Chướng ngại chỉ đe dọa được bạn một khi bạn rời mắt khỏi mục tiêu.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Calicocat_Ot7
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Vũ Hương Linh
Upload bìa: Vũ Hương Linh
Số chương: 47
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 563 / 14
Cập nhật: 2019-06-15 23:36:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 46: Ngoại Truyện 5
am lấy được Thuỳ về nhà rồi, cách xưng hô cũng phải thay đổi một chút.
Ngày mới cưới, nói chuyện với nhau Thuỳ vẫn cứ xưng chị gọi anh ngon lành, làm Nam phải sửa mãi. Anh nói:
– Vợ chồng với nhau rồi ai lại cứ xưng chị thế, xưng em một tiếng anh nghe nào!
Thuỳ lắc đầu nguầy nguậy, bảo không thích, không quen.
Thật chứ, bao nhiêu năm quen xưng là chị, đùng một cái giờ lại phải xưng là em, quen sao được? Thuỳ thấy xưng em nó cứ ngại ngại, thế cho nên cô kiên trì xưng chị tới cùng, Nam cũng chẳng biết nói gì hơn.
Hai vợ chồng nhà nọ cứ anh với chị mãi như thế, mãi cho đến một hôm.
Mấy bữa đó Thuỳ cứ thấy trong người mệt mệt, quyết định đi khám. Lúc ra khỏi bệnh viện, cầm trên tay tờ kết quả, trong đầu còn vang đi vang lại lời bác sĩ nói, cô không nghĩ nhiều gọi ngay cho Nam.
Khiếp, chồng cô là luật sư, bình thường bận tối mắt tối mũi, cơ mà vợ gọi lúc nào cũng bắt máy ngay, giọng cũng ngọt sớt:
– Chồng đây, vợ nhớ chồng rồi à?
Nam giữ điện thoại giữa tai và vai, tay vẫn lật hồ sơ, cầm bút ghi chép lia lịa, nhưng mà nghe thấy giọng vợ bên đầu dây bên kia thì lập tức dừng ngay mọi động tác, khẩn trương cầm điện thoại ngẩng lên hỏi:
– Vợ làm sao thế? Vợ mệt à? Đang ở đâu đấy, để anh đến ngay với vợ.
Còn cô vợ, đứng trước cửa bệnh viện, không hiểu sao lại sụt sịt khóc, cũng không hiểu sao lại nói:
– Chồng, đến đón em!
Ây da, Nam nghe vợ xưng em mà suýt nữa té ngửa, sau đó nghe Thuỳ nói mình đang ở bệnh viện thì hoảng hồn đứng dậy, cứ lo vợ bị làm sao, thế là ba chân bốn cẳng chạy đi, đến áo khoác còn không kịp cầm. Anh vừa rời đi, mấy đồng nghiệp cùng văn phòng luật sư mới túm tụm lại với nhau mà tròn mắt kinh ngạc. Đường đường là vị luật sư trẻ tuổi nổi tiếng, thế mà cũng có lúc vội vã đến mất cả hình tượng như vậy sao?
– Đúng thật là, khiến cho cậu ta vội vàng như vậy, chỉ có thể là cô vợ kia thôi.
Có ông sếp thở dài nói, cả phòng đều gật đầu theo. Khiến cho Nam lo lắng như vậy, chỉ có hể là Anh Thuỳ của anh thôi.
Khi Nam đến, thấy vợ ngồi ngẩn người bên ghế đá thì hốt hoảng hỏi han. Thuỳ hôm nay làm sao ấy, anh hỏi cũng chẳng trả lời. Anh quỳ hắn xuống đất, nắm tay vợ sốt sắng hỏi, vợ vẫn chỉ nhìn anh, mắt rưng rưng xong rồi nức nở.
– Em mà không đi làm nữa, anh có nuôi không?
– Nuôi chứ nuôi chứ, vợ anh mà.
– Thế em mà ăn nhiều gấp hai, anh có nuôi không?
– Có! Gấp hai gấp ba gì cũng thế, có anh rồi vợ không cần phải lo gì đâu. Tiền lương anh làm đủ cho vợ anh ăn sung mặc sướng cả đời cơ mà, không lo!
– Nhưng lỡ đến khi đó em béo lên, anh chê, anh bỏ em thì sao? Thế thì ăn sung mặc sướng làm cái gì?
Vợ khóc ngày một to, chồng lại lắc đầu lau nước mắt cho vợ. Chồng yêu thương nói vợ ngốc quá, chồng yêu vợ nhiều như này, bỏ làm sao được mà bỏ.
– Vợ đừng có lo, vợ có béo anh vẫn yêu vợ, vẫn yêu vợ nhiều thật nhiều!
– Chắc không?
– Chắc! Ngoan nào, nói anh nghe sao vợ khóc?
Cô vợ nhìn chồng, đưa cho chồng tờ giấy khám bảo tự đọc, chồng đọc đi đọc lại mấy lần, sững sờ nắm chặt tay vợ.
Luật sư nổi tiếng mà thế đấy, có tờ giấy mà đọc bao nhiêu lần rồi? Thuỳ bĩu môi kéo kéo tay chồng, bất ngờ lại bị chồng ôm lấy.
Nam ôm vợ chặt lắm, bây giờ anh đang thế nào nhỉ? Hơn cả hạnh phúc nữa ấy chứ. Nam sắp làm ba rồi, Thuỳ cũng sắp làm mẹ rồi, thế này thì có cực khổ làm việc anh cũng chịu, để kiếm thật nhiều tiền nuôi vợ với con.
Hai vợ chồng thông báo tin mừng cho ba mẹ, cả nhà ai cũng mừng. Hai bà mẹ đi chợ ngay, mua bao nhiêu là đồ ăn về tẩm bổ cho con gái con dâu, tất bật cả buổi chiều. Từ đó Thuỳ được mọi người quan tâm lắm, ở nhà chả được động tay động chân làm việc gì, cứ bị ba mẹ bắt đi nghỉ ngơi thôi. Nam thì ngày nào cũng tranh thủ về sớm với vợ, ngày nào cũng dành nguyên buổi tối ôm vợ với con, thủ thỉ nói chuyện với con mãi.
Còn ở chỗ làm, Thuỳ làm bác sĩ tâm lí, ngày hôm sau đi làm không hiểu sao mọi người đều biết tin vui, ai cũng ưu tiên cô hết. Hoá ra là chồng cô đã gọi điện hẳn cho sếp, nhờ sếp quan tâm cô một chút đó mà. Mọi người ai cũng nói cô lấy được chồng tốt, họ khen chồng cô hết lời, làm cô cũng cứ vui lây.
Cơ mà được mấy tháng, khi bụng bắt đầu to lên thì cũng mệt lắm. Thuỳ ốm nghén nên chả ăn được nhiều, ăn vào là lại muốn nôn. Nam xin cho cô nghỉ làm, để cô ở nhà tĩnh dưỡng, lại còn chăm cô nhiều hơn.
Có hôm nửa đêm cô đói, anh cũng bật dậy chạy đi mua đồ ăn. Lại có đêm cô mệt, nằm khóc, anh cũng không thèm ngủ nữa, thức trắng nằm ôm cô.
Tính khí Thuỳ dạo đó thất thường, lúc nóng lúc lạnh, Nam cũng đều chịu hết. Anh lúc nào cũng cười dịu dàng với cô, chăm sóc cô từng li từng tí.
Đến khi Thuỳ trở dạ, cô đau, cô hét, Nam cũng đau theo. Anh xót vợ, lo cho vợ, đứng trước cửa phòng sinh mà cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ, một tiếng, hai tiếng, càng lâu anh lại càng lo, lo không biết vợ đau vợ có chịu được không, lo nhỡ vợ khóc thì làm thế nào, lo vợ nhớ anh thì phải làm sao.
Mấy tiếng đồng sau Thuỳ mới sinh xong, nhìn vợ mệt mà Nam càng xót. Lại nhìn thấy bé con tên Mộc Miên oe oe khóc nhao, anh lại hạnh phúc không tả được. Mắt đỏ hoe, suýt chút nữa Nam khóc trước mặt vợ rồi.
Rồi hai năm sau, Thuỳ lại một lần nữa đưa cho chồng tờ giấy khám, lại bảo chồng tự đọc. Nhưng mà lần này Nam đọc xong, vui mừng cũng có, mà lo lắng cũng có. Anh lo vợ lại đau.
Lần này Nam chăm vợ còn hơn cả lần trước, thậm chí đến khi vợ sinh, anh còn xin được vào phòng sinh với vợ.
Thuỳ nắm chặt tay anh, phải gọi là bấu chặt luôn ấy. Tóc cô ướt dính mồ hôi, nước mắt cứ chốc chốc lại từ đuôi mắt theo thái dương chảy xuống. Nam ở bên cạnh động viên cô cố gắng, bao nhiêu lời dỗ dành nghĩ ra được anh đều nói hết. Anh hôn lên trán cô, liên tục khen cô rất giỏi.
Lần này là một cu cậu được sinh ra, tên là Nam Thiên nhé! Thằng bé ngoan ngoãn nằm ngủ bên Thuỳ, Nam bế Mộc Miên ngồi cạnh cô, một nhà bốn người ngập tràn hạnh phúc. Đối với Nam, Thuỳ chính là tất cả rồi. Thuỳ là tình đầu, cũng là mãi mãi. Tình cảm anh dành cho cô từ thuở tấm bé, cũng cứ thế lớn lên theo hai người, trải qua nhiều kỉ niệm, có những lúc giận nhau tưởng giận mãi, có những lúc lo lắng cho nhau đến đau lòng, để rồi đến ngày hôm nay, thực sự anh đã nhận ra, Thuỳ chính là tất cả đối với mình, hai đứa nhóc này cũng chính là điều tuyệt vời trong cuộc sống của anh, ba mẹ con Thuỳ, đó là hạnh phúc cả đời của anh.
Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị - Calicocat_Ot7 Thằng Nhóc Gọi Tôi Là Chị