He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: admin
Số chương: 971
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1897 / 36
Cập nhật: 2015-11-17 23:37:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1741: Hải Vực Tương Ngộ (Gặp Nhau Ở Hải Vực) – Phần 1
ôm nay, đối với Đông Hải Thủy Tinh là một ngày đặc biệt. Ba vị khách tôn quý đột nhiên giá lâm, khiến cả Thủy Tinh cung nhộn nhịp sôi động.
Hai mươi năm qua, Đông hải Long nữ Lục Doanh nhìn qua vẫn như ngày xưa, ngoại trừ thần thái có phần tự nhiên hơn thì vẻ đẹp không hề giảm so với ngày trước. Phần Thiên so với năm xưa cũng trưởng thành hơn, bớt đi vài phần bướng bỉnh, nụ cười khóe miệng vô cùng hấp dẫn khiến người ta cảm thấy cao thâm khó lường.
Trong Thủy Tinh cung, Lục Doanh và Phần Thiên lúc này đang mỉm cười đứng đó, nhìn ba người từ ngoài đi vào, vẻ mặt hiện lên sự vui mừng.
Vội vàng bước lên, Phần Thiên vẻ mặt nồng nhiệt bật cười ha hả nói:
- Nhiều năm rồi không gặp, Lâm chưởng giáo phong thái vẫn như cũ, quả thật là khách quý ít gặp.
Nắm lấy tay của Phần Thiên đang đưa ra, Lâm Vân Phong cười mắng:
- Tiểu tử thúi, thoáng cái đã hai mươi năm rồi, huynh cũng không có gì tệ cả! Ha ha ha …
Cũng lúc đó, Lục Doanh đón lấy Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ, cười nói:
- Cung chủ đến nơi này, Lục Doanh không nghênh đón từ xa, quả thật thất lễ rồi.
Hàn Ngọc Dương cười khẽ đáp:
- Không cần phải khách khí. Chúng ta lần này cũng chỉ đi theo Lâm chưởng giáo, trước là để ôn chuyện cũ, sau là bàn bạc một số chuyện.
Lục Doanh nghe vậy hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Như vậy, chúng ta cùng ngồi xuống bàn luận.
Hàn Ngọc Dương gật đầu đồng ý, cùng với Tả Quân Vũ đi vào chỗ ngồi của mình trước.
Phần Thiên thấy tình hình vậy cũng kéo tay Lâm Vân Phong cùng ngồi, năm người nhanh chóng kết thúc những câu khách sáo.
Nhìn bốn người trước mặt, Lục Doanh mỉm cười, có phần hoài niệm lên tiếng:
- Còn nhớ lại năm xưa ta chạy trốn khỏi Đông hải, trên đường chạy như điên, chính nhờ Lục Vân đại ca hiểu được thiên cơ, phái Phần Thiên chạy đến cứu thoát mới có được chuyện như sau này. Hiện nay, hai mươi năm đã trôi qua, Lục Vân đại ca đã sớm không còn bóng dáng, ta quả thật rất nhớ đến những ngày cùng sống chung với huynh ấy.
Lâm Vân Phong cảm xúc đáp:
- Có tan mới có tụ, mất đi rồi mới khiến người ta quý trọng.
Hàn Ngọc Dương cười nói:
- Tình bằng hữu chân chính không phải gặp nhau thường xuyên hay không, mà chính vào lúc cô đơn, huynh đệ sẽ không khỏi mất tự chủ mà nhớ đến cố nhân.
Tả Quân Vũ cười lên tiếng:
- Lý luận này của sư phụ có lẽ không thích hợp cho người trẻ tuổi, bởi vì người trẻ tuổi không có tâm tình giống như sư phụ vậy.
Hàn Ngọc Dương nói:
- Tình bằng hữu không có phân biệt trẻ già, nhưng tâm tình của con người đúng là có khác biệt.
Phần Thiên cười nói:
- Điều này thực ra không có xác định được rõ ràng, mọi người không cần phải tranh luận như vậy. Khó có dịp mọi người gặp nhau, hay là chúng ta nói những chuyện vui vẻ một chút.
Câu này vừa nói ra, Hàn Ngọc Dương và Tả Quân Vũ lập tức im lặng, ánh mắt cùng nhìn về phía Lâm Vân Phong, điều này khiến cho Phần Thiên và Lục Doanh đều mơ hồ phát hiện một số chuyện nào đó.
- Lâm chưởng giáo, huynh lần này đến đây có phải có chuyện gì quan trọng không?
Lục Doanh nhẹ nhàng chủ động hỏi lại.
Lâm Vân Phong vẻ mặt kỳ dị, gật khẽ nói:
- Lần này đến đây trước là để thăm hai người, sau là mang đến một số tin tức.
Phần Thiên quan sát vẻ mặt của Lâm Vân Phong, thấy ông ta có vẻ nặng nề, nhịn không được hỏi:
- Có phải trung thổ xảy ra chuyện lớn không, nếu không sao huynh lại có vẻ tâm sự như vậy?
Lâm Vân Phong lắc đầu trả lời:
- Đúng là có chuyện lớn xảy ra, nhưng hoàn toàn không phải ở trung thổ.
Lục Doanh kinh ngạc nói:
- Không phải ở trung thổ, lẽ nào xảy ra ở Hải vực?
Lâm Vân Phong đáp:
- Băng Nguyên có chuyện lớn …
Phần Thiên ngạc nhiên hỏi lại:
- Băng Nguyên? Nơi đó đất rộng người thưa, lẽ nào xảy ra chuyện gì đây?
Lâm Vân Phong khổ sở trả lời:
- Theo chúng ta biết được, biến động ở Băng Nguyên có nguồn gốc từ một năm trước, hiện nay đã phát triển đến mức không thể thu xếp được… Ngũ Sắc Thiên Vực, dị phái ở Biên Hoang, phái Cửu U, Cửu Hư, ngoài ra còn một số cao thủ lai lịch không rõ đã làm cho Băng Nguyên trở nên hỗn loạn, mưa máu gió xương. Nghe nói, cao thủ trên Băng Nguyên thực lực tổng thể còn mạnh hơn kết hợp Dịch viên và Trừ Ma liên minh, có một người là Tử Vong thành chủ, nghe nói có thực lực sánh được với Vu Thần năm xưa.
Phần Thiên sợ hãi nói:
- Không ngờ có chuyện như vậy nữa?
Lâm Vân Phong cười khổ đáp:
- Ta đến nơi này chủ yếu là để cho các vị biết chuyện này, nhằm giúp các vị chuẩn bị tâm lý trước thật tốt.
Hàn Ngọc Dương tiếp lời:
- Ngày hôm qua, chúng ta đã từng cảm ứng được một luồng khí tức từ xa xôi truyền đến, suy đoán chắc Băng Nguyên đã phát sinh một sự kiện lớn lao nào rồi.
Lục Doanh vẻ mặt nghiêm trọng, khẽ nói:
- Ngày hôm qua chúng ta cũng cảm ứng được, khi đó chỉ thấy kỳ quái, không biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay, nghe mọi người nói như vậy mới biết là Băng Nguyên đã xảy ra chuyện lớn.
Lâm Vân Phong nói:
- Lần này đến đây, ta muốn cho các vị biết, Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã phái xuất cao thủ đi Băng Nguyên, nhưng tình thế không lạc quan, sợ là trường tai ách này sẽ lay chuyển thiên hạ, ảnh hưởng đến Hải vực, vì thế hy vọng các vị cũng có thể phái ra cao thủ, tùy lúc chuẩn bị ứng phó cho tốt.
Lục Doanh nghiêm mặt đáp:
- Lâm chưởng giáo yên tâm, Hải vực năm xưa gặp nạn, cao thủ trung thổ đã từng toàn lực hỗ trợ. Hiện nay nhân gian có nạn, Hải vực tuyệt đối không ngồi yên bàng quan, nhất định sẽ toàn lực ứng phó, hỗ trợ nhân gian bình định trường tai ách này.
Lâm Vân Phong nghe vậy hơi an ủi, cảm khái nói:
- Hy vọng tai ách lần này sẽ không dính dấp đến quá nhiều chuyện.
Phần Thiên an ủi:
- Không cần phải lo lắng, hai mươi năm qua vẫn luôn bình yên, phỏng chừng sẽ không có quá nhiều chuyện đâu. Hơn nữa, chỉ cần nhân gian Hải vực liên thủ, có gì mà lo không giải quyết được?
Lâm Vân Phong đáp:
- Hy vọng như huynh nói, nhưng trong lòng ta luôn có một cảm giác bất an, dường như có chuyện gì đó quan trọng đã phát sinh.
Thất Giới Truyền Thuyết - Hậu Truyện Thất Giới Truyền Thuyết - Hậu Truyện - Tâm Mộng Vô Ngân Thất Giới Truyền Thuyết - Hậu Truyện