A book is to me like a hat or coat - a very uncomfortable thing until the newness has been worn off.

Charles B. Fairbanks

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1114
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4261 / 157
Cập nhật: 2014-11-28 23:07:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 983: – Ý Ngoại Phát Hiện (phát Hiện Bất Ngờ)
ải Nữ bên cạnh hơi mơ hồ, cô bé chỉ được mấy tuổi nhỏ nhoi nên còn biết rất ít về những điều thần bí của Lục Vân, chỉ đành xem náo nhiệt mà thôi. Bất quá, cho dù là xem qua, Hải Nữ cũng thấy được một số điều gì đó, nhưng điều này càng khiến nó thêm mờ mịt mơ hồ.
Lục Vân nhanh chóng hoàn thành niêm phong, nói với Hải Nữ:
- Đi thôi, chúng ta đi về từ phía khác.
Hải Nữ nghi hoặc nói:
- Từ phía khác? Từ đâu?
Lục Vân cười nói:
- Vọng gác đá này có năm cái, ta suy đoán hẳn từ cái đối xứng.
Nói rồi thân hình loáng lên, chớp mắt đã đi đến vọng gác đá thứ hai từ phải qua.
Nhìn lên bốn cửa hầm bên trên này, Lục Vân biết bản thân đoán không sai, vì vậy không nói thêm, cứ làm như cũ, tiếp tục niêm phong nơi này. Sau đó mới dẫn Hải Nữ đi qua niêm phong do mình lập ra, tiến vào trong đó.
Nhìn khắp bốn bề, tình hình giống hệt như những gì đã thấy trước đây. Điều này khiến Lục Vân cau chặt mày kiếm, tự nói với mình:
- Bố trí như vậy thì vọng gác đá ở giữa có ẩn chứa điều gì đây?
Hải Nữ nói:
- Chúng ta đi xem là biết liền.
Lục Vân cười nói:
- Không đơn giản như con nghĩ, vừa rồi khi đi qua bên dưới, ta dò xét qua tình hình bên trong vọng gác đá đó, phát hiện nó hoàn toàn ngăn cách với bốn vọng gác kia, không tìm được một chút dao động nào.
Hải Nữ không hiểu nói:
- Vậy là như thế nào? Sư phụ có thể nói rõ ràng hơn không?
Lục Vân đáp:
- Không rõ được, phải tiến vào bên trong mới biết được, đi thôi.
Đến vọng gác đá ở giữa, Lục Vân không lập tức tiến vào, chàng ôm Hải Nữ ép mình vào bên ngoài vọng gác đá né tránh tầm nhìn của cá mập ma bốn phía, nhưng lại bắt đầu tiến hành dò thám vọng gác đá.
Bề ngoài vọng gác đá này không có gì đáng nhìn, nhưng bốn cửa đá lại có kết giới phong ấn vô hình, điều này rõ ràng khác hẳn với bốn vọng gác kia.
Lục Vân phân tích qua tính chất của kết giới, kết quả biết được khiến chàng thất kinh. Té ra kết giới này quỷ dị vô cùng, không ngờ là do những khí bụi phát xuất từ bốn vọng gác đá tạo thành, một khi chạm đến sẽ khiến bốn vọng gác đá còn lại lập tức chú ý, tự động phát ra cảnh báo.
Hiểu được điều này rồi, Lục Vân bắt đầu suy nghĩ.
Trong năm vọng gác đá có một cái Hắc Lệ ở trong đó chàng còn chưa vào, nói cách khác, một khi làm kinh động đến bốn vọng gác cũng chỉ có thể kinh động được một mình Hắc Lệ thôi.
Khi đó, hai bên gặp mặt tất sẽ phát sinh xung đột, nhưng Lục Vân lúc này lại không muốn giết hắn, muốn lưu hắn để trấn thủ nơi này.
Thế rồi, Lục Vân liền né tránh hắn trước đã, tìm một loại phương pháp khác thích hợp hơn.
Nghĩ đến đây, Lục Vân tập trung chú ý về hiện tại, suy tư vì sao vọng gác đá này lại phải tạo ra kết giới, bên trong nó thật ra ẩn chứa gì đây?
Được một lúc, Lục Vân nghĩ được một cách, muốn sử dụng thuật “Không Gian Khiêu Dược” để vượt cửa đá này.
Được nhiên, có phần mạo hiểm, bất quá Lục Vân cũng đã suy xét cẩn thận rồi, một khi kinh động đến Hắc Lệ, chàng liền có thể dùng thuật Không Gian Khiêu Dược chuyển đổi qua lại giữa năm vọng gác đá, thế thì hắn cũng không tìm được hành tung của chàng.
Quyết định vậy rồi, Lục Vân lập tức hành động, kết quả hoàn toàn thuận lợi, rất dễ dàng tiến vào được bên trong đó.
Quan sát bốn bề, Lục Vân hơi biến sắc. Vọng gác đá này có phần quỷ dị, bề ngoài không một chút khác thường nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi, rõ ràng cánh cửa đá không chỉ là một lối vào mà còn là một cánh cửa thời gian không gian.
Thôi suy nghĩ, Lục Vân đánh giá bốn phía, phát hiện trong này tổng cộng có bảy căn phòng đá, mỗi nơi đều hoàn toàn giống nhau, hơn nữa còn nối liền với nhau, khiến người ta cảm thấy như trong mê cung.
Đương nhiên, điểm này không thể làm khó được Lục Vân, chàng dễ dàng đi xuyên qua năm căn phòng đá, nhưng lại không thu được kết quả gì. Điều này khiến chàng cảm thấy kinh ngạc.
Hải Nữ nhìn chàng, hỏi lại:
- Sư phụ, người đang suy nghĩ gì vậy?
Lục Vân vuốt ve mái tóc của nàng, nhỏ nhẹ nói:
- Sư phụ đang nghĩ nơi này nếu đã có kết giới phong ấn, bên trong nhất định có bí mật. Nhưng hiện tại không thấy được điều gì, cho thấy trong này còn ẩn chứa một vật gì đó chúng ta còn chưa phát hiện được.
Hải Nữ nói:
- Đúng thế, Hải Nữ cũng thấy kỳ quái. Nơi này kỳ kỳ quái quái, luôn có vật gì đó gây nhiễu loạn suy tư của con, khiến con không sao nắm bắt được.
Lục Vân hơi kinh ngạc, thấy vẻ mặt nghi hoặc của nó, không khỏi hỏi tới;
- Cảm giác đó có rõ ràng không? Từ đâu mà đến?
Hải Nữ lắc đầu nói:
- Con cũng không rõ nữa, dường như đến từ dưới chân.
Lục Vân trầm ngâm một lúc, Ý Niệm Thần Ba trong não vận chuyển nhanh chóng, tiến hành dò xét cẩn thận toàn diện vọng gác đá này. Sau chín lần liên tục chuyển biến tần suất, cuối cùng phát hiện được một chút khác thường.
Té ra, chín căn phòng đá bên trong này không chỉ là một mê cung đơn giản, giữa chúng còn có một thứ tự nhất định, chỉ có nắm vững được bước đi chính xác, cuối cùng mới đi đến một căn phòng đá, ở đó bên dưới xuất hiện cửa hầm.
Hiểu được điều này rồi, Lục Vân dẫn Hải Nữ bắt đầu dò xét.
Đây là lần dò xét rất phức tạp, hơn nữa còn rất dễ phạm sai lầm, chỉ cần không lưu tâm một chút liền rơi vào vết cũ, chỉ được phí công rút lui mà thôi.
Để tránh quay lại đường cũ, mỗi lần Lục Vân đi qua một nơi đều lưu lại một dấu vết bằng Ý Niệm Thần Ba với tần suất khác nhau.
Như vậy, sau vài chục lần thí nghiệm, cuối cùng Lục Vân tìm được bước đi chính xác, phát hiện được một cửa vào chót cùng ở giữa một căn phòng đá.
Ngừng lại, Lục Vân không lập tức tiến vào mà lại phát xuất ra Ý Niệm Thần Ba để dò xét cẩn thận trước đã, sau đó mới dẫn Hải Nữ tiến vào.
Đến tầng thứ nhất, Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, Hải Nữ vẻ mặt lại kinh ngạc, không khỏi mở miệng:
- Sư phụ, nơi này thật thần kỳ, không ngờ bố trí chín cửa vào bằng ánh sáng, còn có nhiều cột sáng độc lập, hệt như những con cá mập đang bơi lượn qua lại.
Lục Vân không nói gì, chỉ hơi hơi gật đầu, ánh mắt quét qua chín cửa vào bố trí trên bốn bức tường.
Những cửa vào này bị những làn sáng màu sắc khác nhau ngăn cách, nhìn xa xa hệt như một cánh cửa bằng sao, xinh đẹp mà lại thần bí.
Cánh cửa Lục Vân tiến vào ở giữa một không gian thần bí, bốn phía có hình tròn bố trí trí chín cửa vào, còn những vị trí khác bố trí một số những cột sáng dài cả trượng, bọn chúng di động thẳng đứng, xem ra rối loạn nhưng lại có một quy luật nhất định, vừa hay ngăn cách hai người Lục Vân mới vào với chín cánh cửa bốn phía.
Nắm rõ được điểm này rồi, Lục Vân cười nhẹ nói:
- Hải Nữ, con nói những cột sáng này vì sao không ngừng lưu động?
Hải Nữ liếc nhìn bốn phía, chần chừ nói:
- Con nghĩ bọn chúng bị một loại sức mạnh nào đó điều khiển nên mới như thế này. Còn tác dụng của bọn chúng … con biết rồi, chính là để ngăn trở chúng ta tiến gần đến chín cửa ánh sáng.
Lục Vân cười nói:
- Càng lúc càng thông minh rồi.
Hải Nữ ngước mặt nhỏ xíu, vẻ mặt đắc ý nói:
- Đó là đương nhiên, đi theo sư phụ đương nhiên càng lúc càng thông minh rồi.
Thấy vẻ mặt của nó như vậy, Lục Vân không khỏi muốn cười, bất quá chàng cố nhịn nói:
- Hải Nữ, con có biện pháp nào đi qua chăng?
Hải Nữ quan sát khá lâu, lắc đầu nói:
- Tạm thời không nghĩ ra được, sư phụ có biện pháp nào chăng?
Lục Vân cười hỏi:
- Con thấy sao?
Dứt lời, Hải Nữ chỉ thấy trước mắt lóe lên, nhìn kỹ mới phát hiện được, Lục Vân đã dẫn nó đi xuyên qua những cột sáng kia đến trước một cửa ánh sáng.
Kinh ngạc nhìn Lục Vân, Hải Nữ hiếu kỳ hỏi:
- Sư phụ, người làm sao được vậy, người dạy cho Hải Nữ đi.
Lục Vân mỉm cười nói:
- Đừng nóng nảy, sau này sư phụ sẽ dạy cho con, bây giờ chúng ta đã mất nhiều thời gian rồi, chậm trễ nữa con sẽ khiến ba vị sư nương lo lắng.
Nói rồi tay trái vươn ra, nhẹ nhàng chạm vào làn sáng trên cửa ánh sáng, lập tức hoa lửa tung tóe bốn phương, âm thanh ri ri vang lên càng tăng thêm mùi vị kinh khủng.
Giữ nguyên tư thế, Lục Vân cau mày nói:
- Cấm chế trên cửa này rất quỷ dị, thật ra phải che dấu điều gì đây?
Hải Nữ nhìn bốn phía, nhẹ giọng nói:
- Màu sắc của chín cửa ánh sáng không giống nhau, từng cái có ẩn chứa điều gì đó hay hơn nữa chỉ nhằm che mắt người ta mà thôi đây?
Câu nói của Hải Nữ khiến Lục Vân rất xúc động, đúng như cô bé đã nói, chín cửa ánh sáng này có giống như năm vọng gác ở ngoài kia không, có tác dụng phân tán sức chú ý của người ta?
Nghĩ đến đây, Lục Vân nhanh chóng thu tay trái lại, thân thể chớp mắt phân ra thành chín, đồng thời xuất hiện trước chín cửa ánh sáng triển khai thăm dò.
Giây lát, thăm dò của Lục Vân đã có kết quả, chỉ thấy bóng người chàng hợp lại thành một xuất hiện trước mắt Hải Nữ, nhỏ nhẹ cười nói:
- Con đoán không sai, trong chín cánh cửa ánh sáng này, có sáu cái để che mắt người ta. Còn lại ba cánh cửa ánh sáng được phân bố đều hẳn phải che giấu một số chuyện gì đó.
Hải Nữ cười nói:
- Thật không? Thế sư phụ hãy mang con đi thăm dò thật ra cuối cùng là gì nhanh đi.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Không vội được, thăm dò như vậy không biết phải mất bao lâu thời gian, ta dự tính dẫn ba vị sư nương của con đến đây rồi mới cùng nhau thăm dò.
Hải Nữ không ý kiến, gật đầu nói:
- Sư phụ người đi đi, Hải Nữ ở đây chờ người.
Lục Vân dặn dò Hải Nữ không được hoạt động lung tung, sau đó chàng liền rời đi.
Lâu sau, Lục Vân dẫn ba người tiến vào, sau khi chàng thuật đơn giản qua một lượt, liền dẫn bốn người nữ tiến vào một cửa ánh sáng.
Liếc bốn phía, Lục Vân và bốn người nữ phát hiện, đây là một căn phòng đá kín bưng, to nhỏ khoảng chừng vài chục trượng, ở giữa đặt một khối thủ tinh trong suốt màu đen ngòm, bên trên có một người đang nằm dài.
Đến bên khối thủy tinh, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Người này tình trạng rất quái lạ, hôn mê bất tỉnh lại có sinh mạng dao động, dường như bị một loại hạn chế nào đó.
Bách Linh nhìn người đó, nhỏ nhẹ nói:
- Nhìn bộ dạng người này hẳn tuổi không nhỏ, chắc là cao thủ Hải vực, nhưng lại có khí tức khác với cá mập ma của Hắc hải.
Lục Vân nhìn người này, bề ngoài chừng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo xem là cao thủ Hải vực cũng không sai, nhưng vì sao có phần nào đó quen thuộc?
Trong lúc suy nghĩ, Lục Vân vươn tay phải đặt trên lồng ngực của người đó, sau khi dò xét một phen mở miệng nói:
- Thân thể người này bị một loại thủ pháp tà ác giam cầm, người xuất thủ hẳn chính là cao thủ của Hắc hải.
Thương Nguyệt nghe rồi, kinh ngạc lên tiếng:
- Chiếu theo suy đoán như vậy, người đó hẳn không phải là cao thủ của Hắc hải?
Lục Vân gật đầu trả lời:
- Người này không phải đây. Trên người lão có khí tức rất mạnh mẽ, hơi tương tự như Đông hải Long vương, huynh suy đoán người này rất có khả năng là Tây hải Long vương.
- Cái gì? Tây hải Long vương? Người này không phải là phụ thân của Liễu Thiên Hoa chăng?
Ba người nữ kinh ngạc nhìn Lục Vân.
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Đúng hay không, sẽ nhanh chóng biết thôi.
Nói rồi tay phải ánh xanh lam rực lên, pháp quyết thần bí thu được từ Hải Tâm tuyền lúc này xuất hiện, chớp mắt đã giải trừ được cấm chế trên người đó, khiến người đó dần dần tỉnh lại.
Trương Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, giọng êm ái hỏi:
- Pháp quyết vừa rồi huynh sử dụng chúng ta còn chưa từng thấy qua, đó là …
Thất Giới Truyền Thuyết Thất Giới Truyền Thuyết - Tâm Mộng Vô Ngân Thất Giới Truyền Thuyết