Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Hán Lệ
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 937
Phí download: 24 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1740 / 36
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Cây Nhỏ
ịch: metruyen
“Được rồi, ngày sau nếu như không có chuyện gì, đừng đánh động đến ta!” Trong hư không đột nhiên lần nữa truyền đến thanh âm của lão nhân.
Cơ thịt trên khuôn mặt Lôi Cương không ngừng co quắp, cánh tay ôm lấy đầu, Tiểu Giác giương đôi mắt nhỏ nghi hoặc nhìn Lôi Cương, không hiểu Lôi Cương vì sao lại có phản ứng như vậy. Mà Cự quy lão nhân nhìn Lôi Cương, không biết nên nói gì, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính bản thân Lôi Cương mà nghĩ.
Nửa ngày sau, song quyền Lôi Cương chậm rãi buông ra, gân xanh trên trán cũng giãn ra, khuôn mặt co quắp cũng tươi hơn, nhìn Cự quy lão nhân nói: “Quy lão, nhờ người chiếu cố Tiểu Giác tiếp, ta nghĩ cần phải bế quan tu luyện một phen!”
Cự quy lão nhân thở dài, cam chịu gật đầu, lập tức nhìn Tiểu Giác nói: “Tiểu Giác qua đây!”
Tiểu Giác mắt nhìn Cự quy lão nhân rồi xuất hiện trên vai lão, lại nhìn về hướng Lôi Cương, nhưng chỉ thấy một bóng lưng cô đơn.
Lôi Cương về tới trong kết giới của sinh mệnh thụ, tuy rằng rời khỏi kết giới không được mấy canh giờ, nhưng cũng khiến trong lòng Lôi Cương thêm phần quyết tâm. Lôi Cương đứng ở bên cạnh cây nhỏ, lẳng lặng nhìn nó chẳng rõ suy nghĩ điều gì. Mười năm đã qua, cái cây này vẫn như trước chỉ có ba chiếc lá, bất quá trên nhánh cây đã có thêm một chồi nhỏ, xem ra, một cái lá thứ tư sắp hình thành. Có điều, cái cây nhỏ này cũng tỏa ra linh khí mộc dày hơn vài lần, tuy rằng so với cây sinh mệnh trước đây thì cũng vẫn là cực kỳ ít ỏi.
Một lúc lâu sau, Lôi Cương thở dài, chậm rãi ngồi xuống. Nhắm mắt tập trung tu luyện.
Sự cao ngạo cùng coi thường của các tiên thú đã kích động quyết tâm của Lôi Cương, thậm chí trong lòng Lôi Cương còn muốn tu luyện thẳng đến cương quân, đạo quân mới ra khỏi kết giới. Nhưng hắn cũng biết là không có khả năng, trùng kích cương quân không phải cứ tu luyện là có thể đạt được, trừ phi phải là người tài có tư chất siêu tuyệt, Lôi Cương vẫn cho rằng tư chất chính mình chẳng được bao nhiêu. Lôi Cương dự định lúc nào đạt được thể vương huyền giai thì sẽ ra ngoài. Nếu như là trước kia, Lôi Cương có lẽ còn nghĩ đến chuyện chém giết thú vương trong rừng Thôn Ma để tập luyện, thế nhưng lúc này, mình cùng thú vương quan hệ không rõ ràng a, nghĩ đến chúng rồi đây sẽ do mình sai khiến, bớt giết một kẻ vẫn tốt hơn a, Lôi Cương lại không hạ thủ được, chính vì nguyên do này. Lôi Cương định sẽ ra khỏi rừng Thôn Ma. Bản thân hắn đã tu luyện tới Cương Vương, trừ khi là cường giả Cương Quân nếu không, cho dù là Cương Vương thiên giai cũng không làm gì được hắn.
Sau một lúc suy tư, Lôi Cương chậm rãi tiến nhập tu luyện.
Huyết ngục, thành Địch Ngược.
Sâu trong thành Địch Ngược, dưới một trong năm tòa tháp cao thấu tầng mây là một ngôi tiểu viện có phong cách cổ xưa nhưng rất xa hoa.
Giữa tiểu viện có một phòng khách, trang trí theo lối cổ điển, một tác phẩm điêu khắc cổ mộ tinh tế khiến phòng khách tràn ngập linh khí mộc. Trong phòng khách chỉ có hai người, một gã nam tử trung niên mặc long bào mà tím, không giận mà uy và một lão nhân áo vải.
“Đại trưởng lão, Long Bích trường lão từ khi từ rừng Thôn Ma trở về tính nết thay đổi, hơn nữa ồ còn để lộ khí tức khiến ta kinh hãi a!” Nam tử trung niên chính là thành chủ thành Địch Ngược, Địch Tàn. Lúc này, Địch Tàn trán khẽ nhíu lại như gặp phải một chuyện khó khăn.
“Nga? Ngươi cũng có cảm giác này?” sắc mặt Lão nhân áo vải khẽ động, nhìn về phía Địch Tàn nói. Thấy Địch Tàn nghêm trọng gật đầu, lão nhân trầm ngâm một lúc nói: “Từ khi hắn trở lại Thành Địch Ngược lão phu đã nhận ra, thế nhưng khi lão phu tìm hắn thì hắn đã vào thánh tháp bế quan, dặn người không cho phép ai được quấy rầy hắn!”
Vùng giữa đôi lông mày của Địch Tàn càng nhăn lại, thấp giọng nói: “Hơn nữa, khi ta phái người quay lại rừng Thôn Ma kiểm tra, phát hiện tất cả đệ tử tinh anh đi theo Long Bích đều nằm trên mặt đất, xương cốt không hề tổn thương, cũng không hề bị bất kỳ vết thương nào, nhưng lại có dấu hiệu hồn phi phách tán a.”
Khuôn mặt Quân đại trường lão kiềm hãm, thấp giọng nói: “Ta thấy khí tức của Long Bích ngầm chứa sát khí cùng ma khí cuồn cuộn, lão phu đã cùng tu ma nhân đã giao thủ vô số lần, có thể cảm thụ được khí tức đó trên người tu ma nhân! Thế nhưng, khí tức này khi có khi không, mơ hồ bất định, khiến lão phu nghĩ mãi không ra!”
Ánh mắt Địch Tàn biến đổi, khuôn mặt cực độ nghiêm trọng nhìn chằm chằm đại trưởng lão, thấp giọng nói: “Lẽ nào, Long Bích bị người đổi hồn? Hay là, Long Bích khi ở trong rừng Thôn Ma đã gặp phải chuyện gì dẫn đến nhập ma đạo?”
Lão nhân gật đầu trầm tư không nói.
Ánh mắt Địch Tàn lấp lánh nhìn về phía trước cũng không rõ suy nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, lão nhân mới trầm giọng nói: “Mà cũng có thể, nếu là bị người hoán đổi hồn, như vậy… bản thân Long Bích vốn là cường giả Đạo hoàng hoàng giai, nếu như hoán hồn, như vậy… Người này phải vô cùng kinh khủng, thậm chí không dưới lão phu!”
Địch Tàn chấn động, lập tức thấp giọng nói: “Có thể hay không?”
Lão nhân gật đầu, nói: “Nếu như Thành Địch Ngược ta có chứa một tu ma nhân như thế… Chỉ e những kẻ hung ác tàn bạo cũng thừa dịp dấy lên bạo loạn, mấy ngày nữa lão phu sẽ đi gặp Long Bích!” Nói xong, ánh mắt lão nhân trở nên lạnh lẽo.
Địch Tàn nghe vậy mới yên lòng. Có điều vùng xung quanh lông mày lần nữa hơi nhíu lại, thấp giọng nói: “Vậy… Có cần người quay trở lại rừng Thôn Ma nữa hay không?”
Lão nhân lắc đầu nói: “Tính tình Long Bích thay đổi e rằng những người khác cũng đều biết cả rồi, lại thêm dù Long Bích xảy ra chuyện gì, tu vi của Long Bích tại Thành Địch Ngược chúng ta cũng là đứng trong số hai mười người đứng đầu. Nếu như tùy tiện để tu luyện giả khác đi vào, sợ rằng sẽ khiến cho bọn họ bất mãn, hơn nữa sau hai trăm năm sấm chớp mưa bão mới có được giai đoạn bình yên như thế này, không bằng để cho bọn họ an tâm tu luyện, đến lúc đó… còn có thể yêu cầu bọn họ dốc toàn lực a!”
“Vậy… chuyện U huyền chiến giáp…” Địch Tàn không khỏi có chút do dự nói.
Lão nhân thấp giọng nói: “Không phải trước đây sư tôn đã nói, trong Thâm Uyên, chỗ nào cũng có người lấy được xác tiên thú sao? Vì thế, đến lúc đó chỉ có thể cướp xác tiên thú dưới vực sâu! Rừng Thôn Ma, có là lão phu cũng không dám thâm nhập a.”
Lúc này trán Địch Tàn mới giãn ra, chậm rãi gật đầu! Nếu như người khác nghe được câu nói sau cùng của lão nhân tất sẽ vô cùng kinh ngạc, đại trưởng lão của Thành Địch Ngược lại là đệ tử của Huyết ngục?
Trong vòng kết giới của sinh mệnh thụ, Lôi Cương chậm rãi mở hai mắt, thở dài. Tròn năm năm đã qua, tu vi mình như trước vẫn là thể vương hoàng giai, không thể bước qua tầng này, Lôi Cương không khỏi thầm than việc tu luyện quả gian khổ, vốn tưởng rằng nhờ linh khí mộc còn sót lại của cây sinh mệnh mà có thể đột phá hoàng giai, nhưng cũng không thể thực hiện được. Hơn thế nữa, trong kết giới linh khí mộc ngày càng mỏng, Lôi Cương quay đầu nhìn về phía cây nhỏ, chợt phát hiện cây nhỏ đã trở thành cây bốn lá.
Đột nhiên một ý niệm nảy ra trong đầu Lôi Cương, cây sinh mệnh đã nói bản thân phân làm hai nhốt Huyền Mộc lão ma, như vậy ở bên ngoài khu vực phía Tây, cái cây đại thụ chọc trời mà Huyền Mộc lão ma cư trú chính là một nửa khác của cây sinh mệnh? Mà lúc này cây sinh mệnh đã biến mất, không biết cây đại thụ kia có thế hay không? Lôi Cương vừa nảy ra suy nghĩ này liền đứng lên, rời khỏi kết giới, đi về phía cây đại thụ chọc trời kia. Lúc này, lệnh cấm phi hành trong rừng Thôn Ma đối với Lôi Cương đã không còn có tác dụng.
Lúc Lôi Cương đến nơi cây đại thụ Huyền Mộc lão ma cư trú, liền sửng sốt, cây đại thụ chọc trời này cũng đã biến mất, thay vào đó là một cái cây nhỏ với 3 phiến lá, mà cái cây nhỏ này so với cái cây ở trong kết giới phát triển chậm một chút. Hắn trầm tư nửa khắc, có nên hay không chuyển cây nhỏ này vào trong kết giới? Lôi Cương thầm nghĩ, nửa khắc sau, hắn vươn tay phải, nhẹ nhàng thò vào xâm nhập vùng đất xung quanh cây nhỏ, dụng chút lực nâng cây nhỏ cùng chút đất lên khỏi mặt đất. Hắn cẩn thận đánh giá cây nhỏ tỏa ra mộc khí, trong lòng cũng thầm than, ông trởi quả là kỳ lạ a. Cây cối trong Hỗn độn nhiều vô số, một số cũng già đi như thường, mà cũng có cây có thiên tính, tay trái Lôi Cương chậm rãi giơ lên khẽ chạm đến cây nhỏ.
Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được nguồn sinh lực ôn hòa vô cùng như dòng nước ấm theo tay trái nhập vào đan điền. Lôi Cương hơi sửng sốt, cố gắng bình tĩnh nhìn cây nhỏ trong nháy mắt chết héo, Lôi Cương trong lòng chấn động, đây là… Chuyện gì xảy ra? Điều làm Lôi Cương kinh ngạc là cây nhỏ chết héo cũng hóa thành vô số mảnh nhỏ, bị một trận gió mát thổi qua, rồi biến mất…
Lôi Cương nhất thời không biết phản ứng thế nào, mình… vừa chạm đến cây giống liền héo rủ? Mà dòng nước ấm trước đó là chuyện gì xảy ra? Lôi Cương vội vã kiểm tra thần thức, nhìn trong đan điền không khỏi chấn động.
Xung quanh thể anh, có một hạt giống màu nâu đang trôi nổi.
Này là… Này là….
Thể Tôn Thể Tôn - Hán Lệ