Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Mễ Lộ Lộ
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Lý Mai An
Upload bìa: Lý Mai An
Số chương: 20
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1795 / 8
Cập nhật: 2015-11-24 19:54:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ắt đẹp nhìn vào, chỉ có một gã nam tử đang cúi đầu trên bàn trướng, hắn một tay cầm bút lông sói viết, một tay lật bàn tính ngà voi.
"Hạ Nhĩ Trúc!" – Nàng phùng má, trực tiếp hô tên của hắn.
"Hả?" – Nam tử không có ngẩng đầu, vẫn như cũ chăm chỉ gảy hạt châu.
Ngượng ngùng đáp...
Thanh âm mưa bên ngoài tí tách càng thêm làm cho nàng thấy phiền lòng.
"Ta đến đây" – Nàng thở phì phì nói, mất hứng vì hắn không đem nàng để vào mắt.
"Ta tính thời gian này là lúc ngươi cũng nên tới" – Hạ Nhĩ Trúc rốt cục cũng ngẩng mặt, con ngươi thâm thúy nhìn nàng.
Hạ Nhĩ Trúc hé ra khuôn mặt dễ nhìn, tuy rằng cặp mắt giống như nữ tử bình thường, nhưng may mắn là đôi chân mày suy yếu kia có phần nhu hòa hơn.
Con ngươi hắn âm thầm cất giấu vì không muốn người khác biết.
Có ý tứ gì?
Thượng Quan Tiểu Mai nhíu mày, hùng hổ chạy đến trước mặt hắn, hai tay dùng sức hướng lên án thư đập mạnh.
"ngươi dám đấu ta ha ha..." – Nàng luôn lấy bộ dáng quỷ dạ xoa này, ở trước mặt của hắn giương nanh múa vuốt.
Hừ hừ! Nếu nàng không hung như vậy, ngay sau đó người bị khi dễ lại chính là nàng.
Mười năm, tuy nói có đại tỷ Kim Chung bảo vệ,nhưng mà hắn vẫn dễ dàng bắt được bím tóc của nàng, bày cho nàng một trận.
Nàng khôn khéo như thế, vẫn là rất khó ngăn được hắn đâm sau lưng đả thương người.
"Mới vài ngày không có ta, bắt đầu nhớ tới ta liền đến đây?" – Hạ Nhĩ Trúc buông bút trên tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt đang thở phì phì.
Hắn không có vì hành vi lỗ mãng của nàng mà tức giận, ngược lại gợi lên nụ cười đẹp.
Hắn sớm quen với hành vi dứt khoát này của nàng rồi, nếu nàng giống những tiểu cô nương bình thường an phận thủ thường, mới có thể làm cho hắn toàn thân đều không thoải mái.
"Tạm thời để im như vậy" – Nàng giương đôi mắt không hờn giận trừng hắn, đưa toàn bộ tuấn nhan của hắn vào con ngươi, xem kỹ trên mặt của hắn có phải hay không lộ ra một ít manh mối.
"Nhìn ngươi, tâm tình giống như khí trời hôm nay" – Hắn cầm lên một chén trà nóng – "Ta lại thiếu ngươi cái gì rồi?"
Nàng dường như đem mặt mình phùng lên thành quả bóng cao su – "Nghe nói ngươi gần đây thường đi lại ở thương cảng, có thật vậy hay không?"
Chậm rãi buông chén trà, hắn nhẹ cười ra tiếng – "Đúng vậy a!"
"Làm cái gì?" – Nàng nhìn hắn phòng bị, sợ hắn lại ra chiêu.
"Thương trường như chiến trường" – Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nuông chiều – "Làm sao ngươi lại giống như oa nhi tới chất vấn ta chuyện thương trường đây?"
Bị nói thế, nàng khẽ rủa chính mình làm điều thừa thãi.
Nàng thiếu chút nữa muốn xốc cái bàn lên đầu hắn.
"Hạ Nhĩ Trúc!" – Nàng nghiến răng gọi tên của hắn. Hiện tại sắc mặt trước mặt nàng mới là bộ mặt thật của hắn.
"Ta đây" – Hắn từ trên ghế đứng lên. Xem ra hôm nay công việc lại làm không xong rồi – "Đừng lớn tiếng như vậy, nếu không nha hoàn không hiểu chuyện lại cho ta làm cái gì đối với ngươi"
"Ngươi đừng có nói sang chuyện khác" – Nàng đi theo sau lưng hắn, một đường rời khỏi trướng phòng – "Nhanh lên trả lời ta, ngươi gần đây ở thương cảng làm cái gì mà không cho ai biết?"
"A!" – Hắn khẽ cười một tiếng, vẫn như cũ không trả lời.
Nàng tựa như con cún nhỏ đuổi theo hắn, đồng thời, nàng cũng phát hiện ra bóng lưng của hắn...
Chẳng bao lâu sau, bóng lưng của hắn thoạt nhìn đã cao lớn như vậy?
Bất giác nàng theo hắn đi vào đông sương phòng của Hạ phủ, đại sảnh, đã có vài tên nô bộc đang vào vào ra ra, trên tay còn bưng đồ vật này nọ.
"Hạ Nhĩ Trúc!" – Nàng lại gọi tên của hắn. Hắn sao lại xem nàng là cục đá ven đường, không thèm để ý đến nàng?
"Trước đó không lâu, ta ở thương cảng mua được hồng trà từ dị tộc nhập khẩu vào, tên thật thú vị, kêu là Asam hồng trà, muốn nhìn thử hay không? – Hắn quay đầu lại, rốt cục đã trả lời nàng.
"A?" – Nàng nhíu mày. Nàng tìm đến hắn cũng không phải là muốn cùng hắn pha trà nói chuyện phiếm.
"Ngươi không phải là muốn biết ta gần đây đang làm cái gì sao?" – Hắn giống như nhìn thấu tâm sự của nàng, nói – "Sao không cùng ta tâm sự, biết đâu từ miệng ta lại moi ra được cái gì?"
A? Lời hắn nói cũng đúng! Nàng nhất định sẽ moi ra được bí mật của hắn.
"Được, liền cùng ngươi uống trà!" – Nàng quyết định cho dù cùng hắn tốn bao nhiêu thời gian, cũng nhất định phải bắt hắn lộ ra một chút gì đó.
Cứ như vậy, Thượng Quan Tiểu Mai bịHạ Nhĩ Trúc lưu ở trong phủ phưởng trà.
Ai ngờ, nàng đã lặng lẽ bị Hạ Nhĩ Trúc xỏ mũi dẫn đi...
Thượng Quan Tiểu Mai hướng nhuyễn ghế bằng gỗ lim ngồi xuống, liền có nha hoàn mang hộp đựng thức ăn vào.
"Mai cô nương, mời dùng điểm tâm" – Một nha hoàn khác mang hộp mở ra, bên trong đủ loại điểm tâm.
Nha hoàn hầu hạ chủ tử xong, liền lui xuống, đem không gian yên lặng lưu lại cho bọn họ.
"Ngươi không cần lừa bịp ta" – Thượng Quan Tiểu Mai ngay cả trà đều không có uống một hơi, nôn nóng hỏi.
Hạ Nhĩ Trúc mặt không đổi sắc, chỉ hớp một hơi hồng trà mới vừa ngâm vào nước nóng.
Tinh khiết, ngọt lành, tuy rằng so ra kém Ô Long Trung Quốc nhưng lại có một phen phong tình. Chép chép miệng, hắn lại vốc một khối điểm tâm đưa vào miệng.
Hắn cũng chưa có đáp lời, làm cho nàng gấp đến độ muốn dậm chân.
Trong phòng, chỉ có tiếng hít thở của hai người, cùng với thanh âm hắn uống trà.
"Hạ Nhĩ Trúc!" – tức giận trừng mắt hắn – "Ngươi đây là đang chỉnh ta có phải hay không?"
"Ta chỉnh ngươi cái gì a?" – Hắn ngữ khí nhẹ như gió, giả vờ như không thấy nàng đang tức giận.
"Ngươi rốt cuộc có nói ngươi đến thương cảng làm cái gì hay không?" – Nàng hai tay vặn vẹo tay áo của mình, mất hứng hỏi.
"Đi thương cảng còn có thể làm cái gì?" – Hắn khêu mi hỏi lại – "Không phải là nhập hàng, phê hàng thôi sao?"
Hắn biết nàng mười năm, như thế nào cái đầu liền không có thay đổi a.
Mà nàng đáng yêu nhất chính là xem hắn như đối thủ cạnh tranh, địch nhân, mỗi lần đều là cả người chạy đến trước mặt hắn, hỏi hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Đây là điểm tốt nhất của nàng, cho nên hắn mới có thể xoay nàng thành vòng tròn, lấy đùa bỡn nàng làm vui.
Nếu không phải sau lưng nàng còn có cái chỗ dựa là vị đại tỷ kia, chỉ sợ tiểu ngu ngốc này sớm bị hắn ăn sạch sẽ.
Bất quá như vậy cũng tốt, đùa với tiểu ngốc này chơi, cuộc sống của hắn trôi qua ngược lại cũng thật vui sướng.
Thượng Quan Tiểu Mai trong lòng như có tảng đá lớn cũng không có buông được, ngược lại treo ở trước ngực, càng lợi hại hơn.
"Phê hàng gì?" – Nàng tuy rằng cảm thấy được câu hỏi của mình không có gì là bản lĩnh, nhưng nàng chính là không muốn quanh co thôi.
"Ngươi cứ nói đi?" – Hắn hướng nàng lộ ra nụ cười mê người – "Ta là làm nghề gì a?"
Nàng vừa nghe, khóe miệng sụp xuống.
Rất không nhanh nhạy, nghề nghiệp của Hạ Nhĩ Trúc chính là tương đồng với nàng, hai người đều có liên quan đến buôn bán mơ.
Lúc này, tâm tình của nàng càng thêm khó chịu.
Nàng chỉ biết người nam nhân này sẽ không an phận như vậy buông tha nàng.
"Ngươi lại muốn xuất thủ đoạn đê tiện gì nữa đây?" – Thượng Quan Tiểu Mai tức giận đến hai hàm răng nghiến chặt lẫn nhau.
"Ta chính là đang lúc buôn bán, đê tiện ở đâu ra?" – Hắn lại hớp một ngụm trà, nhìn khuôn mặt tức giận củanàng, cũng thật làm hắn vui vẻ.
Hiện tại tâm tình của hắn dùng từ 'sảng khoái' để hình dung.
"Ngươi biết rõ trong kinh thành, buôn bán mơ ta làm là lớn nhất, ngươi mỗi lần đều biến thành Trình Giảo Kim đến cản trở, ngươi còn có lương tâm không nha?" – Nàng thở phì phì từ trên ghế đứng lên.
"Buôn bán dựa vào thủ đoạn, cũng không phải là lương tâm" – Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nói – "Huống chi thương trường căn bản nhờ vào bản lãnh, mà không giống như ngươi ta nói lòng dạ đàn bà".
"Ý tứ của ngươi chính là..." – Nàng cắn cắn đôi môi phấn nộn – "Sẽ giống như trước cùng đấu với ta?"
Hắn buông chén trà xuống, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt nàng, lúc này mới phát hiện nàng rất xinh đẹp và nhỏ nhắn, chỉ tới ngực của hắn.
"Ta nói Mai cô nương nha!" – Hắn nâng cằm của nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng – "Nếu ta nhớ không lầm, là ai cướp đi hoa quả khô của ta cách đây ba tháng?"
Nàng thân mình chấn động, thớ hốc vì kinh ngạc, tiếp theo mím môi, chột dạ không dám trả lời.
"Ngươi buôn bán dường như giống thổ phỉ, cướp đi người của ta, đánh cắp hàng hóa của ta, ngươi còn dám cùng ta nói lương tâm?" – Hắn khêu mi hỏi.
Cảm tình hắn giành cho nàng, nàng đem hắn thành mèo bệnh?
"Này... Trên thương trường thì bằng bản lãnh của mình thôi" – Nàng chột dạ trả lời.
"Cho nên ngươi đối phó với ta như thế nào, ta nhất nhất đều nhớ kỹ" – Hắn điểm nhẹ lên môi nàng.
"Ngươi..." – Hỏi không ra bất kỳ thứ gì, nàng tức giận.
"Ngoan" – Hắn nhìn nàng, nụ cười xinh đẹp càng giương cao – "Ngươi có biết ta từ trước đến nay là một nam nhân tính toán sổ sách rõ ràng, hiện tại chúng ta nên đem nợ nần của ngươi với ta, giải quyết sòng phẳng".
"Ta, ta sẽ không thua ngươi!" – Nàng cậy mạnh khiêu khích hắn.
Dù sao nàng cùng hắn đều đã đấu mười năm, cũng không kém khoản này.
Nhưng là... trong tròng mắt hắn xuất hiện ánh cười, nàng phát hiện nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
A! Bất kể!
Dù sao nàng từ trước đến nay có cừu có oán tất báo!
Hừ! Nàng sẽkhông thua Hạ Nhĩ Trúc đâu!
Thanh Mai Đấu Trúc Mã Thanh Mai Đấu Trúc Mã - Mễ Lộ Lộ Thanh Mai Đấu Trúc Mã