Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 389: Vân Lão Xuất Hiện
hóm Dịch: metruyen
Minh Đế nhìn chằm chằm vẻ mặt châm biếm của Thiết Kiếm Vương, mặc dù đang nổi giận nhưng lão vẫn cố tỏ ra bình thản. Minh Đế biết rõ lão lúc này không còn như lúc trước. Thần hồn bị thương nặng, thực lực không được mạnh như xưa. Lúc này để sống sót thì mọi chuyện đều phải nhịn. Minh Đế lập tức nhìn vào mắt Lôi Cương, rồi nhìn Thiết Kiếm Vương, nói: “Thiết Kiếm, kết giới này có tầng phòng ngự mạnh hơn bên ngoài hàng trăm lần. Lão phu phải cần đến tám phần mười thực lực mới có thể cùng với tiên thú của tiểu tử Cương Ma mở ra kết giới.”
“Hừ, tám phần mười sao?” Thiết Kiếm Vương hừ lạnh một tiếng, kiếm tiên trên không nhanh chóng lao tới phía Minh Đế, sẵn sàng chém giết lão.
Con ngươi Minh Đế co rụt lại, quát lớn: “Chờ một chút!”
Vô số kiếm tiên bỗng nhiên bị kìm hãm lại. Vẻ mặt Thiết Kiếm Vương càng thêm châm biếm, nhìn chăm chú vào Minh Đế và nói: “Thế nào, hiện tại có cần đến tám phần mười thực lực hay không?”
Minh Đế biến sắc, lạnh lùng nói: “Cho dù tu vi của bản đế lúc này đủ dùng, nhưng tiên thú của tiểu tử Cương Ma còn chưa xuất hiện thì bản đế cũng bất lực”
Sắc mặt Lôi Cương trầm xuống, những lời nói của Minh Đế đều đổ hết lên đầu hắn. Lôi Cương lạnh lùng nhìn chòng chọc vào mắt Minh Đế, sau đó nhìn sang Thiết Kiếm Vương và nhìn vào trong không gian, lắc đầu.
Thiết Kiếm Vương âm trầm, nhìn chằm chằm Lôi Cương, vẻ mặt nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, bản vương cho ngươi một canh giờ nếu như tiên thú không xuất hiện thì ngươi phải chết!” Sát khí của hắn phát ra mạnh mẽ khiến Lôi Cương chấn động mạnh, một canh giờ ư?
Minh Đế thản nhiên nhìn Lôi Cương, trong mắt ánh lên vẻ bất đắc dĩ cùng áy náy. Minh Đế đã thử nhưng căn bản là không làm được.
Lôi Cương hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Hắn ngồi xuống, hai mắt nhắm lại và thầm suy nghĩ về Tiểu Giác trong Lục Huyền cực phủ, căn bản hắn không có cách nào cảm nhận được. Một canh giờ cũng chỉ có thể đợi Tiểu Giác tự xuất hiện. Nếu như không phải có được lời nói của Vân lão lúc trước thì sợ rằng giờ này Lôi Cương đã đứng ngồi không yên.
Nhìn sắc mặt Lôi Cương vẫn bình thản Minh Đế và Thiết Kiếm Vương lộ vẻ kinh ngạc, nhất là Minh Đế.
Minh Đế biết Cửu U huyết thú đi vào cung điện. Mà lúc này Thiết Kiếm Vương chỉ cho có một canh giờ để Lôi Cương có thể đem Cửu U huyết thú từ cung điện ra.
Vậy căn bản là không có khả năng, Vì ngay cả thần thức của lão cũng không thể dò xét vào bên trong huống chi là Cương Ma? Lúc này tên tiểu tử này cũng không có vẻ lo lắng chút nào, lẽ nào hắn thực sự có khả năng mang Cửu U huyết thú ra ngoài? Nếu hắn thực sự có khả năng làm được như vậy thì hắn đã phải làm từ lâu rồi chứ vì sao phải chờ tới bây giờ? Hay tiểu tử Cương Ma đã có cách chắc chắn để đối phó với Thiết Kiếm Vương?
Thiết Kiếm Vương nhíu mày. Đối với sự bình tĩnh của Lôi Cương, Thiết Kiếm Vương ngoài vô cùng kinh ngạc ra còn có phần tán thưởng. Sau đó Thiết Kiếm Vương hứng thú nhìn Lôi Cương, hắn muốn xem Lôi Cương sau một canh giờ thực sự có khả năng gọi tiên thú ra ngoài hay không. Đối với tiên thú này, Thiết Kiếm Vương cũng rất hứng thú. Chờ đến lúc tiên thú xuất hiện, nếu quả thật là thần kỳ như vậy, hắn sẽ bao vây Lôi Cương, bắt buộc Lôi Cương phải từ bỏ giao ước với tiên thú rồi hắn sẽ đoạt lấy tiên thú này. Lúc này việc ép Lôi Cương gọi tiên thú ra ngoài nguyên nhân chính là vì kết giới, nguyên nhân khác là vì tiên thú.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Minh Đế dần trở nên nghiêm trọng,ánh mắt lão hiện lên vẻ lo lắng, vậy mà Thiết Kiếm Vương càng lúc càng tươi cười. Nụ cười của hắn nhìn rất hiền hòa nhưng lại ngầm mang theo sát khí nồng nặc.
Một canh giờ trôi qua, Thiết Kiếm Vương nói: “Được rồi, tiểu tử, giờ này tiên thú còn chưa xuất hiện, ngươi đừng trách bản vương nhé!” Thanh âm vừa dứt, vô số thanh kiếm tiên bắn về phía Lôi Cương. Khí tức mạnh mẽ khiến Minh Đế phải lùi lại vài bước, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.
Bỗng nhiên Lôi Cương mở mắt, lãnh đạm nhìn hơn mười vạn thanh tiên kiếm đang phóng tới. Vẻ mặt hắn bình thản, khóe miệng nhếch lên cười nhạt.
Minh Đế hãi hùng nhìn những kiếm tiên đang phóng tới phía Lôi Cương. Nếu như Lôi Cương chết, tất lão cũng bị Thiết Kiếm Vương giết ngay sau đó. Nhưng bỗng nhiên Minh Đế thấy Lôi Cương nhếch cười, lão chấn động. Chuyện gì đang xảy ra?. Lẽ nào tiểu tử này thực sự đã có cách thắng được Thiết Kiếm Vương? Có lẽ tiểu tử này đã thấy rõ được sự sống, chết chăng? Minh Đế đang mải suy nghĩ, con ngươi chợt co rúm lại, hai mắt mở to. Một bóng người áo xám hiện lên ngay trước mặt tiểu tử Cương Ma.
Thiết Kiếm Vương khẽ biến sắc, khiếp sợ. Bóng người áo xám xuất hiện lúc nào hắn không hề biết. Lẽ nào bóng người áo xám đó chính là tiên thú?
“Vù, vù …..” một luồng sáng bao phủ lấy Lôi Cương cùng bóng người áo xám. Vô số thanh kiếm tiên đang bắn tới Lôi Cương va đập vào luồng sáng phát ra tiếng ong ong. Lập tức luồng sáng phát ra ánh sáng chói lọi khiến vô số thanh kiếm tiên bị hất văng lên không trung.
Bóng người áo xám xuất hiện, tươi cười, nhìn chăm chú Thiết Kiếm Vương. Luồng sáng kia dần dần biến mất. Dáng dấp của người áo xám trong nháy mắt hiện ra trước mắt Thiết Kiếm Vương và Minh Đế khiến hai người chấn động mạnh. Lão giả áo xám tướng mạo bình thường nhưng lại khiến Thiết Kiếm Vương và Minh Đế có một cảm giác khó tả, dường như lão giả áo xám đã ở đây ngay từ đầu.
Lão giả áo xám ôn hòa, khẽ cười, nhìn chăm chú Thiết Kiếm Vương và nói: “Không sai, người khống thần, trong lịch ghi chép lại rất ít. Mà ngươi tuy không tu luyện pháp quyết thần thức, nhưng ngươi lại có thể tự tìm tòi và đạt được năng lực như bây giờ. Tư chất của ngươi quả khiến kẻ khác phải kinh sợ. Lúc này thần thức của ngươi đã cao hơn tu vi, ngươi đã đạt được Cương thần huyền giai.”
Lão giả áo xám đó chính là Vân lão. Vân lão liếc mắt nhìn đã biết được mức độ thực lực của Thiết Kiếm Vương. Lời Vân lão nói tựa như gió thoảng thế nhưng lọt vào tai Thiết Kiếm Vương và Minh Đế lại nghe như sấm nổ bên tai. Thiết Kiếm Vương biến sắc, không tin vào mắt mình, trừng trừng nhìn Vân lão, lùi lại vài bước. Sau đó, Thiết Kiếm Vương nói: “Tiền…tiền bối, tại hạ Thiết Kiếm bái kiến tiền bối.”
Minh Đế cũng hoảng hốt nhìn chằm chằm Vân lão và cung kính nói: “Cửu Minh bái kiến tiền bối.”
Vân lão hiền hòa nhìn Minh Đế nói: “Ngươi cũng vậy, lão phu nhìn thần hồn của ngươi đang ẩn chứa sức mạnh hủy diệt, sức mạnh này nếu vận dụng thích hợp thì cũng sẽ trở thành trợ lực số một cho ngươi.”
Sắc mặt Minh Đế co rúm lại, nhíu mày nhìn Vân lão vẻ hoài nghi. Bỗng nhiên Minh Đế phát hiện trước mặt lão giả áo xám, lão dường như không còn gì bí mật. Sức mạnh huỷ diệt trong cơ thể lão chưa bao giờ nói cho quá hai người biết. Lúc trước ở Vô Thượng giới chạy trốn cũng là nhờ vào sức mạnh này a. Vậy mà lúc này lão giả nọ chỉ liếc mắt một cái là biết trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh thế nào. Hỏi làm sao Minh Đế không khiếp sợ muôn phần?
Lôi Cương chậm rãi đứng lên phía sau Vân lão,ngạc nhiên nhìn Minh Đế, không ngờ được Minh Đế còn có sức mạnh hủy diệt khiến Vân lão còn kinh ngạc. Thảo nào lúc trước Minh Đế lại kéo dài thời gian, hoá ra là muốn khôi phục lại tu vi, chờ cơ hội tấn công Thiết Kiếm Vương. Điều khiến Lôi Cương không thể tưởng tượng nổi chính là tu vi của Vân lão. Trước mặt Vân lão, Thiết Kiếm Vương và Minh Đế chỉ như những đứa trẻ lên ba. Rốt cuộc tu vi của Vân lão đã đạt đến cấp độ thế nào? Mà Hạo Huyền, người sáng lập Khai thiên là cường giả thế nào? Hơn nữa, cao thủ đạt đến cấp độ của Hạo Huyền lại có thể bị người chém giết? Lôi Cương chợt phát hiện hắn vẫn còn hiểu quá ít về thế giới này.
Hơn nữa, Vô Thượng giới có thật là giới cao nhất trong hỗn độn? Trong lòng Lôi Cương lần đầu tiên nảy sinh những ngờ vực vô căn cứ.
“Lão phu lần này xuất hiện ngoại trừ việc cứu hắn ra, còn muốn nói cho các ngươi biết. Đại địa chi nguyên tuy là vật nghịch thiên nhưng đối với các ngươi nó có ý nghĩa không lớn. Tuy rằng Đại địa chi nguyên có thể gia tăng tu vi của các ngươi lên một bậc nhưng quan trọng nhất là ngộ tính. Nếu như không có ngộ tính thì Đại địa chi nguyên đối với các ngươi mà nói chỉ là đan dược mà thôi. Lão phu mặt dày khuyên các ngươi hãy từ bỏ việc tranh giành đại địa chi nguyên. Thế nào? ” thanh âm của Vân lão tựa như gió thoảng thế nhưng từng lời đi vào trong lòng Thiết Kiếm Vương và Minh Đế.
Thân thể Thiết Kiếm Vương run lên, ánh mắt bất định. Lúc này vị cường giả thần bí này vừa xuất hiện, hắn sẽ từ bỏ việc tranh giành đại địa chi nguyên? Nếu nói Thiết Kiếm Vương cam lòng thì không đúng, chuyện đó là không thể.Thế nhưng chuyện khiến Thiết Kiếm Vương khó nghĩ đó là hắn căn bản không hiểu được lão già áo xám thực lực như thế nào. Đây là thế giới mạnh được yếu thua. Nếu như hắn không đồng ý, khó tránh khỏi cùng lão giả kia đánh một trận, rất có thể hắn sẽ đại bại. Thiết Kiếm Vương không muốn chuyện đó xảy ra, dù sao so với tính mạng, thì Đại địa chi nguyên chỉ là thứ nhỏ bé không đáng kể.
Tuy trong lòng Minh Đế không dự đoán được đại địa chi nguyên nhưng sau khi gặp Thiết Kiếm Vương thì Minh Đế hiểu rõ cơ hội đạt được Đại địa chi nguyên của lão là rất nhỏ bé. Lúc này, Vân lão xuất hiện, gần như đã khiến Minh Đế dập tắt ý định đoạt được Đại địa chi nguyên. Đương nhiên, nếu như Minh Đế đang trong thời kỳ hùng mạnh thì nhất định sẽ không bỏ qua, thế nhưng hiện tại thần hồn của lão đang bị thương nặng. Nếu cứ nghĩ đến Đại địa chi nguyên như vậy thì quả là không biết trời cao đất dày là gì. Minh Đế gật đầu, cung kính nói: “Nếu tiền bối muốn, như vậy Cửu Minh sẽ từ bỏ chuyện tranh đoạt Đại địa chi nguyên.”
Nhìn sắc mặt Thiết Kiếm Vương bất động, Vân lão điềm nhiên nói: “Ngươi là Thiết Kiếm sao? Nếu ngươi nguyện ý từ bỏ thì lão phu sẽ ban cho ngươi một phần pháp quyết thần thức, ngươi thấy thế nào?”
Thiết Kiếm Vương ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Vân lão trầm ngâm một lát rồi nói: “Tiền bối, pháp quyết thần thức là ….”
Vân lão thản nhiên cười. Bỗng trong không gian xuất hiện tiếng vù vù. Trong chốc lát không gian đã tràn ngập khí thế cường đại. Thiết Kiếm Vương biến sắc, hơi thở gấp gáp. Sắc mặt Minh Đế trắng bệch.
Trong không gian xuất hiện vô số thanh kiếm trong suốt khiến Thiết Kiếm Vương kinh hãi. Những thanh kiếm này đều trong suốt, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hình dáng bên ngoài. Hơn nữa những thanh kiếm này xuất hiện từ trên không trung. Nói cách khác, những thanh kiếm này không phải là tiên khí của lão già áo xám mà là do không gian ngưng tụ thành kiếm. Vậy cần phải có tu vi và thần thức kinh đáng sợ thế nào mới làm được như vậy a?
“Ha ha, tình cờ lão phu nhàn rỗi cũng có nghiên cứu về thần thức, cũng coi như là người khống thần.” Vân lão thản nhiên cười nói.
Thiết Kiếm Vương nghe thấy xong, chấn động mạnh. Nhìn vô số thanh kiếm trong không gian, hắn vô cùng khiếp sợ. Nhiều kiếm như vậy, phải đến trên trăm vạn thanh không chừng. Thiết Kiếm Vương kiềm nén nỗi khiếp sợ trong lòng, thở gấp gáp nhìn Vân lão, ánh mắt chuyển dần từ khiếp sợ sang say mê.
“Thứ pháp quyết ấy tên là Chấn Thần quyết. Lúc xưa, đây là pháp quyết trấn tông của Chấn Thần đại tông. Khi Chấn Thần đại tông bị tiêu diệt, lão phu tình cờ có được những pháp quyết này. Nếu như lúc này ngươi chịu từ bỏ chuyện tranh đoạt Đại địa chi nguyên thì Chấn thần quyết này coi như là lão phu bồi thường cho ngươi, ngươi thấy sao?” Vân lão hiền hòa nói, trên tay phải đã xuất hiện một cái thẻ tre to bằng ngón cái.
Thiết Kiếm Vương run lên, sắc mặt Minh Đế vô cùng nhợt nhạt, Chấn Thần đại tông? Một đại môn phái cổ? Bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến, bỗng nhiên trong nháy mắt hai người bọn họ cảm thấy bản thân vẫn còn hiểu quá ít về Hỗn độn. Vẫn tưởng là Vô Thượng giới là giới cao nhất trong hỗn độn, vậy mà lúc này ….Thiết Kiếm Vương hít một hơi thật sâu, cân nhắc một lúc, rồi nói: “Đa tạ tiền bối, Thiết Kiếm xin nguyện từ bỏ việc tranh giành Đại địa chi nguyên.”
Vân lão tán thưởng, gật đầu, thẻ tre đang cầm trong tay liền ném cho Thiết Kiếm Vương. Tay phải Thiết Kiếm Vương nhanh như tia chớp nhận lấy và cất giữ trong giới chỉ. Thiết Kiếm Vương như cười như không,, nhìn chằm chằm Vân lão, nói: “Tiền bối, lẽ nào người không sợ bản vương sẽ làm trái với giao ước?”
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ