Vấn đề không phải ở chỗ bạn đang gặp khó khăn mà chính ở chỗ bạn xem khó khăn là một vấn đề.

Theodore Rubin

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Diệu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1453 / 79
Cập nhật: 2019-06-15 23:32:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Ô Cửa Sổ Của Hy Vọng
õ ràng là, nỗ lực trốn thoát của lũ trẻ sẽ rất nguy hiểm, và việc căn thời gian phải thật chính xác. Như Reynie đã chỉ ra, chúng đã thực hành trước đó rồi; chúng chỉ cần điều chỉnh một vài thứ quan trọng thôi. Dù có như vậy, khi chuẩn bị lũ trẻ cũng cuống hết cả lên, Sticky lo lắng đến mức cậu suýt thì nôn, mồ hồi chảy ròng ròng từ trên đầu và nhỏ tong tong từ tai cậu. Về phía Reynie, cậu liên tục tạm ngừng để xem lại kế hoạch, lo lắng rằng mình đã khinh suất điều gì đó, còn Kate lần đầu tiên nghiêm túc. Constance chỉ biết lấy tay che mắt và chờ cảm giác sợ hãi dần dâng lên. Chúng biết rằng Crawlings sẽ đến căn phòng ngay khi một Gã Số Mười khác được điều đến tháp canh - và mọi thứ, mọi thứ phụ thuộc vào sự sẵn sàng của chúng khi hắn đến.
Cửa thang máy mở ra, Crawlings bước ra và đi nhanh dọc hành lang. Hắn bật bộ đàm và đang nghe một Gã Số Mười khác đùa cợt
khi chúng về vị trí. Tinh thần chúng rất phấn chấn, và cớ gì mà lại không như thế cơ chứ? Không giống với Crawlings, chẳng đứa nào trong số chúng từng bị lão Curtain đe dọa cả. Và hẳn là chúng sắp có cơ hội để làm một cuộc thanh trừng quy mô thật lớn, trong khi Crawlings phải đứng gác tòa nhà. Nhưng dù thế nào, hắn vẫn quyết định là mình cần phải vui vẻ. Khi hắn tiến gần đến căn phòng nơi lũ trẻ đang bị giam giữ, hắn tắt điện đàm và đi nhón chân.
Đặt vali xuống thật nhẹ nhàng, Crawlings mở cửa và đẩy tung nó ra thật nhanh, mong là sẽ hù dọa được bọn trẻ. Thật đúng ý hắn, sự xuất hiện của hắn gây ra một tràng tiếng hét ầm ĩ - sự thật là lũ trẻ không những giật mình mà còn hoảng loạn nữa. Và lý do hiện lên thật nhanh chóng. Chúng đang âm mưu gì đó.
Dọc căn phòng, một giá sách đã được chuyển sang một bên để lộ ra một ô cửa sổ lớn (nó đã được mở ra) và một chiếc bàn to rõ ràng là lúc trước đã được đẩy sang một bên và bây giờ nó đang thò ra bên ngoài cửa sổ được một nửa. Nó đã bị lật ngược lại để mặt bàn đặt cân bằng trên gờ cửa sổ và bốn chân nó giơ thẳng lên trên như thể một con thú hoảng hốt. Hai đứa con trai đứng như trời trồng bên cái bàn, mỗi đứa cầm một chân, và chúng há hốc mồm nhìn Crawlings với vẻ mặt vừa hoảng hốt vừa tội lỗi. Bên cạnh chúng, cô bé mũm mĩm đang quát tháo ầm ĩ cả lên.
“Nào, nào, lũ nhóc!” Crawlings rên rỉ. “Chúng mày đang định làm gì thế nhỉ?” Trong lúc nói, hắn để ý thấy một cuộn dây quấn quanh một chân bàn. Chúng đang cố trốn thoát! Chuyện này còn hay hơn cả hy vọng của hắn! Bây giờ hắn đã có lý do để trừng phạt chúng rồi.
Nhưng khi hắn định lao qua phòng để đẩy hai đứa con trai đầy thô bạo ra khỏi cửa sổ, hắn thấy sợi dây kéo ngang căn phòng và biến mất đằng sau cánh cửa. Crawlings lưỡng lự, lông mày hắn nhíu lại nghi ngờ, và trong một giây hắn kiểm tra chuyện đó. Nhưng sau đó, nghĩ rằng chẳng có gì quan trọng đằng sau cánh cửa, thậm chí bây giờ đứa con gái lớn tuổi hơn cũng đã ra khỏi cửa sổ và đang leo xuống, Crawlings tự tin đâm bổ về phía trước.
Một chuyển động nhanh, bí mật từ đằng sau cánh cửa lọt vào tầm mắt hắn, hắn xoay người lại và thấy sợi dây thòng lọng của Kate rơi xuống đầu và vai mình. “Nào!” Cô bé hét lên. Crawlings cảm thấy nút thòng lọng đang xiết lại và kéo tay hắn sang hai bên. Tệ hơn, hắn cảm thấy bản thân mình đang bị kéo thật mạnh ra đằng sau, và với cơn hoảng loạn dâng cao (cả tiếng kêu ăng ẳng đáng xấu hổ) Crawlings nhận ra là hai đứa con trai đã đẩy chiếc bàn qua cửa sổ - và bây giờ hắn đang bị buộc vào chiếc bàn.
Hoàn toàn bị mất thăng bằng, Crawlings không thể không loạng choạng về phía sau. Nhưng khi hắn đến chỗ bức tường, hắn đã có thể tung chân lên và đạp gót chân vào đó và suýt nữa thì làm rơi chiếc bộ đàm lên bậu cửa sổ. Hắn quát hai đứa con trai, lúc này chúng đang kéo Constance ra khỏi tầm nguy hiểm. Vì lý do nào đó, cô bé trông khá mệt mỏi, nhưng tất cả những gì Crawlings có thể nghĩ được là tìm cách thoát ra - thoát ra và giữ thăng bằng - mà không bị rơi ra khỏi cửa sổ. Hắn không thể với tới sợi dây mà không gỡ bỏ cửa sổ ra.
Trong thời gian đó, Kate đã tóm lấy bộ đàm của hắn. “Chúng tôi sẽ thu giữ cái này,” cô bé bảo hắn trong lúc lao ra cửa, “và cả vali của ông nữa. Ông sẽ không cần đến chúng đâu, ông biết đấy, vì ông bị tóm chặt thế kia cơ mà!” Và ngắt câu nguyền rủa đang nói dở của Crawlings, cô bé đóng cửa và khóa nó lại.
“Nói thế hơi nhẹ đấy Kate ạ,” Sticky nói, cậu đã cầm cái vali lên.
“Tớ phải nói gì đó mà, đúng chưa? Này, có chuyện gì xảy ra với Constance thế?”
“Cậu bế con bé nhé?” Reynie nói với ánh mắt lo ngại. Tớ sẽ cầm bộ đàm cho. Bọn mình có thể nói chuyện trong lúc chạy.”
Chúng giấu vali vào một chiếc tủ ở cuối hành lang (nó nặng đến nỗi chúng không thể mang theo được), sau đó gọi thang máy lên tầng bốn rồi chui vào gầm cầu thang bộ. Hy vọng của chúng - thực ra là kế hoạch của chúng - là khi Crawlings có thể thoát ra khỏi căn phòng, hắn sẽ cố tự mình túm lại, bởi vì việc báo cáo vụ trốn thoát của chúng sẽ là một điều nhục nhã. Thậm chí nếu hắn không bị lừa bởi trò thang máy của chúng, có thể hắn sẽ tìm lũ trẻ ở tất cả mọi nơi, bởi vì chúng đang đi đến nơi mà hắn không bao giờ ngờ tới - đi thẳng đến chỗ Curtain.
Trong lúc lao xuống cầu thang, Reynie thì thào, “Anh nghĩ là em đã cứu bọn mình, Constance ạ. Anh không nghĩ là hắn sẽ rơi vào bẫy như thế.”
Constance yếu ớt bám vào lưng Kate, cố gượng cười nhếch mép. “Thậm chí em còn không có ý đó,” cô bé thều thào. “Em chỉ thấy rằng trông hắn khả nghi, và chúng ta đã muốn hắn...” Cô bé rên rỉ và đưa tay lên đầu. “Ôi, em cảm thấy mệt quá! Em thấy tồi tệ lắm!”
Những đứa khác nhìn nhau e ngại, và Sticky thì thầm, “Các cậu có nghĩ là con bé chịu được không? Bọn mình có nên thử cách khác không?”
“Nhưng bọn mình có thể thử cái gì nữa đây?” Kate nói.
Đúng lúc đó giọng của McCracken vang lên qua bộ đàm thông báo rằng xe tải đã đến lối vào và sẽ đến cổng trong vòng năm phút nữa.
“Em có thể làm được,” Constance rên rỉ, rồi gục đầu vào vai Kate. “Em phải làm được.”
“Chúng ta không có nhiều lựa chọn,” Reynie nói sau một hồi suy nghĩ. “Bây giờ hoặc không bao giờ. Bám cho chắc nhé, Constance!”
Curtain đang chờ tin báo của McCracken từng giây từng phút thì nghe thấy tiếng động khả nghi ở phòng bên cạnh. Đó là âm thanh cào cào khả nghi - âm thanh như thể ai đó đang nhẹ nhàng lấy thứ gì ra khỏi một cái giá. “Crawlings!” Ông ta gầm lên và phi ra hành lang. “Cậu không có nhiệm vụ...” Ông ta đang rít lên ở cửa phòng bên cạnh và nhìn chằm chằm như thể không tin nổi vào mắt mình.
Bốn khuôn mặt tội lỗi cũng nhìn lại ông ta chằm chằm. Kate đứng khựng lại khi đang buộc chiếc giỏ vào hông. Ba đứa còn lại đứng dúm lại ở góc phòng nơi Máy Thì Thầm từng đặt trước khi bị Hertz chuyển sang căn phòng hội nghị bí mật. Tất cả bọn chúng trông như thể là đang bị bắt quả tang ăn trộm bánh quy vậy!
“Cái gì thế?” Curtain gào lên. “Các ngươi? Ở đây? Lúc này ư? Crawlings đâu? Thôi bỏ qua đi - ta không có thời gian cho việc đó!” Ông ta nhảy ra khỏi chiếc xe lăn và thò tay vào áo khoác.
“Chúng tôi xin lỗi!” Reynie van xin. “Làm ơn đừng trừng phạt chúng tôi! Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì ông bảo - ông không phải lấy đôi găng tay ra đâu!”
“Ồ, các ngươi sẽ bị trừng phạt!” Curtain gầm gừ, nhưng rồi ông ta lưỡng lự. Ông ta ngẩng đầu lên nghe ngóng - có vẻ như ông ta để quên bộ đàm trong phòng kia rồi - và sau khi cân nhắc nhanh chóng, ông ta quát, “Để việc đó lại sau. Đi theo ta ngay lập tức!”
Lũ trẻ nghe lời, chẳng mấy chốc đã sang phòng khác và ngoan ngoãn ngồi ở góc phòng nơi lão Curtain có thể nhìn thấy chúng. Càu nhàu và liếc mắt nhìn, ông ta lăn xe đi đi lại lại giữa các máy tính để chỉnh sửa chi ly và kiểm tra các dữ liệu. Mật mã máy tính không còn chạy trên bốn màn hình nữa; có vẻ như ông ta đã hoàn thành việc đang làm trước đó.
“Các ngươi chọn thời điểm không đúng lúc tí nào,” Curtain nói và liếc sang lũ trẻ bằng tia nhìn lạnh như băng. “Nhưng chắc chắn là các ngươi đã dự định làm thế rồi. Bằng cách nào đó các ngươi biết được rằng tòa nhà này vắng người. Còn thời điểm nào tốt hơn để ăn cắp lại cái giỏ ngớ ngẩn của các người cơ chứ?”
“Đó không phải là ăn cắp,” Kate lên tiếng, “nếu không có...”
“Đừng có nói chuyện với ta!” Curtain hét lên, đột ngột lù lù hiện ra phía bên trên Kate như một cơn mây dông. “Cứ thử nói với ta lần nữa xem, ngươi sẽ thấy hậu quả! Một ngày nào đó ngươi sẽ phải học cách ngậm mồm lại, Wetherall ạ! Bây giờ thì đưa cái giỏ đó cho ta - chắc hẳn phải có gì đó quan trọng trong đó nên các ngươi mới dám liều lĩnh lấy lại nó như thế.”
Kate không còn lựa chọn nào khác, và Curtain lục lọi cái giỏ, tức tối lầm bầm với chính mình. Đúng lúc đó giọng McCracken vang lên qua bộ đàm: “Thưa ngài Curtain, xe đã đến cổng rồi ạ. Lái xe là một tên tóc đỏ kính. Anh ta vừa hô lên tên anh ta là ngài Rubicund.”
Curtain lao đến hét vào bộ đàm và chép môi. “Tuyệt lắm! Rất tốt, McCracken, rất tốt! Bảo Rubicund trả lời chính xác câu hỏi mà anh ta đã trả lời sai khi còn là học viên trong Viện của ta, câu hỏi mà anh ta bị đưa vào Phòng Đợi vì đã trả lời sai ấy. Anh ta sẽ hiểu ý của ta.”
“Xin chờ một phút,” McCracken nói. “Tôi sẽ hỏi anh ta ngay bây giờ.”
Ba đứa lớn đang nhìn Constance ở khóe mắt. Hình như cô bé đang nhìn chằm chằm vào Curtain, nhưng trông cô nhợt nhạt và run rẩy đến mức gần như mê mụ đi. Sau một thoáng, cô bé mở to mắt và thì thầm, “Thứ gì đó về sóng năng lượng sinh ra bởi gia tốc hay sự dao... sự dao...”
“Sự dao động ư?” Sticky cuống lên thì thào lại. “Các sóng năng lượng sinh ra bởi gia tốc hay sự dao động của một điện trường ư?”
Constance gật đầu. “Đúng như anh nói. Nhưng đó chỉ là câu hỏi thôi. Em không thể...” Cô bé lắc đầu tuyệt vọng. “Em không thể thấy câu trả lời...”
“Sự bức xạ điện từ!” Sticky thở hổn hển. “Đó chính là câu trả lời, Constance - sự bức xạ điện từ!”
Constance cố nhắm chặt mắt lại. Mồ hôi chảy ròng ròng trên đôi má nhợt nhạt của cô bé.
Giọng của McCracken lại vang lên trên bộ đàm. “Anh ta nói câu trả lời là sự bức xạ điện từ, thưa ngài Curtain. Anh ta nói anh ta vẫn không thể tin được là mình lại trả lời sai câu đó.”
“Ha ha!” Curtain quát to và giơ nắm đấm lên đầy đắc thắng. “Đúng rồi! Đó đúng là Rubicund rồi! Anh có thể mở cổng, McCracken ạ! Đưa mọi người vào phòng họp ngay. Tôi cần phải chỉnh sửa một chút nữa, rồi tôi sẽ vào với họ.”
Curtain lại cười to. Sau đó, mắt lim dim, ông ta vỗ vỗ các ngón tay vào nhau và đung đưa chiếc xe lăn hết bên này sang bên kia như đang nhảy vậy. Sau một thoáng, Reynie nhận ra là ông ta đang nhảy thật. Ông ta đang ngân nga một đoạn nhạc rất khó nghe vì tiếng bánh xe cao su của chiếc xe lăn. Lúc này hai bánh xe đang nghiến lên sàn nhà, tạo ra những âm thanh ken két gần giống như tiếng đế giày miết trên sân bóng rổ.
Với cử động vung tay mạnh - một nỗ lực hơi vụng về nhằm vẽ các chuyển động của sóng biển bằng tay, Curtain dừng lại và tự mãn nhìn lũ trẻ. “Ta đang rất hoan hỉ,” ông ta nói, “vì không phải ngày nào các kế hoạch của một người - những kế hoạch được lập một cách công phu và thường xuyên bị trì hoãn bởi sự phản kháng, cuối cùng, sau bao nhiêu lâu, cũng đã đi đến một... ”
Ông ta bị chặn họng bởi một tiếng nổ từ xa. Ông ta đứng yên nghe ngóng. Theo sau tiếng nổ là một chuỗi các tiếng đổ vỡ và tiếng sập mạnh. “Chuyện gì đang xảy ra thế?” Ông ta lẩm bẩm với chính mình.
Kate không thể cưỡng lại việc trả lời câu hỏi của ông ta. “Ôi, lão Curtain,” cô bé nói, “tôi nghĩ có vẻ như đám Số Mười của ông đang bị phục kích rồi.”
Phải mất một lúc lời nhận xét đó mới lọt vào não ngài Curtain. Sau đó mắt ông ta lồi ra, và ông ta từ từ hướng chúng sang phía Constance, cô bé đang nằm trên sàn nhà rên rỉ, mệt quá đến mức không vui mừng nổi. “Contraire!” Ông ta gào lên. “Nó... nó... ”
“Đọc suy nghĩ của ông ư?” Kate nói nốt. “Đúng thế đấy.”
“Và nó... nhưng nó không thể nào...”
“Chuyển câu trả lời cho ngài Benedict ư? Nếu đó là điều ông muốn nói.”
Đúng lúc đó bộ đàm của Curtain kêu lạo xạo, và trong phòng vang lên âm thanh được mong chờ nhất trên thế giới - tiếng chú Milligan. “Constance” Curtain hét lên (vì xung quanh vang lên tiếng la hét và đổ vỡ ầm ầm), “ngươi và những đứa kia đứng yên ở đó! Ta sẽ đến chỗ các ngươi! Ta sẽ...” Giọng ông ta tắc nghẹn lại.
Lão Curtain nhìn chằm chằmbộ đàm, ông ta bắt đầu thở hổn hển như một con chó con. Người khác có thể nghĩ rằng ông ta đang hoảng loạn, nhưng Reynie biết ông ta đang cố nén lại những cảm xúc đang trào lên trong lòng. Ông ta không thể ngủ gật trong giờ phút không đúng lúc như thế này được. Nhét cái bộ đàm vào túi áo vest, ông ta lao đến một chiếc máy tính và đánh một chuỗi trên bàn phím. Sau đó ông ta xoay chiếc xe lăn và rú lên, “Đi với ta!”
“Rất tiếc, nhưng không được,” Reynie nói. “Chúng tôi sẽ làm những điều chú Milligan bảo và đứng ở đây. Ông có thể ở đây chờ chúng tôi nếu ông muốn.”
“Ta muốn... ” Curtain cắn môi, run lên vì giận và cân nhắc xem phải làm gì. Mắt ông ta vằn lên nhưng giọng nói dường như đang cố lấy lại sự tự tin, “Không, cảm ơn Reynie. Ta không có thời gian để pha trò. Nhưng ta muốn các ngươi thưởng thức mấy phút tiếp theo - đó là tất cả những gì các ngươi có.” Chiếc xe lăn lao về phía cửa, ông ta dừng ở đó để nói lời cuối cùng mà không buồn quay lại nhìn chúng. “Ồ, các ngươi nên hiểu rằng ta đã thiết kế một hệ thống phòng thủ. Nếu ai dám vô hiệu hóa hay hủy hoại máy tính của ta, chúng sẽ nổ. Quý cô Contraire có thể xác nhận là ta đang nói thật.”
Nói xong ông ta lặng lẽ lao đi.
Lũ trẻ thở ra nhẹ nhõm, nhưng chúng vẫn sợ hãi đến mức không chúc mừng nhau nổi, vì chúng không biết ai đang thắng trong trận chiến ngoài kia. Kate lấy lại cái giỏ mà Curtain để lại, còn Reynie vỗ về Constance đang nằm cuộn lại trên sàn nhà. Nếu không thì tất cả những gì mà chúng có thể làm chỉ là chờ đợi và hy vọng.
Một phút dài trôi qua, trong lúc đó chúng vẫn nghe thấy tiếng la hét và tiếng ồn từ bên trên, trước khi Constance mở mắt ra và nói, “Chú Milligan đang đến hành lang!”
Chúng vẫn đang phấn khởi thì Milligan lao vào phòng. Áo khoác của chú bị rách và mặt chú đầy mồ hôi và bùn đất - nhưng dường như chú vẫn có vẻ ổn và tinh thần còn tốt hơn trước. “Kate!” Chú hét lên, cười thật to và ôm cô bé vào lòng. “Ôi, thật là vui khi thấy các con đều ổn - tất cả các con! Trừ, có phải Constance...?” Chú đến quỳ xuống bên cô bé khốn khổ.
“Cháu sẽ ổn mà,” Constance thì thào, mắt vẫn nhắm nghiền, “nếu mđừng nói nữa.”
Chú Milligan mỉm cười. “Cháu đã làm rất tốt,” chú thì thào. “Ngài Benedict sẽ hiểu hết mọi thứ. Và bây giờ chú sẽ đưa các cháu ra khỏi đây.” Chú liếc quanh phòng. “Chúng ta lên hủy các máy tính này đi trước.”
Lũ trẻ nhanh chóng can ngăn và kể lại điều mà Curtain đã làm.
“Đúng thế,” chú Milligan nói. “Ông ta vẫn mong sử dụng Máy Thì Thầm để chống lại chúng ta. Ta phải đi thôi.”
“Crawlings đang đến hành lang rồi!” Constance đột nhiên nói. “Hắn đang ra khỏi thang máy!”
“Bao xa, Kate?” Chú Milligan thì thào. Chú với tay ra túi hậu và lấy ra một đôi găng tay cao su.
“Hai mươi mét ạ,” Kate rít lên, nhìn bố đầy lo lắng, “Ừm, bố không lấy súng gây mê ra ạ?”
“Nó bị kẹt rồi,” Milligan nói trong lúc đeo găng tay vào. “Bố bị dính một đòn. Bộ đàm của bố cũng hỏng rồi. Bây giờ các con đứng dựa vào tường kia. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Lũ trẻ chạy lại chỗ tường đúng lúc đầu Crawlings xuất hiện ở lối ra vào. Nó chỉ hiện ra ở đó đúng một tích tắc - một cái đầu bóng lộn, một bên mày duy nhất - và rồi ô cửa lại vắng tanh. Nhưng trong lúc đó Crawlings đã nhận ra rằng Milligan không có vũ khí - thực ra, Milligan đã giơ tay lên để thể hiện điều đó - và khi hắn xuất hiện trở lại hắn đã có vũ khí và chiếc đồng hồ chống sốc của hắn phát sáng dưới ánh đèn huỳnh quang.
Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt: một mùi nước hoa, một tiếng vo ve, hai sợi dây phóng ra từ các đồng hồ của Crawlings. Cùng lúc đó Milligan thực hiện các động tác bắt rất khó thấy trong không khí trước hắn ta, và rồi chú đứng cầm những sợi dây, mỗi tay đeo găng cầm một sợi như người lái xe ngựa đang cầm dây cương vậy. Sau đó Crawlings trông thực sự sốc (thực ra là hàng lông mày của hắn dựng đứng lên) và Milligan hạ Gã Số Mười vừa bất tỉnh xuống sàn nhàũ trẻ đứng cạnh nhau kinh ngạc.
“Lừa hay lắm bố ạ!” Kate hét lên và nhảy tưng tưng.
“Con thích hả?” Chú Milligan nói. “Được rồi, các con, đến lúc phải đi rồi.”
“Chú túm được mấy sợi dây!” Sticky nói như thể bản thân Milligan không biết mình đã làm gì vậy, và Reynie hào hứng gật đầu tán thành. “Chú - chú đã tóm được chúng đấy, chú Milligan ạ!”
“Ta cũng thấy thế,” chú Milligan nói. “Và vì ta có thể sẽ phải làm thế một lần nữa nên Kate sẽ cõng Constance. Đi thôi. Ồ, và cố gắng lên nhé - ta e rằng mọi thứ sẽ tồi tệ đi đấy.”
Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan - Trenton Lee Stewart Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan