Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 5
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1
ếu có thể xoay chiều thời gian, câu đầu tiên tôi hỏi mình là: Đến tương lai hay trở về quá khứ?
Về quá khứ.
Chẳng hiểu sao, thay vì đến tương lai để biết mình SẼ làm gì, tôi lại muốn ngược dòng để xem lại mình ĐÃ làm gì.
Tôi tin vào nhân duyên và những nợ nần tiền kiếp. Rằng, nếu kiếp trước tôi nợ ai đó, kiếp này tôi sẽ phải trả họ bằng những nỗi buồn, vì họ.
Tôi muốn trở lại tiền kiếp, để biết tôi đã làm gì mà nặng nợ với người ta nhiều như thế. Để bao nhiêu ngày tháng đã trôi qua, giây phút nào tôi cũng trả, mà chưa đi hết một chặng buồn.
*
Tôi đến Cẩm Xuyên vào giữa mùa mưa.
Mưa suốt ngày suốt đêm, mưa gối ngày này sang ngày khác. Bầu trời gần như lúc nào cũng sũng nước.
Vào những khi mưa ngớt, từ trên cung đường quanh co uốn lượn theo dáng núi, thấy phía xa xa những thác nước huyền ảo như những áng tóc buông dài của nữ chúa thượng ngàn. Rồi thình lình, hàng trăm con thác ấy đột ngột băng qua đường, tuyệt đẹp và hung hãn, dường như muốn ngốn ngấu lấy tất cả những vật thể bé nhỏ đang trườn trên lằn chỉ vắt ngang núi kia.
Con đường nhỏ chìm lút trong làn mưa trắng xóa. Vượt qua hàng trăm con thác trữ tình ấy thì đến Cẩm Xuyên.
Cẩm Xuyên nằm trên độ cao 1500 mét so với mực nước biển. Cảm nhận đầu tiên chính là lạnh. Cái lạnh của gió, của hơi nước khi những đám mây trườn trên những ngọn núi, luồn sâu vào từng kẽ lá, băng qua những cây cầu treo chênh chao bắc ngang lòng những con suối mùa mưa sục sôi gầm gào bất tận. Ở xứ này, lúc nào người ta cũng có thể nghe thấy tiếng thác nước tuôn ở đâu đó.
Khu nhà cũ, tường vôi trắng loang lổ tróc từng mảng thảm hại, rêu xanh phủ dày trên mái ngói. Và căn phòng, vì lâu không có người ở, toát lên một mùi đặc trưng ẩm mốc, sự cô đơn, lạnh lẽo và nỗi buồn. Nỗi buồn dường như trú ngụ ở đó từ rất lâu, thấm vào từng mi-li-mét không khí. Có hai cửa sổ, tất cả đều sơn xanh, có sẵn một số đồ đạc thiết yếu, hẳn nhiều người đã từng sống ở đó.
Phía sau là một đồi thông.
Tôi nhận lời viết tự truyện cho một cựu quan chức. Một người đàn bà quyền lực, nay đã nghỉ hưu và hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã sau cả một đời lăn lộn với chính trường. Tài liệu đã thu thập đầy đủ từ một năm trước, giờ tôi chỉ cần tìm một nơi gợi cảm xúc để viết thành một cuốn sách. Một thời gian dài chìm trong nỗi buồn sâu thẳm, tôi muốn đến Cẩm Xuyên. Và tôi đã đến, giữa mùa mưa, sẽ ở lại một thời gian nào đó, tùy thuộc vào tôi quyết định.
Trái ngược với vẻ u buồn của khu nhà là những bông hồng trước khoảng sân hẹp láng xi măng đã nhiều vết thủng lỗ chỗ. Những bông hoa màu hồng phấn, nở đều và dày, toát lên một mùi thơm ngọt ngào ngay cả khi những cơn mưa không ngừng gột rửa chúng.
“Tất cả chỗ hoa này đều do Hạc trồng đấy”.
Đó là câu Hải Đường giới thiệu với tôi về hoa.
“Hạc là ai?”.
“Là một người luôn nghĩ mình là chim”.
Hải Đường vừa nói vừa giúp tôi đặt chiếc ba lô nặng trịch lên chiếc bàn đã được cậu ấy lau sạch bụi. Hẳn Hải Đường đã dành ra một buổi để chuẩn bị cho tôi đến.
“Một người luôn nghĩ mình là chim hả?”.
“Ừ. Cô ta nghĩ mình là chim, và sểnh ra là trèo lên nóc nhà, hoặc cành cây, rồi thả người xuống đất. Thế là cả nhà đành đưa đi bệnh viện tâm thần. Ở đó người ta chữa khỏi bệnh rất chi là đơn giản”.
“Họ chữa thế nào?”.
“Họ đồng ý rằng cô ta là một con chim, nhưng là chim cánh cụt, mà chim cánh cụt thì không thể bay. Thế là cô ta đồng ý, và xuất viện về nhà”.
Hải Đường cười hắc hắc, lôi dưới gầm bàn ra một cái thùng các-tông, rồi mở ra, trong đó có cái bếp ga du lịch và một số dụng cụ nhà bếp. Xong đâu đấy, cậu ấy khoát tay với căn phòng.
“Bây giờ cậu có thể yên tâm ở đây, đến khi nào cậu muốn đi chỗ khác. Khi nào cần, cậu cứ gọi tớ, chúng ta sẽ vào thị trấn ăn uống hoặc là…”.
“Không đâu. Tớ sẽ hạn chế làm phiền cậu”. Tôi tỏ ra mình là một người quen độc lập.
Hải Đường gật đầu:“Vậy cũng được, nhưng tớ luôn muốn được làm phiền”.
Hải Đường về rồi. Một cơn mưa lại sập xuống. Tôi ngồi nhìn mưa đổ xuống những bông hồng.
Một tin nhắn được gửi đến. Là Hurt. Cậu ấy hỏi tôi: “Cậu chắc chắn là cậu ổn và sẽ nguyên vẹn trở về chứ?”.
Tôi không trả lời Hurt. Lúc này tôi không chắc về câu trả lời.
Tôi nghĩ đến Hạc.
Theo Đuổi Theo Đuổi - Phạm Thanh Thúy Theo Đuổi