Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 216
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3722 / 62
Cập nhật: 2015-11-18 14:16:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 198: Dục Hỏa Nan Bình (tt)
rong phút chốc trong lòng Vãn Thanh có rất nhiều cảm xúc, trong đó có một ít thương xót, Mộ Dung Kiềm là bị dục vọng bản thân làm hại, nếu hắn chịu làm những chuyện quang minh chính đại, chỉ sợ cũng là một nhân tài hiếm có.
Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng đàn yếu ớt.
Cầm kỹ thuần thục mà cao siêu tinh xảo, tinh thuần mà đầy nghệ thuật.
Khúc đàn tên “Hàn nha hí thủy”, tiếng đàn du dương mà yên lặng, như tiếng suối róc rách trong khe núi xa, khi thì thanh thoát như gió, khi thì lững lờ như mây, khi thì mềm mại như tơ, khi thì uyển chuyển u dương.
Vãn Thanh nhắm mắt, giống như có thể thấy hàn nha (tên một loài chim thôi) đang nô đùa trong làn nước trong xanh, tự do thoải mái nhàn nhã, chính là cuộc sống mà nàng hằng mong ước.
Là hắn.
Ngân Diện.
Cũng chỉ có hắn, mới có thể khiến tiếng đàn thăng hoa đến cảnh giới đó, âm nhạc và cảm xúc hòa làm một, khiến người khác vừa nghe, là có thể cảm nhận điều mà hắn muốn gửi gắm qua tiếng đàn.
Đúng rồi, nơi này là kinh thành, Phượng Cô làm lễ cưới to như vậy, nhất định là hắn biết.
Hắn đã tới.
Hắn chúc phúc cho nàng.
Mặc dù, hắn không xuất hiện, nhưng nàng có thể nhận ra lời chúc phúc hắn gửi trong tiếng đàn.
Lúc này, cửa bị một người nhẹ nhàng đẩy ra.
Hồng Thư và Song nhi nhẹ nhàng kêu lên: “Gia.”
Phượng Cô nhẹ nhàng trả lời: “Uh, các ngươi đều lui ra đi!”
“Vâng” Hồng Thư và Song nhi vừa nói, đã thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.
Khúc “Hàn nha hí thủy” cũng đã xong.
Khúc nhạc cũng đàn xong, có lẽ, hắn đã đi.
Thanh âm của Phượng Cô nhẹ nhàng mà ẩn tình: “Thanh nhi, rốt cục chúng ta cũng có một đêm động phòng hoa chúc chính thức!”
Vừa nói vừa cầm như ý, nhẹ nhàng đi đến bên giường, dè dặt nhấc tấm hỉ khăn lên, dáng vẻ của hắn như đang mở thứ trân bảo gì ra vậy.
Nữ tử trước mặt hắn đầu đội mũ phượng, da trắng như tuyết, càng nổi bật sắc hồng mê người, môi đỏ như anh đào, nàng khẽ mỉm cười, môi hồng răng trắng, cực kỳ diễm lệ, hàng mi cong vút hơi hạ xuống, đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý, như nước hồ thu, làm lòng người phải say đắm
“Thanh nhi, tối nay nàng thật đẹp!” Hắn thở dài nói, đôi phượng nhãn nhìn nàng si ngốc, chưa từng nháy mắt lấy một cái.
“Trước kia ta không đẹp sao?” Vãn Thanh đỏ mặt nhẹ nhàng hỏi ngược lại, trong lúc nhất thời, trong lòng thấp thỏm bất an, như nai con nhẩy loạn, thật không thể hiểu, đã không còn là hoàng hoa khuê nữ, đứa con trong bụng cũng sắp chào đời, nhưng không thể hiểu vì sao, vào giờ phút này, nàng vẫn xấu hổ như thiếu nữ.
Nhưng nàng như vậy càng khiến thần chí Phượng Cô như say hơn, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong lòng: “Thanh nhi của ta, mặc kệ khi nào cũng đều là đẹp nhất, không người nào có thể sánh được nửa phần.”
Vừa nói, vừa hôn nhẹ lên môi nàng một cái, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước. Rồi sau đó cảm động ôm nàng vào lồng ngực mình, như sợ đánh mất.
“Thanh nhi, ta rất yêu nàng! Nàng không biết ta đã ngày nhớ đêm mong giây phút này đến thế nào, không biết ta muốn nàng đến thế nào, không biết ta nhớ nàng đến thế nào, ta vẫn luôn tưởng tượng đến giờ phút này, ôm nàng vào ngực, tận tâm che chở cho nàng!” Phượng Cô thở dài nói.
Vãn Thanh chỉ nói: “Vậy vì sao còn phải chờ đến lúc này!” Nhưng trong giọng nói không có chút oán giận nào, chỉ có sự ngọt ngào.
“Ta nợ nàng nhiều lắm, thế nên, ta muốn trả lại từng chuyện từng chuyện một, hôn lễ này, là điều đầu tiên ta nợ nàng, có lẽ nàng không cần thứ lễ tiết phàm tục này, nhưng ta nhất định phải trả lại nàng.” Hắn nói với giọng xúc động, thanh âm hơi khàn khàn, giống như có thể câu hồn người nghe: “Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, rốt cục vào giờ khắc này, cũng có thể viên mãn thành công ở cùng một chỗ, sau này, ta muốn dùng con người ta trái tim ta yêu nàng, bảo hộ nàng không phải chịu chút thương tổn nào.”
Hắn lại hứa hẹn một lần nữa.
Cảm giác được quá nhiều nùng tình mật ý, Vãn Thanh nói nhỏ vào tai hắn: “Ngã tâm tự quân tâm, vĩnh thế bất ly phân. Trường phát vi quân oản, xảo nhan vi quân trang!” (Lòng ta cũng giống như lòng chàng, trọn kiếp không xa. Vì chàng mà búi tóc, vì chàng mà trang điểm)
Phượng Cô vừa nghe thế, mừng rỡ như điên, đôi phượng nhãn mở lớn, như không thể tin nổi, như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy, bởi vì Vãn Thanh chưa bao giờ nói những lời tình tứ với hắn, hắn vẫn cho là, Vãn Thanh là con người trong sáng thuần khiết, chỉ sợ sẽ không nói bất cứ lời tình tứ nào, không ngờ, lúc này lại được nghe nàng nói thế.
Hắn cầm lấy hai tay Vãn Thanh: “Thanh nhi, nàng nói lại lần nữa cho ta nghe, nói lại lần nữa cho ta nghe, ta muốn nghe một lần nữa, để xác định rằng mình không nghe nhầm!”
Vãn Thanh xấu hổ cười một tiếng, nhíu mày, giả bộ giận: “Chàng làm đau tay ta!”
“Sao! Ta… ta… ta chỉ là quá kích động!” Phượng Cô buông lỏng tay Vãn Thanh, có chút lúng túng, kẻ mồm miệng giảo họat có khả năng chỉ dùng lời nói ép chết đối phương, giờ phút này lại không biết nói gì dưới ánh nhìn của Vãn Thanh.
Vãn Thanh chưa từng nhìn thấy một Phượng Cô như thế, mềm lòng, vì vậy khẽ kéo hắn, ghé vào bên tai hắn, nhắc lại một lần nữa, giọng nói dịu dàng êm ái, ẩn tình tha thiết: “(Lòng ta cũng giống như lòng chàng, trọn kiếp không xa. Vì chàng mà búi tóc, vì chàng mà trang điểm)!”
Phượng Cô hưng phấn đến mức mắt cũng đỏ hoe, ôm Vãn Thanh vào trong lòng: ” Thanh nhi, kiếp này có nàng, không cầu gì nữa!”
Vãn Thanh cười: “Đừng quên, còn có con của chúng ta nữa!” Dứt lời chỉ vào bụng mình.
Phượng Cô vừa nghe, liền gật đầu, tràn đầy sự hưng phấn của kẻ làm cha, nhẹ nhàng cúi người, áp tai lên bụng Vãn Thanh, nhẹ nhàng nói: “Nghe người ta nói, làm vậy có thể cảm nhận được cử động của đứa con trong bụng!”
Vãn Thanh cười ngọt ngào: “Đúng vậy, từ khi 6 tháng, nó đã bắt đầu đạp, được 7 tháng, đã có thể vươn nắm tay nho nhỏ.”
Đây là chuyện vui vẻ nhất của người làm mẹ.
“Cảm ơn nàng, Thanh nhi!” Phượng Cô cảm thán nói.
Vãn Thanh có chút không hiểu: “Cảm ơn ta cái gì?”
“Cảm ơn nàng nguyện ý trở thành phu nhân của ta, cảm ơn nàng nguyện ý vì ta sinh con đẻ cái, cảm ơn nàng giúp ta tìm thấy bản thân mình, cảm ơn nàng vẫn một mực ở bên cạnh ta, ta còn muốn cảm ơn nàng nhiều lắm…… ” hắn thở dài nói.
Vãn Thanh cũng dịu dàng nâng người hắn lên, nhẹ nhàng vòng tay ôm hắn, thành một tư thế vô cùng ấm áp.
Mùi thơm lãnh liệt của hoa mai từ người nàng truyền đến mũi hắn, mái tóc dài của nàng không ngừng trêu chọc tai hắn, hắn là nam nhân trẻ tuổi khí lực sung mãn, lại đang ôm nữ tử mình yêu trong lòng, làm sao có thể kiềm chế được.
Phượng Cô quay người lại, ôm Vãn Thanh vào trong lòng, đôi môi nóng bỏng, hôn nàng mãnh liệt, triền miên đến mức dường như quên hết tất cả, toàn thân hắn nóng đến mức chỉ hận không thể làm Vãn Thanh tan chảy theo.
Nụ hôn cuồng liệt mà ẩn tình, như muốn hút đi linh hồn của Vãn Thanh, đầu lưỡi hắn thăm dò khắp miệng nàng, hút hết nước bọt của nàng, hút hết không khí của nàng…
Vãn Thanh làm sao chịu được nụ hôn cuồng nhiệt đó, cả người nóng lên, như muốn ngừng thở, bên trong thân thể có thứ gì đó đang khát khao, nhưng chính nàng cũng không biết, chỉ có thể nhẹ nhàng than nhẹ từng tiếng mập mờ, yếu ớt, căn bản chỉ thêm kích thích Phượng Cô.
Tay của hắn, nhẹ nhàng lướt qua da thịt trơn láng như ngọc của nàng, chậm rãi trượt từ gáy xuống, nhẹ nhàng kéo một cái, thắt lưng bị hắn tháo ra, bộ giá y đẹp đẽ quí giá nhẹ nhàng trượt xuống……
Vãn Thanh có chút không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ cảm thấy toàn thân như bị hỏa thiêu, rõ ràng đang là ngày đông tháng giá, nàng lại đổ mồ hôi, nhẹ nhàng xoay người, mới giật mình nhận ra, quần áo trên người đã bị Phượng Cô cởi đi quá nửa từ lúc nào.
Nàng có chút e lệ, hơn nữa nhớ ra đứa con trong bụng, vì vậy nói: “Chúng ta không thể, đứa con trong bụng …
Nhưng Phượng Cô đã muốn ngừng cũng không thể, rất nhiều tương tư tích tụ cần được phát tiết, ôm nàng trong lòng, bảo hắn dừng như thế nào, hắn không thể dừng lại, chỉ có thể hung hăng hôn nàng, đôi môi càng thêm mạnh bạo, thở sâu một hơi: “Không có việc gì, ta sẽ vô cùng nhẹ nhàng, nếu nàng cảm thấy không khỏe liền nói ra, ta sẽ dừng ngay lập tức!”
“Nhưng… ” Vãn Thanh còn đang muốn nói, Phượng Cô đã dùng môi chặn lời nàng, không cho nàng cơ hội nói tiếp: “Từ từ cảm nhận… “
“Uhm…… ” Vãn Thanh nỉ non nói.
Vạt áo bị mở rộng, cả phòng xoay tròn, dù không có lò sưởi, cũng nóng như mùa hè, lửa tình kia như thắp sáng cả tân phòng.
Đột nhiên, Vãn Thanh kêu một tiếng: “A! … “
“Làm sao vậy?” Phượng Cô căng thẳng hỏi, cánh tay đang muốn cởi yếm ngừng lại, hắn đã rất nhẹ nhàng rồi, cũng không dám đụng đến bụng nàng, bọn họ chưa có đêm động phòng xuân tiêu chính thức nào mà!
“Bụng của ta quặn đau!” Vãn Thanh cố hết sức nói.
“Là do ta không cẩn thận?” Phượng Cô khẩn trương nói, có chút trách cứ bản thân.
“Không phải, ta cũng không biết, không biết vì sao đột nhiên quặn đau! Lúc đau lúc không!”Vãn Thanh cố hết sức ngồi dậy, rốt cục cũng không dám khinh thường nữa, vừa rồi quả thật nàng rất đau.
“Đột nhiên quặn đau sau?” Phượng Cô hỏi, ánh mắt trở nên cổ quái.
“Đúng vậy, đau xong là hết, ta chưa từng bị thế!” Vãn Thanh nói, nhẹ nhàng lau giọt mồ hôi vã ra trong lúc đau, áo xống đã cởi gần hết, thân thể thấy hơi lạnh.
Phượng Cô nhẹ nhàng ôm nàng, sưởi ấm cho nàng, rồi sau đó nhẹ tay đặt lên bụng nàng, hỏi: “Có muốn … thỉnh đại phu đến xem không?”
“Không cần, vừa rồi chỉ là vô tình đụng phải! Hiện tại không còn đau nữa!” Vãn Thanh khẽ cười nói.
“Haizzz, đứa bé này, không chịu thông cảm cho cha mẹ! Đêm động phòng cũng không nhường được một chút!” Phượng Cô tức giận lẩm bẩm nói.
Vãn Thanh trừng mắt: “Chàng nha, nói gì đó!”
“Ta chỉ muốn cùng Thanh nhi tận hưởng đêm xuân, đã bị tiểu tử này cản trở rồi, trong lòng buồn bực! Chưa ra đời đã không hợp với cha!”Phượng Cô hừ lạnh, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, cũng không thể đụng vào, nhiệt tình vừa rồi không biết đã bốc hơi đi đâu hết, giờ hắn chỉ có thể cắn răng, âm thầm chịu đựng.
Nhưng sự hành hạ này, biết dùng từ ngữ gì để tả cho hết nỗi khổ sở!
“Chàng nha, con còn chưa ra đời đã nói như vậy, tương lai nhất định nó sẽ không thích chàng.” Vãn Thanh khẽ sẳng giọng, nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Nàng không…biết nhiều lắm về chuyện nam nữ, nhưng cũng đọc thấy trong sách nói, nam nhân khi dục hỏa bốc lên, vô cùng khó chịu, nhìn Phượng Cô đần thối mặt, chắc là sự thật, vì vậy hơi áy náy: “Đừng như vậy, chúng ta còn thời gian cả đời mà!”
Phượng Cô nghe thế đành ôm chặt Vãn Thanh, lấy đó làm an ủi: “Uh, chúng ta đi ngủ, chịu sức ép cả ngày, nàng cũng mệt rồi, nên ngủ sớm đi.”
“Được.” Vãn Thanh nói, vừa nói vừa định nằm xuống, nhưng vừa dùng lực một chút bụng lại quặn đau, hơn nữa càng lúc càng đau, nàng phải hô lên: “Đau quá!”
Nàng đưa tay vỗ về bụng, đau trào nước mắt.
Phượng Cô kinh hãi, cầm tay Vãn Thanh: “Thanh nhi, nàng thấy sao? Rất đau sao?”
Vãn Thanh cố hết sức gật đầu: “Bụng ta đau quá.”
“Đau theo cơn, chẳng lẽ là…… ” Phượng Cô mừng rỡ như điên đến mức muốn nhảy dựng lên, hắn được làm cha rồi!
“Đau đẻ sao? Nhưng 10 ngày nữa mới là ngày dự sinh mà.” Vãn Thanh nói, mặc dù bụng nàng rất đau, nhưng trong lòng cũng đang mừng như điên.
Nàng chỉ không dám xác định, bởi vì nàng sinh con lần đầu, không thể hiểu, nếu đại phu nói ngày dự sinh là mười ngày sau, tại sao tối nay đã đau đẻ?
“Nhất định là thế! Nhất định là thế! Ta có đọc qua y thư, khi nữ tử sinh con, tuy có dự tính ngày sinh, nhưng đôi khi có thể sinh con sớm hơn hoặc muộn hơn, nhất định là cục cưng cũng đang vui đến không thể chờ được, ha ha ha, ta được làm cha!” Phượng Cô mừng như điên nói, rồi sau đó liền xông ra ngoài: “Ta đi thỉnh bà đỡ đến! Thanh nhi, nàng kiên nhẫn một chút!”
Bà đỡ đến, thì ra là Vãn Thanh trải qua một ngày đại hỉ, tâm trạng lên cao, khiến vỡ ối, sinh sớm 10 ngày.
Nhưng đúng là hỉ thai.
Phượng Cô đứng ở ngoài cửa, nghe Vãn Thanh khóc từng tiếng thê lương, lòng hắn rối như tơ vò, hắn khẩn trương bẻ cành cây hoa mai bên cạnh, thiếu điều nhổ bật cả cây. (cây mai thiệt là đáng thương T_T)
Hắn âm thầm mắng bản thân: “Nếu sớm biết sinh con đau như vậy! Không nên để Thanh nhi mang thai!” Nghe Vãn Thanh kêu tiếng sau thê lương hơn tiếng trước, trái tim hắn như bị vò mạnh, chỉ hận không thể thay nàng chịu đau.
Phượng lão thái thái đứng một bên, nghe thấy lời Phượng Cô nói, chỉ cười một tiếng, tiểu tử này, thật đúng là đã động chân tình: “Tiểu tử nhà ngươi, cũng biết đau lòng rồi đấy! Nữ nhân đều phải trải qua việc đó, nếu không làm sao có thể trở nên hoàn mỹ! Ngươi không cho sinh, Thanh nhi đi lễ phật liền!”
“Đau như thế, nàng làm sao có thể chịu được! Bình thường Thanh nhi rất giỏi chịu đau, nhất định là đau nhiều lắm mới khiến nàng kêu khóc thê lương như thế!” Phượng Cô nói, nhìn trong phòng chăm chú, nhưng không nhìn thấy gì, một cánh cửa đã che khuất tất cả.
“Bao nhiêu nữ tử trên thế gian này, có ai là không phải chịu đau khi sinh con!” Phượng lão thái thái nói thế xong thì không nói gì nữa, trong lòng bà cũng rất lo lắng mong được ôm chắt.
Phượng Cô thở dài, định lao vào, bị Phượng lão thái thái ngăn cản: “Nữ tử sinh con, nam tử không thể đi vào.”
“Cháu làm sao có thể để Thanh nhi chịu khổ một mình trong đấy!” Phượng Cô nói, đột nhiên thấy cửa mở ra, nhóm nha hoàn vừa bê nước ấm vào giờ bê ra một chậu nước loang máu, hắn vừa nhìn, đã không thể kiềm chế được, lao vọt vào.
Đúng lúc này, Vãn Thanh đột nhiên khóc lớn một tiếng, nương theo tiếng khóc lớn của Vãn Thanh là tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang vọng không gian.
“Sinh rồi!”
“Sinh rồi!”
Mọi người đồng thành hoan hô, Phượng Cô liều lĩnh vọt vào, Phượng lão thái thái cũng vịn tay tỳ nữ vội vã đi vào.
Vạn Kiếm Sầu
Thất Thân Làm Thiếp
Tác giả: Nguyệt Sinh
Cuốn TRỌNG SINH
Thất Thân Làm Thiếp Thất Thân Làm Thiếp - Nguyệt Sinh Văn Án Thất Thân Làm Thiếp