There is a wonder in reading Braille that the sighted will never know: to touch words and have them touch you back.

Jim Fiebig

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Diệu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1453 / 79
Cập nhật: 2019-06-15 23:32:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22 - Các Dự Án Và Thơ Ca
gài Benedict tỉnh dậy và đưa tay lên vuốt mái tóc bù xù. Liếc nhìn xung quanh, ngài thấy mình đang ngồi trên chiếc ghế trong phòng nghiên cứu, hai bên là Rhonda và Số Hai. Ở phía bên kia bàn là ngài Gaines và cô Argent mặt đầy lo ngại.
“À,” ngài Benedict nói. “Ngài đang nói gì ấy nhỉ, thưa ngài Gaines?”
“Ngài đã quên rồi ư?” Gaines làu bàu. “Hình như ngài thấy nó khá buồn cười.”
“Ồ phải!” Ngài Benedict nói và mỉm cười. “Ngài đang cảnh báo tôi về những hậu quả nếu tôi không đồng ý hợp tác. Tôi xin lỗi - tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất rằng Máy Thì Thầm không còn hoạt động nữa, nên lời đe dọa từ chối tôi không được tiếp cận nó cứ như trò đùa vậy.”
Gaines lạnh lẽo nhìn ngài. “Chúng tôi nghĩ nếu được khích lệ đúng đắn ông sẽ đồng ý khởi động lại Máy Thì Thầm.”
“Để làm được điều đó tôi sẽ cần phải phát minh lại nó, ngài Gaines
một dự án mất rất nhiều năm - và tôi lại chẳng có hứng thú gì cả.”
Ngài Gaines nghi ngại càu nhàu. “Vậy thì chúng ta sẽ quay lại chủ đề này sau. Ngay bây giờ chúng tôi có một số câu hỏi thẳng thắn, và ngài nên hiểu rõ, thưa ngài Benedict, rằng ngài nên trả lời trung thực.”
“Tôi sẽ cố hết sức,” ngài Benedict nói và vỗ vỗ vào tay Số Hai - người đang nổi giận trước lời lẽ của ngài Gaines. (Rhonda đã giơ tay ra và đưa cho cô ấy một quả chuối.) “Tại sao ngài không hỏi cùng một lúc đi? Làm thế sẽ hiệu quả hơn. Ồ, và nếu ngài không ngại, xin mời bắt đầu từ cuối danh sách và quay ngược lên trên. Thay đổi thứ tự của mọi việc thường giúp đầu óc tôi minh mẫn hơn.”
Ngài Gaines đảo mắt và quay sang cô Argent - người đang lo lắng lật sang một trang khác trong tập hồ sơ, hắng giọng, và bắt đầu đọc những câu hỏi từ một danh sách dài, bắt đầu từ cuối lên. Như đã hứa, những câu hỏi đó khá thẳng thắn, nhưng với ai không biết gì về vụ việc đó, chúng nghe có vẻ như lời đùa hay câu đố vậy:
Người đàn ông khỏe mạnh và nữ bảo vệ làm gì trong thang máy nhà tù? Ai đâm vào người đàn ông mặc bộ vest vải sọc nhăn bằng chiếc xe cứu thương giả? Tên đặc vụ bí mật lại ở trong sân sau với nhiều xương gãy đến thế và tại sao hắn lại có vẻ vui sướng vì chuyên đó đến vậy? Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với chiếc Salamander, Máy Thì Thầm, chiếc xe lăn và cần trục?
Những câu hỏi này và một số câu hỏi khác cô Argent đọc với khuôn mặt nghiêm trang và giọng nói đều đều thong thả. Ngài Benedict lắng nghe chăm chú, trông cực kỳ thoải mái. Khi cô đã đọc hết, ngài nói, “Toàn là những câu hỏi tuyệt vời, cô Argent ạ. Để đáp lại, cho phép tôi được kể lại ngắn gọn những sự kiện quan trọng. Nếu hai người muốn, tôi sẽ bắt đầu từ đoạn đầu tiên thay vì đoạn cuối cùng.”
“Ồ, xin cứ tự nhiên ạ,” cô Argent nói, và ngài Gaines sống sượng gật đầu.
“Tốt lắm. Chuyện bắt đầu thế này Các gián điệp của em trai tôi đã lừa các tư vấn viên hàng đầu của các ngài - nhóm chuyên gia mà các ông đã mời đến Thành phố Đá ấy, ngài Gaines ạ - và đưa họ đến nơi cậu ta dự định sử dụng Máy Thì Thầm để rút những thông tin bí mật nhất từ họ. Khi chúng tôi biết điều này, các cộng sự và tôi đã chặn xe của họ, Milligan và hai người lính của anh ấy biết rõ các tên gián điệp, tôi nghĩ là các anh đã biết họ cả rồi. Và khi tôi thông báo cho các tư vấn viên của các anh về âm mưu của em trai tôi, họ nhất trí rằng việc họ thoát ra khỏi chiếc xe và tìm một chỗ trú ẩn dưới một cầu vượt trên cao tốc là lựa chọn tốt nhất.”
“Sự gấp rút rất cần thiết để cứu lũ trẻ, vì nếu chiếc xe không đến đúng giờ, tôi tin rằng em trai tôi sẽ nghi ngờ và chuyển đến một địa điểm bí mật khác. Vì thế, mặc dù Milligan đã chỉ đạo để một số đặc vụ khác đi theo chúng tôi, chúng tôi không thể chờ họ tổ chức thành nhóm được. Kế hoạch của chúng tôi là Milligan và lính của anh ấy sẽ thâm nhập vào nhà tù và đưa lũ trẻ ra xe. Số người còn lại của chúng tôi chờ trong xe với đồ cải trang (tôi đã quên không nói đến việc cải trang của chúng tôi, nhưng tôi đảm bảo rằng trông chúng tôi khá táo bạo) giả vờ là lính - và vì vậy, chúng tôi hy vọng sẽ chọc thủng được những màn tấn công bình thường đối với những Gã Số Mười.”
“Không may thay mọi chuyện trở nên không như mong muốn, và khi Milligan không liên lạc với chúng tôi (bộ đàm của anh ấy đã bị hỏng), Moocho và cô Plugg đã quyết định đuổi theo anh ấy. Họ đã leo lên được mái nhà và dự định trinh sát toàn khu vực, nhưng McCracken lại đến cùng lúc đó, và một cuộc ẩu đả đã diễn ra. Cuối cùng Milligan xen vào và đưa họ vào trong thang máy để bảo vệ họ, nhưng vụ xung đột của anh ấy với McCracken đã dẫn đến cú ngã từ trên mái nhà xuống sân sau. Tôi tin là điều này có thể giải thích được vụ mấy cái xương sườn bị gãy.”
Cò Argent gật đầu mà không rời mắt khỏi tập hồ sơ. Cô đang cuống cuồng ghi tốc ký. Gaines đang nhìn chăm chăm ngài Benedict với đôi mắt hẹp, như thể ông ta nghi ngờ có mánh khóe nào đó và chăm chú theo dõi để phát hiện ra nó.
“Lúc đó,” ngài Benedict nói tiếp, “lính của Milligan đang chiến đấu với một Gã Số Mười khác, và họ cũng bị đánh bại - bị sốc và bất tỉnh - đúng vào lúc đó Rhonda và Số Hai nghĩ rằng chúng tôi nên tham chiến. Lúc đó tôi vẫn đang ngủ, nhưng tôi tin chính Số Hai đã đâm vào một Gã Số Mười bằng chiếc xe cứu thương giả, bố nói đúng không hả Số Hai?
“Nói chính xác hơn thì là hắn đâm vào con,” cô Số Hai nói với giọng hài lòng. “Hắn đang chạy nhanh hết sức để đuổi theo thì con đạp phanh. Nhân lúc hắn đang bối rối, Rhonda đã dùng một cái xích trong vali xích hắn lại.”
“Hắn cực kỳ tức giận,” Rhonda nói thêm.
“Thế còn những Gã Số Mười khác thì sao?” Ngài Gaines chen ngang. “Báo cáo của các ngài nói rằng lính của Milligan có khoảng ‘hơn một nửa tá,’ và chúng tôi cho rằng có bảy người, vì con số đó phù hợp với thông tin của riêng chúng tôi. Tôi phải cảnh cáo ngài, ngài Benedict ạ - đó là một cụm từ không hề phù hợp và không theo quy tắc trong một báo cáo chính thức.”
“Vậy là ngài đã nhận được báo cáo của tôi!” Ngài Benedict gãi đầu tỏ vẻ bối rối và nói. “Vậy thì tại sao ngài lại hỏi những câu đó? Tôi chắc chắn là mình đã trả lời chúng.”
“Ngài gần như chẳng trả lời gì cả!” Gaines tức giận nói. “Có một điều, ngài gần như không đề cập đến bọn trẻ trong báo cáo, và trong cái mà ngài gọi là ‘kể lại ngắn gọn’ lúc này, ngài đã xóa bỏ vai trò của chúng hoàn toàn.”
Ngài Benedict nhướng một bên mày. “Lũ trẻ bị bắt cóc và giữ làm con tin, ngài Gaines ạ. Đó là vai trò của chúng trong chuyện này. Chẳng có gì để nói cả. Thực sự, vì tôi biết ngài đã nhận được báo cáo của tôi rồi, tôi chẳng thấy có lý do nào để tiếp tục cuộc nói chuyện này cả.”
“Lý do,” ngài Gaines gào lên, “là ngài đã gạt ra hết những sự thật quan trọng! Làm sao ngài biết được kế hoạch của Curtain hả Benedict? Làm sao ngài biết về các gián điệp của ông ta? Làm sao ngài biết ông ta ở trong tù? Và, chuyện gì đã xảy ra với Máy Thì Thầm?”
“Dường như ngài đã có nghi ngờ điều gì đó trong đầu,” ngài Benedict nói. “Nói cho tôi nghe, ngài Gaines, ngài nghĩ là chuyện gì đã xảy ra với Máy Thì Thầm?”
Ngài Gaines đứng bật dậy. “Tôi sẽ nói cho ngài biết điều tôi nghĩ! Tôi nghĩ ngài đã ngầm phá hoại nó, Benedict ạ! Nó không phải đơn giản chỉ là ‘gục trặc,’ như báo cáo của ngài chỉ ra - ngài đã cố tình phá hủy nó!”
Nhưng thưa ngài Gaines, nếu tôi đã ngầm phá hủy Máy Thì Thầm thì tại sao tôi lại không làm thế khi nó vẫn còn đang trong tầm kiểm soát của mình? Và nó vẫn hoạt động khi em trai tôi ăn cắp nó. Nếu không thì cậu ta đã không sắp xếp để đưa các tư vấn viên của ngài về nhà tù đâu. Cậu ta không thể đơn giản là mong rằng có thể triển khai kế hoạch của mình mà không sử dụng đến Máy Thì Thầm, đúng không?”
Ngài Gaines dậm chân thật mạnh. “Ngài chỉ đang giở trò thôi, Benedict ạ! Ngài cứ né tránh câu hỏi của tôi! Ngài có làm hay không làm...?”
“Xin lỗi,” ngài Benedict nói, vì đúng lúc đó có tiếng chuông điện thoại. Tiếng chuông bị bóp nghẹt nhưng rõ ràng là nó vang lên từ đâu đó trong văn phòng. Ngài Benedict nhấc một chồng giấy lên và nhìn xuống bên dưới nó, sau đó mở một ngăn kéo trên cùng của chiếc bàn. Ngài cau mày.
“Con nghĩ nó ở ngăn kéo dưới cùng bố ạ,” Rhonda thì thầm.
“Cảm ơn con,” ngài Benedict nói và lấy ra chiếc điện thoại. (Ngài giơ một ngón tay lên ra hiệu sẽ nói chuyện với ngài Gaines sau.) “Xin chào, tôi là Nicholas Benedict đây. Phải... chắc chắn rồi... ồ không, không hề... phải, bây giờ ông ấy đang ở đây với tôi.” Ngài Benedict giơ chiếc điện thoại ra. “Của ngài đấy, ngài Gaines. Dường như ngài đang bị cách chức thì phải.”
Mặt ông ta trắng bệch, miệng há ra rồi lại ngậm vào mấy lần, rồi lưỡng lự cầm lấy điện thoại. Sau một lúc lâu, ông ta vẫn kiên nhẫn ngồi xuống nghe tiếp, thỉnh thoảng lắm mới nói vài câu đầy chán nản.
Trong thời gian đó ngài Benedict đan các ngón tay vào nhau và quay sang cô Argent, có vẻ như cô không biết phải làm gì. “Đừng sợ, cô Argent. Lý do chính thức của việc cách chức ngài Gaines là việc ông ta đã lưu trữ một báo cáo sai, cái báo cáo liên quan đến đống đổ nát sau vụ cháy mà người của em trai tôi đã để lại trong ngôi nhà này ấy. Như cô đã biết, báo cáo đó đã sai lầm cho rằng, chiếc Máy Thì Thầm đã bị phá hủy, và rằng tôi phải chịu trách nhiệm. Chứng cứ đã bác bỏ lời đề nghị đó, và ủng hộ báo cáo của riêng cô trong đó cô thuyết phục rằng tôi nói sự thật. Nhân tiện, cảm ơn cô vì niềm tin đó. Thêm nữa, cho phép tôi được chúc mừng cô - cô sắp thăng chức.”
Lông mày cô Argent dựng đứng lên. “Thăng chức ư?”
“Đúng vậy. Rõ ràng là cô đã làm rất tốt trách nhiệm của mình trong vụ này.”
Cho đến khi ngài Gaines nói chuyện điện thoại xong, cô Argent đã ngồi thẳng lưng trên ghế, vai cô vuông vắn lại với niềm tự tin mới, vẻ quyết tâm và hào hứng ánh lên trong đôi mắt cô. Gaines đưa cho cô chiếc điện thoại mà không nhìn.
“Tôi được yêu cầu phải đi ngay lập tức,” Gaines lầm bầm và nhìn chằm chằm xuống chân.
“Chà, nếu ngài phải đi,” ngài Benedict nói. “Rhonda sẽ tiễn ngài ra. Ngài có cần thuốc hay một cốc nước trước khi đi không? Trông ngài không được khỏe lắm.
“Không... cảm ơn ngài,” ngài Gaines lầm bầm với một cái gật đầu nhẹ. Rhonda nắm lấy khuỷu tay và đưa ông ta lê bước ra khỏi cửa.
“Việc cách chức có vẻ hợp với ông ta,” Số Hai nhận xét. “Dù sao thì ông ta cũng nhẹ nhàng và lịch sự hơn.”
Cô Argent nói qua điện thoại khoảng một phút và ở phòng làm việc của ngài Benedict thêm vài phút nữa. Cô sẽ khép lại vụ này ngay lập tức, cô nói; bất cứ giấy tờ phù hợp nào cũng sẽ được gửi đến cho ngài Benedict để ngài ký khi nào ngài thấy tiện. “Tôi sẽ tự mình soạn chúng,” cô kết thúc. “Tôi không tin là ngài sẽ thấy có điều gì đáng chê trách ở đây.”
“Cảm ơn, cô Argent,” ngài Benedict nói và bắt tay cô. “Và bây giờ là những chuyện vui vẻ hơn. Anh bạn Moocho của chúng tôi đã chuẩn bị trà và bánh quy cho một buổi lễ kỷ niệm nhỏ, nếu cô không ngại tham gia cùng chúng tôi.”
“Tôi rất vui lòng!” Cô Argent kêu lên như thể đây là lần đầu tiên có người nhớ đến điều đó, cô mỉm cười. “Lễ kỷ niệm gì thế ạ?”
Ngài Benedict mím môi. “Đó là một câu hỏi xác đáng, cô Argent ạ, nhưng tôi e là... Ừm, hôm nay là ngày bao nhiêu Số Hai nhỉ? Gần đây chúng tôi có nhiều lễ kỷ niệm quá, tôi quên mất rồi. Tuần trước chúng tôi tổ chức kỷ niệm việc Máy Thì Thầm bị vô hiệu hóa, hôm qua chúng tôi kỷ niệm việc Milligan nghỉ hưu không làm điệp viên mật nữa - ông ấy dự định dành nhiều thời gian cho con gái hơn, cô Argent ạ, và làm việc đó hết sức mình. Nhưng hôm nay là dịp gì Số Hai nhỉ? Con có nhớ không?”
“Thật là xấu hổ, thưa ngài Benedict!” Cô Số Hai quở trách bằng giọng vờ tỏ ra ngạc nhiên. “Chúng ta tổ chức kỷ niệm việc đã tìm thấy những giấy tờ còn gì!”
“Ta chỉ đùa thôi mà,” ngài Benedict nói và cười to. (Cô Số Hai nháy mắt với ngài, rõ ràng là bối rối.) “Cô biết đấy, cô Argent, cuối cùng chúng tôi cũng đã tìm được những giấy tờ cho phép tôi chính thức nhận Constance làm con nuôi. Đó thực sự là một điều tuyệt vời!”
“Ôi, thật là tuyệt quá, ngài Benedict ạ! Cho phép tôi được chúc mừng ngài.”
“Cảm ơn cô, cảm ơn cô,” ngài Benedict ân cần nói và bắt tay cô lần nữa. “Cô biết đường đến phòng ăn chứ? Số Hai và tôi sẽ ở lại một lát.”
Ngay sau khi cô Argent đã đi ra, ngài Benedict quay lại bức tường đằng sau mình và nói, “Ta nghĩ là chúng ta đã thống nhất không được nghe lén nữa cơ mà các cháu.”
Số Hai thở hổn hển đầy tức giận và lấy ngón tay gõ vào tường. “Thành thật đi nào lũ nhóc! Thật là thô lỗ!”
Sau một thoáng yên lặng, ba giọng nói ăn năn vang lên lời xin lỗi.
“Cháu chưa bao giờ đồng ý với điều đó nhé!” Giọng nói thứ tư vang lên. “Thêm nữa, ngài Benedict ạ, con biết rất rõ là ngài đùa như thế chỉ để chọc tức con thôi.”
“Chà,” ngài Benedict cười nhẹ và nói. “Có lẽ là vậy.”
Một vài tuần sau vụ việc ở Nhà tù Third Island, và một vài ngày sau vụ nghe lén trong nh ngài Benedict, những thành viên trẻ tuổi của Hội Benedict Thần Bí đã đến thăm Ledroptha Curtain lần đầu tiên. Chúng đi cùng ngài Benedict, Rhonda Kazembe và cô Số Hai, nhưng thậm chí như vậy chúng vẫn khá lưỡng lự và không cảm thấy thoải mái chút nào. Mãi đến khi đã lái xe cách xa nhà tù được canh phòng cẩn mật nơi giam giữ Curtain, chúng mới bắt đầu cảm thấy chuyến đi đã diễn ra tốt đẹp.
“Ngài nói đúng, ngài Benedict ạ,” Kate nói với lên từ hàng ghế sau chiếc ô tô. “Mọi chuyện thật dễ chịu biết bao khi ta không tức giận. Cháu không biết liệu ông Curtain có bao giờ nhận ra điều đó không.”
Ngài Benedict quay lại và mỉm cười với cô bé. “Ta cũng tò mò lắm, Kate ạ. Ta hy vọng mình sẽ thấy được điều đó. Có lẽ sau khi được thăm hàng tuần khoảng mười, mười lăm năm gì đó, cậu ấy sẽ nhận ra. Ai mà biết được? Có lẽ cậu ấy còn muốn dùng tài năng của mình vào những việc tốt nữa. Điều đó tốt hơn nhiều so với việc sử dụng chúng mà chẳng có mục đích gì cả.”
“Con mong là ba không muốn con đi cùng trong những chuyến thăm đó,” Constance càu nhàu. “Thậm chí ông ta không thèm nhận bánh quy! Ông ta còn ném những chiếc bánh ngon thượng hạng đó xuống sàn nhà nữa chứ!”
“Con có thể tự quyết định việc có đi cùng ba hay không,” ngài Benedict nói. “Chắc chắn là con không cần phải cảm thấy bị ép buộc rồi. Dù sao thì cậu ấy cũng không phải là anh em của con - mặc dù cậu ấy sẽ trở thành chú của con sớm thôi. Dù thế nào thì con cũng luôn được đón chào bất cứ khi nào con muốn đi cùng ba. Điều đó đúng với tất cả các con, ta nên nói thêm như vậy.”
“Ừm, thật tốt khi được gặp lại S.Q.,” Reynie nói. “Và cháu cho rằng anh ấy sẽ đến đó thường xuyên. Mọi người có nghe nói rằng anh ấy đến thăm mỗi ngày, và rằng ngày hôm qua ông Curtain đã nhìn anh ấy một lần mà không càu nhàu không?”
“Đó là sự tiến triển, tớ đoán vậy,” Sticky nói và nháy mắt đầy cường điệu. Cậu đã được kê đơn cho đeo kính sát tròng và vẫn đang làm quen với chúng. Mắt cậu liên tục cảm thấy có thứ gì đó cồm cộm bên trong (tất nhiên là vậy rồi) và không còn kính, mặt cậu trông trống trải y như mái đầu cậu vậy.
Họ nói chuyện về những Gã Số Mười, về Pressius, và ông Banetất cả những người khác có dính líu đến Curtain - những kẻ cuối cùng cũng bị đưa vào phòng giam. Và rồi, khi đi men theo bến cảng Thành phố Đá, họ thảo luận về dự án mới của ngài Benedict - ngài đang nghiên cứu những tua-bin thủy lực của em trai mình với mục đích tái tạo lại chúng vì lợi ích của các thành phố khác. Đó là một trong số rất nhiều những dự án mà ngài dự định sẽ làm khi mà Curtain và Máy Thì Thầm không còn choán hết quỹ thời gian và sức lực của ngài nữa.
“Nói về thời gian và sức lực,” Constance nói. “Con đang băn khoăn một số điều ạ. Tại sao ba không vô hiệu hóa Máy Thì Thầm ngay lập tức? Ý con là, một khi ba biết nó sẽ bị lấy đi, sao ba không dành khoảng thời gian đó trong tầng hầm để lập trình cho nó hư luôn đi?”
Ngài Benedict lưỡng lự trong một giây trước khi nói, “Để bảo vệ bản thân ba, Constance ạ. Ông Bane nhận được những lệnh riêng để theo dõi ba - và đặc biệt là Máy Thì Thầm - mỗi ngày cho đến giờ chuyển nó đi. Nếu ông ta phát hiện ra nó không còn làm việc nữa... ừm, tình huống lúc đó rất mong manh, và ba có thể sẽ bị bắt vì đã phá hủy tài sản của chính phủ.”
Sau câu trả lời này là sự yên lặng đến khó chịu. Ít ra thì nó cũng khó chịu với Reynie - người cảm thấy có chuyện gì đó chưa được nói ra, và rằng người lớn đã xung đột ngầm về chuyện đó. Cậu thấy vẻ mặt không hài lòng của Số Hai (dù cô cố giấu nó đi) cũng như sự căng thẳng của Rhonda gần như không thể hiện rõ.
“Ba làm thế là vì con!” Constance đột ngột gào lên. “Nhưng tại sao ba không cố giấu nó đi?”
“Ồ, chẳng có lý do gì để làm việc đó,” ngài Benedict phấn khởi nói. “Đúng là ta không muốn phá hủy Máy Thì Thầm cho đến khi chúng ta có cơ hội phục hồi lại trí nhớ của mọi người. Và một lần nữa, nếu ta bị bắt, tất cả những nghi vấn về việc nhận nuôi con sẽ chỉ trở nên phức tạp hơn thôi. Nhưng Constance con yêu,” ngài nói nhanh trước khi cô bé kịp hỏi tiếp, “con phải ngừng việc phán đoán suy nghĩ của chúng ta. Chuyện đó không chỉ bất lịch sự mà còn không khôn ngoan nữa. Hãy nghĩ về những bữa tiệc đáng ngạc nhiên mà con sẽ hủy hoại đi.”
“Con không cố ý đâu!” Constance phản bác. “Nhiều lúc chuyện đó cứ thế d
“Nó sẽ diễn ra ít hơn nếu cháu tập luyện,” Số Hai nói đầy tức giận. (Cô ấy đã chia đồ ăn vặt với S.Q. Pedalian và bây giờ đang phải chịu đựng điều đó.) “Mỗi ngày chúng ta đều ngồi với cháu để giải quyết chuyện đó, và mỗi ngày cháu lại từ chối...”
“Chính cô mới là người phải nói về việc từ chối!” Constance cự lại. “Sau bao nhiêu lâu, cô vẫn không nói cho mọi người biết tên thật của mình!”
Lời nhận xét này dường như chẳng đi đến đâu cả, mà chỉ dẫn đến cái liếc nhìn từ những đứa xung quanh. Mắt Constance nhắm chặt lại. Cô Số Hai đang chuẩn bị mắng mỏ cô bé vì đã đổi chủ đề câu chuyện thì mắt Constance mở choàng ra đầy phấn khích.
“Pencilla!” Cô bé hét lên đầy hoan hỉ. “Đó là tên cô - Pencilla!”
Những đứa khác thở hổn hển. Cả cô Số Hai cũng thế.
“Cháu... cháu bẫy cô!” Cô Số Hai than vãn, bối rối và tức giận. “Cháu nhắc đến tên ta vì biết ta sẽ nghĩ đến nó!”
“Như thế không phải chút nào, Constance ạ,” Rhonda nói và cau mày với cô bé qua gương chiếu hậu. Nhưng cô thì thầm với Số Hai, “Tuy nhiên, đã đến lúc bọn trẻ biết tên thật của em rồi.”
“Ồ, em cho là thế, nhưng chuyện đó...” Cô Số Hai đỏ mặt và đặt một tay lên đầu. “Chuyện đó không được đúng cho lắm. Chưa bao giờ cả.”
“Cháu nghĩ Pencilla là một cái tên đáng yêu tuyệt vời,” Kate tuyên bố. “Các cậu nghĩ thế không?”
“Cháu cũng thích cái tên đó, Số Hai ạ,” Reynie nói. “Thật đấy, đó là một cái tên tuyệt vời.”
Sticky gật đầu. “Cháu cũng thế. Cháu nghĩ nó rất hợp với cô
“Hợp với cô ư? Ý cháu là gì?” Cô Số Hai hỏi, lông mày nhíu lại.
Sau đó là một sự yên lặng đầy căng thẳng. Reynie thì thào vào tai Sticky.
“Vì nó rất đẹp ạ!” Sticky nói, và ngay lập tức mọi người hưởng ứng nồng nhiệt.
Đêm đó, ngài Benedict đang ngồi trên sàn nhà trong phòng nghiên cứu của mình như một thói quen khi làm việc một mình thì có tiếng gõ cửa. Ngài nhìn cánh cửa trước khi mở - thực ra là ngài không nhìn - đó không phải là thói quen của ngài - nhưng sau đó ngài hạ giấy tờ xuống và nói, “Vào đi, tất cả các cháu.”
Sau khi lũ trẻ đi vào phòng, Reynie đóng cửa lại, rồi mọi người ngồi quanh ngài Benedict trên sàn nhà. Vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Ta thấy chúng ta có việc cần thảo luận,” ngài Benedict nói.
“Hơn thế cơ ạ,” Kate nói. “Chúng ta có việc phải làm ạ.”
Constance chỉ ngón tay vào ngài. “Con biết tại sao ba không muốn nói về Máy Thì Thầm ngày hôm nay. Ba không muốn con biết ba đã tìm được cách chữa chứng ngủ gật của mình đến đâu rồi!”
Ngài Benedict cân nhắc một lúc trước khi đáp lại. “Tha lỗi cho ba, con yêu, nhưng ta hơi xấu hổ một chút. Ta mong con có thể hiểu được. Với quá nhiều vấn đề trước mắt, dường như chuyện đó chỉ là ích kỷ cá nhân. Nhưng con nói đúng ba đang tiến gần đến đích hơn ta tưởng. Ta xin lỗi đã giấu con chuyện đó.”
“Ba tới đâu rồi?” Constance hỏi. “Chính xác là gần đến đâu rồi?”
Vẻ mặt ngài Benedict chuyển từ hối lỗi sang cam chịu. “Ta thấy con đã biết câu trả lời rồi.” Ngài bất cẩn xua tay. “Chẳng có kết quả gì đâu, Constance ạ. Ba đã quen với điều kiện của mình rồi, và ba...”
“Ba đã hoãn nó lại!” Constance gào lên. “Ba chỉ còn cách vài tiếng đồng hồ nữa thôi! Vài tiếng nữa! Nhưng ba không hoàn thành nó - vì con!”
“Nó phức tạp hơn ư...?”
“Ba đừng cố xua đi nữa! Con đã tìm được sự thật từ Số Hai và Rhonda rồi.”
“Không hẳn là được các cô ấy cho phép ạ,” Sticky nghiêm nghị nói thêm.
Constance nói tiếp. “Ba nghĩ chuyện đó sẽ làm ba mệt lử khi thử nó, nên ba không làm. Ba muốn đủ tỉnh táo và khỏe mạnh để xử lý chuyện với Pressius và giúp con lấy lại trí nhớ! Ba biết mình đang mạo hiểm với cơ hội của mình - ba biết ba có thể mất nó, nhưng dù thế nào ba cũng đã hoãn nó lại, chỉ vì con! Ba từ bỏ cơ hội của mình vì con, và đó là điều ba không muốn con biết, bởi vì ba không muốn con cảm thấy tồi tệ về chuyện đó!”
Ngài Benedict bặm môi và không nói gì một lúc lâu. Nhưng cuối cùng, khi tất cả bọn trẻ đang nhìn ngài chằm chằm với hy vọng là được nghe một câu trả lời thành thực, thì ngài chỉ mỉm cười đầy phiền muộn.
Đột nhiên Constance là người duy nhất hiểu. “Ổn thôi ạ,” cô bé thản nhiên nói. “Con sẽ tha thứ cho ba với một điều kiện.” Cô bé đột ngột nói. “Ba để con giúp ba giải quyết vấn đề.”
“Đó là ý khi cháu nói rằng chúng ta có việc phải làm ạ,” Kate nói.
“Ta hiểu,” ngài Benedict vừa nói vừa băn khoăn nhìn từ khuôn mặt này sang khuôn mặt khác. “Và ta thấy các cháu đều quyết tâm là chuyện này nên xảy ra. Nhưng Constance, con biết ta không thể cho phép điều đó mà. Ta rất cảm kích, con phải biết điều đó, nhưng?...”
“Ba không nghĩ là con có thể làm được ư?” Constance
“Ba...” Ngài Benedict cau mày. “Ba...”
“Ngài không biết phải trả lời thế nào,” Reynie nói, “vì cô bé đã bẫy ngài rồi. Nếu ngài nói là cô bé có thể làm được thì cô bé sẽ khăng khăng làm thử. Nếu ngài nói cô bé không thể thì là ngài nói dối. Cô bé đã biết ngài nghĩ cô bé làm được điều đó. Chúng cháu đã nói về chuyện này suốt buổi tối nay rồi, ngài Benedict ạ.”
Ngài Benedict tặng Reynie một nụ cười bất lực và châm biếm. “Cảm ơn cháu, Reynie, vì đã nói rõ ra điều đó.”
“Chúng cháu biết ngài không muốn cô bé thử,” Kate nói, “bởi vì ngài e nó sẽ làm cô bé bị ốm, và nghĩ nếu nó không có tác dụng thì cô bé sẽ phải trải qua sự khốn khổ đó mà chẳng được gì. Nhưng Constance không quan tâm, ngài Benedict ạ. Con bé muốn thử mà - và chúng cháu muốn bác cho phép cô bé làm điều đó!”
“Đó là lý do chúng cháu ở đây,” Sticky nói. “Để ủng hộ về mặt đạo đức ạ. Và chúng cháu đã thống nhất sẽ thay phiên nhau ngồi canh chừng cô bé cả đêm.”
“Con muốn làm việc đó,” Constance khăng khăng. “Hãy để con thử đi mà!”
“Làm ơn đi ngài,” Reynie nói.
“Xin làm ơn đi ạ,” Kate nói.
“Hãy làm ơn đi ạ,” Sticky nói.
Tất cả bọn trẻ đều chắp tay lại nài nỉ.
Ngài Benedict nhìn chúng, đôi mắt sáng màu xanh lục của ngài lấp lánh. Sau đó ngài ngủ gật. Khi ngài tỉnh bọn trẻ đang ở đó, vẫn đang chắp tay lại với nhau và mở to mắt với ánh mắt to tròn ngây thơ. Ngài lại cười lớn, rồi lại ngủ gật thêm hai lần nữa. Và khi tỉnh dậy lần sau rốt, ngài đồng ý để Constance thay.
“Ba sẽ bảo con phải nghĩ đích xác điều gì,” Constance nói. “Đúng không ạ? Ý con là bằng suy nghĩ ấy.”
“Được, con yêu. Và những suy nghĩ sẽ rất đơn giản, nhưng con sẽ phải nghĩ chúng với sức tập trung cao độ nhất con có thể.”
“Đó là điều con đã nhận ra,” Constance nói. “Con đã sẵn sàng thử rồi.” Cô bé nuốt khan, nghĩ về nỗi thống khổ sẽ sớm bủa vây lấy mình. Nhưng cô bé không hề nao núng.
“Ba nghĩ sẽ là tốt nhất,” ngài Benedict nhẹ nhàng nói, “nếu con nhìn thẳng vào ba. Đừng nhắm mắt nhé.”
Constance gật đầu và bắt đầu nhìn chằm chằm. “Đi nào.”
Ngài Benedict hít một hơi thật sâu, thả lỏng vai và nhìn Constance chằm chằm. Trong hơn năm phút hai người họ cứ nhìn nhau chằm chằm. Những đứa còn lại nhớ lại một cuộc thi trong đó mỗi người phải cố làm cho người kia cười. Nhưng chưa bao giờ chúng thấy hai người nhìn nhau mà căng thẳng đến như vậy. Chuyện đó gây bối rối đến mức chúng muốn nhìn đi chỗ khác. Nhưng chúng vẫn ngồi yên vì sợ gây xao nhãng, cho đến khi vẻ thất vọng lộ ra trên khuôn mặt Constance, khi cô bé thôi nhìn chằm chằm với tiếng càu nhàu cáu bẳn.
“Con không cảm thấy nó có tác dụng!” Cô bé đấm nắm tay vào đầu gối. “Nó... hình như nó không cảm thấy đủ mạnh mẽ thì phải. Chuyện này không giống như những lần khác.”
“Đừng chán nản,” ngài Benedict nhẹ nhàng nói. Dường như trông ngài khá nhẹ nhõm. “Có lẽ để hôm khác, khi mà...?”
Nhưng Reynie sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy đột nhiên hứng khởi. “Thử tức giận xem ạ!” Cậu đề nghị.
Ngài Benedict nhướng một bên mày và liếc nhìn Reynie thật lâu. Đôi môi ngài giật giật như thể đang cố
“Tức giận với ngài Benedict ư?” Constance nói với vẻ mặt bất lực. “Nhưng em không... em không nghĩ là mình có thể...”
“Tức giận với sự rắc rối ấy,” Reynie nói. “Thử tức giận với nó xem sao.”
“Tức giận,” Constance nhắc lại đầy tư lự. Sau đó cô bé gật đầu quả quyết. “OK,” cô bé nói. “Em có thể làm được điều đó. Thử lại đi nhé ba.”
Mắt ngài Benedict sáng lấp lánh (không biết là thích thú hay băn khoăn - điều đó rất khó nói - có lẽ là cả hai), và hít một hơi thở sâu, ngài gập hai tay lại với nhau và nói. “Chắc chắn rồi, con yêu. Chúng ta thử lại nào.”
Họ khóa ánh mắt lại như lúc trước. Tuy nhiên, lần này, khuôn mặt Constance bắt đầu sa sầm lại. Cô bé nhăn trán, đôi môi mím chặt và hàm cắn chặt rồi lại thả lỏng. Nhiều lúc trông mặt cô bé có màu như quả lựu. Cô bé đang run rẩy thấy rõ - cô bé trông không chỉ bực tức mà còn cáu giận. Thực ra, nếu những đứa khác không biết từ trước thì chúng đã nghĩ Constance sắp sửa lao đến chỗ ngài Benedict và túm lấy tóc ngài rồi.
Và rồi, đột nhiên, cô bé dừng cau có lại và ngã ra đằng sau. “Đó!” Constance thở hổn hển. “Lần này em cảm nhận được nó rồi.” Đặt một tay lên đầu, cô bé nhìn ngài Benedict đầy hy vọng. “Sao ạ?”
Ngài Benedict gật đầu và mỉm cười. Ngài với tay ra phía trước và xoa đầu cô bé. “Ba rất đỗi tự hào về lòng can đảm và vị tha của con, Constance ạ. Cảm ơn con, con yêu - cảm ơn con từ đáy lòng ba.”
“Con biết ba tự hào về con mà,” Constance nói bằng giọng phóng đại. “Nhưng?...” Cô bé rùng mình. Sắc mặt biến chuyển trông thấy. “Ồ không... ồ không, nó lại đến rồi! Nói cho con nhanh lên, ngài Benedict - nó có tác dụng không?”
“Ba e là ba không thể nói được, Constance ạ. Vẫn chưa khẳng định được. sẽ biết sớm thôi. Ngay bây giờ con nên?...”
“Không! Con muốn biết ngay bây giờ! Anh Reynie, đưa cho ba bài thơ! Nhanh lên!”
Reynie đã mở một tờ giấy ra. Cậu đẩy tờ giấy về phía ngài Benedict. “Constance viết cho ngài một bài thơ buồn cười,” cậu giải thích. “Cô bé mong ngài sẽ sử dụng nó như một bài kiểm tra.”
Constance rên rỉ, khoanh chặt hai tay và đổ vật sang một bên.
Ngài Benedict nhìn cô bé lo lắng. Sau đó ngài nhìn vào bài thơ và đọc to tiêu đề: “Tại Sao Tôi Thấy Áo Choàng Len Khó Chịu Đến Thế, Và Điều Tôi Định Làm Với Nó: Một Lời Giải Thích Cho Việc Làm Anh Hùng Của Tôi.”
Môi ngài Benedict đột ngột giật mạnh. Ngài hắng giọng, rồi nhìn quanh lũ trẻ (cả lũ đều đang cười toe toét chờ đợi), và tiếp tục đọc to lên từ đoạn thơ đầu tiên:
Áo choàng len thật đáng ghét, một mẫu được sáng tạo ra
Bởi những nhà thiết kế ngu ngốc - chắc hẳn họ bị điên
Nó còn hay phản bội (từ này tôi phải tra từ điển
Nó có nghĩa là rất nhiều thứ, tất cả đều tồi tệ).
Ngài Benedict cười khúc khích, rồi cười phá lên. Và khi tiếp tục đọc bài thơ, ngài lại cười, rồi cười mãi, cho khi vai ngài rung lên và không thể cầm vững tờ giấy để đọc cho hết. Lũ trẻ bắt đầu cười khúc khích, thậm chí cả tiếng cười bình thường cũng dễ lây lan, và tiếng kêu cao độ kiểu ré lên của ngài - nghe y như tiếng cá voi - không chỉ dễ lây lan mà bản thân âm thanh đó cũng gây cười nữa Constance, đang run rẩy và tái nhợt cũng cố cười khúc khích qua tiếng rên rỉ.
Những tiếng khúc khích chuyển thành tiếng cười to; và tiếng cười của ngài Benedict chuyển thành tiếng cười ha hả và the thé; và chẳng mấy chốc tiếng cười đó om sòm đến mức nó kéo cả những người khác đến phòng làm việc, vậy là cuối cùng cả căn phòng chật kín người, tất cả đều cười thật to (mặc dù chỉ có một số người biết tại sao) và nhìn những người xung quanh với vẻ mặt choáng váng và băn khoăn. Thực ra, tiếng cười huyên náo đến mức phải mất một lúc những người mới đến mới nhận ra Constance không chỉ đang cười mà còn đang khóc, sự thật là cô bé trông vô cùng mệt mỏi, mặc dù vậy, con bé vẫn nhìn ngài Benedict chằm chằm đầy hạnh phúc.
Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan - Trenton Lee Stewart Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan