Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Diệu Hằng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Hoang Tu
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1453 / 79
Cập nhật: 2019-06-15 23:32:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Nghe Lỏm Bằng Cốc Thủy Tinh
au khi lọt qua tấm rèm dây điện lủng lẳng rối mù, Reynie phát hiện ra rằng cậu có thể đứng thẳng người giữa hai bức tường. Khoảng không rất chật hẹp, khó có thể xoay đầu, nhưng bằng cách đi nghiêng người như kiểu đang bám vào vách đá, cậu có thể di chuyển mà không đập vào tường. Thỉnh thoảng Kate lại chiếu đèn xuống sàn nhà để giúp cậu tránh bước hụt. Mỗi lần như vậy Reynie lại đảo mắt sang nhìn Sticky xem cậu bạn có chú ý gì không. Sau đó hai người gật đầu với Kate và lặng lẽ bước tiếp.
Cứ như vậy chẳng bao lâu sau cả bọn đã đến được bức tường của phòng ngài Benedict, ở đó chúng có thể nghe thấy tiếng nói lào xào của cuộc nói chuyện. Vẫn cực kỳ yên lặng và cẩn thận, lũ trẻ cầm lấy cốc và ép nó vào tường.
Reynie nghe thấy giọng kích động của Số Hai vang lên như từ dưới đáy giếng: “... không được công bố ư? Nếu không phải vì Milligan...” Giọng nói của cô khó nghe kinh khủng; Reynie ấn tai vào cốc chặt đến phát đau lên được. “… điều chính yếu là bắt bố khi bố không được bảo vệ, đúng không? Chúng muốn…”
Giọng nghèn nghẹt của ngài Benedict xen vào. “Ta biết, Số Hai ạ, nhưng ít nhất thì chúng ta cũng đã có kinh nghiệm quan sát các phương pháp của họ rồi. Đó là bài học bổ ích, con có nghĩ thế không?”
Có tiếng gõ mạnh lên cánh cửa. Qua cốc nước, tiếng đập nghe như một chuỗi tiếng nổ. Reynie nhảy dựng lên, còn Kate (đang nghe bằng tai kia nên đứng đối diện cậu) cũng nhăn mũi lại.
“Chờ chút,” ngài Benedict nói vọng ra rồi hạ giọng nói, gần như là không nghe thấy gì, “Số Hai, con và Milligan nên hộ tống ông Bane xuống vị trí của ông ấy. Chúng ta không muốn - Ồ, xin chào!” - ngài vui vẻ lớn tiếng nói khi cánh cửa mở ra đầy thô bạo - “Vâng, mời vào đây luôn đi! Mời ngồi trên hai chiếc ghế đó. Vui lòng phủi mấy mẩu bánh vụn đi nhé - Số Hai vừa mới ăn bánh quy xong. Có lẽ hai người cũng muốn dùng một chút chứ? Không ư?”
Bọn trẻ không nghe được mấy câu nói trêu đùa khác (từ ngài Benedict), sự căng thẳng và cuộc tranh cãi kín tiếng, rồi sau đó cánh cửa phòng đóng lại. Ngài Benedict và Rhonda ở lại cùng hai vị khách. Reynie có thể suy luận được một người trong số đó là cô Argent, một nhân viên cấp cao thường đến gặp ngài Benedict, người luôn luôn có mặt khi những Điều hành viên bị bắt giữ được đưa đến ngôi nhà để thẩm vấn. Cô ấy là người giải quyết chính của những vụ có liên quan đến lão Curtain, và Reynie có thể hình dung ra rất rõ mái tóc bạch kim và dáng người gầy gò của cô.
Vị khách còn lại được giới thiệu là ngài Covett S. Gaines với giọng nói khá trầm và lạo xạo khi nghe qua chiếc cốc, cứ như tiếng gầm của một con sư tử vậy.
“Nói thẳng vào cuộc săn đuổi đi,” ngài Gaines quát tháo khi cửa đã đóng lại.
“Chắc chắn rồi,” ngài Benedict nói. “Và ai phải săn đuổi ai?”
“Sao cơ? Ngài đang đùa đấy à?”
“Có lẽ đùa không được vui cho lắm. Xin cứ nói tiếp.”
“Tốt. Xem nào... ông đã làm tôi đi chệch phương hướng.”
“Tôi tin là ngài định thông báo với tôi rằng ông là người đứng đầu của Ủy ban mới được thành lập để đương đầu với những vấn đề có liên quan đến Máy Thì Thầm, và rằng với cương vị như vậy ngài có một vài câu hỏi cho tôi.”
“Làm thế quái nào mà ngài biết được điều đó?”
Cô Argent nói, “Ngài ấy thường biết những chuyện như thế, ngài Gaines ạ. Giải pháp tối ưu nhất là không thực thi quyền hành.”
Sự lái trong giọng nói của ngài Gaines không mất đi ngay cả khi vang qua bức tường. “Tôi cảm ơn cô vì đã gợi ý cho tôi biết về giải pháp tối ưu nhất, cô Argent ạ. Có lẽ cô nên chỉ đạo mọi việc mới phải, vì cô hiểu chuyện đó rất rõ mà.”
Cô Argent hắng giọng. “Chúng tôi ở đây để làm rõ một số thắc mắc của ngài Gaines.”
“Ý cô là trước khi các cô đưa ra quyết định cuối cùng,” ngài Benedict nói.
“Không ai nói đến quyết định nào hết,” ngài Gaines gầm gừ. “Ngay bây giờ chúng ta đang nói về sự thật - và tôi muốn biết tất cả. Tôi muốn biết cái Máy Thì Thầm đó hoạt động thế nào, sức mạnh ra sao, mối quan hệ giữa ngài và nó là gì, tất cả mọi thứ. Bắt đầu từ những cái đầu tiên trước, ngài Benedict. Cứ cho là tôi không biết gì đi.”
Ngay sau khi ngài Benedict nói “Chuyện đó chẳng có gì là khó,” tràng cười của Rhonda phụt ra nghe rõ đến bất ngờ. Chắc hẳn là cô đang đứng cạnh tường - nhưng ngay lập tức cô ngụy trang nó thành tiếng ho khi ngài Benedict nói tiếp. “Ý tôi là việc nói cho ông tất cả sự thật chẳng có gì là khó. Có vẻ như nói ra những chuyện khác mới là vấn đề với tôi.”
“Làm ơn,” cô Argent nói, “chỉ trả lời câu hỏi của ngài Gaines thôi.”
Ngài Benedict tiếp tục nói. Cỗ Máy Thì Thầm được cung cấp năng lượng bởi những tua-bin thủy lực mà em trai ngài đã phát minh ra và lắp đặt ở Bến cảng Thành phố Đá. Nhờ thiết kế đặc biệt của chúng nên những tua-bin này có khả năng tạo ra nguồn năng lượng khổng lồ (một phần nhỏ trong số đó đã được sử dụng trong viện của lão Curtain), nhưng phần còn chưa được sử dụng hiện nay được lưu trữ lại để truyền năng lượng cho Máy Thì Thầm.
“Truyền ư?” ngài Gaines xen ngang. “Truyền thế nào? Bằng dây cáp ư? Hay dây điện? Nói rõ hơn đi, ngài Benedict!”
“Xin thứ lỗi,” ngài Benedict nói rồi dùng đủ các thuật ngữ như “điện trở”, “cảm ứng từ”, “lõi tiếp nhận” cùng với rất nhiều thuật ngữ khác mà chỉ có Sticky mới lờ mờ nhận ra - ngài giải thích rằng năng lượng được truyền một cách vô hình, không thông qua cáp hay dây điện. “Như thế đã rõ ràng chưa, ngài Gaines?
“Ờ, rồi... khá rõ,” ngài Gaines đáp lại sau một thoáng yên lặng ngập ngừng. “Ngài cứ nói tiếp đi.”
“Cỗ Máy Thì Thầm,” ngài Benedict nói tiếp, “được thiết kế theo bộ não của em trai tôi, và trước đây nó chỉ phản ứng với sự điều khiển từ bộ óc của cậu ấy. Nhưng vì não của chúng tôi giống nhau - tôi tin ông biết rằng Ledroptha và tôi là anh em sinh đôi - tôi đã thành công trong việc điều khiển Máy Thì Thầm, với một vài biến đổi, để nó cũng tuân theo chỉ thị của tôi nữa... nhưng tất nhiên là ngài đã biết tất cả những điều này từ hồ sơ vụ án rồi.”
Reynie cảm thấy buồn buồn nơi chóp mũi. Một con nhện đu trên sợi tơ mảnh treo lủng lẳng ngay phía trên mũi cậu. Trong ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn pin của Kate, cậu nhìn một con nhện mà thành hai con (hai con vì mắt cậu đang bị lác và đang cố gắng cưỡng lại mong muốn được tránh ra chỗ khác ngay lập tức, cậu từ từ đưa tay lên và đẩy con nhện ra chỗ khác.
“... chức năng cơ bản thì vẫn được duy trì,” ngài Benedict nói tiếp khi Reynie đã có thể tập trung trở lại, “cùng với những thay đổi khác cho phép tôi giúp đỡ các nạn nhân của nó phục hồi trí nhớ. Như ông thấy, nếu Máy Thì Thầm bị rơi vào tay em trai tôi lần nữa, nó sẽ trở thành mối hiểm họa ngay lập tức. Cậu ấy không những có thể xóa trí nhớ - như trước đây cậu ấy đã từng làm với những hậu quả khủng khiếp - mà còn có thể phục hồi lại chúng nữa.”
“Ý ngài là ông ta có thể chiếm được những thông tin cốt lõi,” ngài Gaines lớn tiếng nói như quát. “Những thông tin nhạy cảm ấy.”
“Chính xác. Mật khẩu, mật mã, và bất kỳ thông tin nào về những tài liệu được phân cấp mà một người có thể lưu trữ thì cậu ấy có thể thu được tất cả. Cậu ấy chỉ cần nằm trong tầm kiểm soát.”
Cô Argent hỏi. “Vậy tầm kiểm soát đó chính xác là bao xa, thưa ngài Benedict?”
“Vấn đề không nằm ở khoảng cách hay tiêu điểm. Ledroptha có thể sử dụng Máy Thì Thầm đối với bất kỳ người nào trước mặt mình - bất kỳ người nào mà ông ấy có thể tập trung chú ý hoàn toàn.”
Ngài Gaines nói, “Vậy ví như tôi đang đứng dưới sân ngoài ngôi nhà này, và ông ta nhìn tôi từ một ô cửa sổ…”
“Vậy thì đúng là ông sẽ nằm trong tầm kiểm soát.”
“ Ý ngài là ông ta có thể quét não tôi,” ngài Gaines nói. “Ông ta có thể xóa sạch trí nhớ của tôi. Hoặc là dùng trí nhớ của tôi để phục vụ mục đích sử dụng của riêng mình - về cơ bản là đọc được suy nghĩ của tôi.”
“Phải.”
“Vậy nếu có cả một đám đông đứng trong sân đó thì sao?”
“Về lý thuyết thì tất cả bọn họ sẽ bị nguy hiểm,” ngài Benedict nói, “mặc dù trong thực tế thì có thể là không. Máy Thì Thầm chỉ có thể phản ứng với một hướng tư duy cụ thể và mạnh mẽ, và sức tập trung cần thiết để sử đụng nó là cực kỳ lớn. Em trai tôi có sức tư duy cực kỳ lớn và chắc chắn là sẽ gây ra thiệt hại khôn lường, nhưng suy cho cùng, nó cũng là con người. Nó cũng phải cần nghỉ ngơi.”
“Ngài nhắc đi nhắc lại về ông em trai,” ngài Gaines chậm rãi nói, “thế còn ngài thì sao, ngài Benedict? Máy Thì Thầm phản ứng với cả chỉ thị của ngài. Vậy ngài có thể làm tất cả những chuyện mà chúng ta vừa mới nói không?”
“Theo lý thuyết thì có.”
“Nhưng bố tôi không bao giờ làm thế!” Rhonda gào lên.
Giọng ngài Gaines lúc này đã trở nên mềm mỏng, gần như là để lấy lòng. “Ồ không, tôi không bao giờ có ý ám chỉ rằng ngài Benedict sẽ dùng Máy Thì Thầm cho những mục đích sai trái. Nhưng ý tôi là, nếu là những mục đích cao cả hơn thì sao? Cho những việc tốt chẳng hạn? Ví như những cựu Điều hành viên bị bắt giữ. Việc thẩm vấn của ngài chưa mang lại thông tin nào hữu ích cả...”
“Ngược lại,” ngài Benedict đáp. “Thực ra tôi lại thấy nó hữu ích.
“Tôi không phản đối, nhưng ủy ban thì nghĩ rằng những thông tin đó là vô dụng,” ngài Gaines nói. “Ngài cũng biết là không có các động cơ tâm lý hay những nhược điểm cá nhân. Hoặc có lẽ là ngài không biết - nhưng mà thôi, ta cũng không cần tranh luận, ngài Benedict ạ. Vấn đề là với chiếc Máy Thì Thầm, ngài có thể tìm ra những thứ rõ ràng hơn, đúng không? Các thông tin bí mật có thể giúp chúng ta lần ra chỗ em trai ngài?”
“Tôi không cho là vậy,” ngài Benedict đáp. “Ledroptha chưa bao giờ tin cậy ai, kể cả những nhân viên thân tín nhất để sẵn lòng tiết lộ những bí mật sâu kín nhất. Thay vào đó, cậu ta chọn cách truyền thông tin ra xung quanh một cách có chọn lọc, và biến chúng thành những thông tin đánh lạc hướng nhằm chỉ đạo sai.”
“Tôi biết đánh lạc...”
“Có lẽ tôi đã hiểu lầm vẻ bối rối của ngài,” ngài Benedict nói nhanh. “Có lẽ đơn giản là bởi ngài không hiểu địa vị của tôi. Vậy thì cho phép tôi nói thẳng: Tôi sẽ không sử dụng Máy Thì Thầm đối với bất cứ ai - bất cứ ai, ngài Gaines ạ - mà không được sự cho phép của người đó. Đó là một sự xâm phạm, một sự xúc phạm. Trí tuệ là tài sản quý giá và riêng tư nhất của một người. Tôi mà xâm nhập vào trí não của ngài thì chẳng khác nào tôi đột nhập vào nhà ngài cả.”
“Chúng ta không nói về tôi!” Ngài Gaines phản đối. “Chúng ta đang nói về lũ tội phạm, ngài Benedict ạ! Nghe này, tôi có thể hiểu được sự do dự của ngài với những Điều hành đó. Tôi đã đọc lập luận của ngài về việc họ bị bắt giữ từ khi còn bé và được nuôi nấng dưới sự chỉ bảo của Curtain, vậy nên họ đáng được hưởng sự khoan hồng, thậm chí là tha thứ, vân vân và vân vân - nhưng gác họ qua một bên, tôi không hiểu làm thế nào ngài có thể từ chối việc thăm dò suy nghĩ của những kẻ nguy hiểm làm việc cho Curtain, những kẻ mà... ngài gọi chúng là gì nhỉ? Những tên sát nhân lịch lãm mà người của ngài bắt giữ ấy?”
“Các đặc vụ gọi họ là những Gã Số Mười,” cô Argent nói. “Bởi vì họ có mười cách khác nhau để làm hại người khác.”
“Đúng thế. Những Gã Số Mười ác ôn. Những điều chúng nói chẳng giúp được gì cho chúng ta trong việc tiếp cận gần hơn ông em trai ngài cả. Nói đúng ra chúng hầu như chẳng nói
“Họ cũng sẽ không nói đâu,” ngài Benedict đáp. “Chừng nào họ vẫn còn mong Ledroptha giành được sức mạnh.”
“Vậy là ngài thừa nhận rồi nhé! Ngài thừa nhận là có lẽ cậu em trai ngài đang tìm cách giành lại sức mạnh. Nhưng ngài sẽ không sử dụng Máy Thì Thầm đối với những kẻ xấu xa...”
“Ngài Gaines, xin cho tôi biết ông đã nói chuyện với Milligan về những năm tháng đau buồn khủng khiếp mà anh ta phải chịu đựng dưới sự chi phối của Máy Thì Thầm chưa? Hay những nỗi đau đớn về mặt tinh thần mà anh ta phải chịu khi cố gắng cưỡng lại việc bị quét não?”
“Tôi không cần phải nói chuyện với Milligan về điều đó. Anh ta là một trường hợp ngoại lệ. Trong trường hợp này, ngài không thể...”
“Tôi không còn gì để nói thêm về vấn đề này nữa, ngài Gaines ạ.”
Suốt khoảng thời gian đó những kẻ nghe lén cố gắng đứng yên và giữ trật tự. Với những đứa trẻ đầy hiếu động như Sticky và lũ bạn, việc đứng yên lặng kéo dài này quả là một sự hành hạ khủng khiếp. Về phần Kate, việc nhắc lại những năm tháng cô đơn mà cô bé và bố Milligan phải sống xa lìa nhau khiến nỗi tức giận vốn âm ỉ cháy lại có dịp thổi bùng lên, và cô bé cảm thấy muốn chạy, nhảy, leo trèo, đánh nhau hay bất kể việc gì để có thể xua đi cảm giác đó. Còn Reynie, mỗi khi đầu óc đang mải mê suy nghĩ, cậu thường đi tới đi lui để khỏi cảm thấy bức bách.
Tuy nhiên lúc này, cả ba đứng yên không nhúc nhích, tai ghé sát vào chiếc cốc nghe trộm và chờ đợi.
Mãi một lúc sau, cô Argent mới phá vỡ sự yên lặng. Bằng giọng ngập ngừng, như kiểu bản thân cũng không chắc điều sắp định nói, cô cất giọng, “Thế còn kế hoạch dự phòng của ngài thì sao, ngài Benedict? Ngài không muốn theo đuổi dự án đó sao?”
“Dự án mới nào cơ?” Ngài Gaines hỏi. “Tại sao bây giờ tôi mới nghe nói đến?”
“Ngài Máy Thì Thầm có thể được dùng để giảm nhẹ các triệu chứng của bệnh ngủ rũ. Bằng cách sử dụng một biện pháp thôi miên phải không, ngài Benedict? Một kiểu đánh lừa các phản ứng thường lệ của bộ não với các tác nhân kích thích ấy?”
“Tốt lắm, cô Argent,” ngài Benedict hòa nhã nói. (Reynie hình dung ra thói quen ngài hay đập đập ngón tay vào mũi mỗi khi ai đó đưa ra một câu trả lời đúng.) “Cô nhớ rất chính xác những điều mà tôi chưa bao giờ nói cho cô biết.”
“Tôi xin lỗi, tôi...”
“Không sao cả. Tôi cũng không giữ bí mật gì về dự án của mình, và việc quan sát cách thức truyền tải thông tin rất hấp dẫn tôi.”
“Chúng tôi muốn thỏa thuận với ngài thế này,” ngài Gaines nói sau khi hiểu ra lời đề nghị ẩn ý trong lời nói của Argent. “Ngài có thể điều trị dứt điểm chứng ngủ rũ hay bệnh gì mà ngài gọi ấy. Và trong thời gian đó ngài sẽ sử dụng Máy Thì Thầm vì chúng ta đều thấy chuyện đó là cần thiết. Đó là một cuộc trao đổi công bằng, ngài Benedict ạ. Ngài biết thế mà.”
“Tôi không biết gì về vấn đề đó cả. Mong muốn của tôi không chỉ là cải tạo tình trạng của mình, ngài Gaines ạ, mà là tình trạng của vô số người cùng chung cảnh ngộ, bởi vì chúng ta có lý do để tin rằng nếu việc đó có tác dụng với tôi thì cũng sẽ có tác dụng lên người khác. Tuy vậy, tôi không chắc liệu ý tưởng của tôi có thiết thực không nữa; để kiểm chứng điều đó cần phải làm rất nhiều nghiên cứu và thử nghiệm. Nhưng ngài Gaines ạ, thậm chí ngay cả khi tôi chắc chắn đi nữa, chúng ta cũng chẳng có thỏa thuận nào hết, vì đơn giản là tôi sẽ không làm những điều ngài đòi hỏi ở tôi.”
“Liệu có phải ngài thích ngủ lung tung bừa bãi không?” Ngài Gaines tức giận nói.
“Chắc chắn điều đó còn hơn là chà đạp lên đạo đức của chính mình.”
“Tốt lắm,” ngài Gaines nói, theo sau đó là tiếng rít chói tai khi ông ta đột ngột đứng dậy khỏi ghế, “ông không cho chúng tôi lựa chọn nào khác. Chúng tôi sẽ lấy Máy Thì Thầm đi. Ông chẳng còn lý do nào để giữ nó ở đây nữa. Ông đã phục hồi lại tất cả phần trí nhớ mà ông em trai đã
“Không phải là tất cả,” ngài Benedict chỉnh lại.
Ngài Gaines khịt mũi. “Đừng nói những điều vô bổ ấy với tôi! Những Điều hành viên bị bắt đã từ chối cơ hội đó. Nếu chúng không tin, ngài mong tôi sẽ...”
“Tôi không nói đến những Điều hành viên bị bắt.”
“Chà, tôi e là tôi không thể không lo lắng,” ngài Gaines ngắt lời. “Thời gian cho ngài đã hết rồi, Benedict ạ. Máy Thì Thầm phải được dời đi. Và đừng cố bao biện là chỉ mình ngài mới biết sử dụng nó. Tất cả các cố vấn khoa học hàng đầu của chúng tôi sẽ được triệu tập ngay ở Thành phố Đá vào tuần sau để giải quyết vấn đề này.”
“Đó không phải là điều tôi muốn nói,” ngài Benedict vẫn bình tĩnh nói. “Tôi chắc rằng các ông sẽ tìm mọi cách để sử dụng Máy Thì Thầm - và tôi thực sự lo ngại về những lựa chọn các ngài đưa ra nếu các ngài thành công - nhưng mối quan tâm trước mắt của tôi bây giờ là các ngài sẽ mất hoàn toàn quyền sở hữu nó. Việc vận chuyển công khai Máy Thì Thầm sẽ khiến nó gặp nguy hiểm.”
“Luận điểm đó không thuyết phục, ngài Benedict ạ. Chúng tôi sẽ điều động đội ngũ an ninh giỏi nhất. Không, tôi e rằng mối nguy hại lớn hơn mà ủy ban nhận thấy là trao cỗ máy vào tay người nào đó không tuân theo sự chỉ đạo của chúng tôi. Chúng tôi càng ngày càng lo ngại không thể tin tưởng ngài được nữa.” Ngài Gaines nói đầy phẫn nộ. “Argent, vui lòng làm ơn đừng tỏ ra hoảng sợ như vậy nữa. Ông ta muốn chúng ta sợ hãi để bảo vệ tốt hơn vị trí của ông ta. Giờ thì, ngài Benedict, nếu chọn cách hợp tác, ngài sẽ được phép giám sát quá trình vận chuyển Máy Thì Thầm và các máy tính của nó ra khỏi khu vực này. Chúng tôi ủng hộ sự giúp đỡ về mặt kỹ thuật của ngài, ngược lại điều đó cũng giúp ngài lấy lại phần nào sự tín nhiệm đã mất.”
“Vậy nếu tôi chọn cách không hợp tác thì sao?” Ngài Benedict hỏi.
“Thì trong suốt quá trình vận chuyển, ông sẽ bị yêu cầu ở trong phòng nghiên cứu của mình.”
“Tôi hiểu rồi,” ngài Benedict nói. “Vậy khi nào các ông cho vận chuyển?”
“Ngay tối nay,” ngài Gaines đáp. “Tôi cần chuẩn bị giấy tờ ngay... ừm, nó ở chỗ quái nào thế nhỉ?”
“Ngài để thất lạc giấy tờ à?” Ngài Benedict hỏi. “Nhưng thưa ngài Gaines, ông chắc cũng biết không thể hành động gì ở trong nhà tôi mà không có đầy đủ giấy tờ thẩm quyền nhỉ?”
“Tôi để nó… ở… ngay... Chuyện gì đã xảy ra thế, Argent? Có đúng là tôi đã để nó ở ngay đây cùng với những...”
“Xin thứ lỗi cho chúng tôi,” cô Argent nói. “Chúng tôi nhất định phải tìm lại được số giấy tờ đó, nếu không thì phải quay về Ủy ban xin lại một lần nữa. Nếu chuyện đó xảy ra, chúng ta sẽ phải thêm chút thời gian trước khi có thể tiến hành.”
“Rất tốt, cô Argent ạ, cảm ơn cô,” ngài Benedict đáp. “Bây giờ thì xin phép hai vị, Rhonda và tôi phải quay trở lại làm việc. Milligan đang chờ bên ngoài để đưa hai vị ra.”
Ngài Gaines lắp bắp đầy phẫn nộ. “Tôi sẽ không đi chừng nào tôi...”
“Ngài nên đi ngay bây giờ,” Rhonda nói. Sau đó, cửa phòng nghiên cứu bật mở, Milligan cất giọng khá vui vẻ và lịch sự, tuy vẫn hàm ý rằng sẽ thật thiếu khôn ngoan nếu không nghe lời ông: “Thưa ngài, nếu ngài vui lòng đi theo tôi thì đây là cơ hội tốt nhất để ngài ra ngoài.”
“Nào, ngài Gaines, ta đi thôi,” cô Argent nói.
Vừa khịt mũi vừa lầm bầm phản đối, ngài Gaines ầm ĩ bước ra khỏi phòng, cô Argent lặng lẽ theo sau. Cửa phòng nghiên cứu đóng lại.
“Rhonda,” ngài Benedict nói sau một thoáng yên lặng, “sau khi họ đi, con hãy bảo Milligan mang những giấy tờ đó lên đây. Chúng ta sẽ xem qua chúng một chút. Số Hai cũng nên đến nữa.”
“Tất nhiên rồi ạ. Nhưng thưa ngài Benedict, có thật
“Rhonda, trước khi chúng ta nói tiếp, bố muốn nhờ con một việc nữa. Con có thể tìm Reynie, Sticky và Kate được không? Hộ tống chúng lên đây giúp bố. Bố không muốn ai có cơ hội nói chuyện với chúng trước khi bố làm điều đó.”
“Chắc chắn rồi ạ,” Rhonda nói. “Con sẽ bảo mọi người rồi sẽ đi tìm lũ trẻ.”
“Ồ, chẳng cần phải tìm chúng đâu,” ngài Benedict nói, và Reynie nghe thấy tiếng đập đập vào tường cách tai mình vài centimet. “Chúng ở ngay đằng sau bức tường này này.”
Những kẻ nghe lén cảm thấy thật sự biết ơn Rhonda khi cô đến hộ tống chúng - sự thích thú của bọn trẻ khiến cô khó lòng nghiêm túc như bình thường. Đúng lúc đó, chúng bắt gặp Số Hai và Constance đang đứng đợi bên ngoài phòng nghiên cứu với bộ mặt phản đối đầy tức giận.
“Nghe trộm cơ đấy!” Số Hai khoanh hai tay lại, rít lên.
“Không rủ em cơ đầy!” Constance nhại theo.
Milligan từ đằng sau đi tới. Vui vẻ cầm một cuộn giấy vỗ vào đầu con gái và nói, “Đây không hẳn là một hành động đúng đắn đâu, quý cô ạ. Con biết là điệp viên cũng phải có quy tắc chứ!”
“Milligan, nói cho tôi biết anh không coi nhẹ chuyện này đi!” Số Hai nói.
“Chắc chắn là không rồi,” chú Milligan mơ hồ đáp, rồi nháy mắt với lũ trẻ.
Ngài Benedict mở cửa và mỉm cười với đám đông đang tụ tập ở hành lang. “Mọi người không định vào ư? Hay là tôi phải đứng cạnh tường và cầm theo một cái cốc?”
Sau khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi - nhũng người không có ghế thì ngồi giữa những chồng sách trên sàn nhà, Milligan vẫn đứng gần cửa, Số Hai đứng gần ngài Benedict, còn ngài thì dựa vào chiếc bàn ngổn ngang toàn sách là sách - bọn trẻ bắt đầu lóng ngóng giải thích của mình. Ngài Benedict vẫy tay ra hiệu cho chúng im lặng.
“Ta không gọi các cháu đến đây để xin lỗi,” ngài nói, “mặc dù nghe lén là một việc làm không hay ho gì. Sau này các cháu phải nhớ kỹ điều đó.” Ngài giơ những tờ giấy mà Milligan đưa cho mình lên. “Đây là điều mà ta muốn thảo luận. Những điều ba cháu nghe được là cực kỳ quan trọng.”
“Đó là chuyện gì thế ạ?” Constance hỏi. “Tại sao lúc nào cháu cũng là người cuối cùng được biết thế?”
“Trong trường hợp này,” ngài Benedict vừa nói vừa liếc qua các giấy tờ, “ta tin rằng đó là vì cháu ở dưới bếp và giả vờ dọn dẹp. Reynie, cháu vui lòng tóm tắt lại cuộc nói chuyện giữa ta, ngài Gaines và cô Argent được không? Milligan và Số Hai cần nắm được các chi tiết. Rhonda, con hãy nhớ những cái tên trong các văn bản này - Milligan và Số Hai cũng sẽ làm thế - rồi hủy chúng đi.”
Trong khi Reynie bẽn lẽn thuật lại chi tiết cuộc nói chuyện, thì Rhonda chăm chú đọc những văn bản giấy tờ. Trí nhớ của cô thật siêu phàm, không kém Sticky là bao, và trong vài phút Reynie thuật lại câu chuyện, cô đã hoàn thành nhiệm vụ, xé nát các văn bản và ngồi xuống sàn nhà bên cạnh Kate.
“Thuật lại tốt lắm, Reynie,” ngài Benedict nói. “Cảm ơn cháu. Giờ thì ta tin là Constance có một số câu hỏi…”
Nhưng chưa kịp hết câu, Constance đã gào lên, “Làm sao ngài biết là họ đang nghe trộm thế ạ? Sao ngài không đuổi họ đi? Như thế thật không công bằng! Và chuyện sử dụng Máy Thì Thầm để điều trị chứng ngủ gật là có thật chứ ạ? Làm sao nó làm được việc đó? Và họ nghĩ gì mà dám lấy cỗ máy đó từ tay ngài? Họ nghĩ họ là ai cơ chứ!”
Với hai má phúng phính đỏ lựng lên vì những cảm xúc mạnh mẽ của mình, cô bé dường như không thể quyết định xem mình nên ghen tị, cáu giận, hy vọng hay lo lắng, và trong tâm trạng bối rối ấy - không tài nào tìm ra nổi đáp án, song cũng không cho ngài Benedict thời gian để mà trả lời - Constance bắt đầu liến thoắng nhắc lại những câu hỏi đó.
Ngài Benedict phải giơ tay lên ra hiệu cô bé yên Iặng. “Để ta lần lượt trả lời các câu hỏi của cháu, cháu yêu. Đầu tiên, ta đã sử dụng phòng nghiên cứu này trong nhiều năm liền, và sự thay đổi về âm học - ý ta là cách thức âm thanh truyền đi - chắc chắn sẽ khiến ta chú ý. Nhưng cho đến khi ta nhận ra khoảng trống trong bức tường đằng sau mình không còn trống như trước nữa thì lúc đó đã quá muộn để đuổi kịp những kẻ điệp viên tinh quái,” - nói đến đây ngài mỉm cười với những điệp viên nhí “mà không thu hút sự chú ý của ngài Gaines. Cháu biết là làm thế không ích gì, lại còn khiến lũ trẻ dính dáng đến đủ các cuộc điều tra, thẩm vấn khó chịu, và chắc chắn là nhà Washington và nhà Perumal cũng sẽ bị liên lụy nữa.”
“Việc Máy Thì Thầm được dùng để điều trị các triệu chứng của bệnh ngủ rũ, như ta nói với ngài Gaines là sự thật: Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ! Ta hy vọng có thể sửa lại cỗ máy để truyền đi những thông điệp mạnh mẽ, về cơ bản là những lời chỉ dẫn giúp định hướng lại một số xung lực thần kinh bị lỗi. Ví dụ như, bất cứ khi nào não của ta gửi đi một tín hiệu bắt ta ngủ gật vào những thời điểm không thích hợp, những lời chỉ dẫn mạnh mẽ sẽ có nhiệm vụ loại bỏ tín hiệu đó.”
“Về cơ bản là một hình thức thôi miên,” Sticky nói, trong khi ngài Benedict cứ đập đập tay vào mũi.
“Và bác nghĩ rằng nó có thể tác động lên cả những người khác nữa,” Reynie nói không chút kinh ngạc, vì tiềm năng mà dự án của ngài Benedict mang lại giờ mới hiện lên trong đầu cậu. “Điều đó sẽ có nghĩa là hàng ngàn người - không, còn hơn thế nữa - hàng triệu người sẽ được giúp đỡ...”
Ngài Benedict gật đầu. “Giờ các cháu đã hiểu tại sao dự án đó lại đáng được thực hiện như thế, mặc dù cơ hội thành công của ta không nhiều.”
“Vậy còn những cơn ác mộng của ngài thì sao?” Constance cố chấp. “Nó có thể điều trị cả cơn ác mộng về mụ phù thủy già và mấy con rắn khủng khiếp nữa chứ ạ?”
“Có khả năng,” ngài Benedict nói. “Thực ra, có rất nhiều việc có thể xảy ra - có khả năng chứ không phải là chắc chắn. Thậm chí ta còn nuôi chút hy vọng bé nhỏ là dùng dự án này để thuyết phục em trai ta đầu hàng nữa. Trong những trường hợp cụ thể, nếu Ledroptha gặp khó khăn mà trước mắt không còn lựa chọn nào... chà, ta nghĩ lúc đó lời hứa khoan hồng sẽ giúp nó đi đúng hướng. Một giải pháp có cơ hội và hòa bình hơn. Nhưng như ta đã nói, nghiên cứu của ta mới chỉ bắt đầu, và bây giờ...”
“Vâng, ngài nói thẳng ra đi ạ!” Constance kêu gào. “Ngài có thể dành chút thời gian không ạ? Thậm chí còn dư thời gian nữa ấy chứ nếu chú Milligan lại lấy giấy tờ của họ!”
“Trò đó không thể diễn lại lần thứ hai đâu,” ngài Benedict đáp. “Dù chúng có quan trọng thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể dừng lại ở những khả năng đó được. Tình cảnh đã thay đổi rồi, cháu yêu ạ. Không còn nhiều thời gian nữa đâu. Mối quan tâm hiện tại của chúng ta bây giờ là phải biết Máy Thì Thầm có thể làm được những gì nếu rơi vào tay kẻ xấu.”
“Bàn tay của lão Gaines quả là xấu xa, tôi có thể xác nhận điều đó,” Milligan nói. “Ông ta không hẳn là một điệp viên của Curtain, ông ta không có óc phán đoán song lại có rất nhiều quyền lực.”
“Một sự kết hợp tồi tệ,” Số Hai nói.
“Cũng có thể ông ta là điệp viên lắm chứ,” Rhonda lên tiếng. “Nếu ông ta có thể chuyển Máy Thì Thầm thành công, ông ta sẽ làm chính xác những gì mà Curtain muốn.”
“Việc đưa nó ra bên ngoài sẽ khiến nó dễ bị tấn công ư?” Kate hỏi khi nhớ lại lời ngài Benedict nói lúc trước.
“Phải,” Rhonda đáp. “Khi chúng ta chuyển Máy Thì Thầm đến đây lần đầu tiên - ngay sau vụ của các cháu ở Học viện - Curtain đang chạy trốn nên không thể chặn chúng ta được. Nhưng bây giờ ông ta đã có thời gian để chuẩn bị rồi. Ông ta có đám tay sai, và chắc hẳn chúng đã lập kế hoạch.”
“Tôi rất muốn chuyển Máy Thì Thầm đi trước,” ngài Benedict nói. “Tòa nhà Thầy Tu là địa điểm khá lý tưởng. Như mọi người đã biết, tôi đã duy trì một văn phòng ở đó - vì những lý do mà chỉ những người trong ngôi nhà này được biết - và chính phủ đã đề nghị bảo đảm an toàn nhiều không gian cho tôi hơn. Nhưng sau một thời gian, rõ ràng mục đích thực sự của họ là tách tôi ra khỏi Máy Thì Thầm. Họ đã cố gắng dùng những biện pháp yên lặng, những bước đi nhỏ, song tất cả đều thất bại nên giờ đây, họ sẵn sàng hành động mạnh mẽ hơn.”
“ ‘Họà ai cơ ạ?” Constance thắc mắc.
“Một số quan chức cấp cao,” ngài Benedict đáp. “Một số kẻ có khả năng là gián điệp của cậu em ta đang muốn tìm cách để chiếm lại Máy Thì Thầm. Những kẻ khác thì quan tâm nhiều hơn đến việc tự thử nghiệm các chức năng của Máy Thì Thầm. Và còn những kẻ khác nữa, ví như cô Argent tội nghiệp là một trong những thành phần không may bị kéo vào vụ việc, nên chỉ cố gắng hoàn thành công việc mà không cần biết đến lòng trung thành, hay trách nhiệm phải quyết định điều gì hết.”
“Vậy bây giờ chúng ta làm gì ạ?” Kate hỏi.
“Đi học chứ làm gì nữa,” Số Hai nhìn đồng hồ và nói.
Ba đứa lớn kêu ầm lên không chịu đi, còn Constance vòng tay thật chặt quanh đầu gối và ré lên như một con mèo đang cáu giận.
“Có lẽ chúng ta nên hoãn buổi học lại,” ngài Benedict vừa nói vừa đặt tay lên cánh tay Số Hai. “Ta biết bị giữ trong bóng tối thật khó khăn và bản thân ta cũng ghét điều đó lắm. Nhưng các cháu phải hiểu rằng ta không thể nói hết mọi điều với các cháu, vì trong một số trường hợp, không biết sẽ tốt cho các cháu hơn.”
“Thế ngài có thể nói với chúng cháu điều gì ạ? Về những ‘động cơ tâm lý’ và ‘nhược điểm cá nhân’ mà ngài Gaines đề cập, những điều mà ngài nghĩ là có ích nhưng Ủy ban lại cho là không ấy ạ?”
Ngài Benedict lại đập đập mũi. “Đó là một vài điều ta có thể nói cho các cháu. Theo ta, động cơ của Ledroptha rất đáng lưu tâm. Không chỉ là những việc cậu ấy làm mà còn cả lý do tại sao làm thế nữa. Chúng ta càng hiểu rõ vấn để này thì càng dễ dàng đoán trước động thái tiếp theo của cậu ấy. Và ta tin rằng cuộc nói chuyện của ta với các cựu Điều hành viên rất có ích trong việc này.”
“Cháu không hiểu chúng có ích như thế nào,” Sticky thắc mắc. “Chúng ta đều biết Martina muốn trả thù lão Curtain vì đã bỏ rơi cô ta - nhưng cô ta không biết nhiều về điều đó, đúng không ạ? Còn Jackson và Jillson đã làm Điều hành viên rất lâu rồi, nhưng cháu không nghĩ là chúng tỏ ra hợp tác cho lắm.”
“Ồ không,” ngài Benedict khẽ cười nói. “Chúng còn cố gắng để gây cản trở ấy chứ. Nhưng trong quá trình đó, chúng đã tiết lộ nhiều hơn những gì chúng dự định. Đáng chú ý nhất là, chúng đã tiết lộ S.Q. Pedalian đã làm việc với Máy Thì Thầm nhiều thời gian hơn các Điều hành viên khác.”
Lũ trẻ cau mày đầy ngạc nhiên. Sau vụ ở Học viện, chúng hiểu rất rõ những khoảng “thời gian” này là gì; lão Curtain đã trao chúng cho các Điều hành viên của mình như một phần thưởng, điều này giúp đảm bảo lòng trung thành của họ. Đặc biệt là Reynie và Sticky, chúng nhớ rất rõ cảm giác hạnh phúc khi chúng nghĩ tới những điều mà cỗ máy điều khiển - nói cách khác là những điều mà lão Curtain muốn chúng nghĩ - một hiệu quả mà Máy Thì Thầm thực hiện bằng cách xóa sạch tất cả nỗi sự hãi lớn nhất của chúng. Thậm chí nếu bạn biết sự thật đen tối về mục đích của Máy Thì Thầm (như hai cậu ấy đã biết), thì cảm giác mà nó mang lại cho bạn - thứ ảo giác lướt nhanh nhưng mạnh mẽ về niềm hạnh phúc - sẽ khiến bạn càng khao khát nó nhiều hơn.
“Tại sao S.Q. lại được dành nhiều thời gian làm việc với Máy Thì Thầm hơn ạ?” Kate hỏi. “Trong đám tay sai thì hắn ta hẳn là kẻ trung thành nhất!”
“Có lẽ hắn trung thành vì có những khoảng thời gian thêm đó,” Sticky gợi ý.
“Nhưng tại sao lão Curtain lại trao nhiệm vụ đó cho hắn?” Constance hỏi. “Tại sao ông ấy lại muốn giữ S.Q. bên mình ngay từ đầu? Đầu óc gã đó ngu độn như một con bò mà.”
“Tội nghiệp anh ta, đó không phải là lỗi của anh ta” Kate trả lời. “Và em biết anh ta thực sự rất tốt bụng.”
“Em biết,” Constance độp lại, “điều đó càng làm em băn khoăn tại sao lão Curtain lại muốn anh ta.”
“Các cháu hỏi đều đúng cả,” ngài Benedict nói, “và ta sẽ chuyển nó thành bài tập để các cháu suy ngẫm về câu trả lời thỏa đáng nhất. Tất nhiên là trong thời gian đó, các cháu vẫn phải tiếp tục học.”
“Ngài không thể nói cho chúng cháu biết điều ngà được ạ?” Sticky hỏi.
“Có gì quan trọng đâu cơ chứ?” Ngài Benedict nói trong lúc cầm một cuộn giấy từ trên bàn lên. “Tuy nhiên, để đền bù lại, ta đã tạo ra một câu đố khá dễ mà ta tin rằng rất thích hợp với các cháu. Chắc chắn là các cháu sẽ giải quyết nó rất nhanh.”
“Ồ, nhưng thưa ngài!” Kate thúc bách nói trong lúc nghển cổ lên cùng những đứa khác (cả lũ đang cố ngó nghiêng để nhìn lướt qua câu đố). “Nếu ngài nghĩ chúng cháu có thể giải quyết được nó nhanh đến thế thì tại sao chúng cháu phải chờ đợi...” Cô bé ngừng lại khi để ý thấy lông mày ngài Benedict nhướng lên - một dấu hiệu chắc chắn rằng cô bé đã bỏ lỡ điều gì đó. Cô quay sang Reynie, cậu nhún vai đầy cam chịu và nói, “Bài tập không phải là để tìm ra câu trả lời đúng nhất, nhớ không? Mà là phải suy ngẫm về nó.”
Ngài Benedict mỉm cười. “Như các cháu đã biết rõ là đôi khi đáp án chỉ là sự khởi đầu. Ta hứa là chúng ta sẽ thảo luận lại chuyện này, nhưng trong thời gian đó chúng ta phải làm những nhiệm vụ khác. Các bài học, trong trường hợp của các cháu nhắc ta nhớ lại...” Ngài Benedict đan các ngón tay lại với nhau và nhìn chằm chằm đầy khích lệ vào Constance. “Các bạn cháu đã đồng ý tham gia vào một thử thách mới mà ta mới nghĩ ra. Ta không biết cháu có sẵn sàng tham gia không? Ta nghĩ là có thể cháu sẽ thích trò thử thách này...”
Trước khi ngài Benedict nói xong ý định của mình, Constance đã vỗ tay ầm ĩ và nhảy tưng tưng tại chỗ. Những đứa trẻ khác nhìn nhau, vặn vẹo người ra vẻ không thoải mái.
“Tuyệt vời!” Ngài Benedict nói. “Thế ngày mai thì sao? Moocho nói với ta rằng cậu ấy đã có những nguyên liệu cần thiết, và Milligan đã đồng ý bảo đảm cho món kem rồi, vậy nếu ngày mai được thì - xem nào, ngay sau bữa trưa được không?”
“Càng sớm càng tốt ạ!” Constance gào toáng lên.
“Vậy thống nhất là ngày mai nhé,” ngài Benedict nói. “Trong thời gian chờ đợi, các cháu yêu, các cháu hãy cân nhắc câu đố của ta...”
“Và cả giờ học chiều nữa chứ,” Số Hai gợi ý trong lúc giật lấy cuộn giấy trước khi bọn trẻ
“Và cả giờ học chiều nữa,” ngài Benedict tán thành. “Các cháu đi được rồi!”
Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan - Trenton Lee Stewart Thế Giới Kỳ Bí Của Ngài Benedict - Tập 3 - Tiến Thoái Lưỡng Nan