If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1114
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4261 / 157
Cập nhật: 2014-11-28 23:07:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 562: – Các Trì Kỷ Kiến (ai Cũng Bảo Thủ Ý Mình)
ghe vậy, Tất Thiên nhìn Thương Nguyệt định nói rồi lại thôi. Lí Hoành Phi liền cất tiếng:
- Nếu đệ là người hôn mê, đệ không nói thêm lời nào, nhất định sẽ thử. Nhưng người bị hôn mê lại là sư muội. Lòng dạ đệ tuy đang như có lửa đốt, nhưng đệ lại không dám manh động. Theo đệ nghĩ, chúng ta còn có thể xem xét lại cho rõ, ít ra cũng còn chút hi vọng, vẫn hơn là chẳng có chút hi vọng nào.
Tĩnh Nguyệt đại sư nghe vậy, nhìn sang Phong Viễn Dương nói:
- Viễn Dương, đệ tử thấy thế nào, mọi người cứ nói cho hết ý kiến của mình đi, sau đó mới quyết định.
Phong Viễn Dương hơi chần chừ, nói:
- Đệ tử không có ý kiến gì về việc này, đệ tử thấy cả hai đều có lí. Một phía thì tương đối thận trọng. Một bên thì không muốn để mất đi cơ hội. Tất cả đều muốn tốt cho sư muội. Vì vậy, cho dù mọi người quyết định thế nào, đệ tử cũng đều ủng hộ.
Tĩnh Nguyệt đại sư nói:
- Sư đệ, nếu phần lớn mọi người đều tán thành ý kiến không nên bỏ qua cơ hội này, ta thấy cũng nên đồng ý để Cửu Dã đại sư trị bệnh cho Ngạo Tuyết.
Nói rồi liền nhìn Huyền Âm chân nhân, thấy ông thản nhiên im lặng, liền quay sang Cửu Dã bên cạnh nói:
- Đại sư, việc này xin phiền …
- Không được! Việc này nhất định phải đợi sư huynh đến để bàn bạc. Hôm nay dù thế nào đi nữa cũng không thể đồng ý!
Huyền Âm chân nhân ngắt lời Tĩnh Nguyệt đại sư, vẻ mặt rất kiên định không chút nhượng bộ, khiến cho Tĩnh Nguyệt đại sư đứng sững người ra, những lời đang nói dở tắc nghẹn ngang cổ.
Cửu Dã nghe vậy la lên một tiếng tức giận rồi đùng đùng bỏ đi. Hứa Khiết thấy vậy liền chạy theo ngăn lại, chỉ mong lão ta không tức giận, ở lại cho Ngạo Tuyết một điểm cơ hội. Thế rồi mọi người to tiếng giận dữ tranh cãi. Bên này, Lí Hoành Phi và Phong Viễn Dương đang khuyên can Huyền Âm chân nhân và Tĩnh Nguyệt đại sư, hy vọng hai người bình tâm trở lại, không nên cãi nhau vì chuyện ấy nữa.
Đúng lúc ấy, bên ngoài vọng lại tiếng của Kiếm Vô Trần:
- Có chuyện gì à, sao mọi người lại to tiếng vậy?
Trong viện lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người đều nhìn ra phía cổng, liền thấy Kiếm Vô Trần, Phong Lôi chân quân và Thiên Túc đạo trưởng đang đứng ngay bên ngoài.
Đi vào trong viện, Kiếm Vô Trần hỏi:
- Không phải đã nói là hôm nay sẽ trị bệnh cho Trương Ngạo Tuyết à, sao mọi người còn chưa vào phòng mà đứng đây tranh cãi.
Liễu Tinh Hồn ngước mặt cười cười giải thích:
- Minh chủ còn chưa biết đó thôi. Vì việc trị bệnh cho Trương Ngạo Tuyết chắc chắn sẽ có nguy hiểm, nên Dịch viên môn hạ đều do dự chưa quyết định được. Chiều qua cũng chỉ vì thế mà chẳng đi đến đâu. Đã bảo là suy nghĩ cẩn thận hết đêm qua, chiều nay phải trả lời. Nhưng vừa rồi ý kiến mọi người không thống nhất, có người đồng ý, có người lại không đồng ý làm Cửu Dã đại sư tức giận bỏ đi. Chuyện là như vậy đó.
Hiểu được nguyên nhân, Kiếm Vô Trần bước đến trước mặt Tĩnh Nguyệt đại sư, lạnh lùng quét mắt qua đám đông, cất tiếng hỏi:
- Mọi người có ý kiến gì xin hãy nói rõ, đừng có lúc thế này lúc thế khác, làm mọi chuyện thêm phiền phức. Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê bất tỉnh, mọi người tự nhiên ai cũng hy vọng trị liệu tốt đẹp cho sư muội. Nhưng cho dù có nguy hiểm, mọi người cũng nên hiểu không phải vì thế mà cứ chần chừ, do dự mãi.
Tĩnh Nguyệt đại sư ánh mắt thoáng giật mình, mơ mơ hồ hồ thấy rằng Kiếm Vô Trần có vẻ gì khác xưa, nhưng không nói được sự khác biệt ở chỗ nào. Né tránh ánh mắt của Kiếm Vô Trần, Tĩnh Nguyệt đại sư nói:
- Cảm ơn minh chủ đã quan tâm, việc này ta …
Đứng bên, Huyền Âm chân nhân vội ngắt lời:
- Bẩm minh chủ, việc này liên quan đến một đời Trương Ngạo Tuyết là môn hạ của Dịch viên, cho nên cần toàn thể các thành viên của Dịch viên cùng nhau bàn bạc. Vì thế ta cũng tính đợi Càn Nguyên sư huynh rảnh tay mới thương nghị cùng huynh ấy. Ngày mai chúng tôi sẽ trả lời chính xác cho Cửu Dã đại sư. Trước mắt, Càn Nguyên sư huynh còn đang trị thương cho tiểu đồ, tạm thời không cách nào bỏ dở được, vì thế mong minh chủ soi xét.
Kiếm Vô Trần nhướng mắt, nhìn ông một lúc rồi hừ giọng nói:
- Đã như vậy thì ta cho mọi người thêm một ngày. Đến ngày mai dứt khoát phải trả lời Cửu Dã đại sư, để tránh người ta đã có lòng tốt muốn chữa trị cho Trương Ngạo Tuyết lại phải chạy ngược chạy xuôi nhưng vẫn mất công vô ích. Đến lúc ấy mọi chuyện đồn đại ra ngoài, thiên hạ mà biết thì họ sẽ nhìn Chánh Đạo liên minh của chúng ta thế nào.
Mấy người Tĩnh Nguyệt đại sư nghe vậy vẻ mặt liền trở nên kinh ngạc, chỉ có Huyền Âm chân nhân trông vẫn bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng lại thấy gật đầu, phảng phất chưa từng thấy vẻ mặt nghiêm túc đó của hắn.
Thấy vậy, Kiếm Vô Trần hừ lạnh một tiếng, quay về phía Liễu Tinh Hồn nói:
- Sư thúc đi khuyên Cửu Dã đại sư, có chỗ nào đối đãi không được chu đáo thì xin đại sư bỏ qua cho. Hôm nay ở lại đây một hôm, đi loanh quanh vài chỗ giải sầu.
Liễu Tinh Hồn vẻ mặt chiều theo, nói:
- Minh chủ yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ làm hết sức. Chỉ cần mai có câu trả lời chính xác là được rồi.
Kiếm Vô Trần nói:
- Mọi chuyện đã định như vậy rồi, sư thúc yên tâm đi.
Liễu Tinh Hồn liền ứng tiếng rồi quay người nắm tay Cửu Dã rời đi.
Đợi hai người đi khỏi, Kiếm Vô Trần quay đầu lại nhìn mọi người trong viện, nhẹ nhàng nói:
- Tâm tư của mọi người lúc này ta có thể hiểu được, hy vọng mọi người hôm nay suy nghĩ thật kỹ. Cuối buổi chiều nay, mọi người vui lòng đến đại điện, nhớ gọi cả Ngọc chưởng giáo, ta có chuyện muốn hỏi.
Nói rồi, quay người cùng Phong Lôi chân quân đi trước, còn lại Thiên Túc đạo trưởng, vừa lắc đầu thở dài, vừa rời đi theo sau.
Quay người lại, Huyền Âm chân nhân liếc nhìn mọi người, nghiêm nghị cất tiếng:
- Mọi người phải nhớ rằng, buổi chiều dù có chuyện gì đi nữa cũng không nên ăn nói tùy tiện, có gì ta sẽ ra mặt ứng phó.
Không một lời giải thích, Huyền Âm chân nhân nói xong đi thẳng vào phòng, để mặc mọi người đứng đó ra sức đoán ẩn ý trong những lời ông vừa nói.
Trong đại điện của Hoa Sơn Chánh Đạo liên minh, Kiếm Vô Trần ngồi ở vị trí chủ tọa, bên dưới là Phong Lôi chân quân, Thiên Túc đạo trưởng và cao thủ của lục viện lưu lại Hoa Sơn. Trong đó, Lâm Vân Phong và Càn Nguyên chân nhân đang trị thương không đến được, Tĩnh Nguyệt đại sư đang chăm sóc Trương Ngạo Tuyết cũng ở lại trong phòng. Hiện tại trong đại điện tất cả chỉ có mười một người.
Nhìn quanh một lượt, Kiếm Vô Trần mở miệng nói:
- Lúc này triệu tập mọi người đến đây là vì có chuyện muốn nói với mọi người, đồng thời cũng muốn nghe ý kiến của mọi người. Lúc trước, ta rời Hoa Sơn đi tìm dấu vết của Thông Linh Điểu. Tuy Thông Linh Điểu đã mất, nhưng trên cao nguyên đất vàng ta đã tìm thấy một ngọn núi kỳ lạ. Qua sự tiến cử cực lực của ta, liên minh đã khảo sát kĩ lưỡng nơi đó, cuối cùng quyết định dời tổng đàn của Chánh Đạo liên minh đến đấy, còn Hoa Sơn sẽ trở thành phân đàn của Chánh Đạo liên minh.
Nghe vậy, vẻ mặt cao thủ Lục viện ai nấy đều kinh ngạc biến sắc, đó là một đại sự kinh trời, có ảnh hưởng rất lớn đến thiên hạ. Nghĩ đến đó, Huyền Âm chân nhân liếc mắt Ngọc Vô Song và Thương Nguyệt. Sắc mặt cả ba người đều chấn động kinh ngạc, chỉ có điều ai cũng không mở miệng, lặng lẽ đợi nghe phần tiếp theo.
Đọc thấy cảm xúc của mọi người qua ánh mắt, Kiếm Vô Trần hơi nhếch mép, tiếp tục nói:
- Việc này đã quyết định từ hôm qua, vì thế mà Diệp minh chủ đã đưa phần lớn cao thủ của liên minh đi đến nơi ấy để sớm kiến thiết tổng đàn. Hôm nay, ta cho gọi mọi người đến đây, thứ nhất là để báo cho mọi người chuyện này, thứ hai là có ý định phái vài người đến hỗ trợ cho bên đó. Không biết là mọi người ngồi ở đây, có vị nào muốn xung phong đi trước qua bên ấy.
Tám người lục viện ai nấy nhìn lẫn nhau, một hồi cũng chẳng có ai nói năng gì, cứ mải suy nghĩ về vấn đề đó.
Đang im lặng, Liễu Tinh Hồn đứng dậy nói:
- Hỗ trợ Diệp minh chủ cùng xây dựng tổng đàn là tận lực cho thiên hạ Chánh Đạo. Vì vậy, thuộc hạ nguyện sẽ tận tâm tận lực, đi trước để góp một phần nhỏ bé của mình, xin minh chủ chấp thuận.
Kiếm Vô Trần lắc đầu nhè nhẹ, cười nói:
- Sư thúc đã có lòng như vậy thật rất tốt. Nhưng trước mắt sư thúc không thích hợp đi trước, bởi vì Trương Ngạo Tuyết đang hôn mê, rất cần Cửu Dã đại sư trị bệnh. Mà Cửu Dã đại sư lại cần có sư thúc bên cạnh khuyên can. Nếu sư thúc đi rồi, với tính khí của Cửu Dã, mọi người mỗi lúc càng trở nên căng thẳng hơn thôi. Vì vậy mà sư thúc tạm thời hãy ở lại, để người khác đi trước.
Nói dứt lời, ánh mắt Kiếm Vô Trần quét qua mọi người hỏi han ý kiến.
Nghe rõ hàm ý của Kiếm Vô Trần, Tất Thiên, Lí Hoành Phi, Hứa Khiết, Phong Viễn Dương đều quay ra nhìn Huyền Âm chân nhân, hi vọng có thể đoán biết được điều gì qua nét mặt của Huyền Âm chân nhân, để còn biết đường quyết định trả lời thế nào. Nhưng lúc này Huyền Âm chân nhân vẻ ngoài trầm tư im lặng, không có vẻ gì là vui buồn hay tức giận, khiến bốn người bọn họ không thể đoán được Huyền Âm chân nhân đang suy nghĩ điều gì. Không khí trong đại điện lúc này rất căng thẳng, ngột ngạt. Sự im lặng của mọi người khiến sắc mặt Kiếm Vô Trần hơi biến đổi, dường như uy nghiêm minh chủ không còn, từng lời nói, từng hành động chẳng có ý nghĩa, nên căn bản không ai muốn nghe. Đối với chuyện này, lại thêm tính cách kiêu ngạo, hắn trong lòng vô cùng tức giận, ánh mắt lập tức lạnh lại, không khí giận dữ âm thầm cuồn cuộn tỏa khắp bên trong đại điện.
Cảm thấy mọi việc không được hay ho, Phong Lôi chân quân vội mở miệng cất tiếng:
- Việc này đối với mọi người có thể là hơi đường đột, nhất thời khó mà chấp nhận được. Thực ra hôm nay gọi mọi người đến, chủ yếu là muốn mọi người nắm được tình hình để còn chuẩn bị tâm lí. Vì sau này tổng đàn có thể sẽ dời lên đó, nên hôm nay cho dù ai đi, ai ở thực chất cũng giống nhau cả thôi, mọi người không cần thiết phải quá lo lắng.
Nhưng lời vừa rồi, lại thêm vẻ mặt của Kiếm Vô Trần lúc này khiến mọi người hiểu rõ lại càng không tỏ thái độ gì, rõ ràng là không cảm thấy sung sướng. Vì thế, Ngọc Vô Song nhìn qua Huyền Âm chân nhân một lúc rồi nói:
- Minh chủ định phái người đi, vừa lúc bổn tọa gần đây chẳng có việc gì, nên qua đó giúp đỡ, tiện thể thay đổi môi trường.
Nghe vậy, vẻ mặt Kiếm Vô Trần hết tức giận, ngữ khí có phần nhẹ nhàng hơn:
- Ngọc chưởng giáo đã tự nguyện dẫn đầu làm gương như vậy, bổn minh chủ tự mình cảm kích vô cùng. Không biết còn ai cũng xung phong đi trước đến tổng đàn nữa không?
Vẻ mặt Thương Nguyệt chẳng tỏ chút ý kiến gì, Tất Thiên, Lí Hoành Phi, Hứa Khiết, Phong Viễn Dương thấy Huyền Âm chân nhân không nói năng gì, ai nấy đều chờ đợi quyết định của ông. Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Huyền Âm chân nhân từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt cẩn thận nhìn từng người một lượt, cuối cùng quay về phía Kiếm Vô Trần, trầm giọng nói:
- Phong Lôi tiền bối cũng vừa nói, lần này có đi hay không, thì sau này đều phải dời lên đó. Thế thì với tình huống của Dịch viên trước mắt, lúc này đề cập đến chuyện này có vẻ hơi sớm. Nhưng bởi vì minh chủ đã nói ra vậy, Dịch viên ta phải nghe theo sự sắp xếp của minh chủ. Vì thế, ta đã tính cử Phong Viễn Dương đi trước, đợi đến ngày mai Càn Nguyên sư huynh tỉnh lại cũng sẽ đi cùng. Còn những người khác trước mắt tạm thời ở lại chăm sóc Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong. Khi nào hai người trị thương khỏi hãy cùng đi cũng chưa muộn. Thiết nghĩ rằng với những yêu cầu như thế, minh chủ chắc cũng không từ chối chứ?
Kiếm Vô Trần cau mày, không trả lời ngay, mà còn nhìn Thiên Túc đạo trưởng và Phong Lôi chân quân hai người rồi mới hỏi:
- Hai vị tiền bối, các vị thấy thế nào?
Thất Giới Truyền Thuyết Thất Giới Truyền Thuyết - Tâm Mộng Vô Ngân Thất Giới Truyền Thuyết