác rất mong manh. Tớ luôn cảm thấy không thể nắm giữ cậu ấy”.
Hurt dừng lại. Cậu ấy chăm chú nhìn tôi, như cả tỉ năm rồi mới thấy tôi xuất hiện.
“Hàm Yên này. Cậu có biết vấn đề của cậu là gì không? Là cậu đã quá phụ thuộc vào cảm xúc. Cậu quá phụ thuộc vào cảm xúc, vì vậy, cậu đã để hạnh phúc của cậu trôi đi một cách dễ dàng. Làm ơn tỉnh táo và thực tế đi”.
Tôi không biết tôi có quá phụ thuộc vào cảm xúc không nữa. Khi tôi và Phố ở bên nhau, khi mà chẳng điều gì trên thế gian có thể chia lìa chúng tôi được nữa, tôi vẫn thấy một nỗi buồn rất nhẹ len vào giữa hai chúng tôi. Tôi cứ tự hỏi lòng, tại sao cậu ấy vẫn mơ giấc mơ về người con gái cậu ấy không bao giờ thấy mặt, khi tôi đã ở bên cậu ấy ngoài đời thực? Cậu ấy gọi tên tôi trong giấc mơ đó. Tại sao cậu ấy không nhận ra tôi?
“Chị nhớ rồi, trong mơ, em đã gọi tên một người”.
“Ai cơ?”.
“Em gọi chị: Chị Hàm Yên! Chị Hàm Yên!”.
Một hôm, tôi nói với Phố như thế khi cuộn mình trong lòng Phố.
“Thật à?”.
Phố nhỏm người dậy, nhìn tôi như thể điều tôi vừa tiết lộ là một việc hết sức động trời, không thể nào tin được.
Nhìn cái cách ngạc nhiên của Phố, tôi buồn đến thắt lòng.
“Không. Chị đùa đấy”.
Phố dường như không vui vì câu nói đùa đó. Vẻ dỗi hờn, Phố nằm xuống cạnh tôi, nhưng xa cách như chưa từng quen biết. Tôi cũng quay lưng lại với Phố. Tôi nhìn con mèo trắng cuộn mình bên lọ hoa, tỏ ra hoàn toàn thờ ơ với hai người đang nằm quay lưng lại với nhau kia. Nó là một con mèo hiểu biết. Nó là đứa ở nhờ, nhưng hoàn toàn biết vị trí của mình, hoàn toàn vô can với những yêu thương giận hờn không hề liên quan đến nó.
“Chị có hay mơ thấy em không?”.
Hồi lâu, Phố phá vỡ sự im lặng.
“Có, đôi khi thi thoảng, đôi khi liên tục”.
Phố xoay người lại, ôm tôi.
“Chị. Em thấy người ta bảo nếu yêu nhau mà mơ gặp nhau là sẽ chia tay. Chị có tin không?”.
“Không. Khi yêu một người, lúc nào mình cũng nghĩ về người đó, đêm ngủ sẽ mơ thấy người đó, là đương nhiên rồi. Nếu chia tay nhau, chỉ là họ đã trả cho nhau hết nợ nần kiếp trước mà thôi”.
Phố xoay người tôi lại, đối diện với Phố, Phố hôn lên tóc tôi, lên môi tôi.
“Em tò mò quá, kiếp trước chúng ta đã nợ nhau những gì, mà kiếp này chúng ta tìm thấy nhau rồi lại để lạc mất nhau. Sao mãi chị mới tìm thấy em thế?”.
Tôi nhớ đến ngày thơ dại. Tôi nhắc lại lời Phố nói với tôi vào hôm hai người ngồi chơi bên bờ sông, khi Phố mới sáu tuổi, rằng: “Lớn lên em sẽ cưới chị nhé”.
Phố cười, bảo không thể nào nhớ được, làm sao có thể nhớ một câu nói từ năm sáu tuổi cơ chứ.
“Nhưng nếu cưới nhau, chắc người ta sẽ hạnh phúc lắm, hạnh phúc mãi mãi, chị nhỉ”.
Và Phố không nghĩ rằng khi sáu tuổi Phố đã quen tôi.
“Còn bố em? Em có nhớ bố em hay mua kẹo hoa hồng và chúng ta mang ra bờ sông ăn không?”.
Phố lại một lần nữa nhìn tôi, như câu tôi vừa hỏi hoang đường nhất trên thế gian này.
“Chị lạ thế? Bố em à? Không. Em chẳng nghe thấy ai nhắc đến ông ấy cả”.
Tôi không biết rằng một người đàn ông đi chiếc xe Cup 82, trong giỏ xe đầy rau củ, khoác cái túi da đen, bên trong thường có một gói kẹo hoa hồng tồn tại trong kí ức tôi, nhưng vì một lí do nào đó không hề tồn tại trong kí ức của Phố, đã khiến chúng tôi, tôi và Phố, một lần nữa rời xa nhau.
Nếu được làm lại từ đầu, tôi sẽ không buông tay Phố dễ dàng như thế. Tôi sẽ giữ cậu ấy lại bên tôi, bất luận cậu ấy muốn rời xa tôi đến mức nào.
Nhưng tôi đã không làm thế. Tôi đã để Phố ra đi, tôi đã buông tay Phố, và không một lần níu lại.
Theo Đuổi Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy Theo Đuổi