Đừng để tâm đến thất bại mà chỉ nên nhìn vào những sai sót của mình.

Ngạn ngữ châu Phi

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Biên tập: Thái Ngọc BÍch
Upload bìa: Thái Ngọc BÍch
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4507 / 46
Cập nhật: 2017-09-14 22:15:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 Chúng Ta Đừng Nên Gặp Lại Nhau
nh.
Cô ấy vẫn thế, vẫn không nhìn thấy tôi như cái lần đầu gặp mặt. Cô ấy cận, nặng đến nỗi chỉ cách nhau 3-4m cũng không thể nhận ra người đối diện. Tôi vẫn bị hấp dẫn bởi nụ cười của cô ấy như vậy. Nếu ngày đó, tôi đừng quá vô tâm, đừng có được rồi lại không biết quý trọng, có lẽ lúc này người con gái ấy vẫn đang bên cạnh và yêu thương tôi rất nhiều.
Cô ấy cận, nên tôi chẳng bao giờ dám để cô ấy lái xe một mình khi trời tối. Vì cận, nên bị nhiều người bảo khó gần, chảnh chọe. Nhưng chỉ có ai đủ quan tâm mới hiểu cô ấy là người dễ tổn thương thế nào. Ấy vậy mà tôi lại làm cô ấy khóc suốt đêm mưa, bỏ mặc cô ấy trong cái mùa đông lạnh giá. Chỉ bởi cái lý do rằng tôi mệt, tôi cần nghỉ ngơi. Nhưng cô ấy, đã bao giờ bắt tôi làm gì cho cô ấy đâu cơ chứ? Tôi đến, yêu thương cô ấy, khiến cô ấy rung động, rồi lại bỏ cô ấy đi. Cô ấy chưa bao giờ yêu cầu tôi làm gì ngoài việc yêu thương cô ấy cả. Có vậy thôi, mà tôi cũng làm không nổi...
Cũng may, vì cô ấy không thấy tôi nên chắc cũng sẽ chẳng phải suy nghĩ nhiều quá về điều gì. Có thể cô ấy lại buồn sau cái chạm mặt ngày hôm nay, có thể đôi mắt ấy sẽ lại rơi lệ, có thể nụ cười rạng rỡ ấy lại tắt sau khi nhìn thấy tôi. Cũng may, vì chỉ có mình tôi nhìn thấy cô ấy, dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, nhưng thật may vì cô ấy vẫn sống rất tốt. Với tôi, chỉ vậy là đủ rồi...
Em.
Tôi giả vờ bị cận từ những năm học cấp ba, là vì không muốn nhìn thấy những thứ không nên thấy. Tôi phớt lờ tất cả mọi chuyện xung quanh mình, chỉ trừ những điều tôi muốn.
Anh ấy cũng là một trong những người mà tôi không quan tâm, tôi cứ phớt lờ như chưa từng gặp gỡ như vậy. Cho đến khi anh ấy cố tình đến trước mặt tôi tiếp cận. Anh ấy cứ như thế xuất hiện dần trong cuộc sống của tôi nhiều hơn. Tôi vẫn giả vờ thị lực kém như vậy khi ở gần anh ấy, chỉ bởi đôi lúc tôi muốn ngắm anh ấy một cách lặng lẽ mà không ai biết, muốn được anh ấy đưa đi đón về dù là bất cứ đâu, muốn anh ấy làm giúp những điều nhỏ nhặt, muốn được anh ấy lo lắng khi chỉ có một mình.
Thế rồi, anh ấy bỏ tôi mà đi. Tôi đã khóc, rất lâu sau đó. Tôi tự khiến bản thân trầy xước và thương tổn. Những nỗi buồn chỉ mình tôi suy tư.
Hôm nay tôi lại gặp anh ấy, nhưng tôi lại vờ như không nhận ra anh đang đứng trước mặt, dù anh ấy ở ngày phía bên kia đường. Tôi vẫn cười như không có chuyện gì xảy ra, tôi sợ anh ấy lại bước đến như ngày ban đầu. Những nỗ lực buông bỏ của tôi trước giờ rồi sẽ tan biến hết, tôi sợ mình yếu lòng rồi lại thương đau. Tôi mỉm cười và tim đập chân run, tôi cố gắng bước đi thật nhanh khi đèn xanh bắt đầu chạy. Hình như tôi lo xa quá rồi, anh vẫn đứng lẳng lặng chẳng chạy theo.
Tôi biết anh vẫn lặng nhìn tôi những giây phút ngắn ngủi, tôi biết anh vẫn âm thầm lo lắng cho tôi bấy lâu.
Nhưng có lẽ cả tôi và anh đều chưa yêu thương nhau quá nhiều, đến mức có thể gạt bỏ mọi tự trọng và níu lấy đối phương.
Cũng may, là anh vẫn nghĩ tôi bị cận, nếu không chắc là cả hai chúng tôi sẽ đều khó xử lắm. Mỉm cười hay lặng lẽ bước qua nhau? Tôi không biết nữa, nhưng chắc là không sao, bởi tôi chưa nhìn thấy anh ngày hôm nay, chưa nhìn thấy gì cả, chưa nhìn thấy gì nên tim chắc cũng không cần phải đau...
Thanh Xuân Để Dành Thanh Xuân Để Dành - Hiên & Trang Phạm Thanh Xuân Để Dành