Fiction reveals truths that reality obscures.

Jessamyn West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Diệu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1453 / 79
Cập nhật: 2019-06-15 23:32:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17 - Lý Do Và Tầm Nhìn
ến khi Constance đã ngủ, Sticky và Kate vẫn tiếp tục thảo luận các cách khác để thoát khỏi tình trạng tù đày hiện tại, vì cả hai đều chưa tin rằng ngài Benedict đã nhận được lời nhắn của Constance. Tuy nhiên, Reynie vẫn tiếp tục nghĩ về ý nghĩa của hình ảnh lạ lùng trong đầu cô bé. Cậu luôn nghĩ rằng mình có thể hiểu được nó nếu cậu cố gắng, hay nghĩ về nó đúng cách, nhưng tìm ra ý nghĩa trong đống quần áo ngụy trang và những chiếc bánh hình chữ S không dễ dàng gì. Cậu đi đi lại lại dọc phía bên kia căn phòng, không chú ý gì đến những lời thì thầm của Sticky và Kate. Mãi đến khi thả lỏng tâm trí để sắp xếp lại suy nghĩ, cậu mới nhận ra hai bạn mình đang tranh luận.
“Cậu phải làm điều đó,” Sticky nói.
“Không được đâu,” Kate nhấn mạnh. “Bỏ đi, được không?”
“Các cậu đang nói về chuyện gì thế?” Reynie hỏi và đến chỗ chúng.
Sticky ngẩng lên nhìn đầy khẩn cầu. “Cậu nhận ra là cậu ấy có thể làm lại lần nữa, đúng không? Lão Curtain nghĩ rằng S.Q. đã không khóa cửa - không ai nhận ra rằng cậu ấy đi qua cửa sổ hết.
“Đúng vậy!” Reynie ngạc nhiên nói. “Sao tớ lại không nghĩ ra chuyện đó nhỉ?”
“Nhưng tớ sẽ không làm thế đâu, và đúng là vậy đấy,” Kate nói.
“Nhưng lần này cậu biết nhiều hơn rồi mà!” Sticky khăng khăng. “Cậu có thể phác ra một kế hoạch, và bọn mình có thể làm chúng xao lãng.”
“Để làm gì?” Kate nói và xua tay. “Một cơ hội để cứu bản thân tớ và để các cậu bị trừng phạt ư? Thậm chí là có thể bị quét não nữa? Và rồi sống phần đời còn lại với ý nghĩ tớ thoát còn các cậu thì không ư? Quên đi!”
Reynie nhanh chóng về phe Sticky trong cuộc tranh luận, chỉ ra rằng cô bé có thể cố gắng liên lạc với ngài Benedict và bảo ngài ấy chỗ bọn chúng đang ở. Nhưng không ích gì bởi Kate rất kiên định.
“Bây giờ bọn mình biết rằng bọn mình ở cách rất xa, đúng không? Vậy là đó là một hành động mạo hiểm. Tớ có thể làm được, nhưng cũng có thể là không. Nghe này,” Kate nói, nét mặt đã dịu lại, “đừng nghĩ rằng tớ không hiểu điều mà các cậu đang đề nghị. Cả hai cậu đều sẵn sàng chịu những hình phạt ghê gớm để tớ có thể trốn đi. Nhưng tớ không sẵn sàng mạo hiểm, nhất là khi bọn mình có nhiều cơ hội hơn nếu bọn mình ở cùng nhau.”
“Nhưng cậu không biết điều đó!” Reynie phản kháng. “Tớ cứ rối tung hết cả lên! Tớ quên nhiều việc... Tớ không thể suy nghĩ rõ ràng...” Cậu ngừng lại, cắn môi đầy thất vọng.
Kate tặc lưỡi. “Đó là chuyện khác, Reynie ạ. Cậu đang nghiêm khắc với bản thân quá đấy. Cậu không thể lúc nào cũng nghĩ về tất cả mọi chuyện được - không ai có thể làm được. Tớ không thể làm chuyện này một mình được, kể cả Sticky hay cậu cũng thế. Cậu biết điều đó mà. Có lẽ cậu quên điều đó là vì cậu cảm thấy phải có trách nhiệm. Nhưng cậu không phải chịu trách nhiệm cho tất cả bọn tớ, cậu biết đấy, ý tớ là, bọn mình đều phải có trách nhiệm, đúng không?”
Reynie cảm thấy xấu hổ nhìn đi chỗ khác. “Tớ biết điều đó. Tất nhiên là tớ biết. Khôngớ nghĩ tớ phải giải quyết mọi vấn đề...” Nhưng thậm chí ngay cả khi cậu nói ra điều đó, cậu cũng nhận ra rằng đúng là cậu nghĩ như vậy. “Dù sao thì,” cậu nói nhanh, “vấn đề là cậu không thể trông chờ tớ nghĩ ra một cách để thoát khỏi đây được. Cậu nên tận dụng cơ hội đó khi cậu có thể.”
“Tớ không nói rằng tớ trông chờ cậu sẽ nghĩ ra cách để thoát khỏi đây,” Kate nói. Sau đó cô bé cau mày. “Tớ thừa nhận là tớ thường mong cậu làm thế, đúng là tớ đã đối xử quá nghiêm khắc với cậu. Xin lỗi nhé! Nhưng lần này tớ không dựa vào cậu nữa, tớ hứa đấy. Tớ sẽ dựa vào bọn mình. Bọn mình chưa có câu trả lời ngay bây giờ không có nghĩa là bọn mình sẽ không có sớm. Vậy nên các cậu có thể thôi bảo tớ đi, cả hai cậu ấy. Tớ đã chán nói đến chuyện này rồi. Hiểu chưa?”
Reynie và Sticky không biết phải trả lời thế nào cho phải. Dù sao thì chúng cũng đều cảm thấy vững tâm hơn sau câu nói của Kate. Vì chẳng phải là Kate nói đúng hay sao? Chẳng phải lúc nào chúng cũng xoay sở cùng nhau hay sao?
“Hiểu rồi,” Sticky nói.
“Hiểu rồi,” Reynie nói.
“Tốt,” Kate nói, và cả lũ mỉm cười.
Tâm trí Reynie cứ lảng vảng với những suy nghĩ từ hình ảnh mà Constance nhìn thấy đến viễn cảnh rất thực là sẽ bị Máy Thì Thầm quét não - điều mà cậu đang rất cố gắng không nghĩ đến - và cậu đang nghĩ đến một điều vô cùng buồn thảm là chẳng bao lâu nữa cậu sẽ chẳng nhận ra nổi khuôn mặt của bạn bè mình, rằng những giây phút gắng sức này rất có thể sẽ là những giây phút cuối cùng mà Hội được ở cùng nhau. Thật khó để có thể tưởng tượng, và thậm chí là chịu đựng được điều đó vậy nên khi Constance choàng tỉnh dậy, Reynie cảm thấy khá nhẹ nhõm.
“Crawlings đang ở đây,” Constance nói.
Reynie bỗng thấy rùng mình, hoảng sợ trước cảm giác rằng một vài Gã Số Mười ghê gớm nào đó đang ở quanh chúng mà chúng không biết. Kate và Sticky cũng cảm thấy như vậy, hai đứa ngừng thì thào và nhìn ra
Suốt một lúc lâu, không ai nói hay có bất kỳ cử động nào. Cũng không có tiếng bước chân, hay âm thanh nào ở ngoài sảnh. Thậm chí Constance cũng nghi ngờ là mình đã sai. Nhưng sau đó ổ khóa xoay, cánh cửa lần mở và giống như một con rùa đang thò cổ ra khỏi mai, cái đầu hói nhợt nhạt của Crawlings chầm chậm thò vào qua cánh cửa. Hắn nhướng mày lên và liếc nhìn lũ trẻ. “Nào, đi thôi, mấy con mèo con. Cứ thì thào về tao nữa đi!”
“Nhưng như thế thật thô lỗ,” Kate đáp. “Dù sao thì chúng tôi cũng đang thì thào về anh, và tôi e rằng những điều chúng tôi nói không hay ho cho lắm đâu.”
“Crawlings không quan tâm đến sự thô lỗ đâu,” Constance nói. “Hay anh ta không biết rằng nghe lén người khác thật thô lỗ nhỉ?”
Crawlings cười khẩy. “Ồ phải,” hắn nói trong lúc lững thững bước vào phòng, “chuyện đó quả là rất thô lỗ, nhưng tao không tính lũ trẻ là người, chúng mày biết đấy. Đúng là trông chúng mày khá giống người - nhưng cũng chả khác gì con rối.” Lông mày hắn nhíu lại và hắn bắt đầu nghịch với cái khóa vali như thể đang cân nhắc xem có nên mở nó ra hay không. “Giờ thì tao đến đây làm gì nhỉ? Tao đang cố nhớ đây.”
“Thả chúng tôi đi ư?” Sticky đánh bạo nói, mắt dán chặt vào chiếc vali.
Crawlings giả vờ cân nhắc điều đó. “Không... không, tao không nghĩ là thế,” hắn nói. Hắn xoa cằm bằng những ngón tay dài, khẳng khiu như chân nhện. “Có lẽ là có liên quan đến cái vali của tao chăng?”
Lũ trẻ yên lặng nhìn hắn. Crawlings rõ ràng là đang đùa cợt với chúng, nhưng lại khiến thần kinh bọn trẻ căng thẳng cực độ. Hắn chậm rãi mở vali và liếc nhìn phản ứng của chúng. Nhưng chúng chỉ chằm chằm nhìn hắn, và khá thất vọng là chúng chẳng thèm lèo nhèo hay van xin sự thương hại, Crawlings đóng vali lại và vỗ các ngón tay vào nhau.
“Tao nhớ ra rồi! Tao phải đưa bọn mày đến chỗ làm việc của ngài Curtain để nói chuyện. Sẽ nhanh thôi bởi ngài rất bận. Vậy nên nhanh lên, các con rối bé nhỏ, đi thôi!” Và như một người cha thân yêu, Crawlings cầm lấy tay Kate và đong đưa sang hai bên. “Tao tin là tao nên giữ màở gần tao. Những đứa khác có thể đi trước.”
Chúng vừa mới bước được hai bước thì Crawlings dừng lại, bỏ tay Kate ra, mặt nhăn nhó. “Tao ấn tượng trước cái nắm tay chặt của mày đấy, Kate, nhưng mày nên thôi bóp mạnh tay tao đến thế đi nếu không gã Crawlings già nua ích kỷ này sẽ phải bóp lại đấy.”
Kate ngẩng lên nhìn đầy ngây thơ. “Nhưng tôi có bóp mạnh tay ông đâu,” cô bé chớp mắt nói.
Crawlings nheo mắt lại, cầm lấy tay cô bé và chỉ hướng đi cho những đứa khác. Họ đi qua một hành lang dài và vào một thang máy. “Ngài Curtain để chúng mày ở càng xa ông ấy càng tốt,” Crawlings giải thích khi thang máy đi xuống. “Ông ấy có quá nhiều việc phải làm, và trẻ con thì lại rất ồn ào. Mặc dù tao nghĩ là bản thân chúng mày thì không để ý đến điều này đâu.”
“Chúng tôi bị dị ứng bởi mùi hơn,” Constance nói và bịt mũi vì trong thang máy chật hẹp nồng nặc mùi nước hoa của Crawlings.
Crawlings càu nhàu và lầm bầm gì đó về khiếu thẩm mỹ kém cỏi của chúng. Khi cửa thang máy trượt sang hai bên, hắn thò đầu ra và thì thào với ai đó ở hành lang. “Ngài đã sẵn sàng gặp chúng chưa?”
“Rồi,” câu trả lời thì thào vang lên, “nhưng bọn mày đến muộn nên giờ ngài đang nói chuyện với McCracken.” (Reynie dỏng tai lên nghe; hiển nhiên, cậu có thể nhận ra giọng lão Curtain.) “Bọn mày phải vào ngay khi họ nói chuyện xong.”
“Tao đến muộn thật à?” Crawlings hỏi và xem một trong số các đồng hồ. Hắn cau mày và tư lự xem tiếp những cái khác. Có lẽ lúc này hắn đang hối tiếc vì đã lãng phí thời gian dọa dẫm lũ trẻ.
“Chí ít thì mày có nhớ lấy đồ uống ở tầng hầm lên cho ngài chứ?” Một Gã Số Mười khác hỏi. “Ngài lại yêu cầu đấy.”
Lông mày Crawlings nhướng lên khiếp đảm. “Bây giờ bọn tao sẽ đi và mang đến ngay...” Hắn nhìn thẳng vào Reynie - người đang bắt đầu ấn các nút trên thang máy đến tất cả các tầng trên, bao gồm cả mái nhà. Với tiếng gào tức tối, hắn gạt tay Reynie ra khỏi bản điều khiển. “Đồ nhãi ranh ngu ngốc! Mày đang làm cái trò gì thế?”
Xoa bàn tay đang đau nhức, Reynie bước ra xa và quay mặt đi chỗ khác.
Crawlings nghiến răng ken két. “Chúng ta sẽ giải quyết chuyện này sau,” hắn rít lên. “Biến ra, cả lũ chúng mày!” Khi lũ trẻ đã đi ra, hắn thì thào ở hành lang với một Gã Số Mười khác: “Tao sẽ đi cầu thang bộ. Để mắt tới bọn ranh con giúp tao được không? Cho chúng nó vào khi nào ngài xong việc với McCracken nhé!”
“Crawlings, gã đần này, mày biết đó không phải là công việc của tao...”
Nhưng Crawlings đã lao đi và giả bộ như không nghe thấy.
Gã Số Mười kia thở dài và đứng canh chừng lũ trẻ từ chỗ hành lang. Lũ trẻ không biết hắn, một tên gầy nhom, ngăm đen, mặc bộ vest bằng vải sọc nhăn sang trọng với một băng cứu thương trên trán. Kate nghĩ rằng đó là tên đã lãnh trọn chiếc đèn pin mà cô bé đã ném ở nhà ngài Benedict. Đặt bút vào mồm, hắn nhắc bọn trẻ phải đứng yên và im lặng chờ đợi.
Chúng gật đầu và đứng yên không nhúc nhích, cố gắng dỏng tai lên nghe lén. Vì đây chính là lý do tại sao Reynie nhấn những nút đó, và những đứa khác hiểu rằng từ đây chúng có thể nghe thấy tiếng Curtain và McCracken. Nếu chúng phải đi cùng Crawlings xuống tầng hầm, chúng sẽ đánh mất cơ hội nghe trộm này.
Giọng lão Curtain phát ra từ một cánh cửa bên trên. Nhưng thậm chí từ khoảng cách khá xa đó, giọng nói của lão cũng vang lên sang sảng. “... ở đây trong một tiếng nữa! Anh có thể tưởng tượng được điều đó không, McCracken? Anh có bao giờ nghĩ rằng mình phải thực hiện các mệnh lệnh của tôi đúng giờ không? Ôi! Tôi rất hài lòng về điều đó. Tôi yêu sự thiết thực.”
“Cũng như tôi,” McCracken nói. “Và trong trường hợp này đó là một lợi nhuận, chắc chắn là vậy, cho những cộng tác viên của ngài khi không phải dính líu đến các nhân viên chính phủ. Những nhiệm vụ khó khăn như thế ngài dành cho tôi và người của tôi.”
Lão Curtain cười khanh khách và nói, “Đừng có tỏ ra quá phòng thủ như thế. Hay là anh đang cố đòi thêm tiền đền bù nhỉ? Tôi tin là tôi đã trả cho các anh khá hậu rồi. Bây giờ là điều tôi mong muốn. Các anh sẽ cho người đứng ở hai tháp canh đầu tiên. Từ đó chúng ta sẽ có vị trí hoàn hảo để dập tắt mọi âm mưu phá hoại, đề phòng mọi bất trắc xảy ra. Anh đồng ý chứ?”
“Chắc chắn rồi. Vậy là ngài e có kẻ phản bội?”
“Tất nhiên là không rồi! Ta nói ‘đề phòng mọi chuyện không theo dự kiến’ cơ mà, đúng không? Tôi cẩn trọng, McCracken ạ - đến lúc này anh nên biết điều đó chứ!”
“Thực sự là tôi biết mà,” McCracken nói. “Rất cẩn thận là đằng khác, rằng ngài chưa bao giờ để lộ danh tính của những người bạn mà ngài đang chờ. Đừng hiểu nhầm ý tôi - tôi ngưỡng mộ sự cẩn thận của ngài - nhưng xin hãy nói cho tôi biết làm thế nào để tôi chấp nhận họ. Tôi cho là có mật khẩu.”
“Tôi đang định nói điều đó, McCracken ạ,” lão Curtain tức tối nói. “Phải, sẽ có mật khẩu - nhưng anh sẽ thấy tôi thận trọng với cả chuyện đó nữa. Khi xe đến, anh phải báo tin cho tôi từ cổng và mô tả người lái xe. Sau đó tôi sẽ cho anh một câu hỏi để hỏi, và anh sẽ phải truyền câu trả lời về cho tôi. Nếu đúng, anh mở cổng, nếu không...”
“Nếu không, chúng tôi sẽ bắt đầu làm việc,” McCracken nói. “Giờ thì tôi có thể đưa ra một lời đề nghị được không? Tôi có quá nhiều người có thể giải quyết vấn đề ở ngoài cổng. Cho phép tôi để một người trong tòa nhà với ngài, để đề phòng thêm ấy.”
Một thoáng yên lặng, lão Curtain nói. “Tôi cảm thấy có điều gì đó ẩn sau lời gợi ý của anh hơn là điều anh nói, McCracken ạ. Nói cho tôi biết điều đó là gì đi.”
“Nói thật là, thưa ngài, tôi không hoàn toàn tin tưởng trợ lý của ngài. Tôi biết anh ta trung thành với ngài - và hẳn ngài cũng nghĩ thế vì đã giữ anh ta quá lâu - nhưng có vẻ như anh ta có cảm tình một chút với bọn tù nhân trẻ con của ngài, và tôi lo rằng anh ta sẽ tìm cách nào đó giúp chúng.”
“Tôi hiểu,” lão Curtain lạnh lùng nói. “Anh không đồng tình với việc lựa chọn trợ lý của tôi. Tốt lắm, McCracken, tôi sẽ để S.Q. ra cổng với anh và là người của, và anh có thể để ai đó mà anh muốn lại - sự lựa chọn đồng minh của anh quá hoàn hảo.”
McCracken khôn ngoan không đáp lại điều này, lão Curtain nói tiếp, “Ví dụ như Crawlings. Giao cho có hai việc đơn giản mà chẳng hoàn thành việc nào đúng giờ cả.” Ông ta cất cao giọng gọi với ra ngoài. “Tôi không nghĩ là Crawlings đang ở đây, đúng không Hertz?”
“Anh ta đi lấy đồ uống rồi ạ,” Gã Số Mười đứng ở hành lang nói, nháy mắt với lũ trẻ. “Nhưng các thiên thần đang đứng đây chờ khi nào ngài sẵn sàng ạ.”
“Ta rất sẵn sàng rồi. Cho chúng vào.”
Hertz cầm lấy tờ báo và xua lũ trẻ đi dọc hành lang. Khi chúng đi qua căn phòng hắn đang canh gác, chúng liếc thấy Máy Thì Thầm ở góc phòng, xung quanh có đủ thứ dụng cụ và máy móc. Ở một cái giá bên trên đó là một chiếc giỏ màu đỏ quen thuộc. Kate lưỡng lự nhìn nó chằm chằm nhưng đúng lúc đó Hertz lấy bút đập vào đầu cô bé thô bạo đến mức tai cô ù đi. Kate đi tiếp, ngoái lại và quắc mắt nhìn hắn. Cô bé có thể cảm thấy một cục u đang nổi trên đầu nhưng cố tỏ ra như không có chuyện gì. Hertz mỉm cười khoái chí, rồi lấy chiếc bút vàng gõ gõ vào hàm răng sáng bóng của mình.
“Cậu ổn chứ?” Sticky thì thào. “Nghe như kiểu hắn lấy ống nước bằng chì đập vào đầu cậu ấy.”
“Cảm giác cũng y như vậy,” Kate thì thào đáp lại, và mặc dù đầu óc đang đau nhói, cô cũng cố nói thêm, “Tớ ổn. Đau một chút chẳng sao đâu mà, đúng không?”
Sticky nhìn cô bé ngờ vực. “Ừm, thực ra...” Cậu đang chuẩn bị nói thì Kate đã ngăn lại bằng một cái nháy mắt.
Chúng thấy lão Curtain đang ngồi trên chiếc xe lăn trong một căn phòng lớn hình ô van và quay lưng về phía chúng. Máy tính xếp dọc các bức tường trong phòng, và trên bốn màn hình khác nhau bày ở bức tường xa nhất, những mật mã máy tính phức tạp dường như dài bất tận. “Chú ý đến những vị khách của chúng ta đấy, McCracken,” Curtain nói khi mắt ông ta vẫn dán chặt vào các màn hình. “Cứ dùng dùi cui với bất kỳ đứa nào chạm vào thứ gì khác ngoài sàn nhà.
McCracken đứng ở bên cạnh cười khúc khích. “Hân hạnh được tuân lệnh.”
“Ta đang chuẩn bị những bước cuối cùng, lũ nhóc ạ,” Curtain nói, mắt vẫn nhìn màn hình, “để chắc chắn rằng tất cả mọi việc đều theo đúng kế hoạch. Điều này bao gồm cả các ngươi nữa. Hôm nay các ngươi sẽ được phép nói chuyện với ngài Benedict thân yêu của các ngươi qua điện đàm. Chắc chắn ông ta sẽ hỏi nhiều câu hỏi, và các ngươi phải trả lời nhanh chóng và thành thật. Nếu làm được, sau đó các ngươi sẽ gặp ông ta sớm. Nếu không, các ngươi sẽ bị trừng phạt đích đáng.
“Bây giờ ta nói với các ngươi điều này để các ngươi có thể chuẩn bị. Ta sẽ không cho phép bất cứ sự phá phách hay liều lĩnh kiểu trẻ con nào xen vào kế hoạch trơn tru của ta. Ví dụ như ta sẽ vô cùng tức giận nếu trong lúc hoảng loạn các ngươi cố nói cho Benedict điều gì đó có thể làm hỏng kế hoạch của ta. Ta đảm bảo với các ngươi rằng có làm thế thì cũng chẳng ích gì, và có phải là rất vớ vẩn khi vô cớ phải chịu đựng những hậu quả đau đớn không?” Ông ta ngừng lại. “Các ngươi có thể trả lời.”
“Theo chúng tôi biết,” Reynie nói, “tuân lệnh cũng sẽ mang lại những hậu quả đau đớn. Ông có thể đảm bảo rằng chuyện đó không xảy ra không?”
Curtain cười khùng khục. “Cả hai đều không! Các ngươi buộc phải tin ta, bởi các ngươi còn lựa chọn nào khác đâu? Nói ta nghe!” Ông ta lại cười rung cả hai vai. Rõ ràng là tâm trạng của ông ta đang rất tốt. “Tuy nhiên, ta nói cho các ngươi biết: Nếu các ngươi làm theo lời ta nói, các ngươi sẽ sớm được đoàn tụ với ngài Benedict thân yêu. Đúng không quý cô Contraire? Ta nhớ rằng cô có biệt tài nhận ra được những điều như thế mà.”
Reynie chợt nhớ ra là ông ta chưa từng nói sẽ để chúng đi. Và Constance, dù sao đi nữa, cũng không nghe theo sự dẫn dắt của ông ta. “Thậm chí tôi còn giỏi nhận ra sự ngu ngốc nữa cơ,” cô bé đốp lại. “Ông thực sự nghĩ rằng ngài Benedict sẽ cho ông muốn làm gì thì làm à?”
Nghe thế, vai lão Curtain cứng lại. Nhưng sau giây lát, ông ta thả lỏng cơ thể và nói, “Vì cô và các bạn cô, cô Contraire ạ, tôi tin rằng ông ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết. Rõ ràng là ông ta đặt nhóm người ngưỡng mộ mình lên trên hết thảy. Chắc chắn là nếu các ngươi, ông ta cảm thấy mình chẳng là gì cả, vì ông ta là kiểu người kém cỏi. Vậy để ta hỏi các ngươi: Làm sao mà ta có thể bận tâm đến một người như thế nếu mà mọi thứ khác - mọi thứ khác - đang nằm trong tầm kiểm soát của ta? Benedict và tay chân của ông ta chỉ như những vết muỗi đốt, chẳng đáng để ta gãi. Khi ta có thứ mà ta khao khát, ta sẽ vui vẻ tống khứ các ngươi đi. Các ngươi có thể đi và làm bất cứ điều ngu ngốc nào mà các ngươi muốn. Điều đó chẳng can hệ gì đến ta cả.”
“Bởi vì ông nghĩ ông sẽ cai trị cả thế giới ư?” Kate khinh khỉnh hỏi. “Như lần trước ư?”
Chiếc xe lăn của Curtain nhảy chồm lên và quay tít, ông ta điên tiết nhìn Kate chằm chằm đến mức Kate không thể không chùn lại. Sau đó mắt ông ta nhắm lại, và gục cằm xuống ngực.
“Cấm cử động,” McCracken ra lệnh bằng giọng cảnh giác, như thể chúng đã rơi vào hang gấu đang ngủ đông vậy. “Không được nói chuyện. Và nếu các ngươi coi trọng đôi chân bé nhỏ của mình, thì đừng có mỉm cười hay tự mãn hay đại loại thế. Ta không thích tí nữa phải kéo các ngươi ra đâu. Ta đã phải kéo kha khá người ra đấy - những kẻ cười vào những giây phút như thế này ấy. Chẳng hay ho gì đâu, và ta còn có rất nhiều việc phải làm.”
Lũ trẻ đứng yên chờ đợi. Một phút, rồi hai phút trôi qua, Curtain giật mình, khịt mũi rồi ngẩng đầu lên. Trong thoáng chốc, mặt ông ta bỗng hiện rõ vẻ xấu hổ, ông nhìn xoáy vào từng khuôn mặt, và đánh giá biểu hiện của từng người một. Nỗi xấu hổ ngay lập tức được thay thế bằng cơn giận dữ - mắt vằn lên đầy nguy hiểm, tay run lên - nhưng vẫn cố gắng kiềm chế nhìn lên trần nhà, hai bàn tay đan chặt vào nhau và thở mấy hơi thật sâu. Cuối cùng, lão Curtain cúi xuống xem đồng hồ và liếc nhìn qua vai những mật mã vẫn đang cuộn trên màn hình máy tính.
“Dừng cuộn!” Ông ta quát lên, và mật mã dừng cuộn lại. “Quay trở lại dòng một trăm hai mươi bảy.” Mật mã bắt đầu cuộn ngược lại, và Curtain quay trở lại chỗ lũ trẻ và nhìn chúng bằng ánh mắt lạnh lùng. “Sự xấc xược của cô luôn làm tôi ngạc nhiên, quý cô Wetherall ạ. Nhưng tôi chắc chắn là sẽ không để chuyện đó xảy ra lần nữa đâu. Về câu hỏi của cô liên quan đến việc thống trị thế giới...” Ông ta vẫy tay thô bạo. “Trong thời điểm này tôi sẽ vui vẻ cai trị đất nước này cái đã. Thế giới sẽ theo sau nhanh thôi.”
Kate gật đầu giả vờ hưởng ứng. “Từng bước từng bước một,” cô bé nói. “Đó luôn là cách tốt nhất.”
Mắt Curtain bắt đầu co giật và môi ông ta mím chặt lại thành một đường mỏng.
“Vậy ông sẽ làm gì?” Constance hỏi. “Hạ gục hệ thống điện ở tất cả các thành phố cho đến khi tất cả mọi người đến van xin ông ư? Sao không tiếp tục mọi chuyện đi? Tại sao ông lại phải để người ta cảm ơn vì chuyện đó nữa?”
Nghe thấy thế, Reynie bật ho rũ rượi, cậu ho đến mức nước mắt giàn giụa. Cậu chắc chắn là Constance đã chạm vào một điểm nguy hiểm (vẻ mặt sốc nặng của lão Curtain khẳng định điều đó), và để hướng sự chú ý của ông ta khỏi cô bé, cậu gào lên, “Thưa lão Curtain, tôi nghĩ rằng điều mà chúng tôi đang băn khoăn là tại sao ông lại muốn thay đổi bản chất mọi việc. Ông là một thiên tài - tất cả mọi người đều biết điều đó - vậy tại sao ông không cống hiến tài năng của mình để làm mọi việc thực sự tốt hơn?”
Curtain đã lấy lại bình tĩnh (Reynie đã cố hết sức để cho ông ta cơ hội) và hợm hĩnh nói, “Câu hỏi của cậu đã phản lại sự ngây thơ của cậu đấy, Reynard ạ. Làm cho mọi việc trông có vẻ khác với bản chất của chúng là cách để làm cho nó tốt hơn lên.”
“Nhưng đó chỉ là ảo tưởng!” Sticky đột ngột nói, rồi đập tay vào miệng.
May mắn làm sao, lão Curtain lại tỏ ra thích thú hơn là bực dọc. “Chắc hẳn là cậu phải hiểu điều gì đó! George ạ. Hàng ngày, các lãnh đạo thế giới tạo ra các tai ương và giải quyết chúng - tất cả đều vì tính khí bất thường của họ. Đó là cách thế giới vận hành. Không còn thứ gì khác để tin, người dân cần phải tin rằng những người lãnh đạo có khả năng cứu mình. Đúng là như vậy! Sự sung mãn về tình cảm của họ - kể cả số phận của họ nữa - phụ thuộc vào trí thông minh và kỹ năng của những người sản sinh ra những thảm họa của ngày nay. Và không cần nói cũng biết những người thành công trong việc nắm giữ quyền lãnh đạo - bằng cách nào đi chăng nữa - đều là những người thông minh và tài giỏi nhất, và vì thế họ là những người có đủ năng lực nhất để lãnh đạo.”
Để ý thấy vẻ mặt ngơ ngác của lũ trẻ, lão Curtain nhún vai bất lực. “Với tầm nhìn giản đơn của c các ngươi thường hiểu sai ý ta, không phải ta không ưa người khác, mà ta chỉ muốn điều khiển họ, vì không thể chịu được việc nhìn thấy những khối công việc phức tạp của thế giới bị kiểm soát tồi tệ đến như vậy. Ta là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo, ta không cưỡng lại chuyện đó được. Cuối cùng, tất cả mọi người sẽ được hưởng lợi từ việc làm của ta, trừ những trường hợp rất hiếm như các ngươi ra - những kẻ mãi mãi không bao giờ bằng lòng.”
“Còn ông thì mãi mãi tẻ nhạt!” Constance nhại theo. Tôi nghĩ ông chỉ muốn người ta coi mình là anh hùng, và đây là cách duy nhất để ông làm điều đó!”
Một lần nữa Curtain lại mím chặt hai môi lại. “Điều cô nghĩ chẳng có nghĩa lý gì, cô Contraire ạ. Sự thật là tôi không hiểu tại sao mình phải lãng phí thời gian khai sáng cho những sinh vật ngu ngốc như vậy. Ta cực kỳ thích những kẻ đó thất bại. McCracken, đưa chúng đi và cho Crawlings vào - ta thấy hắn đang núp ngoài hành lang.”
“Xin tuân lệnh,” McCracken nói rồi lùa lũ trẻ ra cửa. “Vậy khi nào tôi sẽ cho người canh giữ ở những vị trí mà chúng ta đã thảo luận ạ?”
Curtain xem đồng hồ. “Xe sẽ ra khỏi đường cao tốc trong vòng ba mươi phút nữa, và lối đi dọc theo đường vào mất chính xác năm phút. Hãy đảm bảo là người của anh đã vào vị trí khi xe tải đến trước cổng. Trong thời gian đó, bảo Hertz là tôi cần anh ta giúp di chuyển Máy Thì Thầm.”
“Thưa ngài, anh ta rất sợ chạm vào nó,” McCracken nói và cười toe toét.
“Đó chính là lý do tại sao ta chọn hắn. Hắn sẽ không mân mê nó một cách không cần thiết.”
McCracken gật đầu đồng ý, và ở hành lang hắn kéo Crawlings nhanh sang một bên. Chúng thì thào với nhau, và lũ trẻ nghe được rằng Crawlings là kẻ được McCracken dự định chọn ở lại. Có lẽ sự lựa chọn này là một phản ứng khiêu khích lại lão Curtain; cũng có lẽ nó đơn giản là phản ánh lại những cân nhắc bí mật và có chiến lược. Tuy vậy, Reynie biết đó là một sự lựa chọn khủng khiếp đối với cậu và cả bạn cậu. Crawlings chắc chắn sẽ giành lấy cơ hội đầu tiên để trừng phạt chúng vì điều Reynie vừa làm
“Tớ có cảm giác rất tệ về Crawlings,” Sticky thì thào.
“Tớ cũng thế,” Kate thì thào đáp lại, “nhưng tớ nghĩ điều đó sẽ thay đổi.”
“Thật ư?”
“Ổ phải,” Kate thì thào. “Tớ khá chắc là chuyện sẽ tồi tệ đi đấy.”
Bị bỏ lại trong căn phòng trên tầng ba, Hội nhanh chóng tập hợp lại thành một vòng tròn để thảo luận bước tiếp theo. Kate gợi ý rằng chúng nên tìm ra cách nào đó để truyền thông tin đến ngài Benedict khi chúng nói qua bộ đàm. “Đề phòng trường hợp ngài ấy không nhận được lời nhắn của Constance,” cô bé nói. “Bọn mình có thể nghĩ ra một kiểu mật mã nào đó, điều gì đó mà chỉ ngài ấy mới hiểu ấy.”
“Làm thế nguy hiểm lắm,” Sticky nói. “Lão Curtain sẽ canh chừng chúng ta làm điều đó cho mà xem.”
“Tớ biết, nhưng bọn mình không muốn giúp ông ta, đúng không?”
“Ngài Benedict rất thông minh,” Sticky nói. “Nhất định ngài ấy sẽ tìm ra cách cứu bọn mình thậm chí ngay cả khi bọn mình thỏa thuận với lão Curtain.”
“Mối quan tâm lớn nhất của bác ấy là sự an toàn của chúng mình,” Reynie nói. “Bác ấy sẽ hy sinh bản thân mình nếu cần thiết - các cậu biết bác ấy sẽ làm mà.”
“Tất nhiên là thế rồi,” Constance tức giận nói, và mắt rơm rớm khóc. “Nhưng làm thế không giải quyết được vấn đề gì! Lão Curtain không có ý định để bọn mình đi đâu - ông ta chưa bao giờ và sẽ không bao giờ làm thế! Ôi, em không muốn bị quét não đâu! Em sợ quên mình là ai, bạn bè em là ai, cả... cả...” Cô bé xiết chặt nắm đấm, mím môi lại và phát ra tiếng hét trong cổ họng như bài hát của cá voi vậy.
“Bình tĩnh đi nào, bé Connie,” Kate dỗ dành, “Chị e là em sẽ gào lên mất.”
“Tớ cũng không lấy gì làm hứng thú với việc bị quét não đâu,” Sticky nói, giọng trầm xuống. “Tớ chỉ mong gia đình bọn mình có thể trốn đi...”
Một sự yên lặng u ám bao trùm lũ trẻ. Reynie dường như không thể chấp nhận nổi là chuyện này đang xảy ra. Nhưng sự thật cứ sờ sờ ra trước mắt. Lão Curtain đã có Máy Thì Thầm và lũ trẻ, và không ai sẽ biết chuyện đó. Và từ đây mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn, vì chẳng bao lâu nữa các điệp viên của lão Curtain sẽ mang đến cho ông ta điều mà ông ta mong muốn.
Như thể là Reynie nói điều này ra, Constance cau có và lẩm bẩm, “McCracken gọi họ là ‘bạn của ông ta trong chính phủ’. Ha ha! Sao không gọi thẳng tên bọn chúng ra cho rồi? Lũ gián điệp già nua đê tiện bẩn thỉu!”
“Còn ai có thể là bạn ông ta nữa cơ chứ?” Kate nói. “Bọn du côn, trộm cướp, và gián điệp - đó là bè lũ của ông ta mà, đúng không?”
“Gián điệp... “ Reynie lẩm bẩm, trán cậu nhăn lại.
Constance liếc qua cậu - rồi nhìn cậu chằm chằm. Và rồi lông mày cô bé nhướng lên (đúng vào lúc lông mày Reynie cũng thế) và cô bé rền rĩ, “Ồ! Gián điệp!”
“Ria mép giả và áo khoác dài!” Reynie thốt lên. “Những chiếc bánh hình chữ S...”
Kate và Sticky thở hổn hển.
“Gián điệp [1]!” Constance nói và đột nhiên cô bé hứng khởi đến nỗi vỗ cả hai tay vào nhau. “Vậy là bác ấy đã nhận được lời nhắn của em! Và bác ấy đã trả lời em - bác ấy đã nói cho em kế hoạch của họ.”
[1] Gián điệp: Tiếng Anh là Spy.
Reynie nhảy dựng lên và bắt đầu đi lại suy nghĩ. “Tớ nghĩ bác ấy đang cố cung cấp cho em các c Constance ạ, nhưng từ ngữ không được truyền tải trọn vẹn. Như việc bác ấy cũng đã gửi cho em hình ảnh được mã hóa đó...”
“Và rằng đó là thứ duy nhất được truyền tải rõ ràng,” Constance gật đầu hứng khởi nói. “Đúng thế rồi, cảm giác đúng là như thế! Và đó là một cảm giác rất dễ chịu - bác ấy đã cố bảo em là mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng bác ấy có một kế hoạch, và họ sẽ đến cứu chúng ta!”
Bác ấy đã sử dụng những thông tin mà em cung cấp để lập kế hoạch,” Reynie nói. “Chắc hẳn bằng cách nào đó họ đã phục kích những gián điệp thật, và họ vào vai bọn người đó.”
“Bố Milligan sẽ bận lắm đây,” Kate nói, giọng pha chút hồi hộp. “Có cả tá Sát Thủ. Nhưng ít ra thì bố cũng có lợi thế bất ngờ - bố luôn nói rằng đó là điều quan trọng nhất với họ - và một khi bố đã vào trong... ồ không!” Kate nhảy dựng lên. “Mật khẩu! Câu hỏi mà Curtain sẽ hỏi họ ấy! Họ sẽ không biết câu trả lời đâu!
“Họ sẽ bị tấn công trước khi kịp đi qua cánh cổng,” Sticky nói, và cậu lấy tay che mặt như thể không dám nhìn vào điều cậu đang hình dung trong đầu. “Họ sẽ không có cơ hội...”
Reynie đang định nói điều gì đó, nhưng thấy Constance đang nhắm chặt mắt, tay ôm lấy tai, nên cậu chỉ đứng yên im lặng. Sticky và Kate cũng để ý thấy điều đó, và ba đứa lặng lẽ đứng yên nhìn cô bé, cố tỏ ra hy vọng. Nhưng khi Constance mở mắt trở lại, trông cô bé vẫn rất lo sợ.
“Em đã cố cảnh báo bác ấy, và em... em khá chắc là bác ấy nghe thấy em - nhưng họ vẫn sẽ đến! Họ vẫn sẽ thử!”
“Em có chắc không?” Sticky hỏi.
“Ừm, em không nghe được lời nói, chỉ có linh cảm thôi, nhưng... không, em chắc chắn mà. Họ sẽ liều mạng vì chúng ta! Ổ không, ồ không...” Đôi mồi cô bé bắt đầu run rẩy và cô bé lại nhắm mắt lại để ngăn mình không khóc.
“Đó là một canh bạc liều lĩnh,” Sticky nói.
“Chắc hẳn họ nghĩ rằng đó là cơ hội cuối cùng để cứu chúng ta,” Reynie nói.
“Nhưng còn cách nào khác đâu!” Kate than vãn. “Họ sẽ rơi vào tình thế tồi tệ nhất! Dẹp bọn mình sang một bên - ai sẽ cứu họ đây?”
Sau đó là một khoảng lặng dài lê thê. Và rồi, sâu thẳm trong suy nghĩ của Reynie, hết bánh răng này đến bánh răng khác bắt đầu chuyển động. Rồi cậu nhìn bạn bè xung quanh và nói, “Người đó sẽ phải là chúng ta.”
Sticky chớp mắt. “Cậu... cậu nhận ra là bọn mình vẫn là tù nhân, đúng không? Rằng bọn mình vẫn phải trông chờ họ đến cứu ấy?”
“Đó là bước hai,” Reynie nói. “Bước một là cho họ vào cái đã.”
Kate đã bắt đầu mỉm cười. “Chờ đã, cậu đang nói rằng bọn mình phải cứu họ để họ cứu mình đúng không?”
“Đó đúng là ý anh ấy đấy,” Constance nói và liếc nhìn sang Reynie.
Kate vừa phá lên cười vừa vỗ tay khoái trí. “Tớ thích điều đó! Vậy bọn mình bắt đầu từ đâu?”
“Vậy cậu nghĩ là từ đâu nào?” Reynie nói, mắt hấp háy. “Bọn mình trốn ngay đi.”
Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan - Trenton Lee Stewart Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan