Những người vĩ đại không những phải biết chớp lấy cơ hội mà còn phải biết tạo ra cơ hội.

C.C. Colton

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Diệu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1453 / 79
Cập nhật: 2019-06-15 23:32:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 - Lối Đi Nguy Hiểm Và Tắc Nghẽn Giao Thông
eynie và Sticky dừng lại ở cuối đường hầm để lấy hơi, sau đó lấy hơi lần nữa khi chúng đến gần đầu cầu thang tối om, xoắn ốc và dường như dài vô tận. Nhưng khi đã lên đến phòng chờ trên tầng bảy của tòa nhà Thầy Tu thì không được thở hổn hển hay khò khè nữa. Dù biết rõ trong hoàn cảnh này, thật khó để điều hòa hơi thở hay giữ cho nhịp tim bớt đập thình thịch, nhưng Reynie vẫn tiếp tục. Cậu nhẩm đếm thời gian suốt mười lăm phút, đúng hơn là gần mười lăm phút qua. Những Gã Số Mười chắc là chưa đến, điều đó có nghĩa là Kate sẽ có cơ hội tìm kiếm trong văn phòng. Vậy thì tại sao các cậu không gặp cô bé chạy xuống lối đi? Cậu sợ là mình biết câu trả lời, và một phút sau Kate đã xác nhận câu trả lời đó.
“Tớ đã đi lòng vòng để kiểm tra,” cô bé thì thầm khi hai cậu xuất hiện ở đầu cầu thang. Cô quỳ sát bức tường phía bên kia phòng chờ để nhòm vào lỗ nhìn trộm. Cô cũng không quên úp đầu sáng của chiếc đèn pin xuống đất, chỉ để một làn ánh sáng mờ bao quanh viền của nó. Kate túm lấy chiếc đèn pin. “Đừng lo, tớ chỉ bật nó lên để soi cho hai cậu thôi. Tớ sẽ tắt nó đi khi chúng đế
“Khi chúng đến ư?” Sticky thở ra. “Cậu có mất trí không đấy? Cậu đã tìm trong văn phòng chưa?”
“Chẳng có gì ở đó hết. Chẳng có gì cả. Các tủ đựng tài liệu trống trơn, ngăn kéo bàn làm việc trống trơn. Hoặc là chúng để đấy để tượng trưng thôi. Hoặc là những Gã Số Mười đã đến đây từ trước và lấy đi mọi thứ, nhưng nơi này không có vẻ như vừa bị càn quét - chỉ là trống trơn thôi. Tớ muốn nghe điều chúng nói khi chúng phát hiện ra chuyện đó.”
“Nhưng... nhưng…,” Sticky lắp bắp, cố tìm cách để thuyết phục Kate. Những Gã Số Mười có lẽ đã ở trong tòa nhà rồi! Có lẽ chúng đang đi bằng cầu thang chính lên đây rồi! “Bức tường đó không dày lắm,” cuối cùng cậu cũng nói ra. “Cậu nhận thấy điều đó mà, đúng không? Nếu chúng biết chúng ta ở đây, chúng sẽ phá vỡ bức tường ra đấy.”
“Ồ, chắc chắn rồi,” Kate tán thành. “Vậy thì cậu nên bình tĩnh lại. Chúng sẽ đến đây bất cứ lúc nào.”
Reynie nhanh chóng liếc nhìn xung quanh để xác định phương hướng trước khi Kate tắt đèn pin. Miễn là cậu tránh được cầu thang, cậu sẽ không bị vấp hay lao bổ vào thứ gì cả vì sàn nhà trống trơn. Cả phòng chờ cũng thế, trừ các loại quần áo, tóc giả và mũ nón treo trên tường (đây là những đồ để cải trang khi người lớn ra ngoài trong những ngày làm việc vặt) và một cái đòn bẩy gần chỗ Kate đứng dùng để mở lối đi bí mật ra văn phòng.
“Đừng va vào đó,” Reynie tự nhắc mình khi cậu quỳ xuống cạnh một trong những lỗ nhìn trộm. “Dù có làm gì thì cũng không được va vào đó!”
Sticky chắc cũng đang nghĩ y như vậy; cậu xoay người quanh cái đòn bẩy như thể nó là một con rắn mang bành vậy, rồi chọn lỗ nhìn trộm cuối cùng để quan sát. Đột nhiên, Kate tắt đèn pin, và mọi thứ bỗng tối đen như mực.
Trong bóng tối, âm thanh của những bước chân vang lên.
Theo sau tiếng bước chân là một tiếng càu nhàu, rồi giọng thì thầm của một người đàn ông. “Phòng này không được đánh số đâu. Nhưng có lẽ nó là 7-B.”
“Mở ra đi,” một tên khác nói, giọng trầm hơn.
Hé mắt nhìn qua cái lỗ bé tí, Reynie nhìn thấy một làn ánh sáng màu đỏ trong bóng tối, như một cục sắt nóng trong lò nướng vậy. Cậu nhận ra đó chính là ô khóa. Một Gã Số Mười đã chiếu tia laser vào đó. Ánh sáng mờ đi nhanh y như khi nó sáng lên vậy, Reynie nghe thấy tiếng nắm đấm xoay, và với một cú đấm, cánh cửa văn phòng mở ra. Ánh đèn pin quét xung quanh căn phòng. Theo bản năng, Reynie lùi lại, ghé mắt vào cái lỗ theo dõi lần nữa và thấy hai người đàn ông. Một trong số chúng chắc hẳn là McCracken - thủ lĩnh của những Gã Số Mười, và là kẻ khủng khiếp nhất với dáng người khổng lồ và mái tóc cắt tỉa bóng lộn màu nâu.
McCracken điều chỉnh lại đèn pin và đặt nó lên chiếc bàn trống không. Chiếc đèn tỏa sáng y như một cái đèn lồng vậy. Nheo đôi mắt tinh ranh lại, hắn chầm chậm xoay cổ hết phải sang trái để quan sát căn phòng. Bên cạnh hắn, một Gã Số Mười khác - một gã đeo kính quen thuộc tên là Sharpe - cũng hành động như vậy, với vẻ mặt và cử chỉ giống hệt. Hai gã đàn ông đó trông giống những con robot mà bạn thường thấy trên các chuyến xe trong công viên giải trí một cách lạ lùng.
Tiếp đến, hai gã lại đặt vali xuống cùng lúc.
“Không hứa hẹn nhiều lắm,” Sharpe nhận định.
“Dù sao thì tao cũng chẳng bao giờ tin những lời hứa hẹn,” McCracken nói với giọng điệu vô cảm quen thuộc.
“Rõ ràng là nó không được sử dụng. Tại sao ngài Benedict lại giữ nó nhỉ?”
“Có lẽ ông ta chưa tìm được ai giúp đỡ mình. Với những kẻ làm việc không công thì thời gian rất khó khăn, Sharpe thân mến ạ. Thực ra, trước đây Benedict đã từng có một vài văn phòng ở đây, nhưng bây giờ ông ta rút xuống chỉ còn một phòng này thôi. Dù sao thì việc đó cũng giúp chúng ta đỡ tốn công tìm kiếm - và nếu có tìm thì cũng chỉ là hình thức thôi.”
Nói “chúng ta” nghĩa là McCracken ám chỉ Sharpe - kẻ đang hồ hởi giật mạnh những ngăn kéo đựng hồ sơ ra. Khi hắn làm thế, Reynie cũng tranh thủ quan sát văn phòng và băn khoăn không biết Kate có để lỡ thứ gì không. Tất nhiên là cậu không lạ gì căn phòng vì 7-B đã từng là phòng thử nghiệm của ngài Benedict. Cậu vẫn còn nhớ như in hồi cậu và Sticky cùng nhìn trộm qua những cái lỗ này - hồi đấy hai đứa mới gặp nhau thôi - vì Kate cũng vừa mới vượt qua một thử thách giống hai cậu trước đó. Hồi đó sàn nhà được sơn hình kẻ ca rô, và lối vào bí mật trước đây là một cánh cửa thông thường. Giờ đây 7-B trông giống hệt như những văn phòng đơn điệu trong tòa nhà Thầy Tu, với một cái bàn, các tủ tài liệu, giá sách, một thùng đựng giấy lộn và một cây bonsai trồng trong chậu - song trước đây nó tươi tốt hơn rất nhiều. Reynie thấy trong chẳng có gì quan trọng cả.
Sharpe cũng thấy thế, tuy nhiên trông hắn có vẻ thích thú với trò tìm kiếm. Hắn vui vẻ dựng cái bàn lên, tung các ngăn kéo khắp nơi, xé toạc các bức tranh trên tường và đâm thủng chúng. Hắn nhấc bổng cây bonsai lên khiến những chiếc lá cuối cùng của nó rơi lả tả xuống sàn nhà như những bông hoa giấy thảm thương. Sau đó hắn lấy một mảnh vải trong vali ra và đánh đôi giày đen bóng lộn của mình. “Khi nào những đứa khác mới đến?” Hắn nói và thở mạnh.
McCracken nhìn chiếc đồng hồ lớn bằng bạc của mình. Sau đó hắn xem một cái khác. “Crawlings và Garrotte sẽ đến trong hai phút nữa. Những đứa khác tất nhiên là đang ở sẵn các vị trí rồi.”
“Tao ghét phải chờ đợi,” Sharpe nói. “Chúng ta có thể làm theo chỉ dẫn ngay bây giờ được không? Làm thế sẽ tiết kiệm thời gian hơn chứ!”
McCracken cười to. “Sharpe, mày đúng là một thằng đầu đất! Cả lũ phải có mặt ở đây, nếu không con số sẽ không xuất hiện chính xác. Mày có muốn làm theo chỉ dẫn sai không? Mày có nghĩ, ông chủ Curtain sẽ hài lòng không?”
Sharpe gõ gõ ngón tay vào thái dương như thể đang suy tính lại. “Đại ca nói đúng lắm, nếu đại ca đã nói thế thì em nghĩ là chúng ta nên chờ.”
Hai phút rưỡi sau, Crawlings và Garrotte lao vào phòng.
“Chúng mày đến muộn,” McCracken nói.
“Xin lỗi đại ca,” Crawlings đáp. “Bọn em cứ nghĩ bọn em sẽ nhìn thấy một đứa, nhưng không có ai
“Nhìn từ mái nhà cũng không có dấu hiệu gì à?”
“Không anh ạ.”
“Tốt lắm,” McCracken nói. “Đọc số của bọn mình thôi, bắt đầu với Crawlings trước nào.”
Mỗi Gã Số Mười đọc một số lên. McCracken gật đầu. “Tổng lẻ. Nghĩa là mày đấy, Garrotte.”
Garrotte thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một phong bì dán kín đưa cho McCracken. Gã liền rút ra một con dao rọc thư trông rất lạ rồi cắt phong bì, rút lá thư ra và vứt phong bì đi. Nghĩ thế nào, hắn lại nhặt cái phong bì từ sàn nhà lên và cắt nó ra làm hai - thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn nó viết cái gì nữa.
“Đọc to lên đi,” Reynie van nài trong đầu. “Đọc to lên đi!”
Nhưng McCracken chỉ nói, “À,” rồi đưa lá thư cho những Gã Số Mười khác đọc.
“Tuyệt vời!” Crawlings - kẻ cuối cùng được đọc nói lớn. Hắn vò vụn lá thư và ném nó vào thùng giấy lộn. “Vậy là chúng ta sẽ có dư thời gian để uống cà phê và ăn bánh nướng. Không biết bọn mày thế nào chứ tao đói rã họng ra rồi.”
“Gác cái đó lại đi,” McCracken nói. “Phải tìm con ranh ấy thêm lần nữa đã. Phấn chấn lên anh bạn - nếu lần này chúng ta không tìm được nó, chúng ta sẽ dàn dựng một vụ theo dõi trong khu này, và lúc đó chúng mày sẽ tha hồ mà ngồi ăn.”
Sharpe tràn trề hy vọng nói: “Mày có nghĩ con bé sẽ xuất hiện trước khi bọn mình phải đi không? Tao rất thích tiền thưởng thêm! Nhưng tất nhiên là chúng ta không thể để lỡ cuộc hẹn rồi.”
“Nếu may mắn con bé sẽ khóc lóc chạy về nhà Benedict trước lúc đó,” McCracken nói.
“Nếu thực sự may mắn, chúng ta sẽ lần ra nó ngay bây giờ!” Crawlings vừa hài hước nói, vừa giả vờ làm điệu bộ uống một cốc cà phê rồi xoa bụng. Trong khi những tên còn lại cười khùng khục.
“Về chuyện đó,” McCracken nói, “tao có mấy ý tưởng mới. Ra hiệu cho những thằng khác và đi thôi.”
Những Gã Số Mười nối đuôi nhau đi ra, để lại văn phòng chìm trong bóng tối. Các điệp viên nhí không dám thì thào nửa câu, chỉ lắng tai nghe tiếng bước chân của chúng xa dần rồi tắt hẳn. Mãi một lúc lâu sau Reynie vẫn căng tai ra nghe, và khi cậu đang định bật đèn pin của mình lên thì Kate đã bật đèn của cô ấy.
“Các cậu có thấy không?” Reynie hứng khởi thì thào.
“Crawlings để lời hướng dẫn lại!”
“Tớ thấy rồi,” Sticky nói. “Đi...” Cậu ngừng lại, phân tâm trước cảnh Kate cầm theo mảnh giấy rúm ró chạy xuống cầu thang. “Đợi đã, cậu đã lấy được nó rồi ư?”
Reynie cũng đang nhìn chằm chằm. “Tớ còn chẳng nghe thấy cậu đi cơ!”
“Tớ tập nhiều rồi,” Kate thì thầm trong lúc chạy xuống cầu thang. “Giờ thì đi thôi. Bọn mình sắp bị muộn rồi đấy!”
Cả bọn thống nhất là Kate sẽ chạy trước để đưa lá thư cho chú Milligan hoặc ngài Benedict càng sớm càng tốt. Và đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, Reynie thực sự tin tưởng vào sự nhanh nhẹn của Kate. Theo như lời thảo luận của bọn Gã Số Mười thì một thời gian nữa chúng mới gặp lại nhau, và Reynie cảm thấy chắc chắn rằng dù lời chỉ dẫn của em trai cậu có là gì chăng nữa, ngài Benedict cũng sẽ giải mã thành công để kịp thời hành động. Những suy nghĩ đó khiến Reynie vô cùng phấn chấn và cậu không thể không cảm thấy tự hào vì mình đã góp công trong đó. Và không phải chỉ có mình cậu cảm thấy như vậy: Kate cũng chạy nhanh như bay, và Sticky - người vừa nãy còn thở phù phù bên cậu trong lối đi bí mật - giờ cứ cười toe toét một mình.
Tuy nhiên, ngay khi chạy khỏi tầng hầm, tinh thần phấn chấn của hai cậu đã bị giảm đi đáng kể khi thấy Kate tội nghiệp đang bị cô Plugg túm lấy khuỷu tay. Một chiếc Limousine đen được bật đèn sẵn chờ trên đường - hẳn đây là chiếc xe chống đạn - và từ ngôi nhà của ngài Benedict vọng lên những tiếng gọi lũ trẻ đầy hoảng hốt.
“Chúng ở đây!” Cô Plugg hét lớn và một vài gương mặt nhẹ nhõm hiện ra sau khung cửa sổ.
Cô bảo vệ không ngừng xổ ra một tràng cáo buộc: “… tìm các cháu, và dường như không ai biết về những mệnh lệnh mà Milligan đã đưa cho ta! Và ta phải làm gì? Mặc dù ta đã bắt đầu nghi ngờ lời nói của các cháu, nhưng nhỡ đâu ta nhầm thì sao? Không! Ta phải im lặng! Ta phải nhún vai và giả vờ tỏ ra bối rối! Trong khi đó nhà Washington hết sức hoảng loạn! Cô Perumal lo đến phát ốm! Mẹ cô ấy thậm chí còn phải uống thuốc. Các cháu có hiểu nổi cảm giác ta phải đứng đây mà không biết nói gì để an ủi họ không? Các cháu có nhận thấy…”
“Cháu đã nói là cháu thực lòng xin lỗi mà, cô Plugg!” Kate khóc lóc. “Cháu không thể giải thích chuyện đó quan trọng thế nào được, hay tại sao chúng cháu phải làm thế, nhưng...”
Tuy nhiên, cô Plugg vẫn chưa nguôi tức giận. “Milligan ra lệnh đó phải không? Có đúng là các cháu phải tìm thứ gì đó rất quan trọng trong tầng hầm đó không?”
Kate biết nói ra sự thật lúc này là cách tốt nhất để tránh khỏi những lời quở trách, nên cô bé giơ tờ giấy nhăn nhúm lên và nói: “Cháu phải đưa cái này cho bố Milligan hoặc ngài Benedict - rất khẩn cấp, cô Plugg ạ!”
Cô Plugg khịt mũi như một con trâu, liếc nhìn lá thư trong tay Kate. “Cái gì thế? Không, để cô đoán, các cháu không được nói.”
Đến lúc này Reynie đã lấy lại hơi để chạy đến giúp Kate. “Chúng cháu xin lỗi, cô Plugg, nhưng điều đó là thật đấy ạ - chúng cháu không thể nói với cô được. Nhưng nó cực kỳ quan trọng.”
Đôi mắt nghiêm khắc màu xám của cô Plugg nhìn hết khuôn mặt này đến khuôn mặt khác. Cả ba đứa trẻ đều cố tỏ ra khúm núm van nài. Cuối cùng, cô gật đầu. “Milligan chưa về. Các cháu có thể nói chuyện với ngài Benedict trong xe. Quân của Milligan vừa mới đi đón ông ấy. Họ về rồi đấy.”
Qu đúng như vậy, chạy ra khỏi ngôi nhà không chỉ có ngài Benedict và mấy người lính (hai người đàn ông mặc thường phục đang không ngừng liếc mắt quan sát xung quanh) mà còn có nhà Washington, nhà Perumal, Rhonda, cô Số Hai, và cuối cùng là anh Moocho Brazos đang mang theo bốn cái túi nhỏ màu vàng. Cuối cùng lũ trẻ cũng phát hiện ra rằng những túi đó chứa đồ ăn nhẹ để mang đến sở cảnh sát, nhưng trước tiên chúng phải hứng chịu những lời quở trách nặng nề chưa từng có - những tiếng rầy la lớn tiếng, phẫn nộ từ khắp phía.
“Ở bên đường kia…”
“... mà không được ai cho phép...”
“… mà không nói với bất kỳ ai! Và trong tầng hầm đó! Tại làm sao mà…?”
“… tìm lộn hết cả nhà lên! Cháu có hiểu gì không hả cậu bé...?”
Mọi câu hỏi được đưa ra với tốc độ kinh hoàng và âm thanh khủng khiếp trong khoảng hai mươi giây, rồi được kết thúc cùng một lúc. Ngay sau đó cả ba đứa bị ôm lấy, túm chặt, vỗ về, được phủi bụi trên quần áo khi nước mắt còn ướt đẫm, tóc bị vò tả tơi (Reynie và Kate) và cả người dính toàn mạng nhện và bọ cánh, và bà Washington đã bối rối tuyên bố rằng Sticky đã khỏe lên rất nhiều - và sau đó là những lời dặn dò thiết tha và hứa hẹn sẽ gặp chúng ở sở cảnh sát, lũ trẻ bị đẩy lên ghế sau chiếc xe chống đạn với ngài Benedict.
Trong suốt vụ om sòm ấy, lũ trẻ không nói gì như để bảo vệ chính mình. Một phần là vì chúng không có cơ hội, một phần nữa là vì ông Bane đã lén đứng lên chú ý quan sát cả nhóm. Reynie cắm mặt nhìn xuống trong lúc miệng lầm bầm lời xin lỗi, và tự trấn an mình rằng chúng sẽ sớm được nói chuyện riêng với ngài Benedict.
Nhưng chính ngài Benedict mới là người có nhiều điều muốn nói. Ngay khi cửa xe đóng lại, ngài nói, “Ta nhận thấy các cháu có điều muốn nói với ta. Ta thấy điều đó trên vẻ mặt các cháu, và hiển nhiên là các cháu có lý do để rời khỏi ngôi nhà đó. Ta cũng có mấy việc cần nói càng sớm càng tốt với các cháu. Vấn đề của các cháu có khẩn cấp lắm không? Chúng ta phải bàn bạc ở đây hay chờ thêm mấy phút nữa?”
Lũ trẻ đưa mắt nhìn nhau. Chúng rất muốn được đưa cho ngài ấy xem lá thư - và cũng muốn tự mình xem nó - nhưng chúng đều cảm thấy mình có thể chờ thêm vài phút.
“Tốt lắm,” ngài Benedict nói. “Chúng ta có thể bắt đầu ngay khi dừng lại thật nhanh ở tòa nhà tiếp theo. Không nên tự làm gián đoạn cuộc nói chuyện của chúng ta.” Nhận được tín hiệu, người lái xe điều khiển chiếc xe ra khỏi lề đường. (Reynie nhận ra là chúng đã để quên túi và áo khoác, nhưng chuyện đó lúc này không quan trọng nữa.) “Nhân tiện, ta cũng giới thiệu đây là chú Hardy, và ở ghế hành khách là chú Gristle.”
Hai người lính liếc nhìn qua đôi vai rộng của mình và vui vẻ gửi lời chào tới lũ trẻ. Hardy là một người đàn ông mảnh khảnh, ngồi cao gần chạm đến trần xe; Gristle là một người rắn chắc và hói đầu với mớ tóc màu xám như những đám mây rải rác. Vai họ rộng đến mức chạm cả vai vào nhau ở ghế trước, khiến bọn trẻ không nhìn thấy đường đi trước mặt một tí nào.
Nhưng khi chiếc xe đi ra khỏi khu dân cư và rẽ vào trung tâm thành phố, chúng nhìn qua cửa sổ và thấy các phương tiện đã bắt đầu đi vòng để tránh tắc đường trên các tuyến phố chính. Với nguồn ánh sáng chính từ các đèn pha xe ô tô, cả thành phố như chỉ tồn tại trên đường phố. Và đương nhiên, khi những con hẻm tối tăm hàng ngày được chiếu sáng bởi một dòng xe cộ, thì thành phố lại như rộng dần ra.
Chính vì đi trong con hẻm nhỏ nên chiếc Limousine đã phải dừng lại sau một chiếc taxi ọp ẹp đậu cạnh tường. Còi ô tô kêu lên inh ỏi và những người lính nhảy ra khỏi xe. Ngài Benedict giải thích rằng họ sẽ đổi xe. Lũ trẻ hoang mang chạy vội ra ngoài - mắt nheo lại vì vô số ánh đèn pha sáng chói - rồi lại chui vào ghế sau của chiếc taxi. Sau đó ngài Benedict và hai người lính cũng vào, người lái xe có mái tóc dựng đứng khởi động máy, và chiếc taxi phóng vụt trên con hẻm, bộ giảm thanh kêu xòng xọc của nó vang vọng khắp các bức tường.
“Ở đó,” ngài Benedict đặt tay lên đùi và nói - như thể là họ vừa ngồi xuống để uống trà - “Bây giờ đã ổn rồi, chúng ta có thể nói chuyện được rồi. Ta sẽ nói về lý do chúng ta đổi xe trước, và tại sao chúng ta không đến sở cảnh sát.”
“Chúng ta sẽ đến sở cảnh sát ạ?” Sticky than vãn, cậu đã khó chịu sẵn khi phải chuyển từ một chiếc xe chống đạn sang một chiếc taxi tầm thường.
“Sở cảnh sát chỉ là chuyện bịa đặt thôi,” ngài Benedict nói. “Chúng ta sẽ đến một nơi an toàn khác, và Milligan sẽ gặp chúng ta ở đó khi nào chú ấy có thể. Việc lẩn tránh đó là cần thiết vì sự có mặt của ông Bane, người mà - ta nghĩ là các cháu cũng đã nghi ngờ - là một gián điệp của em trai ta.”
“Chúng cháu biết rồi ạ!” Kate kêu lên và hân hoan vỗ lên cái giỏ mà cô bé đang ôm nó trong lòng. “Chúng ta đã biết có điều gì đó ám muội ở đây từ lâu lắm rồi, đúng không? Nhưng ngài nói... ngài ấy nói gì ấy Sticky nhỉ? Nói là sẽ...”
“Sẽ khinh suất khi nói thêm về chuyện đó,” Sticky nói.
“Ta e là như vậy,” ngài Benedict nói. “Nếu các cháu mà biết ông Bane là một gián điệp, các cháu sẽ thấy khó mà cư xử bình thường trước mặt ông ta. Việc lúc nào cũng phải đóng giả căng thẳng lắm, và ta không muốn các cháu phải làm điều đó. Thêm nữa, ta không thể để Bane biết là ta nghi ngờ ông ta được, và nếu ông ta nghe được một lời nhận xét bất cẩn nào đó - ví như từ Constance trong lúc cáu giận - chúng ta sẽ để mất đi một nhân tố quan trọng để phòng thủ.”
“Nhưng làm sao mà để một gián điệp canh gác cho nhà mình lại là phòng thủ được ạ?” Kate hỏi.
“Chúng ta phát hiện ra rằng Ledroptha có những kế hoạch khủng khiếp hơn,” ngài Benedict nói. “Cậu ta định thực hiện một vụ tấn công kinh hoàng, dữ dội với nguy cơ thương vong cao hơn rất nhiều so với vụ mà chúng ta vừa chứng kiến. Nhưng chuyện này cũng khá nguy hiểm với em trai ta, trong khi giữ một gián điệp trong nhà, cậu ta có thể chờ tin tức để nắm lấy một cơ hội tốt hơn. Và vì thế ta cho phép ông Bane tiếp tục làm việc và xác định ông ta là gián điệp ít nguy hiểm nhất trong số các thuộc hạ của em trai ta. Các cháu thấy đấy, mặc dù tính cách của ông ta rất xấu, nhưng ông ta không quá nguy hiểm. Như tối nay các cháu đã chứng kiến, ông ta khá e sợ những Gã Số Mười. Ta tin như thế là đã quá đủ với ông ta rồi, như chúng nói đấy.”
“Vậy là ngài không lo ông ta tìm cách bắt cóc chúng cháu ạ?” Kate hỏi.
“Thực ra,” ngài Benedict nói, “đó là một trong số ít điều mà ta không hề hắng. Ta đã chuẩn bị rất nhiều biện pháp đề phòng, các cháu thấy đấy - nhiều hơn rất nhiều so với những gì các cháu biết, song chúng cần phải được giữ bí mật. Và dù sao thì ta cũng coi trọng bốn đứa cháu hơn là một đối thủ như ông Bane.”
(Kate cười toe toét trước lời nhận xét cuối cùng này, như thể đó là điều nghiễm nhiên vậy. Và hai cậu con trai tuy hơi thiếu tự tin một tí nhưng cũng cảm thấy tự hào lắm lắm.)
“Không phải là ta muốn các cháu đối mặt với thử thách,” ngài Benedict nói tiếp. “Lính của Milligan luôn cảnh giác cao độ, bởi nếu không có vụ mất điện và cắt đứt liên lạc hoàn toàn này - mà ta rất tiếc là không thể dự liệu được - mấy Gã Số Mười không bao giờ có thể đến được ngôi nhà. Về phần ông Bane, ta tin rằng bản thân ông ta sẽ không bao giờ làm điều gì có hại đến các cháu, ý ta là không hại trực tiếp ấy.”
“Đúng là ông ta chưa bao giờ làm gì hơn là cáu kỉnh và cằn nhằn cả,” Sticky ngẫm nghĩ.
“Cho đến ngày hôm nay,” ngài Benedict nói với vẻ mặt ủ rũ. “Như chúng ta vừa mới thấy, trong một vài trường hợp, ngay cả những hành động gián tiếp cũng có thể gây ra những hậu quả tai hại. Thực ra, nhiệm vụ của ta là tóm lược tình hình để tất cả mọi người được an toàn và ta thực sự muốn cảnh báo với tất cả mọi người khỏi những hành động có khả năng nguy hiểm, dù có gián tiếp hay không đi chăng nữa.” Ngài Benedict bắt đầu nói thêm điều gì đó, chắc chắn là một lời xin lỗi hay một câu thể hiện sự hối hận, nhưng có vẻ như sau đó ngài đã suy nghĩ tích cực hơn để tránh sự phản đối thường thấy của lũ trẻ.
“Đó là một lối đi khó khăn mà ngài phải vượt qua,” Reynie nói sau một thoáng yên lặng.
“Một lối đi nguy hiểm,” ngài Benedict nói bằng giọng ủ rũ. “Nhưng lại cần thiết, và nó có tiềm năng đưa ta đến chỗ em trai ta. Đó là lý do tại sao ta không để ông Bane bị bắt ngay sau khi ông ta để Constance chạy trốn, và giải thích tại sao ta lại cố giấu sự nghi ngờ của mình. Có lẽ Bane không phải là manh mối chính, nhưng ông ta là tất cả những gì ta có. Ta e là đến bây giờ ông ta vẫn thế. Bắt ông ta có thể mất đi cơ hội lấy lại Máy Thì Thầm và Constance của chúng ta trước khi quá muộn.”
Lũ trẻ rất nóng lòng khi được tiết lộ chúng ang giữ một manh mối mới có thể dẫn đến chỗ lão Curtain, nhưng trước khi chúng kịp nói bất cứ điều gì, đầu ngài Benedict đã gục về phía trước, kính trượt xuống khỏi mũi.
Khi Kate cố lay ông dậy, Reynie nhận ra rằng giọng ông ngập ngừng khi nói đến tên Constance. Hẳn nhiên là vậy rồi. Ngài đang thực sự lo lắng, thất vọng, và có lẽ là thấy tội lỗi - dù sao thì ngài cũng đã để ông Bane canh gác ngôi nhà, và ông Bane đã để Constance đi! Tuy nhiên ngài vẫn bình tĩnh như thường lệ, nhưng đầu óc Reynie quay cuồng đến nỗi không nhận ra rằng sự điềm tĩnh ấy là kết quả của sự nỗ lực khủng khiếp. Thực ra điều đó cũng giống như một ngôi nhà bằng giấy, chỉ cần suy nghĩ về việc Constance đang gặp nguy hiểm là nó đã sập rồi.
“Thử cù vào mũi ngài ấy xem,” Sticky nói. “Có tác dụng một lần rồi mà.”
Nhưng trước khi Kate kịp làm điều đó, ngài Benedict đã tỉnh dậy và ngồi thẳng người lại. Ngài quay sang nhìn lũ trẻ đầy hối lỗi, chỉnh lại kính và không để lỡ một giây ngài nói, “Ta e rằng chuyện đó sẽ lặp lại lần nữa, vậy nên ta sẽ nói rất nhanh, vì nếu tình huống xấu đi, có những việc mà các cháu cần phải biết. Thời gian diễn ra vụ tấn công của em trai ta không phải là ngẫu nhiên. Cậu ta đã sắp xếp mọi thứ để chúng xảy ra ngày hôm nay. Nếu Pressius đưa Constance đi thành công, biết ta sẽ đuổi theo con bé, và Milligan sẽ đi theo bảo vệ ta. Tất nhiên sự vắng mặt của ta và Milligan chính là chìa khóa của vấn đề, vì em trai ta biết rằng nếu cậu ta tấn công lúc ta ở nhà, ta sẽ hủy chiếc Máy Thì Thầm trước khi cậu ta kịp có nó - và Milligan sẽ đảm bảo rằng ta có đủ thời gian để làm việc đó.”
Ngài Benedict nhăn nhó. “Ta sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, tuy vậy ta đã gây ra một sai lầm ngu ngốc khác là không dự liệu được trạng thái kích động của Constance sẽ...”
Ngài lại ngủ gật.
“Trời!” Kate than vãn.
“Có chuyện gì thế?” Hardy nói trong lúc liếc qua chiếc gương chiếu hậu và thấy Kate đang một tay cầm kính, tay còn lại lay lay ngài Benedict. “Ông ấy ổn chứ?”
“Không!” Kate bực dọc nói. Cô bé nhận ra mình nói nhầm. “Cháu xin lỗi, cháu là có ạ, ngài ấy ổn cả. Ngài ấy lại ngủ gật rồi, nhưng ngài ấy không sao.”
“Ừm, giao thông thì không,” Hardy ủ ê quay đầu trở lại. “Kể cả vỉa hè cũng bị tắc rồi, và chú đã định đi trên đó.”
Đúng là vậy. Khắp Thành phố Đá, các tàu điện ngầm kị kẹt, những xe buýt và taxi ngừng chạy vì hành khách la ó muốn xuống đi bộ. Chuyện này quả là mới mẻ với nhiều người - những người thường bối rối và e sợ mỗi khi xảy ra mất điện đột ngột - tạo thành một đám đông hỗn loạn đứng xung quanh những chiếc ô tô và tràn lên cả lề đường như dòng nước chảy quanh tảng đá và tràn về các con mương.
Ngài Benedict mở mắt, xoa mặt và ngay lập tức nói tiếp: “Rõ ràng là chúng ta đã không lường trước việc Constance bỏ đi. Thật may mắn cho Ledroptha là hôm nay ông Bane lại được cử ở vị trí cửa hậu, mặc dù chắc chắn đây là một phần trong kế hoạch của cậu ta. Nếu chúng ta rời nhà đi để giải quyết chuyện với Pressius - như em trai ta mong đợi - thì ông Bane có thể bịa ra vài lý do nào đó và bỏ vị trí canh gác ngay khi chiếc Salamander đến, nhờ đó có thể loại bỏ khả năng cảnh báo.”
“Đó đúng là điều đã xảy ra đấy ạ!” Sticky nói. “Chúng cháu thấy ông ta đi ra phía trước ngôi nhà và nói chuyện với cô Plugg, ngay sau đó chúng cháu thấy mấy Gã Số Mười!”
“Phải, mọi việc đã được dàn dựng rất công phu, và ta e đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Các cháu còn nhớ Gaines từng nói những người tư vấn cấp cao nhất của chính phủ đã được triệu tập để xử lý Máy Thì Thầm rồi đúng không? Nếu Ledroptha có cách, thì chính Máy Thì Thầm sẽ xử lý họ. Ta chắc chắn là cậu ta lên kế hoạch để lấy được những mật mã và mật khẩu ở cấp cao nhất từ những người tư vấn, và sẽ sử dụng những bí mật đó cho lợi ích riêng. Đó chính là điều mà cậu ta sẽ thực hiện trong tối nay, không chỉ ở Thành phố Đá.
Ta cần nói với các cháu chuyện này vì hai mươi tư giờ tới sẽ rất hỗn loạn, và chúng ta có thể sẽ bị tách nhau ra. Nếu tình huống xấu đi, các cháu và gia đình mình phải rời Thành phố Đá và tìm nơi trốn. Chú Hardy và chú Gristle đây được chỉ định để giúp đỡ và bảo vệ mọi người.”
Lũ trẻ kêu lên sợ hãi. Chúng phải đi trốn ư? Mà không có ngài Benedict ư ngài ấy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra cơ chứ? Chuyện gì...?
Trước sự khiếp đảm của chúng, ngài Benedict tỏ ra ủ rũ và ngủ gật ngay lúc đó.
“Nghe này, những điều mà ông ấy đang cố nói với các cháu,” chú Hardy nói đầy thông cảm sau khi bọn trẻ đã cố gọi và lay ngài dậy, “là mọi chuyện có thể thay đổi rất nhanh. Lão Curtain sẽ muốn loại bỏ tất cả những ai biết sự thật - bất cứ người nào biết rằng Máy Thì Thầm còn tồn tại và nó được dùng để làm gì. Điều đó đồng nghĩa với các cháu và gia đình các cháu sẽ nguy hiểm, ta rất tiếc phải nói điều đó. Và tất nhiên cả các chú nữa. Bất cứ người nào hỗ trợ Benedict, và cả bản thân ngài Benedict nữa.”
“Đặc biệt là bác ấy,” chú Gristle nói. “Nhưng phải để sau khi Curtain lấy được thứ mà ông ta muốn từ ngài Benedict đã.”
“Đó là gì thế ạ?” Reynie run rẩy hỏi. Giọng cậu vừa đủ át đi tiếng bộ giảm thanh đang kêu ầm ĩ.
Chú Hardy nhún vai. “Chính là vấn đề ngủ gật mà cả hai cùng mắc phải ấy. Curtain biết ngài Benedict đang nghiên cứu điều gì đó để ngăn hành động của ông ta lại, đúng không? Curtain cũng có thể tự tìm ra những thứ khác. Nhưng ông ta muốn ngăn chặn chứng buồn ngủ này lại…”
“Chứng ngủ gật ạ,” Sticky chỉnh lại.
“... chứng ngủ gật này, phải rồi, và ông ta sẽ làm bất cứ điều gì. Và bây giờ ông ta đang nắm các quân bài trong tay khi sở hữu Máy Thì Thầm, nên ngài Benedict phải nhân cơ hội tìm cách bắt ông ta. Nhưng chuyện đó không hề dễ dàng tí nào, đúng không nào? Chúng ta thậm chí còn không biết ông ta đang ở đâu. Và kể cả là có Milligan, Gristle, chú và các điệp viên khác mà ngài có thể tin tưởng nữa... chà, việc này không đơn giản chút nào.”
Trong lúc đó, Kate đang lắc người ngài Benedict mạnh đến nỗi trông cô bé như đang tấn công ông vậy, giống với tất cả mọi người, cô bé cũng tin là ngài Benedict sẽ giải quyết được vấn đề này nếu bác ấy có thể tỉnh táo. Nhưng ngài ấy không tỉnh. Khuôn mặt ngài không giấu nổi vẻ hốc hác, u buồn và đầy
Ở hàng ghế trước, chú Hardy và Gristle đang nói chuyện với nhau về giao thông (“Cứ như một bầy rùa ấy,” chú Gristle nhắc đi nhắc lại) và cách tốt nhất để đi tiếp là gì. Mười phút, rồi hai mươi phút trôi qua, đến khi hai chú lính đi được đến chỗ đường giao nhau kế tiếp, Kate vẫn chưa thể nào đánh thức được ngài Benedict. Cuối cùng hai người đàn ông đưa ra quyết định.
“Nghe này, bọn chú không muốn gây sự chú ý đâu,” chú Hardy nói với bọn trẻ, “nhưng nếu không làm gì thì chúng ta sẽ chẳng đi đến đâu cả. Các cháu ngồi yên ở đó nhé.” Chú và chú Gristle đi ra khỏi taxi để nói chuyện với những người lái xe ở phía trước, giơ huy hiệu lên và khoa chân múa tay. Có vẻ như họ có kế hoạch dọn một làn đường thì phải.
Kế hoạch tuyệt đấy chứ, Reynie nghĩ. Có quá nhiều chuyện xảy ra cùng lúc đến mức thật khó có thể giữ lại những suy nghĩ đơn giản nhất trong đầu trước khi những suy nghĩ khác ập đến và thay thế chúng. Constance, những Gã Số Mười, Mẹ và Bà, lão Curtain, rồi cả Constance... Và đằng sau đó là dãy chữ số bí hiểm cần được giải mã khẩn cấp - 133N292. Nó là cái gì không biết? Đến bây giờ, Reynie mới có thời gian để tập trung vào nó. Cậu nhắm mắt và cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ.
“Tớ bỏ cuộc,” Kate nói. “Tớ đã thử cù, vỗ, kéo tóc - các kiểu. Chẳng có tác dụng gì cả.”
“Có lẽ bọn mình nên xem qua những chỉ dẫn đó,” Sticky gợi ý. “Tự chúng ta có thể giải mã được chúng.”
“Cậu nói đúng,” Kate nói và mở cái giỏ ra. “Reynie, cậu sẵn sàng chưa?”
Reynie nghĩ ngợi, sắp xếp lại suy nghĩ!l Sắp xếp - ra rồi! “Sticky,” cậu gọi lớn, “cậu nghĩ chuỗi này là gì? Cậu miêu tả lại mật mã y như lúc nó hiện lên trong đầu mình, kể cả khoảng cách ở giữa nữa.”
“Nghe như kiểu một số điện thoại ấy,” Sticky chen vào nói. “Cậu biết đấy, để đặt một cuốn sách trong thư viện ấy mà - một số thập phân Dewey [1].”
[1] Một hệ thống độc quyền phân loại được phát triển bởi Melvil Dewey vào năm 1876. Hệ thống này sắp xếp các cuốn sách trên kệ thư viện theo một thứ tự cụ thể và có thể lặp lại, khiến người đọc dễ dàng tìm thấy bất kỳ cuốn sách nào và trả lại vị trí thích hợp của nó.
“Đó là điều tớ nghĩ!” Reynie nói. “Nghe này, tớ nghĩ tớ biết Constance đang ở đâu rồi!”
“Sao cơ? Biết thế nào?” Kate hỏi.
“Không có thời gian giải thích đâu! Sticky. Số điện thoại đó có thuộc về quyển sách nào mà cậu biết không? Một cuốn sách trong hệ thống thư viện của Thành phố Đá ấy? Cậu nhớ toàn bộ catalog mà, đúng không?”
Sticky nghĩ một lúc. “Ừm... phải. Đó là số gọi của quyển “Huyền thoại của ESP” viết bởi Perry Normal. Tớ đã đọc nó rồi. Nó không hay lắm. Nghiên cứu sơ sài, và...”
“Nhưng nó được lưu trữ ở đâu?” Reynie xen ngang. “Nó ở một trong các thư viện nhánh hay...?”
“Ồ. Không, chỉ có một bản duy nhất trong hệ thống. Nó ở thư viện trung tâm.”
“Constance đang ở thư viện trung tâm!” Reynie gào lên.
Kate đóng nắp giỏ lại, sẵn sàng chạy. “Nó không xa đây lắm. Tớ có thể đến đó trong vòng năm phút.”
“Tớ cũng muốn đi,” Reynie nói. “Nếu con bé vẫn còn đang bối rối, nó sẽ gây rắc rối cho cậu đấy. Sticky, nếu ngài Benedict tỉnh dậy, cậu sẽ bảo bác ấy bọn mình đi đâu.”
Sticky nhíu mày. “Những Gã Số Mười đang lảng vảng khắp nơi để tìm con bé, đúng không? Lỡ các cậu bị dồn vào chân tường, hay Constance lại chạy lần nữa và các cậu phải đuổi theo con bé hay...?” Cậu lắc đầu. “Bọn mình phải đi cùng nhau. Các cậu sẽ cần tớ đấy.”
“Cậu ấy nói đúng đấy Reynie,” Kate nói. “Vậy thì cả ba đứa
“Và cả mấy chú lính nữa chứ, đúng không?” Sticky vừa chớp mắt hỏi, vừa lau mồ hôi đang ròng ròng trên trán.
“Giá mà được thế, nhưng lúc đó ai sẽ bảo vệ ngài Benedict?” Reynie nói. “Ngài ấy như một chú vịt ngồi ngủ gật ở đây một mình. Chú Hardy và Gristle sẽ không để ngài ấy lại đâu, dù bọn mình có muốn các chú ấy làm thế đi chăng nữa. Dù sao thì có lẽ họ cũng sẽ không tin tớ đâu - tớ không thể chứng minh rõ ràng điều tớ biết được.”
“Vậy bọn mình tự đi,” Kate nói, “và đi ngay bây giờ. Những Gã Số Mười có lẽ đã đến chỗ con bé rồi cũng nên.”
Reynie định mở cửa, nhưng ngừng lại vỗ tay lên trán. “Suy nghĩ thấu đáo đã nào! Bọn mình nên để lại một lời nhắn đề phòng ngài ấy tỉnh dậy trước khi bọn mình quay về, nếu không...”
“Tớ làm cho,” Kate nói và lấy ra một cây bút. Cô bé viết cụm từ THƯ VIỆN TRUNG TM vào lòng bàn tay ngài Benedict, tránh trường hợp bị mất hay bỏ sót. Ngài Benedict giật giật, khịt mũi, thở dài nặng nề... rồi lại ngủ tiếp.
Reynie nhìn theo hai người lính. Họ đã cách chúng đến mấy cái xe rồi, và giờ đang nói chuyện với một người lái xe buýt. Một phút sau, họ gật đầu, liếc nhìn về phía chiếc taxi để chắc chắn mọi việc vẫn ổn, sau đó lại tiến lên trên để nói chuyện với một lái xe khác.
“Nào!” Reynie hét lên và mở tung cánh cửa. Cậu hòa vào đường phố đông đúc và suýt nữa thì bị đoàn người đẩy ra khỏi đám đông xe cộ đang tắc nghẽn. Cậu bám vào cửa xe cho đến khi các bạn cậu ra được đến ngoài và rồi - vừa túm chặt vào nhau, vừa nheo mắt lại trước ánh đèn pha và mùi xăng nồng nặc - ba đứa trẻ lao vào bóng tối, hy vọng chúng không đến quá muộn.
Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan - Trenton Lee Stewart Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan