Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 47: Ngoại Truyện 6
ộc Miên bốn tuổi, tuy còn nhỏ, ấy thế mà lại cực kì ra dáng một người chị mẫu mực của em trai Nam Thiên.
Ba mẹ hai đứa bận rộn công việc, Mộc Miên biết thế cho nên chẳng bao giờ khóc nhè, em Thiên thì còn nhỏ, thế cho nên con bé chẳng đòi hỏi ba mẹ phải chiều mình, vì con bé hiểu là chỉ chăm mỗi em thôi ba mẹ cũng mệt lắm rồi.
Mộc Miên luôn biết nhường nhịn em, còn biết cách dỗ dành em mỗi khi em khóc, chỉ cần là Nam Thiên thích, cái gì Mộc Miên cũng có thể nhường cho thằng bé, vì nó nghĩ nó là chị mà, việc chiều em chính là trách nhiệm đương nhiên phải thực hiện.
Duy chỉ có một điều, dù cho Nam Thiên có thích đến mấy, dù cho thằng bé có đòi đến khóc lăn, Mộc Miên cũng nhất quyết không thể nhường!
Đó chính là, chú của hai đứa nhỏ, Nam Đăng.
Đăng năm nay mười hai tuổi, là một cậu nhóc ít nói, nhưng lại rất tình cảm. Mộc Miên cảm thấy, chú chính là người chiều mình nhất nhà, bởi mỗi ngày đi học về, chú luôn đưa nó đi chơi, nó đòi cái gì chú cũng cho nó hết, chú lại còn biết tết tóc đẹp lắm nha, chú chải tóc cho nó, tết cho nó một bím tóc nhỏ nhỏ xinh xinh, sau đó kẹp lên phía sau, khiến cho nó cảm thấy mình giống công chúa trong phim hoạt hình lắm luôn ý.
Nói chung là nó thích chú nó nhiều!
Hơn nữa, chú còn rất hay đứa Mộc Miên sang nhà dì An Nhiên chơi nữa, nhà dì ấy có chao ôi toàn gấu bông là gấu bông, căn phòng màu hồng xinh lung linh luôn. Mặc dù Mộc Miên cũng có nhiều gấu lắm, nhưng gấu của dì Nhiên to ơi là to cơ, được ôm thì ối dồi sung sướng kể đâu cho hết.
Chính vì thế, Mộc Miên rất muốn chú Đăng chiều mình nó, nó không muốn Nam Thiên chiếm hết phần nó đâu.
Thằng nhóc Nam Thiên này á, bình thường thì cũng đáng yêu lắm, Mộc Miên cũng yêu thương thằng bé lắm, nhưng cứ mỗi lần thằng bé ở cạnh chú Đăng là lại được chú chăm chút chú ý kĩ càng, Mộc Miên cảm thấy, những lúc như thế con bé chỉ còn là người xếp thứ hai thôi vậy.
Cái cảm giác đứng nhìn người ta tình cảm mà lòng tràn đầy uất ức, ai thấu cho Mộc Miên đây?
Mộc Miên thích ngủ với chú Đăng lắm, bởi vì chú Đăng cho con bé thức khuya, chú Đăng cũng thức khuya kể chuyện cho con bé, và chú thì toàn kể chuyện về dì Nhiên, mà Mộc Miên thì cũng thích dì Nhiên lắm lắm lắm.
Chả là vào một buổi tối đẹp trời, em bé Nam Thiên hai tuổi bỗng dưng lon ton chập chững xách theo một cái gối, đứng trước cửa phòng chú Đăng mà dụi dụi mắt, ngáp một cái rõ đáng yêu, nhìn mà chỉ muốn bế lên thơm cho một cái.
Giọng ngái ngủ ngọng nghịu, Nam Thiên mắt to tròn lấp lánh nhìn chú Đăng, nhìn cả chị Miên đang ngồi gọn trong lòng chú nghe kể chuyện, rất vô tư mà nói:
– Thiên ngủ với chú!
Mộc Miên nghe thế ngay lập tức gào lên không, khuôn mặt nhỏ xinh tràn đầy phẫn nộ, nhưng mà chú Đăng lại cười rất tươi, đặt Mộc Miên ngồi sang bên cạnh, sau đó chạy đến bế Nam Thiên vào. Mộc Miên tức lắm, liên tục nói không, nhưng mà chú đâu có nghe, vẫn vui vẻ cho em Thiên cùng nằm lên giường với chú với chị, khiến cho Mộc Miên thực sự do quá tủi thân mà khóc nức nở.
Ối dồi ôi cái mặt lúc đó của con bé trông đáng yêu kinh khủng khiếp!
– Không thích không thích đâu, em về phòng ngủ đi, Thiên lớn rồi mà!
– Ma, sợ sợ!
Thiên mắt long lanh phân trần với chị, sau đó nhìn chú cầu cứu, nhìn hai đứa nhỏ một đứa khóc to một đứa sắp khóc trông chẳng khác gì hai con cún, dễ thương không để đâu cho hết.
– Em đâu có nhỏ nữa, sợ cái gì?
– Huhuuu, chú, Thiên ngủ với chú!
Buổi tối hôm đó, vì hai chị em Mộc Miên và Nam Thiên mà thực sự ồn ào. Hai chị em bình thường ngủ ở phòng riêng, nhưng do Mộc Miên hay sang ngủ với chú, thành ra chỉ mỗi Nam Thiên hai tuổi một mình một phòng. Chắc do lúc chiều phim hoạt hình có cảnh hơi kinh dị, khiến cho cậu nhóc Nam Thiên tối đến không ngủ được, quyết chí trốn khỏi giường chạy sang phòng chú, để rồi kết quả là khiến cho chú Đăng dỗ mãi hai đứa cũng chẳng chịu nín, thậm chí ba mẹ hai đứa chạy sang dỗ, chị em Mộc Miên vẫn miệt mài khóc tiếp.
Rốt cuộc, tối hôm đó, chú Đăng đành phải nằm giữa, đúng một tư thế dang rộng hai cánh tay cho mỗi đứa nhỏ gối một bên, từ đêm đến sáng không dám trở mình.
Vợ chồng nhà nào đó thấy thế chỉ biết cười, ai bảo hai đứa nhóc nhà họ quấn chú quá làm gì, bảo vào ngủ cùng ba mẹ mà chả đứa nào chịu cơ. Thôi thì hai đứa nhóc cá tính mãnh liệt như thế, cũng chỉ có chú Đăng chiều được mà thôi!
~ END ~
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị